Vay nóng Tima

Truyện:Mắt Trái - Chương 34

Mắt Trái
Trọn bộ 91 chương
Chương 34
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Siêu sale Lazada


Diệu Diệu trằn trọc mất ngủ cả đêm.

Sáng sớm, cô đến gõ cửa nhà Bạch Lập Nhân.

Tên kia nổi điên một đêm, bây giờ cũng nên tỉnh táo lại rồi chứ? Bọn họ cần bình tĩnh ngồi lại nói chuyện, tìm xem rốt cuộc là hiểu lầm nhau chuyện gì.

Cô gõ rất lâu mà không nghe tiếng trả lời.

Đến công ty, quả nhiên anh đã đi làm.

Yêu cầu của giám đốc đối với bản thân mình còn nghiêm khắc hơn so với nhân viên công ty nhiều.

Lắm lúc cô muốn bắt chuyện với Bạch Lập Nhân nhưng đều bị thái độ lạnh như băng của anh đuổi về, như kiểu không thèm để ý đến cô, không phải ghét, mà cũng chẳng phải giận.

Hơn nữa, đích thực là vừa đặt chân vào công ty thì Diệu Diệu đã bị phòng tài vụ đến yêu cầu bàn giao công việc.

Bạch Lập Nhân đúng là lên cơn thật rồi!

Thật ra Diệu Diệu cũng đoán được mọi chuyện sẽ như vậy, cô rất hiểu Bạch Lập Nhân, anh luôn nói một là một, hai là hai, một khi đã quyết định chuyện gì thì chắc chắn không bao giờ đổi ý.

Chỉ là toàn bộ người của phòng tài vụ đều là người thân của Tiểu Vĩ, nếu Bạch Lập Nhân không muốn trụ vững nửa giang sơn còn lại của mình, đều đem công việc giao hết cho người ngoài thực hiện thì thật không có lý trí! Chẳng lẽ anh ta không lo sao? Không! Chắc chắn là anh ta có nghĩ đến chuyện này, nhưng căn bản là do không muốn nhìn thấy cô nữa, dù chỉ là một giây cũng không!

Thế này là thế nào?!

Tuy Diệu Diệu rất lo lắng cho anh, nhưng nếu người ta đã không "muốn" cô lo lắng, cô cũng không thể tiếp tục lấy mặt nóng đi dán mông lạnh nữa!

Muốn tuyệt giao sao? Được, tới luôn!

Trong một buổi sáng, Diệu Diệu dành toàn bộ thời gian của mình cho phòng tài vụ và phòng kế toán.

Trước mắt cứ bàn giao công việc của cô cho phòng tài vụ đã, còn vị trí thư kí, Bạch Lập Nhân muốn tự mình xét tuyển.

"Chị Diệu Diệu, ngày mai chị còn đến công ty không?" Giờ ăn trưa, cô bé ở phòng tài vụ lo lắng không yên, cứ lưu luyến Diệu Diệu mãi.

Diệu Diệu đảm nhận rất nhiều công việc trong công ty lại đột nhiên xin thôi việc, khiến người khác không kịp thích ứng.

"Đương nhiên mai chị vẫn đến rồi, mấy đứa còn chưa kết toán tiền lương cho chị mà! Hơn nữa công ty vẫn chưa thanh toán tiền bồi thường chấm dứt hợp đồng cho chị đâu!" Xem ai độc hơn ai? Hừ! Dựa vào luật lao động, sáu năm làm việc nghĩa là phải được bồi thường tiền lương sáu tháng, một xu cũng không được thiếu!

"Vậy nếu có chuyện gì không hiểu, ngày mai vẫn có thể hỏi chị đúng không ạ?" Cô bé lại lo lắng, dù sao chị Diệu Diệu cũng là người nắm rõ mọi việc trong công ty nhất, bây giờ lại đột nhiên bị sa thải, cũng quá bất bình thường.

Tối qua, Diệu Diệu và Tiểu Vĩ đều nhận được điện thoại của Bạch Lập Nhân, mặc cho Tiểu Vĩ khuyên như thế nào, Bạch Lập Nhân cũng nhất định không thu hồi quyết định.

"Đương nhiên có thể! Hôm nay em cứ làm quen dần đi, chỗ nào không hiểu thì ghi vào vở, ngày mai khi chị đến quyết toán tiền lương sẽ hướng dẫn em sau!" Diệu Diệu trả lời mà không cần suy nghĩ.

Cô bé làm vẻ mặt đau khổ: "Không biết tổng giám đốc có thể tìm người khác hay không, nếu cái gì cũng giao cho em thế này chắc chết mất."

Nghe thấy những lời này, Diệu Diệu ngược lại thở phào một hơi: "Yên tâm đi, chắc cũng chỉ tạm thời như vậy thôi, chị tin tổng giám đốc sẽ nhanh chóng tìm được một người thích hợp để đảm nhiệm chức vụ này."

"Chị Diệu Diệu, trong khoảng thời gian này, nếu có gì không hiểu, chị chỉ em nhé!" Nhìn vào núi công việc đang chờ đợi mình ở phía trước, cô bé lại thở dài.

"Mấy chuyện liên quan đến đại lý này nọ thật ra rất đơn giản, mỗi ngày sau khi đăng kí biên lai xong thì nhớ kiểm tra đối chiếu với thông tin trong máy tính, đừng lười là được." Công việc không khó, nhưng phải thật kiên nhẫn và cẩn thận, đặc biệt đối với các công ty riêng lẻ, không nên bất cẩn tính sai số lượng giao hàng.

Còn có chuyện khiến Diệu Diệu lo lắng hơn: "Lúc giục tiền ở đại lý, nhớ tránh ngày mùng một và mười lăm, còn nữa, mỗi lần gọi điện giục thì đừng gọi vào buổi sáng, thương nhân đều rất chú trọng đến chuyện may rủi! Nhưng mà riêng đại lý ở Thiên Tân thì khác, ông ta họ Lại! Nợ tiền ngạch độ lâu lắm rồi, ngày nào em cũng giục tiền cho chị, đem chuyện giục tiền thành ngày ba bữa luôn, sáng sớm cứ tám giờ là gọi điện quyết liệt vào, trăm ngàn lần đừng để ông ta có cơ hội tắt máy, điện thoại nhà, điện thoại công ty cứ thay nhau gọi liên tục, gọi đến khi nào ông ta thấy phiền, nhất định phải gửi tiền về đây thì thôi! Còn nữa, một số chủ đại lý tính tình hơi cứng ngắc, nếu em không làm gì được thì cứ gọi điện cho chị, chị giúp em giải quyết."

Cô bé vừa nghe vừa cảm kích: "Chị Diệu Diệu, chị tốt quá!"

Thật không biết tổng giám đốc bị bệnh thần kinh gì nữa, tự nhiên lại đuổi người tốt thế này ra khỏi công ty! Còn vì chuyện này mà cãi nhau với cả giám đốc Tiểu Vĩ!

Diệu Diệu cười khổ, không nói gì.

Dù gì nghĩ lại cô vẫn thấy tức.

Càng tức hơn là, khi chuông tan tầm vừa vang lên thì có rất nhiều đồng nghiệp vây đến, rối rít hỏi: "Diệu Diệu, chị từ chức để kết hôn sao?!"

"Hôm đó tôi cũng thấy bạn trai của Diệu Diệu nha, hoàn hảo khỏi phải bàn, cho nên chắc chắn là chuyện tốt đến rồi, Diệu Diệu của chúng ta từ chức đi làm thiếu phu nhân thôi!"

Mọi người đều không thèm đi ăn cơm trưa, cứ vây quanh cô mà thao thao bất tuyệt mãi.

Vài đồng nghiệp đã từng bắt gặp bạn trai của Diệu Diệu đều đánh giá đối phương cực kì cao. Đặc biệt hôm nay lại nghe thấy một tin ngoài ý muốn, là người của hội nguyên lão – Diệu Diệu, lại muốn từ chức.

Tin này có thể được so sánh với một cơn địa chấn, đương nhiên mọi người đều hiểu lầm nguyên nhân của nó.

Diệu Diệu đành phải cười trừ.

"Diệu Diệu, chẳng lẽ chị có thai rồi? Vậy nên mới vội vàng từ chức như thế?" Có người còn to gan hỏi.

Vừa đúng lúc Bạch Lập Nhân đi ngang qua, bày ra vẻ mặt đẹp trai nhưng vô cùng lạnh lùng.

"Đừng nói bậy!" Mang thai cái gì?! Diệu Diệu bị câu này của đồng nghiệp chọc cho xấu hổ muốn chết.

Không biết Bạch Lập Nhân có nghe thấy không?

Lúc anh đi ngang qua người cô, cô cũng học theo anh, giả vờ làm mặt lạnh, liếc mắt nhìn anh một cái cũng không thèm.

Bạch Lập Nhân vừa làm xong công việc, đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa.

"Tổng giám đốc, anh nói chúng ta có nên tổ chức tiệc chia tay cho chị Diệu Diệu không?" Không hiểu người nào to gan dám giữ chặt anh lại.

Sắc mặt anh rất lạnh lùng, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Được, mọi người cứ đi, tôi không tham gia đâu, khi tính tiền cứ tính cả phần của tôi vào là được."

Đồ dối tra! Rõ ràng là tại anh ta đòi sa thải cô, bây giờ còn bày đặt làm tiệc chia tay!

Diệu Diệu tức đến hộc máu, nhưng trước mặt đồng nghiệp đành phải tươi cười, không tiện ra mặt khiến đồng nghiệp biết chuyện cô bị sa thải, chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, dù sao cô cũng có lòng kiêu ngạo của riêng mình.

"Được, được!" Các đồng nghiệp rất hưng phấn.

"Diệu Diệu, khi cắt bánh cưới nhớ đừng quên phần của bọn em nha!"

"Chị Diệu Diệu, đến lúc đó đừng quên bao lì xì cho bà mối là em nha!" Tiểu Ứng cũng vào góp vui, bộ dạng như thể sắp sửa được nghe nhạc dạo trong lễ kết hôn.

Đối với những lời này, Diệu Diệu không thể giải thích mà chỉ có thể cười gượng ứng phó, đồng thời đưa mắt u oán nhìn theo dáng Bạch Lập Nhân đang khuất dần trong tầm mắt.

...

Bạch lập nhân quả thật đã chuyển 150 vạn tiền mặt mua nhà sang tài khoản của Diệu Diệu.

"Diệu Diệu, chẳng phải Lập Nhân nói tạm thời không mua nhà sao?!" Hai giờ chiều, mẹ Bạch cầm theo giấy tờ nhà, không hiểu chuyện gì, ngồi chung với Diệu Diệu trong đại sảnh của trung tâm giao dịch bất động sản, chờ làm thủ tục.

"Bác Bạch, bác đừng hỏi nhiều như vậy, anh ấy có tính toán của riêng mình, bác cứ nghe theo là được rồi!" Diệu Diệu thân thiết kéo tay mẹ Bạch, cười nói.

Cô đang giả truyền thánh chỉ.

"Nhưng nó đứng tên là được rồi, sao lại để bác đứng tên? Hơn nữa, còn đưa 50 vạn tiền mặt cho bác?" Mẹ Bạch bây giờ vẫn cảm thấy thật kì lạ.

"Chẳng phải anh ấy muốn tỏ lòng hiếu thảo sao? Có đồ tốt tất nhiên phải nhường cho bác!" Về điểm này, Diệu Diệu rất bội phục.

Cả tiền lẫn nhà đều không nên thuộc về cô, nếu cầm Diệu Diệu lại thấy không an tâm, đành phải thông qua phương thức này mà trả lại cho Bạch Lập Nhân.

"Cái này..." Mẹ Bạch suy nghĩ một chút lại lầm bầm lầu bầu, bắt đầu tính toán: "Lập Nhân quen bạn gái rồi, căn nhà nhỏ này sau này để hai bác dưỡng già, còn căn nhà to kia có thể để dành làm nhà tân hôn cho nó." Người làm mẹ lúc nào cũng muốn dành ra thứ tốt nhất cho con mình.

"Bạch Lập Nhân có bạn gái ạ?" Diệu Diệu kinh ngạc.

Nếu đã quen bạn gái, tại sao còn...

Rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào vậy? Quá hỗn loạn! Vấn đề là "ngọn nguồn" của sự hỗn loạn kia vẫn chưa thèm nói chuyện tử tế với cô một lần!

"Đúng rồi, hôm sinh nhật nó nói với bác rằng sẽ ăn tối với bạn gái nó mà." Mẹ Bạch tự hào cười, cuối cùng bà cũng chờ được đến ngày này.

Đón sinh nhật cùng bạn gái...

Tin nhắn đó...

"Diệu Diệu, con gặp bạn gái của Lập Nhân chưa?" Mẹ Bạch tò mò hỏi.

Một giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu gian nan chảy xuống sau ót Diệu Diệu.

"Con nghĩ...con biết bạn gái trong miệng anh ấy là ai rồi..." Cô ngơ ngác trả lời.

Trời ạ! Từ khi nào Bạch Lập Nhân lại hiểu lầm cô là bạn gái của anh ta vậy?! Thật sự là loạn hết cả lên...!

...

Buổi chiều làm xong thủ tục, lại cùng ăn một bữa tối không rõ mùi vị với bạn trai Tiết Khiêm Quân, lại thuận tiện định ngày đến Đằng Long làm việc.

Diệu Diệu nhanh chóng kết thúc buổi hẹn hò.

Cô nằm trên giường, chòng chọc nhìn trần nhà.

Chiều nay, cô vẫn không dám thừa nhận với mẹ Bạch, rằng mình chính là thủ phạm khiến con bà thất tình.

Trời ơi! Cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Vấn đề mấu chốt rốt cuộc là ở đâu?!

Trong đầu cô vẫn cứ quanh đi quẩn lại một vấn đề:

Thật sự, từ nay về sau, ngay cả làm bạn bè cũng không được?

...

Bạch Lập Nhân thật mạnh mẽ.

Cho dù đang ở công ty vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, con người anh thật ra vô cùng mạnh mẽ.

Cũng chính bởi sự mạnh mẽ này, mà anh không ngủ được.

Rạng sáng hai giờ, anh đang nằm trong phòng chơi "Chống dỡ nhà"*. Trước kia, anh rất ít khi chơi game, nhưng hiện tại lại thấy đây là phương pháp để tiêu khiển rất hữu hiệu.

Tối hôm qua anh cũng ngồi chơi game suốt đêm như thế này.

Lại phá đảo! Nhìn màn hình xuất hiện dòng chữ "Các hộ gia đình của thế kỉ 21 đã anh dũng kháng chiến, dành được thắng lợi! Không ngừng cố gắng, kháng chiến rốt cuộc cũng thành công!", anh cuối cùng cũng hài lòng cười.

Đang chuẩn bị chiến tiếp cảnh tiếp theo thì cửa phòng đột nhiên có tiếng đút chìa khóa.

Bạch Lập Nhân cứng đờ, anh không quay đầu lại nhưng rất cảnh giác đứng lên.

"Anh hai!" Một giọng nói rất ngọt ngào vang lên, "Diệu Diệu" đứng ở cạnh cửa nhìn anh cười làm nũng.

Tốt lắm, tốt lắm, lại tới nữa!

Anh thật sự muốn đánh chết cô!

Bỗng dưng bị giật mình khiến Bạch Lập Nhân lơ đãng không di chuột, "Đội dỡ nhà" tấn công mãnh liệt khiến anh chống đỡ không nổi.

"Phòng đổ, người chưa ngã, xin tiếp tục cố gắng!" Màn hình đột nhiên xuất hiện dòng chữ.

Mạng của Bạch Lập Nhân tụt xuống con số 0, thua cuộc.

Trò chơi kết thúc.

"Anh hai! Ôm một cái!" "Diệu Diệu" nhiệt tình sán lại đòi ôm.

Thật kì lạ, sao tối nay anh hai chưa ngủ? Chẳng lẽ đang đợi nó sao? Đêm qua chị xinh đẹp không ngủ được nên nó không có cơ hội "ngủ cùng" với anh hai.

Cười lạnh, Bạch Lập Nhân đang quay lưng về phía cô đột nhiên đứng lên.

"Diệu Diệu" vẫn nhiệt tình bám lại chỗ anh hai.

Anh thong thả, thong thả xoay người, quay mặt lại.

Liêu Diệu Trăn, cô rốt cuộc còn muốn đùa giỡn với người khác đến khi nào?!

"Diệu Diệu" vừa bước vài bước đã cảm thấy có gì đó kì lạ.

Anh hai xoay người lại, vẻ mặt rất lạnh lùng, ngay khi vừa đối mặt thì...

Một hơi nóng đột nhiên hướng thẳng về phía "Diệu Diệu".

Nóng quá, nóng quá, nóng quá!

Toàn thân Bạch Lập Nhân đều phát ra dương khí, "Diệu Diệu" lập tức hiểu bây giờ không phải lúc thích hợp, vì bị nóng nên muốn chạy trốn.

"Liêu Diệu Trăn, có giỏi thì cô đừng có chạy!" Bạch Lập Nhân giận dữ hét lên một câu, dương khí quanh người lại càng tỏa ra mãnh liệt.

"A, mẹ ơi!" Tay chân "Diệu Diệu" mền nhũn, thảm thiết ngã xuống đất.

Chạy mau chạy mau! Con Nhóc gian nan chạy ra khỏi phòng.

Hồn phách của nó tuy đã bị phỏng, nhưng vẫn mạo hiểm chui ra khỏi người Diệu Diệu.

Cho dù nó là một con quỷ ngốc, nhưng vẫn biết nếu bây giờ lập tức trở về nhập vào cây lan dạ hương mới có thể chữa thương, mới giữ không để hồn phi phách tán.

"Liêu Diệu Trăn, cô tỉnh lại cho tôi!" Thấy Diệu Diệu ngất xỉu, Bạch Lập Nhân không chút khách khí đá đá vào người cô.

Diệu Diệu vẫn không nhúc nhích.

"Này!" Lại đá một cái nữa.

Vẫn không phản ứng.

Bạch Lập Nhân dùng chân lật người cô lại, Diệu Diệu nằm thẳng tắp dưới sàn, thân thể vô cùng xinh đẹp, một chút dấu hiệu cho thấy sẽ tỉnh lại cũng không có.

Anh cũng không tin một người có thể ngủ say được như vậy!

Hừ, lại giả vờ!

Lần này anh quyết sẽ không dịu dàng nữa!

Bạch Lập Nhân vào toilet xả một chậu nước lạnh, sau đó xách vào phòng, "ào" một tiếng, không chút khách khí đổ thẳng vào người đang nằm trên sàn.

"Khụ, khụ, khụ."

"Khụ, khụ, khụ."

"Khụ, khụ, khụ."

Diệu Diệu bị sặc nước mà tỉnh, lập tức ngồi dậy ho khan.

"Liêu Diệu Trăn, không giả vờ ngất xỉu nữa sao?!" Bạch Lập Nhân từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cười.

*Game Chống Dỡ Nhà: Là cái game này này, bên trochoivui có đấy, cả nhà rảnh thì vào chơi thử xem


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-91)