Vay nóng Tima

Truyện:Mộ Phần Trái Tim - Chương 034

Mộ Phần Trái Tim
Trọn bộ 102 chương
Chương 034
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Siêu sale Lazada


"Căn nhà này, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động ở bên đối diện." Sở điều tra mượn căn nhà này giúp cô, tầm nhìn vô cùng tốt.

Còn có kính viễn vọng, vô tuyến nghe lén. Tất cả cũng đều được chuẩn bị sắp xếp.

"Nếu họ... Cô chuẩn bị làm thế nào..." Triệu Sĩ Thành vẫn còn lý trí, nhìn cô xinh đẹp động lòng người, từ từ hỏi.

Trực tiếp đánh rắn động rừng? Hay là tất cả đều im lặng? Nhìn thấy thì sao, cùng lắm chỉ khiến tình cảm và lý trí của mình bắt đầu so đo, tra tấn bản thân mà thôi.

"Yên tâm đi, nếu họ thật sự có... hành vi quá khích, tôi sẽ xuất hiện... Về phần cô..." Anh nhìn cô một cái, cuối cùng mới nói thật chậm, "Nếu còn muốn giữ hôn nhân này, nên nghĩ cho đứa con trong bụng nữa." Anh nhìn ra được, cô vẫn còn một tia tình cảm cuối cùng với người đàn ông đó.

Cô rất thông minh, sở dĩ mang theo anh, có một phần nguyên nhân thật ra là muốn lợi dụng anh. Anh biết chứ.

Dư Vấn chấn động. Ánh mắt ngay thẳng mà thấu đáo của anh khiến cô xấu hổ. Tuy nhiên.

"Bác sĩ Triệu, anh lầm rồi." Về vấn đề có giữ lại đứa con trong bụng cô không.

...

Hạ Nghị đi đến gian phòng trước kia. Căn nhà này quả thật là muốn dành cho Hiểu Văn.

Ngồi trên sô pha một mình, anh sửng sốt một hồi lâu. Tội lỗi của anh ngày càng lớn, anh biết, nhưng lại không biết nên giải quyết thế nào.

Mỗi một bước đều như có một bàn tay vận mệnh đẩy anh về phía trước. Anh cảm thấy mình thật thất bại, thất bại đến mức sụp đổ.

Tiếng chuông cửa vang, anh nhảy dựng lên. Ngoài cửa là Hiểu Văn.

Dáng người gầy đi, gầy khiến người ta xót lòng. Cô cúi đầu thở dài, anh đưa tay dắt cô vào. Tính anh vốn không như vậy, đối với chuyện gì anh cũng không sợ hãi, thái độ thoải mái, chỉ với riêng cô, mới trở nên không còn giống mình.

Bị tay anh nắm chặt, nước mắt cô liền không nhịn được rơi xuống. Xoay người đưa cô vào phòng, nhìn cô yên lặng rơi lệ, cổ họng anh căng thẳng nói không thành lời.

"Tìm em đến chuyện gì?" Đầu cô vẫn chỉ cúi xuống, từng giọt nước mắt lăn dài.

Anh chỉ có thể chua chát hỏi, "Cơ thể có khỏe không?"

"Tốt cũng không tốt, anh cũng quan tâm ư?" Cô cười buồn bã.

Vừa mới nói xong cô bỗng thấy buồn nôn, ôm miệng đã muốn nôn. Khó chịu không nôn được, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

"Xin lỗi." Anh bị nước mắt của cô lặng lẽ lên án, thấy cô nhận hết tra tấn vì đứa bé trong bụng, cảm thấy rất áy náy.

Anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Ngực anh rất nhanh liền ướt đẫm một mảng lớn.

"Hiểu Văn, thật xin lỗi!" Anh không ngừng không ngừng mà xin lỗi.

Nhưng vai người trong lòng vẫn run rẩy không ngớt.

"Chẳng phải anh không cần em sao? Vì sao vẫn còn gọi điện cho em?" Cô khóc nức nở, quả cầu sứ mệnh đập xuống vai anh.

"Làm sao anh có thể không cần em, anh vẫn yêu em, là em mà!" Anh nóng lòng thề thốt.

Tình yêu với cô, điểm này, anh chưa bao giờ nghi ngờ.

"Nhưng anh lại không cần đứa con trong bụng em." Mắt cô chảy ra giọt lệ đau đớn, "Anh không muốn ly hôn với Tống Dư Vấn, anh không muốn cưới em!"

Đáy mắt anh cũng có linh hồn khốn khổ. Đúng vậy, anh không muốn ly hôn, tuyệt đối không muốn. Hơn nữa, anh rất sợ Hạ phu nhân biết chuyện này.

"Anh có trách nhiệm của anh, bây giờ không phải năm năm trước anh nói đi là có thể đi, giữa anh và Tống Dư Vấn đã có liên hệ cả đời này không thể cắt, anh và cô ấy có chung một con gái, em bảo anh làm sao bây giờ? Anh không thể làm tổn thương Thụy Thụy!" Sinh mệnh cùng nhịp đập với anh, cùng vui cùng buồn, Thụy Thụy của anh, quan trọng hơn tất cả!

Tình yêu không phải là hi sinh tất cả những người khác!

Nghe vậy, nước mắt cô càng rơi, không kìm lòng nổi gầm nhẹ: "Còn em thì sao? Anh có thể làm tổn thương em, còn có đứa con trong bụng em? Nó cũng là con anh đấy!"

Anh hoàn toàn đông cứng lại.

"Vì sao, anh lại không công bằng như thế?" Cô thì thào tự nói.

"Hiểu Văn, em bình tĩnh một chút, đừng làm mình xúc động, sẽ động thai đấy." Dáng vẻ cô làm tan nát cả cõi lòng anh, làm anh rất lo lắng.

Anh biết, mình đã làm thương tổn cô.

Anh tiến lên, lại muốn giữ chặt tay cô, "Em chuyển đến đây trước, nhà này cho em, em có thể an tâm dưỡng thai..." Anh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn, "Chuyện của chúng ta, về sau hãy nói."

Anh bảo về sau hãy nói? Anh như thế làm cô thật khó xử.

"Không, chúng ta không còn gì để nói cả." Cô không cần nhà ở, cô chẳng cần gì cả, cô chỉ cần anh!

Khóc, cô đẩy anh ra, lại chạy ra ngoài. Anh vội vàng đuổi theo.

...

Một trận tĩnh lặng làm cho người ta ngay cả thở cũng không thể, chỉ có thể quên đi. Tuy rằng, không diễn trên "giường", nhưng cũng đủ khiến người ta rung động.

Làm sao anh có thể không cần em, anh vẫn yêu em, là em mà!

Còn em thì sao? Anh có thể làm tổn thương em, còn có đứa con trong bụng em? Đó cũng là con anh đấy!

Triệu Sĩ Thành tháo tai nghe xuống, lặng im nhìn cô cầm kính viễn vọng đưa lưng về phía anh không nhúc nhích.

"Đuổi theo họ không?" Cuối cùng anh vẫn hỏi một câu.

Hiện tại, nếu lập tức chạy xuống tầng vẫn có thể chặn họ ở cửa lớn, để họ lúng túng. Muộn hơn thì sẽ không kịp.

Anh dám khẳng định, cho dù đi ngăn cản cô cũng chưa chắc đã thất bại, nếu như cô cũng tỏ ra yếu đuối. Đây là trực giác của anh. Thân là đàn ông, anh có thể cảm giác được, tuy chồng cô phản bội gia đình, nhưng con gái là lợi thế lớn nhất của cô.

"Không được." Cô xoay người lại, lạnh lùng phun ra hai chữ, muốn giữ nụ cười để biểu hiện của mình ung dung hào phóng, không hề chịu ảnh hưởng.

Có điều, mới cười được một nửa.

"Tống Dư Vấn!" Anh nhất thời kêu lên.

Bởi vì trước mắt cô là màn đen, lảo đảo về thẳng phía sau. Anh vội đỡ lấy cô.

...

Cô từ từ mở mắt ra trên giường bệnh.

"Hạ tiên sinh, chắc anh nên.. , cơ thể của cô ấy không thích hợp để mang thai, lại càng không hợp sanh non, vợ chồng anh chị nếu không muốn có con, trong cuộc sống hàng ngày bên nam nhất định phải chủ động làm tốt công tác tránh thai, không thể ham hưởng lạc, không để ý đến sức khỏe được!" Bác sĩ nghiêm khắc chỉ trích, người bị giáo huấn không nói một lời.

"Còn nữa, lần trước khi chị nhà đến kiểm tra, tôi đã nhấn mạnh rồi, nếu không muốn phẫu thuật, cô ấy phải giữ sức khỏe thật tốt, nếu không mất nhiều máu chết trên bàn giải phẫu cũng có thể!"

Có người vẫn chỉ im lặng. Ai, thật sự là bắt nạt người thành thật.

"Bác sĩ Hồ, anh nói nghiêm trọng như thế, không chỉ khiến tôi có gánh nặng, cũng sẽ dọa người khác đó." Cô mệt mỏi cắt ngang lời bác sĩ, nhìn thoáng qua Triệu Sĩ Thành thần sắc khá xấu hổ.

Đúng là đồ đầu gỗ, tuy đưa cô đến bệnh viện, nhưng hoàn toàn có thể giải thích và từ chối, mình chỉ là người qua đường mà.

"Tống tiểu thư, lần đầu tiên khi cô mang thai, tôi chính là bác sĩ chủ trị của cô, tôi rất hiểu biết tình hình sức khỏe của cô, nhưng cô cũng phải biết, tôi đâu có nói chuyện giật gân." Bác sĩ thấy cô đã tỉnh, cuối cùng ngừng phát biểu ý kiến với Triệu Sĩ Thành.

"Bác sĩ Hồ, anh cũng rõ, tôi cũng không phải bệnh nhân biết phối hợp, chẳng phải sao?" Cô nhẹ giọng một câu, liền ngăn bác sĩ thao thao bất tuyệt.

"Ở mặt khác, không nên quá nhân nhượng đàn ông!" Bác sĩ không nói nữa, chỉ có thể tức giận lườm anh một cái, sau đó, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

"Thật có lỗi, anh ấy giận nhiều rồi." Cô cười nhẹ.

Thật sự là xin lỗi, làm cho anh lại bị đổ oan thế này.

"Cô bị động thai." Vội đưa tới bệnh viện, cô hôn mê hai giờ, anh cũng bị bác sĩ giáo huấn khoảng hai giờ.

"Bác sĩ nói khi lần đầu tiên cô có mang con gái vẫn thường ngất xỉu?" Anh hỏi.

"Vâng, không đếm được số lần, cho nên không ngạc nhiên lắm." Khi mang thai Thụy Thụy, có một lần, cô thậm chí còn hôn mê ở nhà một ngày, khi cô giúp việc đến mới phát hiện, còn có một lần, khi vừa đi dạo phố mua đồ với anh, lại ngất xỉu ở đường, tý nữa là bị xe đụng chết.

Người khác có thai thì thường nghén, mà cô thì động một tý lại xỉu.

"Khi đó, anh ấy một lần... cũng không đến..." Triệu Sĩ Thành nặng giọng hơn hỏi.

Không thể nói như thế, bác sĩ giải thích vừa rồi vừa thấy anh đến là rất có địch ý, đây đủ để chứng minh, bác sĩ này căn bản chưa từng gặp Hạ Nghị.

"Quan hệ khi đó rất kém..." Cô nhẹ nhàng bâng quơ.

Tuy rằng bây giờ cũng chẳng khá được bao nhiêu.

"Bác sĩ nói cô không muốn đứa con này?" Anh nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi.

"Vâng, tôi đã có Thụy Thụy, không muốn sinh thêm nữa." Cô nhẹ giọng trả lời.

"Thật ra, tạp chí "Sinh và không sinh" số ra tháng 8 năm 2005 đã nghiên cứu, phái nữ uống thuốc tránh thai sẽ không có hại cho thai nhi là nữ, nhân viên nghiên cứu còn nhấn mạnh, nếu dùng thuốc tránh thai khẩn cấp sau khi mang thai, đừng sợ thai sẽ xuất hiện dị dạng hay tình hình khác thường mà chọn phá thai." Anh trầm giọng nói, "Vợ chồng hai người cũng chỉ có một con, dù là điều kiện kinh tế hay chính sách quốc gia đều có thể có hai con, ngay cả bác sĩ cũng hi vọng cô nghĩ kỹ, vì dù sao so với phá thai, thân thể cô có lẽ thích hợp để sinh con hơn."

Vừa rồi, bác sĩ nói việc phá thai rất đáng sợ, ngay cả anh cũng nghe đến bỡ ngỡ. Nhưng mà, cô vẫn không giữ lại.

"Không được, sai một lần là đủ rồi, không muốn tạo thêm lầm lần nữa." Sắc mặt vẫn tái nhợt mang theo ủ rũ, cô lại kiên định lắc đầu.

Không cần hỏi nhiều, anh cũng biết, chỉ có người phụ nữ không có lý trí mới có thể nghĩ tại lúc này, sinh ra con mình để tranh đua cao thấp với tình địch. Nhưng sai một lần là có ý gì?

"Rất nhiều năm trước, quả thật là buồn cười đến có một phần hy vọng xa vời, nghĩ đến để lại con, vậy mình sẽ có quyền được yêu, mới có Thụy Thụy bây giờ."

Cô cũng từng quá ngây thơ, về sau mới nhận ra sự thật tàn nhẫn.

"Nuôi Thụy Thụy đến lớn như thế mới phát hiện mình năm đó thật là vô trách nhiệm." Sinh ra Thụy Thụy, lại không thể cho con một gia đình bình thường, "Tôi không muốn tạo nghiệt nữa."

"Nếu phá thai thì phải giữ gìn sức khỏe." Anh không có gì để nói.

"Vâng." Cô gật đầu.

Bây giờ đã là tuần thai thứ tám, không thể kéo dài nữa. Nhưng sức khỏe của cô ngày càng kém đi, mấy ngày tĩnh dưỡng tết âm lịch cũng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Im lặng vài phút.

"Cô tính thế nào?" Anh hỏi.

Ly hôn, hay là?... Cứu vớt gia đình?

"Còn anh, bác sĩ Triệu, anh định làm gì?" Nhưng cô lại hỏi ngược lại anh.

"Hôm nay vừa vặn là tiệc đính hôn của anh trai tôi, khi tôi đến sẽ để em tôi thông báo cho bạn bè họ hàng, tiệc đính hôn ba ngày sau sẽ hủy bỏ." Anh có thể tưởng tượng, bạn bè sẽ bảo hai anh em họ điên rồi.

Một là chú rể chạy trốn, một là hôn lễ hủy bỏ.

Anh cả anh là yêu vợ đến điên cuồng, nuôi con cho người ta mười năm cũng chẳng nghi ngờ, còn anh thì không thể. Anh không có cách để kết hôn. Nhưng mẹ anh lại lo lắng vì anh cả đào hôn, đêm nay, anh lại tạo thêm một rắc rối khác.

"Bác sĩ Triệu, tôi có thể xin anh một điều không? Tôi cần sự giúp đỡ của anh." Nhưng cô lại thong thả ngồi xuống, nắm lấy tay anh.

Nơi cô cầm cổ tay anh, khiến toàn thân anh nóng lên.

"Cô nói đi." Anh vẫn dùng giọng điệu rất bình tĩnh.

Cô cho anh cảm giác kiên cường không cần bất luận kẻ nào giúp, cho nên việc cô xin giúp đỡ khiến anh khá bất ngờ.

"Anh kết hôn theo lẽ thường đi!" Cô nói từng chữ.

Cứ kết hôn theo lẽ thường?

"Điều đó không thể!" Anh ngạc nhiên, lập tức từ chối.

Anh không vĩ đại như vậy, cũng không yêu ai đến si mê như thế.

"Bác sĩ Triệu, tôi biết, anh đã bị nhục nhã, anh sẽ không muốn kết hôn." Toàn bộ mọi chuyện, người bị nhục nhã không chỉ có mình cô.

"Nhưng xem như tôi xin anh, anh lén thông báo cho bạn bè hủy tiệc cưới, nhưng nói với Đỗ Hiểu Văn muốn kết hôn như bình thường!" Cô van xin anh, hạ thấp kiêu ngạo trước anh, nhưng lại vô cùng kiên định, "Tôi muốn tận mắt xem, ngày đón dâu đó anh ấy sẽ thế nào!"

Đỗ Hiểu Văn không hề nhắc đến việc giải trừ hôn ước, không phải là đánh cuộc giờ khắc đó sao? Cô cũng muốn nhìn, dùng mắt lạnh mà nhìn, xem Hạ tiên sinh của cô, cuối cùng sẽ làm thế nào! Cô muốn mở to mắt nhìn rõ ràng.

Anh hoàn toàn ngạc nhiên. Cô rốt cuộc là dạng phụ nữ gì, thật sự phải bỏ cả tính mạng của mình sao?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-102)