Vay nóng Homecredit

Truyện:Mắt Trái - Chương 07

Mắt Trái
Trọn bộ 91 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Siêu sale Lazada


Đan Thiểu Quan sau một thời gian biệt tăm biệt tích cuối cùng cũng chủ động đến tìm cô.

Diệu Diệu đang ôn tập cho kì thi, nghe Đan Thiểu Quan nói có chuyện rất quan trọng cần gặp mình liền lập tức buông sách giáo khoa đến chỗ hẹn.

Địa điểm mà Đan Thiểu Quan hẹn gặp cô có vẻ hẻo lánh, là "khu vực dành cho tình nhân" của trường.

Khu vực này hễ đến tối là có rất nhiều cặp tình nhân hẹn hò, có cặp đến đây chỉ đơn thuần để nói chuyện phiếm, có cặp còn ôm ấm, hôn hít nhau.

Cuộc sống đại học thực ra khá nhàn hạ, hoàn toàn khác xa so với cuộc sống thời trung học, lúc ấy nếu hai người có tình cảm với nhau thì bị xem là yêu sớm, nhưng đại học lại hoàn toàn bất đồng, có nhiều lúc ngay cả giáo viên cũng khuyến khích học sinh qua lại.

Nhưng hiện tại sắp sửa đến kì thi cuối kì, cho dù là Ninh Ninh lòng tham vô đáy cũng không thể không ngoan ngoãn tập trung vào bài vở.

Đan Thiểu Quan đã đến từ sớm, bọn họ ngồi dưới một gốc cây đại thụ, xung quanh không một bóng người.

"Có chuyện gì vậy?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Cách đây vài ngày, mỗi lần cô hỏi Đan Thiểu Quan câu này, anh đều ấp a ấp úng lấy cớ bận rộn để từ chối trả lời.

Cô thần kinh thô, dây thần kinh cảm xúc nhiều khi không hoạt động.

Ninh Ninh vỗ ngực đảm bảo với cô rằng Đan Thiểu Quan đang bắt cá hai tay, nhưng cô không nghĩ anh lại xấu xa như vậy.

"Diệu Diệu...anh..." Đan Thiểu Quan vẻ mặt bối rối, muốn nói gì đó, nhưng dường như rất khó mở miệng.

"Anh có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra, không sao cả." Diệu Diệu hít sâu một hơi.

Cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

"Diệu Diệu..." Đan Thiểu Quan ngưng mắt nhìn, đột nhiên dùng sức ôm chầm lấy cô: "Diệu Diệu...Anh yêu em!"

Diệu Diệu ngây người, cô không ngờ đây lại là điều mà anh muốn nói.

Cô cứ tưởng...

"Anh...sao vậy?" Trước khi đến đây, cô đã nghĩ Đan Thiểu Quan muốn chia tay với mình, nên đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ càng, để tránh tâm tình kích động và đau khổ.

"Diệu Diệu, mấy ngày nay anh mới phát hiện bản thân mình thực sự rất yêu em!" Đan Thiểu Quan vẻ mặt đau khổ.

A?

Cô sửng sốt.

"Diệu Diệu, Diệu Diệu..." Đan Thiểu Quan vẫn tiếp tục thì thào tên cô.

Cô mờ mịt nhìn anh.

"Diệu Diệu, chúng ta đừng rời xa nhau, cả đời này vĩnh viễn bên nhau như thế này, được không?" Anh lo lắng cầm tay cô hỏi.

Là thề non hẹn biển sao?

Không chút do dự? Sự việc giải quyết đơn giản như vậy thôi?

Một khi đã như vậy. Diệu Diệu quyết định coi như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì.

"Vâng!" Cô xinh đẹp nở nụ cười.

"Diệu Diệu..." Đan Thiểu Quan vuốt nhẹ trán cô, lại thâm tình gọi tên cô.

Nụ cười của cô khiến hắn như trút được gánh nặng.

"Diệu Diệu, anh muốn hôn em..."

Cô ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng, môi đã cảm thấy ươn ướt.

Diệu Diệu căng thẳng, dù sao đây cũng là nụ hôn đầu của cô.

Cô dù thở nhẹ cũng không dám, bị Đan Thiểu Quan thâm tình trằn trọc cánh môi, Diệu Diệu cả người cứng đờ như tượng đá.

Đan Thiểu Quan dùng sức cạy mở môi cô, nhưng Diệu Diệu tay chân luống cuống, cộng với tâm tình hồi hộp, lại càng ngậm chặt miệng.

Mà anh vì lửa nóng ngày càng mãnh liệt, không xâm nhập được liền chuyển sang tấn công nơi khác.

Đan Thiểu Quan hạ xuống gáy Diệu Diệu một chuỗi dấu hôn, "Thiểu Quan, đừng!" Diệu Diệu xấu hổ trốn tránh Đan Thiểu Quan đang không thể khống chế bản thân.

"Diệu Diệu...chúng ta, chúng ta làm chuyện đó được không?" Đan Thiểu Quan vẻ mặt đầy dục vọng hỏi.

Dù gì chỗ này cũng không có người, tìm một nơi kín đáo làm chuyện đó cũng không sợ bị phát hiện.

Nếu cô xấu hổ, bọn họ đi thuê phòng cũng không sao.

Dù gì các cặp tình nhân khác đều như vậy.

"Không!" Diệu Diệu sợ hãi lắp bắp: "Không, trước 20 tuổi...Không, không được..." Đối với Diệu Diệu, phải qua 20 tuổi mới được xem là người trưởng thành.

"Diệu Diệu, anh xin em, cho anh được không? Anh thật sự rất muốn!" Đan Thiểu Quan đè lên người cô, vẻ mặt không thể khống chế được nữa.

"Không được, thật sự không được!" Diệu Diệu hoang mang mở to mắt.

Không được, nơi này, làm sao có thể?!

"Cho anh, anh tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm. Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng ta ngay lập tức kết hôn, như vậy cũng không được?" Đan Thiểu Quan nôn nóng kéo quần áo cô, hai tay sờ soạn đường cong khiến đám đàn ông mê mẩn.

Diệu Diệu vội vàng đẩy anh ra, không ngừng lắc đầu, kiên định đáp: "Không được!"

Phải đợi đến 20 tuổi!

Ánh mắt kích động nhưng kiên định của cô dường như ẩn chưa một sức mạnh rất lớn, Đan Thiểu Quan bị cô nhìn chằm chằm liền cảm thấy bản thân như bị hắt một chậu nước lạnh vào người.

Dục vọng vừa được khai mào dần dần biến mất, cuối cùng trở lại mềm nhũn không chút lực công kích.

"Anh vì em hy sinh nhiều như vậy, chỉ có ngần đấy cũng không thể đáp ứng sao?" Hắn lạnh lùng chất vấn: "Chẳng lẽ em không hề yêu anh?"

"Đàn ông các anh tại sao nhất định phải như vậy?" Diệu Diệu cảm thấy rất khó chịu.

Làm tình đại diện cho tất cả sao? Không giao thân mình cho anh thì có nghĩa là cô không yêu anh sao?

"Chúng ta bình tĩnh lại một chút đi, em đi trước." Cô quyết định cho anh thêm thời gian để suy nghĩ lại rõ ràng, cô tin anh sẽ không làm mình thất vọng.

Bình tĩnh.

Thì ra lại là bình tĩnh, không phải thỏa hiệp, không phải yêu.

"Được, chúng ta bình tĩnh lại một chút." Đan Thiểu Quan chết lặng gật gật đầu.

Trái tim hắn bỗng lạnh hẳn đi.

Diệu Diệu khổ sở xoay người bỏ chạy, vừa ra khỏi khuôn viên lại đụng trúng một người.

"Bạn học, chú ý một chút!" Đối phương không mặn không nhạt nhắc nhở.

"Xin lỗi, xin lỗi!" Cô vội vàng xin lỗi, không nghĩ vừa nâng mắt đã phát hiện đó là Bạch Lập Nhân.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Cô không ngờ mình lại đi xin lỗi tên keo kiệt Bạch Lập Nhân này, nhưng dù gì cũng là mình sai.

Chẳng qua...

Bọn họ đứng gần nhau, vị trí này vừa hay lại khiến Bạch Lập Nhân nhìn rõ mấy dấu hôn trên cổ cô.

Liêu diệu trăn lúc này quần áo không chỉnh tề, hơn nữa vẻ mặt kích động, người khác rất khó mới không tưởng tượng tới...

....

"Cô thật ghê tởm!" Bạch Lập Nhân ngang nhiên phỉ nhổ.

Cái! Cái!

Mọi người đều ở ký túc xá ôn tập nên rất ầm ỹ, hắn còn định tìm mấy góc khuất khuất trong trường học bài cho yên tĩnh.

Ai ngờ giữa nơi công cộng mà lại...

Kinh tởm!

Bạch Lập Nhân tưởng tượng đã thấy buồn nôn, cảm thấy không gì kinh tởm bằng.

Diệu Diệu khó chịu: "Liên quan đến cậu cái rắm!"

Lời xin lỗi cứ thế bị cô nuốt vào bụng.

"Theo tôi đến phòng ban giám hiệu!" Bạch Lập Nhân kéo tay cô.

Dám ở giữa nơi công cộng tằng tịu, nhất định phải phạt thật nặng.

"Cậu đi chết đi!" Cô tranh thủ lúc anh không để ý, đạp cho một phát.

"A!" Bạch Lập Nhân ôm chân kêu đau.

Tâm tình Diệu Diệu bỗng chốc trở nên khoái trá, hừ một tiếng, thoải mái bước đi.

Một nghìn cái dép vào mặt Đan Thiểu Quan!!!!!!

*****

Diệu Diệu và Đan Thiểu Quan cứ thế xảy ra chiến tranh lạnh.

Lúc hai người gặp nhau ở căn-tin, Đan Thiểu Quan lạnh nhạt giả vờ như không quen biết cô, sau khi kì thi kết thúc cũng không nói không rằng một mình trở về Ôn Châu.

Đêm giao thừa, nhà nhà đều ở bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Nhà cô cũng vậy.

Một bàn ăn, hai người, ba đôi đũa, ba cái bát.

Ăn xong bữa cơm tất niên không rõ mùi vị, Diệu Diệu lại về phòng, không nhịn được bấm số gọi điện cho Đan Thiểu Quan.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý..." Giọng nữ quen thuộc từ điện thoại truyền ra.

Tiếp tục chiến tranh sao?

Cô gửi đi một tin nhắn, chậm chạm chờ đợi.

"Chuyện gì vậy? Cả bữa tối cũng không ăn mấy?" Mẹ cô không thèm gõ cửa, trực tiếp vào phòng.

Lúc cô cùng Đan Thiểu Quan lên tàu đi Thượng Hải, bà chỉ biết cô đang quen bạn trai, cô khi đó còn hỏi bà thấy Đan Thiểu Quan thế nào.

Bà chỉ đáp lại một câu: "Tên nhóc này bề ngoài không mẫu mực, tướng số cũng không có gì đặc biệt, nhưng cùng mày gần gũi lại có thể được hưởng ít vận may."

Cô nghe cũng hiểu được ý bà, kỳ thật nếu như cô thật sự có tướng phụ phu, có thể giúp bạn trai mình công thành danh toại, cô cũng rất vui.

Chẳng qua bây giờ...

"Mẹ, vì sao mẹ lại yên tâm cho con quen bạn trai?" Cô vì từ chối yêu cầu của bạn trai mà thành ra thế này, điều này khiến cô cảm thấy rất buồn.

Chẳng lẽ cái này gọi là phiền não tuổi trưởng thành?

Cô sai rồi sao?

Vấn đề này cô đã từng hỏi qua ba người.

Ninh Ninh nói, mày đúng là sai rồi, mày cứ trơ trơ ra đó cho anh ta nhìn, nhưng lại không cho anh ta sờ hay ăn, chẳng khác nào tra tấn con người ta. Ninh Ninh còn nói, mày còn muốn làm xử nữ đến khi nào? Muốn ở vậy đến già à? Làm ơn đi, như vậy mới thực sự là bi ai! Không cùng đàn ông làm cái đó, vậy cũng gọi là phụ nữ sao?

Cô nhịn không được âm thầm tự mình giải thích, cô không muốn làm xử nữ đến già, nhưng ít nhất cũng phải chuẩn bị tâm lý một chút chứ!

Hiểu Vũ nói, loại chuyện này không thể nói là đúng hay sai, đàn ông dễ xúc động, có thể anh ta cảm thấy rất "khổ sở", nhưng tại sao anh ta không thể hiểu mày bất an hay sợ hãi đến mức nào? Loại chuyện như vậy, tình nùng ý mật tự nhiên sẽ xảy ra, làm gì có chuyện cố ý như vậy?

Cô quả thực đồng ý với ý kiến của Hiểu Vũ.

Hạ Thiên không cần đề cập đến làm gì, nó vừa nghe đã khinh bỉ mắng Diệu Diệu tại sao không hỏi ngược lại Đan Thiểu Quan, nếu anh yêu cô, vì sao còn muốn ép cô?!

Mẹ Triệu nghe cô nói xong liền cười: "Diệu Diệu, con có nghe Bạch Hổ khắc phu bao giờ chưa?"

Cô nghe bà nói vậy lập tức ôm ngực: "Mẹ, con không phải Bạch Hổ gì cả..." Cô về phương diện đó có chút chíp bông, tuy rằng không phải hiểu rõ cặn kẽ, nhưng cũng không phải là không hiểu.

Bà biết cô hiểu lầm ý của mình, liền giải thích: "Mẹ tất nhiên là biết con gái mình không phải Bạch Hổ, ý của mẹ là, Bạch Hổ chỉ khi nào gặp được Thanh Long, mới có thể đạt tới cảnh giới ngày đêm hợp nhất, những người khác chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi."

Nói trắng ra, những lời này đều là một mớ lòng bòng, cô nghe không hiểu.

"Diệu Diệu, mày càng lớn càng xinh đẹp, nhưng tính tình vẫn cứ ngu nga ngu ngơ. Mẹ vì lo lắng cho mày nên ám vào người mày một cái "khóa trời", về phần chìa khóa ở đâu, thì mày tự đi tìm vậy!" Bà đắc ý cười: "Cho nên, bất kể mày có bao nhiêu bạn trai, mẹ vẫn rất an tâm."

Tốt nhất là đừng lấy chồng, hai mẹ con làm bạn thế này là vui rồi.

Kì lạ! Kì lạ!

Cô chả hiểu bà đang nói cái gì cả.

Từ sau khi làm bà cốt, đúng là càng ngày càng khủng bố, tuyệt đối không phải người bình thường!

...

*****

Ngay từ đầu cô đã rất tích cực gọi điện, gửi tin nhắn.

Nhưng đều là đá chìm đáy biển.

Cứ như vậy qua nửa tháng, điện thoại vẫn như cũ không nhận được bất cứ hồi âm nào.

Đã đến ngày đi mua vé tàu trở lại trường, Diệu Diệu cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi bạn bè địa chỉ nhà của Đan Thiểu Quan.

Thành phố Ôn Châu phồn hoa như vậy, khắp nơi đều là nhà cao tầng, nhưng địa chỉ nhà Đan Thiểu Quan lại nằm trong khu nội thành cũ, ở mặt sau dãy nhà cao tầng, là một khu nhà đơn sơ cũ kĩ.

Sau khi biết được địa chỉ, Diệu Diệu quyết định đến đó một phen.

Ở Ôn Châu, nhà cũ không phải là hiếm, tuy rằng sau khi cải cách có nhiều nhà bị phá dỡ và dời đi nơi khác, nhưng cũng có vài nơi chưa được giải tỏa.

Nhà của Đan Thiểu Quan thuộc một trong số đó.

Mở cửa là một bà lão, khuôn mặt có nhiều nét tương tự anh, khi còn trẻ chắc hẳn là một mỹ nữ, chắc là bà nội của Đan Thiểu Quan.

Cô qua khe hở của cửa nhìn vào trong nhà, vừa nhìn đã hiểu rõ gia cảnh nhà Đan Thiểu Quan.

Đây là một căn nhà cấp bốn cũ kĩ, rộng khoảng bốn, năm mươi mét vuông, mà lại có đến ba người ở.

Mà phòng của Đan Thiểu Quan chính là một căn gác nhỏ được đóng qua loa, mùa đông thì lạnh, còn mùa hè thì nóng.

"Cháu chào bà, xin hỏi có Thiểu Quan ở nhà không ạ?" Cô lễ phép hỏi, che dấu vẻ lúng túng.

Cô biết gia cảnh nhà anh không được tốt, nhưng không nghĩ lại mộc mạc đến nhường này, dù sao ở Ôn Châu những gia đình có điều kiện như thế này rất ít.

"Thiểu Quan nhà chúng tôi sao? Nó ra nước ngoài rồi!" Không ngờ bà nội anh lại nói vậy, giọng nói không chút che dấu niềm tự hào.

Mấy ngày nay, người nhà họ Đan gặp ai cũng đều đề cập đến chuyện này một cách rất hãnh diện.

Ra nước ngoài?

Diệu Diệu giật mình.

Làm sao có thể!!!

"Thiểu Quan nhà chúng tôi ấy mà, quen được một cô bạn gái có tiền, là thiên kim thiểu thư của một tập đoàn lớn đó! Vì tiểu thư nhà người ta muốn đi du học, nên mong Thiểu Quan nhà chúng tôi cùng cô ấy đi chung!" Bà nội tất nhiên cũng thêm mắm dặm muối khoe khoang.

Ở Ôn Châu, nếu như nhà không có tiền, sinh con nhất định phải đủ xinh đẹp.

Nếu gia cảnh không được giàu có, vậy dựa vào việc kết hôn với người có tiền để cải thiện cuộc sống cũng không tệ.

Người Ôn Châu chưa từng cảm thấy chuyện này có gì không tốt, ngược lại còn xem đó là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.

Đầu óc Diệu Diệu lúc này trống rỗng.

Bạn gái? Cô hẳn mới là bạn gái anh mới đúng?!

"Cô bé à, cháu là ai vậy?" Bà nội cuối cùng cũng thấy là lạ, liền hỏi.

"Bà, lừa cháu đúng không...bà nội..." Cô không hiểu, có lẽ do bà anh tuổi đã cao lên mới mắc chứng tưởng tượng như vậy.

"Bà nội, cháu xin bà nói cho cháu biết, anh ấy rốt cuộc đi đâu vậy ạ? Cháu muốn nói chuyện với anh ấy, cháu không muốn hai đứa tiếp tục cãi nhau thế này!" Diệu Diệu nóng nảy.

Bà nội cảnh giác hỏi: "Cô là ai? Có quan hệ gì với Thiểu Quan nhà chúng tôi?"

"Bà nội, cháu là bạn gái của anh ấy." Cô nói rõ thân phận mình, còn hỏi: "Nếu đúng là anh ấy đã xuất ngoại, tại sao lại không nói cho cháu biết?" Cô không tin, một tháng trước anh còn nói anh yêu cô!

Nghe cô nói vậy, bà liền nghiêng người để cô vào nhà: "Tôi mặc kệ cô là ai, dù sao Thiểu Quan nhà chúng tôi đã cùng bạn gái xuất ngoại rồi, cô cũng không phá được đâu!"

Bà cố tình để cô nhìn thấy căn gác đơn sơ kia đã trống trơn, chứng tỏ chủ nhân của nó đã rời đi được vài ngày.

"Thiểu Quan từ Thượng Hải về nhà được vài ngày đã sắp xếp hành lý và từ biệt người nhà để đi rồi." Bà nói rõ cho cô biết, còn không ngừng khoe khoang: "Nếu cô không tin có thể đi hỏi hàng xóm xung quanh, ngày nó đi còn có một chiếc xe sang trọng đến đón đó!"

"Bà lừa cháu..." Hốc mắt cô đã đỏ bừng.

Cô không tin mối tình đầu của mình lại tuyệt tình như vậy, tuyệt tình đến mức ngay cả một câu từ biệt cũng không thèm nói cho cô biết.

"Tôi mặc kệ hai người trước đây như thế nào, chỉ mong cô đừng đi phá hư chuyện của nó! Thiểu Quan nhà chúng tôi nếu không đi du học, tiếp tục ở lại nơi này, tuyệt đối sẽ không thể ngóc đầu lên được!" Bà nội nói.

"Tại sao không thể ngóc đầu lên? Bọn cháu là học sinh trường đại học danh tiếng mà!" Đi du học tốt đến vậy sao?

Cô không hiểu, thực sự không hiểu!

Bà nội nheo mắt: "Sinh viên đại học danh tiếng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Tốt nghiệp xong thì đi tìm việc, làm công cho người khác để kiếm một hai ngàn một tháng? Thiểu Quan nhà chúng tôi sau khi du học trở về sẽ trực tiếp vào làm việc ở các tập đoàn lớn, có khi còn trở thành con rể của một tập đoàn cũng nên!"

Diệu Diệu khi 18 tuổi, lần đầu nếm trải cảm giác đau lòng.

"Bà nội, bà cho cháu biết số điện thoại của Thiểu Quan ở nước ngoài được không?" Cô muốn nói chuyện với anh, cho dù anh muốn chia tay thì ít nhất cũng phải nói một câu tạm biệt chứ?

Vì sao, ngay cả một lời từ biệt cũng không?

Nhưng bả nội Đan Thiểu Quan cảnh giác nói: "Cô đừng tiếp tục quấn quýt lấy Thiểu Quan nhà chúng tôi nữa!"

"Nó trước khi đi đã hứa với tôi, khi trở về nhất định sẽ mua cho bà nội một căn nhà! Tôi không mở ước gì cả, chỉ mong trước lúc chết có thể được sống trong một căn hộ tử tế thôi!" Bà mỉa mai: "Cái này cô có thể so sánh được với vị tiểu thư kia sao?"

Cô đúng là không thể...

Một căn hộ bình thường ở Ôn Châu ít nhất cũng phải hai ba trăm vạn.

Anh nói như vậy, muốn như vậy, khao khát vậy sao?

Trái tim Diệu Diệu như có gì đó lặng lẽ vỡ vụn.

Cô khi 18 tuổi, đã cảm nhận được thế nào là tình cảm ấm áp, nhưng cũng cảm nhận được thế nào là sự thật tàn khốc.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-91)