Truyện:365 Ngày Hôn Nhân - Chương 251

365 Ngày Hôn Nhân
Trọn bộ 368 chương
Chương 251
Củi khô gặp lửa lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-368)

Mà lúc này, có được đáp áp như mong muốn, Lãnh Tử Tình vô cùng kích động, trong đầu hoàn toàn trống rỗng! Cô chỉ biết là cô muốn để hắn ♓ô.п cô, 𝒽-ô-п da thịt của cô, ♓ô_𝓃 lên trái tim cô... 𝒽●ô●п hết nỗi nhung nhớ của cô, ♓.ô.ⓝ đi nỗi sợ hãi của cô...

Nụ ♓ô-𝖓 như ước nguyện rơi xuống...

Hai người đã từng yêu đương gắn bó trên giường, như đã gắn kết với nhau, liền bắt đầu hành trình tìm kiếm tình yêu... Lúc này không ai cãi cọ, không cần truy cứu, chỉ còn tiếng tⓗ·ở ◗·ố·c và hương vị κí↪️*𝒽 ✝️h*í🌜*♓ của d●ụ●ⓒ 𝖛ọ𝐧●ɢ...

Lôi Tuấn Vũ vội vàng cởi bỏ tất cả trói buộc trên người cô, nhìn thấy thân hình còn 𝐪ц-🍸ế-п 𝖗-ũ hơn so với trong tưởng tượng của mình. Đôi môi khao khát đã lâu lập tức ngậm lấy nơi nơi nhô lên của cô, bàn tay to lớn ôm trọn toàn bộ, dựng đứng cao ngất, muốn đư*𝐚 và*ο trong miệng càng nhiều càng nhiều. 𝐓●♓â●𝓃 ⓣh●ể này không phải là †hâ_𝖓 🌴ⓗ_ể đẹp nhất mà hắn từng thấy, cũng không phải là 𝐠ợ_𝐢 𝒸ả_𝐦 nhất, nhưng lại làm hắn 𝐡𝖆_m ɱ_ⓤố_п không ngừng! Cũng là ✝️_ⓗ_â_п †𝐡_ể duy nhất có thể châm ngòi kích tình của hắn!

"Ưm", Lãnh Tử Tình từ từ nhắm hai mắt, rất nhanh liền bị hắn ⓗ·ô·𝓃 đến quay cuồng, sự rung động trước п_ℊự_🌜 khiến cô không khỏi mặt đỏ tai hồng, muốn trốn, nhưng lại bị kẹp giữa giường và hắn, không thể trốn tránh. Chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy đầu hắn, nhưng sự trêu đùa đó, lại làm cho ✞♓â●п †𝖍●ể cô càng gần lưỡi của hắn, muốn được hắn 𝐡·ô·ռ càng nhiều hơn nữa, 𝒽ô-п hoàn toàn hơn nữa.

Lôi Tuấn Vũ mạnh mẽ cuốn lấy một bên nⓖự*𝖈 cô, hài lòng nghe được tiếng ngâm nga của cô, lập tức liền ngậm lấy một bên nụ hoa nhô lên, hoàn toàn ăn luôn nơi đẫy đà của cô.

Lãnh Tử Tình càng không ngừng 𝐫ê·𝖓 r·ỉ, cô chưa bao giờ biết chính mình lại khao khát nụ ♓ô*ⓝ của hắn như vậy, trái tim mềm yếu cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn. Hai chân không an phận bắt đầu vặn vẹo, ↪️●ọ x●á●𝐭 vào quần hắn, dường như không thật hài lòng với cảm giác đó, liền phát ra tiếng rê.ⓝ r.ỉ.

Lôi Tuấn Vũ kìm lòng không đậu liền mở miệng, hưng phấn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình, vật cứng rắn to lớn liền bại lộ trong không khí.

Hắn nhìn ✞𝖍â.п ✞.♓.ể yêu kiều kia, lập tức phủ người lên, chậm rãi đưa ◗ụ-ⓒ 𝐯-ọ-𝓃-ɢ của hắn v·ù·𝐢 ⓥà·𝖔 t.𝐡.â.п †.𝖍.ể cô, cái loại vui 💲-ư-ớ-𝐧-𝖌 mong đợi đã lâu này, khiến cho hắn toàn thân 𝖗u_𝐧 ⓡẩ_𝓎!

"Ưm! Em yêu, em quả là muốn bức anh đến phát điên rồi." Lôi Tuấn Vũ kìm lòng không đậu, hận không thể cắn lấy đôi môi cô.

"Ưm, căng quá..." Lãnh Tử Tình tại giây tiếp theo lập tức ý thức được lời mình nói ngượng ngùng đến mức nào, lập tức liền cắn chặt môi, xấu hổ nhìn ánh mắt mang theo ý cười của hắn.

Thanh âm ɱề.m mạ.❗ ở bên tai cô mê hoặc: "Lớn không?"

"Ưm." Sức nóng lập tức thiêu đốt hai má, ngay cả ánh mắt cũng có chút co lại.

Lôi Tuấn Vũ lập tức liền cảm thấy trong ռ●ⓖ●ự●↪️ có cái gì đó lan tràn ra, cảm giác thỏa mãn của đàn ông khiến hắn vô cùng tự hào và hưng phấn!

"Thích không?" Lôi Tuấn Vũ đè nén kích động trong lòng, nhẹ nhàng cử động, cảm nhận sự chặt chẽ đang bao lấy. Sự 〽️ề●𝖒 𝐦ạ●𝐢 của cô dường như muốn hòa tan hắn! Hắn đã rất cấp bách muốn xông vào trận địa rồi!

Lãnh Tử Tình vươn đầu nhẹ nhàng cắn vào vai hắn, không muốn nói rõ ràng như vậy nữa, nhưng hai chân lại không tự chủ mà đặt lên thắt lưng hắn, đem ⓣ_𝒽_â_п †♓_ể của mình càng áp sát vào gốc rễ của hắn.

"Ưm! Bảo bối, đừng vội! Anh muốn chậm rãi nhấm nháp em!" Lôi Tuấn Vũ mồ hôi tuôn như mưa, khống chế ◗ụ·𝖈 νọ𝐧·🌀 cực độ, khiến hắn chịu đựng sự dày vò trong vui thích.

Từng chút từng chút chậm rãi tiến vào †𝒽.â.n 𝐭𝐡.ể cô, khiến hắn gầm gừ đầy thỏa mãn, hòa với tiếng nỉ non yêu kiều của cô, nụ cười của Lôi Tuấn Vũ càng thêm sáng lạn! Cả khuôn mặt như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, thần bí, quanh co...

Đột nhiên, 𝖙_♓â_ⓝ †ⓗ_ể Lãnh Tử Tình cứng đờ, bối rối kêu "Á" một tiếng, vội vàng thì thào: "Con! Con, Tuấn Vũ, con..."

Thân người Lôi Tuấn Vũ cũng cứng đờ theo, hắn cứ như vậy ở trên người cô, không dám nhúc nhích.

"Con nào?!" Giọt mồ hôi lớn của Lôi Tuấn Vũ rơi trên người cô, lóng lánh trong suốt, làm cho hắn càng khó kìm chế, lại bắt đầu cử động. Trong ánh mắt mô*𝐧*𝖌 lung dường như không còn tiêu cự, chỉ còn 𝐝·ụ·𝖈 𝐯ọ·ռ·🌀 căng tràn!

"Con! Á -- đừng... em có thai! Không được..." Lãnh Tử Tình vừa ra sức 🌴*𝖍*ở 𝖍ổ*n ♓*ể*𝐧, vừa nắm chặt lấy cánh tay hắn, dáng vẻ muốn nhận còn chối càng không thể rõ ràng hơn được nữa.

"Em? Thật sự mang thai?!" Lôi Tuấn Vũ cúi người, chăm chú nhìn vào khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô. Động tác ở thắt lưng bất giác ngừng lại.

"A, ừm..." Đáp án của Lãnh Tử Tình quả thực là sự 𝐭𝓇*@ т*ấ*n đối với Lôi Tuấn Vũ, giọng cô đâu phải là cự tuyệt, rõ ràng là dáng vẻ ⓗ_@_Ⓜ️ 𝖒⛎_ố_𝐧 chưa thỏa mãn!

"Em xác định không cần?" Giọng Lôi Tuấn Vũ trầm đục hỏi. Một ngón tay phủ lên môi cô, trượt vào trong miệng cô, mà bộ 𝓃g_ự_ⓒ rắn chắc bắt đầu ⓒ●ọ 𝖝●á●ⓣ nụ hoa của cô, khẽ chạm như có như không, cảm nhận được sự 𝓇_ц_𝐧 𝓇_ẩ_ÿ của cô, thanh âm xấu xa mê hoặc, "Anh sẽ rất nhẹ... rất nhẹ..."

Lãnh Tử Tình cơ hồ là không cần nghĩ ngợi liền ngậm lấy ngón tay của hắn, lưỡi quấn quanh ngón tay hắn, thanh âm kiều mị nỉ non, tiếng ⓡê*п ⓡ*ỉ bức bách hoàn toàn che phủ suy nghĩ của cô.

"Tuấn Vũ..." Thanh âm mơ hồ phát ra.

"Ưm, bảo bối của anh, kêu lên... Anh thích nghe..." Lôi Tuấn Vũ ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô mà cắn, ngón tay lại tiến vào đầu lưỡi của cô, quấy đảo, 𝐭𝖍â·𝐧 𝖙𝖍·ể nhẹ nhàng va chạm ở nơi 𝖒*ề*Ⓜ️ 〽️ạ*ï của cô.

"Tuấn Vũ..." Tiếng kêu vui şướ_𝐧_🌀 kích động từ miệng Lãnh Tử Tình phát ra.

"Nói, em muốn anh... mạnh thêm một chút..." Lôi Tuấn Vũ dường như là gầm lên.

"Em muốn... Tuấn Vũ... mạnh thêm một chút... á..." Lãnh Tử Tình nói năng lộn xộn, ngoan ngoãn kêu cùng hắn, không ngừng nói ra khao khát của cô.

"Ngoan... mèo hoang nhỏ của anh..." Ngón tay Lôi Tuấn Vũ cũng trượt xuống nơi tư mật của cô, tại nơi mà bọn họ kết hợp chặt chẽ, hắn không ngừng trêu đùa nơi yếu ớt của cô, làm cho cô thét chói tai, г*⛎*n 𝖗ẩ*γ...

"Á--" Lãnh Tử Tình chợt co rúm lại, cắn mạnh vào vai hắn, một sự ⓡⓤ·п 𝐫·ẩ·🍸 vui 𝐬*ướ𝓃*🌀 ở nơi tư mật, một nguồn nhiệt nóng từ nơi sâu kín trào ra, cô bị hắn nắm lấy đưa lên trên mây, sau đó chậm rãi rơi xuống, thẳng đến khi mệt mỏi nằm ở đó, nơi tư mật tê dại đến một chút sức lực cũng không có.

"Ưm, mèo hoang nhỏ của anh, ăn no chưa? Anh vẫn còn chưa ăn no..." Lôi Tuấn Vũ bắt đ-ầ-u đ-ộ-𝐜 diễn, hắn dựng người dậy, đỡ lấy thắt lưng cô, bắt đầu cử động càng nhanh hơn! Nhìn cô ɱ●ề●ⓜ m●ạ●𝒾 nằm ở đó, cao trào qua đi, dáng vẻ vô cùng yêu kiều, mà đôi bầu ⓝ.ⓖự.c kia vô lực run run theo sự va chạm của hắn, 🎋í𝒸·𝐡 †ⓗí·𝒸·𝐡 cảm quan của hắn.

Hắn liền càng thêm hưng phấn!

"Ưm! Bảo bối! Em quả thực chính là khắc tinh của anh!" Lôi Tuấn Vũ liền nắm lấy 〽️ô.ⓝ.🌀 cô, đưa người lên, đem tất cả kích tình xuyên vào nơi tư mật của cô.

"A--" một tiếng, Lôi Tuấn Vũ thạnh mẽ 𝖗-ú-✝️ 𝖗-a khỏi ✞𝐡●â●𝐧 ✞𝖍●ể cô, phóng thích trên bụng cô.

"Ưm... a..." Lôi Tuấn Vũ thỏa mãn nằm xuống bên người cô, nhắm mắt lại đầy hưởng thụ...

Chương (1-368)