Vay nóng Homecredit

Truyện:Mắt Trái - Chương 90

Mắt Trái
Trọn bộ 91 chương
Chương 90
Ngoại truyện 1: Bức hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Siêu sale Shopee


"Đừng! Bạn trai, đừng... Em không được, thật sự không được..."

Diệu Diệu cầu xin.

Nhưng Bạch Lập Nhân lại dùng sức bác bỏ lời cầu xin của cô, càng tiến vào sâu hơn, dẫn dắt cô đến mảnh đất vui sướng cực hạn.

Diệu Diệu thở gấp thở gấp thở gấp, như cá thiếu nước.

Dục vọng khiến toàn thân cô run rẩy.

Mấy năm trước, cô mới nếm sự đời, đối với dục vọng khi tỉnh khi mê, cơ thể không chịu nổi khát cầu của anh, nhưng dần dần, cô bắt đầu hiểu được dục vọng vốn dĩ mê người đến mức nào, thì ra nam nữ khi cầu hoan, sự cuồng nhiệt mê loạn này lại thống khổ, vui sướng đến thế...

Sáng sớm, Diệu Diệu tỉnh lại, nửa giường bên cạnh đã lạnh từ lâu.

Nhưng cô biết người đàn ông khắc khổ kia đang ở đâu.

Diệu Diệu mặc quần áo rồi xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó đi vào bếp.

Cô rán một quả trứng cho vào tô mì thơm phức.

Cô bưng bát mì, cúi người xuống văn phòng.

Ba năm trước, anh và Tiểu Vĩ mỗi người một ngả, sau khi bán Động Lực, trong tay hai người họ có mấy chục triệu tiền mặt, lập tức đem đi xây một nhà xưởng may quần áo, từ đó trở đi, nhà xưởng trở thành nhà của anh và cô.

Năm đầu tiên, xưởng may của bọn họ gần như không thu được chút lợi nhuận nào.

Năm thứ hai, việc kinh doanh dần ổn định, bắt đầu có chút lợi nhuận.

Đến năm thứ ba, xưởng may của bọn họ tiếp nhận đơn đặt hàng rất đều đặn, việc đến tay nhiều đến mức ngay cả thở cũng không có thời gian.

Diệu Diệu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc, Bạch Lập Nhân đang đưa lưng về phía cô, hơi ảo não nghe điện thoại.

"Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, tạm thời con chưa muốn kết hôn..."

Bước chân của Diệu Diệu hơi khựng lại, cả người cứng đờ.

"Con cũng chưa muốn sinh con, chuyện quản lí xưởng may của con và Diệu Diệu bận muốn chết, làm gì có thời gian sinh con!... Sinh xong mẹ giúp con trông chừng? Không được, sức khỏe của mẹ không tốt, chăm sóc trẻ con làm sao được!" Thái độ của anh rất mạnh mẽ.

Diệu Diệu rũ mắt xuống.

"Hôm nay mẹ muốn đến nhà Diệu Diệu cầu hôn?" Giọng nói của anh hơi giận: "Con có đồng ý đâu? Kết hôn là chuyện của hai đứa bọn con, mẹ quản cái gì? Cho dù mẹ và mẹ Diệu có định ngày kết hôn thì cũng vô dụng!"

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Giây tiếp theo, Diệu Diệu đã rời khỏi văn phòng.

Cô về phòng mình ngồi ngẩn người.

Tô mỳ trước mặt dần nguội lạnh.

Một năm gần đây, cô thường bất an nghĩ liệu tình yêu của mình có khi nào cũng giống như bát mì này, dần dần nguội lạnh như vậy không?

Mấy năm nay, bọn họ kề vai sát cánh, gắn bó không rời, tính tình anh không tốt, nhưng cho dù có gặp chuyện gì không hài lòng vẫn luôn đối xử ôn tồn với cô.

Tình yêu của bọn họ hẳn là rất sâu đậm.

Diệu Diệu mở ngăn kéo ra, bên trong là thẻ ngân hàng.

Trong thẻ, có năm vạn tiền mặt.

Sắp đến năm mới, toàn bộ nhân viên đều ít nhiều đã được phát tiền thưởng năm, nhưng cô không nghĩ năm nay mình sẽ được nhận tiền.

Đối với cô, anh phân biệt rất rạch ròi.

Di động trong túi đột nhiên vang lên, Diệu Diệu nghe máy, trong di động truyền đến giọng nói vội vàng của Ninh Ninh: "Diệu Diệu, thành không? Bạch Lập Nhân chịu kết hôn chưa?"

Diệu Diệu chán nản nhắm mắt trả lời: "Mẹ Bạch ra mặt cũng vô dụng... Anh ấy vẫn không chịu kết hôn..." Dứt lời, tâm trạng cô lại chùng xuống.

"Anh ta đang tính toán cái gì vậy? Mày ở chung với anh ta ba năm rồi, rốt cuộc có nghiêm túc với mày không? Hay chỉ là chơi đùa?!" Ninh Ninh nhanh mồm nhanh miệng, tức giận nói tiếp: "Nhất định là vậy rồi, anh ta cảm thấy bộ dạng mày xinh đẹp nên nhất định sẽ không xem mày là người đứng đắn!"

Về mặt tình cảm, Diệu Diệu có hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn có giác quan nhạy bén của người phụ nữ.

Cô bị những lời này làm tổn thương.

"Diệu Diệu, vài ngày nữa là qua năm mới rồi, mày sắp ba mươi rồi, mày tính dây dưa với anh ta đến già à? Nếu không kết hôn thì sau này sẽ là sản phụ cao tuổi đó!"

Cô trầm mặc.

Mẹ cũng nói những lời này.

Diệu Diệu, nếu mày không kết hôn thì đóa hoa hồng kia cũng phải xử lý.

Nhưng có cách nào đây? Mẹ cô đã sớm tính toán, thấy rõ nhân duyên của cô phải rất lâu rất lâu mới đơm hoa kết quả.

Ninh Ninh đột nhiên nảy ra một ý: "Tao thấy, hay là mấy ngày này mày tìm cách bỏ quách thằng cha ấy đi, thừa dịp năm mới lập tức gia nhập thị trường, cố gắng một chút, hẳn nào cũng vớ được một tên tử tế!"

Diệu Diệu dở khóc dở cười, Ninh Ninh nói cứ như thể đi mua đồ tết không bằng.

"Mày sớm sinh con gái đi, nếu không sinh thì tuổi tác con tao và con mày cách nhau xa quá!"

Cô bị Ninh Ninh chọc cười, đúng lúc này, Bạch Lập Nhân mở cửa bước vào, Diệu Diệu thấy thế thì nhanh chóng cúp điện thoại.

"Anh đói quá, có cái gì ăn sáng không?" Giọng điệu của anh hoàn toàn y hệt như đang than đói với vợ.

Cách anh nói chuyện với cô hoàn toàn không lạnh lùng như khi nói chuyện với người khác.

Không đợi cô trả lời, Bạch Lập Nhân đã nhìn thấy bát mì trên bàn.

Anh bước nhanh đến, ngoài chứng nghiện sạch sẽ sửa mãi không được, bây giờ ngay cả thời gian để so đo chất lượng cuộc sống cũng không có.

"Dạo gần đây có nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ không?" Bạch Lập Nhân vừa ăn sáng vừa hỏi.

"Không có." Diệu Diệu lạnh nhạt trả lời.

Rất kì lạ, từ sau khi phát sinh quan hệ với anh cách đây ba năm, mắt trái của cô dần dần "không nhạy" nữa.

Bây giờ cô rất ít khi nhìn thấy mấy thứ gì đó.

Mẹ nói, là bởi vì cô hấp thu dương khí của anh nên đám tiểu quỷ cũng không dám lảng vảng trước mặt bọn họ.

Bạch Lập Nhân giống như lá bùa hộ mệnh của cô vậy.

"Sao ăn mặc phong phanh thế này?" Anh cau mày.

Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, vậy mà cô chỉ mặc mỗi một cái quần short, thậm chí còn không thèm đi giày vào.

Diệu Diệu cúi đầu nhìn nhìn chính mình.

Vừa rồi cô sợ anh đói bụng nên vội vã nấu điểm tâm cho anh, chỉ kịp xỏ mỗi đôi dép lê vào, thậm chí còn không kịp mang tất.

Bạch Lập Nhân cởi áo khoác, đang định khoác lên đùi Diệu Diệu thì khựng người lại.

Đùi cô đầy rẫy vết bầm tím.

Là do tối qua anh giữ chân cô lại, không cho cô giãy dụa, rõ ràng anh đã sử dụng rất nhiều lực.

"Còn đau không?" Bạch Lập Nhân cau mày, nhẹ nhàng chạm vào đùi cô.

Chỉ cần cánh cửa dục vọng được mở ra, anh sẽ rất dễ biến thành dã thú, động tác rất kịch liệt.

Ai bảo cô có dáng người tốt như vậy? Khiến anh có muốn khống chế một chút cũng rất khó khăn.

Diệu Diệu dịch chân, không muốn để anh động vào người.

"Không đau." Cô nhàn nhạt trả lời.

Da cô rất dễ bị bầm, vết bầm này thoạt nhìn thì hơi khủng bố, nhưng thật ra không đau chút nào.

Bạch Lập Nhân sửng sốt vì bị cô chống đối.

Cũng vì cảm nhận sự lạnh nhạt của cô rất rõ ràng.

Nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ phủ áo khoác lên đùi cô rồi dặn dò: "Sắp đến năm mới rồi, đơn đặt hàng đã ít lại gần một nửa, em cứ ngủ thêm hoặc hẹn bạn bè ra ngoài chơi vài hôm đi." Công việc có anh để mắt là được rồi.

Suốt ba năm nay, cô đã phải đi theo anh chịu nhiều gian khổ.

Ngày nào bọn họ cũng phải làm việc hơn 12 tiếng đồng hồ, cũng chỉ có thể ngủ tại gian phòng ngay phía trên nhà xưởng.

Thậm chí cả một gian phòng ra dáng để ở mà bọn họ cũng không có.

"Ừ." Diệu Diệu gật gật đầu, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Mấy hôm nay, Bạch Lập Nhân rất hay đi xem nhà.

Ngày mốt đã là 30 tết, người đi xem nhà như anh thật sự rất ít.

"Diệu Diệu, anh nhắm được một căn nhà khoảng 140 mét vuông, ở gần chợ, ba phòng ngủ một phòng khách, hai sân thượng, giá 46 triệu 3, em đến xem thử rồi quyết định đi."

Anh rất vừa lòng căn nhà này, vì vậy mới gọi điện thoại cho cô.

"Anh quyết định là được rồi." Diệu Diệu lạnh lùng nói.

"Em không đến xem qua à?" Bạch Lập Nhân ngạc nhiên.

Xem nhà là chuyện lớn, vậy mà cô không định đến sao?

"Em có việc, vài ngày tới sẽ đi du lịch." Diệu Diệu trả lời: "Vì vậy, chuyện của anh thì anh tự quyết là được rồi, không cần hỏi ý kiến của em, cũng không có ý nghĩa."

Việc? Anh biết mấy hôm nay cô hay đi với Ninh Ninh, không phải mua quần áo thì là đi ăn, dù anh có cầu hoan cô cũng chỉ từ chối, nói mình mệt mỏi.

Nhưng không có ý nghĩa nghĩa là sao? Mua nhà là chuyện lớn, sao lại không có ý nghĩa?!

Vài năm nay anh vất vả làm việc là vì ai!

"Đúng rồi, đêm ba mươi em cũng sẽ không đến chỗ anh nữa, em còn có việc." Giọng nói của cô vẫn rất lạnh lùng.

"Có chuyện gì quan trọng như vậy? Đêm ba mươi tết sao chúng ta có thể không ở cùng nhau?!" Bạch Lập Nhân tức giận.

"Không riêng gì đêm ba mươi, mà ngày mùng một em cũng không thể đến nhà họ hàng anh chúc tết..."

"Liêu Diệu Trăn, em có ý gì?" Giọng nói của Bạch Lập Nhân bỗng nhiên cao lên.

"Không có ý gì cả, em chỉ cảm thấy mọi người đều cần không gian riêng của mình, có lẽ, sau khi sang năm mới, em sẽ đi chỗ khác tìm việc làm..."

Bạch Lập Nhân càng nghe càng thấy kì lạ.

Cô có ý gì? Muốn chia tay sao?

"Bây giờ em đang ở đâu? Nói cho anh biết!" Giọng nói của Bạch Lập Nhân không nén được sự tức giận, ngay cả nhân viên nhà đất bên cạnh cũng phải bắt đầu chán nản thu thập tài liệu.

Diệu Diệu buông di động.

"Mày đúng là không có tiền đồ!" Ninh Ninh lấy tay chỉ chỉ vào trán cô: "Không phải tao đã nói mày trực tiếp bảo anh ta tỏ rõ lập trường à? Không muốn kết hôn thì chia tay!" So về thủ đoạn thì Ninh Ninh cao tay hơn Diệu Diệu rất nhiều, nhưng cho dù đạo hạnh thầy có cao thâm đến mấy, cũng phải có đệ tử tư chất trời cho mới học được.

Mà Diệu Diệu hiển nhiên không phải học trò có tư chất trời cho.

"Tao..." Cô trầm mặc.

Cô sợ, sợ mình bức Bạch Lập Nhân như vậy, anh sẽ lựa chọn vế sau.

Tính tình Bạch Lập Nhân vốn cương ngạnh, căn bản không chịu bị người khác uy hiếp, vì vậy Đỗ San San mới có thể thua thê thảm như vậy.

Cô không muốn chia tay.

Nói trắng ra, cô bị anh ăn đứt rồi.

"Nhưng mà tao nghĩ thái độ vừa rồi của mày cũng tạm chấp nhận được, nếu anh ta thực sự thích mày thì chắc chắn sẽ rất khẩn trương!" Ninh Ninh bày ra bộ dạng của chuyên gia tình yêu.

Ừm.

"Nhưng mà, sao Bạch Lập Nhân lại nói muốn mua nhà? Tao cứ nghĩ nếu có tiền thì anh ta sẽ mua lại Động Lực chứ?" Ninh Ninh cảm thấy rất kì lạ.

Nhìn kiểu gì cũng thấy Bạch Lập Nhân là mẫu đàn ông xem trọng sự nghiệp, sao có thể bỏ một số tiền lớn để giải quyết vấn đề nhà ở trước như vậy?

Diệu Diệu cũng thấy rất kì lạ.

"Xưởng may của mày vài năm nay cũng không thu được quá nhiều lợi nhuận, nếu anh ta bỏ ra hơn bốn chục triệu để mua nhà, hẳn là không còn bao nhiêu tiền á."

Diệu Diệu cũng nghĩ nếu anh có tiền, nhất định sẽ tập trung phát triển sự nghiệp.

"Dù gì Động Lực cũng coi như đã đóng cửa, nhãn hiệu này cũng đã bị Đỗ San San phá hư rồi, cho dù có mua lại thì cũng chỉ là cái vỏ không xác, cũng chỉ là món đồ mà bọn mày có tình cảm mà thôi."

Diệu Diệu không cho là vậy, cô lắc đầu: "Không chỉ có thế, Động Lực còn tượng trưng cho sự kiêu ngạo của anh ấy nữa!"

Vì đã phá sản nên hiện tại Động Lực không đắt giá lắm, nếu Bạch Lập Nhân có thể huy động được hơn bốn chục triệu, có lẽ sẽ có thể mua lại nó.

"Nhắc đến Đỗ San San, tao kể cho mày nghe chuyện này."

"Chuyện gì?" Diệu Diệu cau mày.

Năm đầu tiên Bạch Lập Nhân bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp, Đỗ San San đã dùng rất nhiều thủ đoạn để đánh đổ anh.

May mà Bạch Lập Nhân lựa chọn con đường bán đồ giá rẻ, phạm vi hoạt động rất rộng nên cho dù cô ta có cố gắng đến đâu cũng không thu được nhiều kết quả, không thể gây sóng gió.

Diệu Diệu thật sự không có hảo cảm với người tên Đỗ San San này.

"Nghe nói, cô ta và Đan Thiểu Quan kết hôn rồi." Ninh Ninh kề sát vào tai Diệu Diệu nói: "Bây giờ có bầu hơn bốn tháng rồi."

A?

Diệu Diệu sửng sốt, hơi bất ngờ.

Ninh Ninh nhỏ giọng, vẻ mặt càng thêm tà ác: "Cơ mà tao nghe nói Đan Thiểu Quan bị cắm sừng ngay từ khi chưa cưới. Đứa con trong bụng Đỗ San San không biết là do thậm thụt với tên quỷ phong lưu nào mà có, người ta vì ngại cô ta từng đính hôn, hơn nữa còn có bạn gái điều kiện không tệ, Đỗ San San định lấy đứa bé ra để gây áp lực, nào biết đối phương sống chết không chịu phụ trách. Việc này lằng nhằng suốt bốn tháng trời, kéo dài đến khi không thể phá thai được nữa, Đan Thiểu Quan thấy có chỗ dọn sẵn, kiên trì làm rể hiền!"

Tin này cũng quá hoành tráng đi!

Diệu Diệu cũng cảm thấy có hứng thú, định tranh thủ tán dóc một chút, không ngờ Bạch Lập Nhân đã đến nhà hàng, trừng mắt nhìn bọn họ.

Cũng quá tốc độ đi?!

Lá gan của Diệu Diệu bỗng xẹp xuống.

"Em có ý gì? Mua nhà em không đến, đêm ba mươi không chịu ở chung, mùng một đi chúc tết cũng không muốn đi, em muốn chia tay à?" Bạch Lập Nhân bước nhanh đến, thấy Diệu Diệu định đứng lên thì sắc bén hỏi.

Ninh Ninh bị cơn giận khủng bố của anh dọa cho sợ run.

"Ai da, trên đường bị kẹt xe, tôi đến muộn, ngại quá." Phía sau còn có một người sắm vai phụ không biết sống chết chạy vội tới.

Vai phụ này vừa đến thì đặt mông ngồi xuống bên cạnh Ninh Ninh, đối diện với Diệu Diệu, anh ta đặt chìa khóa chiếc BMW của mình lên bàn, vẻ mặt vô cùng ngây thơ hỏi Bạch Lập Nhân: "Ô, vị này cũng là bạn của hai người sao? Cùng nhau ngồi đi!"

Không phát hiện không khí rất quỷ dị sao?! Ninh Ninh húc húc tên đàn ông ngốc ngồi bên cạnh mình, ý bảo anh ta câm miệng lại.

Bạch Lập Nhân trừng mắt nhìn người trước mặt, dáng người có phần mũm mĩm, bụng hơi gồ lên, rõ là công nhân viên chức.

Người đàn ông này là ai?

Vai phụ nọ còn rất thân thiện châm trà cho cô gái xinh đẹp ngồi đối diện: "Cô chính là Diệu Diệu sao? Ai da, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp cô! Tôi cứ nhắc Ninh Ninh mãi, bảo nhất định phải để chúng ta gặp mặt một bữa đó ——"

Bạch Lập Nhân cuối cùng cũng hiểu.

"Liêu Diệu Trăn, em đi xem mắt!" Anh nhếch môi, mặt đanh lại.

Ba người đều bị kết luận của anh dọa cho hoảng sợ.

Nhưng Ninh Ninh rất nhanh lấy lại tinh thần, châm dầu vào lửa: "Bạch Lập Nhân, anh muốn theo chủ nghĩa độc thân mà, Diệu Diệu nhà chúng tôi muốn đi xem mắt thì có gì là sai?"

Chủ nghĩa độc thân?

Bạch Lập Nhân ngạc nhiên nhìn Diệu Diệu, mà cô lại đang khổ sở cúi đầu.

Rốt cuộc anh cũng hiểu vấn đề ở đâu.

"Chúng ta nói chuyện một lát, đi theo anh!" Anh kéo cô đứng dậy.

"Diệu Diệu, mày đừng có đi với anh ta, không muốn kết hôn thì chia tay đi, để anh ta chọn!" Ninh Ninh liều mạng giựt dây.

Chết tiệt, cô dám giựt dây thêm một câu chia tay nữa xem!

Miệng Bạch Lập Nhân mân thành một đường, hùng hổ trừng mắt nhìn Ninh Ninh.

Nếu không phải do cô ta là bạn của Diệu Diệu, anh đã nổi giận từ lâu.

Quả nhiên, Ninh Ninh lại bị dọa đến rụt đầu.

Diệu Diệu không kịp chống cự, bị anh túm ra khỏi nhà hàng.

Cô cũng bị anh dọa đến hơi choáng váng, kể từ sau khi Tiết Khiêm Quân "biến mất", anh rất ít khi biểu hiện rõ sự tức giận như vậy.

Tuy rõ ràng Bạch Lập Nhân đang rất tức, nhưng động tác dắt cổ tay Diệu Diệu vẫn rất dịu dàng.

Xem ra, vết bầm trên đùi cô ngày hôm đó đã dọa anh sợ.

...

Trong nhà ăn.

Vai phụ ngơ ngác nhìn bóng dáng đang dần biến mất của đôi nam nữ nọ, sờ sờ mang tai, rồi quay sang Ninh Ninh, tò mò hỏi: "Bộ dạng của anh trông giống như chưa kết hôn lắm à?" Ba năm trước, bà xã sinh cho anh một đứa con trai, sau khi được gia tộc chấp nhận, anh đã đãi tiệc rượu rồi mà!

"Không giống." Ninh Ninh bi tráng lắc đầu.

Nhìn Bạch Lập Nhân mạnh mẽ thế nào xem, thon dài, dáng người khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng, nhìn lại cái người ngồi bên cạnh mình mà chỉ biết thở dài, aizz, xem xem, thịt ngon mỡ béo, nhìn là biết, đàn ông đã kết hôn và đàn ông chưa kết hôn đúng là khác nhau một trời một vực.

"Người vừa rồi có vẻ rất lạnh lùng, nhưng cũng có vẻ rất nhiệt tình, là nhạc phụ tương lai của con chúng ta?!" Nhân vật phụ nọ lại bày ra vẻ mặt ngây thơ, hỏi xác định.

Hôm nay anh đến đây để gặp mẹ vợ tương lai của con mình, không ngờ ngay cả bố vợ cũng gặp được luôn.

...

Bạch Lập Nhân bảo muốn nói chuyện cho rõ ràng, nhưng còn chưa mở miệng thì bọn họ đã lăn đến trên giường.

Vừa vào nhà, anh lập tức cởi quần áo, hung tợn tấn công cô.

Vẫn như mọi lần, Diệu Diệu chịu không nổi, cả người nhanh chóng nóng lên, liên tục thở dốc.

Nhưng Bạch Lập Nhân vừa vội vàng tiến công, vừa mò mẫm lên ngăn kéo đầu giường.

Cô biết anh định tìm cái gì.

Cơ thể nháy mắt lập tức đông cứng.

Diệu Diệu đẩy mạnh anh ra, dùng chăn cuộn mình lại.

Dưới thân đột nhiên trống rỗng khiến Bạch Lập Nhân không kịp phản ứng.

"Em, em quyết định sẽ về nhà." Diệu Diệu cắn môi, nói rõ quyết định của mình cho anh nghe.

Cô sẽ không tiếp tục ở chung với anh nữa.

Bạch Lập Nhân ngạc nhiên.

Vừa nói sang năm sẽ tìm chỗ làm mới, bây giờ còn đòi về nhà, cô có ý gì?

Chẳng lẽ vứt một mình anh ở chỗ này, một người một nhà, một mình ăn cơm, một mình đi ngủ sao?

Bây giờ, nếu không có cô bên cạnh, thế giới của anh chẳng khác nào hư không!

"Em... muốn kết hôn sao?" Vì vậy, anh đoán.

Thật ra, bọn họ đã bái thiên địa, long phượng thiếp anh vẫn còn giữ đến tận bây giờ, cho nên, việc mặc áo cưới, đãi tiệc rượu bạn bè thân thích thật sự quan trọng đến vậy sao?

Diệu Diệu không nói lời nào, sao cô không muốn kết hôn cho được? Ba năm trước, cô đã muốn kết hôn với anh rồi kìa!

Hai ngày nữa, cô sẽ bước sang tuổi 30.

Hiện tại ngẫm lại, bản thân hơi bi thảm...

Cô cắn cắn môi, rốt cuộc cũng nói thẳng suy nghĩ của mình: "Em không muốn làm sản phụ cao tuổi."

Sản phụ cao tuổi?

Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bạch Lập Nhân, anh xoay người mở ngăn kéo, đổ hết toàn bộ bao cao su trong đó ra.

Sau đó nhìn kĩ, Bạch Lập Nhân trợn mắt.

Không phải anh hoa mắt chứ?

"Em lấy kim chọc thủng bao cao su?" Anh bị mấy lỗ kim trên vỏ dọa đến ngẩn người.

Diệu Diệu quẫn bách.

"Nhưng mà, anh mua nhà xong thì không còn bao nhiêu tiền dành dụm, anh định một hai năm nữa, sau khi ổn định hơn chúng ta hẵng kết hôn." Mặt mày Bạch Lập Nhân nhăn nhíu.

Cô xinh đẹp thế này, anh không muốn lấy cô trong điều kiện eo hẹp như vậy, không thể để cô mất mặt trước mặt bạn bè được.

Bạch Lập Nhân là người làm việc rất có kế hoạch.

Thấy anh nói vậy, mắt Diệu Diệu sáng rỡ, mừng như điên: "Nên... không phải anh cố ý không muốn kết hôn?"

Bạch Lập Nhân liếc cô một cái: "So với em anh còn muốn kết hôn sớm hơn, nhưng anh nhất định phải cho em một cuộc sống thật tốt." Với tình hình mấy năm trước, anh làm sao có thể đề cập đến chuyện kết hôn, vì vậy chuyện mẹ Bạch lúc nào cũng thúc giục khiến anh rất đau đầu.

Nghe vậy, thái độ của Diệu Diệu lập tức thay đổi 360 độ, nịnh bợ ôm lấy thắt lưng, cọ mặt vào ngực anh, rúc vào lòng anh y hệt như một con mèo nhỏ.

"Em thật sự muốn kết hôn sao?" Anh buồn bực.

Cho dù có mù thì bây giờ anh cũng có thể nhìn ra.

Vì vậy, cô thực sự quyết định, nếu anh không kết hôn với cô thì cô sẽ chia tay anh sao?

"Người ta đâu có!" Da mặt cô mỏng, không chịu thừa nhận.

"Vậy đêm 30 và mùng một, chúng ta không ở cùng nhau sao?" Bạch Lập Nhân đổi cách nói.

"Có a, sao lại không ở cùng chứ?" Diệu Diệu vùi đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn nghe lời.

Quả nhiên...

"Ngày mai chúng ta đi mua nhà, tiện lúc cục dân chính còn làm việc ngày cuối, đi đăng kí kết hôn luôn." Anh hết chỗ nói rồi.

Chuyện ngày hôm nay thật sự dọa anh sợ đến mất mật.

Đây đúng là sự thật sao? Ngay cả nhẫn cầu hôn cũng không có.

Nhưng mà...

"Vâng." Diệu Diệu cười ngọt ngào, vẻ mặt thỏa mãn.

Cô cuối cùng cũng kết hôn, cuối cùng cũng thành bà Bạch rồi!

"Anh sẽ bàn với mẹ để chọn ngày, tháng năm sợ là không kịp, tốt nhất là tháng mười sang năm mời tiệc rượu, chọn ngày nào thư thả một chút, tiền trang trí nhà cửa và chuẩn bị cho hôn lễ cũng dư dả." Bạch Lập Nhân thương lượng với cô.

Tiền của công ty không thể dùng tùy tiện được, chi phí làm đám cưới ở Ôn Châu rất cao, cái gì anh cũng phải dựa vào chính mình nên nhất định phải tính toán thật kĩ.

"Vâng!" Điều gì Diệu Diệu cũng đồng ý.

Nhưng mà...

"Anh không muốn sinh con, vừa bẩn vừa thối." Bạch Lập Nhân nhăn mặt nhíu mày.

"Nhưng mà... em muốn sinh hai đứa." Diệu Diệu buồn rầu.

Vậy thì phải làm sao đây, hai người họ lại bất đồng ý kiến rồi.

Đúng rồi, có cách!

Diệu Diệu giống hệt một con chó nhỏ cắn cắn cổ anh, sau đó trượt xuống lồng ngực rắn chắc.

"Này này này, em đừng có vô lại như vậy!" Anh nóng nảy, toàn bộ bao cao su đều bị cô đâm thủng rồi, bây giờ anh làm thế nào đây!

Nhưng cô mặc kệ, chỉ chú tâm uốn éo, ra sức hôn lên khuôn ngực, đồng thời tay cũng không quên vuốt ve bắp thịt của anh.

"Đừng như vậy, anh không muốn có con..." Bạch Lập Nhân bị Diệu Diệu cưỡi dưới thân, không ngừng giãy dụa.

Vài năm nay, ngoài lần đầu tiên ngoài ý muốn, còn lại, anh đều chuẩn bị rất kĩ càng.

Nhưng đôi môi cô đã lướt đến nơi nam tính nóng bỏng của anh.

Diệu Diệu liếm môi, bao phủ lấy vật nam tính đang ngạo nghễ đứng thẳng.

"Nha đầu chết tiệt, sao cái gì cũng phải theo ý em..." Anh bi phẫn: "Đừng bức anh!"

Anh không muốn ngay cả quyền sinh con cũng bị cô khống chế!

Diệu Diệu lại càng ra sức nuốt cổ họng.

Lên một chút...

Không được, không được!

Bạch Lập Nhân hét lớn một tiếng rồi vồ lên người cô, không cần bất cứ màn dạo đầu nào đã đột ngột tiến vào.

Nhưng vừa mới vào, anh lập tức cảm thấy bản thân đang phạm sai lầm.

Nhóc con vừa bẩn vừa thối...

Thật sự rất đáng sợ!

Diệu Diệu chủ động nâng người.

Khó có khi cô quyến rũ như vậy...

Chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến bất kì người đàn ông nào đầu hàng.

Thuận? Không thuận? Thuận? Không thuận!

Không được, anh không nhịn được nữa!

Bạch Lập Nhân quyết tâm, nâng chân cô quấn lấy thắt lưng của mình để cố định, sau đó dùng sức, dùng sức tiến vào, khiến Diệu Diệu liên tục thở gấp, khiến cô kích động không thôi.

Âm thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập nhất thời tràn đầy căn phòng, Diệu Diệu lần đầu tiên ở dưới thân anh thu lại sự rụt rè, cực kì phóng đãng, khiến anh như muốn điên lên, trong đầu ngoài làm cũng chỉ có thể nghĩ đến làm.

Hiện tại, Bạch Lập Nhân bị khơi mào, trong đầu tràn đầy dục vọng!

Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-91)