Vay nóng Homecredit

Truyện:Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ - Chương 34

Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Trọn bộ 57 chương
Chương 34
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Lazada


Con thỏ đội lốt sói xám rùng mình làm rơi 'áo khoác' màu trắng, lộ nguyên hình là con thú dữ với cái răng nanh thật dài, vươn móng vuốt cắn về phía con heo đeo chiếc khăn quàng đỏ.

Con heo nhỏ chỉ dám rên một cách đau thương, thậm chí không dám hét lên tiếng kêu thất thanh. Bởi vì cô muốn bắt lấy con 'King Kong' cao lớn đang ngồi ngay bên ngoài.

Cô sợ con 'King Kong' yêu thích của mình xông vô nhìn thấy cảnh: cô đứng một chân dựa hẳn vào người con thỏ tinh.

Và dĩ nhiên ở trong nhà bếp t nụ hôn thật sự rất kích thích...

Duy Duy vừa thẹn vừa giận ra sức chống đẩy, hai tay đánh bùm bụp vào ngực Tiêu Đồ. Cô đánh rất mạnh, gần như đã dùng hết sức, nếu là lúc xưa thì đáng lẽ anh phải bị cô quăng tới một góc nhà.

Tuy nhiên bây giờ Tiêu Đồ khỏe quá, sức mạnh của cô lúc này chả thấm thía gì với anh nữa. Chỉ thấy anh nắm lấy hai cổ tay cô đặt ra sau, rồi nảy sinh ý định độc ác muốn cắn cô.

Cắn cô, cắn cô, cắn cô! Đầu tiên là đôi môi: Anh cắn môi trên – môi dưới, cắn cô như một miếng chân giò hun khói thơm ngon.

Đây là lần đầu anh dùng cách thức cứng rắn như vậy hôn cô. Nó hoàn toàn ngược lại với tính cách nhã nhặn, thích đấu trí, khinh thường sự vũ phu hàng ngày của anh...

Dường như anh thay đổi thành một người khác, anh phớt lờ đôi môi đang bị mình hôn đến sưng đỏ, chiếc lưỡi vẫn bất chấp xông vào vòm miệng quấn quít lấy lưỡi của cô.

Cái dáng vẻ dũng mãnh đó như thể sắp nuốt luôn mình, khiến Duy Duy sợ hãi. Cô sợ sự xa lạ của anh, sợ đến hoảng hốt khi nhận ra đôi môi đỏ thắm của mình dưới cái sức chế ngự ấy đã hé ra chào đón.

Khi chân cô mềm nhũn kiệt sức, Tiêu Đồ mới đưa tay đem chiếc điện thoại đặt trên mặt tủ lạnh, rồi bế cái cơ thể đang run lẩy bẩy của Duy Duy đi chỗ khác.

Anh đặt cô lên sàn bếp, áp sát người vào vách tường, rồi ôm cô thật chặt vào lòng, làm bộ ngực mềm mại dán vào lồng ngực mình. Sau đó anh tiếp tục cắn, lần này đến phiên lỗ tai, cần cổ, bả vai... Thậm chí 'phựt, phựt, phựt', chiếc áo sơ mi màu trắng mà cô chuẩn bị để quyến rũ bác sĩ Triệu, cũng bị bàn tay thô bạo vạch tìm cởi nút, làm lộ ra chiếc áo nửa cúp ngực hấp dẫn. Anh cúi xuống mạnh mẽ khắc dấu đôi môi mình lên gò ngực nửa e ấp, nửa che dấu ấy.

Vì quá bối rối và mất tự nhiên, Duy Duy cố giãy dụa kháng cự.

Tim Tiêu Đồ như có một ngọn lửa gầm rú xé tan làn da phun trào nham thạch, phát ra cơn tức giận, sự ghen tuông, nổi uất hận của mình.

Tại sao không thể là anh? Tại sao, tại sao?

Những ngón tay thon dài không cởi bỏ chiếc áo, mà chỉ du dương trên bộ ngực căng tròn của cô... Cảnh tượng này quá mức kích thích, khiến Duy Duy run lên từng hồi.

Lúc này bỗng dưng Tiêu Đồ hôn rất mãnh liệt, anh ở trên người cô mở mang bờ cõi, biểu thị công khai những đòi hỏi mà anh không có quyền sở hữu.

Anh dùng răng khẽ cắn, dùng lưỡi khẽ liếm. Các ngón tay mềm mại lướt qua những đường cong trên cơ thể cô, rồi dừng trước gò ngực đầy đặn chậm rãi vuốt ve, chọc ghẹo khiến cô vô lực chống đỡ.

Ngoài việc thở hổn hển, dùng răng cắn chặt môi lại, và dần dần khả năng chống đối, Duy Duy không biết mình còn có thể làm những gì. Bây giờ, thứ còn sót lại cuối cùng trong lí trí của cô là dặn mình đừng kêu thành tiếng, tuyệt đối không thể kêu lên. Nếu bác sĩ Triệu nghe được, anh chắc chắn sẽ xông vào, và một khi nhìn thấy cảnh này thì chuyện giữa cô với anh coi như xong.

Ngoại trừ chột dạ ra, Duy Duy cũng kinh ngạc với chính bản thân mình. Vì lòng cô bỗng dâng lên một sự run sợ như đang hòa nhập vào một đoạn tiểu thuyết kích tình: Trong đó, nam nhân vật chính ngang tàng tấn công định cưỡng hiếp nữ nhân vật chính, và cô phẫn nộ vỗ bàn:

"Mau lên, hãy hãm hiếp cô ta! Hãm hiếp cô ta! Hãm hiếp cô ta đi!"

Cô rất thích xem cảnh vũ lực trong một đoạn phim tình cảm, lúc ấy gã đàn ông bên trên rên rỉ gọi tên người con gái bên dưới. Á á – cái này... mới đúng là đời sống tình dục hài hòa!

Hic hic hic... Mặc dù trong lòng thật phóng đãng cuồng dã, nhưng xin đừng cưỡng hiếp cô mà... Ối! Người có thể cưỡng hiếp cô không phải là tên này, mà chính là người đang ngồi bên ngoài kia!

Cô giữ gìn trinh tiết suốt hai mươi lăm năm qua, không muốn nó bị hủy hoại như thế. Nhưng tại sao trước đây cô vừa uống ly ca cao nóng, vừa xem phim cấp ba mà mặt vẫn chẳng đổi sắc? Cùng lắm nếu thấy nam chính có một 'cây nấm kim châm nhỏ', thì cô cũng chỉ muốn hắt ly ca cao nóng vào anh ta cho hả cơn bực bội. Tuy nhiên tóm lại chỉ dùng một câu để mô tả là: Cô thuộc loại người lớn mật nhưng sợ chó cắn!

Thật ra Duy Duy cũng muốn thử cho biết cái gì gọi là 'làm tình', nhưng cô sợ mang thai, sợ gây chuyện xấu... Cho nên đến hôm nay cô vẫn chưa biết mùi vị của tình dục là gì!

Nhưng cô đang rất hối hận, nếu lúc trước cô chịu nếm thử, thì có phải bây giờ cô sẽ hờ hững liếc một cái, rồi lạnh lùng nâng cằm người anh trai không cùng huyết thống l

"Hừ, 'cây nấm kim châm' nhỏ xíu mà cũng muốn chạm vào tôi? Nhìn cái tướng mảnh khảnh của anh đi, thỏa mãn được bà chị này sao?"

Nếu cái chiến tích ấy nham nhở, thì sao bây giờ cô lại bị con thỏ tinh khơi mào dục vọng? Giữa đôi chân mềm nhũn đã trào ra một dòng nhiệt lưu đáng xấu hổ, cả người cô muốn bốc lửa như mấy ngày trước đây.

Ngoài những ý nghĩ đen tối trong đầu ra, cô chưa bao giờ có kiến thức chân chính về một 'trái dưa leo lớn' và một 'cây nấm kim châm nhỏ'. Tuy nhiên, lúc này cô khao khát được nhìn 'cây nấm kim châm nhỏ' của anh.

Thật thiếu công bằng, anh đã thấy hết những chổ nhạy cảm nhất của cô, và cô cũng muốn thấy 'cây nấm kim châm' của anh – như thế mới công bằng!

Khoan, khoan! Trời đất ơi, cô – đang – mong – muốn – cái – gì – vậy?

Giữa lúc cô lưỡng lự đấu tranh, có nên đòi anh mang 'đồ' của mình ra cho công bằng không, thì Tiêu Đồ bình tĩnh lùi người lại. Đôi môi và sự tấn công dã man của anh cũng lần lượt được thu hồi.

"Chu Duy Duy, anh đã nói qua, thiên hạ này không có bữa tiệc nào miễn phí!" Anh đã vất vả cả buổi, cho nên anh phải lấy phí 'bồi thường'.

Lúc anh buông ra, Duy Duy vẫn còn thở dồn dập, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng... Thậm chí ngay cả bờ môi vẫn còn mở ra hờ hững. Thấy vậy, anh khéo léo vuốt nhẹ đôi má đỏ rực của cô, âu yếm hỏi:

"Em thấy hương vị của việc yêu đương vụng trộm ra sao?" Cô gái này rất coi trọng khẩu vị, thật sự khó tán tỉnh theo cách bình thường. Nếu không phải có hai kẻ chướng mắt ở bên ngoài, thì vừa rồi anh vô cùng muốn liều lĩnh tiến tới.

Hương vị của việc yêu đương vụng trộm? Một lúc lâu sau, Duy Duy mới ý thức được lời anh nói. Sự việc vừa diễn ra như một chậu nước lạnh hắt mạnh vào người, khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh.

"Anh và em..." Duy Duy không cần soi gương cũng biết dáng vẻ của mình thế nào, cô thẹn quá hóa giận đến muốn bật khóc.

Tại sao cô bị anh cưỡng đoạt nụ hôn càng ngày càng

Lúc anh ở Mỹ, cô còn có thể đổ thừa cho việc anh quá đơn độc, nhưng hiện tại cô phải giải thích điều này ra sao? Muốn đùa thì đùa, không muốn thì rút? Cô cũng như trước đây, vẫn là món đồ chơi trong tay anh!

"Chu Duy Duy, em đừng nên chối cãi."

Vừa rồi trông cô rất hưng phấn, nếu trong đầu cô chẳng mảy may có chút hình ảnh đen tối nào, thì anh tự móc mắt mình cho cô làm nhẫn kim cương. Duy Duy nghe vậy, vừa thẹn vừa giận, cố lấy lại tinh thần, bắn đôi mắt nóng rực như lửa đốt về phía anh.

Tiêu Đồ đi tới tủ lạnh, với tay lấy chiếc điện thoại trên mặt tủ, bấm các nút bàn phím và những hình ảnh lưu lại lập tức hiện ra.

Được lắm, hình ảnh ghi lại video rất sinh động. Ý thức được hành động của anh, mặt mày Duy Duy xanh mét, hỏi:

"Đó là cái gì vậy?"

"Đây là hình ảnh của 'nam búp bê mặc tạp dề' và 'nữ ni cô đội nón rơm' trao nụ hôn nồng nàn trong nhà bếp." Anh chẳng ngoái đầu, vừa xem vừa trả lời.

Nói một cách đơn giản, đó là màn trình diễn 'yêu đương vụng trộm'!

Trí nhớ cô quá kém cỏi! Duy Duy há hốc miệng, thậm chí môi cũng bắt đầu run lên bần bật. Trời ơi trời! Cái tên Tiêu Đồ biến thái này, học theo Trần Quán Hy ghi lại những hình ảnh mờ ảm từ khi nào?

Anh, anh muốn làm cái quái gì đây? Đừng nói anh sẽ đem bỏ lên internet nhé? Cô – bị – sờ – sẫm – lung – tung – mọi – nơi!

Có thể post trên các trang phim 'tươi mát'!

"Áaaaaaa!" Lúc bị cưỡng đoạt nụ hôn, cô cắn răng chịu đựng, nhưng giờ đây cô rốt cuộc chịu hết nổi phải hét toáng lên.

Tiêu Đồ mỉm cười, cười đến rạng rỡ.

"Em hét to lên một chút nữa đi." To đến mức kẻ bên ngoài tưởng trong này đang xảy ra một vụ cưỡng hiếp.

"Xoảng, xoảng, xoảng", Duy Duy tức giận hất hết chén bát trên bồn xuống mặt đất, hét to:

"Họ Tiêu kia, có tin tôi giết anh không?" Cô gầm rú như một cơn bão cuồng nộ, mất cả phong thái của một thục nữ đoan trang.

Tiêu Đồ vẫn bất động giữ chiếc bàn, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại. Dẫu sao anh cũng đã quen rồi, cô nhóc này lúc thì thánh thiện – dịu dàng như một nàng tiên, lúc thì chua ngoa – đanh đá như một con cọp cái.

"Chu Duy Duy, xảy ra chuyện gì vậy?" Quả nhiên tiếng xôn xao trong bếp đã gây chú ý đến bác sĩ Triệu, do cô tự chuốc lấy nhé!

"Chu Duy Duy, cô khỏe không? Cô mở cửa ra đi!" Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bác sĩ Triệu vẫn tiếp tục gõ cửa.

Mau tới tiếp tục nhìn kịch vui đi! Anh đã nói rồi, anh nhất định phải báo thù. Để xem mai mốt cô còn dám kiêu ngạo nữa hay không. Kể từ hôm nay trở đi, anh muốn cắt đứt cái móng vuốt và dắt mũi cô lại!

Bây giờ anh muốn nhìn xem cô làm thế nào để mở cửa! Anh thừa nhận mình cố tình hôn cho đôi môi cô sưng tấy lên như bị người ta chà sát cả đêm. Hơn nữa, những dấu ấn của nụ hôn cũng trải khắp chiếc cổ trắng ngần của cô, không thể che dấu được.

"Chu Duy Duy, cô mở cửa đi, nếu không tôi xông vào đó!" Triệu Nhân Thành luôn cảm thấy bất ổn. Một nam một nữ khóa trái cửa ở bên trong, nhưng lại cất tiếng kêu thảm thiết, buộc anh phải cảnh báo.

Đừng, đừng, trăm ngàn lần đừng vào!

Nói thì chậm, làm thì mau, bác sĩ Triệu kê vai dùng sức tống bung cánh cửa. Sức của anh mạnh đến mức có thể san bằng hòn đảo đầu lâu của con 'King Kong'.

*****

Triệu Nhân Thành tông cửa đi vào, còn Tiểu Vũ mang vẻ mặt căng thẳng theo sát sau lưng cha. Nhưng vì quá sốt ruột nên vừa cất bước, chân Tiểu Vũ đã nhũn ra té xuống. Triệu Nhân Thành vội vàng chạy tới đỡ con gái

Đúng lúc này, Duy Duy cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy kéo cổ áo của mình, miễn cưỡng che đậy những vết hôn ngân.

Nhìn thấy Duy Duy thật bất nhã ngồi trên mặt sàn bếp, mặt mày vẫn còn hoảng hốt, Triệu Nhân Thành bất giác nhíu mi. Bên trong tưởng như vừa xảy ra một chuyện gì rất lớn lao, nhưng có người bình tĩnh đứng lù lù ra đó, như chẳng có gì quan trọng.

Tiêu Đồ vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu cười khẽ và nhìn chăm chú vào điện thoại của mình. Còn Duy Duy vẫn run rẩy, chưa lấy lại được bình tĩnh.

"Bác sĩ Triệu, tôi... chỉ là... sợ con gián thôi..." Duy Duy thật vất vả mới nghĩ ra được một cái cớ.

"Con gián đó chạy qua trước mặt, tôi sợ quá nhảy lên ngồi trên này, rồi hét toáng thế thôi..." Càng nói càng nhảm. Bởi vì cái lí do ấy méo mó đến mức cô cũng tự cảm thấy buồn cười.

Khóe môi của Tiêu Đồ hơi nhếch lên, không vạch trần cô mà chỉ nhìn giương ánh mắt mỉa mai nhìn họ.

"Ha ha ha, tôi là người có lá gan nhỏ lắm, phụ nữ mà..." Để tạo thêm hiệu ứng, Duy Duy phải cười gượng gạo cho xong nhiệm vụ.

Cô muốn chết, cô muốn hét to tiếng hét thê lương!

Tiêu rồi, tiêu rồi! Có phải dáng vẻ của cô hiện giờ rất tệ? Bác sĩ Triệu nhìn thấy hết rồi ư? Nếu anh chất vấn chuyện gì vừa mới diễn ra thì phải làm sao đây? Cô – có – chết – cũng – không – thừa – nhận – vừa – rồi – mới – xảy – ra – việc – tốt – với – Thỏ Thỏ – trong – nhà – bếp! Tuy nhiên, người thông minh đều nhìn thấu mọi chuyện, phải không?

Trái tim Duy Duy rơi xuống hang động tối om, phía trước không có lấy một tia ánh sáng. Nên làm sao bây giờ? Rõ ràng vừa rồi cô còn cảm thấy giữa mình và bác sĩ Triệu có rất nhiều hy vọng. Nhưng đã bị Thỏ Thỏ hoàn toàn làm hỏng, chỉ e rằng anh muốn cắn luôn cả lòng cô.

Nên làm gì đây? Giữa cô và bác sĩ Triệu mãi mãi mất hết cơ hội...? Thật may, bác sĩ Triệu chẳng hỏi một câu nào.

Thật ra, Triệu Nhân Thành có chú ý đến đôi môi bị sưng đỏ như miếng lạp xưởng của cô. Rõ ràng ban nãy, anh thấy cô vẫn bình thường.

T nhiên cả hai bên đều quá bĩnh tĩnh, hiện trường cũng chẳng nghiệm trọng như anh tưởng tượng. Người bị 'xâm phạm' không tuyên bố điều gì, nếu anh đi tra hỏi chẳng phải hóa ra anh thất thố và không cần thiết sao? Triệu Nhân Thành cố tình phớt lờ khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng...

"Đầu tóc cô bị làm sao thế?" Dù hơi thất lễ, Triệu Nhân Thành vẫn mở miệng hỏi.

Khi hỏi điều này, anh cảm giác được bàn tay con gái đang giữ lấy mình run lên. Đứa con nhát gan của anh, mỗi lần gặp rắc rối đều thể hiện như thế.

Một câu hỏi đột ngột đã khiến Duy Duy thất sắc, mây đen từ đâu che kín trên đầu. Không để ý đến cái chân đau, cô vội vàng nhảy khỏi bàn bếp, cúi xuống nhặt lấy chiếc mũ. Ai ngờ, Tiêu Đồ đứng dậy muốn ra khỏi nhà bếp, rồi như 'vô tình' hết rơi chiếc mũ của cô.

Ánh mắt Tiêu Đồ hiện lên ý trêu chọc, Duy Duy thật muốn tống cho anh một cú đấm thật mạnh. Tuy nhiên bây giờ cô rất bận rộn, vội vàng thu hồi đôi tay, chẳng cần để ý đến hình tượng, ngồi xổm xuống sàn nhà che kín đầu mình lại.

"Đừng nhìn, đừng nhìn!" Cô không muốn bác sĩ Triệu nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình!

Duy Duy không muốn khóc, nhưng vừa xấu hổ lại vừa mất mặt. Cô vẫn bị cái tên vô lại Tiêu Đồ bắt nạt đến mất kiềm chế, cái mũi đỏ ửng, cổ họng khản đặc.

"Bác sĩ Triệu, anh đã dùng xong bữa tối rồi, có thể về nhà trước được không?" Đây là lần đầu tiên cô hạ lệnh đuổi ý trung nhân của mình ra về.

Cô gái nào không mong được đứng trước mặt người đàn ông mình yêu thích với vẻ duyên dáng, xinh đẹp? Nhưng bây giờ, chỉ cần tưởng tượng ra cái đầu lởm chởm như lính quân đội ấy, khiến cô khốn khổ chết đi.

Tiêu Đồ khoái trá nheo mày, đây chính là kết quả anh muốn!

"Đều do con gây ra!" Thấy chị Duy Duy như vậy, trong lòng Tiểu Vũ càng thêm khó chịu. Cuối cùng bé hít một hơi thật sâu, và dũng cảm thừa nhận lỗi lầm.

"Chuyện gì xảy ra?" Lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, Triệu Nhân Thành quắc mắt hỏi con gái.

Mặc dù anh rất cưng chiều con, nhưng anh không quên giáo dục con mình thật đàng hoàng

"Con... con vô ý đem kẹo cao su dán lên tóc của chị Duy Duy... Con, chị ấy..." Tiểu Vũ nuốt nước miếng xuống vổ họng, ánh mắt lấm lép nhìn sang Tiêu Đồ.

Tiêu Đồ tươi cười khoái trá, nhưng ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.

"Con sợ có chuyện, nên muốn lấy miếng kẹo cao su dính trên tóc của chị ấy xuống, mới tạo ra kết quả như vậy!" Tiểu Vũ nói nhanh.

Bé đã hứa với anh Tiêu Đồ sẽ không nhắc đến tên anh.

Làm ơn, đừng nói mà! Trong lòng Duy Duy kêu lên, vẫn không cản được bi kịch đã phát sinh.

Chân mày của Triệu Nhân Thành nhíu chặt. Con gái anh chưa bao giờ có hành vi bất hảo như thế đối với ai, chẳng lẽ Tiểu Vũ quả thật không thích Duy Duy? – Triệu Nhân Thành suy đoán.

Duy Duy đem mặt mình chôn sâu trong đầu gối, trong lòng nảy lên sự bất bình, làm cô nức nở thảm thương. Tay cô vẫn ôm đầu, toàn thân như đang ở trong ngày tận thế.

Tốt lắm, lại thuận lợi giải quyết thêm một mối nghiệt duyên, dù sự hy sinh lần này hơi lớn. Tiêu Đồ đang muốn bước tới bên cô, ai ngờ đã có người nhanh chân hơn anh.

Duy Duy cảm thấy nhật nguyệt tối sầm, rồi có người đưa một tờ khăn giấy trước mặt mình.

"Cô... có sao không?" Triệu Nhân Thành hỏi.

Mặc dù cô ôm lấy đầu, nhưng anh vẫn nhìn thấy mười ngón tay che không kín những chỗ nham nhở như bãi cỏ dại.

"..."

Triệu Nhân Thành đi tới, ngồi xổm xuống nhặt chiếc mũ lên, nhẹ nhàng phủi những hạt bụi dính trên đó. Anh ôn hòa nói:

"Thật xin lỗi cô, nếu muốn mua bộ tóc giả, hoặc cắt tỉa lại mái tóc, tôi đều chịu trách nhiệm cả."

Chịu trách nhiệm? Duy Duy không dám ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cả cuộc sống như tràn đầy hy vọng và tươi đẹp. Đây quả là một cảnh diễn tình cảm chỉ có trong tiểu thuyết!

Tiêu Đồ nheo mắt nhìn họ bằng những tia cuồn cuộn sóng ngầm. Dường như lúc này anh đã bị đẩy thành kẻ phản diện.

Triệu Nhân Thành đang muốn đi ra ngoài mở bóp lấy tiền bồi thường cho cô, thì có tiếng điện thoại vang lên.

"Anh cả, em mới nhận được điện thoại của đồng nghiệp cũ, bệnh viện đã có kết quả xét nghiệm của Tiểu Vũ rồi." Đấy là tiếng nói của em trai kế, nhưng tiếng nói của cậu ta thật nặng nề, khiến trái tim anh đập liên hồi.

"Chắc Tiểu Vũ phải nhập viện, vì..." Tiếng em trai kế vẫn rất nghiêm trọng.

"Tiểu Vũ xuất hiện một nhiễm sắc tố bất thường, có quá nhiều điện tích đồng trong cơ thể không thể chuyển hóa được. Nếu không giải phẫu, không trị liệu ngay... rất nguy hiểm đến tính mạng..."

Đầu óc Triệu Nhân Thành trống rỗng, hoàn toàn không còn nghe được em mình đang nói những gì.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-57)