Vay nóng Homecredit

Truyện:Đã Lâu Không Gặp - Chương 06

Đã Lâu Không Gặp
Trọn bộ 32 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)

Siêu sale Lazada


Đối với anh, nữ chính và người yêu, đều sẽ chỉ có một người duy nhất.

Nghe anh nói những lời này, Phong Hạ chợt nhớ tới ngày hôm ấy, ở bên bờ sông Arnaud, anh nói với cô một câu bằng tiếng Ý.

" Tư Không, " Cô im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói, nét mặt đã nhu hòa đi rất nhiều, " Em sẽ nghe theo lời anh, sẽ không đi nơi nào anh không muốn em đi, sẽ không nhìn người nào anh không muốn em nhìn, cũng sẽ không cần cái nào anh không muốn em nhận. Nhưng em có một điều kiện, anh mau nói cho em biết câu mà anh nói bằng tiếng Ý lúc ở Florence có nghĩa là gì? Được không anh?"

" Ừ, "Giọng nói của anh cũng dần mang theo hơi ấm " Câu nói ấy có nghĩa là " nữ thần của anh"."

Hình ảnh của Bethe Lys trong lòng Dante cũng giống như bóng hình của em trong lòng anh.

Nhịp tim trong lồng ngực cô dần dần tăng nhanh, ánh mắt nhìn anh càng lúc càng nồng nàn hơn.

Những điều khổ sở cô vừa mới cố gắng đè nén trong lòng, khủng hoảng, thậm chí tự ti kia.... Dường như cũng không còn quan trọng nữa.

Cũng như Jessie đã từng nói cô xây 'kim ốc tàng kiều' đem giấu anh đi, phải trả giá một chút ít cũng là điều dễ hiểu.

Lúc này đây, cô biết được anh yêu cô nhiều như thế, cũng cô gắng bảo vệ cô như thế.

Phong Hạ, không phải bản thân mày đã từng tự nhủ rằng, phải cố gắng cho đến một ngày được sóng bước ngang hàng với anh, được tất cả mọi người công nhận hay sao?

" Ừm." Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra " Em sẽ rất nghe lời."

" Thật ngoan, " Chỉ cần một câu nói của anh cũng đủ làm cho những dao động trong lòng cô lắng xuống " Hạ Hạ, chờ anh."

...

Buổi tối, sau khi Lâu Dịch rời đi, cô suy nghĩ một lát rồi gọi xe trở về Phong gia.

Khoảng 10h, cô mới đến nơi. Vì trước khi đến cô không thông báo trước nên khi mẹ cô vừa mở cửa ra thấy cô thì hết sức vui mừng, " Hạ Hạ, sao con đến mà không gọi điện thoại trước cho ba mẹ?"

" Mẹ, " Cô đóng cửa lại, ôm lấy mẹ làm nũng " Con nhớ mẹ, "

Được con gái làm nũng, bà Phong hết sức thỏa mãn, vỗ vỗ vai, vuốt tóc cô, "Con xem cả ngày toàn ở bên ngoài, lại ít về nhà như vậy."

Cô cong mắt cười, dắt tay mẹ vào phòng khách. Ba cô, Phong Trác Luân, vẫn ngồi như cũ, vắt chéo chân nhàn nhã xem tivi, thấy cô vào nhà, với tay lấy điều khiển tắt chương trình đang xem, chỉ tay về phía sô pha " Con ngồi xuống cùng ba nói chuyện một lát."

" Ba..." Phong Hạ ngồi xuống bên cạnh ông, nhìn ông đầy cảnh giác " Con xin nói trước, ở thời khắc mấu trốt, ba không được mắng con hay sử dụng tay chân với con đâu đấy."

" Con đã bao giờ thấy ba đánh ng ư ời chưa?" Phong Trác Luân nhướng mày " Trừ một số trường hợp đặc biệt đối với mẹ con..."

Mẹ Phong đi lấy nước tới, vừa lúc nghe được câu này thiếu chút nữa đem hắt cả cốc nước vào gương mặt già yêu nghiệt không biết xấu hổ kia.

Nếu là trước kia, khi nghe cha nói những lời này, Phong Hạ còn chưa cảm thấy gì. Nhưng còn bây giờ khi nghe thấy, trong tâm trí cô đột nhiên nghĩ tới những ngày tháng tươi đẹp ở Florence của cô và Tư Không Cảnh.

Phong Trác Luân cẩn thận quan sát, thấy gương mặt của con gái đỏ ửng, khóe miệng giương lên, ý cười trên mặt càng sâu, " Trước tiên nói về chuyến du lịch của hai đứa đi, có vui vẻ không? Có tính phúc không?"

" Phong Trác Luân." Bà Phong ở một bên trừng mắt cảnh cáo ông " Sao ông lại nói chuyện này với con gái hả?"

" Vui vẻ, " Phong Hạ nén cười, rất tự nhiên trả lời " Vô cùng vui vẻ, thưa ba."

Một người khi nghĩ đến người yêu, ánh mắt sẽ lấp lánh hạnh phúc.

Là những người đã từng trải qua những tình cảm khắc cốt ghi tâm kia, ba mẹ cô làm sao không biết được tình cảm của con gái. Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời sáng tỏ.

" Hạ Hạ, sao trước kia con không nói cho ba mẹ biết bạn trai con là Tư Không Cảnh?" Tiểu thiên vương Tư Không Cảnh đang là ngôi sao lớn nổi tiếng trong giới giải trí, mẹ cô đương nhiên cũng biết anh " Hai đứa ở chung một chỗ đã được bao lâu rồi?"

" Đã được 7 tháng rồi ạ, " Cô gật đầu nhìn mẹ " Từ lần hợp tác đầu tiên con đã thích anh ấy rồi."

Cuối cùng, cô còn bổ sung thêm một câu " Ba, mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt, vô cùng tốt."

Mặc dù ở trong làng giải trí như một cái chảo nhuộm màu lớn, nhưng từ ngày đầu tiên biết anh, cô đ ã thấy anh vô cùng sạch sẽ, cũng có thể nói là kiêu ngạo, anh khinh thường tất cả những việc làm có thể hủy hoại đi thanh danh bất cứ lúc nào.

" Hạ Hạ, " Lúc này, giọng nói của Phong Trác Luân hơi nghiêm lại " Đầu tiên con phải nhớ kĩ rằng ba mẹ sẽ không làm chuyện gì cản trở tình yêu của con, cũng sẽ không nói bất cứ điều gì gây ảnh hưởng đến danh tiếng của con."

" Vâng, con biết mà ba." Cô gật đầu " Ba mẹ, lúc đầu khi quyết định ở bên anh ấy con cũng đã biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng con không hối hận."

Lúc này, trên mặt cô hết sức nghiêm túc, ánh mắt cũng hết sứa nhu hòa, kiên cường, dứt khoát và cố chấp.

Cô tuyệt đối sẽ không hối hận khi bản thân đã yêu anh.

" Ba cũng không muốn nói nhiều với con, con đã trưởng thành, đã có thể chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân con." Phong Trác Luân thong thả ung dung nói " Ba chưa từng gặp anh ta, cũng không thể đoán được anh ta là người tốt hay người xấu, nhưng nói thật, ba không hoàn toàn đồng ý khi để con gái mình lấy một người làm trong ngành giải trí."

" Nghề nghiệp là do chính con lưạ chọn, con có thể dựa vào sự kiềm chế của bản thân để 'gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn'. Nhưng chọn bạn trai lại khác, người ấy sau này sẽ là chồng của con, là người đàn ông của con, người con trai ấy nên là một người đáng tin cậy, có công việc và tài sản ổn định, có thể bảo vệ con bình an, không phải lo nghĩ cả đời. Chỉ một lần đi du lịch đã đem tới cho con phiền toái lớn như vậy, hôm nay còn thế, như vậy sau này thì sao đây? Con đã từng nghĩ đến điều đó hay chưa? Chẳng lẽ trong thời gian hai đứa vui vẻ ở bên nhau, con cũng muốn bị vây quanh, bị nhìn ngó, phải trốn trốn tránh tránh trong bóng tối không nhìn thấy ánh mặt trời hay sao?"

" Ba nói vậy để hi vọng con hãy suy nghĩ kỹ một chút, bây giờ kết thúc vẫn còn kịp."

Phong Hạ gật đầu một cái nhưng lại im lặng không trả lời.

Bà Phong ngồi bên cạnh thấy ánh mắt của con gái thật giống với ánh mắt của bà hồi trẻ.

Chấp nhất một ý niệm, thậm chí đến cố chấp, bất luận đối diện với cục diện khó khăn bao nhiêu, nhận định chính là nhận định, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Ba người đều trầm mặc thật lâu không ai lên tiếng.

" Được rồi Hạ Hạ, " Cuối cùng, bà Phong cầm tay của cô "Bất luận con nghĩ như thế nào, con cũng không phải lo lắng quá nhiều về ba mẹ. Ba mẹ chỉ mong con được vui vẻ. Cuộc đời của con là do con lưạ chọn, chỉ cần nhớ những lúc con khổ sở hay đau lòng, ba mẹ luôn ở nhà chờ con trở về."

Không cần sợ hãi, không phải băn khoăn hay nghĩ suy điều gì, ở bên cạnh ba mẹ mình, cô vĩnh viễn đều cảm thấy bình yên.

Cô nhìn vẻ mặt dịu dàng ấm áp của mẹ, gật đầu một cái, mắt dần dần đỏ lên.

" À..."Phong Trác Luân đã dừng chuyện ban đầu, lúc này lại khôi phục dáng vẻ bình thường trở lại " Nghe nói, bạn trai con là 'họa thủy', con nói xem, nó so với cha con ai đẹp trai hơn?"

Phong Hạ bị ba cô chọc cho vui vẻ, trực tiếp bỏ rơi ông, nhìn về phía bà Phong nói chuyện, " Mẹ, mẹ tìm cho con cái khăn lông, hai ngày nay con sẽ ở nhà..."

**

Ba ngày này, Phong Hạ đều ngoan ngoãn nghe lời Tư Không Cảnh, chỉ ở trong nhà, không đi đâu, không nhìn cái gì, cũng không nghĩ về điều gì, thậm chí mỗi ngày đều ăn ngon ngủ yên, cũng không liên lạc nhiều với anh.

Biết cô về nhà, tối ngày thứ hai, Phong Dịch Tu cũng về Phong gia.

Hai anh em, một người nằm một người ngồi trên ghế soopha, không khí vô cùng ấm áp.

"Anh, " Cô tủm tỉm cười, nhìn Phong dịch Tu "Khi nào anh mới cươí được chị Diệp Tử đem về nhà mình thế?"

Phong Dịch Tu dịu dàng nhìn cô "Nhanh thôi, đến lúc đó... Hạ Hạ nhà chúng ta sẽ là phù dâu xinh đẹp nhất."

" Vâng."Cô híp mắt cười, gật đầu " Em cũng muốn đi chọn váy cưới với chị Diệp Tử, "

" Được."Phong Dịch Tu vuốt vuốt tóc cô, cân nhắc một chút mới lên tiếng hỏi " Hạ Hạ, chuyện lúc trước được xử lý như thế nào rồi?"

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Phong Hạ cũng không biến đổi nhiều, " Em cũng không biết nữa, mấy ngày nay em cũng không xem tin tức."

Cô vừa nói xong thì điện thoại ở trong phòng ngủ chợt vang lên.

Cô bước nhanh vào phòng, thấy màn hình hiện lên người gọi đến là Giản Vũ Doanh, cô hít một hơi thật sâu mới nhấn nút nhận.

"Tôi vừa mới họp xong, giờ đang ở công ty." Giản Vũ Doanh hắng giọng cố ý nói thật chậm.

Tim cô lập tức nhảy lên một nhịp.

" Chúc mừng cô, bạn học Phong Hạ, cô đã kết thúc thời kì bị cấm túc, ngày mai là có thể giải phóng rồi. Vai nữ chính trong là của cô. 8h ngày mai, Jessie sẽ đến đón cô, ngoan ngoãn đi để thử trang phục cho buổi họp báo trưa ngày mai đấy." Giọng nói bên kia lập tức trở nên sôi nổi

Cô nghe xong, nhất thời còn chưa phản ứng kịp, Giản Vũ Doanh lại kích động không thôi "Có muốn biết tại sao lại bỏ lệnh cấm túc nhanh như vậy hay không? Bây giờ lập tức mở Laptop, xem tiết mục mới nhất Paparazi phỏng vấn người đàn ông của cô, tôi nói này... đồng chí Phong Hạ, cô thật sự là người con gái hạnh phúc nhất thế giới, cô làm cho người khác hâm mộ và ghen tị vô cùng."

Nói xong, đầu giây bên kia lập tức cúp điện thoại, chỉ còn lại mấy tiếng tút tút vang lên bên tai. Phong Hạ cầm điện thoại ngẩn người một lúc mới đi tới bàn đọc sách, mở máy tính ra, thần kinh cũng căng như dây đàn.

Video ùn ùn kéo đến, đều có tưa đề là, "Tư Không Cảnh trả lời về chuyến đi du lịch ở Florence, "

Cô mở một video trong số đó ra, thấy thời gian kéo dài không quá 20 phút.

Gương mặt người chủ trì và Tư Không Cảnh xuất hiện rất nhanh trên màn hình, lúc đầu đều là người chủ trì nói chuyện, anh trả lời rất ít, chỉ đáp qua loa mấy câu.

Cho đến khi người chủ trì nhắc tới vấn đề đang được quan tâm trong mấy ngày nay, anh trầm mặc một lúc mới nhìn về phía ống kính, giọng nói lộ vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc, "Hôm nay, tôi đồng ý nhận trả lời phỏng vấn cũng chính là để trả lời vấn đề này. Sau ngày hôm nay, tôi không hi vọng bất kỳ cá nhân hay một công ty truyền thông nào nhắc lại vấn đề này."

"Người đi cùng với tôi ở Florence mà các vị thấy chính là người nhà của tôi, không phải là bất kỳ một nghệ sĩ nào trong ngành giải trí cả."

Một câu nói làmcho ngay cả người chủ trì cũng thay đổi sắc mặt.

Tư Không Cảnh ở trong giới luôn nói ít nhưng lời nói của anh lại chân thật.

Anh tuyệt đối sẽ không nói nhiều, cũng sẽ không nói sai một câu, cũng sẽ không đưa ra bất kỳ ý kiến nào khác sự thật.

Vì vậy, chỉ cần anh nói, tất cả mọi người sẽ tin tưởng.

Nhưng mà hôm nay, chỉ vì cô, anh lại phá vỡ nguyên tắc của mình mà nói dối trước mặt mọi người.

Phong Hạ nhìn chằm chằm vào anh trên màn hình.

"Sự suy đoán và truy đuổi của truyền thông và Paparazi về lần du lịch của tôi với gia đình lần này... không chỉ quấy nhiễu đến cuộc sống của tôi mà còn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của vị nghệ sĩ kia, tôi chân thành gửi lời xin lỗi đến cô ấy."

Trước mặt công chúng, anh chưa bao giờ nói nhiều như vậy, cũng chưa từng tỏ thái độ xin lỗi với bất kỳ ai, cô có thể tưởng tượng đến cảnh tất cả mọi người nghe đến đây cũng sẽ sợ ngây người.

"Cuối cùng, tôi muốn nói với nhũng người hâm mộ tôi rằng, rất cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ tôi từ trước tới giờ, cũng hi vọng mọi người có thể dùng thái độ bao dung, khích lệ đối với các nghệ sĩ mới giống như đối với tôi lúc tôi mới bước chân vào nghề, đồng thời, xin mọi người bao dung và ủng hộ với người cùng hợp tác với tôi trong các dự án phim. Xin cảm ơn."

Anh nói liền mạch một hơi dài, cuối cùng mới khẽ mỉm cười " Ngày mai là ngày < Hồng Trần > chính thức bấm máy, tôi cũng hi vọng sẽ cùng hợp tác vui vẻ với các nghệ sĩ bên phía công ty Top, để hoàn thành bộ phim một cách hoàn hảo nhất."

Anh vừa chấm dứt câu nói xong thì video kết thúc, nhìn màn hình toàn một màu đen kịt nhưng trái tim cô lại đập rộn ràng không ngừng.

Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, cô nhìn màn hình thấy tên anh thì lập tức nhận cuộc gọi.

Âm thanh nhu hòa từ đầu bên kia dường như được xuyên thấu, chạm nhẹ vào trái tim cô " Hạ Hạ, "

Cô có biết bao điều muốn nói với anh nhưng lúc này môi lại mấp máy không lên lời.

"Anh nhớ em, " Anh nhỏ giọng nói rành rọt từng chữ " Rất nhớ."

Trong ba ngày này, vì phải dành thời gian xử lý tất cả mọi chuyện có liên quan nên anh chỉ được ngủ hai tiếng mỗi ngày. Thậm chí anh còn suýt nữa cùng đại diện công ty trở mặt, hủy hợp đồng. Những điều này, anh không cần nói cho cô biết, cũng không muốn nói cho cô biết.

Cô chỉ cần vĩnh viễn ở bên cạnh anh, sống một cuộc sống tự do, tùy thích, còn những khó khăn, phiền toái như thế này, anh sẽ giúp cô xử lý.

"Trong buổi trả lời phỏng vấn, anh nói câu kia thật ra có một nửa là lời thật lòng, " Anh khẽ cười " Người đi cùng anh ở Florence, là người nhà của anh, điều này rất thật lòng."

Hô hấp của cô càng thêm dồn dập, qua thật lâu mới lên tiếng, " Tư Không Cảnh, bây giờ em muốn nói với anh một câu, anh phải nghe kỹ nhé, có thể về sau em sẽ không nói lại nữa đâu."

"Ừ."

" Em yêu anh. Rất yêu anh."

Cả cuộc đời này có lẽ em sẽ không yêu bất kỳ ai nhiều như yêu anh được nữa.

Cho dù, sau này nếu có một ngày anh rời xa em, em sẽ vẫn luôn sống trong những hồi ức anh mang đến cho em, sẽ không bước ra ngoài dù chỉ một bước.

" Anh đang ở dưới nhà em." Im lặng thật lâu, âm thanh của anh mới vang lên càng lúc càng nhỏ dần " Em đến gần của sổ đi, cho anh nhìn em một lát."

Cô cầm điện thoại, bước nhanh đến mở cửa sổ ra.

Xe của anh dừng dưới nhà cách đó không xa, cửa xe hạ xuống một nửa, gương mặt anh yên lặng dưới bóng đêm đẹp như tranh vẽ.

Nhìn về phía anh, cô có thể nhận ra khóe môi anh đang cong lên.

" Không gian trên xe rất lớn, ở tư thế nào cũng không có vấn đề gì." Anh lúc này mới lên tiếng, ý cười trên mặt càng sâu.

Anh rất muốn cô.

Cô cũng cười, đang định lên tiếng thì nghe thấy có tiếng ai đó ở đầu bên kia truyền tới " Các người lại còn trắng trợn tán tỉnh nhau như vậy, coi đại gia ta là không khí phải không?"

" Trong xe của anh có người?" Cô hỏi " Sharon?"

" Lâu Dịch, " Anh nhàn nhạt trả lời, " Cùng hợp tác trong < Hồng Trần >, gặp mặt lúc đi họp ở công ty, thuận đường nên đi cùng, không cần phải để ý đến anh ta làm gì?"

" Mẹ kiếp, rõ ràng chính là anh, mặt không chút thay đổi nào uy hiếp tôi đưa anh đến nhà cô ấy, nói gì mà chỉ cần nhìn cô ấy một lát." Trong điện thoại lập tức truyền đến âm thanh bất mãn của Lâu Dịch.

Hai người kia ở một chỗ, thật sự là rất náo nhiệt.

Tâm trạng của cô đang thoải mái, lúc này bị chọc cho vui vẻ, liền cười lên " Thôi, các anh nhanh về đi, hai ngày nay, tin đồn còn chưa lắng xuống, truyền thông còn đang theo dõi, tránh cho sau này lại bị chỉ trích."

"Ừ, " Anh khẽ dặn " Em đi ngủ sớm đi nhé, ngày mai còn phải đến buổi họp báo."

Dừng một chút, âm thanh của anh dịu dàng hơn " Ngủ ngon,

Il

Mio

God-dess".

Cô nhìn về phía anh, cười dịu dàng, dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi mình.

Cúp điện thoại, Tư Không Cảnh vẫn duy trì tư thế cũ, nhìn Phong Hạ từ xa dùng khẩu hình nói chúc ngủ ngon với anh, lại nhìn cô khép cửa sổ cho đến khi đèn trong phòng vụt tắt mới quay đầu trở lại xe.

" Nhìn đủ rồi sao?"Lâu dịch ngồi ở ghế lái xe, liếc mắt nhìn anh " Nói đi, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"

Anh khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, lấy từ trong cặp ra một tập hồ sơ, rút ra một tờ giấy đưa cho Lâu Dịch.

Lâu Dịch bật đèn, nhìn anh mấy cái tỏ vẻ kinh ngạc, " Có thật là tôi không nhìn lầm? Đây là lời bài hát đúng không?"

"Ừ, " Anh khẽ vuốt cằm, " Lời bài hát tôi viết, "

" Từ nhỏ cậu đã học 5 loại nhạc cụ, tinh thông về nhạc lý. Năm thứ nhất trung học đã tự mình xây dựng ban nhạc của bản thân, ở thành phố S đã sớm nổi tiếng. Nếu như không phải trở thành nghệ sĩ, cậu đã là một sinh viên ưu tú ở học viện âm nhạc rồi."

Anh nhớ lại những tư liệu đã được xem qua, nhìn vẻ mặt đã bắt đầu biến hóa của Lâu Dịch nói " Tôi không phải là người chuyên về âm nhạc mới cần cậu giúp một tay."

"Tư Không Cảnh, nếu không phải sợ về sau Phong Hạ không tiếp tục cho tôi ăn chực nữa, tôi thật sự muốn dừng lại đánh cho anh một trận." Lâu Dịch nhíu mày " Anh bây giờ là đang xin sự giúp đỡ của tôi sao? Tại sao tôi lại phải giúp anh?"

" Không tại sao cả, " Ngón tay anh gõ gõ theo nhịp vào đầu gối " Bằng việc trừ tôi ra, người mà cô ấy tin tưởng nhất chính là cậu... cậu cũng là người hiểu rõ cô ấy."

" Ngày Valentine năm sau, tôi muốn cô ấy biết được tôi đã viết một ca khúc tặng riêng cho cô ấy."

*****

Buổi họp báo về, có thể nói đây là buổi họp báo của bộ phim được chú ý nhất trong làng giải trí năm nay. Một phần do hai công ty đứng đầu ngành giải trí là Live và Top hợp tác sản xuất, đội hình diễn viên đẹp mắt, đội ngũ làm phim hàng đầu, quan trọng nhất là do tiểu thiên vương Tư Không Cảnh đảm nhiệm vai nam chính, hơn nữa nữ chính được chọn, Phong Hạ, là nhân vật gần đây mới có xì căng đan truyền ra với Tư Không Cảnh.

Trước khi buổi họp báo bắt đầu, Phong Hạ ở phía sau đã chuẩn bị xong trang phục và make up, rất an tĩnh ngồi chờ trên ghế.

Lâu Dịch đang ở trước gương sửa sang lại tóc, bỗng đi đến gần cô, nhún mình nhảy lên ngồi trên bàn trang điểm, khom lưng nói nhỏ bên tai cô, "Này, khẩn trương sao?"

Cô đưa mắt nhìn cậu ta, giơ bàn tay đã bị mồ hôi làm cho hơi ướt, "Có chút".

Đây dù sao cũng là bộ phim đầu tiên cô đảm nhận vai chính, cũng là lần đầu tiên cùng Tư Không Cảnh đóng chung một bộ phim.

Huống chi hai ngày trước, xì căng đan của bọn họ mới gây xôn xao dư luận, mặc dù chuyện đã được xử lý ổn thỏa nhưng cô vẫn luôn biết rằng có bao nhiêu người ngoài kia vẫn đang chờ cơ hội để cười nhạo, châm chọc cô.

Lâu Dịch nhíu mày, đưa mặt đến gần bàn tay cô, "Nơi này mở điều hòa làm mình lạnh muốn chết, vừa đúng lúc thấy cậu đang nóng, nào, lại đây cho gia xin ít hơi ấm."

Cô lập tức rút tay về, lườm cậu ta một cái.

Lúc này ở ngoài cửa bỗng nổi lên một trận ồn ào, hai người quay đầu lại nhìn thấy một người con gái với mái tóc dài, gợn sóng xoăn màu rám nắng đang xuất hiện phía cửa. Cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ ôm lấy thân hình hoàn mỹ, nổi bật dáng ngọc và khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quyến rũ.

Lynn Trần Dĩnh.

Nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất hiện nay ở công ty Top, cùng công ty với Phong Hạ và Lâu Dịch, vốn là người dự định được giao cho vai chính trong.

Trần Dĩnh bước tới ngồi xuống ghế đã được chuẩn bị trước, phụ tá bên cạnh liền lập tức tiến lên đưa nước và khăn lông, ngay cả chủ biện Phương cũng phái người tới, trên mặt cung kính nói chuyện với cô.

"Haiz, nhưng đáng tiếc quá." Người đó đang đứng gần bên người Trần Dĩnh, lớn tiếng nói, "Tài năng diễn xuất của Trần Dĩnh ai cũng phải công nhận, tôi nghĩ lần này cô không nhận vai nữ chính trong cũng là Top cố ý giữ lại để giao kịch bản tốt hơn cho cô thôi".

Anh ta vừa nói xong, mấy người trợ lý xung quanh liền phụ họa theo, một người trong số đó thấy Phong Hạ đang ở bên cạnh, cố ý cao giọng, "Đúng vậy. Kĩ thuật diễn của Lynn dĩ nhiên không có ai phủ nhận, còn đoạt được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất cơ mà, làm sao có thể đem mấy người không có chút danh tiếng gì ra mà so sánh được."

"Người dựa vào xì căng đan để được biết đến thì có thể có tài năng gì?" Đang giúp đỡ Trần dĩnh sửa lại tóc, nhà tạo mẫu tóc cười hai tiếng, "Nói không chừng đều đã vụng trộm 'lăn nhiều lần ', vượt qua thiên tân vạn khổ mới được nhận vai diễn, Lynn, cô ở thời điểm quay phim không nên biểu hiện quá xuất sắc, tránh cho đạo diễn tạm thời muốn đổi nữ chính ...Vậy thì sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu đuối của người khác đó."

Nói xong, mọi người quanh đấy đều nhỏ giọng cười.

Lâu Dịch cau mày lại, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, Phong Hạ thấy vậy liền đưa tay vỗ nhẹ lên chân của anh, lắc đầu một cái với anh ta.

Bên kia, Trần Dĩnh lúc này nhìn qua gương thấy Phong Hạ và Lâu Dịch ngồi cách sau lưng mình không xa, liền vẫy tay ý bảo người bên cạnh mình lui ra một chút, từ trên ghế đứng dậy đi tới trước mặt Phong Hạ, "Sum-mer".

Vẻ mặt Phong Hạ không có chút gì thay đổi, cũng từ trên ghế đứng dậy lễ phép gật đầu một cái, "Lynn".

Hai người đứng chiều cao xấp xỉ ngang bằng nhau, Trần Dĩnh nhìn cô, âm thanh nghe như có vẻ rất hòa thuận, "Trước kia từng có vài lần xem cô biểu diễn, cảm thấy cô làm khá tốt, rất có tiềm lực."

"Cảm ơn."Cô lễ phép trả lời.

"Nhưng, cô cũng biết rất nhiều người muốn được đóng phim chung với Tư Không Cảnh một lần." Trần Dĩnh nâng khóe môi lên, thì thào từng chữ, "Tôi trước kia cũng từng hợp tác mấy lần với anh ấy nên tôi biết anh ấy có yêu cầu vô cùng cao với bạn diễn, nếu diễn không tốt còn đặc biệt nhắc nhở tại chỗ, cho nên nên nếu như cô có bị anh ấy chỉ ra chỗ chưa làm được mà vẫn chưa hiểu, thì có thể tới hỏi tôi."

Một phen nói chuyện, nhìn qua thì hết sức thân thiết, trên thực tế cũng là nói cho cô biết, cô thực chất không xứng cùng diễn chung với Tư Không Cảnh, mà bản thân còn thích hợp diễn vai nữ chính hơn so với cô.

"Tôi sẽ ghi nhớ. Cám ơn chị đã nhắc nhở." Cô nhìn Trần Dĩnh mỉm cười.

Trần Dĩnh cũng cười một tiếng, không tiếp tục nói thêm nữa, xoay người trở lại vị trí của mình.

Lâu Dịch nhìn theo bóng lưng của Trần Dĩnh, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một vẻ biểu cảm vô cùng không đứng đắn, " Này, cậu nói xem nếu cô ta biết cậu và Tư Không Cảnh đã sớm yêu đương, hay còn từng 'hợp tác' trên giường nhiều lần, cô ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?"

Lâu Dịch nói với giọng mang theo ý vị vô cùng, Phong Hạ bật cười, nhún vai một cái, căn bản không để chuyện vừa rồi trong lòng.

Sự kiêu ngạo trong lòng cô, tuyệt đối không để mấy chuyện vừa rồi kích thích mà dễ dàng suy sụp.

**

Buổi họp báo của chính thức bắt đầu, trừ nam diễn viên chính Tư Không Cảnh đến muộn vì kẹt xe, tất cả các diễn viên, đạo diễn tham gia phim đều đã có mặt đầy đủ.

Mc rất biết cách làm nóng chương trình, sau màn giới thiệu mở đầu thân thiện liền tiến vào nội dung phỏng vấn.

Tư Không Cảnh không có ở đây, mọi câu hỏi của phóng viên đều tập trung vào đạo diễn và Trần Dĩnh. Phong Hạ ngồi bên cạnh Trần Dĩnh nghe cô ta khéo léo, uyển chuyển trả lời từng vấn đề một, trong lòng tự giễu nghĩ tới bản thân mình đóng vai nữ chính thật ra còn không bằng diễn viên quần chúng.

" Tôi xin có một câu hỏi cho cô Phong Hạ." Lúc này có một vị phóng viên đứng lên đưa ra câu hỏi, Phong Hạ nhìn về phía anh ta khẽ cười gật đầu, ý bảo anh ta tiếp tục.

" Xin hỏi quan hệ của cô và tiểu thiên vương là như thế nào. Đối với lần cùng diễn chung với tiểu thiên vương trong hai người có thể phát sinh ra chuyện'phim giả tình thật' hay không?"

Toàn hội trường lập tức thấp giọng xì xào thảo luận, mọi người trên sân khấu cũng đưa mắt về phía cô. Phong Hạ lập tức ngẩn ra, không nhanh không chậm trả lời, "Bởi vì trong ngày thường không có quá nhiều dịp tiếp xúc riêng nên tôi chỉ biết Tư Không Cảnh là một nghệ sĩ vô cùng ưu tú, có thể được hợp tác cùng anh ấy, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cũng mong rằng qua lần hợp tác trong này, tôi có thể học hỏi thêm được nhiều điều."

Khéo léo dẫn sang một con đường khác.

Vị phóng viên kia thấy cô không có chút biểu hiện nào của việc thẹn quá hóa giận, ngược lại vô cùng bình tĩnh nên dù không muốn cũng đành im lặng lui xuống.

Phong Hạ vốn tưởng rằng đề tài này sẽ kết thúc ở đây, không ngờ liên tiếp hai vấn đề sau đó đều không một chút liên quan đến mà toàn bộ chỉ xoay quanh mối quan hệ của cô và Tư không Cảnh.

Thậm chí vấn đề cuối cùng còn nhắc tới,

"Đã cùng Tiểu thiên vương lén lút nảy sinh tình cảm hay chưa?"

Tai cô ong ong vang lên tiếng mọi người bàn tán dưới hội trường, ánh mắt mọi người trên sân khấu nhìn cô cũng hàm chứa nhiều điều.

Cô cảm nhận được bộ trang phục mình mặc hôm nay đã có chút ướt vì bị mồ hôi thấm vào, ánh đèn chiếu sáng vô cùng nhức mắt, bàn tay cô không tự giác siết chăt vào góc váy, trả lời cũng đã bắt đầu mất bình tĩnh.

Bước vào giới giải trí gần một năm nay, thật ra thì cô cảm thấy bản thân mình rất may mắn, coi như là được thuận buồm xuôi gió, nhưng hôm nay cô rốt cuộc cũng thấy được thế nào gọi là cố ý gây khó dễ.

Lâu Dịch ngồi bên cạnh cô mấy lần muốn lên tiếng giúp cô trả lời nhưng anh lại nhìn thấy vẻ mặt quật cường của cô, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Cô điều chỉnh hô hấp, cố gắng sắp xếp từ ngữ phù hợp cho câu trả lời, tập trung làm cho ánh mắt dần trở nên kiên định, nhìn về phía người đưa ra câu trả lời bên dưới định lên tiếng.

" Tôi nghĩ vấn đề này lần trước paparazi hỏi tôi đã trả lời rồi, " Đột nhiên một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên, "Chủ đề của buổi họp báo ngày hôm nay là về mà không phải là về những tin đồn về tình cảm cá nhân của tôi."

Phong Hạ siết chặt micro, đưa mắt nhìn sang anh.

Tư Không Cảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, quần tây dài đen, cầm micro từ phía bên sân khấu đi tới, tầm mắt không dao động khóa chặt trên người cô.

Bốn mắt giao nhau, cho dù không thể thấy rõ ánh mắt anh nông sâu thế nào, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thấy chúng thủy chung là thâm trầm dịu dàng.

Ánh đèn vàng dịu trên đỉnh đầu từ trên hắt xuống, gương mặt anh tuấn của anh như được bao trùm bởi một tầng sáng nhạt, huyền ảo, hư vô.

Tựa như một vị thần. Không thể xâm phạm. Không thể chạm vào.

Vào thời khắc cô cơ hồ muốn lùi bước, cuối cùng anh cũng đến.

Vừa thấy Tư Không Cảnh xuất hiện tại buổi họp báo, mọi người trong hội trường đều kích động, cố gắng đè nén gan ruột đang sôi trào. Không còn có ai nghĩ đến việc làm khó cô nữa, đem đổ tất cả vấn đề cho anh.

Tất cả mọi người trên sân khấu, trừ Tư Không Cảnh, không có người thứ hai có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của người xung quanh như vậy.

Phong Hạ nhẹ nhàng đặt micro xuống, hít thở một hơi thật sâu.

"Cậu nhìn xem, Trần Dĩnh và mấy diễn viên nữ khác nữa, ". Lúc này, Lâu Dịch ngồi một bên hạ thấp giọng, "Tất cả đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông của cậu, ngay cả mắt cũng chẳng buồn chớp."

Cô cười cười, nhưng lại không quay đầu nhìn về phía Tư Không Cảnh đang trả lời phỏng vấn.

Cô làm sao có thể không biết, anh được bao nhiêu người yêu thích và hâm mộ.

Anh là ngôi sao tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời.

Cũng là tất cả nhịp đập nơi trái tim cô.

**

Buổi chiều, sau khi buổi họp báo chấm dứt, mọi người sẽ tập hợp nhau. Lúc này, mấy chiếc xe đang nối đuôi nhau đi về phía studio ở thị trấn T thành phố S.

Đến studio, công việc đầu tiên chính là chụp ảnh tạo hình cho các diễn viên trong phim để công bố ra ngoài. Sau khi xuống xe, Phong Hạ liền đi theo Jessie cùng trợ lý Amy là người mới thay cho Tiểu Chu tới phòng thay đồ.

Lần này, tổ thiết kế trang phục cho diễn viên chính là một tổ thiết kế nổi tiếng ở Hông kong, mà phụ trách hóa trang cho cô chính là đội trưởng của nhóm thiết kế, tên là A Phổ.

"Trời ơi, " "Lynn thật là đẹp."

Vì Trần Dĩnh đến studio sớm hơn so với cô nên giờ đã thay xong trang phục. Khi Phong Hạ quay đầu nhìn, cô thấy Trần Dĩnh mặc một chiếc váy dài trắng tinh xảo, ngũ quan khéo léo, cả người toát ra phong thái của một mỹ nhân, đúng là làm cho người ta không thể rời được tầm mắt.

Rốt cuộc trang phục sửa xong đã được đem tới, A Phổ vỗ vỗ bả vai của cô, trừng mắt nhìn cô, "Đi thay trang phục với tôi, nhanh lên. Tôi cam đoan với cô, nhất định còn đẹp hơn cô ta gấp mấy lần."

A Phổ nói tiếng phổ thông không hoàn toàn chuẩn nhưng nghe lại hết sức thân thiết.

"Vâng, " Cô nhìn A Phổ gật đầu, cười.

Trang phục này được thiết kế có chút khó khăn khi mặc, chờ đến khi mặc đồ xong thì đã là một giờ sau rồi, trên người cô cũng đã có chút mồ hôi, lại không thể thúc giục chỉ có thể nhỏ giọng hỏi, "Chị A Phổ, đã xong chưa ạ?"

"Được rồi. Tốt lắm." A Phổ xoay người cô lại, giúp cô thắt dây lưng, sau đó dắt cô đi ra bên ngoài phòng thay đồ.

Các nữ diễn viên khác đã đổi xong y phục, đang ở bên ngoài chờ cho nên trong phòng không có người. Chỉ thấy ở ngoài cửa ra vào, Jessie đang nói chuyện với Amy. Hai người quay đầu lại nhìn thấy cô đều há to mồm ngẩn người tại chỗ.

Phong Hạ thấy ánh mắt của các cô như vậy thì trong lòng càng thêm thấp thỏm, bước nhanh hơn đến gần cái gương.

"Chờ một chút." A Phổ nhíu nhíu mày, tay chống cằm đánh giá cô một lượt, chợt bước nhanh đến hộp đựng trang sức lấy ra một vật giúp cô cài lên tóc.

"Ok. Đại sự đã thành." A Phổ vỗ tay một cái, trên mặt lộ ra nụ cười hết sức hài lòng.

"Vậy em có thể đi soi gương được chưa ạ?" Cô chỉ vào cái gương ở cách đó không xa.

"Không thể." A Phổ cười hết sức mập mờ, kéo cô đi ra bên ngoài "Nếu như muốn biết bản thân trông như thế nào khi mặc trang phục này..."

Bên ngoài, cả studio đều đang bận rộn bố trí sắp xếp công việc.

"Chỉ cần xem ánh mắt của bọn họ khi nhìn cô."A Phổ cười đẩy cô ra.

Lâu Dịch đang phiền não đi đi lại lại gần cửa chính bỗng thấy cô ra ngoài, chợt dừng bước, ánh mắt dần tập trung, khóe miệng nhếch lên quyến rũ.

Ánh mắt ấy là kinh ngạc, tán dương, khích lệ.

Bên kia, Trần Dĩnh và nhiếp ảnh gia đang trao đổi, lúc này cũng dừng lại đối thoại, ánh mắt nhìn cô trở nên tịch mịch, lạnh lẽo.

Tư Không Cảnh đang đùa giỡn v ới đạo diễn, ánh mắt từ từ rơi trên người cô thì lập tức tối lại.

Phong Hạ nhìn anh, từ trước tới nay ánh mắt của anh luôn tĩnh lặng, giờ đây bởi vì cô mà trở nên gợn sóng, không khắc chế được càng lúc càng nóng bỏng.

"Khụ khụ, " Đạo diễn đang cầm kịch bản lúc này mới ho nhẹ mấy tiếng, nở nụ cười, "Phong Hạ này thật là không tệ, nói thế nào nhỉ? Quả thực là phiêu dật xuất trần nhưng cũng không mất đi nét đáng yêu."

Những người khác cũng đều như tỉnh giấc từ trong mộng, nhìn về phía cô, ánh mắt đều không giấu nổi sự kinh ngạc v à than thở.

Cô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, liền cười một tiếng, lui về phía sau một bước, định trở lại phòng hóa trang tạm thời tránh mặt một chút, ai ngờ, Tư Không Cảnh chợt buông kịch bản xuống, bước chân về phía trước.

Phong Hạ bỗng giật mình, không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn khoảng cách của anh và cô ngày càng gần.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, anh rốt cuộc đi tới trước mặt cô, khẽ mỉm cười đưa tay về phía cô.

Trang phục của anh khác hoàn toàn của cô nhưng hiệu quả lại giống nhau đến lạ kỳ, chiếc áo dài trắng, c ó m àu v àng đen vây quanh, cả người toát lên ý vị ti ê n hi ệp nồng hậu.

"Nàng có nguyện ý cùng tại hạ ở chốn bồng lai tiên cảnh thưởng trà ngon, đón gió mát, ngắm trăng sáng, cưỡi mây trắng đi chu du tứ hải?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-32)