← Ch.023 | Ch.025 → |
Cô hiểu mọi thứ một cách rành mạch và vô cùng tỉnh táo. Nhưng chẳng biết vì sao khi nghe Tư Nguyên nói, tâm trạng cô vẫn suy sụp.
“Có phải em gặp chuyện gì không? Sắc mặt em kém quá. ” Tư Nguyên hỏi sâu xa.
Thế nhưng cô chỉ cười nhẹ, “Việc nhỏ thôi. ”
“Có phải liên quan đến vấn đề tiền bạc?” Trực giác mách bảo với anh điều này, vì từ khi quen biết nhau tới giờ, anh chỉ thấy cô phiền não chuyện tiền nong. Đối với tình yêu nam nữ, Duy Đóa luôn giữ thái độ vô cùng lãnh đạm, lãnh đạm tới mức bạc tình. Cho nên anh không nghĩ cô sẽ chịu ảnh hưởng về phương diện ấy.
Duy Đóa trầm mặc. Đúng vậy, luôn luôn là vấn đề tiền bạc.
“Em muốn chia sẽ với anh không? Dù không giúp được thì anh cũng có thể cho em vài ý kiến. ” Tư Nguyên ôn hòa khuyên bảo.
Ánh mắt dịu dàng của anh làm trái tim người ta rung động, nhưng lòng cô lại quặn thắt. Vì thế, cô không cần!
Cô lắc đầu, “Em có thể tự giải quyết. ” Đã là bạn bè thì anh không có nghĩa vụ phải giúp cô.
Sự cố chấp của cô khiến Tư Nguyên cứng lưỡi.
…
Còn vẻn vẹn hai ngày, cô trằn trọc mất ngủ cả đêm. Chỉ cần nhắm mắt, cô có cảm giác như ai đó bóp cổ mình.
“Tại sao anh lại cho giá ưu đãi với tôi như vậy?”
“Bởi vì… chúng ta là bạn học. ”
Mỗi lần nhớ tới, lòng cô như có con quái vật cắn xé từng chút từng chút một, khiến toàn thân cô phát run.
Con quái vật kia có một danh từ tên là thù hận, con quái vật kia là thứ cảm xúc mang tên căm hờn. Dù cô có chết cũng không cần Hình Tuế Kiến bố thí! Nhưng cô nên làm gì đây?
Hôm nay đã tới kỳ hạn cuối cùng, và dường như cô đang mắc kẹt trong một hố địa ngục. Muốn phá cái hố này chỉ có hai phương pháp, thứ nhất là Hình Tuế Kiến, thứ nhì là Tống Phỉ Nhiên. Điều này khiến cô vô cùng lo âu.
Buổi chiều, lúc cô đang làm việc trong cửa hàng thời trang thì gặp một vị khách bất ngờ.
Trong khu vực VIP chỉ có cô và ông ta.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô vẫn đi làm, thật không dễ dàng gì. ” Cục trưởng Trần mỉm cười hòa ái.
“Nếu mỗi ngày tôi cứ tự oán trách cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Huống chi nếu không đi làm, chỉ có thể khiến vấn đề càng thêm nghiêm trọng hơn. ” Cô bình tĩnh đáp.
“Tôi đánh giá rất cao thái độ này của cô. Cô Kiều, cô khác hẳn với những cô gái tôi quen. ” Cục trưởng Trần nhìn cô, “Chuyện ông Từ cô đừng lo lắng quá, nếu tôi giúp cô thì vẫn còn cách. ”
Những lời này chứa đầy ngụ ý.
Duy Đóa nhăn mày theo phản xạ. Qủa nhiên, lời kế tiếp là…
“Cô Kiều, tôi khá lớn tuổi rồi, hơn nữa cũng phải có trách nhiệm với gia đình… Nếu cô đồng ý, mai mốt chúng ta một tuần hoặc nửa tháng gặp một lần là được. ” Cục trưởng Trần đưa tay úp lên mu bàn tay cô.
Duy Đóa hiểu ý, cả người đều sởn gai óc. Hóa ra, cô còn sự lựa chọn thứ ba.
“Hôm nay chung cư Bích Quế Viên bắt đầu phiên giao dịch, nếu cô đồng ý, tôi sẽ mua cho cô căn nhà ở đó. ” Cục trưởng Trần thân thiết nói.
Buổi sáng khi đi làm, cô thấy đầu phố có một bảng quảng cáo thật lớn, đám đông ồn ào, dòng người chen lấn vô cùng gấp gáp.
Đó là nơi giao dịch của chung cư Bích Quế Viên, thuộc công ty bất động sản Nguyên Dã đang long trọng cắt băng lễ khai trương.
Màn hình 3D thu hút ánh mắt người qua lại, khiến họ lạc vào thế giới kì lạ. Chung cư được diễn tả có môi trường sinh thái đẹp làm rung động thị giác người tiêu dùng.
Công ty bất động sản Nguyên Dã đề cao tác phong làm việc cẩn thận nhất quán. Bất kể khâu tuyển lựa, thiết kế quy hoạch, vật liệu xây dụng, bố trí cảnh quan hay quản lý thi công, đều đạt tiêu chuẩn chất lượng cao. Ngày khai mạc đã dùng mánh lới quảng cáo sang trọng ‘mua nhà được tặng xe BMW’, khiến người mua càng thêm háo hức.
“Cục trưởng Trần, tôi xin lỗi, tôi hơi bận, e rằng làm phí công ông rồi. ” Cô rút tay mình về.
Cục trưởng Trần như bị người ta chặn đầu tạt một gáo nước lạnh, sắc mặt hoàn toàn đông cứng.
“Cô Kiều, vậy cô phải cẩn thận hơn. ” Cục trưởng Trần miễn cưỡng giữ vững phong độ.
Tiễn cục trưởng Trần xong, sắc mặt cô đầy hoảng hốt.
Không phải cô ngạo mạn, mà có chút nguyên tắc cô không thể vứt bỏ. Cho dù nghèo túng, cô cũng không động vào đàn ông có vợ. Bởi vì sau lưng mỗi một người đàn ông thành đạt, đều có một người phụ nữ hy sinh cả tuổi xuân và nước mắt.
Tan tầm, cô không ngồi xe buýt mà rảo bước trên đường.
Sắp tới đầu hạ, trên đường phố những người yêu thời trang kịp khoác lên mình những bộ cánh mỏng. Mỗi người mỗi kiểu, làm phong cảnh xung quanh đầy sức sống. Nhưng vì sao cô lại thấy lạnh lẽo? Thế giới này bao nhiêu ồn ào, bao nhiêu vội vã, vậy mà cô quàng chiếc khăn lụa, mặc bộ đồng phục, dường như vẫn trơ vơ giữa cảnh đời xinh đẹp.
Vừa đi vài bước, cô bỗng dừng chân.
Giờ đã hoàng hôn nhưng nơi đó đám đông vẫn tụ tập, cười nói xôn xao. Qua lớp cửa kính lớn, cô thấy các nhân viên đang giải thích tình hình từng hạng mục cụ thể, bỗng lúc này xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Duy Đóa cầm tờ rơi quảng cáo, bất giác đi tới gần.
Tư Nguyên tay trong tay với cô bạn gái tươi cười ngọt ngào, đứng bên cạnh anh là một ông lão. Ông lão đang cúi đầu đọc kĩ tờ quảng cáo, cô không nhìn rõ mặt nhưng trực giác mách bảo khí chất của đối phương rất cao ngạo, làm người ta tôn kính.
“Hai nhà đã chọn được ngày đính hôn rồi, tới Quốc khánh sẽ tổ chức tiệc cho các con. ” Ông lão không cho chất vấn, “Hiện giờ hai đứa không cần lo gì cả, cứ chọn một căn hộ trước đi. ”
“Ba, con có nhà rồi. ” Tư Nguyên lẳng lặng đáp, “Một tầng hai hộ. ”
“Căn nhà đó con… con đều cho…” Lúc nói chuyện, biểu hiện của ông lão luôn nghiêm túc, “Mỗi tầng chỉ có bốn – năm chục mét vuông, sao làm phòng tân hôn được?”
Anh biết điều này, hơn nữa căn nhà rất cũ kĩ và có giá trị thấp.
“Con có yêu cầu rất đơn giản cho cuộc sống. ” Tư Nguyên lẳng lặng nói, “Huống gì lúc các chị gái kết hôn, ba cũng để các chị tự lực cánh sinh. ” Vậy nên hôm nay ba bảo anh sau khi tan tầm cùng Ôn Tâm tới đây, khiến anh rất bất ngờ.
Cô bạn gái trong tay anh lè lưỡi ngịch ngợm nhìn ông lão, như thể đã quen biết rất thân thiết.
Duy Đóa đứng ngoài phòng khách dõi ánh mắt nhìn xa xăm, sự náo động xung quanh chỉ đập vào đáy mắt mà chẳng thể lọt vào con ngươi trầm tĩnh của cô.
“Con là con trai của ba, làm sao giống với gả con gái ra ngoài được?” Ông lão nghiêm túc nói.
Tư Nguyên im lặng, bởi vì có một cảm giác mơ hồ phức tạp trào lên từ đáy lòng anh. Anh luôn nghĩ rằng mình không phải là con của ba.
“Ba nhất định mua nhà cho con, đây là nghĩa vụ của bậc làm cha mẹ!” Ông lão phẩy tay áo, tiếp tục coi mô hình chung cư.
Duy Đóa trốn vào cột nhà khép mắt lại, hốc mắt bỗng cay cay khiến cô phải liên tục hít sâu để ngăn nó thôi chua xót. Mỗi lần hít thở, cô cảm thấy trái tim mình đau nhoi nhói.
“Đúng, chỉ cần trở thành hội viện của công ty Nguyên Dã, quà tặng có thể đổi bằng tiền, sau khi có chứng nhận tích lũy sẽ hưởng được nhiều chính sách ưu đãi của công ty Nguyên Dã chúng tôi. ” Đối với những câu hỏi của khách hàng, một quản lý có tác phong nhanh nhẹn nhẫn nại giải thích.
Tống Phí Nhiên quay đầu, vừa thấy cô thì vô cùng vui mừng.
“Duy…” Anh ta muốn gọi cô.
Nhưng động tác của Duy Đóa nhanh hơn, kéo anh ta ra bên ngoài. Tất cả đều chóng vánh nhẹ nhàng, để ba người đứng trong căn phòng kia hoàn toàn không hay biết gì.
“Em tới tìm anh hả?” Hai người đứng bên hông cửa, Tống Phỉ Nhiên đã hỏi phấn khởi.
Tay anh ta thừa dịp nắm chặt cô tay, Duy Đóa cũng không cố tình tránh né, vì cô đã hạ quyết tâm.
“Nếu tôi làm bạn gái của anh, có phải anh sẽ cho tôi mượn ba trăm ngàn?” Cô hỏi.
“Ba trăm ngàn? Đươn nhiên được mà, đưa tiền cho em không thành vấn đề!”
“Dù thật tiết kiệm thì ít nhất ba đến năm năm tôi mới có thể hoàn trả cho anh, tôi hi vọng anh tính tiền lời theo lãi suất ngân hàng. ” Cô làm như không nghe thấy lời anh ta, rất bình tĩnh đàm phán điều kiện.
“Em nói sao thì cứ là vậy đi!”
“Được, quyết định thế nhé! Tôi sẽ là bạn gái của anh!” Cô đã chọn xong vấn đề lựa chọn này.
Tư Nguyên nói hi vọng cô có thể sớm tìm được một người đàn ông thích hợp. Trong mắt cô, người đàn ông thích hợp là không trái với đạo đức dưới mọi tình huống, và người ấy có thể giúp cô giải quyết được vấn đề trước mắt. Về phần Hình Tuế Kiến? Điều cô không cần nhất chính là tình bạn của gã!
← Ch. 023 | Ch. 025 → |