← Ch.098 | Ch.100 → |
Mười ngày sau, cuối cùng bác sĩ cũng tuyên bố có thể xuất viện. Dư Vấn việc trước việc sau, đi thanh toán, lấy thuốc cho anh.
Trên giường bệnh, Hạ Nghị vẫn cảm thấy đau, anh nằm co người, lục tìm thuốc giảm đau ở tủ đầu giường, nuốt xuống, sau đó dựa vào giường thở dốc, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Lúc Dư Vấn trở về, vừa vặn nhìn thấy một màn này, sợ run một chút.
"Anh thường đau như thế ư?" Cô cau mày hỏi.
Nghe nói loại này bệnh, người bệnh thường sẽ có cảm giác đau đớn, nhưng cô không ngờ khi phát tác lên lại đau như thế.
Anh mở to mắt, nhìn thấy cô, cười cười, "Thỉnh thoảng thôi."
Nghe đáp án, Dư Vấn khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Dư Vấn, ngày mai là Thất Tịch, có muốn làm gì không?" Anh giả vờ lên tinh thần.
Dư Vấn giữ vẻ bình tĩnh, "Không nghĩ đến."
"Nếu không, ở cùng nhau đi!" Anh thuận thế nói ra.
"Không được, công ty mới vừa thành lập, em bận nhiều việc lắm." Dư Vấn lạnh nhạt từ chối.
Hạ Nghị đã có thể đoán ra từ gương mặt bình tĩnh của cô, cô chăm sóc anh chỉ có thể đến đây, vừa ra khỏi bệnh viện, lời hứa của cô đã hết, mọi người đường ai nấy đi.
"Cho dù chia tay rồi, chúng ta cũng còn có thể làm bạn bè, có phải không?" Anh hỏi thật cẩn thận.
Anh muốn gặp cô, mọi thời khắc, luôn luôn, dù là thân phận vợ chồng, hay danh nghĩa bạn bè. Nhưng mà.
"Anh Nghị, ngày tiếp theo, em có nhiều việc lắm." Cô khéo léo từ chối.
"Thỉnh thoảng uống cà phê được chứ?" Anh thoải mái cười nói, chỉ là, khi khóe môi nhếch lên, anh cũng nín thở làm phổi nhói đau.
"Nói sau đi." Cô nhẹ giọng.
Trái tim Hạ Nghị chùng xuống, bởi lẽ ai cũng có thể thấy cô chỉ đáp lại anh cho có lệ mà thôi. Sau khi chia tay, vẫn là bè bạn, thật ra nhiều khi, chỉ là thần thoại thôi.
"Đúng rồi, lễ tình nhân Thất Tịch, anh có quà tặng em." Anh bỗng nói.
"Không cần đâu!" Dư Vấn lập tức cảnh giác.
Tính cô một là một, hai là hai, nếu quyết định chia tay rồi, cô sẽ không mờ ám không rõ với anh nữa.
"Không, chắc chắn em sẽ thích." Thần sắc Hạ Nghị chua chát.
Dư Vấn nhìn về phía anh, không hiểu nổi.
Hạ Nghị giãy dụa, với về tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra, lấy một túi văn kiện vàng bên trong, "Dư Vấn, tặng em này!"
Thấy túi giấy vàng kia, Dư Vấn thầm đoán được bên trong có gì. Rút văn kiện ra, đúng là đơn ly hôn đã ký.
"Anh sợ mình sẽ lại hối hận, cho nên đã ký trước rồi! Thứ hai em mang theo nó dến cục dân chính, đến lúc đó anh hứa sẽ xuất hiện." Anh cố nói được nhẹ nhàng.
Mấy ngày hôm trước, cô cố ý vô tình nói ra một câu, hy vọng xuất viện rồi, họ có thể làm thủ tục ly hôn, nhưng cô không ngờ, lúc này đây, Hạ Nghị lại thoải mái như thế. Tâm tình của cô rất phức tạp, không muốn vui vẻ, cũng không đau buồn gì. Kết cục này của họ đã sớm được định rồi.
"Nếu em không cần, anh sẽ xé nó bây giờ!" Anh cười hì hì, làm vẻ ta đây muốn lấy lại văn kiện.
Thật ra, trong nháy mắt, anh thật sự có chút hối hận. Rõ ràng không phải người vĩ đại, sao phải giả vờ dối trá?
Anh thật sự muốn đưa tay cướp về, nhưng Dư Vấn nhanh tay cầm lấy tờ giấy kia, "Cám ơn." Cô cầm tay anh, nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
"Đừng khách sáo." Hạ Nghị thả lỏng tay, cười chua xót.
"Anh cho em một trăm ngàn?" Dư Vấn nhìn chi phiếu trên đó, trố mắt một trận.
"Đó là giá trị của nửa căn nhà, em từng nói, nhà đó là tài sản chung của chúng ta, em nên được một nửa!" Nói tới đây, thần sắc của anh trở nên nghiêm túc, "Dư Vấn, dù em tin hay không, anh không muốn thay đổi tài sản, chưa từng có ý nghĩ này trong đầu, em hãy tin anh.." Lời anh từng chỉ trích cô, đến nay vẫn canh cánh trong lòng.
"Em tin anh!" Cô cắt ngang anh.
Lại nghe ba chữ này, lòng anh được mở ra.
Dưới đơn ly hôn, đã không còn một dòng về quyền nuôi con gái... khiến họ tranh cãi nữa rồi. Không còn hàng chữ quyền nuôi con, khiến mắt Dư Vấn tối sầm lại, đau đớn lan tỏa.
Ngay sau đó, một hàng phân chia tài sản, làm cho cô sửng sốt.
"Vấn Nghị vẫn có một nửa cổ phần của em là sao?" Cổ phần công ty Vấn Nghị, cô đã bán giá thấp rồi, bây giờ, trên mặt giấy kia vẫn viết một nửa cổ phần công ty, sao có thể viết tên cô? Có phải nhầm lẫn gì không?
"Em không nhìn lầm, người chủ một nửa cổ phần của Vấn Nghị, vẫn là em." Khi mua lại cổ phần từ bên thứ ba, anh đã trực tiếp ghi thành tên cô.
"Em không nên..." Thái độ của cô kiên quyết.
Nhưng mà.
"Dư Vấn, Vấn Nghị cũng như một đứa con khác của chúng ta, Thụy Thụy đã mất rồi, chẳng lẽ em nhẫn tâm giết nốt đứa con còn lại?" Thái độ của anh càng kiên định hơn.
Anh hy vọng, tồn tại phần liên lạc cuối cùng với cô, ít nhất... sau khi ly hôn rồi, anh không muốn như ý cô, sạch sẽ, từ nay về sau như diều đứt dây...
"Em đừng phiền não, coi như Vấn Nghị là bù đắp tuổi thanh xuân của em đi! Em không cần thường đến Vấn Nghị, anh sẽ lo tốt, mỗi quý em đến công ty một lần, chúng ta ngồi xuống vừa uống cà phê vừa xem báo cáo, sau anh sẽ đưa em khoản lời là được rồi." Ba tháng gặp một lần, là giới hạn thấp nhất của anh, đây cũng là cách duy nhất anh có thể nghĩ, cách gặp lại cô.
"Hạ Nghị..." Cô vẫn lên tiếng muốn phản đối.
"Đừng từ chối, chúng ta mãi mãi không thể kết hôn nữa!" Anh nhún nhún vai, dáng vẻ bất cần.
Anh rất ác! Quen hơn mười năm, cuối cùng anh cũng nói thẳng, thẳng đến mức cô á khẩu không trả lời được, căn bản không có đường lui. Dư Vấn nhắm mắt, lưu loát ký tên, sau đó cầm đơn ly hôn đứng dậy.
Cứ như vậy, đã xong rồi. Hạ Nghị quay mặt nhìn ra cửa sổ, khóe môi vẫn là nụ cười.
"Ly hôn rồi, sẽ kết hôn với Đỗ Hiểu Văn sao?" Cô cũng bất ngờ, mình có thể hỏi lời này bình tĩnh như thế.
Anh quay sang, nhìn về phía cô. Trong mắt cô chỉ là muốn biết, anh không nhận thấy cảm xúc lo lắng.
"Không, anh bị con cọp mẹ em tra tấn còn chưa đủ à? Anh muốn sống tốt, chơi nốt những ngày còn lại, không bao giờ sẽ vì một thân cây mà bỏ một cánh rừng nữa!" Anh bỗng cười.
Anh chôn trái tim xuống sâu trong chua chát, lại ngoái đầu nhìn về, vững vàng, không thấy mặt trời.
...
Đưa Hạ Nghị xuất viện, tiễn anh về nhà, tất cả giữa cô và anh, về sau chỉ còn là một dấu chấm tròn. Cô dừng xe, ôm chồng văn kiện chứng minh mình đã độc thân xuống, vừa mở cửa xe đã nhận ra bóng hình cao như ngọn núi có thể làm người ta an tâm đã đứng lặng chờ cô ở cửa.
"Sĩ Thành, sao anh lại đến đây?" Dưới ánh đèn mở, cô và anh nhìn nhau.
"Biết hôm nay em về nhà, sửa phòng lại giúp em, sau đó trả chìa khóa cho em." Nếu không sửa lại phòng, cô vào ở sẽ không thoải mái, Hạ Nghị ở bệnh viện bao lâu rồi, cô lại chẳng rời nửa phân, chăm sóc trong đó bao lâu, nào có dọn dẹp phòng?
Anh thả chìa khóa vào lòng bàn tay cô, yên lặng nhìn cô, không nhúc nhích, nhìn cô thật sâu, dùng giọng trầm thấp hỏi: "Hai người... xong rồi."
"Đúng vậy, xong rồi." Buông thù hận, cũng coi như một loại kết thúc.
Một câu, làm cho thời gian giống như yên lặng mà chảy.
"Chúc mừng em đi, em ly hôn rồi, không cần lại đi tra tấn ai nữa, cũng không bị ai tra tấn nữa, em muốn bắt đầu cuộc sống mới." Cô cố ý dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hơn bình thường nói.
Triệu Sĩ Thành chấn động, thật lâu sau, thật lâu sau, khóe môi của anh từ từ hiện lên nụ cười giống cô.
"Vậy muốn ở cùng ngày mai không?" Anh cố lấy dũng khí, nói lời mời.
Nhưng nụ cười ở khóe môi cô nhạt đi.
"Không được, công ty mới vừa thành lập, em bận lắm." Cô rất không có ý, dùng lý do như thế.
"Không sao, ngày lễ không quan trọng, anh chờ em xong việc." Anh lập tức nói, nhưng vừa mới nói xong, anh đã phát hiện, vẻ mặt của cô không đúng.
"Sĩ Thành, em không biết sẽ bận bao lâu, ba năm? Năm năm? Có lẽ, vẫn sẽ bận nhiều việc." Nét mặt cô rất lạnh.
Đáp án này, làm cho anh cứng lại.
"Không sao, anh chờ em, chờ ngày em làm xong việc." Anh bình tĩnh trả lời.
Cô nghĩ, anh không hiểu.
"Em vừa kết thúc một cuộc hôn nhân mệt chết đi được, tuy mặt ngoài em và Hạ Nghị rất thoải mái, nhưng chỉ có em tự biết cảm giác đau đớn trong lòng, nó luôn đau nhói mơ hồ. Em chẳng biết khi nào mới khỏi hẳn, càng không biết khi nào mình mới có dũng khí tin tưởng vào hôn nhân lần nữa. Chỉ là, em có thể chắc chắn một chút, trước khi khỏi hẳn, em sẽ không vội đón nhận tình cảm mới, cho nên em hi vọng anh đừng chờ em, bởi em cũng không biết khi nào mình mới có thể hết "việc"." Cô không muốn tùy tiện nhận tình cảm nữa, lại tạo một sai lầm khác, nhưng cô cũng không muốn để lỡ hạnh phúc của anh.
Nghe cô từ chối, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh.
"Không sao, anh chờ em, mãi mãi, "việc" không xong cũng không sao."
"Sao anh lại thành thật như thế? Cho dù "việc" xong rồi, không còn "việc", cũng có thể là người khác mà!" Cô cố ý nói như vậy.
"Không sao, nếu thật là thế, đến ngày đó, anh sẽ không đợi nữa, anh sẽ chúc phúc cho em."
Người thành thật rất cố chấp, cô thấy rồi.
"Má Triệu sẽ nổi điên đó!" Cô vỗ vỗ trán, bó tay với anh.
"Vậy em giới thiệu đối tượng cho anh, bà ấy có cháu trai bế rồi, sẽ quên mất cách viết của hai chữ nổi điên thôi." Anh lạnh nhạt nói.
"Tính em rất chậm chạp, thời kỳ dưỡng bệnh sẽ rất dài rất dài!" Cô lại cảnh cáo anh.
Mà anh, chỉ không nói lẳng lặng nhìn cô. Không cần một câu nhiều lời, cố chấp của anh đã đánh bại cô.
"Muốn ôm một chút không?" Cô lẳng lặng hỏi.
Chẳng hề do dự, anh mở đang cánh tay, cho cô một cái ôm chặt, Bởi vì anh biết, cái ôm tiếp theo của họ, có lẽ sẽ phải đợi một đoạn thời gian rất dài, càng có lẽ, là mãi mãi.
Ôm chân thật như thế, cô dán vào lòng anh, nơi đó ấm áp, bình yên, dễ dàng khiến người ta yếu đuối. Chỉ cần mười giây, cô lui bước, rời khỏi vòng tay anh.
"Được, nếu anh muốn đợi, anh hãy chờ đi." Hít sâu một hơi, cô mỉm cười với anh.
Khóe môi anh từ từ hiện lên nụ cười.
"Nhưng ngày mai thật sự em sẽ bận nhiều việc." Cô bận nhiều việc, vội vàng phát triển sự nghiệp, vội vàng sửa sang lại nhà mới.
Quan trọng hơn, ngày mai, là lễ tình nhân Thất Tịch, không thuộc về ngày lễ của cô, người khác nghỉ, cô có thể chọn tăng ca.
"Được, anh chờ em một ngày nào đó." Đáp án của anh, mãi mãi không thay đổi.
HOÀN CHÍNH VĂN
← Ch. 098 | Ch. 100 → |