Vay nóng Tinvay

Truyện:Mộ Phần Trái Tim - Chương 035

Mộ Phần Trái Tim
Trọn bộ 102 chương
Chương 035
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Siêu sale Shopee


Hôm nay, Hạ Nghị nháy mắt không ngừng. Lại nói, nháy mắt không phải tai họa cũng là điềm dữ.

Hôm nay là hôn lễ của Hiểu Văn. Là vì như thế nên mi mắt anh mới nháy không ngừng sao? Anh hiểu được đây là cơ hội cuối cùng. Nếu anh không đi Hiểu Văn sẽ cưới người khác, sau đó con của anh sẽ gọi người khác là ba. Đây đúng là cái kết xấu.

Anh không biết Triệu Sĩ Thành, nhưng anh tin nếu đàn ông biết được chân tướng này sau khi kết hôn, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Hiểu Văn thật sự là ...

Anh nôn nóng bất an, cắn chặt răng anh lao ra khỏi phòng. Đúng lúc này, ở một phòng khác, Tống Dư Vấn đang kéo hành lý chuẩn bị ra ngoài.

"Khụ, Hạ phu nhân, em... Đi đâu..." Dừng bước lại, chột dạ một trận.

"Đi công tác." Sắc mặt cô tê dại, lẳng lặng nhìn anh.

Không hiểu ánh mắt của Hạ phu nhân có lực xuyên suốt gì, da đầu anh cũng run lên.

"Đi mấy ngày?..." Anh phẫn nộ hỏi.

Tần suất đi công tác của Hạ phu nhân gần đây càng ngày càng nhiều. Con gái thì sao? Hơn nữa, cô không sợ lại theo những mụ già vô sỉ kia đi Nghiễm Châu sao...

"Ba đến bảy ngày." Cô suy nghĩ một chút, trả lời.

Cô cũng hy vọng có thể sớm "về", cô không xa nổi con gái, nhưng có một số việc phải xử lý.

"Được rồi." Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hạ phu nhân không có nhà, có lẽ đúng là trời cũng giúp anh?

"Hạ phu nhân, muốn..." Anh nặn ra nụ cười, tay đang muốn đặt lên vai cô, lời nói được một nửa lại ngừng lại.

Muốn anh đưa cô đến sân bay không? Anh muốn đưa cô, anh nên đưa cô đi. Nhưng ...Anh không có thời gian.

Cô liếc mắt nhìn anh, lạnh như vậy nhạt như thế, anh lại khó xử, mang theo hoảng hốt khó hiểu. Thấy anh không nói gì nữa, cô im lặng kéo rương hành lý, thẳng lưng, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Tay anh chỉ lơ lửng giữa không trung.

"Thụy Thụy em đã nhờ dì Vương cạnh nhà chăm sóc rồi." Con gái cô tuy còn nhỏ, nhưng mà đây có lẽ là thời điểm cần học trưởng thành.

Mở cửa, bước lên thang máy. Nhìn con số thang máy nhảy xuống từng nấc, lòng cô cũng trầm xuống từng bậc.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là mẹ chồng của cô.

"Dạ mẹ, có chuyện gì ạ?" Cô nhìn mình trong gương, vẻ mặt đờ đẫn.

"Dư Vấn, mẹ đã nhận được dự án kế hoạch của con, thật là không chê vào đâu được, ngay cả mẹ cũng bị thuyết phục!" Trong điện thoại, giọng điệu của mẹ chồng rất hưng phấn, "Rất nhiều đồng nghiệp cũng hỏi mẹ tìm đâu ra cao thủ như thế! Sau khi biết là con dâu mẹ, họ đều hâm mộ muốn chết!" Thật sự vô cùng kiêu ngạo.

Cô im lặng lắng nghe.

"Đinh" Thang máy đến, cô bước qua cửa.

"Dư Vấn, con rảnh không, viết giúp mẹ một bản nữa đi, mẹ sẽ gửi tư liệu đến hộp thư cho con!" Bà cần sự giúp đỡ của con dâu, còn có một trận chiến cần đánh nữa!

"Mẹ, con xin lỗi, từ hôm nay trở đi, con muốn dành nhiều thời gian chăm sóc cho Thụy Thụy." Cô nhẹ giọng từ chối.

Cho tới bây giờ còn chưa bị con dâu từ chối, Hạ Lan ngây ngẩn cả người.

Vài giây, bà mới tỉnh táo lại, "Được, vậy con nghỉ ngơi vài ngày trước đi!"

"Dạ, cám ơn mẹ." Cô đang muốn ngắt điện thoại.

"Dư Vấn ..." Mẹ chồng vội vàng gọi cô.

"Mẹ, còn có chuyện gì ạ?" Cô bình tĩnh hỏi.

Không có gì, chỉ là cảm thấy, con dâu hôm nay là lạ. Dường như rất mệt mỏi.

"Gần đây có một đám giặc cướp, chuyên môn xuống tay với phụ nữ độc thân lại có xe đắt tiền, vài phu nhân chúng ta đã gặp phải, con nên cẩn thận một chút."

Cô đến tầng hầm, khi đi đến gara, dùng chìa khóa điện mở xe.

"Dạ, con hiểu mà mẹ, cám ơn mẹ." Cô ngồi đến chỗ điều khiển.

Bên ngoài trời mưa liên tục, cũng như tâm tình của cô.

"Có gì tủi thân cứ việc nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ ra mặt cho con." Bà càng nghĩ càng thấy khác thường.

"Vâng." Cô đang muốn khởi động xe, bỗng có một bóng người cao lớn chợt lóe, nhanh chóng lao vào xe cô.

Vật thể sắc bén đâm vào hông cô, lòng cô cả kinh, di động bị đoạt mất.

"Dư Vấn, mẹ thấy con sinh đứa nữa đi, sinh vài đứa thì con với Hạ Nghị mới có thể càng bền vững..." Bà tìm kế cho cô qua điện thoại.

Hông Dư Vấn nhói đau, là lưỡi dao sắc chút nữa thì đâm qua da cô. Nếu như cô hét một tiếng, con dao này sẽ vô tình đâm vào hông cô. Giọng nói mẹ chồng còn vang không ngừng trong điện thoại, pin di động bị tháo ra ném sang bên.

Dư Vấn đông cứng cả người, không thể nhúc nhích. Cửa ghế phía sau cũng bị mở ra, ba gã đàn ông khỏe mạnh khác leo lên xe cô.

"Đi về phía trước, nếu không giết chết mày!" Đàn ông ngồi cạnh ghế điều khiển thấp giọng uy hiếp.

...

Hạ Nghị đứng trên ban công, cuối cùng cũng nhìn thấy xe đỏ của Hạ phu nhân chạy khỏi gara. Vì thế, Hạ Nghị vội vàng trở về phòng, mở tủ quần áo lấy áo khoác.

Thang máy nhảy xuống từng vạch. Anh đã lấy xe ở gara, nhấn chân ga.

"Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh, chờ một chút!" Người quản lý gara phát hiện thấy khả nghi, chạy ra từ phòng giám sát, vội vàng gọi anh.

Nhưng anh nóng lòng như lửa đốt, không nghe thấy, chỉ lo điên cuồng chạy đi.

...

Tống Dư Vấn nói, ba giờ cô sẽ đến, nhưng cô đến muộn. Gọi di động cho cô vẫn là trạng thái không liên lạc được.

Triệu Sĩ Thành xem đồng hồ nhiều lần. Bởi vì, vở kịch này anh thật sự không diễn được, cũng không muốn diễn.

Tiệc đính hôn, anh cả làm chú rể chạy trốn, anh dùng một câu "Anh chắc chắn phải nhục nhã nhà gái như thế sao?" Khuyên anh cả trở về, nhưng bây giờ anh cũng có chắc muốn cho Đỗ Hiểu Văn nhục nhã không?

Nói thật ra, anh thật sự rất tức giận chuyện này, nhưng tính cách của anh chẳng thích đối phó với ai cả.

"Sĩ Thành, còn không đi ra đón cô dâu?" Phù rể duy nhất chẳng hay biết gì giục anh.

Anh thở dài. Hôm nay, thật sự không có hôn lễ. Tất cả người thân đều được báo trước.

Nhưng mà, vì sao Tống Dư Vấn còn chưa đến? Anh gọi điện thoại đến bệnh viện, hẹn cô cũng không được.

...

"Hiểu Văn, hôm nay chị đẹp quá!" Chín phù dâu mặc lễ phục đồng bộ cũng trình diện.

Đỗ Hiểu Văn nhìn mình trong gương, váy cưới thanh lịch, trang điểm nhẹ nhàng, hôm nay mình thật sự rất mỹ lệ, nếu giữa ánh mắt không có nỗi buồn thản nhiên kia. Cô đánh cuộc, dùng chính bản thân mình để đánh cược, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, khuôn mặt trong gương đầy u sầu.

"Hả, chú rể sao còn chưa đến?" Có vị phù dâu ngượng ngùng hỏi.

Vài lời đồn không hay về cô dâu trước khi kết hôn, mọi người cũng có nghe thấy. Cho nên, với việc chú rể đến muộn, tất cả mọi người có chút kinh hãi. Chỉ có cô dâu vẫn vuốt bụng mình như thế, không hề hoảng hốt, giống như đây không phải hôn lễ của cô, hạnh phúc của cô.

Cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

"Này, anh là ai?" Mẹ của cô hét to.

Không ai trả lời, một người đàn ông đã đẩy cửa tiến vào rất nhanh.

"Hạ Nghị." Cô chậm rãi đứng dậy, toàn bộ bả vai mảnh khảnh bởi vì vui mừng và kích động mà run rẩy kịch liệt.

"Hiểu Văn, em không được cưới, đi theo anh!" Anh vô cùng lo lắng mở miệng, cầm tay cô đi ra ngoài.

Anh đến cướp cô, thật là đến cướp cô! Mắt cô kích động ngập lệ, nháy mắt đã hỏng lớp trang điểm. Mọi người cũng khiếp sợ nhìn một màn này.

"Hạ Nghị, anh sẽ lấy em, đúng không, đúng không?" Cô chạy theo bước chân anh.

Đến cướp người chứng minh anh dùng bất cứ giá nào cũng không sợ chuyện này rơi vào trong tai Tống Dư Vấn. Anh không trả lời, chỉ vẫn cầm tay cô, bất chấp tất cả, kéo cô chạy ra ngoài.

Váy dài trắng tinh khôi tung bay. Cô giống như nhìn thấy cầu vồng bảy sắc cách đó không xa, hạnh phúc ... đã quay lại bên cô.

Mưa phùn còn đang rơi, nhưng trên bầu trời lại tràn ra màu sắc xinh đẹp. Đó là cầu vồng trong mưa, duy mĩ, rất đẹp thật đẹp, đẹp đến châm chọc.

"Sĩ Thành, đây là cô dâu sao?" Dưới tầng, chú rể trong xe hoa dùng sức day mắt, nghĩ là mình lầm rồi.

Cô dâu xinh đẹp xúng xính trong váy trắng thước tha, cùng người đàn ông đẹp trai, hai người nắm tay nhau chạy về phía trước, một màn thật đẹp, như một đôi nam nữ yêu nhau sâu đậm, diễn màn đào hôn. Nhưng mà, đây là đóng phim truyền hình sao?

"Hôn lễ bị hủy bỏ." Triệu Sĩ Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếng nói bình thản, ánh mắt lạnh lùng chứng kiến một màn cực đẹp kia.

Không thể không nói toàn bộ lòng anh chùng xuống. Nhưng khi nghĩ đến một người khác, trái tim anh lại thắt lại. Tống Dư Vấn đã xảy ra chuyện gì? Bởi vì quá yêu, cho nên lùi bước?

...

Tất cả kế hoạch của cô bị đảo lộn.

Thời gian chập tối. Cần gạt nước chịu khó cọ rửa cửa kính xe thủy tinh, nhịp luật và tiếng tim đập cuồng loạn cô ngược nhau.

"Đại ca, người phụ nữ này có rất nhiều tiền!" Tên cướp cầm tờ ngân phiếu vui mừng nói.

"Tiền các người cũng đã lấy hết rồi, giờ có thể xuống xe thả tôi đi không?" Cô đã sớm bị ngồi ở phía sau, bị hai gã kẹp chặt, cố gắng bình tĩnh tự nhiên.

Nhưng sau lưng cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô là người thường, cô sẽ sợ.

"Thả cô đi? Hiện tại thả cô đi, cho cô báo cảnh sát à?" Nhóm cướp cười nhạt.

"Đi lên đường núi." Gã đàn ông cạnh ghế điều khiển ra lệnh.

Tên cướp ngồi bên trái cô, bỗng ngứa ngáy khó nhịn nói một câu, "Đại ca, dáng vẻ con này cũng ngon đấy ..."

Đường núi càng đi càng thưa người. Đến cuối cùng, chỉ còn lại hai bóng cây đen đến dọa người.

"Đẩy nó xuống xe, rồi để lại đó!" Gã đàn ông ở ghế phụ lại ra lệnh.

Toàn bộ hành trình, cô khá phối hợp, không hề hét lên, cũng không hề giãy dụa. Cho nên, họ không muốn hại người.

Xe ngừng lại, hai gã đàn ông thả cô xuống dưới, dùng sức đẩy cô một phen, để lại cạnh núi. Dư Vấn ngã thật mạnh trên mặt đất, bụng bỗng truyền đến đau đớn bén nhọn.

"Chúng ta đi!" Thấy cô vẫn phối hợp như cũ không hề kêu cứu, gã được gọi là đại ca nhẹ nhàng thở ra.

Đó là một người phụ nữ khá thông minh, biết tự bảo vệ mình như thế nào, khiến kẻ cướp như chúng cũng hiểu được "niềm vui" ở chung.

"Đại ca, dáng vẻ nó rất ngon ..." Nhưng mà, một tên cướp khác chưa từ bỏ ý định, lại vươn tay ra.

Tống Dư Vấn dịch về phía sau, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng không để bất luận kẻ nào phát hiện, hai tay cô đã không kìm nén nổi run rẩy không ngừng.

"Đại ca, nếu Tiểu Tứ thích thế thì cho nó vài phút đi." Hai gã đàn ông khác cười dâm, cũng là dáng vẻ nóng lòng muốn thử.

Nghe vậy, gã đàn ông là đại ca ngồi trên xe châm thuốc, suy nghĩ vài giây, "Vậy bọn mày nhanh lên!" Đây với chúng mà nói không phải lần đầu tiên, tự nhiên không ngại.

Mưa phùn vẫn không ngừng rơi, chuyện mà phụ nữ sợ hãi nhất sắp xảy ra.

Tên đàn ông là Tiểu Tứ kia tới gần cô từng bước, khẽ cười nói: "Đừng phản kháng nhé, yên tâm đi, anh sẽ cố không thô lỗ!" Hai gã đàn ông còn lại cười to.

Khuôn mặt kia cô đã sớm ghi sâu vào trong đầu. Cô vẫn không ngừng lui về sau. Nơi này có kêu rách cổ họng cũng không có ai nghe thấy. Cho nên, cô không cần lãng phí sức lực. Cô ngồi dưới dất từ từ sờ thấy một vật thể rất sắc bén, một hòn đá sắc rất lớn.

Cô nắm chặt trong tay, không để ý lòng bàn tay đã bị vạch ra một vết máu. Dưới ánh sáng mờ ảo, tiếng cười của gã đàn ông, còn có tiếng vang kéo khóa quần và thắt lưng. Ngay khi thân dưới của gã kia trần trụi áp đến, đã muốn xé váy cô, nói chậm làm nhanh, cô giơ hòn đá trong tay lên, dùng toàn sức ném vào bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông.

"A!" Khắp núi là tiếng hét của gã.

Đại ca giật mình ném thuốc trong tay xuống. Quả nhiên là chó cắn người tuyệt đối sẽ không kêu! Hai gã kia cũng sửng sốt, lập tức... bốp một tiếng, một bàn tay đánh mặt vào mặt cô, đau rát âm ỉ, nhưng bàn tay nắm chặt tảng đã không hề nới lỏng. Bắp chân, cổ tay cô bị giày da chà đạp qua, như là đau đớn toàn thân.

"Con khốn, tao cho mày chết!" Nhưng ánh mắt bình tĩnh của cô, lại khiến người có kinh nghiệm sa trường như chúng cũng bỡ ngỡ.

Cô cắn răng, vẫn nắm hòn đá kia. Dáng vẻ cứng cỏi làm hai gã đàn ông đều kinh hãi. Một chân dùng sức đá vào bụng cô, cô đưa tay che bụng, đau đến ứa mồ hôi lạnh.

"Anh hai, chảy máu kìa!" Gã khác vội vàng giữ lại người đàn ông đang giận dữ.

Trên đất quả nhiên có máu, chảy từ trong đùi cô xuống, như đóa hoa diễm lệ nhất không ngừng thấm xuống.

"Chúng ta chỉ cần tiền, bọn mày muốn làm chết người à?" Đại ca cuối cùng cũng dùng uy nghiêm khiển trách.

Hai gã đàn ông hai mặt nhìn nhau. Quả thật, họ chỉ cần tiền.

"Đừng tự rước phiền phức, giao thiệp với loại đàn bà bình tĩnh này ngán lắm, chúng ta chỉ có xui xẻo thôi!" Đại ca nhìn lướt qua cô thở khẽ, đều là mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không hề hé răng.

Thật sự bình tĩnh đến đáng sợ. Hai gã đàn ông nghe vậy, phẫn nộ lui xuống, nâng tên bốn xui xẻo dậy.

Cô vẫn không nhúc nhích. Cho đến khi ô tô biến mất trước mặt cô.

Cô mới chậm rãi đứng lên. Máu trong đùi từng giọt chảy xuống mặt đất. Cô từng bước, từng bước, đi xuống núi. Đi ra ngoài mới có hy vọng, cô tự nói với mình.

Đau đớn ở bụng như một thứ đồ tróc trên da thịt cô, đau đến tận tim, đau đến mức cô chảy nước mắt. Nhưng cô chỉ bước từng bước một xuống. Mỗi một bậc thang đều bước xuống, dù ngã cũng lại đứng lên.

Đá trong tay trước sau cũng không hề nới lỏng. Mỗi một lần hoa mắt, cô cũng dùng sức xiết chặt nó, không cho mình ngã quỵ. Đá xám dần mơ hồ biến thành màu đỏ.

Không biết đã đi được bao lâu, cô chỉ không ngừng nói với mình, nhất định phải xuống núi mới có thể tìm được điện thoại, mới có thể xin giúp đỡ. Chân mềm nhũn, trượt chân, lại đứng lên, không ngừng lặp lại như thế. Cuối cùng cô cũng xuống núi, đi đến một hộ gia đình gần đó, chịu đau nói.

"Tôi bị cướp, muốn mượn điện thoại..."

Dùng sức gõ lên cửa phòng kia, cô nói ngắn gọn tình hình. Người tốt bụng sợ hãi vội đỡ lấy cô, kinh hoàng nhìn đường máu loang lổ phía sau cô.

"Cô muốn gọi cho ai?" Người tốt lấy điện thoại hỏi cô.

Gọi cho ai? Đúng vậy, gọi cho ai?

"139688..." Theo thói quen, cô bắt đầu gọi cho Hạ Nghị.

Không có di động, không có sổ ghi, trong lúc hỗn loạn này cô chỉ nhớ rõ hai số điện thoại. Nhưng cô bỗng nhớ ra... cõ lẽ anh bây giờ đang ở trong mật ong ngọt ngào. Châm chọc, thật sự châm chọc.

"8, 1, 8..." Cô bắt đầu nói một số điện thoại mà cô thuộc làu.

...

Rạng sáng, Triệu Sĩ Thành đã sớm ngủ dậy.

Nhưng hôm nay rất kỳ quái, anh cứ lăn qua lộn lại, thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ. Là bị mẹ mắng hay nhóm bạn thì thào gây phiền? Anh không biết.

"Reng reng reng" Điện thoại dưới phòng khám lại vang lên giữa đêm khuya. Anh xốc chăn lên vội vàng xuống nhà.

"Alo ai đấy?"

"Tôi, Tống Dư Vấn."

Nghe thấy đáp án, phiền muộn khó hiểu trong lòng lại từ từ bình tĩnh trở lại.

Trong điện thoại cô trực tiếp hỏi:

"Anh ấy đến không?"

"Ừ, có đến."

Không khí làm người ta không thể thở nổi.

Cuối cùng, cô dùng một tia sức lực cuối:

"Bác sĩ Triệu, có thể giúp tôi một việc không?"

"Vâng."

"Mang theo một khoản viện phí, đưa tôi đến bệnh viện, tôi chắc đã ..." Nghẹn một hơi, cô phun ra ba chữ cuối cùng, "sảy thai rồi." Vừa nói xong, trước mắt lại là màn đen, thân thể cô đổ xuống.

Anh sững sờ.

"Alo alo cô ở đâu? Tống Dư Vấn, cô ở đâu?"

Nhưng câu trả lời của anh chỉ là yên tĩnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-102)