Vay nóng Tima

Truyện:Mắt Trái - Chương 06

Mắt Trái
Trọn bộ 91 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Siêu sale Lazada


Đã vài ngày Diệu Diệu không thấy Đan Thiểu Quan đến tìm mình, ngay cả khi cô gọi điện anh cũng cứ ấp a ấp úng nói rằng mình có việc bận.

Mọi người đều có không gian riêng của mình, Diệu Diệu cũng không phải tuýp người suốt ngày quấn quýt lấy bạn trai, nên mấy ngày nghỉ tết Nguyên Đán, cô đều tụ tập với bạn bè cùng phòng.

Bọn họ ngày nào cũng ở trong phòng đánh bài, bốn người vừa đủ chân đánh tấn*.

Tấn là một kiểu chơi bài được lưu hành rộng rãi ở Chiết Giang, nhưng phổ biến nhất là ở Ôn Châu, do nguồn gốc của nó là từ những người yêu bài ở đó nghĩ ra.

Luật chơi rất đơn giản, mỗi người ban đầu có 8 lá bài, hai người ngồi đối diện là một đội, sau khi xác định "bom" là chất bài cơ, rô, chuồn hay bích sẽ bắt đầu ra bài theo thứ tự từ trái sang phải. Người có lá bài nhỏ nhất sẽ tấn trước. Khi người tấn ra bài, người bị tấn phải đỡ lá bài đó bằng một lá khác có giá trị lớn hơn, hoặc một lá "bom". Người còn lại cùng đội với người tấn cũng có thể tấn người bị tấn bằng những quân bài có trong lượt đó. Nếu người bị tấn không đỡ được thì phải "ôm bài", đội nào có người hết bài trước sẽ thắng.

Vì Hạ Thiên không muốn chung đội với Ninh Ninh nên cô với Ninh Ninh thành một đội, bất quá hai người phối hợp với nhau không được tốt nên cứ thua suốt.

Ván này Hiểu Vũ và Hạ Thiên cùng một đội, kết hợp rất ăn ý, bài trong tay đã đánh gần hết.

"Hô! Lại thắng!" Hai người họ hưng phấn.

"Đều do Diệu Diệu! Rõ ràng tại cậu ấy chơi bài dở nên mới thua nhiều như vậy!" Ninh Ninh oán giận.

"Tại sao không nghĩ do cậu ngu ngốc nên mới liên lụy nó?" Hạ Thiên phản bác.

"Hừ! Có mà do cái đồ như đàn ông nhà cậu ghen tị với bọn này không chỉ có ngực đẹp, mà còn là những mỹ nữ thông minh!" Ninh Ninh mặt dày kéo kéo áo sơ mi, đong đưa dựa vào người Diệu Diệu hếch cằm tỏ vẻ thị uy.

Hạ Thiên bộ dạng như sắp nôn đến nơi: "Tôi nói cậu đó! Tự nhiên lại đem Diệu Diệu hùa vào với mình!"

Hai người lại chuẩn bị cãi nhau.

Lúc này di động của Ninh Ninh đúng lúc vang lên, giọng nói cô nhanh chóng chuyển thành nũng nịu, phong tình vạn chủng: "Alo, anh~~"

Ba người bọn họ đều mang vẻ mặt chịu không nổi.

Ninh Ninh cúp điện thoại: "Bạn trai người ta hẹn đi chơi rồi, hội trạch nữ à, bye bye~~" Bộ dạng kiêu ngạo như chim khổng tước.

"Bạn trai? Bạch Lập Nhân á?" Hạ Thiên vẻ mặt cười như không cười.

"Xí, còn lâu người ta mới để ý đến loại đàn ông keo kiệt đó!" Ninh Ninh không chút kiêng kị cởi quần áo trước mặt ba người, lộ ra bộ ngực cao ngất.

"Oái! Oái! Oái! Tao mù rồi!" Hiểu Vũ có vẻ bảo thủ, loại chuyện "kích thích" thế này cô chịu không nổi.

"Hừ hừ hừ, nhìn cũng chả khác gì ngực đi bơm." Hạ Thiên cười lạnh.

"Hừ!" Ninh Ninh thay váy, tông cửa mà đi.

"Diệu Diệu, mày phát ngốc gì vậy?" Hạ Thiên lay lay cô.

Cô phục hồi tinh thần lại, nói: "Tao chỉ đang thắc mắc, nó không phải đang hẹn hò với Bạch Lập Nhân à?" Diệu Diệu cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu nổi người mà mình vẫn cho là bị chịu "oan uổng".

"Giời ạ! Hôm đấy chẳng phải nó nói rõ ràng rồi sao? Người nó đang qua lại là Ngô Đại Vĩ!"

Ngô Đại Vĩ là bạn cùng phòng của Bạch Lập Nhân...

Cũng giống như Ninh Ninh khi nãy, ở chung phòng khó tránh khỏi đôi lúc thay quần áo, bị mọi người nhìn thấy cơ thể.

Như vậy cũng có thể giải thích lý do tại sao Ninh Ninh biết bí mật riêng tư của Bạch Lập Nhân.

"Bọn mày nói xem, tao có nên đi tìm cậu ta xin lỗi không?" Diệu Diệu vẻ mặt dãy dụa.

"Mày điên à? Cậu ra thèm để ý đến mày chắc? Mày không thấy mấy hôm nay thái độ của cậu ta với mày thế nào à? Đích thị là lỗ mủi hỉnh lên trời!" Hạ Thiên cốc đầu cô.

Nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.

Tục ngữ có câu, thà phá bỏ mười tòa miếu chứ đừng nên phá mất một cuộc hôn nhân.

"Tao nhất định sẽ gặp báo ứng mà..." Cô ôm đầu buồn rầu.

Trên thực tế, mấy ngày nay cô cùng gặp đủ báo ứng rồi, vì lương tâm bất an nên cứ đứng ngổi không yên.

"Người với người cũng cần phải có duyên phận, vả lại tình cảm của Bạch Lập Nhân và bạn gái không vững chắc cũng là một nguyên nhân, mày không cần tự trách!" Ngay cả Hiểu Vũ cũng nói như vậy.

"Đúng đó! Nếu mày rảnh rỗi không có gì làm thì đi mua đồ ăn khuya cho bọn này đi!" Hạ Thiên suốt ngày chỉ biết ăn.

Chẳng qua vừa dứt câu thì bụng ba người đều kêu lên biểu tình.

Hai ánh mắt tràn đầy chờ mong đồng loạt nhìn chằm chằm Diệu Diệu.

Dưới loại tình huống này, cô hoàn toàn không có cách nào gạt bỏ quyền được sống: "Được rồi!"

Vì chỗ mua đồ ở khá gần, nên cô thay đồ rồi đi ngay.

Hạ Thiên và Hiểu Vũ nói muốn ăn KFC, trường học gần đây có một quán thì phải.

Trên đường trở về, vì phải xách theo một hộp gà nên cô quyết định đi đường tắt, ngang qua một con ngõ nhỏ.

Chẳng qua lúc gần đến nơi Diệu Diệu mới nhớ ra con đường này gần đây hay có côn đồ tụ tập, nên nhanh chóng đổi hướng.

Đột nhiên từ trong ngõ có người hoảng hốt chạy ra, đụng trúng cô.

Cô nhìn lon Côca bị rớt xuống đất.

"Cứu!!!" Trong ngõ nhỏ truyền ra tiếng kêu cứu thất thanh, nhưng ngay lập tức im bặt.

Cô giật mình.

Vừa rồi người đụng trúng cô là Ngô Đại Vĩ.

Kì lạ...

Diệu Diệu nhanh chóng nấp vào một góc khuất, cẩn thận thăm dò.

Chuyện này nếu bị lộ quả thật rất nguy hiểm! Chạy là thượng sách! Tuy nhiên, Diệu Diệu thực lo lắng.

"Nhóc con, nghe nói mày rất thích lừa đàn ông lên giường, đặc biệt là bạn trai người khác phải không? Chúng ta nhiều người như vậy tùy mày chọn, thế nào? Mày thích đứa nào đầu tiên?" Một cô gái bị vây giữa bọn côn đồ, bị bọn chúng nắm cằm, khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng không có tác dụng, một đám đàn ông không ngừng sờ soạng thân thể cô.

Thậm chí áo đã bị cởi, lộ ra áo ngực trắng ngà.

Tim Diệu Diệu đập thình thịch.

Vì người kia là Ninh Ninh.

Diệu Diệu xiết chặt lon Côca trong tay, nhưng cô biết nếu bây giờ mình có xông vào cũng không thể làm gì được.

Một, hai, ba, bốn, tổng cộng năm tên.

Cô lén lút chạy ra đầu ngõ, cuống quít sờ túi.

Nhưng khi ra khỏi cửa, cô lại quên mang di động.

Đường rất vắng, may mà có bóng người, cô liền vội vàng túm lấy tay áo đối phương: "Bạn học! Bạn học! Xin cậu làm ơn, làm ơn, nhanh giúp tôi báo cảnh sát!"

Người đó mặt không chút thay đổi quay lại nhìn cô.

Đến khi nhìn thấy rõ mặt đối phương, lòng cô chợt lạnh.

Bạch lập nhân!

*****

Tâm tình Bạch Lập Nhân mấy hôm nay cực kì xấu.

Anh quen Đỗ San San từ bé, hai người gần như cùng nhau lớn lên, nhưng anh không ngờ chỉ cần người khác tùy tiện đặt điều một tý, cô sẵn sàng định tội anh ngay lập tức.

Anh không hề nghĩ đến chuyện giải thích, tuyệt đối không bao giờ! Tùy cô, muốn chia tay thì chia tay đi!

Hơn nữa, anh thực sự không thích câu nói kia của San San: Lập Nhân ghét nhất chính là mấy người ngực to óc nhỏ như các chị đó.

Câu này tựa hồ đã động đến nỗi đau mà anh không muốn chạm đến, khiến anh cảm thấy tức giận.

Anh rất chú ý đến những chuyện riêng tư, San San là một trong số rất ít những người biết về hoàn cảnh gia đình anh, nếu cô đã biết anh ghét nhất điều gì, cũng biết anh không bao giờ chạm đến loại phụ nữ nào, vì sao còn dùng ánh mắt nghi ngờ đó nhìn anh?

Chẳng lẽ anh trông giống cha mình, đều mang bộ dáng tinh trùng ngập não?!

Anh đang định đến quán rượu uống bia nhằm dịu đi cảm xúc khó chịu, nào ngờ trên đường đi lại bị người khác tóm lấy tay áo.

"Bạn học, bạn học! Xin cậu làm ơn, làm ơn, nhanh giúp tôi báo cảnh sát!"

Anh ngoái đầu lại nhìn.

"Tên bắt cá hai tay..." Là Liêu Diệu Trăn "ngực to" đang nhìn anh đầy bất ngờ.

Bạch Lập Nhân lùi lại từng bước, không để cô chạm vào cánh tay mình.

Diệu Diệu lập tức định thần, vội vàng sửa miệng nhờ vả: "Bạn học Bạch, xin cậu, cho tôi mượn di động một lát, sắp có án mạng rồi!"

Ân oán gì đó hiện tại dẹp qua một bên đi!

Thấy ánh mắt gian tà của cô lộ ra một tia lo âu, cũng không giống như đang diễn kịch, Bạch Lập Nhân liền móc di động ra.

Diệu Diệu ngay lập tức bấm 110 báo cảnh sát, khai báo sự việc và địa điểm.

Bạch Lập Nhân càng nghe mày nhíu càng chặt.

Sở cảnh sát sau khi nghe cô tường thuật liền trả lời sẽ cho người đến hiện trường ngay lập tức, sẽ mất khoảng 10 phút.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! 10 phút, những người đó có thể làm ra rất nhiều chuyện!" Diệu Diệu đưa điện thoại trả lại cho anh, gấp đến độ như kiến bò trên chảo.

Không được! Dù bất cứ giá nào!

Diệu Diệu lại một lần nữa chạy vào con ngõ nhỏ.

"A Vu! A Vu! Nhanh xuất hiện! Nếu chị bị người khác làm gì, ngay lập tức giả quỷ dọa họ biết chưa?" Cô vừa chạy, vừa khẩn thiết gọi.

May mà hiện tại là ban đêm.

A Vu chỉ nhận trách nhiệm bảo vệ chủ nhân, tuy cô không phải là chủ nhân của nó, nhưng tốt xấu gì cũng có chút giao tình.

"Em vốn là quỷ." A Vu đã hiện thân từ lâu, không hờn giận nói.

Được cứu rồi!

Diệu Diệu cũng to gan hơn, hướng vào phía trong ngõ hô lớn: "Cảnh sát đến!"

Bên trong Ninh Ninh bị cởi sạch khóc ngày càng dữ dội, mà thủ phạm chính đang hưng phấn chuẩn bị cởi quần "làm việc", nghe vậy liền vội vàng dừng tay.

"Khốn kiếp! Là đứa nào báo tin?!" Hắn hốt hoảng.

Dứt lời cả bọn đều chạy đến hướng Diệu Diệu.

"A Vu, nếu không em nhập vào người chị đi! Biến chị thành Lý Tiểu Long đánh chết tươi bọn chúng!" Cô vội vàng tháo bùa hộ mệnh ra, do dùng nhiều sức nên gần như là giật ra.

Căn bản là cô sợ chết, sợ chết!

"Không thành vấn đề!" A Vu chuẩn bị xông đến.

Ái ái ái ái, nóng nóng nóng nóng!

A Vu gần như bị văng ra, đâm sầm vào tường.

Bạch Lập Nhân một bên dùng khăn tay lau đi lau lại điện thoại vừa bị người khác mượn, vừa đi tới: "Có chuyện gì?"

Nếu có thể anh cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng anh biết chuyện này thực sự rất nghiêm trọng.

"Thằng nhãi, là mày báo tin? Khốn thật, mày muốn chết chắc!" Một tên đầu gấu vung nắm đấm xông lại chỗ Bạch Lập Nhân.

Diệu Diệu rùng mình, "Bạch Lập Nhân, cẩn thận!"

Tiêu rồi, có khi bị đánh thành đầu heo cũng nên!

"A Vu, A Vu!" Cô vội vàng gọi.

Nhưng "thần phù hộ" của cô đang nằm quay đơ ngoài bờ tường, mồ hôi vã ra như tắm.

Hu hu hu! Nóng nóng nóng nóng! Nóng quá, nóng như thiêu đốt, nó sợ!

"A Vu!" Cô tò mò gọi...

"Vụt" một tiếng, rốt cuộc A Vu cũng không thể chịu đựng thêm, tức tốc biến mất.

Xong đời! Không biết đến lúc cảnh sát đến Bạch Lập Nhân có bị đánh chết hay không nữa!

Nghĩ vậy cô lại âm thầm rên rỉ.

Thật đáng thương! Cô bưng mặt, vô cùng đau thương vì quốc gia sắp sửa mất đi một nhân tài.

"Còn ngẩn ngơ cái gì?" Âm thanh lạnh nhạt như nước, không hờn không giận nhắc nhở cô: "Đi giúp bạn cô mặc quần áo vào kìa!" Thật ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố!

Hả? Hả? Hả?

Cô ngơ ngác xoay người, thì thấy người đang lăn lộn rên rỉ dưới đất lại là mấy tên côn đồ kia.

Gì???

Còn Bạch Lập Nhân thì đang vô cùng ghét bỏ lau tới lau lui tay mình, bộ dạng như vừa bốc phải gián.

Cái...cái...cái...

Chẳng lẽ tên này cũng nuôi quỷ?

Không suy nghĩ lan man nữa, cô vội vàng đi qua, nhanh chóng nhặt quần áo giúp Ninh Ninh mặc vào.

"Diệu Diệu, hu hu hu..." Nguy hiểm đã qua, Ninh Ninh ôm cô khóc lớn một hồi: "Tên khốn Ngô Đại Vĩ kia lại bỏ tớ mà chạy..." Chuyện này đối với sức hấp dẫn của cô thực sự là một cái tát rất mạnh!

"Hu hu hu...tớ cầu xin bọn họ nếu có cưỡng hiếp thì nhớ dùng áo mưa, vậy mà họ làm như không nghe thấy...!" Càng khóc to hơn.

May mà không bị gì, cô còn trẻ, không muốn vì bị nhiễm bệnh lây qua đường sinh dục mà chết yểu.

Vì bạn cùng phòng tư tưởng khác lạ, mặt Diệu Diệu như bị rút gân.

"Tớ đưa cậu về" Cô nâng Ninh Ninh dậy.

Nhưng hai chân cô ấy lại mềm nhũn khiến hai người đồng loạt ngã xuống đất, trông rất chật vật.

"A!!!" Thắt lưng của cô.

Diệu Diệu vỗ vỗ thắt lưng, đau đến không thở được.

Mà cái người đang ngồi trên lưng cô, lại ngang nhiên cười hề hề hướng về phía Bạch Lập Nhân vươn tay: "Bạch soái ca, Bạch đại hiệp, xin cậu đó, có lòng tốt giúp đỡ người ta đi!" Ban nãy cô ngồi một bên xem rất rõ ràng, anh gần như chỉ cần một đấm đã hạ được một tên, thân thủ vừa mạnh vừa dứt khoát, rất đẹp trai!

Giúp các cô?

Bạch Lập Nhân gần như cười bằng mũi.

"Hừ." Anh lưu loát xoay người bước đi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-91)