Vay nóng Homecredit

Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 04

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Siêu sale Shopee


Hơn mười một giờ, tất cảm mọi người đều cơm nước no nê.

Tính tình Giang Diệc Hãn nhiệt tình ôn hòa, ai cũng có thể nói chuyện, mà trong mắt cô giống như chỉ có đống thức ăn nhìn vô cùng ngon miệng kia. Nói là bạn bè, nhưng mà cơ hội bọn họ nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, bởi vì trong toàn bộ buổi tối, Vãn Vãn vô cùng yên lặng, dường như không hợp với những thức xung quanh, tự mình làm thành một thế giới riêng.

Nhưng mà, cho dù là như vậy, kì lạ là, cô điềm tĩnh, cùng với gương mặt trẻ con trong sáng, đã đánh gục hầu như tất cả các phái nam chưa lập gia đình trên bàn.

Giang Diệc Hãn cũng nhận ra, những người đánh chủ ý lên cô, không chỉ có một tên đàn ông đeo mắt kính, lúc cô nói ra mã số QQ, thì đều âm thầm ghi lại, cũng không phải chỉ có một hai cái mà thôi.

Vì thành viên trong tòa soạn vô cùng vui vẻ, lúc không có ông chủ ở đây nháo nhào cãi ầm ĩ.

"Người là mình gọi tới, đương nhiên là mình phải đưa Vãn Vãn về." Mấy con sói độc thân ngồi bên kia đều muốn vươn móng vuốt ra, vung tay lên, anh lập tức tuyên bố.

"Dùng con lừa của cậu hả?" Có người chất vấn, vô cùng ghét bỏ cái xe máy của anh.

Hiện tại việc tự chuẩn bị đã rất thông dụng. Ông chủ Hứa lại còn hào phóng trả toàn bộ tiền xăng, vì thế các thành viên trong tòa soạn đều mỗi người một xe, ngay cả người đàn ông đeo kính mắt mới tốt nghiệp không lâu, cũng mua một chiếc xe máy loại giới hạn ở thành phố Ôn, giá khoảng mười vạn.

Chỉ có Giang Diệc Hãn, vẫn còn sử dụng chiếc xe con lừa rách nát, chiếc xe máy này, chính là lấy của công chiếm làm của riêng. Ông chủ Hứa giao cho Giang Diệc Hãn để tiện làm việc, có thể thấy được tài sản của Giang Diệc Hãn có bao nhiêu vang dội.

Anh "Ngây thơ" nháy mắt, "Đúng thế, con lừa của mình đã đắc tội gì với các cậu sao?"

Thật may là, người ở chung với anh không có lộ ra ánh mắt khinh bỉ, chỉ cúi đầu, yên lặng đi theo anh ra đến cửa quán.

"Khi nào về tôi sẽ đem tiền trả lại cho cô." Lừa gạt người ta ra ngoài, vậy mà trong mắt anh không hề có chút xấu hồ nào.

"Không cần đâu —— tôi cũng đã ăn rất nhiều." Cô nhẹ giọng trả lời.

Chậc? Anh quay đầu, cười như không cười nói, "Cô đúng là không sợ chịu thiệt sao!" Cẩn thận nghĩ lại, trong ba tháng này, anh chưa lần nào nhận được hóa đơn thu tiền điện nước, cái người bạn cùng phòng này, từ đầu đến cuối, một chút ý kiến để cho anh gánh vác cũng không có. Hơn nữa, các đồ dùng điện trong nhà như máy giặt, tủ lạnh các thứ đều tùy ý cho anh sử dụng, trong phòng tắm, anh cũng từmg thấy đồ lót gì đó của cô để quên, để cho anh cảm thấy phức tạp bối rối.

Anh đã đi ở trọ, hiển nhiên biết người thuê cùng có bao nhiêu bất tiện, trước kia ở trường học, bạn cùng phòng ở giường thường "Không cẩn thận" để tất thối lên giường của anh, nói bao nhiêu lần mà vẫn "Không cẩn thận" như vậy. Bạn giường bên cạnh thì vô cũng yêu thích yên tĩnh, chỉ cần người đó đang đọc sách hoặc đang ngủ, anh đi lại, cũng liệt vào danh sách tiếng ồn với dB cao, chứ đừng nói đến, đến giờ tắt đèn, thì ngay cả ngọn đèn nhỏ cũng không được phép.

Tính anh vốn thắng thắn, cho nên nhẫn nhịn bốn năm đại học, vừa bắt đầu làm việc tại Thượng Hải, anh liền thuê một phòng trọ đơn, bắt đầu một cuộc sống theo ý mình.

Lúc mới vào ở, thành thật mà nói, anh rất để ý tới cảm xúc của người khác, vẫn nói, đứng dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Nhưng mà, anh không ngờ, thỉnh thoảng cảm xúc dâng trào, trong phòng bật loại nhạc rock anh roll yêu thích của mình lên, mà cũng không nghe được bất kỳ câu nói kháng nghị nào.

Cho nên, người bạn cùng phòng tốt như thế, hại anh "Không cẩn thận" thích cảm giác được về nhà, người tốt như vật, tìm được ở chỗ nào chứ? Cho nên, anh quyết định, nhất định dựa vào cô!

"Tự tôi về là được rồi." Cô chưa từng ngồi xe máy bao giờ, cũng không dám ngồi lên, nhưng mà cũng không từ chối ngay tại chỗ, sợ ngay trước mặt đồng nghiệp của anh, làm anh mất mặt.

Anh không nói câu nào, chỉ ném mũ bảo hiểm cho cô, "Mặc dù đường cũng không xa lắm. Nhưng mà cô không cảm thấy, đi bộ trên đường lớn rất không an toàn? Hơn nữa là do tôi lôi cô ra ngoài, chũng ta lại ở chung nhà, tôi đương nhiên phải đưa cô về rồi!"

Con đường này rất rộng, gần đấy là phủ Thị Chính, mặc dù trị an rất tốt, chỉ là, còn đường vắng như vậy cũng không có gì hay để mà di dạo.

"Tôi..." Cô rất bảo thủ, không muốn muốn ngồi cùng đàn ông trên một chiếc xe máy, trong có vẻ... vô cùng lúng túng...

Anh không nghe nói nhảm nữa, cất bước lên xe.

Khởi động tay ga, nhìn cô.

Vãn vãn lúng túng đúng tại chỗ, không biết bây giờ nên làm gì.

Đúng lúc ấy thì...

"Vãn Vãn?" Phía sau có người gọi cô.

Cô quay đầu lại, nhận ra là Lương Vũ, cô mặc cái váy màu bạc mới, trong tay cầm một cái túi xách màu sách rực rỡ, cả người lộ ra vẻ tao nhã.

"Cậu làm gì ở đây vậy?" Vãn Vãn sững sờ hỏi.

Lương Vữ không phải sợ nhất là những quán bán đồ nướng hay sao? Vẫn thường sợ có mùi, sợ không vệ sinh. Trước kia có một lần cãi nhau với Vãn Vãn, là do cô gọi đồ nướng bên ngoài đến, kết quả, cả đên Lương Vũ gài rít, lên án cô không tuân theo quy định, làm hỏng chất lượng không khí trong phòng.

Vẻ mặt Lương Vũ có chút không được tự nhiên.

"Không phải cậu vẫn nói ăn đồ nướng sẽ bị nổi mụn, còn gây ung thư sao?" Vãn Vãn thành thật hỏi.

"Diệp Thần thích ăn đồ nướng nhất, mình yêu anh ấy, chỉ đành phải nhường anh ấy thôi, đáp án này, cậu hài lòng chưa? Còn muốn hỏi gì nữa không?" Lương Vũ thẹn quá hóa giận.

Chậc.

Vãn Vãn không nói gì nữa, bơi vì, trong ấn tượng của cô, Lương Vũ luôn liến thoắng không ngừng, hết lần này tới lần khác trình bày Diệp Thần yêu cố ấyy như thế nào, nhường nhịn cô ấy ra sao, làm cô hình dung ra, Diệp Thần một lòng một dạ với cô ấy, chính là dáng vẻ cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.

"Ôi chao, Vãn Vãn, không phải mình nói cậu, nhưng mà cô ăn mặc kiểu gì vậy?" Chậc chậc vang lên, Lương Vũ bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.

Vãn Vãn cúi đầu, nhìn áo sơ mi cùng quần jean trên người mình, không cảm thấy vấn đề gì, bởi vì trước khi ra ngoài, cô đã thay quần áo ở nhà, cố ý đổi lại chiếc áo sơ mi kiểu dáng nhẹ nhàng thoải mái cô mới đặt mua trên mạng.

"Sao cậu vẫn không biết cách ăn mặc như vậy, loại quần áo kiểu gì kia? Hơn nữa, tóc cậu sao lúc nào cũng buộc hết lên vậy? Cậu cũng nên đi đến tiện làm tóc đổi một kiểu tóc mới đi chứ, chịu nóng một chút cũng được chứ sao! Còn nữa, cái thể loại giày gì kia? Trời ạ, vẫn còn có người đi giày Cavans sao, đã thế lại còn là đế bằng? Cậu đã biết vóc dáng mình thấp, mà cũng không chịu che khuyết điểm của mình đi! Aizzz, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi? Cậu mà cũng như vậy, coi chừng dù có nhà cửa làm của hồi môn, cũng không có người đàn ông nào chịu uất ức mà coi trọng câu đâu!" Lương Vũ đem từ đầu đến chân cô ra trắch mắng, đánh giá thấp đến đáy cốc.

Mặc kệ cho đối phương kích động, Vãn Vãn cũng chỉ cười nhạt, Lương Vũ vẫn có thói quen tìm xương trong trứng gà, cô cũng không cần để ý.

"Được rồi, mấy ngày nữa đến nhà mình tìm vài bộ quần áo, Diệp Thần suốt ngày mua quần áo mới cho mình, làm mình không có chỗ mà treo, phải xửa lý một phần trang phục, vẫn còn rất mới, bỏ đi thì tiếc, tình cảm chúng ta tốt như vậy, mình đương nhiên có thể cho cậu!" Lương Vũ làm ra vẻ rộng rãi vui vẻ.

"Không cần đâu, nếu cần, mình sẽ tự đi mua." Vãn Vãn mỉm cười từ chối.

"Cậu mua? Cậu không ra ngoài làm việc, lấy đâu ra tiền chứ?" Lương Vũ chất vấn lại lời của cô..., còn làm bộ vô cùng đau đớn, "Vãn Vãn, không phải mình nói cậu, suốt ngày ở nhà không chơi game thì cũng đọc tiểu thuyết, đây không phải là đang phí hoài cuộc sống hay sao! Nếu mình là ba mẹ đã chết của cậu, chắn chắn mình sẽ rất đau lòng."

Nụ cười của Vãn Vãn, đông cứng.

Ngược lại Giang Diệc Hàn bên cạnh đạp chân chống xe máy xuống, đôi tay thả tay lái ra, ôm ngực, tạo ra một cảm giác khí phách không nghe được nữa.

*****

"A, cái túi xách trong tay cô ở Hồng Kông bán cũng rẻ lắm." Giang Diệc Hãn cười nói, đột nhiên chen miệng vào.

Nghe được giọng nói có từ tính truyền từ sau lưng đến, là giọng nói trầm thấp của phái nam, Lương Vũ xoay người lại, trả lời, "Ánh mắt của anh cũng không tệ lắm..."

Lương Vũ lại chuẩn bị bắt đầu tự biên tự diễn, đột nhiên, cô giống như bị điện giật, nhìn chằm chằm vào Giang Diệc Hãn, chỉ có thiếu điều không chảy nước miếng ngay tại chỗ.

Thấy nét mặt của cô, Vãn Vãn vô cùng khó chịu, cảm thấy bị mất thể diện.

"Vãn Vãn, anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Sao không giới thiệu một chút!" Âm điệu cao vút vừa rồi của Lương Vũ trở nên mềm mại đi rất nhiều, kết hợp với giọng nói oán trách Vãn Vãn, càng tôn thêm vẻ đẹp của mỹ nhân dịu dàng.

Thái độ thay đỏi 180 độ này, Vãn Vãn là bạn của Lương Vũ cũng tập mãi thành thói quen, vừa xuất hiện đối tượng mục tiêu, Lương Vũ liền thích giả bộ.

Vãn Vãn có chút cảm thấy không đáng giá cho Diệp Thần, ở trong mắt của cô, thả ra hứng thú với những phái nam khác, cũng giống như một loại bất trung vậy.

Vẻ mặt Giang Diệc Hãn buồn bực.

Anh ghét nhất bị người khác dùng ánh mắt ăn kem nhìn mình, lại còn ăn không ngừng! Thật may là hôm nay anh mặc quần áo chỉnh tề, không có bất kỳ chỗ nào bất tiện. Càng may hơn là, người ở chung với anh không giống vị hoa si trước mắt này. Nếu không, anh thật sự hoài nghi trinh tiết của mình khó mà giữ được.

"Túi xách này có phải mua ở quầy chuyên doanh trong nước không? Túi xách này năm trước được đưa vào thị trường Hồng Kông, năm ngoái ở Hongkong đã giảm giá rất nhiều!" Anh âm thầm bật cười, mang một dáng vẻ rất đường hoàng.

Nhất thời Lương Vũ không biết nên tiếp lời kiểu gì.

Túi xách này của cô, đúng là mua được vào đợt giảm giá.

"Chào cô, tôi là bạn cùng phòng mới của Vãn Vãn!" Giang Diệc Hãn vươn tay, giọng điệu thoải mái giới thiệu.

Quả nhiên, con mắt của Lương Vũ trừng lớn, "Bạn cùng phòng, anh nói là bạn cùng phòng?"

Cô nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận quan sát Giang Diệc Hãn, dường như hận không thể ngay lập tức kiểm tra xem anh ta có phải người phi giới tính không.

"Đúng vậy, tôi chính là cái người trong miệng của cô, coi như có nhà ở làm của hồi môn, cũng không có người đàn ông nào chịu uất ức mà coi trọng Hạ Vi Vãn." Anh cố ý để lại cho người ta rất nhiều không gian tưởng tượng.

Nói thật, anh thực sự không thích cái đề nghị lấy nhà ở làm của hồi môn này, nếu bạn dùng nhà cửa làm của hồi môn, vậy thì anh ở chỗ nào? Chờ đến khi tìm được phòng trọ trong nội thành với giá cả như vậy, anh đi ở đầu đường xó chợ cho rồi.

Nghe được cái tin tức kinh ãi như vậy làm mắt đẹp của Lương Vũ biến thành mắt trâu, cô ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Vãn Vãn.

Vẻ mặt Vãn Vãn không được tự nhiên, tỏ ra vô cùng chột dạ, cô biết Giang Diệc Hãn cố ý nói như vậy, là đang giúp cô lẫy lại mặt mũi, nhưng mà, hành vi của anh có phải là giống cố tình làm loạn thì đúng hơn không?

"Vãn Vãn, cậu... cậu, cậu, thế mà lại học người khác ở chung!" Lời mà Lương Vũ nói ra không làm cho người khác kinh ngạc thì chết cũng không ngừng.

Trong lòng Giang Diệc Hãn thầm cười nghiêng ngửa, hay lắm, anh cũng muốn nghe người bạn cùng phòng mới của anh giải thích kiểu gì.

Gương mặt của Vãn Vãn đỏ lên, "Không, không phải như cậu nghĩ đâu!"

"Cậu... cậu, Vãn Vãn, cậu thật hư hỏng!" Lương Vũ cũng không thèm nghe giải thích, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi của Vãn Vãn, run lên giống như lá rụng, mang một dáng vẻ khá là kích động.

Lương Vũ đột nhiên lóe lên một ý tưởng, "Cậu đừng có nói là, anh ta chính là 'Sâu róm' bạn tri âm mà cậu đã liên lạc hơn một năm nhá." Trời ạ, nếu cô mà biết trạch nam mà cũng có loại mặt hàng ưu tú như vậy, cô đã sớm yêu qua mạng để tìm một lồng ngực nương tựa vào rồi.

Có suy đoán như vậy, thiếu chút nữa thì Lương Vũ thét chói tai.

" 'Sâu róm', bạn tri âm?" Giang Diệc Hãn nghiêng đầu hỏi Vãn Vãn.

Thế là có ý gì?

Vãn Vãn cảm thấy như mình bị lột sạch quần áo đứng trước mặt mọi người, một chút riêng tư cũng không có.

"Không phải phải về sao? Tôi ngồi xe của anh." Vãn Vãn đội mũ bảo hiểm xong, trèo lên xe trước, cúi đầu, cô không muốn nói them một câu nào nữa, những ai quen biết cô, đều hiểu, đây chính là phương thức thể hiện sự tức giận của cô.

Giang Diệc Hãn cũng không nhiều lời nữa, hướng Lương Vũ vẫy tay một cái, "Bye bye, hẹn gặp lại, có gì tôi lại thỉnh giáo cô 'bạn tri âm' là gì." Anh cùng bạn cùng phòng mới không quen biết, càng không hiểu rõ cô, tự nhiên sẽ không biết, cô đãng tức giận.

Nhấn tay ga, chiếc xe máy chạy ra khỏi quán đồ nướng.

"Vừa rồi không phải là Vãn Vãn sao, sao cô ấy lại ở đây?" Một người đàn ông với gương mặt lịch sự, dáng vẻ hơi bình thường, cầm cái chìa khóa xe BMW, tiến về phía Lương Vũ.

"Diệc Thần, anh biết không, Vãn Vãn lại biết được một anh đẹp trai (đại soái ca) siêu cấp vô địch. Hơn nữa trước mắt bọn họ còn đang ở chung." Nhìn thấy bạn trai, Lương Vũ lập tức cất giọng the thé nói.

Diệc Thần liếc nhìn cái xe máy càng ngày càng xa, đáy mắt xẹt qua một cảm xúc phức tạp.

"Nhất định là Vãn Vãn thấy người ta đẹp trai, chủ động hiến thân! Dù sao trước kia cô ta cũng hay trải qua tình một đêm, cùng đang ông xa lạ không biết xấu hổ mà lăn qua lăn lại, cái này cô ấy vẫn quen thuộc nhất! Vãn Vãn này nhìn mặt thì nhu thuận, nhưng sau lưng cuộc sống riêng tư chính là vô cùng bừa bãi!" Lương Vũ chửi bới thỏa thích.

Càng nghe, con mắt Diệp Thần càng trở nên lạnh lẽo, cuối cùng, anh lạnh nhạt nói, "Đàn ông lớn lên đẹp trai, thì có ích gì chứ! Chủ yếu vẫn là, phải nhìn vào năng lực kinh tế!" Về điểm này, anh vô cùng tự tin, người đàn ông kia, vừa nhìn là biết là một người nghèo kết xác.

Chiếc chìa khóa xe BMW, bị anh nắm rất chặt trong lòng bàn tay, thiếu điều bị bóp nát.

Mà Lương Vũ vẫn còn không ngừng liến thoắng, "Không phải trên Web vẫn nói, trạch nam chính là hoàng tử ếch sao! Không được, em không tin, chắc chỉ là bạn bè bình thường đến giúp nỏ mày nở mặt, anh đẹp trai đó sao có thể là 'Sâu róm' được! Vãn Vãn sao có thể may mắn thế được!" Lương Vũ vẫn không tiếp nhận nổi cái tin trấn động này, "Em không tin, bọn họ lại ở chung một chỗ, em muốn đi kiểm tra đột xuất xem thực hư thế nào!"

Dáng vẻ ghen tị của phụ nữ, thật xấu xí, ngay cả Lương Vũ xinh đẹp cũng không ngoại lệ.

"Diệp Thần, có phải anh đói bụng rồi không?" Lương Vũ lại đổi lại vẻ mặt nịnh nọt.

"Ừ." Diệp Thần cũng không quay đầu lại bước thẳng vào quán đồ nướng.

Thật ra, anh rõ nhất, tối này dù có là cao lương mĩ vị gì đi nữa, thì anh cũng không còn khẩu vị nữa rồi.

...

"Sâu róm là ai?" Vừa lái xe máy, Giang Diệc Hãn vừa tò mò hỏi người phía sau.

"..." Phía sau không có tiếng trả lời.

"Cô thật sự yêu đương qua mạng hả?" Cho nên, người bình thường chôn chân ở trong phòng không bước ra ngoài nửa bước, thật ra là thông qua một cái dây điện, nhìn vào màn hình, trong tai là nhũng lời nói ngọt ngào?

"..."

"Cô yên tâm, tôi chỉ tò mò một chút thôi, tôi đối với cô không hề có một ý nghĩ bất lương nào, ở cùng một chỗ với tôi, có thể sinh hoạt của cô sẽ có chút bất tiện, nhưng mà trinh *** của cô sẽ thật sự an toàn! Hơn nữa, tôi còn là một người bạn cùng phòng vô cùng toàn năng, sửa chữa gì đó, chỉ cần cô nói một tiếng, tôi lập tức OK!" Dĩ nhiên, nếu cô thật sự có bạn trai như trong lời nói, nhưng cô việc sửa chữa kia, anh thích hưởng thụ thoải mái sẽ lập tức đứng sang một bên.

"Anh ấy, là một người rất tốt... anh ấy nói tôi có một tâm hồn đẹp..." Thật lâu, Vãn Vãn mới gian nan nói ra một câu.

Có chút tức giận, bởi vì anh phá rối khơi ra đề tài này, nhưng mà giáo dục tốt đẹp làm cho Vãn Vãn không có khả năng hỏi mà không đáp.

Lúc này Giang Diệc Hãn bị dọa sợ, "Ôi, không thể nào, vẫn còn có người lừa gạt kiểu này?" Một tiếng kêu không thể tin nổi vang lên, khẩn cấp phanh xe lại.

Nếu như anh nói cho đám sói trong cùng xã kia, cô gái này là hoa đã có chủ, hơn nữa còn bị một câu "Tâm hồn đẹp" lừa mất, đoán chùng đám đàn ông tối nay có ý định với cô, đều sẽ hộc máu mà chết.

Phía trước là đèn đỏ, anh vừa rồi bị sét đánh thiếu chút nữa là vượt luôn.

Anh phanh xe gấp, đôi tay Vãn Vãn chỉ nắm hờ vạt áo anh mang tính chất tượng trưng, không có mà cũng sẽ không ôm lấy thắt lưng anh, không có chút phòng bị nào bị một sứ mạnh ập tới, làm cho cả người cô nặng nề đập bụp lên lưng anh một cái.

Có hai luồng mềm mại lại dồi dào dựa sát vào lưng Giang Diệc Hãn, nặng nề đè một cái, tôi tay hoảng sợ mất khống chế ôm lấy hông của anh, lại càng dán chặt hơn vào người anh, gần như cùng với lưng của anh, chặt chẽ không rời.

Anh sửng sốt một chút.

Cô cũng chột dạ, cả người cứng lại.

Muốn chết mà, vóc người đẹp vô cùng!

Tám chữ này, tự nhiên nhảy ra trong óc anh.

Thật không nhìn ra, dưới cái áo sơ mi, Vãn Vãn lại rất có da có thịt, cảm giác trên lưng, giống như sóng lớn mãnh liệt vô cùng.

Anh không phải cố ý, thật, anh thề!

Gương mặt Vãn Vãn đỏ rực như sắp nhỏ ra máu, cô lùi cả người ra với khoảng cách lớn nhất, nắm được tay vịn phía sau, đem cả người thẳng tắp ngả ra sau, gần như sắp ngã xuống đất, cả người cô vẫn còn run lẩy bẩy.

Vừa rồi, vừa rồi... Ngực của cô, thật sự... đụng phải anh?

"Sắp tới chung cư của chúng ta rồi, không thì, cô xuống xe trước?" Anh nghiêng mặt sang một bên, liếc thất đôi tai lộ ra dưới chiếc nón bảo hiểm của người ngồi phía sau đỏ ửng, vì vậy, vô cùng tốt bụng thay cô giải vây.

"Được!" Vãn Vãn vội vàng nhảy xuống xe, đầu cũng không quay lại đi thẳng về phía trước, giống như phía sau có rắn độc thú dữ đuổi theo vậy.

Giang Diệc Hãn thở dài, anh có thể khẳng định mình chính là con rắn độc thú dữ kia, nét mặt của cô rõ rằng đã quẫn đến sắp khóc, giống như vừa rồi bị anh kéo vào trng bụi cỏ cưỡng gian.

Muốn chết mà, chỗ kia, vẫn chưa có đàn ông chạm qua đúng không? Mặc dù lần này cũng không được tính là "Chạm", nhưng mà, Giang Diệc Hãn hoài nghi chính mình vừa vô tình cướp đi "Lần đầu tiên" của tiểu cô nương người ta.

Không biết, không biết, a di đà phật, không phải còn có con "Sâu róm" hay sao? Anh tin chắc, đối phương sẽ không thể biết được cái này, như vậy thật không có đạo lý, như vậy để cho anh thất vọng! (e không hiểu câu này lắm)

Aizzz, hay là không nên về nhà vội, tránh khỏi xấu hổ, để cho tiểu cô nương người ta còn co thời gian khóc một chút!

Giang Diệc Hãn khom người thật nhanh quay đầu xe máy lại, đi ngược lại với đường về nhà.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-92)