← Ch.027 | Ch.029 → |
Hạ Nghị đi theo Đỗ Hiểu Văn đến trung tâm giao dịch nhà đất. Toàn bộ quá trình khá thuận lợi, nhìn họ đi thành đôi, giám đốc Hoàng nhếch môi tự đắc, cuối cùng, vẫn chẳng thể mở miệng, ảm đạm ký xuống rồi bỏ đi.
Sau đó họ đi dạo phố. Ba ngày này là thời gian Đỗ Hiểu Văn cảm thấy vui sướng nhất trong năm năm. Nghiễm Châu không có nơi nào đặc biệt, nhưng Hạ Nghị vẫn đi theo cô đến những danh lam thắng cảnh ở Nghiễm Châu, núi Bạch Vân, chùa Quang Hiếu, Hổ Môn, đường tưởng niệm Trung Sơn, cũng đều in lại dấu chân họ.
Tính cách của họ rất khác nhau, cô thích yên lặng anh thích náo nhiệt, những nơi này luôn khiến anh mất hứng, nhưng anh luôn dùng mười phần nhẫn nại bầu bạn với cô. Chỗ đông người, anh sẽ tự nhiên nắm lấy tay cô, dẫu cho đám đông có chật chội thế nào, cũng chẳng thể khiến họ rời tay. Cũng giống hệt như trước kia. Từ khi mặt trời mọc đến hoàng hôn, dấu chân hai người cũng đi qua, khiến cô cảm thấy hoảng hốt trong chốc lát, nghĩ đến đây đã là vĩnh hằng.
Anh cũng nghĩ như cô.
Đi dọc theo Châu Giang, họ ngồi cùng xe buýt, vì cô nói muốn ngồi, anh nhún vai chẳng dị nghị gì. Hai người ngồi ở ghế sau cùng của xe buýt, bầu không khí khó có thể nói nên lời. Xe buýt nghiêng ngả trên đường.
Hồi niệm ngọt ngào kia, cùng nhiều ngày nắm tay nhau là ấm áp như thế, Hiểu Văn giả bộ ngủ, lại không nhịn được mong muốn nhích lại gần anh trong lòng, an tâm dựa vào vai.
Thật ra, kỹ thuật giả vờ ngủ của cô chẳng ra sao, Hạ Nghị gặp biết bao cô gái, làm sao có thể qua mắt anh được? Nhưng anh vẫn cởi áo khoác choàng lên người cô, không đẩy cô ra.
"Trước kia khi chúng mình cùng ngồi xe buýt, em cũng dựa vào vai anh thế này nhỉ." Biết không qua mắt anh được, cô lựa chọn "tỉnh", khép hờ hai mắt, thầm mở miệng.
"Ừ, khi đó tính em quá bảo thủ, muốn gần gũi anh, nhưng lại không dám thân mật với anh ở trước mặt người ngoài, chỉ có thể lựa chọn cách này." Anh dựa vào ghế, cũng rơi vào hồi tưởng.
"Chuyện trước kia anh vẫn còn nhớ ư?" Cô khẽ ngước mắt, tựa cằm lên vai anh, cánh tay ôm eo anh.
Họ lúc này như chưa hề phân ly.
"Ừ, cũng nhớ kha khá." Anh gật đầu.
Cô nở nụ cười, "Em cũng vậy, em còn nhớ trước kia anh thường bị em dựa vào, vừa hát Mặc Tiêu Diêu."
Cô hát vài câu theo giai điệu: "Anh hùng chẳng kể xuất thân, có chí khí trời cao đến đâu vẫn kiêu ngạo, nhưng một chữ duyên tình lại quá khó khăn, cả đời nghĩ không bền nhưng yêu sâu đậm đến tận trời cũng không nhìn thấy..."
Bảo anh có thể quên được em, để anh sầu bi cũng được, để anh hối hận cũng được, hận ông trời không cần em hiểu.
Để anh say cũng được, để anh sai cũng được, để mỗi ngày anh đều có thể thấy nụ cười của em...
Giai điệu xưa quen thuộc cũng ngâm lên qua giọng mũi của anh.
Nhưng mới được một nữa, anh như nhớ đến chuyện gì, lập tức dừng lại cười gượng, "Ha ha, bây giờ ngẫm lại, bài hát này thật hay..."
"Anh lúc trước đã sớm đổi thành "Con trai hãy lắng nghe, đầu tiên là cầm tay, tôi và em hôn nhau ở chốn không người, bài hát hát ra tâm tình của tôi.."!" Anh cười ha hả, cố ý hát lên thật cao.
Người đàn ông hát, gió xuân theo ký ức đi xa, hát lên tâm tình không dám nói.
"Đến đây đi, chúng ta xuống xe thôi!" Anh cười hì hì kéo cô xuống xe.
Anh không còn cách khác. Năm năm trước, anh có thể quyết tâm bắt Tống Dư Vấn bỏ đứa con, năm năm sau, làm sao anh có thể quyết tâm không cần Thụy Thụy chứ? Bằng tính cách âm hiểm của Hạ phu nhân, nếu anh yêu cầu ly hôn, anh chỉ sợ từ nay về sau ngay cả gặp Thụy Thụy cũng rất khó.
Buổi tối, hai người chậm bước trên cát đảo Châu Giang. Trên quảng trường dựng buồm giống như lưới đánh cá thu vào, dưới ánh đèn lập lòe là ý cành "Bài hát đánh cá chiều muộn". Ngày mai, họ sẽ trở về, trở lại trong hiện thực, cũng quay lại cuộc sống.
Khi ở trong nhà ăn, cô uống hơi nhiều, lúc cô về phòng bước đi cũng không vững vàng.
"Anh Nghị, em rất hối hận." Khi đỡ cô lên giường, đang muốn rời đi, tay anh bị giữ lại.
Khóe mắt cô chảy ra nước mắt. Lệ này là đau lòng chân thật. Ba ngày, thật sự quá mức ngắn ngủi. Anh dừng bước nhìn cô.
"Em hối hận lắm, lúc trước tại sao không thể dũng cảm hơn, bắt mình thoải mái hơn, nhưng kết quả lại phát hiện, tất cả mọi thứ chỉ dùng để chứng minh, mình không bỏ được, mình rất hối hận mà thôi." Những lời này, nếu không uống say, cô không thể nói ra miệng bởi vì chẳng còn mặt mũi nào.
"Vì sao, rõ ràng cảm nhận được chân tình của anh lại không thể dũng cảm hơn, cố gắng thích ứng với bước đi của anh?" Cô hối hận thật lòng.
Hạ Nghị nói không nên lời.
"Nếu năm đó em không đòi chia tay, có phải hiện tại chúng mình đã sớm kết hôn và có một đứa con gái đáng yêu như Thụy Thụy rồi không?" Hai mắt cô rưng rưng hỏi.
Đúng. Anh trả lời trong lòng. Đó vốn chính là kết hoạch của anh, chỉ cần cô tốt nghiệp xong anh sẽ đón cô qua cửa.
"Nếu như năm đó em không biến mất, dũng cảm đối mặt với Tống Dư Vấn cùng anh, bây giờ có phải chúng ta vẫn ở bên nhau không?" Cô lại hỏi.
Cuối cùng anh thong thả gật đầu. Khi đó, phương pháp giải quyết của anh là, dù cho Dư Vấn có để lại Hạ Thụy Thụy hay không, anh cũng kiên quyết ở bên cô.
"Đủ rồi, như vậy là đủ rồi." Nói lời trong lòng ra đến đây, chiếm được đáp án mình muốn, thật sự đủ rồi.
Là cô đã tự tay hủy đi tình yêu của họ, một tình yêu đẹp đến thế, từ đó về sau chẳng thể nào vui vẻ được nữa.
"Anh Nghị, nhiều năm như vậy, anh có yêu Tống Dư Vấn không?" Hít một hơi, cô hỏi.
Hạ Nghị ngây ngẩn cả người. Anh yêu Tống Dư Vấn không? Hai người cùng nhau kề vai sát cánh, lúc cô quản anh cảm thấy thật phiền, hận không thể nhanh giãy bỏ. Khi cô mặc kệ anh, lại cảm thấy thật khó chịu, luôn muốn làm chuyện xấu hấp dẫn chú ý của cô, khiêu khích cô không vui mới cảm thấy thoải mái.
Đây là yêu sao? Không phải, cùng lắm chỉ là thói quen thôi. Anh lắc đầu. Tình yêu của anh đã mất đi trên người Đỗ Hiểu Văn, người khác không thể chạm đến tình yêu của anh được nữa.
Quả nhiên, Đỗ Hiểu Văn cười châm biếm. Cô nghiêng người, chỉ dịu dàng vuốt ve mặt anh, đồng thời in lên nụ hôn mềm mại.
Hạ Nghị quyết tâm xoay người muốn trốn, nhưng trong mắt cô lại chứa tình cảm làm đau lòng người.
"Em rất tiếc, đó là tiếc nuối..." Vừa nói vừa chảy nước mắt, cô cởi nút áo của mình ra.
"Hiểu Văn, anh nên trở về phòng!" Anh biết cô muốn làm gì, lập tức muốn lui.
Bởi vì trong lòng anh, thật ra cũng chất tiếc nuối như thế.
"Em không muốn tranh giành với Tống Dư Vấn, nhưng mà, ít nhất hãy cho em một đêm cùng anh, một đêm đẹp nhất trong hồi ức.."
Những lời này, đâm nát trái tim anh. Không thể kìm nén được, anh hôn cô mãnh liệt. Từng mảnh quần áo rơi xuống đất... có cô cởi giúp anh, có anh kéo giúp cô... Lý trí giãy dụa trong đau khổ, trong điên cuồng, hoàn toàn đắm chìm.
...
"Hắt xì"
Hơn hai giờ đêm, Tống Dư Vấn hắt xì trước bàn học.
Xoa xoa gáy mỏi mệt, cô tiếp tục chiến đấu với một chồng văn kiện cao trên bàn. Ở giường lớn phía sau, Thụy Thụy dụi mắt buồn ngủ ngồi dạy, mơ hồ nhìn nhìn xung quanh.
"Mẹ, mẹ còn chưa ngủ à!"
Tập trung tinh thần trước bàn học, vừa tổ chức thông tin trong đầu vừa đọc tư liệu vừa gõ bàn phím, cô vội vàng quay đầu.
"Thụy Thụy, là mẹ đánh thức con à?" Cô lộ ra vẻ mặt hối lỗi.
Thụy Thụy không ngủ, nó xoa eo.
"Mẹ, không phải mẹ bị cảm à? Sao lại dậy rồi?" Nó rất tức giận, "Mẹ, mẹ đúng là cuồng công việc!"
Cô vội vàng cất văn kiện, đóng laptop lại.
"Thụy Thụy, gần đây hơi nhiều việc, mọi người cũng bận lắm, mẹ không thể nhàn hạ một mình đâu?" Cô cười yếu ớt dỗ con gái.
Mấy ngày này, tất cả mọi người trong công ty đều làm việc như điên, mà Hạ Nghị lại đến Nghiễm Châu, cô chăm sóc Thụy Thụy, cho nên phải nhân lúc con gái đi ngủ, mới có thể xử lý công việc đọng lại.
"Nhưng mà, mẹ sốt mà, không muốn sống nữa ạ?" Thụy Thụy như là bà quản gia.
Cô bước đến bên giường, cầm lấy bàn tay con gái, để con chạm vào trán mình, "Mẹ không sốt, không phải sao?"
Ngủ cùng con một giấc, cô khá hơn nhiều rồi.
"Đây mà không sốt?" Thụy Thụy hậm hực. Tuy không nóng như lúc trước, nhưng rõ ràng mẹ còn sốt mà!
"Mẹ uống thuốc tiếp tục trở về ngủ, được rồi chứ?" Con bé đúng là quỷ.
"Vâng, được!" Thụy Thụy gật đầu rồi ra lệnh, "Mẹ, nằm xuống!"
Cô xốc chăn lên, ngoan ngoãn nằm xuống. Ánh đèn trên bàn trà lại tối xuống.
Thụy Thụy vừa lòng. Trong chốc lát, cô nghe được hơi thở ổn định của con gái.
Ánh đèn bàn lại sáng lên. Cô khẽ đi đến bàn học tiếp tục bật laptop, trong lúc chờ khởi động máy, cô nhìn lướt qua lịch trên bàn học, ở ô tô đỏ kia đã qua mất hai ngày. Có lẽ do bận quá, có lẽ là do tháng này uống thuốc tránh thai hai lần, hại người quá mức nên kỳ kinh của cô đã chậm mất hai ngày.
Day trán có chút nhức, miễn cưỡng lên tinh thần, cô lại bắt đầu làm việc.
*****
Mấy ngày nay, không khí lạnh đột kích, cảm sốt cũng đến rào rạt.
"Hắt xì"
Triệu Sĩ Thành lấy khăn tay che mũi, lại hắt xì một cái. Trong phòng truyền dịch, dựa lưng vào ghế... "Hắt xì" Có người cũng hắt xì.
Anh dựa vào ghế, híp mắt lại, vì hai má hơi hồng, có chút nóng. Cô cũng thế, mệt mỏi day trán, cả người mê man. Khiến cô có cảm giác hồ đồ, đó là kết quả xét nghiệm cầm trong tay kia.
"Tiểu thư, tôi rút kim giúp cô." Y tá vừa đi đến, thấy bình dịch không tốt, bước đến trước mặt cô.
"Cám ơn." Cô vươn tay ra.
Động tác rút kim của y tá rất nhanh, cô dùng miếng bông gìm kim, cầm lấy túi da, lại xoa trán rồi vội mở bình. Cô bận nhiều việc muốn chết, giờ lại sắp đến giờ đón Thụy Thụy.
Y tá cũng đến phía sau rút kim giúp Triệu Sĩ Thành.
Anh vừa mới đi vài bước, chợt nghe thấy, "Tống Dư Vấn, vị nào là Tống Dư Vấn?" Cô y tá hắng giọng gọi.
Tống Dư Vấn? Tên này rất quen.
"Có chuyện gì không?" Anh nhớ tới ai đó, chủ nhân của tên này quen vợ chưa cưới của anh.
"Anh là chồng cô ấy? Thuốc và kết quả xét nghiệm của cô ấy ở đây!" Thấy có người phản ứng, cô y tá bận rộn bất chấp mọi thứ đưa giấy xét nghiệm vào tay anh.
"Tôi không phải..." Không kiên nhẫn nghe anh giải thích, y tá đã bận rộn tránh ra.
Cái này, xong rồi! Làm sao bây giờ? Việc cấp bách, bản năng nghề nghiệp làm cho anh xem qua thuốc một chút, xem có quan trọng không. Là một ít vitamin, thuốc bổ thai, còn có vài thuốc bổ khác và giấy xét nghiệm.
Anh nhìn một chút, đường máu và sắc tố vô cùng thấp, trách không được bác sĩ lại kê nhiều vitamin như thế. Còn có kết quả xét nghiệm cuối cùng là... A!
"Bác sĩ Triệu." Có người gọi anh.
Anh ngẩng đầu, một phụ nữ vô cùng xinh đẹp đoan trang đã đứng trước mặt anh. Anh không nhận ra nhưng hiển nhiên là đối phương quen anh.
"Bác sĩ Triệu, y tá nói trên tay anh cầm đồ của tôi." Tống Dư Vấn mỉm cười mở miệng.
Vừa rồi khi đi ra ngoài cửa, cô liền nhận ra mình quên đồ, quay đầu hỏi mới biết được có người bị hiểu lầm là chồng cô, vì thế thuận tay giữ đồ của cô.
Thấy vẻ mặt anh dường như có chút mờ mịt về cô, Dư Vấn lập tức lại mở miệng giới thiệu bản thân, "Tôi là Tống Dư Vấn.".
Triệu Sĩ Thành không nhớ rõ dung mạo của cô, cho nên, vừa nghe thấy tên cô, anh nhất thời cảm thấy khá xấu hổ. Giống như hồi bé bị đứa bạn lôi lên cây hái trộm quả, kết quả kẻ trộm chạy mất, anh lại xấu hổ bị người trông coi bắt được tại trận. Không phải anh cố ý giữ đồ của cô.
"Tống tiểu thư, trả lại cho cô." Bởi vì rất xấu hổ, vốn còn chỉ điểm đỏ mặt, lúc này hơi nóng đã lan cả đến lỗ tai.
Đặc biệt, vừa rồi anh không nên xem đơn xét nghiệm của người khác, không ngờ lại là cô...
Riêng tư bị nhìn trộm, cô lại không lộ vẻ kích động, không có hứng bắt nạt người thành thật, chỉ bình tĩnh cho đơn xét nghiệm vào túi, cầm thuốc vào tay.
"Bác sĩ Triệu, anh cũng bị cảm à?" Dư Vấn biết cách xem sắc mặt, lập tức chuyển đề tài.
Thấy mặt anh đỏ hồng, tình hình còn xấu hơn cả cô.
"Vâng." Anh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà Tống tiểu thư không giống cụ bà khí thế ép người trước kia, không chỉ hỏi này hỏi nọ, còn nói muốn đưa anh đến đồn cảnh sát, làm hại anh mất mặt đến muốn chết.
"Tôi tưởng là bác sĩ Triệu anh cũng không hay dùng thuốc kháng sinh." Mày cô chau lại.
Chủ nghĩa đàn ông, nói một đằng làm một nẻo ha! Mỗi lần Thụy Thụy đi khám, anh luôn nhắc đi nhắc lại không được lạm dụng kháng sinh cho trẻ nhỏ, liền không lưu tình phê bình cô vài bận.
"Tôi bị cảm quá nặng, nếu không khỏe nhanh sẽ lây bệnh cho bọn trẻ." Anh nhíu mày, nghiêm túc giải thích.
Ai cũng hâm mộ bác sĩ có địa vị xã hội cao, thu nhập tốt, nhưng thật ra chất lượng cuộc sống của bác sĩ không được như ý lắm. Chẳng hạn như anh, từ nhỏ đến lớn, có bệnh anh cũng chỉ chịu đựng, lớn lên thì khỏe mạnh hơn. Sau khi làm bác sĩ, ngược lại có cảm hay sốt, không còn cách khác phải dùng thuốc mạnh cho mình trước, rồi dần dần hệ thống miễn dịch cũng kém đi nhiều.
Anh nghiêm trang giải thích như học sinh tiểu học trả lời giáo viên như thế làm Dư Vấn cảm thấy buồn cười. Tâm tình u buồn vừa rồi giảm đi đôi chút vì đơn xét nghiệm kia.
Hiện tại, lại nghiêm túc xem xét bác sĩ Triệu, hôm nay anh lại mặc áo trắng quần âu, thật làm người ta có cảm giác bảo thủ! Làm bác sĩ đúng là đáng thương, không có thời gian giải trí, cũng không có thời gian cho mình, làm lãng phí cả dáng người và dung mạo này!
"Tống tiểu thư, số điện thoại của cô là bao nhiêu?" Triệu Sĩ Thành hỏi.
Anh muốn mời cô ăn cơm, nhưng mà, hoàn cảnh hôm nay của họ không thích hợp để dùng cơm.
Suy nghĩ một chút, "Cầm giúp tôi." Dư Vấn giao đồ vào tay anh, sau đó lấy di động trong túi ra.
Nhìn ngoài túi thuốc trong tay còn có một nửa chiếc bánh nếp lạnh, Triệu Sĩ Thành cay mày. Đây là đồ ăn sáng của cô ư? Giờ đã là bốn giờ chiều rồi. Chẳng trách ở giấy xét nghiệm đường huyết thấp như thế. Anh không thích người không có trách nhiệm với sức khỏe của bản thân, bây giờ cô là người đặc biệt, thật vô trách nhiệm!
"Số của anh là bao nhiêu?" Cô hỏi.
Triệu Sĩ Thành nói ra số riêng của mình. Cô mở di động, sau đó ấn dãy số của anh, di động trong túi vang một tiếng, cô ngắt máy, họ giờ đã có cách liên lạc với nhau, không tính là người lạ nữa. Nhưng cô biết mình sẽ không chủ động tiếp cận anh giống trước kia. Bởi anh là vị hôn phu của Đỗ Hiểu Văn, cô sẽ tránh cho phiền toái xảy ra.
"Lần gặp mặt tiếp theo cô hãy nói tên mình nhé." Anh cảm thấy xấu hổ, thẳng thắn nói, "Tôi có thể không nhớ ra cô."
Dư Vấn cảm thấy bất ngờ, "Bác sĩ Triệu, thì ra anh mắc chứng mù mặt!"
Chẳng trách chẳng trách, cô đã sớm hoài nghi khả năng này!
"Vâng, ba tôi mắc, tôi di truyền từ ông!" Dù là sinh đôi, anh cả anh lại không bị như thế.
"Vậy anh nhận ra người quen bằng cách nào?" Dư Vấn cảm thấy có chút hứng thú.
Bị lạc trong gương mặt nhiều người, có cảm thấy sợ không? Khác với anh, trí nhớ của cô rất tốt, thỉnh thoảng người qua đường lướt qua cũng có thể nhớ kỹ gương mặt.
"Bằng cảm giác và kiểu tóc." Thật ra, anh cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, đối với người quen, chẳng hạn như người trong nhà, anh cũng nhớ được.
"Vậy nếu thay đổi kiểu tóc thì sao?" Dư Vấn nói ra trọng điểm.
Triệu Sĩ Thành thấy khó khăn. Nói thật ra, nếu Hiểu Văn thay đổi kiểu tóc, anh không tin có thể lập tức nhận ra cô. Cho nên mới nói, anh hận không thể gắn lên ngực mỗi người một tấm biển tên.
Dư Vấn nở nụ cười, "Bác sĩ Triệu, anh thử nhận qua mắt của mọi người đi."
Nhận qua mắt của mọi người? Anh và Hiểu Văn khi mới quen, anh quả thật chỉ nhìn vào mắt cô, mắt của Hiểu Văn không trang điểm, dịu dàng điềm tĩnh, mang theo ưu thương thản nhiên.
"Ví dụ như, màu mắt của tôi rất hiếm, là màu hổ phách đấy."Rất ít người có màu mắt như cô, ngay cả Thụy Thụy của cô cũng không di truyền màu mắt xinh đẹp này.
Triệu Sĩ Thành nghe vậy, nhìn về phía mắt cô. Lông mi đậm mà cong, uốn trên một đôi mắt vô cùng đẹp, rất có thần, ngập tràn kiên nghị và kiêu ngạo. Triệu Sĩ Thành run sợ một chút.
"Vâng, nếu rảnh thì liên lạc, giờ tôi muốn đi đón Hiểu Văn." Anh cười nhẹ, khôi phục dáng vẻ như thường.
Mặc dù sốt nhẹ, nhưng không thể đến Nghiễm Châu với Hiểu Văn, anh đã đáng trách rồi, hiện tại nếu thân thể thoải mái sẽ chắc chắn đến sân bay đón cô ấy.
"Được, tạm biệt." Dư Vấn thẳng thắn, vẫy vẫy tay nói lời từ biệt.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |