Ch.02 → |
Dạo gần đây, báo chí không ngừng đưa tin: người cầm quyền Lệ thị – Lệ Trọng Mưu đang kiện cáo tranh đoạt quyền nuôi dưỡng một cậu bé sáu tuổi.
Phiên tòa còn chưa mở mà dư luận đã vô cùng náo nhiệt. Trong sự việc đó, một bên là đế vương thương nghiệp, một bên lại là...
Ngô Đồng, cô ấy là ai?
Trong chuyên mục scandal nóng của tuần san giật tít, giới truyền thông muốn đào bới bối cảnh của Ngô Đồng, kết quả: cô gái này thân phận trắng như giấy, bảy năm trước khi tốt nghiệp từng vào Lệ thị thực tập; trừ lần đó ra, thì cô và vị giám đốc Lệ Trọng Mưu chẳng có liên quan gì đến nhau.
Bọn phóng viên chuyển hướng nghi ngờ sang đứa bé, nó từ đâu tới mà có thể gây nên chuyện bát quái như vậy. Bộ phận PR của Lệ thị lập tức phát hành công văn ép giới truyền thông không được phép quấy rầy cuộc sống của cậu bé.
Có biên tập của một tạp chí điếc không sợ súng, chụp lén được mấy tấm ảnh của cậu, ba ngày sau, tạp chí đó bị Lệ thị thu mua, tổng giám đốc Lệ Trọng Mưu kí một chữ, tạp chí đó buộc ngừng ấn hành.
Tuy nhiên, tạp chí số cuối cùng này lại có lượng tiêu thụ tốt vô cùng, trên trang bìa là hình ảnh một cậu bé phấn điêu ngọc thế, vô cùng linh động, bộ dáng khả ái dễ thương. Hoàn toàn ngược lại so với Lệ tổng lãnh khốc vô tình. Chính điều này lại khiến người ta thêm yêu thích.
Càng nhiều phóng viên không ngại mạo hiểm, cắm chốt chầu trực bên ngoài tòa án mỗi lần khai mạc phiên tòa mới.
Lần này tòa án thẩm vấn lâu hơn phiên trước, bậc thang chỉ có vài chục thước mà đứng đứng ngồi ngồi chật kín toàn phóng viên. Một đám người nâng máy quay, máy chụp hình, máy ghi âm... chỉ chờ đương sự xuất hiện.
Cuối tháng tư, trời chuyển muộn, ánh mặt trời cuối xuân rạng rỡ không vương một tia ưu phiền.
Thân ảnh gầy guộc từ cổng chính đi ra, mấy trăm màn ảnh ngay lập tức chụp không ngừng, mọi người hét lên xông tới, chặn trước cản sau.
Ngô Đồng bị đèn huỳnh quang bức không mở được mắt, xung quanh đều là phóng viên, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Máy ảnh chớp nháy như hàng trăm quả bom ném về phía cô.
"Ngô tiểu thư, có phải cô và Lệ Trọng Mưu kiện tụng...."
"Nghe nói lần này Lệ tổng mời thuê luật sư đoàn..."
"Cô có thể ra mặt cùng con mình hay không..."
Ngô Đồng không trả lời gì được, cô hồi tưởng lại cảnh vị luật sư kia gay gắt chất vấn mình, và cả người đàn ông hà khắc bên cạnh ông ta.
Gương mặt cô thoáng chốc trắng bệch, bước đi loạng choạng, bên ngoài phóng viên đổ xô về phía trước, những chiếc microphone cực lớn vượt qua đầu người vươn về phía cô làm cô thở gấp liên tục.
Đúng lúc ấy, đám người phía sau chợt xôn xao ——
Lệ Trọng Mưu xuất hiện.
Phần lớn phóng viên bên này muốn chạy sang bên kia, đáng tiếc chưa kịp tới gần Lệ Trọng Mưu đã bị mấy tay vệ sĩ tây trang đen sì ngăn lại. Lệ Trọng Mưu trong mắt mọi người là đường hoàng mà qua, chẳng lưu lại cái gì.
Tới khi đi ngang qua Ngô Đồng, bước chân chợt dừng lại.
Cô bận đối mặt với phóng viên, không nhìn thấy anh.
Nhưng anh lại thấy cô.
Mi tâm Lệ Trọng Mưu cau lại, một giây sau không biết làm như thế nào mà túm được Ngô Đồng ra ngoài,
Phóng viên không kịp phản ứng, mắt Ngô Đồng thấy như trời long đất lở, đến lúc ngẩng đầu lên đã phát hiện ra mình đang bị ôm đi xuống bậc thang. Cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, giúp cô thoát khỏi vòng vây một cách dễ dàng.
Người cô nhũn ra.
Không dám nghiêng đầu nhìn, đến một cái liếc mắt cũng sợ.
Phóng viên muốn đuổi theo, vệ sĩ liền chặn lại con đường phía trước, trợ lí Lệ Trọng Mưu – Lâm Kiến Nhạc nhanh chóng bị phóng viên vây kín. Trợ lí Lâm vừa cười nói: cảm tạ truyền thông bằng hữu đã "đặc biệt" quan tâm tới đại boss, vừa dứt khoát: điều gì cũng không trả lời được.
Chiếc Maybach dừng bên đường, Ngô Đồng bị người nào đó ép phải ngồi xuống ghế sau, theo bản năng cô giãy giãy, sức lực so với người nào đó kia quả đúng là "lấy trứng chọi đá". Lệ Trọng Mưu theo sau lên xe, đóng cửa "Bộp" một cái, "Lái xe."
Xe tăng tốc rời khỏi chốn thị phi.
Ngô Đồng liếc nhìn gương chiếu hậu, vẫn còn vài phóng viên chưa từ bỏ ý định theo đuôi, cô vừa định thu lại tầm mắt thì chạm ngay vào ánh mắt của Lệ Trọng Mưu đang ngồi đối diện.
Anh quán sát cô, bí ẩn và cẩn thận.
Tim bỗng run lên, Ngô Đồng cúi đầu, mắt thấy xe chuẩn bị rẽ, cô đột nhiên cao giọng nói: "Dừng xe!"
Tài xế lão Tống hiểu nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, đang muốn phanh xe, Lệ Trọng Mưu trên mặt không có biểu tình gì, vì vậy đành phải ngoảnh mặt làm ngơ với yêu cầu của Ngô Đồng.
Xe vẫn chạy bon bon trên đường, Ngô Đồng ngồi đó, vẫn luôn cắn môi.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên tai vang lên giọng nam trầm như tiếng cello: "Ngô tiểu thư đi đâu? Tiễn cô một đoạn đường."
Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, không tiếp lời.
Không khí trong xe trầm mặc, xung quanh Ngô Đồng cư như lập lờ luồng khí: "Không phận sự miễn gần."
Tất cả vấn đề tranh chấp quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng anh đều giao toàn bộ cho Lâm Kiến Nhạc xử lí. Thỉnh thoảng nghe Kiến Nhạc báo cáo, hầu hết là kể chuyện người phụ nữ này có thái độ cứng rắn thế nào, nói gì cũng không chịu ngượng bộ.
Cô còn kiên trì nhất quyết đòi mang con rời khỏi HongKong, không muốn nói thêm gì nữa. Còn Lệ Trọng Mưu thì càng không có ý định sẽ dây dưa tiếp, anh phái luôn luật sư ra mặt để giải quyết.
Vừa lúc nãy ở tòa án, cô còn khiên định không chịu từ bỏ quyền nuôi dưỡng con trai, nhưng khi nói chuyện cô lại không dám nhìn thẳng vào anh.
Người phụ nữ này đối mặt với anh, cường thế chạy biến đi đâu hết rồi?
Một người đầy mâu thuẫn... Lệ Trọng Mưu thừa nhận anh khá tò mò về cô.
Im lặng hồi lâu, Lệ Trọng Mưu cứ tưởng cô thỏa hiệp, cô lại nói: "Tôi phải về công ty xử lí vài chuyện, quan hệ của tôi và anh đang căng thẳng thế này, chắc chắn anh không mong phóng viên chụp được ảnh anh và tôi trước cổng công ty, đúng không?"
Ngữ khí của cô không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, một câu nói mà đánh trúng trọng điểm ngay lập tức. Lệ Trọng Mưu kinh ngạc, nhướn mày lên nhìn cô.
Ngô Đồng đánh mắt né tránh anh.
Ánh mắt anh hạ xuống so với băng đá khiến người ta rét run; nhưng cũng giống như vũng lầy, càng kéo người ta lún sâu hơn nữa.
Làm cô vạn kiếp bất phục.
Lệ Trọng Mưu dừng ánh mắt, đánh giá cô. Anh bắt được trong mắt cô một thoáng ảm đạm. Lệ Trọng Mưu thấy cô phục tùng, suy tư mất nửa giây, anh ngước mắt, "Lão Tống, dừng xe."
Xe vừa dừng hẳn, cô vội mở của nhảy xuống. Chẳng thèm để ý xe cộ, băng qua đường cái đến trạm xe buýt.
Bên này, chiếc Maybach không lái đi, mà quay đầu dừng cách đó một đoạn.
Lệ Trọng Mưu ngồi phía sau, nhìn thân ảnh bé nhỏ co rúm, lẻ loi chờ xe buýt.
Anh thu ánh mắt về, nhấn vào notebook điện tử trong xe, xem kế hoạch buổi chiều, anh bật bút điện tử, chấm vào màn hình lật sang trang khác.
Ngô Đồng cũng lặng lẽ đợi xe. Buồn bã nhuộm dần lên khóe mắt.
Cô nghĩ mãi mà không rõ, sự tình làm sao có thể rơi vào tình trạng như hôm nay?
*****
Nửa tháng trước, ngày 27 tháng 3 là sinh nhật Đồng Đồng, mấy ngày nay Ngô Đồng tăng ca, không thể ở bên con trai được. Vì thế mà Đồng Đồng cứ phụng phịu với cô, Ngô Đồng hứa khi nào rảnh sẽ đưa con đi Disneyland chơi nó mới vui lên một chút. Cả tháng này Ngô Đồng đều bận tối mắt tối mũi, cô chuẩn bị rời khỏi TC*, đầu tháng sau sẽ đệ đơn từ chức. Chỉ còn ba tháng, nên Ngô Đồng phải xử lí cho xong toàn bộ khách hàng và hạng mục cô nắm trong tay. (*TC: mình nghĩ là tên công ty Ngô Đồng. )
Công ty Ngô Vũ xảy ra vấn đề, cô là em gái không lí nào lại không quay về giúp anh trai.
Nghe tin Ngô Đồng muốn về Nam Kinh, người vui mừng nhất là mẹ cô. Bao nhiêu năm qua, con gái và đứa cháu ngoại bảo bối của bà đều phải lăn lộn với cuộc sống bên ngoài, một năm cũng chỉ được thấy mặt có vài lần. Bây giờ bà càng giục cô mau giải quyết cho nhanh thủ tục từ chức.
Ngô Đồng lại hơi lúng túng: "Nhưng mà ba..."
"Vì ba con thương cháu ngoại nên mới để ý đến lời ra tiếng vào. Ba con tính tình nóng nảy, chẳng có việc gì đâu, mẹ với anh con khuyên ba con là được."
Chẳng còn cách nào khác cả. Cô không thể không trông nom Đồng Đồng. Thằng bé từ nhỏ đã dính lấy cô rồi. Nhìn trước nhìn sau, nói chung là nó không hài lòng với chị Mã Lệ – người cô giao trách nhiệm quản nó.
Cô bạn chí cốt Cố Tư Kì cứ gọi điện thoại là oán trách: Ngô Đồng ơi Ngô Đồng! Cô không dạy được cấp dưới cũng chẳng quản được con. Tư Kì còn "khen" Đồng Đồng, cái thằng bé này trong lòng nó trừ mẹ nó ra thì không còn ai hết!!!
"Đồng Đồng làm như thế cũng vì nó muốn làm cho cậu chú ý đến nó hơn thôi, thằng bé này có rất nhiều tâm sự, cậu là mẹ nó thì không thể không biết điều đó được."
Ngô Đồng nghe cô ấy nói, trái tim chợt mềm nhũn. Đúng vậy, cô biết con trai mình quấn mẹ, công việc có cần thiết phải vội vã như thế không?
Con trai cô mới là thứ vô giá nhất.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác có người không chịu buông tha cô ——
Khi giá trị TC gặp phải khủng hoảng trong quan hệ xã hội. Nghiệp vụ của bộ phận chủ chốt trong công ty bị Lệ thị chèn ép đến không ngóc đầu lên được. Toàn thể công ty từ cao xuống thấp, hễ rảnh rỗi là lại bàn tán: "Lệ thị vừa làm cái này... Lệ thị vừa làm cái kia...". Tin vỉa hè đâu đâu cũng có, ngay cả lúc đi uống cà phê cũng nghe được ba chữ "Lệ Trọng Mưu". Ngô Đồng chỉ cảm thấy...Phiền. Cô tự an ủi: còn may là ba tháng nữa sẽ rời xa nơi này vĩnh viễn.
Phiền muộn cứ liên tiếp lui tới.
Buổi chiều họp giao ban hôm nay, hạng mục cô tham gia xảy ra vài vấn đề, cô và hai đồng nghiệp nữa bị quản lí phê bình khá khắc nghiệt. Cô chán nản vừa nghe, vừa đưa tay vào túi nhấn nút tắt điện thoại.
Nội trong hôm nay, Ngô Đồng phải làm lại danh sách bán hàng. Cô bận đến ngay cả thời gian uống nước cũng không có. Sắc trời buông màn tối, Ngô Đồng nhìn xuyên tấm thủy tinh ra ngoài, chợt giật mình vì thời gian đã muộn.
Nhưng vẫn còn có một ít số liệu chưa sắp xếp xong, đồng nghiệp cùng tổ thấy cô tiếp tục vùi đầu làm, giục cô: "Chị Đồng, chị về trước đi, phần còn lại để chúng em làm được rồi."
Ngô Đồng cắn môi nghĩ ngợi một lúc, nói: "Vậy thì làm phiền các em nhé."
Cô cố chuẩn bị nốt cho xong phần của mình, gửi đến chỗ họ, rời khỏi OA*, thu dọn đồ đạc rồi đi luôn. (Mình tra google ra khá nhiều kết quả @@ vì không phải là dân văn phòng nên mình đang phân vân hai trường hợp:
OA – Office of Administration: Văn phòng quản trị OA – Office of Automation: Văn phòng tự động hóa bạn nào hiểu nghĩa là gì thì bảo mình để mình sửa nhé =))
Đến của thang máy cô lấy điện thoại ra, có mấy cuộc gọi nhỡ lúc chiều, đều là số máy nhà, chắc Đồng Đồng gọi giục cô về.
Cô gọi lại, nghe được giọng chị Mã Lệ run rẩy: "Đồng Đồng đến bây giờ vẫn chưa về...".
Cô không để ý lắm, thằng bé dùng chiêu này đâu phải mới một hai lần. Cô cười trấn an chị ấy: "Chị sang nhà Trương tiên sinh bên cạnh hỏi đi, xem có phải là Đồng Đồng đang chơi cùng Khả Khả không?"
Con gái nhà họ Trương và Đồng Đồng hay chơi với nhau. Con nhóc Trương Hàn Khả rất tinh quái, hai đứa tiểu quỷ ấy thường hợp lại bắt nạt người lớn.
"Chị hỏi từ lâu rồi, Đồng Đồng không có ở đấy, Khả Khả nói là nó với Đồng Đồng đi ngắm đại minh tinh, nhưng mà hai đứa nó lạc nhau rồi..."
Trong đầu Ngô Đồng vang lên một tiếng, luống cuống hết cả tay chân, vội vội vàng vàng chạy ra bãi đỗ xe.
Trương Hàn Khả không nói rõ được chuyện gì đã xảy ra, Ngô Đồng hoảng hốt gọi điện thoại, đến trường học, đến tất cả những nơi mà Đồng Đồng có thể đi... Nếu còn không thấy thì chỉ còn nước báo cảnh sát thôi...
Đang lúc hoang mang lo sợ khi, di động của cô bất chợt rung lên, vừa thấy là dãy số nhà mình, cô nhanh chóng bắt máy, giống như bắt lấy một tia hy vọng.
Cuối cùng cũng có tin của Đồng Đồng, báo thằng bé bị tai nạn giao thông, hiện đang ở bệnh viện.
Chị Mã Lệ cứ lải nhải không dứt càng khiến Ngô Đồng thêm lo lắng. Ngô Đồng vội vã lái xe như bay đến, xui xẻo chính cô cũng bị tai nạn giao thông luôn —— chiếc Toyota* của cô tông vào đuôi xe phía trước, một cú va chạm này đã làm cho phần bảo vệ xe méo xẹo. (Tên trong convert là "Phong Điền", mình lên mạng tra thì phát hiện ra trong tiếng Trung mấy hãng xe hơi "được" phiên âm ra rất "vãi chưởng". VD: Wolkswage – Đại Chúng, Lexus – Lôi Khắc Tát Tư, Porsche – Bảo Thời Tiệp, Lamborghini – Lam Bác Cơ Ní... đọc mà cười đau cả bụng =)))
Cô bỏ xe, chạy qua hai quảng trường mới đến bệnh viện.
Bên tai cô vang vọng câu: Con trai cô không thể xảy ra chuyện gì được!!!
Cô chỉ có con thôi, cô không thể để mất con được...
*******************
Đồng Đồng đã ngủ, chân thằng bé bị thương, thương thế không nặng lắm; ngược lại trán cô máu chảy đầm đìa, có đau cô cũng không biết.
Đồng Đồng nằm ở phòng bệnh cao cấp, người đưa thằng bé đến rất hảo tâm ứng luôn cả phí điều trị, thẻ tín dụng và tiền mặt của Ngô Đồng đều để trên xe, hai tay trống trơn. Y tá đưa cho cô khăn ướt với băng gạc, tỏ ý bảo cô hãy lau mặt, còn nói cho cô biết, người hảo tâm kia vẫn chưa đi.
Ngô Đồng lau qua loa vết máu trên mặt, nhanh chóng đi gặp ân nhân.
Người phụ nữ đó có dáng người cao gầy, đứng thẳng lưng, Ngô Đồng vừa đẩy cửa vào thì người ta xoay người lại.
Ngô Đồng ngơ ra nửa ngày mới định thần lại, đột nhiên cổ họng cô nghẹn ứ, nói không ra lời. Còn Trương Mạn Địch đã quá quen loại tình huống này, khá lơ đễnh, cô khẽ cười với Ngô Đồng, nụ cười rực rỡ rung động lòng người: "Xin chào." Ngô Đồng trong đầu hỗn độn, "Xin, xin chào."
Cô không dám nhiều lời, vội vã đi xem Đồng Đồng, nó ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch y như ga giường bệnh.
Cô đau lòng quá.
Trong tay Đồng Đồng còn nắm chặt một tấm ảnh có chữ kí. Bàn tay bé nhỏ ra sức mà nắm chặt, như đang bảo vệ bảo bối. Ngô Đồng loay hoay mất một lúc mới rút ra được.
Đó là ảnh chụp và cả chữ kí của Trương Mạn Địch, còn có nét chữ non nớt của thằng bé: "Mẹ ơi, chúc mẹ luôn luôn vui vẻ."
Trương Mạn Địch đứng cách đó không xa, chậm rãi nói: "Cậu bé này rất hiểu chuyện, nói mẹ bé fan hâm mộ phim của tôi nên bé chạy đến chỗ tôi muốn được kí tên, làm quà tặng chị."
Fan phim?
Ngô Đồng nắm tay của con trai, sửng sốt.
Cô cố hồi tưởng lại, hình như đúng là có lần cô đã nói như vậy...
Trước khi giải thưởng Kim Tượng phát sóng trực tiếp, nữ minh tinh khoác tay sư đệ trong giới bước đi trên thảm đỏ. Khi MC hỏi Mandy* rằng bạn trai cô ấy có đến chúc mừng cô được đề cử hay không? (Mandy: Tên tiếng Anh của Trương Mạn Địch đó. )
Thấp thoáng bên môi Trương Mạn Địch là lúm đồng tiền làm rung động lòng người: "Dạo gần đây Eric khá bận, nhưng anh ấy đã hứa sẽ nhanh chóng bay về chúc mừng tôi, bất kể tôi có được giải hay không."
Ngô Đồng chăm chú nhìn mỹ nhân trên ti vi.
Đồng Đồng mặc bộ đồ ngủ mèo đầu to, mắt nhập nhèm, tay ôm bình sữa chạy tới, thấy cô ngẩn người, thằng bé cười khanh khách: "Mẹ là fan của cô ấy à?"
Cô xoay người lại, nhẹ nhàng ôm con trai.
Đồng Đồng dùng anh tay nhỏ vuốt ve trán của cô: "Mẹ lạnh không?"
"Mẹ không lạnh, làm sao vậy?"
"Người mẹ run kìa!"
*************
Lúc này trong phòng bệnh cao cấp Ngô Đồng cũng đang run, cô ép bản thân bình tĩnh, cất kỹ ảnh chụp, duỗi tay vuốt ve con trai, lau đi nước mắt trên mặt nó.
"Tôi muốn hỏi một chút, con trai tôi, sao mà..."
Trương Mạn Địch đến bên giường, ánh mắt chần chừ trên mặt cậu bé. Mi, mắt, mũi, còn có khóe môi hơi nhếch ...
Lời nói Ngô Đồng cắt ngang Trương Mạn Địch. Trương Mạn Địch thoáng giật mình, ngơ ngẩn một lúc mới tìm lại được giọng nói: "Tôi ở phi trường tiếp đón người ta, tình huống lúc đó hơi hỗn loạn, phóng viên quá nhiều, thằng bé bị bọn họ chen vào làn xe."
"..."
"..."
"Cám ơn."
"Không có gì." Nói xong, Trương Mạn Địch không thể không nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Hiếu kỳ? Thương cảm?
Trương Mạn Địch cũng không rõ mình sao lại nguyện ý dành trọn một buổi chiều ở bên thằng bé này, nghe nó kể về nó, kể về mẹ nó. Tuổi còn nhỏ lại hiểu chuyện như vậy, huống hồ, nó còn có một gương mặt quen thuộc đến thế ... Nếu Eric mà nhìn thấy thằng bé này, chắc chắn cũng phải trố mắt cho xem.
Ngô Đồng không được ở lại lâu, cô phải làm thủ tục nhập viện cho Đồng Đồng.
Y tá dẫn đường nhìn mặt Ngô Đồng trắng bệch, lo lắng hỏi thăm: "Phu nhân, chị nên xử lý miệng vết thương trước."
Phu nhân?
Ngô Đồng nghe thấy thế thì bật cười.
Đơn nhập viện giao đến tay Ngô Đồng, họ tên Đồng Đồng, ngày tháng năm sinh, nhóm máu đều đã điền xong, cô bổ sung thêm tên mình vào mục người thân.
Đầu Ngô Đồng đau nhói, cầm đơn nhập viện vòng đi vòng lại, một tay che cái trán, khăn giấy và băng gạc dính trên vết thương đã bị máu nhuộm thấm, cô mới nghĩ tới việc mình cũng cần phải đăng kí nhập viện.
Mắt Ngô Đồng hoa lên, chân nặng trĩu, cơn đau bất chợt ập tới, chặn đứng mọi suy nghĩ của cô.
Ngô Đồng chực khóc, lại phát hiện mắt mình khô khốc, bảy năm qua cô chưa bao giờ rơi nước mắt, một giọt cũng không. Không khéo tuyến lệ của cô mất hết tác dụng rồi.
Cô nhếch miệng.
Qua tiếp góc ngoặt kia chính là phòng khám bệnh, Ngô Đồng ở trong đó đụng phải một người.
Bước chân cô lảo đảo mất thăng bằng, ngã quỵ xuống.
"Cô... Cô... Không sao chứ?"
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông đó cứng ngắc, Ngô Đồng hoảng hốt mở mắt ra, nhìn bóng người mông lung trước mặt.
Ảo giác ư?
Cô suy nghĩ miên man, ngắm gương mặt anh tuấn ở phía trên đỉnh đầu. Chậm rãi, cô khẽ cười, thì thào tự nhủ: "Không phải sự thật..."
Ánh đèn chói lóa rọi vào mắt cô, sau đó màu đen nhanh chóng bao phủ mọi nguồn sáng...
Khi Ngô Đồng tỉnh lại thì đã được an trí ở khu cấp cứu, miệng vết thương được khâu lại, nhưng chung quanh không có ai.
Cô ngồi dậy, bóp trán cười nhẹ.
Quả nhiên là ảo giác.
Đơn sao chép nhập viện của Đồng Đồng không cánh mà bay, Ngô Đồng không hề hay biết.
Cô xin công ty nghỉ nửa ngày, chuyển Đồng Đồng đến phòng bệnh bình thường, xin danh thiếp Trương Mạn Địch để tiện liên lạc với phụ tá của minh tinh, rồi đi tiếp đến ngân hàng, trả lại tiền mà Trương Mạn Địch ứng ra vào trong tài khoản của trợ lí cô ấy.
Xe đưa tới xưởng sửa chữa. Về nhà tắm rửa một cái, đổi quần áo để buổi chiều đi làm.
Hai năm nay tình cảnh ở công ty hơi đáng ngại, đã mấy lần công ty bức giảm biên chế và giảm lương, Ngô Đồng không muốn mình thất nghiệp nhanh như thế.
Sau vài ngày gió êm sóng lặng, Ngô Đồng nhận được một cuộc điện thoại lạ hoắc.
Đối phương nói rất gọn gàng dứt khoát: "Chào cô, tôi là Lâm Kiến Nhạc trợ lý của Lệ tiên sinh. Tôi muốn tìm cô nói chuyện một chút về con trai cô."
Lệ tiên sinh?
Trong 700 vạn người Hongkong, họ Lệ nhiều đếm không xuể. Cô biết được bao nhiêu người? Mà hiệu suất làm việc cao thế này, lại chỉ có vài người mà thôi...
Ch. 02 → |