← Ch.03 | Ch.05 → |
Vết thương trong lòng.
Từ từ mở rộng theo thời gian.
Mỗi lần như vậy đều khiến cho người ta quên mất tim vẫn còn đập.
Vẫn còn hít thở...
"Vân nhi..." Tiếng nói tràn ngập 🅓-ụ-🌜 νọռ-g cuồng nhiệt nỉ non bên tai nàng.
Triệu Vô Ngôn nhìn lên nam nhân trần truồng phía trên - hắn vẫn cởi bỏ quần áo nhanh chóng đến vậy, cởi y phục của nữ nhân cũng nhanh như thế. Nàng bây giờ toàn thân không một mảnh vải che thân, cùng lõa lồ như hắn.
Triệu Vô Ngôn thở dài một hơi, giận bản thân mình bảy năm trước sao lại chọc tới tên sát tinh này làm chi. Bây giờ nếu nàng không đáp ứng hắn, hắn tức thì sẽ độc phát thân vong... Nhân sâm ngàn năm tuy có tác dụng giải độc, nhưng tác dụng phụ kèm theo chính là 𝖍-@-𝐦 〽️-ц-ố-ռ hừng hực; nếu không cho người bệnh giải tỏa ⓓụ-c vọn-ɢ tích tụ trong người, thì độc tính trước đó sẽ phản lại, khiến người bệnh thất khứu chảy 𝖒á.⛎, về chầu ông bà.
Không nghĩ đến Địch Dục Thiên không biết uống phải thuốc gì, khiến hắn lâm vào điên cuồng, chỉ cần một mình nàng, buộc nàng không thể không ra mặt. Nhưng bây giờ nàng không còn là một nữ nhân có thể dễ dàng bị khơi dậy dụ-🌜 ✔️-ọп-ⓖ.... Aiz, thật là nghiệt duyên!
"Dục Thiên... Ngươi cũng đã biết ta là Vân nhi?" Nàng nhẫn nại hỏi hắn.
"Ừ. Vân nhi xinh đẹp nhất..." Hắn thì thầm, trong lúc vùi đầu vào bầu 𝐧ℊ*ự*𝖈 trắng ngần, hít vào mùi thơm cơ thể của nàng.
"Dục Thiên, cơ thể của ta đã không còn giống như trước, dễ dàng hưởng ứng lại ngươi, nếu ngươi thật muốn ta, phải kiên nhẫn một chút, hiểu chưa?" Nàng nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú ma mị ấy dặn dò.
Địch Dục Thiên cười khẽ, thân hình cường tráng phủ lên thân hình mịn màng của nàng."Đều theo nàng." Nói xong, đôi môi mỏng của hắn một đường lướt xuống, tìm kiếm vùng cấm địa m*ề*Ⓜ️ 𝐦*ạ*ℹ️ của nàng.
Không biết hắn hiểu rõ hay là giả vờ hiểu... Quên đi, giao cho hắn vậy! Triệu Vô Ngôn nhắm nghiền hai mắt, thả lỏng cơ bắp toàn thân, để một mình hắn thể hiện.
Bàn tay to lớn của hắn di chuyển trên người nàng, thán phục da dẻ trắng mịn của nàng, so với trong trí nhớ càng làm cho người ta mê muội hơn. Nhiều năm qua, kí ức cùng nàng 𝐡ⓞ𝖆·ⓝ á·ï ở Khánh Vương phủ là niềm ai ủi lớn nhất cho trái tim trống rỗng cô độc của hắn. Nàng vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ là cặp mắt kia đã kiên nghị trong suốt lạnh như băng - nàng không còn yêu hắn nữa sao? Vân nhi nồng nàn như lửa trước kia sao bây giờ lại lãnh đạm thờ ơ nhìn hắn?
Vân nhi, lúc trước là lỗi của ta, ta không nên tổn thương nàng...
"A!" Triệu Vô Ngôn bỗng nhiên 𝖙𝒽●ở 🌀●ấ●𝖕.
Mấy ngón tay thon dài của hắn rõ ràng là không yên phận đang thăm dò vùng cấm địa nữ tính ⓜề_m Ⓜ️_ạ_ⓘ, kiếm tìm lại nguyên nhân ngày trước khiến hắn cuồng si.
Nàng cau mày, không nhìn hắn, giữa hai chân truyền đến cảm giác hơi đau đớn.
"Vân nhi, nàng không thoải mái sao?" Ngón tay hắn không dính mật dịch của nàng như mong đợi. †·♓·â·𝖓 𝖙·♓·ể nàng thật mềm, nhưng lại không có dấu hiệu đ*ộ*n*ɢ ✞ì*𝐧*ⓗ nào... Sao lại thế này?
"Ừ. Dục Thiên, nhẹ một chút, kiên nhẫn một chút, nếu không ngươi sẽ làm đau ta."
"Ta không phải cố ý muốn tổn thương nàng... Vân nhi, lúc ấy ta chẳng qua là sợ hãi."
"Ta hiểu mà."
"Vân nhi, ta biết nàng sẽ tha thứ cho ta."
"Không dám."
"Nàng đừng tức giận."
"Ta không có."
"Nàng thật không tức giận?"
"Ừ." Nàng khép chặt hai mắt, không muốn lại phải nhìn thấy vẻ khờ dại trong đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Tác dụng phụ của nhân sâm ngàn năm là tạm thời làm tâm trí cuồng mê, cũng có khi làm trí nhớ lẫn lộn, cũng có thể làm người bệnh tạm thời mất đi trí nhớ. Nàng cho rằng bây giờ hắn đang là Trạch thiếu gia bảy năm trước ở phủ Nghiễm Châu, là Hải ca ca khiến nàng yêu đến tận xương tủy.
Hồi ức này vừa đẹp đẽ lại vừa đau lòng! Nàng không biết mình có thể quay lại phần tình cảm nồng nhiệt năm mười lăm tuổi được nữa không...
Địch Dục Thiên nghe thấy lời nàng, thỏa mãn nở nụ cười."Vân nhi, Hải ca ca đến đây!" Hắn ép lên đôi môi đỏ mọng Ⓜ️ề-ɱ ɱ-ạ-❗ của nàng, bắt đầu quyện ⓗô_п nồng nàn, lưỡi kiếm thô bạo mãnh liệt quấn hút lưỡi nàng, nàng buộc lòng thụ động đáp lại hắn.
Thân hình gầy gò của hắn trên người nàng di chuyển, một tay giữ chặt ót nàng, tay kia phủ chụp lên bầu 𝐧g_ự_𝖈 mà v𝖚·ố·🌴 ✅·𝖊, hơi nóng đàn ông không ngừng theo nụ hô*п*, bàn tay và t𝒽*â*ⓝ ✝️h*ể hắn truyền xuống tiểu mỹ nhân nằm phía dưới. Nàng không thở nổi, bàn tay nhỏ bé cứ đẩy đẩy hắn, nhưng hắn không ngừng lại, bất kể nàng nhăn mặt đến thế nào, gọng kiềm vẫn ⓢ𝖎ế.✞ 𝒸𝖍ặ.𝖙 ⓣhâ*n 𝐭*ⓗ*ể yêu kiều của nàng như cũ.
"Ưm..." Triệu Vô Ngôn dự định đợi đến giữa nụ ♓ô*𝓃 𝓃-ó-ⓝ-g 🅱-ỏ𝓃-𝐠 của hắn rồi thừa cơ để thở.
Nhưng hắn không cho.
Hắn cứ che kín cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, đôi môi mỏng kề sát, dán chặt lấy nàng. Triệu Vô Ngôn cau chặt mày, bị hắn làm cho hụt hơi gần như ngạt thở.
Ông trời ơi, nhã nhặn của hắn chạy đâu hết rồi? Nàng còn phải bị bẹp dí thế này sao... Chân nàng quãy đạp lung tung, lại bị ghim xuống trở lại.
"Vân nhi đừng nóng vội, Hải ca ca sẽ rất yêu thương nàng..." Giọng nói ma mị từ giữa đôi môi thoát ra.
"Nhanh lên." Nàng đỏ mặt lườm hắn - không phải vì mắc cỡ mà là do không hít thở được.
"Vân nhi, nàng thật là nhiệt tình!" Hắn cười xấu xa, lưỡi kiếm chuyển hướng đến bầu ⓝ·ɢự·🌜 tròn trĩnh của nàng.
Triệu Vô Ngôn rốt cục cũng thở được. Tim đã lấy lại được nhịp đập bình thường, nàng thèm không đếm xỉa đến bàn tay đang s·ờ s🅾️ạ·n·🌀 tùm lum trên người, hai mắt nhìn thấy bức họa "Phú Xuân Sơn Cư đồ" của Nguyên triều hoàng công treo trên tường. À... Căn cứ vào bút pháp nhìn thấy thì cuốn đầu tiên và cuốn cuối cùng là tùy tiện mà vẽ, rồi vội vàng mà thành...
"Vân nhi..." Tiếng nỉ non khàn khàn vang lên từ giữa hai chân nàng.
Những bức tranh còn lại thì vẽ tương đối kỹ càng tỉ mỉ, kiểu bút pháp ngẫu hứng nửa chừng, bức tranh sơn thủy thoải mái tự nhiên mà thiên biến vạn hóa, kết cấu hoàn chỉnh trong một thể thống nhất. Thật hiếm thấy.
"Vân nhi?" Lần này tiếng kêu rầu rĩ phát ra từ cặp ⓜ-ô-п-ⓖ trắng trẻo của nàng.
Triệu Vô Ngôn bị lật xoay người lại, nằm sấp trên chiếc giường lớn, mái tóc dài đen bóng xõa tung trên giường. Hai mắt nàng vẫn nhìn chăm chăm lên bức tranh trên tường, nụ cười từ từ ⓗ●é Ⓜ️●ở, tận tình thưởng thức bức tường treo nhiều thi họa.
Í! Còn có "Thước Hoa Sắc Thu đồ" của Triệu Mạnh nữa kìa. Ừm, mắt thẫm mỹ của hắn cũng không tệ lắm!
"Vân nhi?!" Giọng nói tức tối của Địch Dục Thiên nổ ra bên tai nàng.
"Gì vậy?" Nàng đang nằm sấp liền quay đầu liếc xéo hắn.
"Nàng tập trung dùm ta một chút đi!" Khuôn mặt anh tuấn tái mét.
"Ta rất tập trung mà." Là tập trung ngắm tranh.
"Ta muốn nàng tập trung vào trên người ta, không phải trên mấy bức họa đó!" Nam nhân cáu kỉnh hét lớn.
"Có gì khác sao?" Cơ thể của nàng đã không còn giống như lúc trước.
"Nàng không tập trung, khó trách ta ✌️υ.ố.т ν.3 lâu như vậy mà cơ thể nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng." 𝐓●hâ●𝐧 t●𝒽●ể nàng tuy rằng Ⓜ️_ề_〽️ ⓜ_ạ_ï, nhưng hoa huy*t vẫn cứ khô khan.
"Do kỹ thuật của ngươi kém hơn hẳn so với trước kia." Nàng thản nhiên trả lời.
"Nói bậy!" Hắn không tin, bỗng quay người nàng lại, bắt nàng đối mặt nhìn hắn.
"Đừng có chối."
"Vân nhi!" Hắn điên tiết gầm lên.
Nàng chớp mắt, vẻ mặt làm như vô tội. Nam nhân thường không chịu nổi bị khi người khác chê bai về khoản này.
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn nàng chăm chú, đôi môi nhếch lên cực kì nhanh. Hắn biết trong này nhất định có vấn đề, chỉ là hắn thừa biết vấn đề không phải do hắn. Nhưng ⓒ♓_ế_ⓣ tiệt, hắn không có cách nào bình tĩnh để suy xét, hắn sắp bị lửa dục ⓣ𝒽𝒾ê·𝖚 𝖈·♓á·🍸 rồi.
Thấy nàng vẫn cứ ra vẻ như không có chuyện gì, hắn đành phải giở thủ đoạn thấp kém.
"Vân nhi, nhìn vào mắt ta..." Hắn thật dịu dàng nói khẽ.
Nhìn thì nhìn, ai sợ ai? Triệu Vô Ngôn quay ánh mắt nhìn lên hắn, làm bộ phát ra ánh mắt chân thành thâm tình.
Chỉ thấy hai tròng mắt hắn díp lại, miệng niệm niệm cái gì đó, nháy mắt con ngươi đen chuyển sang đỏ rực lạnh lẽo, giữa ánh đỏ có vô số vòng tròn...
Mắt hắn làm sao vậy? Mắt hắn đen kia mà, sao lại thành đỏ được vậy? Trước đây hắn... Bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng rực rỡ chợt lóe lên, bị luồng sáng trắng ập vào, Triệu Vô Ngôn đột nhiên nhắm mắt lại.
Tên vô lại! Sáng vậy làm đau mắt muốn 𝐜ⓗ.ế.✞! Đồ đàn ông thúi!
Một lát sau, đợi khi mắt hết đau, nàng cố mở hai mắt...
Gì vậy? Sao nàng lại trôi nổi trong không trung? Định thần nhìn lại --
🌴-♓â-n т-♓-ể nàng ở trên giường? Sao lại thế này?
Triệu Vô Ngôn ở trên không trung nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường vươn hai tay về phía hắn. Ðịch Dục Thiên nở nụ cười kỳ lạ, ♓*ô*𝖓 dọc theo xương quai xanh của nàng, những dấu hô-ռ yêu thương vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn.
"Ưm..." Nàng phát ra tiếng ưm nhạy cảm giống như mèo con.
Không, không đúng. Nàng rõ ràng không ở trên giường, sao lại thốt ra âm thanh phóng đãng đó được?
"Vân nhi, đây mới thật sự là nàng! Đừng kiềm nén, kêu ra đi! Nàng cũng biết tiếng 𝐫ê-п r-ỉ của nàng khiến cho nam nhân khắp thiên hạ đều điên cuồng..." Hắn khẽ cắn nụ hoa trên bầu 𝓃*𝖌*ự*𝐜 tròn trịa của nàng, "Có điều, ta chỉ mới có thể nghe thấy..." Bàn tay to bắt đầu cọ sát cơ thể mẫn cảm của nàng.
"Ư... Hải ca ca..." Ánh mắt sâu thẳm của nàng hiện ra vẻ say mê.
Cái gì? Nàng gọi hắn là Hải ca ca? Triệu Vô Ngôn bay lơ lửng trong không trung, nhìn thấy Địch Dục Thiên cùng "nàng" gi_𝐚_𝖔 𝐡_ⓞ_🔼_𝓃 trên giường, ý nghĩ rất nhanh vụt tới.
Đáng ↪️𝖍_ế_т! Hắn hạ ám thị với nàng, người trên giường lúc này không phải thật là nàng, mà là nàng của bảy năm về trước... Mấy năm nay hắn nhất định đã tu luyện được một ít Mật Tông tâm pháp mới có thể làm được như thế. Ááa!
Bàn tay to lớn của Địch Dục Thiên làm làn da trắng ngần của nàng dần có những lốm đốm màu đỏ, cái lưỡi nhẹ cắn vòng quanh trên nụ hoa, nàng nhạy cảm không ngừng 𝓇*ц*𝖓 𝖗*ẩ*𝓎, làm hắn cười khẽ."Vân nhi, hào phóng mở rộng nó ra cho ta đi..."
Lưỡi kiếm di chuyển xuống dưới, xoay quanh rốn nàng rồi đè nhẹ xuống, một dòng nước ươn ướt từ giữa hai chân nàng nổi lên. Hắn tách hai chân nàng rộng ra, làm lộ ra đóa hoa bị kí𝐜.𝒽 т.♓.í𝖈.♓ dính đầy xuân dịch, hắn đưa tay sờ một cái.
"Ôi..." Nàng lập tức 𝐭ⓗ_ở hổ_п ⓗể_𝖓, làn sóng ⓗ.𝖆.𝐦 〽️ⓤố.ռ từ trên ót điên cuồng vỗ vào nàng."Đừng vậy mà..." Ánh mắt lấp lánh luống cuống, giữa hai chân lại càng ướt hơn.
"Sai. Phải nói là nàng rất thích thế này." Hai ngón tay hắn vân vê cánh hoa đỏ ửng, liên tục ve vuốt.
"Muội..." Kích tình như thủy triều 𝐭·à·ⓝ pⓗ·á ý chí yếu ớt của nàng, nàng nhắm mắt ngửa cổ, không chịu nổi sự sung 𝐬ướ*п*ɢ này, từng đợt 𝐤●♓●ⓞá●ï cả●ⓜ quét qua nàng."Muội muốn..." Nàng thì thào thốt ra, toàn thân ửng hồng.
"Muốn gì nào? Muội phải nói rõ ra, Hải ca ca mới có thể đáp ứng muội được..." Hắn cười gian manh, ngón tay không chút kiêng dè ❌â.〽️ п𝖍.ậ.ρ vào sâu hơn nữa, tận tình dò xét.
"A--" choáng váng khiến nàng hỗn loạn, nàng vô tình ưỡn chiếc ⓔ-🅾️ 🌴-𝖍🅾️-𝐧 nhỏ."Muội muốn huynh... muốn huynh yêu muội..." Khuôn miệng nhỏ nhắn vô lực nói thành lời.
Tên khốn! Lơ lửng phía trên, Triệu Vô Ngôn thầm mắng một tiếng.
"Vân nhi, ngồi dậy dựa vào người ta." Hắn rút ngón tay ướt đẫm ra, đôi môi mỏng đỏ tươi lℹ️ế*ɱ ⓜú·✞ đầu ngón tay ẩm ướt, chậm rãi đưa đẩy, vừa mê hoặc vừa kích tình, 🎋.í𝐜.𝖍 🌴h.í.𝐜.𝐡 đến mức đầu óc nàng sắp hóa mê muội rồi.
Thân hình nhỏ xinh nghe lời tựa vào người hắn, cái miệng đỏ thắm nhỏ nhắn như bĩu ra, vẻ trẻ con đòi hỏi nụ 𝖍ô·ռ của hắn.
"Vân nhi, nàng nằm sấp như vậy sai rồi." Hắn tà ác quay người nàng ngược lại làm gì vậy?
"Đừng mà!" Nàng hoảng hốt la lớn. Loại tư thế kì quái này làm nàng trực diện đối mặt với vật nam tính ⓝó●ⓝ●🌀 𝖇ỏռ●𝐠 giữa hai chân hắn, nàng tròn mắt chống đỡ, cả khuôn mặt đỏ rần. Hơn nữa hai chân nàng còn dang ra thật rộng trước mắt hắn, chuyện này... Chuyện này thật sự xấu hổ muốn ↪️·hế·✝️!
Nàng muốn tuột xuống khỏi người hắn, lại bị nắm eo giữ lại, không thể nhúc nhích.
"Ngậm nó!" Hắn khàn khàn ra lệnh.
"Không..."
Vô lại! Cắn hắn! Tốt nhất là cắn cho hắn không thể làm càn được nữa! Triệu Vô Ngôn bồng bềnh lơ lửng la lên, nhưng không làm sao truyền đến đến "nàng" đang nằm trên giường được.
"A!" Nàng ở trên giường hét ầm lên. Hắn... hắn đang làm gì vậy? Nàng cảm thấy ɱô.п.𝖌 mình bị nâng lên rồi tách ra, có ánh mắt nóng rực vẫn nhìn vào chỗ đó của nàng...
Lưu manh! Đại sắc ma! Triệu Vô Ngôn bĩu môi.
"Huynh làm gì... A! Mau buông tay!" Nàng chôn mặt giữa bắp đùi rắn chắc của hắn, nhắm chặt mắt, tránh đ·ụⓝ·🌀 𝖈𝒽·ạ·〽️ vào cái vật to lớn của hắn, cái miệng nhỏ nhắn hét nhỏ.
"Ưm--" Đầu của nàng đột nhiên bị đè xuống, vật nam giới to lớn dựng đứng chui vào trong miệng nàng. Nàng khổ sở vùng vẫy, cánh tay nhỏ bé vung lên loạn xạ, nhưng trong miệng đang chứa vật như thế, nàng kêu cũng kêu không được, chỉ có thể phát ra tiếng không rõ.
"Đúng rồi, chính là như thế. Vân nhi, di chuyển miệng... Ta sẽ càng thoải mái..."
Nàng ngoan ngoãn chuyển động cái miệng, 🅓-ụ-↪️ 𝖛-ọ𝐧-𝐠 đàn ông khổng lồ chợt bật ra khỏi miệng, quét qua cánh môi ẩm ướt đỏ bừng của nàng.
"Vân nhi, mau! Ngậm nó lại đi..." Hắn ռ🌀●𝒽●𝐢ế●п ⓡă●𝖓●ⓖ chịu đựng kêu lên.
Đừng nghe lời hắn! Tên đại sắc ma tồi tệ này! 𝒟â_Ⓜ️ tặc! Trên không trung, Triệu Vô Ngôn ↪️ắ·ռ 𝐦·ô·❗, đáy lòng không ngừng chửi mắng.
Nàng trên giường lại nghe lời ngậm nó, nhưng ◗ụ.𝒸 ⓥ.ọ.ռ.🌀 này thật sự quá lớn, nàng chỉ vươn đầu lưỡi 👢iế·ɱ 𝖑.ê.п đ.ỉ.п.h đầu láng bóng của nó. Đỉnh đầu nhanh chóng rỉ nước, nàng ngoan ngoãn 𝖑·1·ế·𝖒 đi giọt nước trong suốt ấy, rồi đem ngậm vào miệng, nam nhân phía dưới rên khẽ, hưởng thụ 🎋*ⓗ⭕*á*1 🌜ả*ⓜ do chiếc lưỡi nho nhỏ của nàng bao bọc chặt chẽ mang lại.
Cây gậy sắt của nam nhân trong miệng nàng 𝖘ướռ_𝐠 khoái đến tột đỉnh, trong khoang miệng ẩm ướt ấm áp ấy nhẹ nhàng rung động.
"Vân nhi, tới phiên ta." Tiếng nói khàn khàn phát ra từ mô.n.ℊ nàng.
"A!" Nàng hét lên một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn buông rời vật nóng rực.
"Huynh... Huynh đang làm gì?" Nàng nhấc người run run hỏi. Ⓜ️-ô-ⓝ-𝖌 nàng rất lạ, giống như cảm giác tiếp xúc với một luồng không khí lạnh băng, còn thêm 𝐜ả_Ⓜ️ 🌀❗á_𝖈 ⓣ𝐫_ơ_ⓝ ướ_ⓣ dinh dính - a! Giống như... giống như đầu lưỡi vậy!
Con người bé bỏng trên giường, từ giữa hai chân hắn quay đầu lại... Trời ạ! Hắn đang ⓗ*ô*ⓝ chỗ riêng tư của nàng, sao có thể chứ! "Đừng mà..." Nàng muốn khép hai chân đang dang ra ở hai bên bả vai hắn, rút chân để đứng lên. Thế này thật quá ghê tởm! Làm sao có thể...
"Vân nhi, đừng tránh né, thế này tốt lắm mà." Hắn khóa chặt bắp đùi nàng, khiến nàng không thể thoát thân. Đầu lưỡi hắn 🦵ı.ế.ⓜ láp lên đóa hoa đỏ bừng sung huyết, lối vào tiểu huyệt ẩm ướt vì hắn h-é ɱ-ở, chiếc lưỡi linh hoạt dễ dàng chui vào thành vách non mềm quấy nhiễu, ngón tay lần thứ hai ❎â-Ⓜ️ п-♓ậ-𝖕 vào hoa huy*t bí mật khều móc.
"Ư..." Dòng điện 🎋●𝐡🅾️á●i 𝐜ả●Ⓜ️ như chạy tán loạn trong cơ thể nàng, nàng cong người, tứ chi căng cứng quỳ trên giường, cặp Ⓜ️-ôⓝ-🌀 nâng cao lên, nơi nữ tính giữa hai chân khẽ run, chất lỏng trong suốt tràn ra chảy xuống đùi, tay hắn đang ⓥ●⛎●ố●✞ 𝖛●3 cặp Ⓜ️ô*n*🌀 ướt đẫm.
Hắn híp hai mắt lại, cẩn thận quan sát tất cả, không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì dù là động tĩnh nhỏ nhặt nhất trong hoa huy*t đỏ hồng của nàng, nơi riêng tư giữa hai chân nàng toàn bộ đều được thu vào đôi mắt thâm thúy của hắn.
"Không muốn... Hải ca ca... Tha cho muội..." Khi hắn công kích mạnh mẽ, 𝐭-𝐡-â-ռ †ⓗ-ể kiều diễm mềm nhũn, bật ra tiếng thút thít.
Thật đáng thương! Khi đó sao nàng có thể đấu nổi với tên háo sắc gian ác như hắn chứ! †·𝖍·â·ռ 𝖙♓·ể nàng hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của hắn, không cách nào tự quyết... Triệu Vô Ngôn thương cảm nhìn tⓗ●â●п ⓣ𝐡●ể hoàn toàn thúc thủ của nàng trên giường, khẽ rên rĩ xin tha, trong lòng không quên mắng hai câu.
Cặp mắt sáng rực xinh đẹp kiều diễm mờ mịt, toàn thân yếu ớt, gục vào hai chân hắn ✝️·♓·ở hổ·n 𝖍·ể·п, hơi thở nóng hổi thổi vào vật nóng cứng trên người hắn, hắn đột nhiên hụt hơi, hạ giọng lên tiếng."Tiểu yêu nữ, nàng cố tình!"
Háo sắc, đừng vu oan lung tung! Nàng đã mệt rồi, hắn còn muốn thế nào?! Triệu Vô Ngôn trừng mắt nhìn hắn, há miệng mắng lớn.
"Vân nhi, nàng có muốn ta không?" Hắn vẫn cắn chặt răng, kiểm tra cực hạn của nàng.
"Muốn... Hải ca ca... Muội nóng quá..." Nàng khó chịu гê.𝐧 𝓇.ỉ.
"Vậy nàng phải nói rõ một tý, để ta còn biết." Hắn cầm vật ռó𝖓.g 𝖇.ỏп.ℊ đặt ở lối vào hoa huy*t 〽️ề●ɱ 〽️●ạ●ℹ️ của nàng.
Nàng nóng đến mức sắp hô●ⓝ mê! Nàng nhất định phải thoát khỏi tình trạng khô nóng khó chịu này..."Muội không biết..."
Hắn cầm hai chân nàng vòng qua eo mình."Vậy xem nàng cầu xin ta thế nào." Vật nam tính thẳng cứng di chuyển qua lại, ấn nhẹ, nhưng không đ_â_ⓜ ν_à_𝖔.
"Ưm - Hải ca ca, xin huynh..." Nàng thút thít.
"Xin ta cái gì?"
"Vào đi! Muội muốn huynh vào đi!" Nàng bất chấp thể diện kêu lên.
"Vào chỗ nào?" Giọng nói hắn rõ ràng là bị đè nén.
"Vào trong muội... Trong cơ thể muội! A ưm... đâ·ⓜ 𝐯·à·⭕ muội! Xuyên qua muội! Xin huynh!" Nàng kêu thành tiếng, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng hơn được nữa. Nếu hắn không đáp ứng nàng, nàng sẽ phát điên, nhất định phát điên!
Tên háo sắc biến thái kia! Dám đối xử với nàng như vậy... Đồ khốn kiếp! Cầm thú! Hôm nào đó ta sẽ thiến ngươi, tên đại sắc ma kia! Lơ lửng trên không trung Triệu Vô Ngôn tức đến hai mắt bốc lửa, hai nắm tay vung loạn xạ.
"Vân nhi, vậy theo ý muội." Bỗng chốc hắn đem vật nóng rực, cứng rắn như thép đâ_〽️ v_à_o nơi riêng tư khô nóng của nàng, nàng kích động thét chói tai, hai mắt nhìn thẳng mắt hắn, phát hiện mắt hắn đã biến thành màu đỏ, còn có vòng xoáy nho nhỏ, thật kì quái... Đẩy vào ⓡ-ú-ⓣ 𝖗-@ vừa mạnh vừa sâu khiến nàng bị dục hỏa thiêu đốt, khiến nàng điên cuồng. Nàng muốn nhắm mắt lại, tập trung tiếp nhận va chạm mạnh bạo, nhưng nàng không rời mắt khỏi vòng xoáy đỏ trong mắt hắn.
Nàng muốn tránh né p●𝒽●â●𝓃 †●𝐡●â●n nam tính hung mãnh của hắn, để bản thân không nóng đến thế này, nhưng hắn không dừng tay, ngược lại càng thô bạo, ngang ngược, điên cuồng chiếm lấy т♓●â●𝓃 𝐭𝐡●ể nàng, dùng t.𝐡.â.ⓝ т.𝖍.ể nóng rực т.♓.ℹ️.ê.⛎ 𝐜♓á.𝓎 ý chí yếu ớt của nàng, khiến nàng gần như ngạt thở!
Đồ khốn! Lưu manh! Trên không trung, Triệu Vô Ngôn ra sức mắng, nhưng cũng vô phương truyền tới tai người trên giường. Nàng như bị ghim tại chỗ, biến thành đui mù, có thể chớp mắt mà cũng không chớp nhìn hắn.
Mau mắng hắn! Mắng hắn đi! Tiểu Vô Ngôn, mở miệng mắng hắn, đừng nhìn tên khốn này!
Cầm thú! Đê tiện! Biến thái! 𝒟.â.m tặc!
Lơ lửng trên không nàng khua khoắng hai tay, kích động làm cả khuôn mặt đỏ rần. Nàng nằm trên giường, cái miệng nhỏ nhắn ấp úng, như đang muốn nói gì đó...
Đúng! Chính là như vậy! Tiểu Vô Ngôn, dùng sức một chút! Lớn tiếng mắng ra!
Cái miệng nhỏ nhắn hơi run lên... Tựa như có một luồng sức mạnh thúc giục nàng, muốn nàng dùng sức la to. Nàng hết sức cố gắng, hết sức nỗ lực kêu, "Khốn..."
Đúng rồi, chính là như vậy! Mắng to ra tiếng, phát tiết tức giận trong lòng!
Luồng sức mạnh kia dùng sức đẩy nàng một cái -
"Khốn kiếp!" Nàng cuối cùng cũng hét ra, đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Vòng xoáy màu đỏ dần dần biến mất, khôi phục lại đôi mắt đen như nước hồ trước kia, cùng nụ cười xinh đẹp ma mị.
Cái gì? Nàng đã trở lại ư? Triệu Vô Ngôn kinh ngạc nhận ra mình lại "chạy về" trên giường.
Sao lại thế này? Khi nãy nàng còn lơ lửng trên không trung, nhìn thấy nàng cùng tên d_â_ⓜ tặc kia ⓖ●𝒾●ⓐ●o h●o●𝖆●ⓝ, giờ thoáng cái lại trở về giường là sao?
Nàng muốn tự nhéo mặt một cái, lại thấy hai tay nàng không thể cử động, bị tên dê xồm Địch Dục Thiên kia đè chặt trên giường.
Địch Dục Thiên gian ác cười với nàng, như hoan nghênh nàng trở về.
"Vô lại! Á..." Hắn dùng lực đ_â_ⓜ 𝐯à_⭕, cắt ngang tiếng mắng chửi của nàng.
Với những lần đ-â-m ☑️-à-🅾️ không chút nể tình của hắn, cùng âm thanh kiên cố phát ra từ giường lớn. Nàng không kịp nghĩ chuyện gì xảy ra, cơ thể đã tự nhiên phản ứng với đòi hỏi dữ dội của hắn, hết lần này đến lần khác đón nhận hắn, khiến mức độ kết hợp của hai người càng thêm sâu.
Khi hắn mạnh mẽ tiến vào, nàng không thể suy nghĩ, 𝒽🅰️.ɱ Ⓜ️υố.ⓝ trong cơ thể nàng cháy bỏng, nàng không muốn suy nghĩ!
Nàng dựa theo cảm giác bản năng, tận tình để mình mở ra, nhận lấy ⓧ·â·ɱ п·𝖍ậ·p nóng rực mạnh bạo của hắn, hai chân quấn quanh cặp m·ô𝐧·𝐠 hẹp, theo động tác di chuyển của 𝐦·ô·𝖓·𝐠, tận cùng hoa huy*t nhạy cảm đáp lại hắn, chất dịch từ chỗ hai người gắn liền chảy xuống, thân hình gầy gò hung hãn của hắn va vào người ngọc 𝖒ề-Ⓜ️ 𝖒ạ-1 nằm dưới, nàng như chim oanh thỏ thẻ, để hắn đâ-m ⓥà-0 nhanh hơn.
Nóng... Tiếng 🌴-♓-ở 𝒽-ổ-п ♓ể-п của cảm xúc mãnh liệt mê hồn khiến nàng mơ hồ không rõ hiện giờ là ngày hay đêm. Làn gió ԁ.ụ.c ✌️.ọⓝ.🌀 nóng rát thổi qua 𝖙-♓â-ⓝ тh-ể nàng, vật đàn ông rừng rực như nham thạch nóng chảy thiêu sạch lý trí của nàng... Nàng muốn! Nàng muốn tất cả của hắn!
Nàng vung tay thoát khỏi gọng kềm của hắn, hai tay bám dính 𝐦*ô*п*ⓖ hắn, cả người cong lên hướng về hắn, muốn cùng hắn kết hợp sâu càng thêm sâu. Nàng hơi không tập trung, cắn cánh môi hồng, mặc cho 𝐤.𝖍.𝑜.á.ℹ️ 🌜ả.𝖒 tràn qua tứ chi t●♓â●ⓝ ✞●𝐡●ể nàng, chạy thẳng đến mọi đầu dây thần kinh.
Lúc này từ vách hoa huy*t non mềm truyền đến cảm giác ⓓ.ụ.↪️ ⓥọп.ℊ cứng cáp muốn 𝐫ú*🌴 𝖗*🔼, hai tay hai chân nàng càng thêm h*𝐮ռ*🌀 h*ă𝐧*🌀 quấn chặt lấy hắn.
Đừng hòng trốn! Đồ dê xồm!
Địch Dục Thiên đối với hành động bám chặt không buông của nàng, từ trong yết hầu bật cười khanh khách."Đừng nóng vội, Vân nhi, cho ta rú●ⓣ г●a một tý, hai ta mới có thể cùng nhau lê·ռ đỉ·𝐧·𝒽 ♓𝖔*a*ռ á*𝖎 được."
Nàng độc ác liếc hắn, "Nếu ngươi gạt ta, ngươi là chó con."
"Nếu ta lừa nàng, ta là heo con, tùy nàng làm thịt." Hắn mỉm cười như có như không.
Đáng ghét! Thật ra hắn muốn làm gì? Nàng nới lỏng một tý, để cho vật đàn ông nóng như lửa của hắn ⓡ_ú_† 𝐫_@ khỏi hoa huy*t ẩm ướt.
Mau lên! Ngươi dám 𝖗_ú_𝐭 𝖗_𝖆 quá lâu, xem ta nướng ngươi ra sao! Nàng trừng hắn.
"Tới rồi đây." Hắn cười khẽ, điều chỉnh tiểu dã thú ở thân dưới cho phù hợp, lần nữa bất ngờ đ_â_Ⓜ️ ⓥ_à_𝖔, vừa mạnh vừa dồn sức.
Aa... Tên vô lại này đích thực là cứng rắn, mạnh mẽ... Triệu Vô Ngôn cúi đầu r*ê*𝐧 г*ỉ, đắm chìm vào trong đợt tấn công của hắn... Ơ, đây là cái gì vậy?
Nàng nghiêng đầu, vừa khéo nhìn thấy "Thước hoa sắc thu đồ" của Triệu Mạnh. Chà... Bức họa này thực có giá trị thời đại, trong bức tranh nhiều chỗ sử dụng bút pháp vẽ vân đá thô ráp nứt nẻ, khô ẩm đồng thời sử dụng hình dáng vật tượng, bỏ qua nét phác họa cùng phác thảo điền pháp trước đây... Ôi, bây giờ không nên nghĩ tới cái này...
Nam nhân xinh đẹp thỏa mãn nhìn vẻ mặt 𝐦.ê đ.ắ.m của nàng, dưới thân lại càng không chút lưu tình 🔀·â·ɱ 𝐧·𝐡ậ·🅿️ dữ dội, để mặc tiểu dã thú kiêu ngạo ở nơi cấm địa mề.〽️ 𝐦.ạ.1 tha hồ giương oai, nước dịch trong suốt trơn ướt theo động tác vào ra mạnh mẽ, thấm ướt chăn đệm dưới ɱ_ô𝓃_g.
Sau này, họa gia thời nhà Nguyên bị ảnh hưởng của Triệu Mạnh, nhất loạt bỏ đi phong cách hình thể hóa thời Nam Tống, bắt đầu đề xướng một cục diện phong cách tranh mới ở thời Nguyên... Không đúng, bây giờ đang ở trên giường, không được nghĩ chuyện này... Đầu óc Triệu Vô Ngôn như mơ hồ.
Vật nam tính của Địch Dục Thiên cứng như đá từ từ 𝖗_ú_✞ 𝓇_𝖆 hết, rồi lại đâ_Ⓜ️ và_𝐨 mạnh hơn, lực đâ-𝐦 vừa chính xác vừa mạnh mẽ.
Ôi... Ⓣhâ.𝐧 𝖙𝒽.ể nữ tính xinh đẹp 𝐪u●🍸●ế●𝓃 ⓡ●ũ.
Triệu Vô Ngôn đổ mồ hôi nhễ nhại nằm co quắp trên giường, một đầu tóc đen bóng 〽️ề.〽️ m.ạ.i như thác nước tung bay, một số rũ xuống chạm đất, theo động tác di chuyển của nam nhân, mái tóc lộ ra độ cong xinh đẹp. Nàng khép mắt, hưởng thụ đỉnh điểm sung s·ư·ớ𝓃·𝐠 của ái ân--
Thật đáng kinh ngạc! Dường như trong đầu nàng có hàng vạn tia sáng bắn qua, dâng lên từng đợt sóng trào... Từ nơi nữ tính truyền đến ↪️*ả*ɱ 𝐠❗á*🌜 ⓣ*ê 𝖉*ạ*𝐢 kéo dài, vật nam 𝓃_ó_п_𝐠 bỏⓝ_g liên tục đ-â-ⓜ sâu mang đến 𝖐●♓●𝐨●á●ⓘ 𝒸ả●〽️ cực độ cho nàng, sâu thẳm bên trong bị xâm chiếm quá mức khiến nàng không ngừng mở rộng ra tiếp nhận vật to lớn của hắn, dù có bị xé rách đau đớn, nàng cũng vui vẻ chịu đựng.
Trong tình trạng vui ş·ư·ớ·n·𝐠, nàng bị đè ép đến không còn đường lui, giống như bị khóa chặt, 🎋.♓.𝖔.á.ⓘ 🌜.ả.𝐦 mãnh liệt không ngừng phóng đến gáy nàng, quấn lấy nàng, trói nàng chặt chẽ. Miệng nàng không nói được, tay không thể cử động, thân mình mặc cho người điều khiển, ý thức mơ hồ không rõ...
Bỗng nhiên, từng luồng ánh sáng cực mạnh như mạng nhện liên tục phủ chụp lấy nàng, 🌴·♓·â·𝐧 ✝️𝖍·ể yêu kiều bị cuốn vào lửa dục пó𝓃*ⓖ ⓑ*ỏ*ⓝ*🌀 nhất, t♓❗·ê·⛎ c♓·á·🍸 đến tận cùng!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |