← Ch.05 | Ch.07 → |
Ba năm sau.
Duy Duy vừa mới về tới nhà, thì nghe mẹ nói bệnh của Tiêu Đồ lại tái phát. Hi Hi đang khổ sở khóc lóc không ngừng.
Trái tim của Duy Duy bỗng nhiên đập mạnh, không kịp chờ mẹ lãi nhãi căn dặn, cô đã bước nhanh về phía khu sân ở phía đông.
Sự nghiệp của chú Tiêu càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, liên lục mua thêm hàng loạt các ngôi biệt thự nguy nga. Nhưng có nhiều tiền như thế, vẫn không mua được sự khỏe mạnh cho Tiêu Đồ.
Sức khỏe của ngày càng kém. Cô cũng mơ hồ biết được tim của anh có một lỗ hổng, nhưng nghe nói phẫu thuật bệnh này không quá mức tức tạp mà?
Chú Tiêu đã mấy lần muốn dời sang ngôi biệt thự khác, nhưng vì Tiêu Đồ thích ở lại nơi này để dưỡng bệnh, nên kế hoạch dọn nhà trì hoãn hết lần này sang lần khác.
Nhiều năm như vậy trôi qua, mẹ cô đã dần dần nhận ra sự thật, từ bỏ hy vọng xa vời có thể trở thành bà Tiêu. Chỉ mong rằng khi 'ở riêng' vẫn được ưu ái hơn so với những người phụ nữ khác.
Phòng của anh im ắng không một tiếng động, Duy Duy cố bước nhẹ nhàng và cẩn thận đẩy cánh cửa không khóa.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cửa phòng của Tiêu Đồ không còn đóng lại nữa. Bởi vì bệnh tim của anh phát tác ngày càng thường xuyên hơn, lần sau so với lần trước cũng nghiêm trọng hơn.
Duy Duy rón rén đến gần bên cạnh giường, anh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi không nhúc nhích. Gương mặt tái nhợt không chút máu làm cho người ta cảm tưởng như một 'xác chết'. Hi Hi đã sáu tuổi nằm ghé trong lòng anh, khóe mi còn lưu lại những giọt nước mắt.
"Này! Anh Thỏ Thỏ!" Duy Duy hoảng hốt gọi anh.
Mỗi lần anh phát bệnh, cô luôn lo lắng theo hỏi thăm. Anh còn dùng cách trả lời 'vượt qua cả sự thật' nói cho cô biết: Bệnh của anh rất nặng, có thể sẽ chết sớm.
Có ngu ngốc cách mấy cũng biết anh đang nói giỡn, nhưng giờ phút này cô cũng không xác định được. Một người khỏe mạnh, sắc mặt làm sao có thể xám ngắt đến như thế?
Hai người quen biết đã hơn mười năm qua, hơn nữa còn có chung một người em gái. Cho dù cả hai không có quan hệ huyết thống, nhưng làm sao vứt bỏ được loại tình cảm vướng víu tay chân này?
Mỗi lần nhìn thấy anh phát bệnh, Duy Duy càng lo sợ điên cuồng.
Tại sao chú Tiêu không tìm một bác sĩ tốt để chữa trị cho anh? Có nhiều chuyện Duy Duy suy nghĩ rất đơn giản. Bởi vì mỗi lần cô quyết tâm muốn tìm hiểu bệnh tình của anh, chú Tiêu luôn bâng quơ nói rằng: 'Tiêu Đồ rất khỏe, chỉ có xương cốt yếu ớt mà thôi. '
Hàng lông mi dài cong vút nhấp nháy vài cái, rồi anh mở mắt ra.
"Em nghe mọi người nói, anh cảm thấy trong người không khỏe hả?" Cô quan tâm hỏi.
Anh liếc cô một cái, sau đó thản nhiên nhìn đồng hồ rồi nói:
"Đã chín giờ rồi mà giờ này mới về nhà sao?" Nhìn sắc mặt anh thật bình thường, không có nguy hiểm như hình dung khoa trương của mẹ cô. Duy Duy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn sức lực để bắt bẻ cô như thế, vậy có nghĩa là bệnh của anh chỉ thuộc dạng xoàng xỉnh mà thôi nhỉ?
"Vâng! Nhà trường có dạy lớp học ngoại khóa." Duy Duy trả lời không được tự nhiên.
Hừ! Cô là cô gái xinh đẹp trẻ trung, tất nhiên cô rất thích quan hệ xã giao ngoài xã hội.
"Ồ! Có lớp học ngoại khóa nha." Anh lặp lại câu trả lời của cô.
"Vâng ạ!" Cô gật đầu thật mạnh.
Đánh chết cô cũng không dám thừa nhận, sự thật là mình đi hẹn hò. Cô đã thay đổi mục tiêu mới và tối nay vừa hẹn với mục tiêu đi xem phim xong. Hiện tại cả người đều choáng váng trong hương vị ngọt ngào.
Anh nhìn cô chăm chú không nháy mắt, cái nhìn rất dịu dàng nhưng ánh mắt của anh làm chân tóc của Duy Duy muốn dựng đứng cả lên.
Duy Duy thích nói dối nhưng lại không có năng khiếu về việc đó, ánh mắt của cô luôn dao động:
"À! Anh nói xem các giáo viên trong trường có nên thay đổi thái độ hay không? Bọn em mới bước vào học cấp ba thôi mà đã muốn đã áp dụng chương trình học dành cho thi vào các trường đại học rồi. Ngành giáo dục rõ ràng cấm dạy thêm nhưng các thầy cô lại chuyển sang hình thức dạy lén lút, rồi nào là nói học ngoại khóa, bồi dưỡng kiến thức... Trời ơi! Thật sự em cũng mệt mỏi lắm nhưng không có cách nào hơn, em học không giỏi như người ta, nên dù thích hay không cũng phải nghe lời giáo viên đi học thêm rồi." Cô giả vờ ríu rít than thở.
"Em cũng cảm thấy các giáo viên làm thế thật phản cảm. Dùng chính sách như vậy áp bức bọn em học thêm đến khuya mới cho về, nhưng không nghĩ rằng làm vậy khiến bọn em càng thêm căng thẳng... Theo em thấy, nhà trường nói sẽ vì học sinh mà suy nghĩ, thật ra cũng chỉ muốn thu thêm tiền học ph" Cô nói xong còn mở to đôi mắt vô tội nhìn lại anh.
"Ồ!"
Anh gật đầu đồng ý với cô, sắc mặt không thay đổi. Sau đó, suy nghĩ một chút rồi thật tình đề nghị.
"Nhà trường lạm dụng điều này để bắt ép học sinh, quả thật không khôn ngoan chút nào."
"Đúng vậy!" Duy Duy gật đầu thật mạnh, giả bộ mệt như sắp chết.
"Nhưng đành chịu, hết cách rồi. Mai mốt mỗi ngày em đều phải về nhà trễ."
Thật quá tốt khi sức khỏe của anh ổn định, cô – Chu Duy Duy rốt cuộc đạt thành hi vọng cùng với kẻ cơ bắp kia triển khai mối quan hệ. Mai mốt cô sẽ còn nhiều chương trình học ngoại khóa khác, chỉ cầu xin anh đừng nghiêm nghị sắm vai cha chú để gạn hỏi là được rồi.
"Hay là em phối hợp với vài bạn học gởi đơn khiếu nại tới sở giáo dục và đào tạo đi. Hoặc gởi thư đến tòa soạn, đài truyền hình thông báo cho họ xuống tìm hiểu. Anh tin chắc với sự hợp sức của bọn em, nhà trường sẽ không dám triển khai các hình thức dạy kèm để thu tiền, mà em cũng bớt vất vả như bây giờ." Anh đưa ra lời khuyên nghiêm túc và một sự đồng cảm sâu sắc.
Cái gì chứ? Viết thư khiếu nại á? Mắt Duy Duy đứng tròng!
"Hay là em gọi điện thoại trực tiếp chỉ đúng mục tiêu luôn, bây giờ ngành giáo dục rất nhạy cảm với vấn đề này." Anh nói chuyện quá mức thành thật, làm cô run lên bần bật.
"Muốn anh giúp em không?"
"Dạ không cần đâu." Duy Duy vội vàng lắc đầu.
Trời đất ơi! Trăm ngàn lần đừng xé lớn chuyện ra nha. Đúng là con gái khôn ngoan cũng không thể đấu lại con trai xấu nết mà!
"Thật ra, chuyện vừa rồi là em nói giỡn chơi thôi." Duy Duy cố nặn ra một nụ cười khó coi còn hơn khóc.
Anh nhìn chăm chú vào cô thật lâu, khiến cô suýt chút nữa đã đưa tay đầu hàng. Anh mới thong thả nói:
"Heo con à! Mỗi lần em nói dối, giọng lúc nào cũng đặc biệt rất lớ"
Anh biết cô nói dối? Quả nhiên nãy giờ anh đang sửa lưng cô! Duy Duy mím môi tức giận.
Nhân phẩm của người này như thế, làm sao cô còn đau lòng và muốn chia sẻ chứ? Anh xảo quyệt chết đi mất, càng hiểu biết anh nhiều, Duy Duy càng cảm thấy trái tim anh tối đen như mực.
Trong lúc cô đang nghĩ cách để đối phó với anh, thì anh nâng đầu Hi Hi lên, chống người ngồi dậy. Anh cất tiếng nói chan chứa quyến luyến nhưng mắt không hề ngước lên.
"Duy Duy à! Anh sắp đi Mỹ rồi."
*****
Năm ấy lúc cô mười hai tuổi, có một lần khi anh phát bệnh, trong u sầu cô thuận miệng nói với mẹ mình rằng:
"Sau này Duy Duy lớn lên sẽ đi thi vào trường làm y tá, con muốn chăm sóc cho Thỏ Thỏ cả đời."
Cô đã từng thật sự mong muốn như vậy. Nhưng bây giờ thì... lời nói của trẻ con mãi mãi là nói của trẻ con, một sự ngu ngốc nhất thời!
"Duy Duy à! Cậu sẽ vào ngành nào khi nộp đơn thi tuyển sinh vào đại học vậy?" Giờ tan trường, một bạn học đã cất tiếng hỏi cô.
Đó là một nam sinh học chung lớp, vóc dáng cao ráo đẹp trai. Đáng tiếc, không hợp khẩu vị của cô.
"Còn một năm nữa mới thi, mình không có suy nghĩ nhiều." Duy Duy cười ngọt ngào, lịch sự trả lời.
Cô được coi là một nữ sinh thanh lịch, đôi mắt trong veo như biết cười, nhìn sơ qua tưởng dễ dàng nắm bắt. Nhưng thật sự cô là một cô gái có trái tim cứng rắn, luôn giữ một khoảng cách thích hợp giữa các bạn học trong lớp.
Cô lớn lên trong một gia đình thiếu tình thương của cha, nên đặc biệt bảo vệ
"Lần trước mình nghe Tiểu Tĩnh nói, cậu muốn thi vào trường Du Lịch hả?" Nam sinh này không từ bỏ hỏi han.
Trên thực tế, trong lớp có rất nhiều nam sinh thầm mến Duy Duy nhưng mà... cho nên...
Chỉ cần mai mốt thi vào trường đại học, không còn cảm thấy có một sức mạnh vũ lực uy hiếp nữa, bọn họ mới đủ dũng cảm theo đuổi cô.
"Mình còn đang xem xét về vấn đề này." Cô cười nhẹ, ôm chồng sách bước ra khỏi lớp.
Quả thật cô cũng không quan tâm đến việc phải thi vào một trường đại học danh tiếng, vì cảm thấy bản thân mình phù hợp với ngành du lịch nên có ý định vậy thôi. Nhưng hiện tại cô cũng không nhiệt tình yêu thích lắm. Bây giờ có quá nhiều ngành nghề để lựa chọn, mà cô đã sớm quên mất chính mình lúc trước đã quật khởi ra sao.
Đi ra khỏi cửa của lớp, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Cô có một đôi mắt to tròn đen nhánh, chiếc mũi thẳng tắp thanh tú, khuôn mặt tinh tế hình trái xoan, khi nở nụ cười rất dễ thương, nam sinh thầm để ý cô rất nhiều. Nhưng kì lạ thay, ngay cả một nữ sinh nhan sắc bình thường nhất lớp cũng đã có đôi có cặp, mà duyên số của cô vẫn dậm chân tại chỗ.
Không sao cả, nếu trâu không đến tìm cột thì cột đành phải chờ đợi trâu vậy. Dù sao cô nhìn cũng rất duyên dáng, chỉ cần đúng đối tượng mà mình thích, cô có thể chủ động đi theo đuổi.
Đứng đợi một lát sau, cô bắt đầu nhíu mày khó chịu.
"Xin lỗi nha Duy Duy, có chuyện quan trọng phải giải quyết nên anh đến trễ." Ngay sau đó, có một nam sinh mồ hôi chảy đầm đìa chạy tới.
Chàng trai mới khoảng mười bảy hay mười tám tuổi, nhưng vóc dáng cơ thể phát triển mạnh mẽ, ẩn hiện qua lớp áo ướt đẫm mồ hôi là cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn.
"Không sao cả." Trên môi cô vẫn luôn nở nụ cười ngọt ngào như cũ.
Cô không phải là một cô gái thích so đo tính toán. Chỉ cần đối tượng không chạm đến mốc chịu đựng, khiến cô phải phun trào như núi lửa là được rồi.
"Hôm nayem đi xem phim hả?" Chàng trai ra vẻ săn sóc.
"Em không muốn xem phim." Cô lắc đầu từ chối.
"Anh với em đi bơi nhé." Cô không có hứng thú đi xem phim, chỉ cảm thấy lúc cậu ta vận động thể hình mới đẹp trai.
Tuy rằng bọn họ học cùng trường nhưng chân chính quen biết nhau lại ở tại hồ bơi. Lúc đó cô bị vóc dáng của cậu ta quyến rũ đến điên đảo, không thể tự kiềm chế, đành phải chủ động làm quen.
Vừa nghe đến hai chữ bơi lội, đôi mắt của cậu ta sáng lên. Ở đâu có thể tìm ra được một người bạn gái biết săn sóc hơn thế này? Thật không hiểu nổi tại sao một cô gái dịu dàng xinh đẹp như vậy, mà ở trong trường X không có người theo đuổi, tán tỉnh?
"Được!" Chàng trai đồng ý ngay, một cánh tay đã đặt lên trên vai cô.
Duy Duy nhẹ nhàng tìm cách tránh đi, cô quan niệm rằng thích và thân mật là hai việc hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng bề ngoài cô nhìn thanh thuần nhưng không ngu ngốc đến nỗi dễ dàng để cho bọn con trai lợi dụng mình.
Cô và cậu ta cùng nhau đi đến hồ bơi. Khi vừa tới khúc đường hơi tối thì bỗng nhiên...
"Này!" Bả vai của chàng trai có ai đó chỉ chỉ vào, cậu ta xoay người nhìn đã thấy một bóng dáng cao lớn áp lại gần.
Chuyện gì? Người này là con King Kong to lớn khó phân biệt được nam hay nữ đây sao?
Duy Duy thở ra một hơi lạnh toát... Trời ơi! Lại tới nữa rồi.
"Thằng nhóc con, không muốn sống nữa hả? Ngay cả người của tôi mà cậu cũng dám tán tỉnh ư?" Một tiếng rít gào vang lên.
Kế tiếp chỉ nghe tiếng đánh 'bụp bụp' như có ai dộng vào bao cát.
*****
"A... Đau... Đau quá, đau quá..." Chàng trai ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
"Anh... anh không sao chứ?" Duy Duy đang run như cầy sấy, cất tiếng hỏi.
Thảm thiết, thật thảm thiết quá! Cả khuôn mặt chàng trai sưng vù chỉ trừ hai con mắt, trên khóe môi còn đọng chút máu tươi. Cậu ta nổi giận đùng đùng mở miệng chất vấn.
"Tại sao cô là người đồng tính mà không nói cho tôi biết sớm một chút hả?"
Cậu ta nghĩ mình may mắn có được một người đẹp làm bạn gái, ai ngờ chọn lại là dân đồng tính, còn mình vô duyên vô cớ làm bao cát cho người khác đánh võ. Mẹ kiếp, thật oan chết đi được! Chàng trai ôm ngực dậm chân kêu trời, hối hận không kịp.
Nữ King Kong nghe vậy, vòng hai tay trước ngực, đi đến bên cạnh cậu ta với khí thế tiến công ào ạt... Cậu ta sợ tới mức ngậm ngay miệng lại, không dám nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa.
Nhu nhược và yếu hèn! Lại lộ ra nhiều khuyết điểm nữa rồi.
Duy Duy sợ đến trào bọt mép nhưng trái tim cô cũng lạnh tanh từng mảnh lớn. Mặc dù cô yêu thích những người có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng đồng thời ghét cay đắng loại con trai không có dũng cảm còn thích thốt lời thô tục.
"Biến đi." Nữ Kinh Kong đau lòng khi thấy cô chịu thiệt thòi, tức giận quát lớn khiến toàn bộ ngõ nhỏ chấn động.
Chàng trai run rẩy hai chân đứng không muốn vững, cong mông bỏ chạy trối chết giống như phía sau có ma quỷ đuổi theo mình.
Giống như Hoắc Cương năm xưa y đúc, Duy Duy cảm thấy thất vọng tràn trề. Các chàng trai ở độ tuổi này hình như không có lập trường riêng của mình, đơn giản chỉ bị dọa thôi đã bỏ của chạy lấy người.
"Nhìn cho kĩ đi, loại con trai đó còn muốn theo đuổi làm cái gì?"
Triệu Dung Hoa vỗ nhẹ tay lên vai cô, tỏ vẻ thông cảm, vì cô ta dùng sức quá mạnh, khiến Duy Duy thiếu chút tắt thở.
Ôi, buồn chết đi! Cô lại thất tình nữa rồi, nước mắt buồn bã rơi raTriệu Dung Hoa nhìn thấy, kêu lên:
"Cậu khóc cái gì chứ? Đừng khóc nha." Vừa rồi nữ King Kong còn hung dữ bắt nạt người ta, bây giờ chân tay lại luống cuống giúp cô lau nước mắt.
Chàng trai lưng to vai rộng đáng thương đang lao đảo chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, thốt lời cảm thán:
"Haizz... Hóa ra cô ấy là người đồng tính."
Đều tại bản thân mình không tìm hiểu kĩ càng, các chàng trai khác không phải không muốn làm 'ruồi bọ' theo tán tỉnh người đẹp này, mà là có lí do chính đáng.
"Triệu Dung Hoa! Mình với cậu có thù oán gì hay sao?" Duy Duy lùi ra sau từng bước, đưa tay lau nước mắt, không cho cô ta chạm vào mình.
Nước mắt vẫn rớt xuống như những viên trân châu, nhìn thấy thật đáng thương.
Ba năm trước đây, ngoại trừ việc Triệu Dung Hoa có hình thể to lớn hơn so với các học sinh khác, khiến sau lưng họ bàn tán giễu cợt cô ta là kẻ bán nam bán nữ. Nhưng ngoại trừ việc đó ra, thì tính cách của cô ta cũng như các cô gái bình thường khác. Tuy nhiên không biết bắt đầu từ khi nào 'nữ King Kong' đã biến thành nữ bá vương!
Bây giờ trong trường, nhân vật đi mây về gió nổi tiếng nhất chính là Triệu Dung Hoa.
Nghe đồn nắm đấm của cô ta không có ai ngăn nổi, nghe đồn cô ta thu nhận rất nhiều đàn em và cũng nghe đồn cô ta nhìn vừa mắt Duy Duy! Vì tiếng dữ đồn xa, cô được nữ bá vương để ý, được nữ bá vương bảo vệ, không một nam học sinh nào dám cả gan nhìn ngang liếc dọc cô một cái. Nếu có người nào dám hẹn hò với cô thì chắc chắn sẽ thành người đầu tiên bị ăn nắm đấm của cô ta!
Cô không phải là đồng tính mà! Cô không phải! Nhưng tại sao trong mắt các học sinh đều nhìn cô thuộc thế giới 'thứ ba' như thế?
Trên đầu cô bị chụp một cái mũ hết sức oan uổng! Tuy nhiên trong thực tế, cô lại cảm thấy Triệu Dung Hoa không có hung hăng như bề ngoài của cô ta.
Duy Duy tưởng tượng rằng, có lẽ do mình 'yếu đuối' và 'đáng thương' nên khiến cô ta nổi lên lòng thương hại, vì vậy đưa tay ra trợ giúp cho cô.
Ngo đầu đường, có nhiều người tò mò đang đứng nhìn vào bọn họ. Con người luôn là vậy, chuyện tốt đẹp thì ít truyền đi mà chuyện xấu xa luôn lan ra ngàn dặm.
Trong thầm lặng, người đến xem náo nhiệt lại càng đông thêm. 'Nữ King Kong' nuốt nước miếng, ghi nhớ những gương mặt đang bàn tán kia vào trong đầu, rồi quay lại nhìn con cừu non vô tội trước mắt...
Cuối cùng, Triệu Dung Hoa đưa ra một quyết định muôn vàn khó khăn, cô ta bước lại gần Duy Duy, tới càng lúc càng gần... Cô ta nhắm mắt lại, bằng bất cứ giá nào cũng.... Một tiếng 'muahhh' vang lên...
Mọi người thở một hơi lạnh toát, Duy Duy đứng bất động trợn mắt há miệng...
Duy Duy ngơ ngác sờ lên môi của mình, rồi nhìn cái gương mặt to lớn gần trong gang tấc kia...
Trời ơi! Cứu mạng cô với... Nụ hôn đầu tiên của cô bị người ta cướp đi, dưới cái nhìn trợn mắt của mọi người trong con hẻm tối nhá nhem.
Môi kề môi... nhưng chính xác là cô bị 'cưỡng đoạt' mất nụ hôn đầu đời.
*****
Lần đầu tiên trong đời, Duy Duy uống rượu. Cô học người ta cách tự do, phóng khoáng vào quán bia, mới uống một lon thôi, cô đã say mèm.
"Hic, hic, hic..." Cô đau lòng, ấm ức không nói nổi.
Có cô gái nào lại không muốn nụ hôn đầu đời của mình lãng mạn như trong truyện cổ tích chứ? Thế mà đối tượng cướp lấy nụ hôn đầu của cô là một người cùng phái!
Các học sinh trong trường đã dùng đôi mắt tò mò, hoài nghi giới tính của cô. Bây giờ còn bồi thêm tình huống này nữa, khiến tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn. Thậm chí có rất nhiều bạn học không dám nhìn thẳng vào cô, bởi vì sự việc xảy ra tại ngõ nhỏ đã bắt đầu phát tán khắp nơi.
Buồn quá đi, sầu quá đi! Tại sao tuổi thanh xuân của cô lại ngán ngẩm, tẻ nhạt và hỏng bét như thế?
"Anh nói xem, Thỏ Thỏ, anh nói đi! Có phải những người đó rất quá đáng không? Thậm chí em ăn hay uống thứ gì đó, các bạn ấy cũng nhìn như thứ vi khuẩn gây bệnh đáng sợ." Làm như cô đang mang mệnh HIV không bằng.
Một truyền mười, mười lại truyền trăm, và bây giờ cô đã được xếp vào đội ngũ của những người đồng tính luyến ái.
Quá nhiều áp lực, quá nhiều bất công làm cô uống đến say bí tỉ rồi chạy vào khu sân phía đông, kể lể nỗi oán hận trong lòng cho Tiêu Đồ nghe. Dù sao người này cũng sắp phải đi Mỹ rồi, có lẽ một thời gian rất dài nữa cô mới gặp lại anh.
Gương mặt anh vẫn tái nhợt, yên lặng và bình thản không biết đang suy nghĩ đến điều gì. Anh nhìn thấy cô bị tổn thương, bị bạn bè cô lập, một chút cảm giác mềm lòng cũng không có...
Tốt lắm, mọi việc đều như trong kế hoạch. Anh vươn tay cầm ly nước táo ép, hỏi:
"Muốn uống nước táo không?" Nước ép hoa quả rất có lợi cho bệnh tình của anh, là thức uống hàng ngày mà anh vẫn dùng.
Tuy vậy, nước táo ép vẫn không chữa hết bệnh tim của anh, cơn khó thở trong ngực vẫn không thuyên giảm, trái lại bệnh càng ngày càng thêm chuyển biến xấu hơn. Đến nổi ngày thi học kì anh không có cách nào để đi đến trường được.
Bàn tay anh gầy yếu chỉ còn da bọc xương, đáng tiếc trong men say Duy Duy không phát hiện ra được. Cô vẫn là cô gái vô tư như thế.
Duy Duy tùy tiện nhận lấy ly nước táo anh đã uống hết một nửa. Trong mắt cô, anh không phải là mẫu đàn ông mà cô mơ mộng. Huống chi với mối quan hệ người nhà, thì có gì mà không chia sẻ được.
Môi của cô vừa chạm vào miệng ly, lưỡi vừa nếm một chút vị ngọt của nước, đã bị anh đoạt lấy. Anh ngửa đầu uống một hơi hết sạch ly nước táo ép. Sau đó thản nhiên cất cái ly qua một bên, nói:
"Em nhìn đi, anh không có sợ gì cả." Lời đồn chỉ là lời đồn thôi, có hay ho gì đâu mà cất trong lòng.
Một câu nói đơn giản của anh, lại xoa dịu trái tim đang nổi sóng khổ sở của Duy Duy, anh làm cô rất xúc động.
"Thỏ Thỏ à! Anh là người tốt nhất." Tiếng nói nghèn nghẹn biến thành âm điệu nũng nịu.
Cô không còn sợ cảm giác bị người khác xem mình là người đồng tính nữa. Anh nhìn cô, trái tim không kìm chế nổi cơn rung động.
Ngày mai... ngày mai anh đã rời khỏi nơi này rồi. Anh suy nghĩ một lát, rồi xốc chăn lên, nói:
"Muốn lên đây nằm không?" Anh phải sang Mỹ để chữa bệnh, ra đi vì kiếm tìm sự sống nhưng kết quả thì sống hay chết vẫn chưa biết được.
Lên giường nói chuyện phiếm với anh ư? Duy Duy say rượu, cả đầu óc đều choáng váng mơ hồ, không còn biết phân biệt sự khác nhau giữa nam nữ nữa.
"Vâng!" Cô nhẹ nhàng leo lên giường, chui vào ổ chăn.
Anh đàng hoàng như vậy, dĩ nhiên cô cũng không muốn suy tính. Lúc còn nhỏ, bọn họ cũng từng 'ngủ' chung với nhau vài lần rồi.
Có điều trong men say, Duy Duy đã quên mất, người con trai nằm bên cạnh mình đúng là một con sói. Một người luôn sắp xếp những âm mưu xung quanh cô.
Anh – chính xác là một con sói đội lốt cừu non.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |