Vay nóng Homecredit

Truyện:Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Chương 36

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
Trọn bộ 77 chương
Chương 36
Giải vây
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Siêu sale Lazada


Paris là một thành phố cực kỳ lãng mạn, tuy rằng tôi có chút sợ hãi vì không rành ngôn ngữ, nhưng cảnh đẹp lại làm tôi say mê.

Quảng trường Paris là nơi mà những người yêu nhau thường hay hẹn hò, dưới ánh mắt chói chang của mặt trời hay là dưới ô dù của ngày mưa, Paris luôn luôn dõi theo hình ảnh ngọt ngào hoặc là cảm giác thất vọng. Một số sự chờ đợi nó có thể kéo dài mãi mãi, để trong nháy mắt có thể trở thành điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời con người. Khắp quảng trường Paris nơi nơi đều tỏa ra mùi thơm của hoa, dòng nước chảy xuôi ngọt ngào như nốt nhạc ưu thương. Có rất nhiều người đã cầu hôn ở đây, có người hạnh phúc ngọt ngào, nhưng cũng có nhiều người ở nơi này nén lệ ưu thương kết thúc mối tình của mình. Mỗi ngày con tàu Beteaux-Mouches đậu ở ven sông Seine đều chạy dọc từ tháp Eiffel đến Saint-Michel mới dừng lại, những cặp đôi yêu nhau ở trong nhà ăn hưởng thụ bữa tối, ánh sáng của những ngọn đèn chiếu xuống mặt nước làm phản chiếu hình ảnh ngược của thành phố hoa lệ, sông Seine chậm rãi chảy xuôi như lời thề của những người yêu nhau, vĩnh viễn không ngừng lại.

Paris, Paris.... Nơi này làm cho người ta tin rằng nó chính là thủ đô của tình yêu.

Trời tối dần, tôi cầm trên tay tờ giấy tiếng Pháp đã phiên dịch của người phục vụ trong khách sạn đưa, ra ngả tư hỏi thăm đường...

Ở lại Paris một đêm cuối cùng này, tôi muốn đi câu lạc bộ đêm Moulin Rouge* rất nổi tiếng trên thế giới để xem biểu diễn. (*Moulin Rouge là một câu lạc bộ chuyên biểu diễn các tiết mục múa rất hấp dẫn...và cũng có những màn múa rất gợi dục. )

Đi dạo vòng quanh, lúc sắp đến nơi thì.......

"Bùm" một tiếng, cổ tay của cô bị một người dùng lực đẩy mạnh đụng vào vách tường...Một người da đen, cướp lấy túi sách của tôi bỏ chạy thật nhanh

"Ăn cướp! Ăn cướp!"*. Tôi lớn tiếng kêu cứu, nhưng không có bất cứ kẻ nào chạy tới giúp. Những người qua đường tóc vàng mắt xanh kia, chỉ là lạnh lùng liên tiếp nhìn tôi. (*nguyên bản: robbery)

Thì ra, những kẻ đầu đường xó chợ ở Paris, Pháp cũng tầm thường như vậy.

"Mẹ kiếp"*. Tôi ảo não thốt ra lời thô tục, đẩy đám người ra, chạy theo hướng tên da đen kia mà điên cuồng rượt theo. (*nguyên bản: shit: cứt thật, mẹ kiếp...ect.. một dạng tiếng chửi tục)

Trong túi sách chứa tất cả gia tài của tôi! Tiền mặt, tài khoản ngân hàng, thậm chí còn có vé đi xem biểu diễn ở Moulin Rouge.

Đuổi theo khoảng năm mươi thước, tôi uể oải phát hiện, tên cướp da đen kia đã không thấy bóng dáng nữa, mà tôi, ngay cả giày cao gót đều đã hư hỏng!

Tôi oán hận đứng trước căn nhà kiểu cũ, quả thật muốn hung hăng đá mấy cái vào vách tường cho thoả mối hận trong lòng.

Tôi nên làm cái gì bây giờ!? Không nghĩ chuyện xui xẻo như vậy lại xảy ra với tôi.

Một người đàn ông trung niên thấp bé, gầy yếu người Pháp, giữ chặt tay của tôi, nói với tôi một tràng tiếng Pháp dài.....

Vì không biết tiếng Pháp nên tôi dùng tiếng Anh trả lời ông ta."Tôi xin lỗi, tôi không nói được tiếng Pháp"*. (*nguyên bản: I'm sorry I don't know how listen French)

Nhưng ông tahiểu tiếng Anh. Ông ta nói không ngừng, dường như là đang hỏi tôi cái gì đó..... Hỏi đường? Có vẻ không đúng lắm....

Tôi nghe hoa cả đầu chóng cả mặt cũng không hiểu, đành phải dùng từ đơn giản nhất nói."NO! NO!NO!" Hết lần này tới lần khác trả lời ông ta.

Nhưng không biết vì sao, ông ta bắt đầu lo lắng lôi kéo tay của tôi, bộ dạng dường như muốn tôi giúp đỡ cái gì đó...

Tôi hoảng hốt, người đàn ông trung niên này mạnh quá, tôi giãy dụa mà cũng không thoát khỏi tay ông ta được.

Đột nhiên, phía sau một một ngõ nhỏ truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng giàu từ tính.

"LePrésident, celadevraitêtreMisspassagers, simplementdepassagedansla." Là tiếng Pháp, quả nhiên là ngôn ngữ tốt nhất trên thế giới. Đột nhiên cô cảm thấy, tiếng nói từ người kia có âm điệu giống như từ tiếng đàn violon ngọt ngào.

Tôi cùng người đàn ông Pháp đồng thời xoay người lại...

Một người đàn ông tóc đen, mạnh mẽ cao lớn từ trong ngõ nhỏ đi ra. Anh ta khách khí nói chuyện gì đó với người đàn ông trung niên...

Tôi chú ý thấy, ngoài cao to ra, anh ta thật bình thường. Giống như một người Trung Quốc nào đó đi ngang qua đường mà tôi vẫn gặp hàng ngày, nhưng tiếng nói anh ta dễ nghe đến nỗi làm cho người ta cảm thấy an toàn. Đôi mắt anh ta toả ra sự ấm áp, làm cho người ta không muốn rời đi, nụ cười trên mặt anh trong suốt, không hề có tạp chất.

Anh ta bình thường, ...thật bình thường, bình thường nhưng lại làm cho người ta không thể dời ánh mắt.

Sau khi người đàn ông trung niên kia cùng anh ta trao đổi vài câu xong, ông ta chấn động, nhanh tay buông lỏng tôi ra, không ngừng ra dấu giải thích.

Anh ta mỉm cười nhẹ, sau đó dùng tiếng Anh hỏi tôi có bị người đàn ông trung niên mạo phạm gì không...

Tôi lắc đầu, ngoại trừ dưới tình thế cấp bách ông ta kéo lấy tay tôi, ngoài ra không có cử chỉ mạo phạm nào.

Vì thế, anh ta nhã nhặn, lịch sự giải thích cùng người đàn ông trung niên kia vài câu.... Sau đó, chỉ thấy ông ta chạy đi theo hướng mà ông ta đã đi tới..

Anh ta vẫn mỉm cười nhìn bộ dạng mất hồn của tôi. Anh dùng tiếng Anh hỏi thêm, nhưng tôi còn hoảng hốt không trả lời, vì thế, anh dùng tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Mã lai, tiếng Trung Quốc.... hỏi tôi đến từ nước nào...

Anh ta tười cười thật dịu dàng, thật ôn hoà, tôi vừa rồi quá sợ cũng đã bình phục lại.

"Tôi là người Trung Quốc." Tôi dùng tiếng Trung nói vói anh ta.

Anh ta thì sao nhỉ? Quá mức dịu dàng.... nhìn không giống người Nhật Bản!

"Tôi cũng vậy." Anh ta dùng tiếng Trung thuần khiết trả lời tôi, còn cười lớn hơn nữa.

Mấy ngày nay ở nước Pháp, khổ sở vì không rành ngôn ngữ, nhìn thấy đồng hương, tôi kích động."Tôi đến từ thành phố X Trung Quốc, anh ở đâu? Anh là người thành phố nào?"

Anh ta hơi kinh ngạc, nhưng nụ cười vẫn không giảm."Tôi cũng ở thành phố X, thật trùng hợp."

Trùng hợp như vậy, thật làm cho người ta khoái trá! Tôi trả lại cho anh ta một nụ cười vui mừng thật to.

"Cô đi du lịch à? Cô bị lạc đoàn sao?" Anh ta hỏi tôi.

"Tôi đi du lịch chỉ có một mình! Còn anh thì sao?" Tôi vui vẻ nói với anh ta, không biết vì sao, đối với anh ta, tôi có một cảm giác thật thân thiết. Có lẽ, bởi vì khó gặp người đồng hương ở nước ngoài...

"Tôi đi thăm người nhà." Anh ta nhìn tôi do dự một chút, rồi nói với tôi."Cô không nên dừng lại ở ngõ nhỏ này."

"Vì sao?" Tôi nghi hoặc hỏi."Tôi định hỏi anh, vừa rồi anh cùng người Pháp kia nói cái gì?"

"Chưa nói cái gì hết, chỉ nói cho ông ta biết, cô là khách du lịch, tình cờ đi ngang qua mà thôi."

"Vì sao ông ta lôi kéo tôi như vậy?" Tôi là người tò mò, thích biết rõ ngọn ngành mọi chuyện.

"Bởi vì dừng tại ngõ nhỏ này chỉ có hai loại người, đó là: Phụ nữ cần tiền và đàn ông cần giải quyết sinh lý." Anh ta mỉm cười bình tĩnh nói cho tôi biết.

"A!" Tôi đứng chết trân, tuy rằng anh ta nói thật uyển chuyển, không cần nói trắng ra, người nghe cũng hiểu được. Trách không được vừa rồi người đàn ông trung niên kia..... Nhưng anh ta cũng là theo ngõ nhỏ kia đi ra nha, chẳng lẽ........

"Nơi này gái bán hoa đều làm nột trợ, cho nên ngõ nhỏ này thoạt nhìn không giống làng chơi, nhưng kỳ thật rất nổi tiếng ở Pháp." Khoé môi anh ta khẽ nhếch lên, lúc anh ta nói tiếng Trung, tiếng nói trầm hơn cả phát thanhviên trong radio."Chúng ta đi ra ngoài kia đi."

Tôi gật đầu, đi theo anh ta ra khỏi ngõ nhỏ chết tiệt đó.

Không biết vì sao, anh ta cho tôi một cảm giac an toàn khó hiểu, loại cảm giác này trước nay chưa bao giờ có. Thậm chí làm cho tôi không muốn nghĩ nhiều về việc anh ta cũng mới từ ngõ nhỏ ấy bước ra.

Anh ta ra đến nơi đậu chiếc xe màu đen, quay đầu lại nhìn thấy cô lắc lắc đôi giày cao gót bị hỏng, lịch sự hỏi tôi."Cô có cần tôi tiễn một đoạn đường không?"

"Nếu...... Có thể......" Tôi ngửa đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp của anh ta, trong lòng cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua...

Vì sao một bộ dáng bình thường như vậy, lại làm cho người ta có cảm giác thoải mái? Tựa như tiếng thì thầm của mùa xuân, làm cho người ta nhịn không được mà đến gần, bởi vì lại gần có thể nghe được mùa xuân về, trăm hoa đua nở.

*****

"Tôi đưa cô về." Anh ta sợ tôi xấu hổ nên đích thân mở cửa xe cho tôi.

Anh ta mở cửa xe ra, không gian bên trong thật giống như anh ta...làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày của tôi, cẩn thận nói."Trước khi chở cô về khách sạn, hay là đưa cô đi mua một đôi giàé?"

Tôi cúi đầu nhìn đôi giày không thể chống đỡ đến sáng ngày mai, buồn rầu, ngại ngùng mở miệng."Nếu anh không phiền......Xin cảm ơn....."

"Không sao cả, chuyện này bình thường thôi, cô không cần ngại." Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ cắt đứt lời nói của tôi, sau đó hỏi tôi mua loại giày nào, cuối cùng anh ta ngừng xe ở một cửa hàng giày như tôi đã nói.

"Tôi sẽ vào cùng cô, tôi nói được tiếng Pháp, sẽ nói chuyện với chủ cửa hàng, biết đâu đang có chương trình khuyến mãi."

Anh ta là người đàn ông biết cách săn sóc phụ nữ, không quá mạnh bạo cũng không quá nhu nhược. Vóc dáng cao lớn của anh ta đứng ở bên cạnh tôi, làm cho tôi cảm thấy rất an toàn. Anh ta trao đổi cùng nhân viên của cửa hàng, sau đó quay lại phiên dịch cho tôi nghe. Không quá mức ân cần, cũng không phải xa lạ, lạnh nhạt. Anh ta là một người đàn ông biết chừng mực rõ ràng.

Tôi mang một đôi giày cao gót thích hợp vào chân, vui sướng hỏi anh ta."Có đẹp không?" Tôi thích màu lam nhạt thoái mái của đôi giày này, nó giống như cảm giác mà người ta cảm nhận được từ anh ta.... luôn luôn dễ thở.

Thật lạ kì, tôi với anh ta hoàn toàn là hai người xa lạ....

Anh ta gật đầu, ánh mắt chứa nụ cười."Đẹp lắm! nhưng cô đang đi du lịch, có nên mua đôi giày thấp đế một chút không?"

Tôi làm vẻ mặt đau khổ thiệt thòi, chỉ chỉ nhiều lần vào vào lồng ngực cường tráng của anh ta nói."Không cần! Chúng tôi đều là thành viên của vương quốc những Chú Lùn, không nên mang giày đế thấp."

Nụ cười của anh ta càng đậm, ánh mắt tinh quái trêu trọc."Cô không biết người Pháp rất thích vóc dáng nhỏ nhắn của người Trung Quốc sao? Nếu cô càng "nhỏ" tcó giá.... Nhiều khả năng sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ lãng mạn."

"Tôi không muốn cùng người Pháp có cuộc gặp gỡ bất ngờ đâu!" Nếu người Pháp có lãng mạn thêm đi chăng nữa, bà cô này cũng không có hứng thú.

Anh ta cười nhưng không nói gì....

Tôi vui vẻ mang đôi giày cao gót xinh đẹp mới vừa mua vào, thuận tay sờ vào túi sách.... nụ cười của tô lập tức cứng lại.

Tôi quả nhiên đã quên mất......

Tôi cởi đôi giày ra, trước mặt nhân viên của cửa hàng xấu hổ đến cực điểm kéo ống tay áo của anh ta."Chúng ta đi thôi, tôi không mua nữa."

Anh ta kinh ngạc, "Sao lại không mua nữa? Cử động không thoải mái à?"

"Tôi..... tôi.... Vừa rồi trước khi gặp anh... bị một tên da đen cướp lấy túi sách, hiện tại tôi....." Xấu hổ quá đi mất......

Anh ta chăm chú nhìn tôi rồi liếc mắt một cái, cuối cùng, nhẹ nhàng cười cười."Không sao cả, tôi giúp cô mua trước đôi giày này, nhìn xem, đôi giày dưới chân cô không thể mang được nữa..."

Xấu hổ cùng với cảm động... tôi không có ngăn cản anh ta cầm lấy đôi giày đi đến quầy tính tiền.

Lúc ở Hàn Quốc, rất nhiều người đàn ông hào phóng hơn anh ta, tiêu tiền nhiều hơn anh ta, nhưng không cho tôi một cảm giác cảm động. Bởi vì trong mắt của những người đàn ông ó loé lên "một phần cày cấy, một phần thu hoạch". Anh ta thì khác, ánh mắt không hề chứa tạp chất, chỉ thuần tuý chứa hai chữ "giúp đỡ

Đột nhiên tôi có cảm giác muốn cùng người đàn ông xa lạ này, từ nay về sau có nhiều tình cảm xúc động khác nữa.

Yêu ngay lần gặp đầu tiên*? Không thể nào, tôi đã 24 tuổi, không còn có cảm tình ngây thơ như trước kia. (* nguyên tác: nhất kiến chung tình)

Tôi chỉ cần một người có thể nắm tay cả đời, một vòng tay an toàn ôm ấp.

Trong tưởng tượng của tôi, người đó không cần vĩ đại, không cần quá yêu tôi, chỉ cần chúng tôi có thể cùng nhau hợp sức xây dựng một gia đình ấm áp là tốt rồi.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy.... tôi đã tìm được rồi.... một đối tượng vô cùng thích hợp.

......

Mua đôi giày mới xong, trên đường đi anh ta thuận miệng hỏi."Lúc nãy cô định đi đâu vậy? Sao đi có một mình trên con đường kia? Nơi đó không có an toàn."

"Tôi muốn đi xem biểu diễn ở Moulin Rouge, nhưng vé vào cửa cũng nằm trong túi sách, vé thật đắt tiền..." Tôi uể oải trả lời.

"Xem biểu diễn ở Moulin Rouge?" Anh ta suy nghĩ một chút, sờ soạng túi tiền của mình, đưa cho tôi hai tấm vé."Vừa rồi bác Đới Thụy ép tôi lấy hai tấm vé này, khách hàng đặc biệt của bác ấy tặng. Tôi đối với thứ này không có hứng thú, nếu cô không để ý vé vào cửa là ở đâu mà có, tôi tặng lại cho cô."

Gái bán hoa đưa cho anh ta vé đi xem biểu diễn ở Moulin Rouge đắt tiền như vậy sao? Anh ta kêu người đó bằng bác Đới Thuỵ? Như vậy chứng tỏ anh ta không phải một trong những người khách vào đó!?

Trong lòng tôi có chút vui mừng ...

Nhận lấy hai tấm vé."Anh không đi cùng tôi à?" Lời vừa nói ra, tôi liền hối hận, anh ta vừa rồi rõ ràng nói không hứng thú mới tặng vé lại cho tôi.

Anh ta sửng sốt một chút, gượng ép gật đầu, nhẹ nhàng nói."Nếu cô không có người đi chung, tôi có thể đi cùng. Dù sao một cô gái đi vào chỗ ấy cũng không an toàn lắm. Nhưng tôi nói trước cho cô chuẩn bị tâm lý, một nam một nữ đi vào đó xem biểu diễn có một chút hơi xấu hổ nhé!"

Xấu hổ?...

Ồ! Moulin Rouge là một câu lạc bộ đêm..... tôi lập tức hiểu được ý của anh ta nói...

Toàn bộ câu lạc bộ Moulin Rouge đang trình diễn tiết mục ca múa mừng cảnh thái bình, có hơn mười cô gái mặc trang phục bằng lông chim, trên đó gắn rất nhiều viên pha lê, chiếu sáng loang loáng đang trình bày bài múa... trông giống như điệu múa các mỹ nữ của Thuỷ tộc.... Đó là một điệu múa nổi tiếng của nước Pháp, vô cùng náo nhiệt.... kĩ thuật biễu diễn điêu luyện cùng với ánh đèn sân khấu hoa lệ làm cho người ta say mê.

Dĩ nhiên, sự xấu hổ cũng từ từ mà đến, càng về khuya, những màn biểu diễn càng nóng bỏng, gợi dục.... làm cho nhiều quan khách cứng lưỡi.

Ngọn đèn đủ loại màu sắc, chiếu vào gương mặt trông bình thường nhưng xấu hổ đến mất tự nhiên của anh ta.... trong mắt tôi lại càng thấy thêm phần hấp dẫn.

Anh ta có nụ cười vô cùng... vô cùng động lòng người...bất kể là cười nhẹ, cười lớn, hay cười xấu hổ.... đều làm cho tôi đui mù... Có anh ta tồn tại, mùa đông có thể xua tan giá lạnh.

*****

Nhóm vũ công trên sân khấu đi xuống, có một cô gái tóc vàng mặc đồ tắm, dáng người nóng bỏng bò lên người anh ta.

Anh ta xấu hổ xua tay, cô gái nói thêm vài câu tiếng Pháp gì đó, trong đó có một câu mà người đàn ông trung niên tại ngõ nhỏ trước đó đã nói với tôi.

Chờ anh ta từ chối cô gái tóc vàng xong, tôi tò mò hỏi."Le'sexe'orall có nghĩa là gì??"

Mọi người xung quanh phóng ánh mắt kì lạ nhìn lại phía tôi, nụ cười anh ta biến mất....

"Không thể nói đươc sao?" Tôi càng thêm tò mò."Người đàn ông trung niên kia cũng hỏi tôi như vậy, cô gái tóc vàng vừa rồi cũng hỏi giống nhau."

Anh ta không có trả lời tôi, mấy người đàn ông ngồi gần bên cạnh cười lớn, trong đó có một người đàn ông đôi mắt màu xanh lục, huýt sáo, nghịch ngợm dùng thứ tiếng Trung không nhuần nhuyễn nói."Cô gái, tôi thay người bạn của cô nói cho cô biết nhé, câu đó có nghĩa là "quan hệ bằng miệng"* đấy!" (* nguyên bản: khẩu giao, blow job lol)

Mặt của tôi đỏ ửng lên, xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái giếng mà trực tiếp nhảy xuống!

Anh ta nhìn người đàn ôngàu xanh lục nở nụ cười lịch sự. Người đàn ông mắt xanh lục thấy nụ cười của anh ta, ngại ngùng thu hồi nụ cười của mình.

"Tôi... tôi chỉ là thuận miệng hỏi cho biết thôi.... Ông ta, người đàn ông lúc chiều ấy....." Tôi xấu hổ đến mức không biết nên giải thích như thế nào cho hành động mất mặt của mình.

"Không sao, chỉ là hiểu lầm thôi. Ông người Pháp ấy hỏi cô giá cả, cô cứ trả lời NO, ông ta tưởng cô chê ít nên tăng thêm 30 Euro rồi thành 60 Euro..... Ông ta rất có thành ý nên luôn tìm cách giải thích....." Anh ta nói rất bâng quơ, giống như đang nói một vấn đề bình thường...

"......." Tôi lại không nói được gì!

Anh ta miêu tả chuyện đó bình thản, có xấu hổ nhưng lại không có gì quan trọng...Anh ta ngạo mạn đổ thêm nước vào ly, chúng tôi đều nhìn nhau cười cho qua.

Từ trong câu lạc bộ Moulin Rouge đi ra, đã gần ba giờ sáng, Paris đầu thu rất mát mẻ, trên vai tôi khoác chiếc áo của anh ta, thật ấm áp......

Xe anh ta dừng trước cửa khách sạn...

"Bị cướp mất túi sách mà không lo lắng sao? Có cần lấy điện thoại của tôi gọi về cho gia đình không?" Anh ta cẩn thận nhắc nhở tôi.

"Thật sự cảm ơn anh, nếu có thể......." Điện thoại của tôi để trong túi xách cũng đã bị tên da đen cướp đi mất.

Quả thật dọc đường đi tôi luôn lo lắng vấn đề này, tôi nên nhờ ai giúp đỡ đây?

Anh ta đưa điện thoại cho tôi.

Tôi nhanh chóng gọi vào số của Đại Đồng, nhưng ở Bắc Kinh giờ này đã mười giờ, nhưng tôi vẫn bấm số gọi..... Điện thoại của cô ấy không có người bắt....

Bắc Bắc..... Tôi bấm vào số rồi lại do dự..... Đã lâu, thật lâu rồi, không liên lạc với anh.....

Hiện tại chắc anh đang đi làm, gọi điện thoại có đường đột lắm không?...Lúc này chắc anh đang ở bệnh viện, hoặc là đang trực, hoặc là đang trong phòng giải phẫu.....

Được rồi, quên đi....

Tôi đưa trả lại điện thoại cho anh ta, hít một hơi thật sâu, cố lấy hết dũng khí mở miệng."Ngày mai tôi đã bay về Trung Quốc, tôi còn một chút tiền lộ phí chưa có thanh toán, nếu có thể..... Anh, anh..... có thể cho tôi mượn một ít tiền không?..... Tôi đem hộ chiếu photo ra cho anh một bản.... Khi trở lại thành phố X, tôi lập tức đem tiền trả lại cho anh, còn trả thêm tiền lãi suất......Như vậy có được không?"

Anh ta sửng sốt, hiển nhiên không đoán được là tôi gặp khó khăn như vậy, mười giây sau, anh ta gật đầu."Được."

Anh ta mở ví ra, đưa cho tôi 2. 000 Euro."Bao nhiêu đây đủ không?"

Anh ta hào phóng, anh ta thiện lương, càng làm cho tôi ngại ngùng, tôi không có lập tức đưa tay nhận lấy tiền, mà ngược lại chần chờ hỏi anh ta."Anh...không sợ tôi lừa gạt sao?"

Anh ta cười cười hỏi lại tôi."Cô là người như vậy à?"

"Tôi dĩ nhiên là không phải rồi!" Tôi ngồi thẳng người, gấp đến độ thiếu chút nữa đã thốt ra lời thề đ

"Thì phải rồi..." Anh ta nhẹ nhàng tiếp lời."Đối với tiền bạc tôi luôn không có suy nghĩ nhiều."

Không có hoài nghi, chỉ có tin tưởng, cảm giác này thật làm cho người ta thoải mái.

Tôi đem số tiền vừa nhận được trả lại cho anh ta một nửa."1000 Euro là đủ rồi!"

Anh ta cũng không nói thêm gì, đem số tiền còn lại một lần nữa bỏ vào ví của mình.

"Thật sự rất cảm ơn anh!" Tôi cắn cắn môi, lấy hết dũng khí mời."Khi trở lại thành phố X, tôi liên lạc với anh, mời anh ăn bữa cơm được không?"

Anh ta cười nhưng không nói gì...

"Anh có thể cho tôi số điện thoại....." Còn có thể liên lạc bằng điện thoại...

"Được." Anh ta cúi đầu xuống, lấy miếng giấy nhỏ viết lên một dãy số, lịch sự đem tờ giấy gấp lại đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy cái áo trả lại cho anh ta, mở cửa xe, bước xuống, nhìn vào trong xe nói với anh ta."Anh chờ một chút, tôi vào khách sạn đem hộ chiếu photo đưa cho anh."

Anh ta bật cười, xua tay."Không cần đâu, tôi tin tưởng cô."

"Tôi phải đi rồi, tạm biệt." Không để cho tôi nói thêm gì, anh ta nói lời tạm biệt.

"Tạm biệt." Tôi lại bị nụ cười dịu dàng của anh ta hấp dẫn.

Tôi đứng ở phía sau nhìn theo chiếc xe anh ta từ từ chạy đi....

Chuyện này có được tính là một cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ không?.......

Tôi đem tờ giấy chậm rãi mở ra xem."Thôi Hải Kỳ, tài khoản ngân hàng số........"

Anh ta tên là Thôi Hải Kỳ? Trong tám tiếng đồng hồ đi chung, chúng tôi quên mất hỏi tên lẫn nhau...

Lần sau gọi điện thoại cho anh ta, tôi nên giới thiệu mình ra sao đây?

Điện thoại..... Tôi kinh ngạc phát hiện, anh ta không có ghi lại số điện thoại cho tôi.

Có một chút cảm giác mất mát nổi lên, thì ra nụ cười nở rộ tựa như biển cả kia chỉ như một người đàn ông đi qua đường không có dự định thân quen cùng tôi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-77)