← Ch.23 | Ch.25 → |
Bạch Lập Nhân quả thật rất tức giận. Mấy ngày nay thái độ của anh với Diệu Diệu vô cùng lạnh lùng, suốt ngày cứ chưng ra bộ dạng 'măc kệ cô'. Nhưng thỉnh thoảng vẫn không thể không nói chuyện với cô.
"Thư ký Liêu, đại lý bên phía Vũ Hán xảy ra chút vấn đề!" Sau khi nhận được thư khiếu nại của đối phương, anh nghiêm túc nói sơ qua tình huống lúc này cho cô: "Theo như nguồn tin gửi đến thì cách đây nửa tháng, đại lý buôn bán nhãn hiệu của chúng ta đã bắt đầu xuất hiện, hơn nữa đối phương còn chưa được sự đồng ý đã tự ý mở một gian chiết khấu riêng."
A.
"Tại sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?" Diệu Diệu giật mình.
"Tình huống này là thật, phía đại lý bên Vũ Hán đã muốn hủy bỏ hợp đồng, hơn nữa dựa theo điều khoản ghi trong đó thì chúng ta còn phải bồi thường tổn thất của họ trong hai tháng đầu nhập hàng." Anh đau đầu. Buổi chiều hôm đó, Diệu Diệu tức tốc theo Bạch Lập Nhân đáp máy bay đến Vũ Hán. Trên máy bay, có lẽ do tâm tình anh không tốt nên ngoài chuyện công việc ra, anh không hé răng nói với cô đến nửa lời. Tình huống này cứ tiếp tục kéo dài khiến Diệu Diệu buồn bực, mình rốt cuộc đã làm gì đắc tội với anh ta? Chẳng phải chỉ không thay anh ta giặt quần áo nữa thôi sao, có cần phải lạnh lùng đến mức này không?
"Số hàng hóa của năm ngoái và năm kia trông rất giống với số hàng mà phía đại lý bên Nam Kinh đã lấy."
Sau khi kiểm tra một lượt các gian hàng, dựa vào trí nhớ tuyệt đỉnh của mình mà Diệu Diệu cũng có thể đưa ra được chút manh mối. Lượng hàng của công ty rất nhiều, mỗi lần các đại lý đặt hàng đều dựa vào con mắt của chính mình và thị hiếu của khách hàng từng vùng mà xuất đơn, bởi vậy lượng hàng hóa cho từng thị trường cũng dần có nhiều điểm khác biệt. Hàng năm mỗi lần nhận đơn đặt hàng, Diệu Diệu đều tự mình quản lý hết mọi việc to nhỏ. Cũng nhờ vào trí nhớ cực tốt của mình mà lượng công việc của cô giảm đi đáng kể, giúp Bạch Lập Nhân rất nhiều. Ở khách sạn, anh và Diệu Diệu lôi đống giấy tờ hàng hóa của năm ngoái và năm kia ra kiểm tra, căn cứ vào vào bản thu hồi vốn mặt hàng may mặc của công ty có rất nhiều chênh lệch. Nếu đối chiếu kết quả thì đại lý ở Nam Kinh là đáng nghi ngờ nhất. Hơn nữa phía bên Nam Kinh toàn bộ đều là hàng mua lại, nếu có hàng tồn kho thì công ty không chịu trách nhiệm quản lý.
Từ khi bắt đầu kinh doanh, công ty chưa từng gặp trường hợp như thế này bao giờ. Sau khi phát hiện ra vấn đề, hai người cấp tốc bay đến Nam Kinh, vừa để kiểm tra tình hình kinh doanh, vừa hẹn gặp mặt hội thương nhân bên đó, hy vọng bọn họ có thể đưa ra một câu trả lời chính xác. Vụ kiện tụng này hễ nổ ra thì chắc chắn công ty sẽ phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ, chẳng qua quá trình thương lượng với bên đại diện ở Nam Kinh cũng không được suôn sẻ, đối phương gần như một mực phủ nhận nguồn cung cấp từ phía họ: "Này, làm sao bây giờ? Có cần tôi liên hệ với luật sư không?!" Trên máy bay, Diệu Diệu xin chỉ thị từ phía anh.
"Hàng hóa lưu thông trên cả nước rất nhanh, nếu muốn tìm ra được bằng chứng xác thực quả thật rất khó." Bạch Lập Nhân lắc đầu. Nếu đệ đơn ra tòa, chắc chắn sẽ tốn thêm một khoản, hơn nữa phần thắng cũng không lớn. Chuyện này trước mắt chỉ có thể để yên, tổn thất một số tiền lớn như vậy đương nhiên tâm tình mọi người đều rất kém. Từ khi khởi đầu đến nay, cô và Bạch Lập Nhân luôn trong tình trạng xuôi chèo mát mái, chưa hề xuất hiện loại tình huống như hiện tại bao giờ.
Chủ nhật, Diệu Diệu về nhà một chuyến.
Trong giờ cơm trưa.
"Mẹ, xem phong thủy cho công ty con một chút đi! Loại nào lợi hại nhất ấy! Giúp công ty bọn con chọn ra ngày lành tháng tốt để xả xui luôn thì càng tốt!" Diệu Diệu đột nhiên nảy ra ý này, gần đây chuyện trong công ty chẳng thuận lợi chút nào. Công ty này là do cô tận mắt chứng kiến nó lập nghiệp, rồi từ từ lớn mạnh, đối với cô, nó như đứa con tinh thần của mình, hiện tại toàn bộ công ty được phủ một lớp áp suất siêu thấp, Bạch Lập Nhân cả ngày chỉ chưng ra bản mặt thối khắm, cô thực sự chịu hết nổi rồi.
"Này này này, thuật phong thủy là một môn học cao thâm uyên bác, mày xem mẹ là cỗ máy vạn năng à?!"
Không phải bà không muốn giúp cô, mà là thuật phong thủy rất cao thâm, bà chỉ biết vận dụng mấy phép xem vận mệnh, may rủi, với mệnh cục ra sao thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là người mới nhập môn.
Bị mẹ thẳng thừng từ chối, Diệu Diệu ủ rũ.
"Không phải lúc thành lập công ty mẹ của giám đốc mày cũng đã tìm thầy đến xem phong thủy sao, còn bỏ ra mấy vạn để mua vật dụng bày trận kia mà?" Mẹ Diệu Diệu cầm một bộ bài trên tay vuốt ve, làm như không chút để ý hỏi. Nếu đúng là như vậy, không chừng phong thủy trận cũng đã bị phá.
"Đúng vậy, tuy Bạch Lập Nhân không thích mấy chuyện như vậy nhưng không cản được mẹ Bạch." Diệu Diệu không thể không thừa nhận, Bạch Lập Nhân tuy tính tình kỳ cục, nhưng lại là một đứa con rất hiếu thảo.
Mẹ Diệu Diệu rút ra một lá bài. Thủy giúp ngư, ngư giúp thủy, bà muốn xem vận thế của con gái mình trong năm nay.
Rút một lá, mẹ Diệu Diệu âm thầm kinh hãi, sau đó trả lại lá bài vào chỗ cũ, nhanh chóng xáo lại bài, miễn cưỡng thôi miên bản thân rằng mình chưa hề nhìn thấy gì cả: "Diệu Diệu, lần này mày về nhà, hình như sắc mặt không được tốt." Mẹ Diệu lại gần, cẩn thận quan sát cô, phát hiện trán Diệu Diệu có yêu khí.
"Có phải mắt con dạo này thâm lắm không?" Diệu Diệu chỉ vào mắt mình kêu khổ: "Mấy hôm nay con không ngủ được, ăn cũng không thấy ngon, hơn nữa ngay cả thời gian hẹn hò cũng không có!" Cô dạo này toàn phải từ chối hẹn hò với Tiết Khiêm Quân, rất đau lòng á.
"Mày lại quen bạn trai?" Mẹ Diệu Diệu kinh ngạc.
"Đúng vậy, nếu con không quen bạn trai thì chẳng nhẽ nhân duyên từ trên trời rớt xuống chắc?" Diệu Diệu buồn cười hỏi.
"Thật ra quen vài người bạn trai để tích lũy kinh nghiệm cũng không tồi." Mẹ Diệu Diệu gật đầu.
Không thể lãng phí tuổi thanh xuân được.
Chỉ có điều.
Mẹ Diệu Diệu hướng về phía con gái ngoắc ngoắc tay: "Diệu Diệu, đưa tay mày cho mẹ sờ một tý."
Ể?
Tuy rằng cô rất không thích điệu bộ thầy tướng này của mẹ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua, chìa tay ra.
Mẹ Diệu Diệu cầm tay con gái.
Sắc mặt dần dần trắng bệch.
"Diệu Diệu, mày bốc một lá đi." Bà giục.
Gì nữa đây?
Cho dù không thích nhưng Diệu Diệu vẫn bốc lấy một lá đưa cho mẹ.
Bà xem kỹ lá bài, niệm ra từng chữ: "Âm khắc hư danh, tiểu quỷ xâm nhập, hồn nan định, không chết cũng khó sống."
"Mẹ, mấy lời độc ác như vậy mà mẹ cũng nói được, có phải hơi quá đáng rồi không!" Diệu Diệu quay đầu trách.
Cô không mấy tin vào chuyện bói toán này, bốc bài là cần vận may, nếu bốc trúng ba lá giống nhau có khi cũng chỉ là trùng hợp.
Ngay cả mẹ cô cũng thừa nhận rằng mấy chuyện kiểu này không nên quá tin tưởng.
Ánh mắt mẹ Diệu Diệu run lên.
Lá bài này.
Xem ra...mệnh kiếp đã gần điểm.
"Diệu Diệu, mày đợi mẹ chút." Bà vào trong buồng lấy ra một cái hòm bằng gỗ mộc đưa cho cô: "Mấy cái này, tìm một cơ hội nào đó đưa cho giám đốc của mày."
Nghe vậy, Diệu Diệu mừng rỡ: "Mẹ, có phải nó sẽ giúp tài vận của Bạch Lập Nhân tốt lên không?"
Cô mở hòm ra, bên trong có vài tờ giấy màu vàng, cùng với một cái vòng đeo tay bằng hắc diệu thạch*.
"Mẹ à, mẹ làm cho anh ta một cái vòng trừ tà sao? Con thấy tặng một cái mặt dây chuyền hình thập giá còn hơn!" Diệu Diệu khó hiểu hỏi, khóe môi cũng giương lên.
Cái tên Bạch Lập Nhân kia á, trời sinh dương nam siêu cường, còn cần bảo thạch trừ tà cái rắm!
"Nếu người thường đeo hắc diệu thạch quả thật giống như thờ phật ở nhà, có tác dụng trừ tà rất mạnh. Nhưng..." Mẹ Diệu Diệu bí hiểm nói với con gái: "Thế gian vạn vật đều có mặt phải và mặt trái, nếu dương nam mà đeo hắc diệu thạch, ngược lại sẽ giảm bớt sức mạnh tỏa ra từ cơ thể, khiến sức mạnh của nó không còn mạnh mẽ như mặt trời nữa."
"Cái vòng tay bằng hắc diệu thạch này, mẹ đã dùng muối tiêu từ, nếu có một ngày mày không thể lại gần nó, bảo nó đeo cái vòng này vào, hồn phách của mày sẽ không bị phỏng."
Diệu Diệu bị mẹ nói đến váng đầu hoa mắt.
Cô đến gần Bạch Lập Nhân còn không dễ gì, làm sao bắt anh ta đeo cái vòng này đây? Làm ơn đi, cô không phải quỷ!
"Vậy còn mấy tờ giấy màu vàng này? Trông như tờ rơi ấy, lại còn nhiều như vậy, mẹ định đóng sách sao?" Dù sao cô nghe cũng không hiểu, tốt nhất là nên hỏi mẹ cách đưa cái vòng tay này cho Bạch Lập Nhân.
"Người bình thường không thể nhìn thấy quỷ, bao gồm cả mẹ, cái xấp linh phù đó là để giúp người ta nhìn thấy hồn ma."
Phương pháp để nhìn thấy quỷ có rất nhiều, đây là cách đơn giản nhất.
"Mày bảo nó đốt đống linh phù này rồi lấy tro pha với nước, uống vào có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể thấy, nhưng cách ba ngày phải uống một lần mới có thể duy trì khả năng."
Diệu Diệu cười hề hề: "Mẹ à, con chưa nói với mẹ là giám đốc của con mắc chứng nghiện sạch sẽ sao?" Làm cho Bạch Lập Nhân uống cái này á? Nếu được thì cô đi đầu xuống đất!
Đây cũng là chuyện mà mẹ Diệu Diệu lo lắng nhất.
"Con gái, có rất nhiều chuyện mẹ chỉ có thể đoán được chút ít, không thể đoán được toàn bộ." Mẹ Diệu Diệu tiếc nuối.
Bà có thể mơ hồ biết trước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không thể đoán được toàn bộ, càng không thể nắm chắc được kết cục.
Mệnh kiếp đã định, chỉ có thể phòng chứ không thể tránh.
"Diệu Diệu, mày dắt A Vu về nhà mày đi." Bà lo lắng nhìn cô.
Bà nghi ngờ trong nhà cô sớm đã tồn tại vài 'thứ' không được sạch sẽ, nên tốt nhất là bảo cô dẫn A Vu về nhà, để nó điều tra thực hư xem thế nào.
"Mẹ, mẹ muốn thiêu chết A Vu sao?" Diệu Diệu không đồng ý.
"Không, chỉ cần những lúc Bạch Lập Nhân có nhà, nó không hiện ra là được." Bà chắp tay niệm chú, sau đó một bóng trắng vụt qua, nhập vào cây xương rồng.
"Chỗ mày ở rất sạch sẽ, âm tà không thể dễ dàng đến hay đi, mẹ chỉ có thể đưa A Vu nhập vào cái cây đó để mày đem theo." Về phần có thể đuổi con ma đó đi hay không, còn phải xem năng lực của A Vu đến đâu đã.
Diệu Diệu vốn định đến xin một trận phong thủy cực mạnh, cuối cùng lại đem theo một cái cây và một cái hộp gỗ về nhà.
Diệu Diệu đặt chậu xương rồng bên cạnh chậu lan dạ hương, cô lấy cái vòng tay bằng hắc diệu thạch ra ngắm, nheo mắt lại tính toán.
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện lấy cái vòng này làm quà sinh nhật! Vòng tay hắc diệu thạch, mười đồng một chuỗi hay mấy ngàn một chuỗi cũng có, tên Bạch Lập Nhân kia khẳng định không thể nhìn ra giá trị chân chính của nó đâu.
E he he...
Vì có thể tiết kiệm tiền quà sinh nhật, Diệu Diệu vui vẻ tặc lưỡi cười.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |