Truyện:Khế Ước Đàn Ukulele - Chương 131

Khế Ước Đàn Ukulele
Trọn bộ 322 chương
Chương 131
Anh yêu em
0.00
(0 votes)


Chương (1-322)

Lời yêu bất ngờ khiến Trang Noãn Thần thoáng thẫn thờ, đây là lần đầu tiên anh biểu đạt lời này rõ ràng như vậy, anh từng nói thích cô, trước sau lại không hề nhắc đến chữ yêu này, nhưng đêm nay, ba chữ 'anh yêu em' nặng tựa tảng đá đè xuống, đầu óc của cô hoàn toàn lâm vào một khoảng trống rỗng, mất đi hoạt động suy nghĩ tối thiểu.

Cô vẫn đang sốc, chưa kịp tiêu hóa câu nói này thì ngay sau đó một sức mạnh khổng lồ vừa từ tốn vừa kiên cố chui vào trong cơ thể cô, nháy mắt, cô chỉ cảm thấy lỗ chân lông ở toàn thân bị giãn nở, cơ thể bỗng chật chội, là lực mạnh tách mở và lấp đầy ẩn sâu trong ký ức, cơ thể như cây cung bị người khác kéo mạnh, đầu cô ngửa ra sau, vừa định mở miệng hít thở lại bị nụ ⓗ_ô_п tiếp theo của người đàn ông hạ xuống chặn lại.

Gần như không cho cô nhiều thời gian để thích ứng, thắt lưng của Giang Mạc Viễn lại dùng sức đẩy một cái, như một dũng sĩ chinh chiến sa trường, đem vật to lớn ngạo nghễ dị thường của chính mình xông thẳng vào nơi nhỏ bé của cô, sự chặt khít của cô gái dưới thân khiến anh gần như ngất ngây điên loạn.

Trang Noãn Thần suýt chút nữa ngất đi, khi cô cảm nhận anh xuyên qua mình một cách rõ ràng thì cô biết, bản thân không thể mượn cớ nói là bị ↪️ư●ỡ●ⓝ●𝐠 é●𝖕 được nữa, lúc này đây, cô không hề bị é-p 𝐛-𝖚ộ-𝒸.

Chính là thời điểm tỉnh táo mới hoàn toàn hiểu được sức mạnh đàn ông đáng sợ biết bao, ngay khoảnh khắc bị Giang Mạc Viễn chiếm hữu, cô rốt cục cũng hiểu được điều hạ Lữ từng nói, cô ấy nói rằng: Kích thước lớn nhỏ của 'vật đàn ông' quyết định phụ nữ có thực sự sẵn lòng khuất phục hay không, hoàn toàn bị chinh phục hay không, không có bất cứ phụ nữ nào khi đối mặt với vật kiêu ngạo kia vẫn có thể chuyên tâm dồn chí, trong lòng không có bất cứ tạp niệm nào, khoảnh khắc bị nó chiếm giữ, khi nơi sâu nhất trong cơ thể bị tách mở và lấp đầy, mới là thời khắc phụ nữ chân chính cam tâm tình nguyện bị chinh phục.

Giờ phút này, Trang Noãn Thần thật sự có cảm giác đó, cảm giác bị anh chinh phục một cách sâu sắc, giữa cảm giác căng đau còn có cảm giác phong phú bất ngờ.

Đừng trách Hạ Lữ khắc nghiệt, chỉ tại phụ nữ là động vật cảm tính.

"Căng quá..." Cô nhịn không được bật ra một câu, ngón tay đầy mồ hôi đặt tại vòm nℊ*ự*𝒸 kiên cố của anh.

Giang Mạc Viễn yêu 𝖈𝒽*ế*✝️ dáng vẻ này của cô, cong môi cúi đầu 𝐡ô●ռ lên vành tai cô, giọng nói trầm lắng để lộ ám muội nồng đậm, "Cưng à, còn chưa vào hết mà, mới vậy mà chịu không nổi rồi?"

Cô giật mình, toàn thân r⛎_ⓝ r_ẩ_🍸 theo.

"Là em quá nhỏ quá khít." Ánh mắt kinh ngạc của cô thỏa mãn cảm giác ngạo mạn của anh, mắt anh hoàn toàn bị d·ụ·c ⓥ·ọ·ռ·ⓖ thống trị, hai đêm tết dương lịch kia anh chỉ biết cô là yêu tinh câu hồn đoạt phách, cô của đêm nay lại làm cho anh cuồng loạn không thôi, sự chặt khít của cô càng mang theo chút 𝓇.𝐮.п 𝐫.ẩ.🍸, anh có thể rõ ràng cảm nhận được kết cấu bên trong tinh tế nhất của cô, chỉ chuyển động nhẹ nhàng thôi cũng đã để cho anh không khống chế được.

Bàn tay anh giữ chặt cô, lúc đè xuống sâu hơn, kèm theo tiếng kêu sợ hãi của cô lúc hoàn toàn bị xuyên qua, mang theo năm phần quyết liệt năm phần dịu dàng, cơ thể anh và cô thực sự chồng lên nhau, mũi nhọn nóng rẫy cạy mở cánh cửa kép chặt, như con rồng lửa vĩ đại xông thẳng vào nơi sâu thẳm trong 𝐥.1.n.♓ ⓗ.ồ.п cô, để cô trong thoáng chốc gần như phiêu diêu đến miền cực lạc, cảm giác phong phú chưa từng có lan tràn ra toàn thân, cảm giác ấm áp này khiến sâu thẳm trong ⓛı·ⓝ·h 𝐡·ồ·n cô đột nhiên xúc động muốn bật khóc, tiếp theo đó là giọt nước mắt trong suốt chảy dọc theo hai gò má hoa đào xuống mép gối.

Giang Mạc Viễn cúi đầu ♓.ô.ռ lên nước mắt của cô, anh rất muốn dừng lại hoặc nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng giờ phút này anh chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào trong một vũng lầy nóng hổi, lớp lớp cánh hoa bị anh đè ép đến bằng phẳng, rồi lại cố gắng đàn hồi bật lại, loại cảm giác này khiến anh lâng lâng cực độ, cuối cùng không thể kiềm chế nữa, đè lên cơ thể m.ề.ⓜ 〽️.ạ.𝐢 của cô gái này mà cuồng dã rong ruổi.

Tiếng г●ê●𝓃 r●ỉ vô thức bật ra từ khóe môi Trang Noãn Thần, giống như tⓡ*ú*т ⓡ*𝐚 hết mọi phiền não của cô, cảm giác tê ngứa pha lẫn sung 𝐬ướ𝓃●ℊ chấn động đã phá vỡ phòng tuyến rụt rè cuối cùng trong miệng cô. Tiếng ngâm như nốt nhạc thiên tiên cứ vấn vít quanh căn phòng, cô vứt bỏ sự e dè còn sót lại, nhận được đợt 🎋●♓●οá●❗ 𝐜●ả●ɱ lần nữa kéo đến, đưa thẳng cô 𝖑·ê·n đ·ỉп·𝐡 bồng lai.

Sự 𝐦ề_ⓜ 𝐦_ạ_𝖎 chặt chẽ quấn quanh anh, cơ thể xinh đẹp vặn vẹo 𝖐í●c●♓ t♓●í𝖈●h thị giác anh, tiếng rê-ռ 𝐫-ỉ của cổ vũ bao hàm sự sung 𝖘.ư.ớռ.🌀 của cô gái đánh sâu vào lỗ tai anh, dưới ba điều cám dỗ chí mạng ấy, kiềm nén 𝒹ụ●𝖈 ✌️●ọ𝐧●g của bản thân đã biến thành một chuyện cực kỳ khó khăn.

Sự bất lực của cô gái biến t𝖍àⓝ-h ⓗì-𝖓-h ảnh uốn éo đẹp đẽ, Giang Mạc Viễn ôm chặt lấy cô, giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình, lại kéo cô vào vòng tay mình, lấy tư thế này để tiến vào sâu hơn.

Trang Noãn Thần không còn sức để bò dậy, giữa khoái hoạt mãnh liệt cảm thấy một chút đau đớn, nhưng cơn đau nhỏ nhặt này lại làm cô cho cảm giác thỏa mãn chưa từng có, cô vặn vẹo vòng eo 𝖒●ả𝐧●h 🎋●♓●ả●ⓝ●𝒽, toàn thân rốt cục cũng mềm ngoặt đi, không còn chút sức lực nào, để mặc anh ✔️*υ*ố*✝️ 𝖛*𝐞 cô, nắn bóp cô.

"Cô gái Ⓜ️-ề-𝐦 Ⓜ️-ạ-ⓘ[1]..." Giang Mạc Viễn khẽ cười nói, để cô ghé vào trên giường.

Cô vô lực để mặc anh chi phối, cả nửa thân trên mềm nhũn dán trên giường, hai đầu gối yếu ớt 𝐫.𝖚.п 𝓇.ẩ.🍸 dưới bàn tay anh, anh úp sấp sau lưng cô, mũi giáo uy vũ nương theo 🎋-𝖍-οá-❗ 🌜-ả-ⓜ tràn trề của cô mà thông thuận tiến vào.

Trang Noãn Thần nhịn không được thét lên, tư thế ❎â·𝖒 п𝐡ậ·p như thế khiến cô gần như sắp cận kề cái ⓒ𝖍●ế●𝐭, cô vùi mặt thật sâu vào gối nằm, vòng eo bủn rủn làm cô chỉ có thể để tùy ý người đàn ông càng nâng càng cao, lực càng lúc càng mạnh, hai người tựa như hai cánh ve mỏng manh bấu víu vào nhau cùng một chỗ, kiến tạo thỏa thích thế giới chỉ có hai người.

Phần thịt ở ɱôռ*𝐠 va đập vào vùng bụng của anh phát ra thứ giai điệu hài hòa, hòa cùng tiếng cô rê*ⓝ r*ỉ trong gối trở thành âm thanh đẹp đẽ tuyệt vời nhất...

***

Một đêm đáng sợ trôi qua.

Trang Noãn Thần thiếp đi tự lúc nào cô không nhớ, khi ánh nắng ngày mới ấm áp chiếu rọi vào phòng, giữa 𝖒ôռ·𝐠 lung cô lại cảm giác thấy bàn tay của người đàn ông lại đang chu du khắp cơ thể mình, ưm một tiếng, cô cọ cọ mặt, như là đang ⓥù*❗ ☑️à*⭕ trong 𝐧🌀ự●c người đàn ông.

Thế nhưng, cô trong mơ màng nồng đượm vẫn không tránh khỏi sự ✖️â_m ⓝ♓_ậ_ρ của anh, giữa cơn mê, con thú khổng lồ t●𝖗●𝖆 tấ●ռ cô cả đêm lại đang ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cô điên cuồng rít gào, cường thế mà rong ruổi.

Cơ thể Trang Noãn Thần lại bị cảm giác quen thuộc dẫn dắt, mơ hồ mở mắt ra, đôi mắt tràn đầy bất mãn đối mắt với Giang Mạc Viễn, thấy cô mở mắt, anh đè người xuống cúi đầu cười, ⓗô●n lên môi cô, lại không ngừng nâng người cô lên cao hơn.

Cường độ của anh, nhiệt độ của anh, thứ ngạo nghễ của anh... Giang Mạc Viễn trên giường thay đổi dáng vẻ quân tử ôn hòa của ngày thường, như dã thú tham ăn hết lần này đến lần khác khai phá cơ thể cô, lúc chiếm giữ được cô thì không để cô kháng cự, không để cô trốn thoát!

Trang Noãn Thần còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, κⓗⓞá·ï ⓒ·ả·ɱ lại dâng trào mãnh liệt như thủy triều, từng đợt từng đợt từ nơi sâu thẳm nảy lên bụng, tiếp đó nhanh chóng khuếch tán ra nửa thân dưới, không mất bao lâu, khoang bụng dần dần không ngăn nổi sự tập kích dồn dập của đợt thủy triều này. Bất ngờ co giật như vỡ đê, dòng thác mãnh liệt từ cột sống dâng lên gáy, nhiệt tình phun trào suýt nữa làm Giang Mạc Viễn phải tước 𝐯*ũ 🎋*♓*í đầu hàng.

"Đừng mà... Dừng lại..." Cô lo lắng van nài như thế, cơ thể vượt ra khỏi tầm kiểm soát mà cong về phía sau, giữa cuống họng bất giác bật ra tiếng ngâm thích thú, nhu cầu của người đàn ông quá mức cuồng dã, cô hết sức chống đỡ.

Trong căn phòng ngủ ấm cúng lại tràn ngập hương thơm say lòng người, không ngừng phát ra tiếng kêu yêu kiều của cô gái tựa như chú mèo nhỏ, tiếng 𝖗ê_ռ r_ỉ cùng 𝐭h●ở ɢ●ấ●🅿️ tinh tế ấy khuấy động lòng người, bên trong còn kèm theo cùng tiếng 𝐭-𝒽-ở 𝐝ố-🌜 trầm thấp cùng tiếng gầm nhẹ sung 𝖘-ư-ớռ-🌀 cực hạn của người đàn ông.

Trên chiếc giường rộng lớn êm ái, cơ bắp người đàn ông chặt chẽ, hai chân thon dài khỏe khoắn, mỗi đư-ờn-ɢ c-ο-𝐧-g trên cơ thể đều kiêu ngạo thể hiện khát khao ԁ-ụ-𝒸 𝖛ọ𝓃-🌀, anh như một con báo đen điên cuồng chuyển động trên người cô, ánh mắt đã sớm bị h𝒶_m ⓜ𝖚ố_𝓃 nhuốm đỏ ngầu, vẻ mặt cũng bởi vì κ-𝐡oá-ı ⓒ-ả-〽️ cực hạn mà có phần dữ tợn.

"Mạc Viễn..." Hai gò má của Trang Noãn Thần bởi vì đòi hỏi quá độ của anh mà trở nên ửng hồng, cổ họng đã sớm khản đặc vì ⓡ·ê·ռ 𝖗·ỉ, hiện giờ chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như động vật nhỏ.

Gương mặt anh tuấn của Giang Mạc Viễn chôn vào bên trong nơi đẫy đà của cô, vì ✞*♓*ở 𝐝ố*𝖈 sung 𝖘.ướп.🌀 mà trở nên khàn khàn, trong miệng cũng mơ hồ khẽ gọi tên cô, ở bên tai cô lặp đi lặp lại câu nói, "Noãn Noãn, anh yêu em..."

Trong phòng, tiếng †𝖍·ở ⓖ·ấ·🅿️ kiều mị cùng tiếng gầm phát tiết ⓓụ_c 𝖛ọn_ⓖ phát ra thật lâu không ngừng nghỉ.

***

Khi Trang Noãn Thần thức dậy lần nữa đã là sau giờ trưa.

Tuyết rơi suốt một đêm, ngoài cửa sổ đã trắng xóa một màu, ánh dương chiếu rọi lớp tuyết trên mặt đất phản xạ ra những luồng sáng vụn vặt. Trong phòng ngủ là dòng khí ấm áp, có chen lẫn chút mùi hương cây tùng.

Lại là một ngày đẹp trời.

Nhưng khi cô vội vàng vùng dậy thì suýt chút nữa đã kêu ra tiếng, cơ thể rã rời như bị bánh xe 𝒽-ⓤn-ɢ ⓗ-ăⓝ-🌀 nghiền qua, đau nhức không chịu nỗi, chính là hậu quả của một đêm buông thả.

Gối bên cạnh trống không, Giang Mạc Viễn đã thức dậy, nhưng dấu vết bừa bộn trên giường luôn nhắc nhở cô tối qua có bao nhiêu kịch liệt. Vậy còn tốt hơn đêm tết dương lịch, nếu giờ vừa mở mắt ra liền nhìn thấy anh, nhất định sẽ rất xấu hổ.

Khi chiếc đồng hồ ở đầu giường điểm đúng hai giờ chiều, cô thực sự đã ngủ đến tận giờ này, lúc đang gắng gượng nhấc người, cửa phòng ngủ chợt bị đẩy ra, Trang Noãn Thần hết hồn, kêu lên một tiếng rồi vội vàng kéo chăn lên cao, yếu ớt ngồi tựa vào đầu giường.

Giang Mạc Viễn ăn mặc rất thoải mái, trang phục ở nhà che khuất dáng người cuồng dã tối qua, sau khi thấy cô ngượng ngùng che người lại thì mỉm cười bước đến, ngồi xuống đưa tay v●цố●𝐭 ѵ●e khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Thức rồi à? Ngủ ngon không?"

Cô ↪️ắ·п 𝖒ô·1 trừng mắt liếc anh, biết còn cố hỏi. Không đợi cô trả lời, nơi nào đó trong cơ thể đột nhiên có một luồng 𝐧ó*ռ*ⓖ bỏռ*ℊ trào ra, Trang Noãn Thần ngạc nhiên, lặng lẽ đưa tay s_ờ ş🔴_ạ𝐧_ⓖ thử, trong suốt dinh dính...

Mặt cô bỗng đỏ gay, tựa như cô có thể ngửi được mùi hương nam tính mãnh liệt.

"Sao vậy em?" Thấy dáng vẻ của cô, Giang Mạc Viễn hình như cũng đại khái đoán được tình hình, lại ra vẻ thân thiết khẽ hỏi.

Trang Noãn Thần xấu hổ lên tiếng, ấp úng nói, "Không, không có gì."

"À..." Giang Mạc Viễn lại cố ý kéo dài giọng, đưa tay rút miếng khăn giấy trong hộp ra đưa cho cô, "Có cần anh cống hiến chút sức lực không?"

Trang Noãn Thần ngẩn ra, hồi lâu sau mới hoàn hồn, mặt còn đỏ hơn, tức giận trừng mắt với anh, "Anh, anh..." Anh anh cả buổi cũng không nói ra được chữ tiếp theo, cô gấp đến độ giậm chận, nhưng tư thế hiện giờ lại không cho phép.

"Anh làm sao?" Giang Mạc Viễn lại bày ra vẻ mặt vô tội, nhướn mày, kề sát gương mặt điển trai lại gần cô, "Hay là anh bế em vào phòng tắm, đích thân tắm rửa cho em nhé?"

[1] Nguyên văn câu này dịch ra là cô gái làm từ nước, Trung Quốc có quan niệm con gái được kết tinh từ nước, còn con trai kết tinh từ bùn đất (từ Hồng Lâu Mộng), nên ở đây ám chỉ cô gái dịu dàng, 𝖒ề_〽️ mạ_❗, yểu điệu như nước (Chú thích của Mon).

Hết chương 15

Chương (1-322)