Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc) - Chương 39

Lưu Luyến Không Quên (Bạch Sắc)
Trọn bộ 47 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Lazada


Hôm sau Ngô Đồng dậy từ sớm sửa soạn trang phục từ đầu đến chân, đến cả trang sức đều rất tỉ mỉ. Cô sợ mất điểm, dù Lệ Trọng Mưu chưa bao giờ đề cập đến quan hệ cha con này, thậm chí ngay cả tên tuổi cũng không có ai biết. Thử hỏi như vậy làm sao Ngô Đồng không lo cho được.

Bình thường Lệ Trọng Mưu luôn dậy sớm hơn Ngô Đồng, lúc này vừa mở mắt, liền đưa tay sờ sang bên cạnh, không thấy thân thể mềm mại mọi hôm đâu, mày anh nhíu lại.

Ngô Đồng đang cầm trên tay hai bộ quần áo quay lại, thấy anh đã tỉnh, cô chạy đến bên: "Mặc cái nào bây giờ?"

Cô đã phân vân từ nãy đến giờ, một bộ đơn giản trang nhã, Ngô Đồng lại ngại màu sắc quá nhợt nhạt, còn bộ kia lại nghĩ màu quá tươi.

Lệ Trọng Mưu nằm nghiêng, đánh giá cô một vòng, Ngô Đồng thấy anh không đáp lại, cũng không biết anh định chọn bộ nào.

Một tay gãi đầu, một tay kéo cô về gần, cảm thẩy khoảng cách đủ, Lệ Trọng Mưu vươn tay xẹt qua hai bộ trang phục, ngay sau đó đổi hướng thành cánh tay Ngô Đồng. Anh thuận thế kéo cô, Ngô Đồng hét lên một tiếng ngã xuống giường. Anh mau chóng phủ người lên cô. Ngoài miệng tươi cười nhưng ánh mắt anh lạnh tanh: "Không mặc là đẹp nhất."

Hừ, dám ngó lơ anh à. Lệ Trọng Mưu nhanh tay kéo đai áo ngủ của cô, Ngô Đồng ngượng ngùng né người. Thấy cô thở dốc, mặt đỏ tai hồng, Lệ Trọng Mưu cúi đầu cắn lên môi cô. Dù miệng cô không hề đau chút nào, nhưng cảm giác này lan nhanh đến tận xươg tủy, Ngô Đồng hơi nghiêng đầu liền bị anh nắm được chiếc cằm xinh xắn.

Lệ Trọng Mưu bày ra vẻ mặt "Em không làm khó được anh đâu", Ngô Đồng cắn môi, không cho lưỡi của anh đi vào. Thế mà anh lại nắm mũi của cô, không thở được, cô đành phải hé miệng ra, cuối cùng vẫn bị anh len vào. Anh nhướn mày, mái tóc đen dày của cô rơi tán loạn trên gối, đôi mi chớp chớp, môi bị anh cắn đến đỏ bừng, bàn tay mềm mại đặt trên vai anh, không hề có lực đẩy ra.

Tâm trạng của Lệ Trọng Mưu cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nổi lòng từ bi tha cho Ngô Đồng. Khuôn mặt từ trêu chọc chuyển thành nghiêm túc: "Có phải việc gì quan trọng đâu, em cứ mặc như bình thường là được."

Ngô Đồng hiểu ý anh. Trên thực tế, quan hệ cha con này cũng chỉ là hữu danh vô thực. Cô vẫn nghĩ hai người họ không tốt đẹp gì với nhau, huống chi, Lệ Trọng Mưu lại muốn dẫn cô đi gặp.... Còn đang do dự, Lệ Trọng Mưu liền liếm môi của cô, rồi kéo cô đứng dậy. Váy của Ngô Đồng bị tốc lên nhăm nhúm, anh giúp cô chỉnh lại: "Anh chạy bộ đây, làm bữa sáng đợi anh về."

Cô ngốc này đúng là không biết nấu nướng, anh định giao việc cho quản gia, lại không muốn người khác mất công đứng trước cửa chờ mình sai bảo, nên đành miễn cưỡng bản thân ăn đồ cô nấu hai ngày nay.

Nếu Lệ Trọng Mưu thấy phiền lòng mà không thể đến văn phòng vùi đầu làm việc, anh sẽ chọn chạy bộm cho đầu óc chút thời gian, chuyển động tay chân, thư giãn một chút.

Khi anh trở về, thấy cô vợ mới cưới đã ngồi ngay ngắn trước bàn chờ mình. Khoảnh khắc ấy, không gian chợt sáng bừng lên, tia nắng sớm tinh khôi chiếu lên gương mặt anh, bỗng anh có cảm giác yêu thích chiếc khuyên tai trân châu đang ở trên tai Ngô Đồng, khi cô nghiêng đầu nhìn anh, viên ngọc tròn khẽ lay lấp lánh phản sáng trong mắt Lệ Trọng Mưu, anh không ngăn được chân mình ngày một tiến gần đến cô.

Ngô Đồng đang định đứng dậy thì bị anh ghì vai xuống ngồi trở lại, hai tay Lệ Trọng Mưu quàng qua vai cô, đưa bàn tay cô lên miệng cắn nhẹ một cái, rồi môi anh cố tình lướt qua vành tai cô.

Ngô Đồng bật cười, biểu tình trên mặt của anh chắc chắn là đang "nhịn" mà.

Hôm nay cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt, trông rất thoải mái, quay đầu, cô cười tươi, trong đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch. Nhân lúc anh đang thất thần, Ngô Đồng thoát ra khỏi bàn ăn, đi lấy cho anh cốc nước trái cây. Lệ Trọng Mưu cúi đầu cười nhẹ, nhanh nhẹn xoay người dán vào cô, ôm cô từ phía sau.

Ngô Đồng bị anh ôm bất ngờ, quả ô mai trong tay còn chưa kịp bỏ vào cốc nước đã bị anh giành ăn mất. Tiện thể còn bị anh cắn đầu ngón tay, nhưng chẳng đau chút nào. Anh nhẹ xoay người cô lại, kề mặt vào gần tặng cho cô một nụ hôn nồng nhiệt.

Trong miệng anh toàn mùi ô mai, rất ngon, tâm trí Ngô Đồng bỗng bay đến một nơi rất xa, vô thức vươn tay quàng qua cổ Lệ Trọng Mưu, tận hưởng nụ hôn của anh.

Thấy cô chủ động, Lệ Trọng Mưu khẽ cười, nước ô mai màu đỏ chảy từ miệng của cô xuống cổ, anh hôn theo đó dọc xuống đến gần xương quai xanh. Ngô Đồng giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh vai anh. Lệ Trọng Mưu dừng động tác, nhấc bổng cô ngồi lên bàn, cúi đầu gặm xương quai xanh của Ngô Đồng, còn ngẩng đầu nhìn cô: "Bình thường buổi sáng mấy giờ Đồng Đồng dậy?"

Cơ thể Ngô Đồng hiện tại tê dại, thần kinh cô bị kích thích, lại nghe được câu hỏi của anh lúc này, cô giả như không hiểu, trong mắt anh đầy vẻ kìm nén, cô vờ không thấy. Hiện tại cô rất muốn anh.

Ngô Đồng nhẫn nhịn trả lời: "Tám giờ."

"Tốt lắm..."

Vừa nói xong, cô được anh đưa vào cơn lốc tình mãnh liệt.

Lệ Trọng Mưu hôn cô tới khi cô mê loạn, anh in lên môi cô một lúc lâu, tựa trán mình vào trán cô.

Nâng cổ tay xem đồng hồ: "Bây giờ là...bảy giờ, chúng ta có một tiếng."

Ngô Đồng trợn mắt chỉ thấy tay anh đang đi xuống.

Ở đây?

"Đừng..." Ngô Đồng vừa hé miệng thì được ai đó thả một quả ô mai vào, nước ô mai tràn đầy khoang miệng, bị đầu lưỡi của anh cuốn mang đi, cả hai người đều có hương vị của ô mai.

Hai chân Ngô Đồng bám trên hông Lệ Trọng Mưu, trong miệng ngọt ngào, thân thể anh nóng bừng.

"Vào phòng..."

Anh lưu luyến, không muốn tách ra.

Ngô Đồng như nghe thấy âm thanh hoan ái vang lên giữa không gian tĩnh mịch, cô đưa tay ra sau chống đỡ cơ thể, chần chờ có nên thuận theo anh hay không, lúc này anh đã chuẩn bị vén váy cô lên...

"Ba mẹ đang làm gì thế?"

Tiếng nói còn ngái ngủ như cơn mưa ào trút thẳng xuống lửa nóng đang cháy dữ dội bên ngoài.

Ngô Đồng giật mình, dường như còn nghe thấy tiếng phanh gấp "két" một cái ở "nơi nào đó", tay cô quơ qua làm rơi khay hoa quả. Đống trái cây lăn lộn mấy vòng mà không ai nhặt lên. Ngô Đồng nhảy xuống, chân cô vô tình đá vào chân Lệ Trọng Mưu, va vào cả "bộ phận quan trọng" kia nữa.

Tiếng rên đau của Lệ Trọng Mưu lên đến cổ họng mà bị anh nuốt xuống, gồng mình chống tay lên bàn, cố gắng kìm lại.

Thấy anh như vậy, Ngô Đồng hoảng hốt muốn tới xem, quay đầu lại thấy Đồng Đồng đang tò mò đứng trước cửa phòng, nhìn chằm chằm ba mình. Cô đứng ngốc luôn, Lệ Trọng Mưu cắn răng hồi lâu, cuối cùng cũng có thể đứng thẳng dậy. Anh đi chậm rãi, nhìn có vẻ thản nhiên nhưng thật ra rất chật vật, đến cạnh Đồng Đồng còn xoa đầu thằng bé, sau đó lẳng lặng đi vào phòng ngủ.

Đồng Đồng ngơ ngác kéo Ngô Đồng, vô tội hỏi: "Mẹ ơi, ba bị làm sao thế?"

...........

..........

*****

Ngô Đồng chuyên chú nghĩ chẳng biết khi nào Lệ Trọng Mưu mới về, vừa nâng mắt thì nhìn thấy Hướng Tá đẩy cửa phòng bệnh bước ra. Chưa đến hai phút mà anh đã rời khỏi, sắc mặt còn trắng bệch, Ngô Đồng biết không nên nhưng vẫn do dự đến gần.

"Anh có khỏe không?"

Nghĩ đến việc Lệ Chi Trữ gặp Hướng Tá trong đó, cô đoán thế nào cũng không vui nổi.

Hướng Tá nhìn cô rất lâu, vẻ mặt âm độ. Ngô Đồng biết quan hệ của mình và Hướng Tá rất kì quặc, trong lòng ảo não, biết ngay lúc nãy mình đã sai khi quay lại, cô định lùi về sau thì bị tay anh nắm chặt cổ tay.

Cả người Ngô Đồng run lên, cô hất tay anh ra. Còn Hướng Tá vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ này không hề chớp mắt.

Người cô gồng căng cứng, tuy hơi bực nhưng lại hơi áy náy, cô nhẹ giọng nói: "Hướng Tá, buông ra."

Anh làm như mắt điếc tai ngơ, giờ phút này trong đầu anh chỉ quẩn quanh một câu nói: tại sao anh phải buông tay? Tại sao anh phải nhượng bộ? Tại sao luôn là anh...

Mất đi tất cả?

"Đồng..."

Ngô Đồng rùng mình, ngẩng đầu, cô thấy đôi mắt anh ửng đỏ. Anh không thể gọi tên cô thân mật như vậy, điều đó càng khiến cho cô sợ hãi khi tiếp xúc với anh, giọng cô tự cao lên mất lần: "Buông."

Hai người giằng co mà không hề chú ý tiếng bước chân đang tới gần, đợi đến khi nhận ra có người, Hướng Tá nghiêng đầu, chưa kịp thấy mặt người kia thì cổ tay anh đã bị người ta vặn ngược.

Ánh mắt Lệ Trọng Mưu tối xầm nhìn sâu vào Hướng Tá, bàn tay anh siết chặt đến mức Ngô Đồng nghĩ chắc hẳn anh đã dùng hết sức, may mà chưa có chuyện gì xảy ra, cô nói với Lệ Trọng Mưu: "Em và Hướng Tá vừa rồi tán gẫu mấy câu, Hướng Tá rất lo lắng cho bệnh tình cha mình, đang định đi tìm bác sĩ hỏi thăm."

Không phải Lệ Trọng Mưu không thấy cô vừa nháy mắt với Hướng Tá, lo cho người đàn ông này đến vậy sao, chính mắt anh nhìn thấy đấy, đột nhiên trái tim anh căng lên.

Hướng Tá chán nản cúi đầu, nói một câu xin lỗi với Ngô Đồng rồi xoay người bước đi. Đôi mắt xám xịt của Lệ Trọng Mưu theo sát bước chân Hướng Tá, tâm trạng nặng trịch của anh bị câu nói của Ngô Đồng phá vỡ.

Cô hỏi: "Cà phê đâu?"

Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn anh, thái dương Lệ Trọng Mưu giật giật, không biết nên giận hay nên cười: "Em không định giải thích một chút về việc khi nãy à?"

"Chỉ là anh ấy nghe tin cha mình bị ngất, đột nhiên xúc động nên mới..."

Đúng là cô nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, sao trước kia anh có thể xem thường cô cơ chứ? Lệ Trọng Mưu nhếch môi: "Được! Tốt lắm!"

Quả là anh em, tư thế xoay người bước đi giống nhau y như đúc, nhưng người đàn ông này Ngô Đồng nhất định phải đuổi theo, anh đi nhanh, cô liền chậm lại: "Chờ em với."

"..."

"Chồng ơi, chờ em với."

Bước chân của Lệ Trọng Mưu chậm lại hẳn, nhưng chưa cam lòng, chờ Ngô Đồng chạy đến trước mặt, anh nghiêm giọng: "Đừng tưởng làm sai chuyện, gọi một tiếng chồng ơi là xong."

Ngô Đồng nhíu mày, cô làm sai chuyện gì?

Đúng, cô đúng là làm sai.

Cái sai nhất, là yêu anh.

Cô dừng một chút, cười cười: "Thế em phải gọi anh là gì bây giờ? Ba sắp nhỏ nhé?"

Chẳng biết có phải Lệ Trọng Mưu nén cười không mà cánh mũi anh phập phồng, bỗng nắm lấy tay cô, mười ngón tay xen vào nhau, sau đó sải bước nhanh chóng rời khỏi chốn đầy thị phi này.

"Không đi thăm chú Hướng ạ?" Thấy anh kéo cô đến cửa chính, Ngô Đồng rảo bước hỏi.

Lệ Trọng Mưu không hề quay đầu lại: "Ông ta không muốn nhìn thấy anh."

Không đúng – Ngô Đồng gần như thốt ra, nhưng lại nhịn xuống. Cho đến bây giờ, chưa có ai cản được Lệ Trọng Mưu.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Quay về công ty?"

"Về khách sạn chơi với con."

****

Sáng mai máy bay sẽ trở về Hong kong, Đồng Đồng đã hồ hởi chuẩn bị đồ đạc, hăng hái nhất là quà tặng, Ngô Đồng và Lệ Trọng Mưu vừa về đến khách sạn liền thấy trong phòng chật kín hộp quà, Đồng Đồng ngồi giữa đống đồ, tỉ mỉ viết tên lên trên thiếp, bỗng ngẩng đầu thì thấy ba mẹ đang đứng trước cửa.

Nhìn đống quà ngổn ngang, Lệ Trọng Mưu vui mừng cảm khái: "Sao con trai có nhiều bạn bè thế nhỉ?"

Ngô Đồng lật lật mất tờ thiệp: "May mà con không giống anh, nếu không mọi người đều sợ, chẳng ai dám làm bạn cùng."

Lời vừa dứt, đôi môi liền bị Lệ Trọng Mưu cắn, không ngờ cũng đúng lúc Đồng Đồng quay lại.

Đang làm chuyện xấu hổ, Ngô Đồng nhìn con trai, không biết phải nói thế nào, hai tai đỏ bừng. Không ngờ Đồng Đồng chỉ liếc mắt qua chỗ họ một cái thở dài ngao ngán, rồi quay về tiếp tục với công việc của mình.

Bây giờ Lệ Trọng Mưu mới chịu ngồi nghiêm chỉnh, nhưng hình như có chút không cam lòng, anh thẳng lưng, chuẩn bị chiếm lại lãnh thổ của mình, cúi xuống chỉ thấy vành tai phiếm hồng của Ngô Đồng. Anh cắn lên đó khiến Ngô Đồng giật mình, cô ngượng ngùng đứng dậy ra ngoài tìm đồ uống. Lúc bưng nước trái cây trở lại thì thấy Lệ Trọng Mưu dắt tay Đồng Đồng.

"Sao thế? Ra ngoài à?"

"Con còn phải mua cho Khả Khả một món quà, ba bảo ba dẫn con đi." Đồng Đồng kiên quyết muốn mua được món đồ kia.

Lệ Trọng Mưu cũng nói: "Cùng đi đi, em ở New York lâu thế mà vẫn chưa đưa em đi chơi ở đâu."

Anh gọi điện kêu xe tới, cũng gọi cho Lâm Kiến Nhạc, Đồng Đồng rất thích "anh" Lâm này, ngồi trên xe, thằng nhóc cứ thấp thỏm: "Anh Kiến Nhạc đâu ạ?"

Lệ Trọng Mưu mặt không đổi sắc: "Cậu ta phạm trọng tội, ba điều đến Zimbabwe rồi."

"Zimbabwe?" Đồng Đồng nghĩ mãi mà không biết đó là nơi nào, chỉ nghe Lệ Trọng Mưu bên cạnh giải thích: "Đó là một quốc gia ỏ Châu Phi."

Bạn nhỏ Ngô Đồng Đồng không có chút hứng thú gì với Châu Phi nên im lặng luôn từ đấy.

Cái người đàn ông này vẫn bình tĩnh đến thế cơ đấy, mồ hôi Ngô Đồng chảy dài, cô nhớ là mấy tiếng trước Lâm Kiến Nhạc còn nói chuyện cùng mình. Cô hỏi: "Lúc nào thế?"

"Lúc anh đi mua cà phê ở bệnh viện."

Ngô Đồng còn định hỏi nhưng anh giả vờ muốn cắn vành tai cô, cô vội vàng kéo dãn khoảng cách, ngồi nghiêm chỉnh ở góc khác.

Xe dừng trước cửa bách hóa, Đồng Đồng nhảy tót xuống với tốc độ cực nhanh, Ngô Đồng không kịp ngăn con, tài xế đành trấn an cô: "Cô Ngô yên tâm, trước đó tôi đã báo với nhân viên ở đây, không sao đâu."

Ngô Đồng nhìn con trai, Đồng Đồng đã được nhân viên đưa vào nơi bán đồ độc quyền về búp bê. Đồng Đồng chọn lấy ba bốn món đồ mà vẫn chưa hài lòng, Ngô Đồng chọn mấy con mèo Kitty hỏi: "Cái này đẹp lắm, chắc Khả Khả sẽ thích."

Đồng Đồng tỏ ra quan ngại: "Con mèo này nhìn ngu ngu thế nào ấy, sao con gái các người cứ thích nó được nhỉ?"

Ngô Đồng bị ngơ luôn, mấy ngày nay cô đã quên mất cách dạy con rồi sao?

Chớp mắt Đồng Đồng đã đến một khu khác, Ngô Đồng vội đuổi theo, Lệ Trọng Mưu bên cạnh cũng giống cô, đã quen với cách nói chuyện khó đỡ của Đồng Đồng. Ngô Đồng nhìn Lệ Trọng Mưu nghi ngờ: "Con gái các người... con gái... các người.... Ai dạy nó nói thế hả?"

Lệ Trọng Mưu nhún vai: "Lâm Kiến Nhạc."

Cuối cùng Ngô Đồng cũng không còn gì áy náy với người tên Lâm Kiến Nhạc đang ở Châu Phi kia nữa.

Trở lại khách sạn đã là buổi chiều, Đồng Đồng tha lôi tất cả những gì có thể mang về: "Cái này, cái này, cái kia nữa, mang hết về, nhất định phải để cho Khả Khả tự chọn."

Đối với việc của Đồng Đồng, Lệ Trọng Mưu chỉ cười, còn Ngô Đồng chẳng có cách nào. Thấy Đồng Đồng càng ngày càng kiêu căng, Ngô Đồng hơi sốt ruột: "Về sau anh đừng dung túng con như thế."

Đồng Đồng vội vội vàng vàng quay về phòng dọn đồ, Lệ Trọng Mưu thấy vậy, anh mở miệng, cũng không phủ nhận: "Chờ nó theo được đứa nhóc kia rồi tính tiếp." không chờ cô nói tiếp, anh hỏi: "Biết hôm nay là ngày gì không?"

Anh chuyển đề tài rất nhanh, Ngô Đồng xoay xoay cái chân đau, không muốn cùng anh tranh chấp, cô đành theo chủ đề của anh: "Ngày mấy?"

"Ngày cuối cùng của tháng thứ ba."

Ngô Đồng hơi sững người, bàn tay xoa mắt cá chân dừng lại, một lát sau cười khẽ: "Đúng là một ngày kỉ niệm hỏng bét."

"Hỏng?" Lệ Trọng Mưu dường như không hiểu: "Anh còn định chúc mừng với em."

"Chúc mừng?" Tha thứ cho kiểu bắt chước này của cô, quả thực Ngô Đồng không theo nổi mạch suy nghĩ coa siêu của anh.

Càng không theo kịp hành động của anh –

Nháy mắt Ngô Đồng bị anh bế lên đùi: "Chúc mừng anh đã có được em, hay là em chiếm được anh."

Lại là chiêu đánh nhanh thắng nhanh, Ngô Đồng bị anh bế về phòng ngủ, Lệ Trọng Mưu đá chân đóng cửa. Không có quản gia, không có người ngoài, hai người ở chung với nhau luôn tạo ra một loại mờ ám.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, Ngô Đồng kéo cà vạt của anh: "Đi tắm trước đi."

"Cùng tắm."

"Không được." Đã có vô số vết xe đổ, tất nhiên Ngô Đồng phản đối mạnh mẽ, "Cùng nhau tắm, một tiếng chưa chắc đã xong."

Lệ Trọng Mưu không đành lòng ép cô, anh buông cô ra, hôn lướt môi cô: "Thay bộ kia."

"Bộ nào?"

"Bộ anh thay em chọn ở bách hóa ấy."

Nhớ đến lúc ở bách hóa, được anh chọn đồ cho, tự dưng tai Ngô Đồng nóng bừng. Cô do dự hồi lâu, thấy anh vẫn đứng lì một chỗ, cuối cùng gật gật đầu.

Lúc này anh mới chịu ngaon ngoãn đi vào phòng tắm. Ngô Đồng ra cửa cầm bộ đồ ngủ Victoria Secret đầy hấp dẫn kia về phòng, còn nơm nớp nhìn ngó xem Đồng Đồng có ra khỏi phòng hay không.

Chưa kịp thay, chuông điện thoại bỗng vang lên. Cô đặt đồ sang một bên, cầm máy lên. Hai chữ "Hướng Tá" nhấp nháy trên màn hình, Ngô Đồng sửng sốt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-47)