← Ch.32 | Ch.34 → |
Bạch Lập Nhân lạnh lùng đóng sầm cửa xe, bước từng bước đến chỗ hai người họ.
Sống lưng anh cao ngất, khiến không khí xung quanh rơi vào yên ắng nghiêm nghị, ánh mắt anh rất lạnh lùng, lạnh đến mức có thể đông chết người, bước chân anh lại rất nặng nề, nặng đến mức khiến người ta như chịu đựng một áp lực vô hình rất lớn, làm mồ hôi túa ra ầm ầm.
Nhưng vấn đề ở đây lại là: Diệu Diệu thấy mình căn bản không việc gì phải bị khí tức của anh áp bức đến mức run lẩy bẩy.
Cô mở cửa xe, cũng bước xuống: "Bạch Lập Nhân, anh..." Đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Từ khi Bạch Lập Nhân ra vẻ vô cùng thân thiết hôn hai má cô, Diệu Diệu bỗng cảm thấy xấu hổ đến mức không dám đối mặt với anh.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn học bảy năm, vả lại còn cùng nhau sánh vai chiến đấu những sáu năm ròng.
"Liêu Diệu Trăn, cô giỏi lắm!" Bạch Lập Nhân dừng bước trước mặt Diệu Diệu, khóe môi giương lên, không giận mà lại cười.
Da đầu Diệu Diệu như bị nụ cười quỷ dị của anh làm run lên.
Sao cô lại cảm thấy...chính mình như thể đang bị bắt gian tại giường? Vấn đề là, "gian" ở đâu ra mà bắt?!
"Tôi đáng lẽ không nên tin vào mấy chuyện ma quỷ của cô, tuyệt đối không nên dựa vào chuyện chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy mà tự tin đến mức hiểu rõ suy nghĩ của đối phương!" Bạch Lập Nhân gần như gằn ra từng tiếng, vô cùng chói tai.
Diệu Diệu kinh ngạc nhìn anh, một câu cũng không hiểu.
Xem, cô có mắt, có thể nhìn thấy sắc mặt anh ta hiện tại vô cùng tái nhợt, hơn nữa ánh mắt còn tràn đầy tức giận và thất vọng, ngũ quan vốn đã rất sâu, nay càng trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Tay anh dùng sức nắm lấy gương mặt xinh đẹp của cô, giọng nói cực kì chán ghét: "Liêu Diệu Trăn, cô rất đắc ý đúng không? Đùa bỡn tôi như thằng ngốc, cô rất vui vẻ có đúng không?" Mỗi một câu là một lời chất vấn.
Đùa bỡn?
Là khả năng nghe hiểu của cô bị trục trặc hay tư duy anh ta có vấn đề?
Diệu Diệu bị động ngẩng đầu, nghiêm mặt nhìn chăm chú vào Bạch Lập Nhân, một cử động nhỏ cũng không dám thực hiện, vì cô có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cằm mình lạnh như băng.
Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy đầu ngón tay của Bạch Lập Nhân lạnh đến đáng sợ thế này.
Một lần khác, là lúc Đỗ San San đột nhiên xuất hiện.
Nhưng lần đó, biểu hiện của anh rất bình tĩnh, không giống với hiện tại, dường như không thể...khống chế được.
Đúng, chính xác là không thể khống chế được, chính là cảm giác này, đầu ngón tay anh ra sức mơn trớn đôi môi vừa bị Tiết Khiêm Quân hôn, trong đầu Diệu Diệu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: Anh ta muốn bóp chết cô.
"Liêu Diệu Trăn, bắt cá hai tay quả thật rất thú vị nhỉ?" Anh ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn cô.
Anh bị thương.
Diệu Diệu rõ ràng có thể đọc được điều đó trong mắt anh.
Cái gì, bắt cá hai tay?
Bốn chữ vô cùng đơn giản này hệt như một trận sấm rền, đánh thẳng vào ót Diệu Diệu.
"Bạch Lập Nhân, có phải anh..." Hiểu lầm gì rồi?
Cô và anh vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới trong sáng kia mà?!
Nhưng một câu anh cũng không muốn nghe tiếp, Bạch Lập Nhân đột ngột buông cô ra, hại Diệu Diệu mất thăng bằng, thiếu chút ngã dập mặt.
"Là cố tình sao? Tiết Khiêm Quân cử cô đến quyến rũ tôi, sau đó khiến tôi trở nên khó coi như thế này?!" Bạch Lập Nhân lạnh lùng hỏi, rút chiếc khăn tay trong túi ra, từng ngón từng ngón, đến khi năm ngón tay vừa chạm vào cô được lau sạch sẽ.
Giống như vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
Anh không giận, làm như vô cùng lý trí, vô cùng bình tĩnh hỏi cô câu đó.
Tiết Khiêm Quân cử cô đến quyến rũ Bạch Lập Nhân? Cô quyến rũ Bạch Lập Nhân?
Diệu Diệu trơ mắt nhìn bàn tay đang giơ lên của Bạch Lập Nhân, nhìn anh vứt chiếc khăn tay vào thùng rác, lại ngơ ngác đem ánh mắt chuyển đến trên mặt anh, cứng họng.
Có phải cô rất ngu ngốc hay không? Hay chỉ số thông minh của cô chưa đủ cao? Vì sao mấy lời Bạch Lập Nhân nói, cô nghe chẳng hiểu câu nào vậy?!
Tiết Khiêm Quân cũng đã xuống xe, vẫn cười nhẹ, tựa vào cửa xe.
Diệu Diệu nhìn chằm chằm Bạch Lập Nhân lạnh lẽo đáng sợ, lại quay đầu nhìn khóe môi lúc nào cũng cười cười của Tiết Khiêm Quân, cô mê man, cô hồ đồ!
Ai làm ơn nói cho cô nghe rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?????
Vì sao bây giờ cô lại bị gán tội chân đạp hai thuyền, khiến ông trời nhìn thôi cũng không muốn, bị gán tội thành ác nữ vậy?!
Vấn đề ở đây là, cô rốt cuộc đã chọc đến Bạch Lập Nhân khi nào? Tại sao lại bị lên án như thế?!
"Tiết...Tiết Khiêm Quân...anh...anh đừng...đừng hiểu lầm...em...em không có..." Cô liều mạng xua tay, bản năng đầu tiên của phụ nữ cho biết: Giải thích với bạn trai cái đã!
"Yên tâm, anh sẽ không hiểu lầm." Giọng nói của Tiết Khiêm Quân rất dịu dàng, nụ cười vẫn nhẹ nhàng như gió.
Diệu Diệu tạm thời thở ra một hơi, được bạn trai tin tưởng, cô có thể an tâm mà giải quyết tiếp chuyện trước mắt.
"Nhưng...Bạch Lập Nhân, Diệu Diệu nhà tôi có phải đã khiến cậu hiểu lầm điều gì không? Nếu đúng là như vậy, cậu cứ nói ra." Tiết Khiêm Quân chuyển ánh mắt sang Bạch Lập Nhân, rất thẳng thắn, rất phong độ, rất rất lịch sự nói.
Diệu Diệu nhà tôi.
Bốn chữ đơn giản, khiến Bạch Lập Nhân cảm thấy mình như đang bị người khác hung hăng giáng cho một bạt tai.
Anh lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nếu có thể, anh rất hy vọng rằng mình nhìn lầm, đáng tiếc, tên tiểu nhân Tiết Hồ Ly này dù có hóa thành tro, anh vẫn nhận ra.
"Đúng rồi, nếu mọi người đều ở đây cả, tôi vừa hay có chuyện cần nói, Diệu Diệu đã quyết định từ chức đến công ty của bạn trai cô ấy để trợ giúp, hy vọng cậu có thể thả người." Tiết Khiêm Quân mỉm cười, sau đó thuyết minh: "Đương nhiên, bạn trai cô ấy là tôi."
Diệu Diệu kinh ngạc, vừa rồi cô còn chưa chính thức đồng ý, nhiều lắm cũng chỉ đang suy xét mà thôi.
Bạch Lập Nhân nhìn chằm chằm vị anh không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ trước mắt, nhưng trên pháp lý lại là "anh cả" của anh.
Anh có hơi bất ngờ, Tiết Hồ Ly trước giờ chưa bao giờ khoe khoang với người khác, đây quả thật chính là lần đầu tiên hắn tỏ ra thiếu kiên nhẫn như vậy.
Bất quá cũng chỉ là đang diễn xiếc, muốn khiến Bạch Lập Nhân tức giận mà thôi.
Bạch Lập Nhân tự nhận mình không có khả năng đó, cũng không có khả năng phân biệt trắng đen, có thể nhìn thấy trò hề của Tiết Hồ Ly.
38 H+ y$ w- j: j. a0 {"Không sao, tôi cũng đang chuẩn bị nói với cô ta, rằng cô ta bị sa thải rồi! Sau khi đem công việc bàn giao là có thể từ chức!" Bạch Lập Nhân kiêu ngạo.
Lúc anh nói lời này, liếc mắt một cái nhìn Diệu Diệu cũng không thèm, vừa dứt câu đã ngạo nghễ xoay người bước đi.
Cô bị sa thải?
Diệu Diệu tức giận ngùn ngụt.
"Này, Bạch Lập Nhân, chúng ta nói chuyện rõ ràng chút!" Diệu Diệu vội vàng đuổi theo.
Muốn chết thì cũng phải hiểu lý do tại sao mình chết chứ?!
Thấy Diệu Diệu quên đi sự tồn tại của mình, cánh tay đặt trên cửa xe của Tiết Khiêm Quân hơi căng thẳng, bước chân anh hơi nhích lên như muốn đuổi theo.
Nhưng chỉ hơi nhích đã bị anh thu lại.
Vẻ tươi cười trên gương mặt chậm rãi tan đi, anh mở cửa xe, ngồi vào tay lái.
Một giây, hai giây, chỉ ba giây thôi, anh nhẹ nhàng khởi động xe, rời khỏi chỗ này.
Những việc mà anh muốn làm, đều đã xong.
...
"Bạch Lập Nhân, anh nói cho rõ ràng, tại sao muốn sa thải tôi?" Bị sa thải và tự từ chức là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cô vẫn cứ lẽo đẽo theo sau Bạch Lập Nhân, anh vào thang máy, cô cũng vào thang máy, anh ra thang máy, cô cũng ra thang máy.
"Tôi theo anh nhiều năm như vậy, anh muốn đuổi là đuổi sao? Dù sao cũng phải cho tôi một lý do khiến tôi tâm phục khẩu phục chứ?!" Diệu Diệu tức muốn chết.
Thấy Bạch Lập Nhân chuẩn bị rút chìa khóa ra mở cửa, Diệu Diệu vốn lẽo đẽo theo sau đột nhiên đè tay anh lại."Anh dựa vào đâu mà đòi sa thải tôi?" Cô làm sai cái gì, dựa vào cái gì mà muốn bôi lên sự nghiệp của cô một vết nhơ lớn như vậy?
"Dựa vào việc cô đùa bỡn tình cảm, dựa vào việc cô dẫn sói vào nhà, bằng này tội danh còn chưa đủ sao?" Bạch Lập Nhân nhìn cô gằn từng chữ.
"Tôi làm sao, đùa bỡn cái gì? Tôi bắt cá hai tay? Có phải anh hiểu lầm gì không?" Diệu Diệu nhất quyết phải hỏi cho ra trọng điểm, không thể chết mà không minh bạch: "Tôi và Tiết Khiêm Quân quen nhau đã hơn một tháng, tình cảm của bọn tôi vô cùng ổn định, anh ấy cũng không yêu cầu tôi làm điều gì! Còn nữa, quan hệ của bọn tôi trong sạch minh bạch, vả lại tôi có trêu chọc gì anh sao?" Cho dù cô có rời khỏi công ty cũng muốn đem những lời này ra nói cho rõ ràng.
Tôi và Tiết Khiêm Quân quen nhau đã hơn một tháng, tình cảm của bọn tôi vô cùng ổn định, anh ấy cũng không yêu cầu tôi làm điều gì! Còn nữa, quan hệ của bọn tôi trong sạch minh bạch, vả lại tôi có trêu chọc gì anh sao?
Chỉ mấy câu không thừa nhận mọi chuyện của cô, khiến anh như bị sét đánh, khiến cảm xúc của anh hoàn toàn bùng nổ.
"Cô tỏ tình với tôi, cô kiên quyết theo đuổi tôi, thậm chí còn bò lên giường của tôi, Liêu Diệu Trăn, vậy mà cô còn nói toàn bộ là do tôi hiểu lầm?!" Giọng nói anh đầy cứng rắn và kiên cường.
Tỏ tình? Kiên quyết theo đuổi? Bò lên giường anh?
Cô đúng là bị oan mà!
"Anh cũng bị mắc bệnh hoang tưởng như Ninh Ninh à? Có phải cũng chưa uống thuốc hay không?!" Diệu Diệu như sắp phát điên đến nơi.
"Tránh ra!" Bạch Lập Nhân sắp bùng nổ rồi, anh thô lỗ đẩy cô ra, định bước vào nhà.
"Tôi không đi, anh đừng có hòng sa thải tôi! Nếu không nói cho rõ ràng, anh mà dám sa thải tôi, tôi đến Sở Lao Động kiện anh cho coi!"
Chuyện này liên quan đến danh dự, Diệu Diệu không cho, chết cũng không cho.
"Tôi có 3% cổ phần của công ty, tôi cũng là cổ đông, chưa họp đại hội cổ đông thì anh chưa có tư cách khai trừ tôi!"
Diệu Diệu đột nhiên nhớ đến chuyện mấy năm trước không chỉ một lần có ý định muốn từ chức nhưng đều bị dập tắt một cách qua loa, không phải cô không thể đi, mà là cô không muốn đi!
"Cổ phần công ty sao? Được! Tôi sẽ ấn định giá thị trường cho cô, nửa đồng cũng không thiếu!" Bạch Lập Nhân đẩy tay cô ra, đi thẳng vào nhà.
"Bạch Lập Nhân, rốt cuộc là anh tức cái gì chứ? Chúng ta ngồi xuống từ từ nói được không?" Diệu Diệu vội vàng kéo anh lại, gấp đến độ gần như thất thố.
Bạch Lập Nhân mở tủ sắt, lấy sổ tiết kiệm của mình ra, ném vào người cô: "Thẻ này có khoảng 50 vạn tiền mặt, mật mã chắc cô cũng biết, cầm lấy đi!" Tổng tài sản của cả công ty nhiều lắm cũng chỉ bốn trăm vạn, chưa kể nợ ngân hàng còn 300 ngàn, những khoản khác anh không muốn so đo với cô, năm mươi vạn này chắc cũng đủ để mua 3% cổ phần của cô đi!
"Anh đừng nóng, bình tĩnh một chút!" Diệu Diệu trợn tròn mắt.
Cô tất nhiên là biết mật mã.
Mặc là mật mã máy tính hay mật mã sổ tiết kiệm, cô đều biết tất.
Cho dù có muốn thanh toán cổ phần của công ty cũng không thể tính toán kiểu này, vả lại công ty không chỉ của một mình anh, sao anh lại bỏ tiền của mình ra như vậy? Bạch Lập Nhân hiện tại dường như đang mất lý trí.
"Đúng rồi, cô còn muốn nhà đúng không!" Bạch Lập Nhân gật gật đầu.
Anh đã từng hứa, tuy rằng lúc ấy chỉ hứa cho có lệ, nhưng anh vẫn nhớ rõ.
Anh bắt đầu đi tìm số điện thoại của chủ nhà, sau khi tìm được thì lập tức gọi điện: "Tôi muốn mua nhà của anh, căn của Liêu Diệu Trăn đang thuê ấy, giá bao nhiêu cũng được, chỉ cần ngày mai làm xong thủ tục thì không thành vấn đề!" Chủ căn nhà anh đang thuê và căn nhà cô đang thuê là một người.
"Bạch Lập Nhân, anh điên rồi?!" Diệu Diệu giật mình giật lấy điện thoại của anh.
Nhưng Bạch Lập Nhân đột nhiên vươn một tay ra tránh, Diệu Diệu chật vật ngã trên mặt đất, chỉ có thể nhìn anh đứng thương lượng giá cả với chủ nhà: "Được, một trăm năm mươi vạn, thành giao! Ngày mai gặp anh ở trung tâm giao dịch bất động sản!"
Nói xong, anh cúp máy: "Sáng mai tôi sẽ chuyển tiền sang tài khoản chủ nhà, chiều mai hai giờ cô nhớ đi làm thủ tục sang tên với anh ta!"
Này...này...này...rõ ràng, lưu loát như lốc xoáy tập kích.
Diệu Diệu tin chắc là từ ngày mai trở đi, mình sẽ không bao giờ được gặp lại Bạch Lập Nhân nữa.
Anh ta chắc chắn sẽ dọn khỏi khu nhà này.
"Cô có thể lăn!" Gần như là kéo, Bạch Lập Nhân kéo cô lôi đi như bao tải, sau đó ném thẳng ra khỏi cửa.
"Rầm" một tiếng, giống như dùng rất nhiều sức để đóng cửa phòng.
Một chuỗi sự kiện liên hoàn này hệt như bạo chấn, Diệu Diệu ôm cái mông đau nhức, một câu cũng không nói thành lời, chỉ thấy tủi thân đến phát khóc.
"Cạch". Cửa phòng lại mở ra.
Diệu Diệu ngồi trên hành lang cầm sổ tiết kiệm của Bạch Lập Nhân, vội vàng ngẩng đầu, ý muốn vãn hồi tình hữu nghị: "Bạch Lập Nhân, chúng ta nói chuyện được không? Sau khi nói chuyện rõ ràng anh sẽ biết tất cả chỉ là hiểu lầm!" Cô không phải loại phụ nữ như anh nghĩ mà!
Cổ phần công ty năm mươi vạn, nhà ở 150 vạn, anh ta nghĩ mình là đại gia sao?! Cho dù trước đây đúng là anh ta có hứa như vậy, nhưng cô cũng không cần anh ta thực hiện a!
Một cái vòng tay, bị xem như rác rưởi mà ném mạnh xuống đất.
"Liêu Diệu Trăn, tôi không muốn nghe cô dối trá thêm câu nào nữa!" Nói xong, lại "rầm" một tiếng đóng cửa phòng.
Diệu Diệu bị trận biến cố này làm cho đầu óc choáng váng.
Cô thật sự rất oan uổng mà!
Nước mắt kìm nén đã lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, một giọt rơi xuống đùi, Diệu Diệu dùng mu bàn tay lau nước mắt, một tay với lấy vòng tay rớt trên sàn.
Nếu ngay cả một cơ hội để giải thích anh ta cũng không cho, việc gì cô phải tiếp tục lấy mặt nóng đi dán mông lạnh kia chứ?
Nhưng vừa động vào, cô rõ ràng có thể cảm giác được hơi ấm truyền từ vòng tay đến lòng bàn tay cô.
Hơi ấm này, không lừa được ai cả.
Rõ ràng vừa rồi Bạch Lập Nhân cởi sợi dây này từ cổ tay anh.
Nhưng buổi sáng lúc đi làm, cô không hề nhìn thấy anh đeo nó mà!
Chẳng lẽ từ sau khi tan tầm, anh vẫn đeo nó suốt?
Ý nghĩ này khiến Diệu Diệu kinh ngạc.
Cẩn thận nhớ lại một chút, vừa rồi ở trong thang máy, hình như trên cổ tay anh có vật gì đó.
Vì sao lại như vậy? Không phải anh bảo đeo vòng tay vào nhìn rất ẻo lả sao? Cô còn nghĩ, sau này nếu muốn anh đeo còn phải khua môi múa mép một hồi.
Vì sao đột nhiên lại có chuyển biến lớn như vậy? Hơn nữa, lại nhớ lại một chút, ngày đó, lúc nhận quà, tuy rằng vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng...quả thật rất giống người đang yêu!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ...Bạch Lập Nhân thích cô?
Cho nên mới quý món quà sinh nhật mà cô tặng?
Cho nên mới đánh cho Đan Thiểu Quan phải nhập viện, cho nên mới bởi vì cô quen bạn trai mà khó chịu như vậy?
Ý nghĩ này hoàn toàn đốn ngã Diệu Diệu.
Mặc kệ cái mông đau, vì kinh hãi quá độ mà ngồi phịch trên sàn nhà, chân Diệu Diệu bây giờ bủn rủn đến mức ngay cả đứng cũng không vững.
← Ch. 32 | Ch. 34 → |