Vay nóng Homecredit

Truyện:Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Chương 32

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
Trọn bộ 77 chương
Chương 32
Y Đằng Diệu
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Siêu sale Lazada


Tiết tử

Tôi không còn tìm kiếm hạnh phúc trong tình yêu sâu sắc nữa....

Bởi vì tình yêu đối với tôi bây giờ mà nói, là một loại có thì thật là vui mà không có thì cũng không sao cả...

24 tuổi, tôi sẽ không đi yêu đắm đuối một người, càng sẽ không vì ai mà yêu đến mang thương tích đầy mình, vì thế nếu sau này gặp lại, anh có ôm chặt tôi, thân thể có run nhè nhẹ, thì lòng của tôi cũng sẽ không vì áy náy mà rung động...

......

Tôi muốn tìm một vòng tay an toàn ôm ấp, không làm cho nhau nghẹt thở, khoan dung an ủi nhau là tốt rồi...Vì thế, tôi loay hoay tìm kiếm, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa tìm được đúng vòng tay...Cho đến một ngày kia, gặp anh ấy, tôi nghe được âm thanh của mùa xuân tới, trăm hoa hoa đua nở......

Tôi không còn tìm kiếm hạnh phúc trong tình yêu sâu sắc nữa.....

Bởi vì tình yêu đối với tôi bây giờ mà nói, là một loại có thì thật là vui mà không có thì cũng không sao cả.....

Tôi đã 24 tuổi, thầm nghĩ nên tìm một vòng tay ôm ấp an toàn, thích hợp với chính mình ......

"Thư kí Đồng! Cuối cùng cô cũng đến! Chủ tịch* đã phát hỏa rồi, chúng tôi chống đỡ không được nữa!" Trợ lý Kim vừa thấy cô đến, bộ dạng giống như từ địa trở về nhân gian. (*nguyên bản: xã trưởng)

"Tôi đã qua phòng nhân sự xin nghĩ phép rồi mà!" Tôi bình thản ngồi vào chỗ của mình, mở máy tính.

Mỗi một lần đau bụng vì tới chu kì kinh nguyệt, thật sự là nỗi khổ riêng làm cho người ta đứng ngồi không yên, cho nên rõ ràng chỉ mới là ngày đầu tiên của nguyệt sự, tôi cũng xin nghĩ phép......

Trợ lý Kim đã vọt đến một góc, lén lút gọi điện thoại..... Quả nhiên, nửa phút sau, điện thoại nội tuyến của tôi đã lập tức vang lên...

"Em đi đâu vậy? Di động cũng không mở, trong nhà cũng không có người! Đồng Tử Y, em còn nhớ em là thư ký của tôi sao? Em muốn làm tôi chết hả?" Tiếng rống giận dữ như con sư tử vang đến.

Tôi hít sâu một hơi, áp chế cơn giận xuống đáy lòng."Chủ tịch Y, luật pháp nào không cho nhân viên được nghỉ phép? Hơn nữa, công việc của tôi có quan trọng đến mức nghỉ một ngày là có thể làm anh chết được sao?" Anh ta có nguyên một đoàn thư ký vì anh ta mà phục vụ. Làm anh ta chết? Tội danh này hơi quá lớn rồi!

"Tại sao em lại tắt di động? Em đi đâu? Em biết rõ một ngày mà tôi không thấy em....... một ngày không uống café em pha, toàn thân đều không được tự nhiên!" Anh ta vẫn cứ hét to, làm màng nhĩ tôi cũng rung lên tiếng "ong.. ong".

Trước kia học pha café là vì Bắc Bắc thích uống ..... Bây giờ ngược lại thành con đường sống còn của tôi!

Hai ngày nay tôi cố ý không mở máy điện thoại, anh ta đến nhà tôi đập cửa ầm ầm, đinh tai nhức óc, tôi có nghe mà coi như không nghe.

"Pha cho tôi tách café rồi tự mình mang vào!" Cuối cùng, anh ta cứng rắ lạnh lùng ra lệnh.

Tôi thở dài, nhận lệnh đi pha café, tự mình bưng vào...Trong văn phòng sạch sẽ, toàn bộ đều màu đen, vì chủ của nó tức giận mà thêm u ám...

Trước bàn làm việc lớn, một người đàn ông thần sắc hung ác nham hiểm, đôi mắt anh ta híp lại nhìn tôi chằm chằm, làm cho người ta không lạnh mà co rút lại....

Tôi đặt tách café trên bàn, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Vì sao luôn đối với tôi như vậy? Cứ như thế mà chán ghét tôi?" Anh ta lắc đầu không vui hỏi."Tại sao em không giống như những cô gái khác, luôn vây quanh tôi?"

Tôi thở dài."Chủ tịch Y, anh muốn nghe cái gì? Tôi lại làm tổn thương lòng tự trọng của anh rồi à?"

Tôi nhắm mắt lại, tôi cam chịu số phận! "Được rồi! Tôi thừa nhận tôi ái mộ anh! Từ hai năm trước, lần đầu tiên thấy anh, tôi liền cảm thấy anh vĩ đại hoàn mỹ, tôi say mê khí chất làm cho người ta khuynh đảo của anh. Lần gặp thứ hai gặp mặt, tôi phát hiện ra bản thân mình hoàn toàn thần phục dưới sức hấp dẫn của anh. Lần thứ ba gặp mặt, tôi thừa nhận, tôi yêu anh. Như vậy, anh có cảm thấy thỏa mãn một chút chứ?"

Nếu anh ta có thể buông tha tôi, nếu từ nay về sau anh ta có thể đối với tôi nói "không có hứng thú". Tôi nguyện ý một ngàn lần, một vạn lần nói "Tôi yêu anh". Dù sao nói dối không cần đóng thuế.

Trên mặt Y Đằng Diệu xuất hiện tức giận, anh ta âm trầm nhìn tôi chằm chằm, cảnh cáo."Đồng Tử Y! Xin em nói cho rõ ràng, tôi không phải là đối tượng vui đùa của em!"

Tôi bất đắc dĩ buông tay...

Họ từng có thể tùy hứng lấy người nọ hay người kia làm đối tượng vui đùa.... Chẳng bao lâu sau, Y Đằng Diệu càng ngày càng hung ác nham hiểm, bởi vì tôi không làm theo ý của anh ta, yêu thương anh ta, vì thế anh ta luôn không ngừng có ý đồ khống chế tôi, không ngừng thử lòng tôi.....

Y Đằng Diệu lấy danh để chinh phục, anh ta giữ tình yêu giống như giữ lấy chiếc xe hơi nhả khí an toàn, làm cho người ta hoàn toàn thở không nổi.

Có lẽ bởi vì tôi là thất bại duy nhất trong cuộc đời anh ta. Y Đằng Diệu là vương tử chân chính, dung mạo của anh ta đẹp đến mức làm cho các siêu sao trên phim cũng cảm thấy tự hổ thẹn. Anh ta sở hữu một thứ khí chất hấp dẫn người khác, nguy hiểm lại ngọt ngào dụ hoặc, có thể làm cho các cô gái biết mình chạm không tới nhưng nhịn không được sức quyến rũ đó mà lao vào....

Y Đằng Diệu là viên kim cương tỏa sáng, chảy trong người dòng máu quý tộc. Anh ta được sinh ra trong cuộc hôn nhân liên kết giữa hai tập đoàn kinh tế hùng mạnh Hàn Quốc và Nhật Bản..... Anh ta quyền quý, muốn làm gì cũng được, có thể nói là một người hoàn hảo...

Chỉ là tôi không thích anh ta, không yêu anh ta.... Yêu.... là thứ mà mãi mãi người ta không có cách nào giải thích được.

Tôi không yêu làm cho anh ta suy sụp, vì thế anh ta càng ngày càng thêm hung ác, nham hiểm và bá đạo.

Tôi càng nhớ tới trước kia, tôi tươi cười ngẫu nhiên không chút để ý anh ta.......

......

Hai năm trước...

Tập đoàn Y thị mở tiệc rượu đầu năm, trong tòa biệt thự lộng lẫy của người thừa kế duy nhất của t mới du học trở về—Y Đằng Diệu. Nhà anh ta rộng lớn đến mức, chỉ có bể bơi thôi cũng có thể bằng hai sân bóng trong trường học...

Vì muốn tránh né sự quấy rầy của người bạn trai làm chung trong công ty quảng cáo. Tôi lòng dạ nào thưởng thức, hòa nhập vào thế giới không phù hợp với mình, tôi bưng một ly champagne, ra ngồi trên xích đu ở phía sau hoa viên, vô tư thưởng thức không gian riêng của mình.

Nhắc tới chuyện người bạn trai cũ của tôi, thật muốn làm cho người ta tức đến ói máu. Một buổi sáng nọ, nhiệt huyết của tôi bất chợt dâng lên, tôi chuẩn bị một bữa điểm tâm sáng mang tới, anh ta mở cửa trong bộ quần áo không chỉnh tề, ở cùng với anh ta còn có Kim Huệ Chi, là đồng nghiệp làm cùng công ty quảng cáo Chi Hoa với anh ta.

"Chia tay" tôi nói thật sự bình tĩnh, bởi vì quả thật, một chút cảm giác đau lòng vì bị phản bội cũng không có...

Chỉ tiếc là, anh ta không còn pha nước chanh mang đến cho tôi nữa. Lí do duy nhất thích anh ta, chính là anh ta có thể pha được hương vị nước chanh mà tôi yêu thích như trong trí nhớ.......

.........

"Anh không thích hứa hẹn chuyện tình yêu hoa mỹ vĩnh cửu." Phía sau, một giọng giàu nam tính, nhu tình nói nhỏ, giống như chất gây nghiện mê hoặc người...

Tôi kìm lòng không được vụng trộm quay đầu...

Phía sau tôi, có một đôi nam nữ đang đứng, người đàn ông đẹp trai đến khó tin, tôi có thể sử dụng một câu cuối cùng là "quá mức đẹp". Đúng, từ ngày tôi sinh ra cho đến bây giờ chưa từng thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như anh ta, so với các nam chính trong phim còn đẹp hơn nhiều. Còn người con gái bên cạnh anh ta, dung nhan diễm lệ, trang phục đẹp đẽ, đường cong cơ thể hấp dẫn

Quả thật rất giống như là đang đóng phim, vì thế, tôi nằm úp trên xích đu, à há! Vô cùng vui vẻ xem diễn...

"Nhưng .... nhưng...em là con gái lớn của tập đoàn điện tử Nhị Thiên Kim a, em nghĩ là..... cha mẹ anh cũng....."

Người đàn ông không chút để ý, thấp giọng cười, tiếng cười tràn ngập khinh thường."Cưng à, vậy thì sao chứ? Chỉ vì em có một gia thế hiển hách, thì em cho rằng em có đủ tư cách muốn Y Đằng Diệu anh kết hôn với em sao?"

Y Đằng Diệu? Anh ta đúng là quý công tử như trong lời đồn đãi, hoàn mỹ đến cả người lẫn thần tiên đều căm phẫn đó à?...

Quả thật rất đẹp trai nha!

Người con gái buồn bã sắp khóc, vẻ mặt thê thảm."Không phải anh nói yêu em sao? Chúng ta đã thân mật như vậy, em nghĩ là....."

"Lại là em nghĩ! Tuy rằng anh thật sự không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của em, nhưng mà....." Nụ cười càng rộ lên trên gương mặt đẹp của anh ta."Anh không thể không nói cho em biết, mỗi một người phụ nữ lên giường với anh, anh tuyệt đối không keo kiệt chữ "yêu" này. Hôm nay anh mới phát giác ra, em thật ngu xuẩn, mà anh... ghét nhất là phụ nữ ngu xuẩn.... cho nên, bắt đầu từ lúc này, chuyện của chúng ta đã kết thúc!"

Thật là đáng thương, loại đàn ông này tuyệt đối nên tặng cho mấy cái tát. Khi tôi đang đồng tình với nước mắt của cô gái đó thì.....

Tình tiết lại hoàn toàn bị bóp méo theo chiều hướng ngược lại.....

"Anh Y, không cần chia tay với em! Anh chỉ thích cơ thể của em, em cũng không nề hà gì, chỉ cần không chia tay thôi

Tôi trợn mắt há hốc miệng, chính mắt chứng kiến cô gái kia, bỏ cả hình tượng thục nữ, như một con bạch tuộc quấn lấy người đàn ông đó.

Cũng quá mạnh mẽ nha........

Không nghĩ tới, người đàn ông kia lại không chút thương hoa tiếc ngọc, đẩy mạnh người con gái ngã trên mặt đất. Trong mắt anh ta không chứa nhiều kiên nhẫn."Đừng làm phiền tôi! Tôi nói rồi, chúng ta đã kết thúc! Ngăn cản tôi, coi chừng rước họa vào thân!"

Anh ta thật quá đáng, không cho cô gái một chút mặt mũi nào, người ta "yêu" anh ta, anh ta ít nhất cũng chịu khó giữ cho người ta một chút thể diện chứ!

Tôi diễn thử vai trong vở kịch, cô gái hẳn phải là không để ý đến hình tượng, khóc lóc, lên án người đàn ông vô tình, hoặc là lấy giày cao gót giơ lên cao, hung hăng ném anh ta một cái, hoặc là dã man hơn một chút, trực tiếp giơ tay lên tống cho anh ta một đấm vào đầu....

Không nghĩ tới...cô gái kia chỉ là che mặt khóc, rơi nước mắt rời đi.....

Miệng của tôi há hốc thành chữ O. Rốt cuộc là do người đàn ông kia quá mạnh mẽ, làm cho người ta không dám quấy rầy, hay là cô gái quá yếu đuối, chỉ có thể tạm nhường nhịn vì lợi ích lâu dài?

"Nhìn đủ chưa?!" Giọng nói không vui từ trên đỉnh đầu của tôi dội xuống, tôi ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng khó chịu...

*****

Tôi không muốn xem nội dung vở kịch diễn thử này nữa...... cho nên mặt tôi chán nản sờ sờ mũi, chuẩn bị bỏ trốn.

Không nên trêu vào, bắt đầu trốn đi thôi!

Đi chưa được mấy bước, tôi giống như con chuột nhắt, áo bị người ta kéo lại, chỉ là không dùng quá sức mà thôi.

Khó chịu! Thật sự là khó chịu, không thể nào chịu nổi!

Vì thế, tôi quay lưng lại, ngang ngược nhìn tên xấu xa nói."Xem diễn kịch có tội sao? Xem náo nhiệt thì phạm pháp à?"

"Xem diễn kịch?" Y Đằng Diệu không biết nên khóc hay cười."Vậy vở kịch mà vừa rồi cô xem thuộc thể loại nào? Ân oán giang hồ? Tình yêu lâm li? Hay chỉ là phim cấp 3?"

"Hoàn toàn sai! Chỉ là một vở kịch thần tượng đáng bị người ta ném lon."

"Chỉ là một vở kịch thần tượng đáng bị người ta ném lon?" Y Đằng Diệu nghe đến đây liền có hứng thú, ngồi xuống trên ghế xích đu, còn bắt buộc tôi phải ngồi xuống cùng.

"Kịch bản quá tệ, đối thoại quá tệ, chỉ có nam nữ diễn viên là đẹp mắt, ngoài ra không có cái gì hay cả." Tôi không chút nể nang vạch trần.

"Vì sao kịch bản quá tệ, đối thoại cũng quá tệ?" Y Đằng Diệu bắt đầu cười, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, bởi vì rất ít khi cười, càng làm cho sức hấp dẫn bắn ra bốn phía.

"Bởi vì căn cứ theo kịch bản, căn cứ theo đối thoại của anh, rõ ràng là đối thoại của một công tử phong lưu. Nụ cười của anh hẳn là rực rỡ hơn cả hoa. Nhưng anh không phải là người có tính tình tốt, vẻ mặt thật xấu xa, cho nên anh vẫn không thật thích hợp với vai công tử phong lưu!"

Cho xin đi, không phải là phong lưu công tử sao? Tính tình rất tốt, phong độ cũng tốt, tại sao trước mắt người này đều mất đi hình tượng công tử phong lưu?

"Đó là bởi vì người phụ nữ kia rất ngu xuẩn! Bạn diễn không xứng, không có biện pháp!" Y Đằng Diệu nhún nhún vai, vẻ mặt khinh thường.

Thật chịu không nổi mà.... Tôi còn ưa thích thế giới bình đẳng, thế mà tên công tử phong lưu trước mặt này hiển nhiên khinh thường phụ nữ.

Nhưng sửa lưng người khác không phải là tính cách của tôi.

"Chào hỏi xong rồi, tôi có thể đi chưa?" Tôi nuốt hung hăng xuống cổ họng, cẩn thận hỏi.

"Lúc nãy tôi quả thật diễn tệ, làm cho người ta nghĩ đó là cảnh trong vở kịch thần tượng đáng bị ném lon, bây giờ tôi có thể diễn lại một vai diễn thật xuất sắc." Y Đằng Diệu nhàn nhã trả lời, không có ý muốn để tôi chạy trốn.

"Ha ha, tiếp tục, tiếp tục!" Tôi cười gượng, dời mông ra xa xích đu, từng bước lui về phía sau, chuẩn bị tìm cơ hội lẩn trốn.

"Đúng lúc quá, vị trí người bạn gái thứ mười bảy của tôi vẫn còn đang trống, tôi xem cô cũng vừa mắt, tôi chọn cô!"

"Má ơi! Người thứ mười bảy....." Ai chẳng biết bạn gái của quý công tử Y Đằng Diệu không do anh ta tìm kiếm, mà là họ tự tìm đến anh ta.

"Được, được, được! Cân nhắc cho tôi nha! Nhớ kĩ nhé, tôi là nhân viên trong bộ phận quảng cáo của công ty Chi Hoa, Kim Huệ Chi!" Tôi làm ra vẻ đng yêu nhìn anh ta vẫy tay chào, bỏ trốn mất dạng.

Tập đoàn Y thị có mấy vạn nhân viên, tôi không tin anh ta tìm được tôi!

Bộ phận quảng cáo Chi Hoa, Kim Huệ Chi, tôi lấy ơn báo oán, tôi đưa tới cho cô ta một món quà thật lớn!

......

Vài ngày sau.

"Cô Đồng, xin ký nhận." Lại là 999 đóa hoa hồng màu tím.

Trên mảnh giấy nhỏ viết: "Nhân vật chính trong phim lúc tám giờ."

Tôi hoàn toàn muốn phát điên, sáng, trưa, chiều, một ngày ba lượt, mỗi lần 999 đóa hồng màu tím. Hoa của anh ta tặng, đã biến toàn bộ phòng nghiệp vụ thành một biển hoa hồng. Anh ta làm cho mấy chục tầng hành chính, không người nào không biết, không một ai không hiểu..... Quý công tử — chủ tịch Y Đằng Diệu kia đang theo đuổi một nhân viên nghiệp vụ nho nhỏ Đồng Tử Y!

"Wow, Y Y, cô quả nhiên được Y chủ tịch nhìn trúng nha, thật sự là chim sẻ hóa thành phượng hoàng!"

"Chủ tịch Y rất đẹp trai, lắm tài lại nhiều thế, làm cho người ta nghẹn họng, nhìn trân trối. Yêu đương với một người đàn ông như vậy, cho dù chỉ là như sương sớm lướt qua, cũng không uổng kiếp này!"

"Nghe nói anh ấy tốt nghiệp đại học Stanford nha! Nhiều tiền, đẹp trai, có nă đúng thật là hoàn mỹ đến lạ thường!"

"Trời ơi! Thật là ngượng mộ anh ấy quá đi mất....."

......

Một đám đồng nghiệp trong phòng nghiệp vụ bình thường quan hệ với tôi không tệ thân thiết vây quanh ríu ra, ríu rít, tỏ thái độ hâm mộ, rõ ràng rất hiếu kì.

Tôi hoàn toàn không có hứng thú, nhàm chán như người sắp chết."Tôi không có chút hứng thú nào đối với loại đàn ông nhẫn tâm, không có tính người, hời hợt này, nếu không phải là người thừa kế của tập đoàn Y thị, anh ta cũng không có gì hay ho. Anh ta chỉ dựa vào gia thế, một kẻ phá của... Các chị em à, cho dù có muốn chọn một người để ngưỡng mộ, thì làm ơn, chọn một sinh vật cao cấp hơn một chút, OK?!"

"Không hay ho gì!? Dựa vào gia thế!? Một kẻ phá của!?" Phía sau truyền tới tiếng nói hung ác nham hiểm...

Cho dù tiếng nói kia có chút xa lạ, nhưng tôi cũng chưa già đến mức lú lẫn mà nhận không ra, nhìn thấy ánh mắt của các đồng nghiệp, tôi đã biết đó là ai.

Tôi xoay người, lộ ra tám cái răng, cười vô cùng đáng yêu."Tại sao chủ tịch đại nhân lại đến đây? Đúng lúc chúng tôi đang bàn luận bộ phim truyền hình đêm qua, anh có hứng thú tham gia không?"

Sắc mặt của Y Đằng Diệu sa sầm xuống như muốn bóp chết tôi.

Bầu không khí im lặng, xấu hổ lan rộng ra. Một vài đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với tôi cũng bắt đầu gượng cười nói."Đúng, đúng... haha...bộ phim đêm qua thật tệ quá ...."

Một đôi mắt âm trầm lạnh lùng đảo qua, ngay tức khắc, cả nhóm đồng nghiệp đang cười gượng, nghẹn lại trong cuống họng...

Một số cô gái ngưỡng mộ Y Đằng Diệu, ngay lúc này sợ tới mức cả người run lên, trốn bên góc tường. Chỉ có tôi, da mặt vô cùng dày...Đồng Tử Y, tôi còn thiếu Trầm gia tiền xuất ngoại, cho nên tôi tuyệt đối, tuyệt đối không thể thất nghiệp.

Tôi đứng trước mặt anh ta, vẫn mở to hai mắt, lộ ra nụ cười vô cùng vô tội."Lại đây!" Y Đằng Diệu nghiêm mặt, ngoắc cô lại.

Tôi cười híp mắt, quay sang nhìn người đồng nghiệp bên phải nói."Tiểu Ái, chủ tịch của chúng ta gọi cô kìa."

"A—" Người đẹp Tiểu Ái bình thường lá gan rất lớn, vừa rồi còn nói cho dù là yêu đương như sương sớm lướt qua, cuộc đời này cũng không uổng, há hốc miệng.

"Mau qua đó đi!" Tôi vô cùng nhẹ nhàng thúc giục.

"Cô!" Y Đằng Diệu chỉ vào người tôi, sắp phát điên lên rồi."Lại đây!"

"Còn không đi nhanh lên, Tiểu Ái!" Tôi lại nhẹ nhàng thúc giục. Gương mặt xinh đẹp Tiểu Ái hồng lên, tôi hy vọng cô ta nuốt tươi tên lang sói kia vào bụng.

A men!

"Đồng Tử Y!" Y Đằng Diệu gầm lên giận dữ, đến nổi trần nhà phòng nghiệp vụ cũng lung lay một chút...

Không tốt rồi!.... Anh ta đã biết tên của tôi

Tôi lùi lại phía sau từng bước từng bước, quyết định bỏ trốn mất dạng.

"Cô Đồng Tử Y, vì cho cô biết thêm một chút kiến thức về kẻ phá của này, tôi quyết định từ hôm nay thăng chức cho cô thành thư ký riêng của tôi!"

Lưng của tôi đau giống như bị trúng tên bắn lén.....

Ngay cả một chút sức lực rên rỉ tôi cũng không có, chết đứng tại chỗ. Đương nhiên, tôi bị bộ phận nghiệp vụ đá ra khỏi "cửa" bưng một thùng hồ sơ lớn, trở thành thư ký của Y chủ tịch và thành một bình hoa* di dộng. (*người ta thường ví mấy cô gái đẹp đi làm như một bình hoa, có sắc mà không có tài)

......

Làm việc chung với Y Đằng Diệu hai năm qua, tôi quả thật muốn đem mấy chữ "không hay ho gì" nuốt vào trong bụng. Đúng vậy, anh ta tính tình không tốt, lại phong lưu, sinh hoạt cá nhân không biết kiềm chế, nhưng đối với công việc, tuyệt đối giống như một cái máy.

Y Đằng Diệu là người đàn ông, muốn chiếm được thứ gì là không từ thủ đoạn mà có cho bằng được, bất kể là đất đai hay là hợp đồng.....

......

Y Đằng Diệu tiêu tiền như rác với tôi, thích thì tặng một viên kim cương trị giá hơn một ngàn vạn, tiện tay đưa một chùm chìa khoá, thì đó sẽ là một ngôi biệt thự nguy nga ở khu đất vàng.....

Lúc mới bắt đầu, tôi muốn làm cho anh ta mất đi hứng thú, tôi đem bộ mặt tục tằng, ham hư vinh ra đối xử. Tôi sắm vai một cô gái nhà quê nông cạn vô cùng nhuần nhuyễn. Thậm chí, đôi lúc tôi còn cố ý ở trước mặt mọi người làm cho anh ta hết mặt mũi.

Nhưng Y Đằng Diệu không phải là người đàn ông dễ đối phó..... Một thời gian sau, tôi phát hiện ra kết quả không như ý muốn, tâm tình anh ta tốt đến mức tôi nghi ngờ vai diễn của mình..... Nếu còn tiếp tục đóng vai diễn này, có thể tôi sẽ bị anh ta đem lên giường, ăn sạch sẽ...... Cho nên, khi tôi khôi phục "lý trí", tôi đem tất cả các "chiến lợi phẩm" mình thu được, trả lại cho anh ta, tiếp tục đối xử với anh ta lạnh nhạt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-77)