Vay nóng Tima

Truyện:Mộ Phần Trái Tim - Chương 004

Mộ Phần Trái Tim
Trọn bộ 102 chương
Chương 004
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Siêu sale Shopee


Đêm, 11 giờ 50 phút.

Hạ Nghị cầm chìa khóa mở cửa nhà, đã ngửi thấy mùi cháo thơm ngon bay ra. Quả nhiên, trong phòng bếp đèn đang sáng. Cười giễu hiện trên khóe môi anh.

"Hạ phu nhân, còn chưa ngủ à?" Rõ ràng gọi ba chữ Hạ phu nhân là hợp lòng người, nhưng nói ra từ miệng anh lại mang ý châm chọc.

"Ngủ không được, chuẩn bị bữa sáng cho Thụy Thụy trước." Cô thản nhiên trả lời.

Cháo hầm càng lâu càng thơm.

Ngủ không được? Mỗi ngày sống trong nước sôi lửa bỏng, người mà đêm cũng không thể ngủ, hình như là anh chứ nhỉ?

"Vì lo giờ anh đang ngủ trong lòng người phụ nữ nào cho nên bất an không ngủ được?" Trên mặt anh hớn hở nhưng mắt lại không có ý cười.

"Không phải anh tăng ca ở công ty, đang làm thiết kế quảng cáo à?" Cô vừa khuấy cháo, vừa lạnh nhạt tự nhiên trả lời, "Em còn biết, từ bốn giờ đến bây giờ, anh tổng cộng uống năm ly cà phê, bảy giờ rưỡi thì ăn cơm sườn vừa ăn vừa oán giận khó ăn, khi chín rưỡi mới làm xong một nửa bản thiết kế, nghỉ ngơi nửa giờ, đến mười giờ kém mười thì làm xong, trên đường về nhà, bạn nói cho anh giá xăng ngày mai sẽ tăng, anh thuận tiện cũng nhàm chán chạy xe đến trạm xăng, xếp hàng bốn mươi phút, đổ thêm dầu cho Hummer HX của anh." Mười một giờ 50, anh bước vào cửa nhà, thời gian giao hẹn chỉ còn 10 phút đồng hồ.

Nhất thời, bản trình bày cô thuộc như lòng bàn tay, tức giận dày đặc lại hiện trên mày anh.

"Em rất lợi hại, Hạ phu nhân thật lợi hại!" Anh cười tươi, kèm theo vỗ tay.

Cai ngục cũng không lợi hại bằng cô!

"Hôm nay anh hơi muộn, giờ còn lại tám phút, anh có thể dùng ba phút nhìn con gái, 4 phút để đi tắm một cái, 11 giờ 59 phút, theo ước hẹn trở về phòng ngủ của mình." Mặt cô không hề thay đổi, còn đang quấy cháo.

Không tuân thủ quy định, anh rõ hậu quả rất phiền toái. Anh tức giận bất bình, nhưng vẫn theo như sắp xếp, đi vào phòng ngủ chính trước. Trong phòng ngủ, trong ánh đèn ấm áp, con gái lúc này đang ngủ rất ngon, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy đáng yêu ngây thơ. Trong nháy mắt, anh nhìn đến mê mẩn, cảm thấy ấm áp.

Từng có thời gian hai năm, anh rất ghét rất ghét sinh mệnh nhỏ này. Chỉ bởi vì nó, anh đã mất đi người mình yêu nhất, chỉ bởi vì nó, dưới sự ép bức của mọi người, dù có cáu giận cũng không thể không chịu trách nhiệm cưới mẹ nó.

Nhưng mà, sinh mệnh sao có thể kỳ diệu như vậy? Nó được di truyền đôi mày rậm, đôi mắt đẹp, chiếc mũi cao của anh, còn có thể ôm anh làm nũng gọi ba.

Con nòng nọc nhỏ trong thân thể anh đã biến thành Thụy Thụy, ngoài miệng và cằm giống mẹ, tất cả đều như anh. Ngày mười ba kia, tập tễnh đi đến bên anh, nhào vào lòng anh, khóc gọi ba, anh chắc phải buồn chán, nhưng anh khom người ôm nó vào lòng.

Anh không phải là người quá đề cao trinh tiết, nhưng khi "tùy tiện", thật ra rất chú ý phương diện này. Nhưng khi đó, vì đính hôn, vì nhất thời dễ dàng, anh đã... Đây là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh.

5 phút sau, anh tắm rửa xong, bước vào phòng ngủ của mình, đã 12 giờ 01 phút. Căn phòng tối đen. Anh vừa định bật đèn, một đôi tay trần, đã ôm ngang hông anh.

Trong bóng tối, anh cũng không quay đầu, chỉ cười nhướng cao mày đẹp: "Hạ phu nhân, bây giờ hình như đã là sáng ngày 16 rồi?" Hàng tháng mùng 1 và 15, là ngày quy định nộp thuế lương thực của Hạ phu nhân.

Chuyện này cũng do anh, một ngày ba năm trước đây, anh và Hạ phu nhân bởi vì tranh giành công ty mà giương cung tuốt kiếm, hai người đều lấy sự nghiệp của mình đánh cược, nếu thua, cô phải rời khỏi công ty, nếu thắng, anh không chỉ trở thành cấp dưới của cô, còn mỗi tháng hai lần "Phạt sống".

Lần đó, anh nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi rồi, dù sao, người phụ nữ này làm bà nội trợ cũng gần hai năm, đã sớm quên nghiệp vụ rồi, nào ngờ, anh tính ngàn tính vạn cũng là xem nhẹ nghị lực, sức mạnh và khả năng xã giao của Hạ phu nhân.

Anh mới phát ra tiếng kháng nghị, cổ áo đã bị kéo xuống, bóng đen thoáng một cái, mười ngón tay dài đã dán lên má anh.

"Em nhớ trong hiệp định cũng nhắc đến, vì nhân tố con người, "Kỳ hạn công trình" bị hoãn lại." Cô cũng học anh, nhướng mày.

Có điều đó sao? Người phụ nữ này!!!

Anh vừa giận vừa tức, ôm lấy cô thô bạo hôn chiếc cổ trắng của cô. Áp đảo. Chết sớm sớm đầu thai. Trong lòng rất giận, trong lòng rất hận, để anh cứu lấy sức mạnh, mất đi thói quen an ủi phái nữ.

Cơ thể cô đã sớm trần trụi, mà anh cởi ra cũng rất dễ dàng, áo tắm trắng ném thẳng lên mặt đất, hai tay tăng thêm lực, ép cô càng nhiều. Người phụ nữ vừa rồi còn kiêu ngạo ngang bướng, lúc này hai mắt nhắm chặt, ánh mắt căng thẳng đến mê ly.

Lúc sáng, cô còn ở trong văn phòng, đặt bản thiết kế quảng cáo tâm huyết trên bàn anh, để lại bốn chữ: Có hoa không quả.

Có hoa không quả? Hắc hắc, có hoa không quả? Rõ ràng đây là cố ý chèn ép! Bây giờ anh sẽ để cô biết một chút, cuối cùng là ai ai có hoa không quả!

Đè lên cô, nâng hai chân cô lên, nâng mông cô lên, tạo cho cô một tư thế khuất phục nằm sấp trước mặt mình, không có khúc dạo đầu, anh trực tiếp hung mãnh, xâm nhập vào trong cơ thể cô. Anh phong lưu, khi trên giường luôn dịu dàng săn sóc với bạn gái, chỉ có cô khiến anh gần như mất đi bình tĩnh.

Cô hít một hơi khí lạnh, đau đớn làm cô run rẩy, nhưng cô chỉ quật cường tiếp tục đưa lưng về phía anh, nắm chặt tay, nhịn đau xuống.

Biểu tình như thế, không nhiều không ít, vừa vặn khơi dậy ham muốn chinh phục của anh. Hạ phu nhân dường như chỉ có ở dưới thân anh, mới có thể đặc biệt thuận theo, không hề giương nanh múa vuốt. Nghĩ thế, lửa nóng ở bụng dưới càng thiêu đốt mãnh liệt trong cơ thể cô, thô lỗ tận tình, điên cuồng dây dưa. Loại điên cuồng dây dưa này làm cho tình cảm lại mãnh lại liệt, làm choáng váng đầu óc cả hai.

Kích tình dừng lại, hai người cũng tiêu hết tia khí lực cuối cùng. Anh xoay người nằm thẳng, bình ổn hơi thở. Cô cũng như thế.

Trong chốc lát, cô ngồi dậy, thuận tay cầm lấy chiếc áo tắm anh ném xuống đất: "Em về phòng." Nếu cô không ở cạnh, nửa đêm Thụy Thụy tỉnh dậy sẽ khóc lóc không thôi.

Anh không còn khí lực vẫy vẫy tay.

Từ khi kết hôn đến bây giờ, họ cũng phân phòng, mới một năm đầu, vì biết rõ trong lòng đã làm chuyện có lỗi, cô sợ mang thai bị anh ám hại, vì thế đưa ra yêu cầu nằm khác giường với anh, gật đầu liền vui vẻ đồng ý. Có Thụy Thụy, cô vẫn tự nhiên quý trọng vạn phần địa vị và vinh quang của "con tin" này, không rời một tấc, cho nên cũng làm anh vui vẻ thanh nhàn.

Đây cũng là nguyên nhân giờ này anh vẫn về nhà.

Tay giữ cửa, cô không quay đầu nhẹ nhàng nhợt nhạt nói, "Đói thì đi ăn ít cháo, đừng để bụng không mà ngủ."

Nghe vậy, môi anh nhếch lên, "Xin hỏi, đây là tiền bo của Hạ phu nhân sao?" Đây lại là quản chế?

Nào biết, cô cũng không giận, "Nếu anh nghĩ thế, em cũng không phản đối." Cô thản nhiên trả lời.

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, rất thẳng lưng rời khỏi phòng.

Phòng trống vắng, trống vắng như mộ phần. Anh phiền não mở ngăn kéo ra, châm một điếu thuốc, trong sương khói lượn lờ, khuôn mặt anh tuấn mơ hồ không rõ.

"Anh yêu em không?"

"Yêu!"

"Vậy anh thề đi, từ nay về sau chỉ có em, sẽ không lên giường với người phụ nữ khác!"

"..."

"Anh đi đi, em không cần một người bạn trai mà nửa dưới không tin cậy!"

Tiếng khóc khốn khổ đầy nghi ngờ kia lại quay về trong đầu anh. Anh đau đầu day trán. Không ngờ Hiểu Văn nói đúng, anh lại không quản được phần cầm thú ở hạ thân.

*****

Tình cảm của anh và Hiểu Văn rất tốt.

Anh là chàng trai rất lãng mạn. Cô nói chưa từng nghe tiếng của biển, vì thế anh đã ngồi xe rất lâu, ghi lại tiếng của biển lớn và tiếng hát tình ca của mình tại biển để cho cô nghe. Cô nói muốn xem tuyết, vì thế tại năm mùa đông ấm áp kia, anh đã làm cầu tuyết cho cô, để cô vui mừng che môi, phát ra tiếng cười vui vẻ trong gió lạnh mùa đông. Cô nói hôm nay mình mắc mưa, vì thế mỗi sớm anh lại gửi một tin dự báo thời tiết cho cô. Cô có đôi khi thích nhíu mày, vì thế anh bắt đầu viết "Thư tình" tặng cô, chỉ là nội dung thư của anh mỗi ngày đều là một mẩu truyện cười nhỏ. Mà cô rất khích lệ, lại nửa chê cười, cuối cùng truyền thành tiếng cười trong suốt.

Những chuyện này, anh làm rất vui vẻ, thỉnh thoảng anh chợt có ý nghĩ, lấy sách giáo khoa trong tay cô, dùng một chiếc bút tìm ba chữ vụn vặn trong một đoạn văn "anh", "yêu", "em", rồi dùng bút đỏ tô đậm, làm gương mặt cô đỏ bừng.

Tình yêu của anh, là tình yêu thật lòng. Anh từng có rất nhiều bạn gái, trái tim luôn ở trong trò chơi, nhưng đây là lần đầu tiên thật lòng yêu một người như thế. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm càng sâu đậm, mâu thuẫn của họ cũng càng ngày càng hiện lên mặt nước.

Anh thích chơi game online, thời gian nghỉ thường cùng đám bè bạn đi mất bóng trên mạng, cô thường tìm không thấy anh, bắt đầu có những suy nghĩ trong đầu. Anh không nghĩ nhiều, thậm chí còn nói thẳng cho cô anh kết hôn với ai trong trò chơi, lại vì báu vật, lại có thể lập tức ly hôn, đi tìm một người nào khác theo đuổi.

Cô nhăn mày hỏi anh, anh yêu trên mạng sao? Cho dù, cô không thích lên mạng chỉ thích đọc tiểu thuyết, nghe nhạc, im lặng vẽ tranh, cũng biết bây giờ tình yêu trên mạng rất thịnh hành. Anh cười ha ha, yêu trên mạng? Lạc loài! Giờ đang lưu hành 419 đấy. Đáp án này làm lòng cô nghẹn lại, anh không ngờ một câu vô tâm của mình lại làm tâm tình cô chìm xuống, ước chừng ba ngày cũng không quan tâm anh.

Anh thích ngắm mỹ nữ, khi nắm tay cô tản bộ ở trường học, thỉnh thoảng gặp một bông hoa, người khác lịch sự mỉm cười với anh, anh sẽ rất hào phóng "hi" một câu, thậm chí người ta đi xa, anh còn khen dáng người thật đẹp. Anh chưa bao giờ chú ý, sau cuộc hẹn cô bắt đầu buồn bã.

Anh rất đẹp trai, xung quanh luôn có các nữ sinh tấp nập không ngừng, thậm chí có nữ sinh hẹn anh đi xem múa cột, anh cũng đi theo không chối từ. Vài lần cô tức đến phát khóc, anh dở khóc dở cười, nói đây là xã giao bình thường. Cô không giải thích được, chỉ biết chiến tranh lạnh giải quyết bất mãn, về sau anh thật sự chán chường, để giết thời gian bắt đầu đi học thêm nhạc, một chiếc saxophone càng làm nhiều thiếu nữ bắt đầu mê âm nhạc của anh.

Tuổi trẻ của anh, thật sự rất khó quản thúc, cô dựa vào anh, chảy biết bao nước mắt, biết bao đêm nhìn trần nhà ngẩn người đến bình minh, trong lòng lại nhớ đến anh và vợ trong game, anh cùng bạn trên mạng tình một đêm. Anh sẽ phát triển tiếp quan hệ thế nào, khi anh đi xem múa cột có nghĩ là kích tình bắn ra từ bốn phía không? Cô bất an, thật sự bất an, bao nhiêu bất an trong lòng tra tấn cô, mỗi một ý nghĩ đều có thể thành sự thật, cũng càng làm cô hận không thể chết. Cô bắt đầu trở nên buồn bã, ngày càng nông nổi, vì cô sợ mất anh.

Điều này cô chưa từng nói, làm sao anh có thể biết? Anh chưa từng lưu ý đến, dưới suy tính thiệt hơn, đáy mắt cô bắt đầu có u buồn lặng lẽ, che giấu cô đơn buồn thảm ở nơi anh không nhìn thấy.

Một tháng trước khi thi vào đại học là ngày sinh nhật anh, cô ra một quyết định quan trọng, một quyết định tuổi trẻ thật ngốc ngếch. Dùng sự thuần khiết nhất của mình làm quà sinh nhật tặng anh, để khóa chặt con người anh, trái tim anh.

Ngày đó, cha mẹ cô không ở nhà, cô hẹn anh đến nhà cô chúc mừng sinh nhật.

Họ cũng uống một chút rượu. Cảm xúc đúng rồi, không khí cũng đúng rồi. Anh hôn cô, cô không từ chối. Bởi vì, lưỡi và lưỡi dây dưa cũng không phải 1 lần.

Anh cởi quần áo của cô, cô nhắm chặt mắt, lông mi rung động, cánh tay nhấc cao, chủ động giúp anh. Hai thân thể trẻ tuổi bắt đầu thăm dò lẫn nhau, không khí trong phòng như là có lửa.

Đến cuối cùng khi anh hưng phấn rên lên, cô giữ lấy một tia lý trí: "Anh Nghị, chúng ta, chúng ta không... chuẩn bị gì..." Hai người còn nhỏ tuổi như thế, có một số việc không thể đại khái được.

Phương diện này người phụ nữ thường thường băn khoăn nhiều hơn đàn ông. Nhưng mà, cô chỉ là cô gái 18 tuổi, dù chuẩn bị kế hoạch cho đêm nay cũng không thể có dũng khí đi mua đồ xấu hổ đó!

Trong xúc động, anh đã không thể kiềm chế nổi, cuối cùng giữ lấy chút lý trí, cũng ngước mắt tạm thời tỉnh táo lại, "Là em chỉ bao cao su?"

"Vâng..." Cô ngượng ngùng gật đầu.

Cô lúc trẻ thuần khiết đến mức không biết cái gì là an toàn và không an toàn, cô chỉ biết là, nếu thân thể hai người tiếp xúc, sẽ có khả năng mang thai. Đúng rồi, anh thật hồ đồ! Đối mặt với sự chủ động của bạn gái, anh căn bản bị t*ng trùng chui vào não rồi.

"Có ngay đây!" Anh nhảy dựng khỏi giường, vội mặc lại quần.

"Ở ngã tư có cửa hàng nhỏ." Cô đỏ mặt nhắc nhở.

Động tác của anh nhanh như tên lửa, thịch thịch chạy ra mở cửa, chạy ra khỏi phòng cô. Cô nghĩ, đi đi lại lại, ít nhất phải đợi 10 phút. Nhưng cũng chẳng đến mười giây, anh lập tức mang theo một áo mưa hình vuông chạy về phòng khóa cửa lần nữa.

"Ở đâu vậy?" Cô ngạc nhiên.

"Trong ví." Anh vội khóa cửa phòng, vội cởi quần của mình, chỉ còn lại chiếc quần đùi màu Hawai.

"Trong ví...." Hai chữ này làm đầu cô nổ đoành.

Trong ví anh vì sao lại có bao cao su? Anh lại hưng phấn bắt đầu cởi quần nhỏ, lại làm mặt cô rơi lệ đông cứng lại.

"Hạ Nghị, anh phải thành thật với em, trong ví của anh vì sao lại có bao cao su? Anh, anh không phải cùng người khác..." Hỏi rồi, cô thậm chí khóc không thành tiếng.

Bất an và bàng hoàng được tích lũy từ bốn phương tám hướng tụ lại, ép tới làm cô không thở nổi. Sự thật xảy ra trước mặt, ngoài cô anh còn có người khác, nếu không vì sao trong ví bạn trai quen gần hai năm lại xuất hiện bao cao su?

"Đó là chuẩn bị cho chúng ta mà!" Làm ơn đi, anh cũng rất oan đó? Anh đã sớm muốn có cô, nhưng tính cô bảo thủ, vài lần kìm lòng chẳng đặng chạm vào ngực cô qua lớp quần áo cũng đã bị mắng là đồ háo sắc. Cho nên anh đành phải vì tôn trọng cô, giả làm quân tử nhẫn nhịn, anh cũng giả vờ vất vả lắm chứ bộ!

Cô không tin! Cô không tin, cô không tin! Kế hoạch hiến thân của cô là vừa có, chưa bao giờ lộ một chữ trước mặt anh.

"Vậy anh nói cho em biết, em là người con gái đầu tiên của anh sao?" Cô bỗng so đo.

Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, cô muốn có thể cho mình một đáp án yên ổn, thuyết phục chính mình anh nói là thật, không phải có lệ, không phải lừa gạt.

Anh xuất hiện thần sắc xấu hổ. Thần sắc này lập tức khiến cô biết, đáp án có hay không, là có! Cho nên, anh mới có bao cao su trong thời khắc thế này? Bao cao su đó đúng là chuẩn bị vì cô ư? Không phải là chuẩn bị cho em gái nào chứ? Hay là với vợ của anh trong game? Chỉ sợ nếu thật sự cần, người sử dụng nó không nhất định phải là cô.

Các loại suy đoán càng làm cho Hiểu Văn rối tung. Càng yêu một người, càng không thể chịu đựng được khuyết điểm của anh, cùng với vô số bất an tiềm tàng trong anh.

"Anh đi đi, đi đi!" Cô khóc đẩy anh khỏi phòng.

Toàn bộ quá trình anh lại như hòa thượng không hiểu. Chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô, như là đứt đoạn.

"Đỗ Hiểu Văn, rốt cuộc anh đã làm sai cái gì?" Anh cũng nổi giận, làm dục hỏa của một người đàn ông dâng cao như thế, giờ lại chỉ để anh mặc chiếc quần đùi đứng ngoài phòng, như vậy là ý gì?

"Anh yêu em không?" Nhìn về cửa, cô khóc hỏi.

"Yêu!" Anh xấu hổ muốn chết, có thể vào nhà nói yêu không?

"Vậy anh thề đi, từ nay về sau chỉ có em, sẽ không lên giường với người phụ nữ khác!" Chỉ cần anh thề, cô sẽ lại để anh vào nhà!

"..." Nhưng mà, một câu anh cũng nói không được.

Bởi vì."Từ nay về sau" Mấy chữ này chỉ vài chục năm nữa, anh hứa thế nào đây? Kích thích bên ngoài, dụ hoặc bên ngoài thế giới rất lợi hại, ai có thể cam đoan cả đời mình sẽ không phạm sai lầm? Vấn đề này thật sự rất nghiêm túc, bởi vì yêu cô cho nên anh luôn dùng lời ngon tiếng ngọt, trong thời khắc mấu chốt lại không thể dùng tương lai hư vô mờ mịt mà tùy tiện dùng một lời nói suông lừa cô.

"Hiểu Văn, có nhiều lúc đàn ông không thể quản được nửa dưới của mình!" Anh lắc đầu, muốn nói đạo lý với cô. Trong hai năm này, anh đã bớt phóng túng vì cô rất nhiều, về sau cũng sẽ cố gắng trói buộc mình, đây là điều duy nhất anh có thể hứa với cô.

Một câu, làm cho trái tim cô rét lạnh."Anh đi đi, em không cần bạn trai có nửa thân dưới không đáng tin!" Cả người cô cũng suy sụp.

Đêm đó, sinh nhật 21 tuổi của anh, không nhận được món quà nào, ngược lại còn vô cùng bi thảm...

※※※※※※※※※※※※※※

Thuốc hút từng điếu, vẫn còn tiếp tục. Anh gấp ví lại. Nơi đó hé ra bức ảnh của Đỗ Hiểu Văn, ở thời điểm rất yêu, anh vui đùa chụp ảnh cô trong thư viện, giữ lại cho đến nay. Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã quen rồi, sau khi yêu người phụ nữ khác, lại mở ra liếc khuôn mặt cô một lần. Không phải sám hối, chỉ là thói quen mà thôi. Anh không hiểu, vì sao người yêu nhau nếu không có lòng tin thì không thể ở chung chỗ. Có lẽ, anh thật sự không đáng tin.

Vừa rồi, khi anh "yêu" Hạ phu nhân, quả thật có cao trào, thân thể phù hợp, một giây kia làm cho anh vô cùng thỏa mãn. Anh quả thật quản không được nửa người dưới. Hạ phu nhân từng có một lần "muốn" anh, đã nói một câu, Hạ Nghị, anh giả vờ gì chứ, nghĩa vụ vợ chồng là chuyện đôi bên cùng có lợi, anh thỏa mãn em, em thỏa mãn anh, có gì không đúng?

Đúng vậy, có gì không đúng? Nhưng mà, anh lại làm với cô, đặc biệt không đúng, vô cùng không đúng!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-102)