← Ch.032 | Ch.034 → |
Hai giờ chiều, Triệu Sĩ Thành đón một vị khách đặc biệt với đôi mắt màu hổ phách.
"Tống tiểu thư, cô đến khám bệnh à?" Anh nhìn phía sau cô một chút, cũng không có trẻ con.
Cô em gái Dung Hoa giúp việc trong phòng khám cũng nhìn cô chằm chằm.
"Tống tiểu thư, nơi này tôi chỉ khám cho trẻ nhỏ, nếu cô thấy không khỏe, tôi có thể giới thiệu vài bác sĩ giỏi cho cô." Anh quan sát thấy sắc mặt cô rất tái.
"Bác sĩ Triệu, tổng thống cũng chẳng bận như anh." Cô mỉm cười một chút, cố cười đến rất nhẹ nhàng, nhưng khóe môi khẽ động rất ít: "Tôi đã tìm anh cả đêm."
"Tôi muốn tìm anh nói vài lời." Bốn giờ sáng, cô liền đến nhà anh, vẫn chờ tới bây giờ.
Lúc rạng sáng gọi điện cho anh vẫn luôn là trạng thái tắt máy. Từ lúc sáng sớm anh đã mở di động nhưng vẫn không nghe máy.
Cô vẫn muốn vào nhưng bị cô gái bên ngoài chặn lại. May mà cô lấy số, nếu không không có cơ hội gặp được anh. Anh mở ngăn kéo, lấy di động vẫn để chế độ im lặng khi làm việc, bên trong đúng là có ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ. Bình thường khi anh làm việc, căn bản không có tay để nhìn điện thoại nữa.
Thả di động xuống, anh nhìn cô, suy nghĩ vài giây rồi, từ từ mở miệng, "Tôi ở đây, lần sau nửa đêm tìm tôi, có thể gọi thẳng đến điện thoại phòng khám." Chuông điện thoại tầng dưới rất to, vang nhiều lần người tầng trên sẽ bị đánh thức.
Nghe vậy, Dung Hoa tý nữa thì trượt chân trên ghế, ngạc nhiên nhìn về anh hai. Bởi vì, để tránh bị bệnh nhân người nhà quấy rầy, họ cũng rất ít nói cho người khác, thật ra anh hai ở tại phòng khám. Không phải anh quá tin tưởng chứ?
Nhưng mà, Dư Vấn rất cảm kích.
"Có thể cho tôi vài phút không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh." Gương mặt cô lộ vẻ nôn nóng, nhưng giọng điệu vẫn không nhanh không chậm.
"Dung Hoa, em pha cho anh ly trà nóng lại đây, 5 phút nữa gọi bệnh nhân tiếp theo vào." Triệu Sĩ Thành điềm tĩnh dặn dò, lại làm cho em gái cả kinh.
Bởi vì, anh hai luôn rất ghét người không phân biệt được công tư mà quấy rầy. Anh cho 5 phút, vừa vặn là thời gian đăng ký khám trên tay cô.
Chờ em gái anh rời khỏi đây rồi, Tống Dư Vấn lập tức giữ chặt thời gian, "Về chuyện mang thai, anh hỏi Đỗ Hiểu Văn chưa?"
Anh chau mày, đoán cô tìm anh vội như thế cũng là vì chuyện này.
"Tôi đã hỏi cô ấy, cô ấy nói mình không mang thai." Sau khi chia tay từ bữa tối qua, anh đã hỏi việc mang thai này.
Chuyện này anh có quyền biết. Nhưng Hiểu Văn lên tiếng phủ nhận.
Một người phụ nữ là xa lạ với anh, một người là vợ chưa cưới của mình, anh có thể chọn tin ai? Tất nhiên là người sau rồi. Tuy rằng, sau khi người kia đối mặt với nghi ngờ của anh, lại có cảm giác kinh hoàng làm người ta thấy khả nghi.
Không mang thai? Môi Dư Vấn thản nhiên trào phúng. Cúi đầu, cô lấy từ túi da của mình bản sao giấy xét nghiệm.
"Đây là công ty điều tra fax cho tôi, anh xem một chút." Còn lại để cho sự thật chứng minh, cô không muốn nhiều lời nữa.
Anh nhận lấy, mới nhìn một cái mày đã kết lại.
"Có phải nhầm lẫn gì không." Anh rất bình tĩnh phân tích.
"Bác sĩ Triệu, vì sao anh nói như vậy?" Cô quan sát thấy anh dùng câu khẳng định.
"Kết quả xét nghiệm tám ngày trước, thai mới ở tuần thứ tư hoặc thứ năm, chưa đến hai tuần cố định của y học, trên tờ xét nghiệm này, thời gian thụ thai phải là hai đến ba tuần." Anh trả tờ xét nghiệm lại cho cô, có thể mơ hồ thấy được tính nghiêm trọng nên nói rõ ràng: "Tôi đã hơn hai tháng không thân mật với Hiểu Văn rồi." Anh nghĩ cô sẽ biết "tiếp xúc thân mật" là chỉ mặt nào.
Tình hình cơ thể mỗi người đều khác hau, nếu mang thai thì trên y học quả thật có hai tuần chuẩn đoán lầm, nhưng thời gian tiếp xúc cơ thể lần cuối cùng của anh và Hiểu Văn không khớp thời gian. Anh có anh cả là chuyên gia khoa phụ sản, cho nên vài kiến thức về khoa phụ sản anh vẫn biết.
Càng nghe, trái tim cô càng lạnh lẽo. Chân tướng miêu tả thật sinh động. Nhưng vì sao cô còn muốn chứng thực lần nữa?
"Tôi không biết tờ xét nghiệm này đến tay cô thế nào, đến tối tôi sẽ hẹn cô ấy ra giáp mặt hỏi. Hoặc là, có phải cô lấy nhầm của bạn mình không?"
Chuyện này, có thể lớn có thể nhỏ, anh cũng nhất định phải biết rõ. Thời gian 5 phút đã đến.
"Được, tôi đã hiểu." Cô thẳng lưng, thong thả đứng dậy, "Bác sĩ Triệu, đã làm phiền rồi." Cô đã có được đáp án mình muốn.
Đầu choáng mắt hoa. Mấy ngày nay cô đã không thể ngủ. Cho dù cô có kiên cường lại trấn định, cũng bị tờ xét nghiệm này âm thầm tra tấn.
"Cẩn thận!" Anh đứng lên đúng lúc, giữ bả vai, ổn định thân thể của cô.
"Cám ơn, tôi không sao." Cô day trán, chờ cảm giác hoa mắt tự biến mất.
"Cô ngồi chờ một lát đi." Nhìn sức khỏe hiện tại của cô, rất dễ dàng gặp chuyện không may.
Anh muốn đỡ cô ra đến cửa, nhưng cô lại thẳng người, nắm lấy cổ tay anh, kiên định nói, "Bác sĩ Triệu, anh đừng hỏi cô ta! Chuyện nghe người khác nói, không bằng dùng hai mắt mình tự nhìn, dùng lỗ tai mình tự nghe, hai người chúng ta sẽ cùng tìm ra chân tướng!"
Tự mình tìm chân tướng? Anh nhìn vào ánh mắt cô.
"Trước kia tôi quả thật là bạn rất thân của Đỗ Hiểu Văn, điểm này cô ta có thể đã nói, nhưng có một chuyện tuyệt đối sẽ không nói cho anh..." Cô dùng giọng bình tĩnh, nói sơ qua cho anh, "Chồng tôi và vợ chưa cưới của anh, trước kia họ là một đôi."
Anh ngạc nhiên. Hiểu Văn quả thật cho tới bây giờ không nhắc đến.
"22 đến 24 âm lịch, ba ngày này, hai người họ vẫm ở cùng nhau, có thể tình cũ lại cháy lên." Cô nói ra suy đoán của mình.
Anh ngạc nhiên.
"Bác sĩ Triệu, anh có thể tin cô ta, cảm thấy tôi đang bịa đặt, nhưng với tôi mà nói, quá tin một người chỉ đổi lấy thất vọng mãi mãi, cho nên rất nhiều năm về trước tôi đã quyết định, người tôi có thể chân chính tin tưởng, chỉ có mình tôi!"
Anh nhìn thấy một loại cứng rắn như đá ở trong đáy mắt cô. Một người phụ nữ, phải dũng cảm thế nào mới có thể chỉ tin chính mình. Với anh mà nói, cô là một người xa lạ, thậm chí, cô là một người xa lạ đã bôi nhọ vợ chưa cưới của mình. Anh hẳn là nên làm giống vụ Hoàng phu nhân, đứng ra bênh vực cho vợ chưa cưới của mình chứ.
"Cô muốn làm gì?" Anh lạnh nhạt hỏi.
Có lẽ, tính tình anh đạm bạc, một gợn sóng cũng quá khó khăn, nhưng anh có phán đoán tư duy của mình. Vợ chưa cưới quả thật khả nghi. Hiện tại nhớ lại cẩn thận, từ cuối năm đến bây giờ, khác thường của cô rất nhiều.
"Chúng ta cùng đi "Bắt gian", làm rõ sự thật!" Cô chém đinh chặt sắt.
Anh nên từ chối, việc này với anh mà nói rất vớ vẩn, rất lãng phí thời gian. Anh luôn một là một hai là hai, loại chuyện này, anh chỉ cần giáp mặt hỏi rõ ràng với Hiểu Văn.
"Cô đã quyết định, cần gì phải tới hỏi tôi?" Anh nhàn nhạt nói.
Dù anh đi hay không đi, cô cũng đã định rồi, sau đó sẽ nói kết quả cho anh.
"Vậy còn anh?" Cô nhìn về phía anh.
Cô không phải người thiện lương, cũng sẽ không làm chuyện mềm lòng. Nếu Đỗ Hiểu Văn thật sự dám xen vào cuộc sống của cô, vậy thì mời Triệu Sĩ Thành cùng đến, không thể nghi ngờ chính là khó khăn tốt nhất cho cô ta.
"Được, tôi đi." Anh bình tĩnh gật đầu.
Nếu đã sinh ra nghi ngờ, không thể tin tưởng lần nữa, vậy thì đi tìm chân tướng sự thật đúng là cách tốt nhất.
"Anh hai... Buổi tối có tiệc đính hôn của anh cả..." Em gái Dung Hoa của anh dẫn bệnh nhân tiếp theo vào, khi nghe được câu đối thoại cuối cùng của họ, cả người cũng ngây ngẩn.
"Tôi còn 40 bệnh nhân nữa, cô ra cửa nghỉ ngơi vừa chờ tôi." Những lời này là anh dặn dò cô.
"Tiệc đính hôn của anh cả anh sẽ đến hơi muộn." Anh cũng dặn dò em gái.
Anh đeo ống nghe, tiếp tục điềm tĩnh bắt đầu cẩn thận kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân nhỏ.
Dư Vấn nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn nhịn xao động xuống, im lặng rời khỏi phòng trước, chờ Triệu Sĩ Thành tan làm.
Chỉ có người không đủ yêu mới có thể có biểu hiện bình tĩnh như thế! Quan sát của cô nói cho cô điểm này. Chỉ là, cô có thể quan sát người khác, nhưng có thể quan sát đến mình không?
...
"Nhà ở này đã trang trí xong, là mấy hôm trước Hạ Nghị bán cổ phiếu của mình đi, dùng hơn trăm vạn mua, đứng tên là ba anh ấy." Cô dùng chìa khóa mở cửa lớn, đưa Triệu Sĩ Thành đi một vòng quanh căn phòng hoàn toàn đổi mới.
"Gia cảnh Hạ Nghị rất khá, ông ngoại anh ấy trước kia là cán bộ cấp tỉnh, cho nên mẹ anh ấy tuyệt đối chiếm vị trí chủ đạo ở nhà, dù là người trước hay người sau cũng đều hiển hách. Tám năm trước, hai người có hơi bất hòa, ba anh ấy bị đá ra khỏi thương trường, lại bị đuổi ra khỏi cửa nhà." Cô nói đơn giản bối cảnh gia đình cho anh.
"Khi chúng tôi kết hôn, tất cả tài sản đều đầu tư vào công ty, chuẩn bị hôn lễ, trên người Hạ Nghị không có nhiều tiền, là ba đã để căn nhà đó làm nhà tân hôn cho chúng tôi, còn mình lại thuê nhà sống. Cho nên lúc ấy Hạ Nghị đã nói, chỉ cần anh ấy có tiền, nhất định sẽ mua rất nhiều nhà cho ba, bù lại cho ông." Cô lẳng lặng kể lại, "Năm kết hôn thứ hai, anh ấy mua một căn nhà cấp ba, năm thứ ba, thứ tư thứ năm... đây là căn nhà thứ tư.."
"Cô cũng không ngăn lại?" Anh kinh ngạc.
Nếu chồng cô mà muốn ly hôn, cô sẽ chịu thiệt rất nhiều.
"Tôi hiểu, có lẽ là hiếu thuận, cũng có khả năng là anh ấy lót đường cho mình." Cô nói nhẹ nhàng: "Con người rất phức tạp, ngay cả khi rất hiểu biết, kết quả vẫn không thể đoán ra." Vài năm nay, cô vẫn không xác định rốt cuộc anh có tính đến ly hôn không.
"Nhưng nếu đã hết tình cảm, phải giữ lại căn nhà này cho Thụy Thụy, cho dù tôi giữ hết tài sản, cũng để lại tiền làm gì?" Tác dụng lớn nhất của tiền chỉ là mua được rất nhiều thứ, chỗ tiền vô dụng nhất, chính là không mua được niềm vui.
Cô sinh ra ở gia đình giàu có, tiền tài là mục tiêu cô phấn đấu, cũng là mục đích cuối cùng. Cô rất sợ con gái mất đi nụ cười.
"Đây cũng không quan trọng." Cô nhìn quanh phòng ở một chút, "Mua căn phòng này, anh ấy không phải dùng tất cả tài sản của vợ chồng, cũng không phải doanh thu của công ty, mà là tiền riêng anh ấy tự kiếm được bên ngoài."
"Anh ấy gạt mọi người, ngay cả ba chồng tôi cũng không biết đến sự tồn tại của căn nhà này."
Cả căn nhà hơn một trăm năm mươi mét vuông, không khí yên lặng, trang hoàng thanh nhã, thật sự rất thích hợp... giấu tình nhân và xây dựng một gia đình mới.
"Vậy cô..." Triệu Sĩ Thành nghi ngờ.
"Anh đã quên sao? Tên trên giấy kết hôn của anh ấy vẫn luôn là tôi, tôi chỉ cần dùng chút mánh khóe là có thể lấy được một chùm chìa khóa, quá đơn giản." Cô thản nhiên nói.
Vấn đề là mục đích của cô.
"Buổi tối, anh ấy đã hẹn Đỗ Hiểu Văn đến đây." Cô lạnh vô cùng nói.
Triệu Sĩ Thành chấn động.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |