← Ch.049 | Ch.051 → |
Hình Tuế Kiến tăng tốc độ chạy nhanh tới đích.
“Ủa?” Thấy người xuất hiện khác với mong đợi làm ông chủ ngơ ngác, “Cô ấy… uống say. ” Thảo nào điện thoại của cô Kiều reo mãi, khi ông ta nhấc máy giúp thì thấy giọng nói trong điện thoại hơi khác với giọng nói của vị khách quen trước đây. Tuy nhiên, chính đối phương tự xưng bạn trai của cô nên ông chủ nghĩ là vị khách kia.
Hình Tuế Kiến nghiêm túc gật đầu, gã liếc xung quanh rồi lập tức nhắm ngay mục tiêu mà bước tới.
Gã liếc thoáng trên bàn cơm thấy ba chai bia rỗng. Gã rất thích uống rượu. Trước khi xảy ra việc kia, gã thích tụ tập các anh em nhậu nhẹt thả ga, nhưng gã không ngờ cô cũng uống rượu. Thú thực, gã chẳng tưởng tượng nổi cái điệu bộ say xỉn của Kiều Duy Đóa sẽ trông ra sao.
“Đi về nhà. ” Gã ngồi đối diện với cô, gõ gõ lóng tay xuống mặt bàn.
Cô vẫn nằm im bất động trên mặt bàn. Cô đang ngủ à? Bên cạnh không có một móng bạn bè nào mà cô dám uống nhiều như vậy, cô to gan thật!
Gã cau mày khom người tới phía trước nhìn cô chằm chằm… Thật bất ngờ, cô không ngủ mà chỉ nằm nghiêng trên bàn, ánh mắt thất thần nhìn vào chiếc ly trống rỗng.
“Kiều Duy Đóa, có phải bác sĩ nói gì với em không? Hay Tiểu Lộng đã xảy ra chuyện?”
Trái tim gã hoảng sợ, dự cảm có điều chẳng lành. Mà cũng không đúng, nếu bệnh tình của Tiểu Lộng biến đổi, thì chị Ngô sẽ gọi điện báo với gã.
“Tiểu Lộng hả?” Dưới tác dụng của cồn, mặt mày cô đỏ nhừ tới mang tai, còn bộ dạng đầy hoảng hốt, “Tiểu Lộng đang ở bệnh viện, con bé khỏe lắm…”
Khỏe lắm? Nếu khỏe lắm thì tại sao trông biểu hiện của cô còn khó coi hơn khóc?
“Nếu Tiểu Lộng vẫn khỏe thì em bị sao vậy?” Nhìn cô bây giờ, trái tim gã bất giác nhói lên khó hiểu… Gã biết là không nên, nhưng tại sao gã có cảm giác như nó thắt lại?
“Tôi muốn có người tới cứu tôi…” Gương mặt xinh đẹp của cô trông như mất hồn lạc phách.
“Kiều Duy Đóa, em ổn chứ?” Nhìn cô giống như bị thất tình.
Thất tình?!
Hình Tuế Kiến nhìn cô chằm chằm, cái tên khiến lúc này mặt mũi cô trắng bệch là ai? Là Tống Phỉ Nhiên sao?
“Nếu Tiểu Lộng chưa khỏi bệnh, thì tôi sẽ không thả anh ta ra!” Chẳng những không thả, mà còn cho người mỗi ngày lôi Tống Phỉ Nhiên ‘chiêu đãi’ đến không ra dáng người.
Đừng nói với gã là cô đang đau lòng nhé? Grừ grừ grừ, chỉ phỏng đoán thế thôi mà gã đã lập tức quyết định, bắt đầu từ ngày mai sẽ lôi Tống Phỉ Nhiên ra cho chịu những ngày ‘gian khổ’!
“Anh ta là ai vậy?” Cô mê man hỏi.
Tốt lắm, năm chữ này đã thành công đem trái tim u tối của gã khôi phục chút đỉnh. Thế nhưng…
“Anh là ai?” Cô tiếp tục hỏi mê man.
Trước mắt cô mơ hồ, toàn thế giới xoay chuyển. Thậm chí, cô chẳng thấy rõ gương mặt trước mắt.
Xem ra, cô đã rất say, “Em hy vọng tôi là ai?” Gã lạnh lùng hỏi.
Cô dùng hai tay che mặt để nước mắt tuôn rơi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thích một người mà không thể nói, cảm giác thật khổ sở…”
Hàng chân mày rậm đen của gã nhăn thành một cụm.
“Tôi rất muốn hỏi anh ấy tại sao không thể yêu tôi? Tại sao người phụ nữ kia không thể là tôi?” Cô đè nén thật quá khổ sở.
Tư Nguyên sắp đính hôn, anh sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác! Mọi ấm áp từ nay về sau chỉ thuộc về người phụ nữ khác…
Cô rất muốn hỏi, vô cùng muốn hỏi… Tuy nhiên, ngoại trừ lời chúc phúc, cô chẳng còn lựa chọn nào khác. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và anh ngày càng xa cách, mãi cho tới lúc cả hai hoàn toàn rời khỏi cuộc đời của đối phương. Tương lai đó thật quá đáng sợ. Khi cô bị hãm sâu vào những cơn ác mộng, sẽ không còn người hỏi han ân cần và cho cô một vòng tay ấm áp nữa…
Cô rất muốn hỏi, nhưng cô không thể. Trên vai cô gánh đầy trách nhiệm nặng nề, thân thể cô không trong sạch, thanh danh cô cũng nhiễm bẩn, cô phải hỏi làm sao? Cô phải hỏi như thế nào?
“Tôi không muốn kiêu ngạo nhưng tôi buộc phải kiêu ngạo!” Cô che mặt khóc nghèn nghẹn.
Lần đầu tiên cuộc đời cô biết thích một người, nhưng nó chưa bắt đầu đã vội vàng kết thúc.
“Tiểu Lộng, con mau tỉnh dậy đi, tới đây ôm mẹ, mẹ khó chịu sắp chết rồi…” Cô giơ hai tay che mặt, nước mắt rơi liên tục.
Không có Tư Nguyên, không có Tiểu Lộng, chỉ còn một mình cô lẻ loi, cô phải làm sao đây? Cả thế gian quả thực đều hoang vắng.
Hình Tuế Kiến im lặng lắng nghe mà vẻ mặt tỉnh bơ.
“Em say rồi. ” Hơn nữa, say đến túy lúy.
Đôi mắt mờ mịt của cô từ từ tập trung vào một điểm. Trong thoáng chốc, cô nheo mắt lại đầy kinh ngạc, như thể đang nằm ác mộng: “Hình Tuế Kiến?”
Ủa, đã nhận ra gã?
“Đồ khốn nạn, chính anh là kẻ hủy hoại cuộc đời tôi!” Bốp, tiếng bàn tay vang lên lanh lảnh, trên gò má gã đã phiếm hồng.
Nếu không phải do gã, hôm nay cô chẳng thảm thương đến vậy!
Chết tiệt, gã đã từng nói, đừng – có – tát – tai – gã!
Ánh mắt nóng rực của mọi người dồn về phía gã, nướng toàn thân gã bốc khói. Gã tức giận đập bàn tay lên bàn, ngay giữa lúc gã định ‘dạy dỗ’ cô một trận thì cô ngã ập xuống bàn, không còn hay biết gì. Gã bực bội xốc cổ áo cô lên, rồi dưới con mắt hiếu kỳ của mọi người, gã vác cô trên vai bước đi.
Về tới nhà, gã đưa thẳng cô vào giường.
“Tư Nguyên…” Vừa ngã xuống nệm, cô đã nói mê sảng, “Em không muốn sống chung với Hình Tuế Kiến…”
Những lời này khiến đôi mắt gã tối sầm.
Gã từ trên cao nhìn xuống cô đang trong cơn chếch choáng, “Quá muộn rồi. ” Trò chơi đã bắt đầu, không muốn cũng phải sống chung!
“Em không muốn bị anh ta âu yếm…” Thứ cảm giác đó thật đàn áp.
Tại sao Tư Nguyên không đi tới và nói với cô rằng: ‘Đóa, anh muốn ở bên em’? Chỉ cần anh mở miệng, cô thực sự sẽ nắm lấy hạnh phúc hiện có mà dẹp bỏ hận thù.
Nước mắt cô rơi ràn rụa. Đáng tiếc, tất cả chỉ là mơ ước xa xôi. Số phận cô hẩm hiu, hạnh phúc càng cách xa tầm với.
Lồng ngực của Hình Tuế Kiến như sóng cuộn biển gầm, không muốn bị gã âu yếm? Lời chân thật này thực quá dễ nghe!
“Ngoại trừ âu yếm thì còn gì nữa?” Gã tỉnh bơ hỏi tiếp.
Ngay cả âu yếm cũng không muốn gã làm, vậy còn chuyện gì quá đáng hơn?
“Không, tôi thà làm với chó cũng không muốn làm với anh ta!” Cô lắc đầu thật mạnh, nói năng lộn xộn.
Thà làm với chó cũng không làm với gã? Nếu lúc này mà gã vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, không bị chọc giận thì quả thực sức nhịn nhục của gã quá giỏi.
Đáng tiếc, gã là tên lưu manh chứ chẳng phải thánh nhân!
“Kiều Duy Đóa, vậy em cứ coi như mình đã bị chó cắn đi!” Ngực gã đầy bực tức, gã đem cơ thể cường tráng của mình đè xuống thân thể của cô.
Vốn dĩ gã không có tính nhẫn nại, đã vậy buổi sáng cô cùng cái tên thư sinh kia ‘liếc mắt đưa tình’, khiến gã mất hết kiên trì. Huống chi bây giờ còn gặp thêm ‘đả kích’ này.
Gã như muốn trả thù, bàn tay không chút thương tiếc cởi hết nút áo cô ra và bắt đầu hôn hít.
“Ha ha, ngứa quá. ” Cô mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, bất chợt bật cười thành tiếng.
Bàn tay gã sờ tới khuy áo ngực rồi lưu loát cởi bỏ, sau đó vuốt ve bừa bãi vùng đồi núi của cô. Hương tình lan tỏa khắp nơi, thế mà thật chẳng ngờ cô lại cất tiếng cười.
“Tiểu Lộng, con đói bụng hả?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Gã sửng sốt, dừng mọi động tác.
Thế mà cô lại chủ động dâng bản thân mình tới tận môi gã, “Con đói thì ăn đi!” Miệng tráng sĩ như bị cắt làm đôi.
Gã ngỡ ngàng nhưng không hề do dự mà há miệng ngậm lấy nụ hoa hồng hồng trên núi đồi tròn trĩnh, ra sức bú mút. Đây là do cô mời gã nhấm nhấp!
Nhưng miệng cô lại thì thầm khúc hát ru: “Ngủ đi, ngủ đi, bé ngoan của mẹ. ”
Bài hát thật dịu êm, dịu êm tới mức làm gã cứng đờ. Rốt cuộc gã không thể bú mút nổi nữa, cô thật sự xem gã là Tiểu Lộng? Khóe mắt Hình Tuế Kiến giật giật, gã ngước đầu lên định ‘đe dọa’ vài câu cho cô thanh tỉnh, nào ngờ biểu hiện của cô lúc này lại làm gã sững sờ.
Hai gò má cô hồng hây hây, một nét xinh đẹp và dịu dàng mà gã chưa bao giờ gặp. Chẳng cần khiêu khích mà máu toàn thân gã cũng dồn hết về một chỗ. Cuối cùng gã mất hết kiềm chế, lướt tay mình tới vùng bụng cô rồi tuột chiếc váy ngắn của cô xuống ngang đùi.
Khúc hát ru bắt đầu đứt quãng.
Cô hoảng hốt và lờ mờ nhìn thấy bóng một tên khổng lồ đang đè trên người mình. Đó là đàn ông! Cô thở hổn hển, vội vàng đẩy gã ra nhưng dưới tác dụng của rượu, toàn thân cô đều xụi lơ vô lực.
Thật khó chịu, thật là khó chịu. Duy Đóa rên rĩ một tiếng, cả người cong lên và toàn thân dần dần phiếm hồng diễm lệ.
Khi cô say thì phối hợp hơn hẳn bình thường. Hương thơm đặc biệt trên người cô xông vào mũi gã, liên tục khơi dậy ham muốn trong gã. Cơ thể gã khô cháy càng thêm khó chịu. Gã lập tức cúi xuống, dùng đầu lưỡi nóng bỏng khuấy đảo liếm mút.
Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, cô thấy mình bị thứ gì đó nóng hổi nuốt lấy, hệt như con cá mắc cạn đã hết hơi. Thứ cảm giác này như rơi vào đám mây mù sáng sớm nhưng khoái cảm tê dại đến khôn tả. Cô có cảm giác mình đang bị xâm phạm. Là ai? Chắc là kẻ lạ.
Được, cứ vậy đi, nó sẽ khiến cô chặt đứt ý niệm với Tư Nguyên, và… chẳng phải Hình Tuế Kiến coi cô là vật sở hữu sao? Cô sẽ để Hình Tuế Kiến nhận một sự nhục nhã! Dưới ảnh hưởng của rượu, mọi ý nghĩa trong cô đều trở nên hồ đồ.
Gã nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào ánh mắt tan rã của cô. Cô đang coi gã thành người khác? Hắn biết vậy nên rất khó chịu.
“Em hãy nhớ kĩ, người đàn ông của em tên Hình Tuế Kiến. Ở trên giường, em chỉ có thể gọi cái tên này!” Vừa dứt lời tuyên bố dõng dạc, gã tách đùi cô ra và ngang ngược xông vào.
Nhất định là chiêm bao, chắc chắn là chiêm bao! Cô cố sức an ủi bản thân. Nhưng cô đau quá, đồng thời khi gã mạnh mẽ tiến lên thì trong người cô cũng liên tục lưu chuyển một dòng điện không tên, làm từng cơn khoái cảm và đau đớn đổ ập về phía cô.
“Đừng, đau quá. ” Rốt cuộc cô phải rên lên thành tiếng, khóc rấm rức.
Bấy giờ gã mới giảm tốc độ, ‘nghĩa dũng quân tiến hành khúc’[1] bỗng nhiên biến thành bài hát ru, như thể muốn làm cơ thể cô bén điện từng chút từng chút một.
Cô khó chịu liên tục lắc đầu.
Qúa chậm chăng? Gã nghe theo sự sai bảo của cơ thể, lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Cơn mơ này thật quá kích thích, làm cả người cô đều bị bắn lên như con sóng biển xô bờ, cuộn lên rồi thả xuống, cuộn lên rồi thả xuống…
[1]Nghĩa dũng quân tiến hành khúc là Quốc ca của TQ.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |