← Ch.56 | Ch.58 → |
"Nhìn thấy được, đi ra!" Mắt thấy vẻ mặt cô vừa vui vừa buồn, anh sưng mặt lên, hừ lạnh.
Bạch Lập Nhân đi đến sô pha ngồi xuống, chờ đợi.
Người phụ nữ chết tiệt, là do cô tự chọn lấy con đường này, anh không thèm thông cảm!
Tiếp đó, chậu lan dạ hương bỗng nháy lên một tia sáng nhạt, một luồng khói trắng nhẹ nhàng tụ lại dưới sàn nhà, sau đó từ từ nhưng tụ thành hình dạng.
Anh có nên nói cho cô biết, bộ dạng cô mặc lễ phục thế này đặc biệt gợi cảm, cũng rất dễ câu dẫn người khác không?!
Nhưng đây không phải vấn đề trọng điểm, trọng điểm là Diệu Diệu trước mắt là quỷ, cho dù là một con quỷ rất khiêu gợi đi chăng nữa, thì vẫn là thứ không nên tồn tại trên nhân thế.
Bạch Lập Nhân âm thầm hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng bứt rứt, đau xót, trầm mặt hỏi: "Chết lúc nào? Còn ở đây được mấy ngày?"
Diệu Diệu biết anh có thể nhìn thấy mình, vừa chạm đất lập tức mừng như điên, đang định chạy về hướng anh thì...
Chết lúc nào?
"Tôi không phải quỷ! Tôi chưa có chết!" Cô u oán trả lời.
Đáng ghét, không quan tâm đến cô chút nào.
Đồ vô tình.
"Chưa chết? Cô còn nằm ở bệnh viện à?" Bạch Lập Nhân cau mày, trái tim mừng rỡ đập thình thịch.
"Vậy nói rõ tình huống cho tôi được chứ? Cô xuất hồn à?"
Trong sách có nói, con người trong thời khắc cận kề cái chết sẽ xuất linh hồn ra. Những người sắp chết tuy đã được kết luận mất đi ý thức, thậm chí não bộ cũng đã ngưng hoạt động, nhưng vẫn còn tri giác, linh hồn thoát khỏi cơ thể, sau đó sẽ nhìn thấy thân thể của chính mình và người nhà.
Ở Âu Mỹ, thậm chí còn có một nghiên cứu đặc biệt về hiện tượng xuất hồn.
Anh vươn tay hướng về phía cô, quả thật không phải thực thể.
Quỷ cũng không có thực thể.
"Tôi có chân, tôi đi bộ đến đây chứ không phải bay bổng gì đâu nhé, anh xem, vẫn còn mang giày này!" Diệu Diệu vội vàng chỉ vào hai chân và đôi giày cao gót màu đỏ, vội thanh minh: "Cho nên tôi không phải quỷ, không cần sợ tôi, tôi sẽ không hút dương khí của anh đâu!" Trăm ngàn lần đừng đuổi cô ra khỏi đây!
Thật ra, cô bây giờ đúng là bán quỷ, nhưng cô không muốn nhìn thấy ánh mắt bị dọa cho hoảng sợ của anh.
Đúng lúc này, gà trống bên ngoài cất tiếng gáy, ánh mắt anh nhất thời căng thẳng.
May mà Diệu Diệu vẫn tự nhiên nhìn anh, cũng không bị ảnh hưởng gì.
"Vậy cô còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ cô không biết mọi người rất lo cho cô hay sao? Mau về lại thân thể mình đi!" Bạch Lập Nhân không kiên nhẫn phất tay.
Thấy anh không kiên nhẫn, Diệu Diệu lại bi thương.
Từ sau khi trở thành quỷ, tâm hồn của cô quả nhiên yếu ớt hơn rất nhiều.
Diệu Diệu cúi đầu, thu hồi lại gương mặt tươi cười, lại thấy khó chịu.
"Cô đang làm gì vậy?" Thấy cô nửa ngày không đáp lời, Bạch Lập Nhân không nhịn được, lại hỏi.
Vẫn cúi đầu không thèm để ý.
"Cô làm sao vậy, sao mắt lại đỏ thế kia?"
Diệu Diệu cúi thấp đầu, nghiêm mặt lại, nước mắt chực chờ rớt xuống.
"Được rồi, được rồi, cô đừng khóc, đừng khóc! Cô muốn khiến Tiết Hồ Ly lo lắng khẩn trương một chút, tôi tùy cô, dù sao tôi cũng không thích xen vào chuyện của người khác." Bạch Lập Nhân bối rối.
Có thể đây là tự sát hậu di chứng, vừa nhìn thấy nước mắt của cô là tâm anh đã thắt lại, khó chịu muốn chết.
"Có khóc đâu, là cát bay vào mắt thôi." Diệu Diệu tiếp tục cúi đầu nức nở.
Chẳng lẽ cô tự nguyện tiếp tục trường kì kháng chiến ở chỗ này, mặc anh ghét bỏ sao? Cũng là vì cô đâu còn cách nào khác! Nếu có thể dễ dàng tỉnh lại như anh ta nói, cô còn ở đây làm gì?!
Cát bay vào mắt.
Khóe môi Bạch Lập Nhân giật giật, thật sự rất muốn vạch trần lời nói dối kì cục của cô.
Được rồi, Diệu Diệu ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói rõ: "Tôi đây là vì âm hư quá độ, lại gặp phải quỷ, suýt chút nữa chết bất đắc kì tử, không phải tự sát! Còn nữa, tôi không hề có ý muốn làm ai lo lắng, tôi và Tiết Khiêm Quân đã chia tay rồi!"
Bạch Lập Nhân vẻ mặt khinh bỉ. Lại nói dối!
Cô âm hư quá độ, gặp quỷ? Cô nhảy lầu tự sát là vì muốn quấy rối, vì muốn quay về với Tiết Hồ Ly mà liều mạng thì có!
"Sao cô không ở tầng hai mấy ba mấy gì đó mà gặp quỷ, lại cố tình gặp quỷ ở lầu ba hội trường hôn lễ của người ta?" Khinh anh dễ bị lừa à?
Anh cực kì khinh bỉ những người phụ nữ vì đàn ông mà tự sát, vì đàn ông mà lên cơn điên!
Diệu Diệu thở dài một cái.
Người này... người này... miệng lưỡi thật ác độc! Không thèm nói lý lẽ! Hơn nữa, giọng chua loét như vậy để làm gì hả?!
Người sống dưới mái hên không thể không cúi đầu, cô nhẫn!
Diệu Diệu ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng không tiếp tục cùng anh tranh cãi nữa, nịnh bợ hỏi: "Bạch Lập Nhân, tôi muốn ở đây vài hôm, cho nên, có thể cho tôi ăn cái gì đó được không? Đã ba ngày nay tôi không được ăn gì rồi..."
Anh nghe vậy thì nhíu mày.
Nha đầu thối, dám đánh trống lảng!
Nhưng, muốn ở đây vài ngày...
Được rồi, trước mắt anh không cần đề cập đến chuyện đó nữa, kẻo tính tình nóng nảy của anh lại dọa cô chạy mất.
Ba ngày chưa ăn? Thật đáng thương a...
Nhưng...
"Quỷ cũng sợ đói?" Thật đáng ngạc nhiên!
"Tôi không phải quỷ!" Diệu Diệu lại thanh minh: "Hơn nữa, tôi đây thật sự cảm thấy rất đói bụng, đói muốn khóc!"
Cô mà khóc quả thực chịu không nổi, hôm đó còn khóc ướt hết cả vai áo anh.
"Mẹ tôi mua chút thực phẩm đông lạnh đặt trong tủ lạnh đó, tự mình làm đi!" Anh phất tay.
Dù sao cô cũng rất quen thuộc với bố trí trong nhà.
Diệu Diệu đứng dậy đi đến phòng bếp, chốc lát lại uể oải trở về.
"Tôi không mở được tủ lạnh, không lấy đồ ăn được, lại càng không bật bếp được." Thật sự đả kích người ta rất lớn.
Lúc này anh mới nhớ ra, cô bây giờ không còn như lúc trước nữa.
"Để tôi đi làm cho cô ăn." Anh đứng dậy.
Anh vốn là quân tử xa nhà bếp, ngay cả mẹ Bạch cũng chưa từng ăn qua thức ăn anh nấu, thế nhưng anh lại không chút nghĩ ngợi, liền quyết định hầu hạ cô.
Xem ra, chính mình bị bệnh không nhẹ rồi.
Hết lần này đến lần khác.
"Không cần." Diệu Diệu lập tức phản đối.
Cô không cần?!
Bạch Lập Nhân nheo mắt, không hề che dấu lửa giận.
Cô thử nói lại một câu không cần nữa xem, anh chẻ cô ra!
Thật sự không nên đối xử với phụ nữ quá tốt, cứ thử nhìn cô ta đi, rõ là càng ngày càng đổ đốn.
"Chắc chắn anh nấu rất khó ăn." Diệu Diệu không chút tự giác, lại còn bĩu môi.
"Chỉ là bỏ thức ăn đông lạnh vào nước nóng, có khó khăn gì đâu?" Bạch Lập Nhân nghiến răng nghiến lợi, cố tình nói: "Nếu không hài lòng thì cô tự đi mà làm."
Cô tự làm được thì giờ này còn đứng đây á?
"Bạch Lập Nhân, quán ăn dưới lầu làm cơm gạo nếp ngon lắm, tôi rất thích."
Diệu Diệu giả vờ không hiểu câu cười nhạo của anh, ninh nọt cười.
Cơm gạo nếp? Gặp phải quỷ gạo nếp rồi! Đã ghét bỏ cơm anh nấu khó ăn, không thèm ăn thử thì chớ, lại còn có mặt mũi dám yêu cầu anh đi mua cơm gạo nếp!!
"Được, tôi đi mua." Bạch Lập Nhân nghiến chặt răng, khó khăn phun ra bốn chữ.
Thật sự là tự sát hậu di chứng, khiến anh trở thành anh hùng hụt hơi.
"Tôi không muốn uống sữa đậu nành, muốn uống sữa tươi Nhất Minh!" Thấy anh đi lấy giày, Diệu Diệu hưng phấn theo sát, tiếp tục tóm tắt yêu cầu.
"Đi, đi, đi!" Gằn mạnh từng chữ, tuy từng chữ đều ẩn vẻ tức giận, nhưng cũng không từ chối.
"Anh nhớ dặn chủ quán làm nửa bát cơm thôi, nhưng nhiều đồ ăn, bánh quẩy nhiều một chút nha!" Diệu Diệu vẫn lẽo đẽo theo sau.
"Nửa bát cơm nhiều đồ ăn, bánh quẩy nhiều một chút, đã biết." Bạch Lập Nhân chuẩn bị mở cửa.
"Nhớ kỹ chưa vậy?" Diệu Diệu lo lắng.
"Đã nhớ, dong dài!" Thật muốn một cước đá bay cô ta đi.
Nhưng...
"Bạch Lập Nhân... tôi, tôi không đi cùng anh được à?" Diệu Diệu nhỏ giọng yêu cầu.
Anh xoay người, nghi hoặc: "Cô như vậy cũng ra ngoài được à?" Bên ngoài trời sắp sáng rồi.
"Không thể." Diệu Diệu uể oải cúi đầu.
Khi còn ở bệnh viện, lúc trời sáng, cô đều phải trốn đi.
"Vậy làm sao đi cùng!" Bạch Lập Nhân tức giận.
Đây không phải yêu cầu không tưởng sao?
"Nhưng mà... một mình ở đây, tôi sợ..." Hốc mắt Diệu Diệu lại đỏ lên, có dấu hiệu chuẩn bị khóc.
Cô sợ sau khi anh mua cơm gạo nếp về, cũng không còn "nhìn" thấy cô nữa, không nghe được tiếng cô trò chuyện nữa.
Từ khi làm quỷ đến giờ, cô thật đa sầu đa cảm mà.
Nha đầu thối! Khá khen cho cô dùng nước mắt đối phó với tôi!
"Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?" Anh sắp phát điên lên rồi.
"Anh dẫn tôi cùng ra ngoài đi, đi đâu cũng phải đem theo tôi." Diệu Diệu nhanh nhảu đáp.
"Cô là quỷ, làm sao tôi mang cô ra ngoài được?" Người quỷ khác biệt, hiểu không?!
Cho nên cô mau tỉnh lại đi, đến lúc đó cô muốn đi đâu anh cũng dắt cô đi theo!
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Diệu xụ xuống, nhưng vẫn không quên giải thích: "Tôi không phải quỷ."
"Được, cô không phải quỷ, chỉ cần cô nghĩ ra biện pháp, tôi sẽ đem cô cùng ra ngoài!" Bạch Lập Nhân sớm đã bị cô chọc đến tức sùi bọt mép.
Một tia sáng chiếu vào.
Sau đó...
Cô vụt một tiếng, mất tăm.
"Diệu Diệu! Diệu Diệu!" Bạch Lập Nhân vội vàng đóng cửa, hốt hoảng gọi tên cô.
"Tôi ở trong này." Một giọng nói buồn bực phát ra từ chậu lan dạ hương.
Khi này Bạch Lập Nhân mới thở hắt ra một hơi.
Vừa rồi xém nữa là bị hù chết.
Anh rất lỗ mãng, cứ mỗi lần bực lên là lại quên suy xét hậu quả.
"Bạch Lập Nhân, anh dẫn tôi ra ngoài được không?" Từ chậu lan dạ hương truyền ra giọng cầu xin của Diệu Diệu: "Tôi sợ ở một mình lắm, tôi muốn ở bên cạnh anh."
Tôi vẫn nghĩ sẽ ở bên cô mà.
Tuy rằng biết ý cô không phải như vậy, nhưng vẫn khiến tâm tình cứng rắn của anh tan thành nước.
"Được rồi, phải làm thế nào?" Bạch Lập Nhân không cứng miệng nữa.
"Anh thử ôm "tôi" ra ngoài xem sao?" Diệu Diệu đột nhiên nghĩ ra một cách.
Ngày đó A Vu cũng trốn trong cây lan dạ hương này để cô đem về nhà, dù gì thì hình như mặt trời cũng không chiếu đến được gốc cây.
Ôm cô?
Ánh mắt Bạch Lập Nhân dừng tại chậu lan dạ hương thì lập tức hiểu, cô nói "ôm" chính xác là "ôm".
Còn lâu! Đàn ông con trai mà ôm khư khư một chậu hoa đi lang thang ngoài đường, rất khó coi!
"Nhanh lên, nhanh lên! Quán cơm gạo nếp chắc sắp mở cửa rồi, tôi đói sắp chết rồi!" Diệu Diệu cực kì hưng phấn.
Phụ nữ, phụ nữ! Tự sát hậu di chứng! Tự sát hậu di chứng!
Bạch Lập Nhân thay đổi sắc mặt, khẽ cắn môi, ôm chậu lan dạ hương vào lòng.
...
Cửa hàng tiện lợi.
"Chai sữa bên phải kia là sữa hôm qua, đằng kia mới là sữa hôm nay!" Cô ở trong chậu lan dạ hương khua tay múa chân.
Anh chột dạ nhìn xung quanh.
Cái cô này thật kiêu ngạo, không thấy nhân viên bán hàng cứ nhìn chằm chằm bọn họ à? Cứ thế này, đài truyền hình mà đến phỏng vấn ba cái tiết tục kì quái thì đừng có mà trách anh không để ý đến sự sống chết của cô!
"Tôi muốn ăn khoai tây chiên, vị cà chua đó đó."
"Câm miệng!" Bạch Lập Nhân nhỏ giọng cảnh cáo.
"Cũng đâu có tốn bao nhiêu tiền của anh, loại đó nhiều lắm, mua hai gói là được." Hừ, cô muốn ăn!
Không phải anh nhiều tiền lắm sao? Rõ ràng là nãy giờ chỉ mua một chai sữa, hiện tại nhìn cái giỏ đồ xem có cái gì?!
Chụp nhanh hai gói khoai tây chiên ném vào giỏ hàng, anh lập tức đến quầy thanh toán.
"Đáng ghét, người ta còn chưa mua đủ..." Diệu Diệu oán giận.
Anh vờ như không nghe thấy.
Thật ra là anh sợ, sợ người ta nghe thấy.
Lúc tính tiền, nhanh viên thu ngân cứ vừa tính tiền vừa nhìn chằm chằm vào chậu lan dạ hương Bạch Lập Nhân ôm trong ngực.
"Nhìn cái gì?" Anh hung hãn.
Chưa nhìn thấy quỷ bao giờ sao? Chưa nhìn thấy người đàn ông nào cầm chậu hoa đi loạn khắp nơi sao?
Cầm chậu hoa đi loạn khắp nơi...
Không cần đối phương trả lời, mặt anh đã tái mét.
Còn cái tên điếc không sợ súng kia vẫn đang chột dạ, cực kì chột dạ, gian nan hỏi: "Bạch Lập Nhân, tôi còn muốn... còn muốn... mua mấy thứ nữa..."
Bạch Lập Nhân ngửa người ra sau, cắn răng hỏi nhỏ: "Còn muốn mua cái gì?" Phụ nữ đúng là phá sản!
Diệu Diệu do dự, nhưng vẫn chỉ vào một kệ đồ, đỏ mặt lắp bắp nói: "Kia... cái kia... mua... mua... Có... lo trước vẫn hơn."
Áo mưa!*
*Bao cao su ạ))
← Ch. 56 | Ch. 58 → |