Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 099

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 099
Hồi tỉnh!
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn vội xoay nhìn sang Lâm Y, ngầm thở phào khi thấy trên mặt cô gái vẫn là vẻ điềm tĩnh, dường như không có quá nhiều phản ứng, Từ Nhất Hạo đang chuẩn bị bước ra ngoài thì chợt khựng lại, ông vội quay đầu nhìn sang Lâm Y, vẻ điềm tĩnh của cô khiến lòng ông thoáng có chút yên tâm, trầm mặc một chút rồi ông nhẹ giọng đáp: "Y Y, con bé là em gái con... "

Từ góc độ của Từ Nhất Hạo mà nói, ông thực sự hy vọng Lâm Y không ghi hận gì với Từ Giai, ông thật sự hy vọng hai chị em cô có thể hòa hợp với nhau.

Hai người đàn ông đều khẩn trương nhìn sang Lâm Y, không biết cô sẽ có phản ứng gì hoặc quyết định thế nào đây; Lâm Y thoáng dừng lại động tác trên tay, quả nhiên là như vậy! Cô nhẹ rũ rèm mi, mím môi, thật lâu sau mới quay nhìn sang Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói: "Nghị, cho cô ấy vào đi... " Tuy rằng trong trí nhớ của cô Từ Giai đối xử với cô không tốt gì nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái cùng cha khác mẹ với cô!

Trong mắt Từ Nhất Hạo cùng lúc tràn ngập áy náy lẫn mừng rỡ đan xen nhau, giọng ông hơi khàn đi: "Y Y, cám ơn con!"

Lãnh Nghị nhẹ khoác tay lên vai Lâm Y, hắn biết Lâm Y nói như vậy là bởi vì cô luôn có tấm lòng thiện lương như vậy, rồi hắn quay sang quản gia: "Để cô ấy vào trước đã!"

Quản gia đáp lời rồi chuẩn bị rời đi thì Lâm Y nhìn theo bóng lưng của ông, nhẹ giọng nói: "Bác trần, nếu như cô ấy còn chưa ăn cơm thì dẫn cô ấy vào đây cùng ăn chút gì đi!" Mắt Từ Nhất Hạo hơi ngấn nước, ông nhìn Lâm Y khẽ gật đầu, cất bước đi theo quản gia.

Từ Giai mang theo một chiếc vali nhỏ đứng một mình trước cửa sắt, vẫn là mái tóc ngắn đó, trên mặt vẫn còn chút bướng bỉnh nhưng rõ ràng không còn khí thế kiêu ngạo như trước đây mà thay vào đó là một vẻ buồn bã và yếu đuối.

Cô thế nào cũng không ngờ được mẹ đột nhiên bị bắt đi, hơn nữa còn bị buộc tội cố sát, ông ngoại đã nghỉ hưu của cô đã dùng hết các mối quan hệ muốn bảo lãnh bà ra ngoài nhưng không có chút hiệu quả nào bởi vì Vương Khiết bị bắt ở nước ngoài, hơn nữa ông ngoại cô về hưu đã lâu, thời thế đã mất, xa mặt cách lòng, không có mấy người chịu ra tay giúp đỡ nữa.

Mà ba cô thì lại đột ngột mất tích, cho tới mấy hôm trước cô mới nhận được điện thoại của ông, bảo cô phải chăm sóc chính mình thật tốt, ông phải qua một thời gian nữa mới trở về; Từ Giai hỏi thế nào ông cũng không chịu nói mình đang ở đay ... Vì vậy Từ Giai từ một cô tiểu thư kiêu ngạo, bá đạo giờ chỉ còn là một cô gái đáng thương phút chốc mất đi cha mẹ.

Về sau vẫn là Lý Uyển thấy cô quả thực rất tội nghiệp nên mới ngầm báo cho Từ Giai biết Từ Nhất Hạo hiện đang ở biệt thự của Lãnh Nghị, cô cũng từ Lý Uyển mới biết được, thì ra Lâm Y lại là người chị cùng cha khác mẹ với mình! Mẹ của Lâm Y mất rồi, cô bởi vì đau lòng quá độ nên mất đi tâm trí vì thế ba cô mới xin nghỉ phép, chuyên tâm ở bên cạnh Lâm Y tìm cách giúp cô khôi phục thần trí.

Từ Giai biết được chuyện chấn động không thôi, cô mất mấy ngày mới có thể từ cơn chấn động đó hồi tỉnh lại, cô quyết định đi tìm ba, ông là ba của Lâm Y, cũng là ba của cô, huống gì cả căn biệt thự nhà họ Từ rộng lớn như vậy, ngoại trừ mấy người làm thì chỉ còn lại mình cô. Cô thực sự thấy rất sợ...

Vì vậy Từ Giai lẳng lặng mua vé máy bay, thu thập hành lý rồi bay từ Paris về thành phố H, cô không báo cho Từ Nhất Hạo biết bởi vì cô sợ ba mình sẽ ngăn cản.

Nhưng khi đến biệt thự của Lãnh Nghị cô mới phát hiện, hiện giờ cô thật sự không còn giống như trước đây, trước đây cô ở căn biệt thự này luôn luôn tự do ra vào, không khác gì người nhà họ Lãnh, ai cũng sẽ không ngăn cản cô; nhưng giờ người làm trong căn biệt thự này lại ngăn không cho cô đi vào bởi vì ai cũng đều biết trước đây cô luôn gây khó dễ cho thiếu phu nhân" vì thế Từ Giai chỉ đành đứng ngoài cửa chờ, đợi người làm vào thông báo.

Nhìn xuyên qua hai cánh cửa sắt uy nghiêm, Từ Giai nhìn thấy bên trong căn biệt thự đã sáng đèn, ánh đèn điện chiếu qua những khung cửa sổ thật ấm áp nhưng người làm đi vào đã lâu vì sao vẫn chưa trở lại? Trước đây mình làm nhiều việc quá đáng như vậy, hiện giờ liệu Lâm Y có thể tha thứ cho mình, cho mình tiến vào hay không? Càng nghĩ lòng Từ Giai càng lạnh, thân thể cũng không tự chủ được rùng mình một cái trong cơn gió đêm lạnh lẽo.

Chính ngay lúc này, Từ Giai rốt cuộc nhìn thấy cửa biệt thự mở ra, người làm vừa nãy mới vào thông báo cùng quản gia, còn có cha cô Từ Nhất Hạo cùng bước ra, đi về phía cô...

"Ba, ba ơi... " Từ Giai vội nhìn về phía Từ Nhất Hạo vẫy gọi, trong giọng nói tràn ngập ủy khuất, còn có một chút nghẹn ngào; nghe tiếng gọi, bước chân Từ Nhất Hạo càng nhanh hơn, đi về phía Từ Giai ở trước cửa sắt...

Cánh cửa sắt nhỏ bên hông được mở ra rồi Từ Nhất Hạo bước ra, ông đón lấy vali hành lý trên tay Từ Giai, giọng nói có chút trách móc: "Sao con không nói với ba một tiếng đã lẳng lặng chạy đến đây rồi?"

"Ba... " Giọng Từ Giai vẫn nghèn nghen, tay níu chặt cánh tay Từ Nhất Hạo, "Con sợ ba không cho con đến... Mẹ lại không có ở nhà, một mình con rất sợ!"

"Được được được, vào trước rồi nói sau, được không?" Từ Nhất Hạo thấp giọng an ủi rồi dẫn Từ Giai đi vào trong, "Giai Giai, con ăn cơm tối chưa?"

"Chưa!" Giọng Từ Giai nhỏ xíu.

"Vậy cùng vào ăn cơm đi... " Từ Nhất Hạo nhẹ thở dài một tiếng, sóng mắt thoáng xao động, ông trầm tư giây lát rồi thoáng dừng bước chân, xoay về phía Từ Giai, nhẹ giọng nói: "Giai Giai, Lâm Y... là chị con!". Nói đến đây ông lại ngừng một chút như muốn nhìn xem phản ứng của Từ Giai, khi thấy vẻ mặt cô không có thay đổi gì mấy thì ông biết, Từ Giai nhất định đã nghe được điều gì rồi.

Từ Nhất Hạo lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Lần này, cũng là con bé cho con vào đây, còn kêu con cùng vào ăn cơm... Con... phải đối xử tôn trọng với chị mình một chút, biết không?"

Là Lâm Y để cô vào sao? Còn kêu mình cùng vào ăn cơm? Đôi mắt to tròn của Từ Giai thoáng lóe lên, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng rồi lẳng lặng bước theo Từ Nhất Hạo vào trong biệt thự.

Khi Từ Nhất Hạo và Từ Giai xuất hiện nơi cửa phòng ăn, Lãnh Nghị và Lâm Y cùng ngẩng lên nhìn cô, trên gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị chỉ có sự lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô một cái rồi lập tức thu lại, bình thản tiếp tục bữa ăn dang dở của mình giống như Từ Giai không hề tồn tại vậy.

Sự lạnh nhạt của Lãnh Nghị khiến mắt Từ Giai tối lại, chiếc miệng nhỏ hơi chu ra; đôi mắt đen tròn của cô dời từ mặt Lãnh Nghị sang Lâm Y, vẻ mặt Lâm Y thật bình thản, đôi mắt đen láy nhìn Từ Giai chằm chằm, tư thái điềm tĩnh và cao quý của nữ chủ nhân kia chợt khiến Từ Giai cảm thấy có chút bấn an, cô rũ mi, không dám tiếp tục nhìn hai người nữa.

Từ Giai với mái tóc ngắn, gương mặt có chút bướng bỉnh trước mặt khiến trí nhớ của Lâm Y cuồn cuộn trở về, Lâm Y nhớ đến sự kiêu ngạo, sự khắc nghiệt, sự tùy ý của Từ Giai; mà hôm nay, vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh đã hoàn toàn biến mất không chút tăm tích, chỉ còn lại sự cô độc và bất an, vẻ mặt mà chỉ có những người đã từng trải qua những biến cố trọng đại hoặc bị đả kích sâu sắc mới có...

Huốn gì cô ấy là em gái khác mẹ của mình! Lòng Lâm Y chợt mềm lại, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, dịu giọng nói: "Ngồi xuống ăn cơm đi!". Sóng mắt Từ Giai thoáng xao động, cô nhìn nụ cười trên môi Lâm Y, lại nhìn thấy Lâm Y quay sang dặn bảo người làm, "Má Ngô, chuẩn bị chén đũa cho Từ Giai!"

"Dạ, thiếu phu nhân!" Má Ngô mỉm cười lùi xuống, Từ Nhất Hạo kéo nhẹ tay Từ Giai ra hiện cho cô ngồi xuống bên cạnh mình, lúc này Từ Giai mới nhẹ thốt hai tiếng "Cám ơn", rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Từ Nhất Hạo..

Ăn cơm tối xong Lâm Y bảo người làm thu dọn một căn phòng cho Từ Giai để cô ở lại, nghe vậy đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị thoáng qua một tia sắc bén nhưng rốt cuộc không nói tiếng nào.

Đêm khuya, Lâm Y vẫn như thường ngày vùi vào lòng người đàn ông, cánh tay vòng qua thắt lưng Lãnh Nghị, Lãnh Nghị yêu thương hôn lên trán cô, nhu hòa nói: "Y Y... Từ Giai đó, để cô ấy ở lại một hai ngày rồi đi thôi, ở đây lâu dài... sợ rằng không tốt lắm... "

"Sao lại không tốt?" Cô gái trong lòng Lãnh Nghị hơi nhỏm dậy, nương theo ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng ngủ quan sát sắc mặt người đàn ông đang nằm, "Cô ấy, xem ra không giống với trước đây, thật đáng thương, cứ để cô ấy ở lại thôi... "

"Anh sợ cô ấy làm gì bất lợi cho em... tổn thương em... " Dưới ánh trăng cô gái càng xinh đẹp đến không chân thật, tay Lãnh Nghị nhẹ vuốt ve gương mặt xinh đẹp trước mắt, hơi nhỏm dậy nhẹ hôn lên đôi cánh môi anh đào, ôn nhu nói.

"Không đâu, em có thể chăm sóc cho mình... " Khóe môi cô gái nhẹ câu lên một nụ cười nhưng những chữ phía sau đã bị đôi cánh môi của người đàn ông chặn lại hết, mãi cho đến khi người đàn ông chịu buông tha cô, giọng nói của cô gái mới có thể tiếp tục: "Xem cô ấy giờ đã khác xưa nhiều lắm... ", chưa hết thì đôi môi lần nữa lại bị người đàn ông chặn lại, rốt cuộc không phát ra được thêm lời nào nữa. Cô gái nằm phủ phục trên lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, để mặc bàn tay to của hắn giữ chặt sau gáy mình, môi cô dần từ bị động biến thành chủ động, nhiệt tình nghiến ngấu đôi môi với những đường nét rõ ràng của người đàn ông.

Niềm hạnh phúc khiến đáy mắt người đàn ông bừng sáng, những ngón tay thon dài khẽ khàng kéo dây đai chiếc áo ngủ của cô gái xuống, bàn tay nhẹ nhàng thâm nhập vào một góc áo, chậm rãi trượt trên làn da mượt như một loại tơ lụa thượng hạng của cô gái, xúc cảm tuyệt vời khiến ngọn lửa trong lòng người đàn ông đột nhiên bừng cháy, hơi thở dần trở nên dồn dập, bàn tay người đàn ông nhanh chóng cởi ra chiếc áo ngủ của cô gái, chỉ một cái xoay người đã dễ dàng áp cô gái dưới thân, đôi chân dài nhẹ nhàng chen vào giữa hai chân cô gái, thân thể cũng dần trầm xuống...

"Ưm... ", cô gái phát ra một tiếng ngâm nga kiều mị khi hai cơ thể hoàn mỹ dung nhập làm một.

*****

Sáng hôm sau lúc Lâm Y thức dậy bên giường đã trống không, Lãnh Nghị đã rời giường, hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp, không tự chủ được vội xoay người ngồi dậy, vừa lúc đó liền nghe từ phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt, cô gái lúc này mới thở phào một hơi. Lãnh Nghị dạo này nếu như Lâm Y còn chưa thức dậy, chưa hỏi ý cô hắn căn bản là không dám ra ngoài, chính là vì sợ làm cô sợ hãi.

Lát sau tiếng nước rào rạt từ phòng tắm ngừng lại rồi lát sau nữa Lãnh Nghị từ bên trong bước ra, hắn mặc một bộ Tây trang màu nhạt, bên trong là áo sơ mi màu lam thẫm, vừa đi vừa thắt cà vạt, ăn vận thế này càng khiến cho vẻ anh tuấn và khí chất bức người của hắn lộ ra không sót chút gì.

Vừa ra Lãnh Nghị đã nhìn thấy cô gái đang ngồi tựa đầu giường, trong mắt liền lộ ra một tia yêu thương, hắn đi nhanh đến bên cạnh cô gái, "Em ngủ thêm lát nữa, anh đi làm trước, được không?"

"Dạ... " Cô gái vòng tay qua cổ hắn, nhớm người đặt lên môi hắn một nụ hôn mới buông ra, ngoan ngoãn nằm xuống trở lại.

Lãnh Nghị trìu mến hôn nhẹ lên má cô gái: "Nếu như cảm thấy nhàm chán thì gọi điện thoại cho anh... Ân, hay là anh gọi Trương Tiểu Mạn đến cùng em đi dạo phố... " Thấy cô gái cười nhẹ, gật đầu người đàn ông mới yên tâm rời đi.

Hôm nay hình như cô gái đặc biệt mệt mỏi, Lãnh Nghị vừa đi không bao lâu thì cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say...

Mãi cho đến giờ com trưa Lâm Y mới từ trong tiếng gõ cửa mơ màng thức giấc, "Y Y, Y Y... ", là Từ Nhất Hạo, ông thấy Lâm Y ngủ đến tận trưa còn chưa thức dậy thì có chút lo lắng nên mới lên gõ cửa. Lúc này Lâm Y mới lười nhác ngồi dậy, nhìn ra cửa nói: "Dạ, con dậy rồi... "

Lâm Y làm vệ sinh cá nhân xong thì chậm rãi xuống lầu, Từ Nhất Hạo và Từ Giai đang ngồi nơi sofa phòng khách nhìn thấy Lâm Y đang đi xuống thì không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, Từ Nhất Hạo đứng dậy, hiền hòa nói: "Y Y, có đói không? Con muốn ăn gì? Ba làm cho con ăn... "

"Con không muốn ăn lắm... " Vẻ mặt Lâm Y có chút mệt mỏi, cô nhìn Từ Nhất Hạo cố gượng cười.

"Không được đâu, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, ân, ăn chút đồ rồi ba dẫn hai đứa ra ngoài dạo phố được không?" Từ Nhất Hạo như dỗ dành một đứa trẻ.

"Vậy... cũng được, ăn đại gì đó thôi... " Lâm Y rốt cuộc không phản đối, cô nhìn theo bóng lưng Từ Nhất Hạo dần khuất sau cánh cửa thông giữa phòng khách và phòng ăn, lúc này mới quay lại Từ Giai đang ngồi nơi sofa, Từ Giai cũng đang nhìn cô, trên mặt có chút ngượng ngùng, có chút khiếp sợ, so với vẻ bướng bỉnh kiêu ngạo ngày thường quả thực đã khác hoàn toàn...

Lâm Y điềm đạm cười, thu hồi tầm mắt, cất bước đến bên sofa ngồi xuống, giọng nói vẫn nhàn nhạt nhưng không thiếu nhu hòa: "Tối qua ngủ có ngon không?", đáy mắt Từ Giai thoáng gợn sóng, cô nuốt nuốt nước bọt nhìn Lâm Y chằm chằm, thật lâu sau giọng nói có chút sợ sệt mới vang lên: "Cũng được... "

Lâm Y nhẹ gật đầu không nói gì thêm, Từ Giai nhìn chằm chằm cô một lúc chừng như đang nghĩ gì đó, thật lâu sau mới lại lên tiếng, trong giọng nói vẫn đầy sợ sệt như trước: "Chị Y Y... trước đây là em sai, chị... đừng trách em được không?" Cô bắt đầu gọi Lâm Y là "chị".

"Chị", cách xưng hô này khiến tim Lâm Y đập nhanh hơn một nhịp, cô vụt quay nhìn sang Từ Giai, ánh mắt không tự chủ được nhu hòa hơn rất nhiều, lúc này mặt Từ Giai hơi đỏ lên, đáy mắt rõ ràng vẫn còn sợ sệt. Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cô bất giác mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Chuyện đã qua cứ để nó qua đi... Chị không trách em... "

Vậy là từ đó trở đi Từ Giai thường vô tình hay cố ý bám theo Lâm Y, "chị", cách xưng hô này càng gọi càng thuận miệng, cô cũng biết chính mình bây giờ đại thế đã mất, cô cần phải cùng người chị này làm tốt quan hệ, bằng không sẽ không có cách nào ở lại lâu dài trong căn nhà này; vì vậy từ sự chủ động của Từ Giai, sự chỉ điểm của Từ Nhất Hạo, cộng với sự thiện lương của Lâm Y, mối quan hệ chị em này dường như càng lúc càng hòa hợp.

Bởi vì tình thân, bởi vì tình yêu, Lâm Y dần hồi phục, mà cùng lúc đó, Tịch Họa cũng đang hồi phục lại...

Một buổi tối nọ, cô hộ lý Tiểu Lâm người vẫn luôn giữ bên cạnh Tịch Họa đột nhiên phát hiện ngón tay cô gái vẫn luôn nằm hôn mê trên giường động đậy, phát hiện này khiến cô sợ hãi, sợ rằng mình hoa mắt, không tự chủ được đưa tay dụi mắt mấy lần mới định thần nhìn lại, quả nhiên, ngón tay kia đang động đậy.

"Trời ạ!", cô hộ lý kích động kêu lên, nhất thời không biết nên làm gì, một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại, người đầu tiên cô nghĩ đến là bác sĩ Lữ Thần vì thế cô vội vàng tông cửa chạy ra.

Tịch Họa chậm rãi hé mắt, vừa mở mắt sự vật thật mơ hồ, không nhìn thấy gì cả nhưng dần dà mắt cô nhìn được rõ ràng hơn, đập vào mắt cô trước tiên là trần nhà trắng toát sau đó một ngọn đèn tròn màu trắng treo trên trần nhà, rồi mắt cô chậm rãi đảo quanh một vòng, những bức tường trắng toát, cửa sổ rèm trắng, sau đó cô nhìn thấy những máy móc y tế đặt nơi đầu giường...

Đây là đâu? Mình là ai? Tịch Họa thoáng nhíu mày nhưng trong đầu một mảnh trống rống, không nghĩ ra được gì cả, chính ngay lúc này cửa bị đẩy ra, cô nhìn thấy một người đàn ông trong chiếc áo choàng trắng dành cho bác sĩ chạy nhanh vào, sau lưng anh ta là một cô hộ lý, hai người chạy thẳng đến bên giường, trong mắt không dấu được vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.

"Tỉnh lại thật rồi!" Người bác sĩ mặc áo choàng trắng nhìn thấy đôi mắt hé mở của Tịch Họa trước tiên, đôi mắt sau chiếc kính trắng bừng sáng, anh ta khom người nhìn cô gái trên giường, "Tịch Họa, còn nhớ anh không?"

Tịch Họa mờ mịt nhìn người đàn ông nho nhã đeo kính mắt trước mặt, cô mấp máy môi nhưng thật lâu vẫn không nói được lời nào, trên mặt người đàn ông ý cười càng sâu, hắn ôn hòa nói: "Không vội, vừa mới tỉnh lại là như thế, nên để đầu óc nghỉ ngơi một lúc đã, ân, nghe anh nói... "

Giọng người đàn ông đang cúi xuống nhìn cô thật ôn hòa, hắn dẫn dắt từng bước: "Nhớ không, em tên là Tịch Họa, anh là Lữ Thần, anh với em trước đây đã từng biết nhau, anh là bạn thân của Lãnh Nghị, thường đến nhà hai người chơi... "

Lãnh Nghị! Đôi mắt có chút trống rỗng của Hạ Tịch Họa chợt trừng to, chuyện xưa như sóng triều cuồn cuộn chảy vào trong óc... Lãnh Nghị, Lãnh Nghị đâu? Thân thể cô bất an khẽ động, rồi từ cổ họng khô khốc bật ra mấy tiếng trầm đục: "Em... muốn gặp... Lãnh Nghị... "

Lữ Thần nhẹ vỗ vỗ bàn tay đang lộ ra ngoài chăn của Tịch Họa, dịu giọng nói: "Anh đi thông báo với anh ta, anh ta lập tức sẽ đến ngay... em nằm yên trước đã, cố gắng nhớ lại chuyện trước đây... anh đi gọi điện thoại trước!"

Tịch Họa lúc này mới an tĩnh trở lại, cô thấy Lữ Thần lấy điện thoại ra rồi ấn phím, khóe môi bất giác lộ ra một nụ cười yếu ớt, trong mắt phát ra một tia sáng dị thường, cô rất nhanh có thể gặp lại Lãnh Nghị, người đàn ông mà cô ngay cả nằm mộng cũng muốn nhìn thấy kia...

Trong biệt thự nhà họ Lãnh, Lãnh Nghị đang cùng Lâm Y xem phim trong rạp hát nhỏ trong nhà, Lâm Y dịu ngoan ngả đầu lên bờ vai rộng rãi của Lãnh Nghị, hai bàn tay nắm chặt nhau, ở ghế bên cạnh là Từ Nhất Hạo và Từ Giai.

Chính lúc này điện thoại trong túi Lãnh Nghị chợt reo lên, hắn cầm lên xem, nhìn thấy cái tên "Lữ Thần" nhấp nháy trên màn hình, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, sợ ảnh hưởng đến mọi người xem phim vì vậy hắn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô gái, "Anh ra ngoài nghe điện thoại rồi đứng dậy bước ra cửa.

Lãnh Nghị bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa ấn nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút hưng phấn của Lữ Thần: "Lãnh thiếu, Tịch Họa tỉnh rồi, anh mau đến đây!"

Đôi chân đang sải bước đột ngột dừng lại, trong đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị lóe lên một tia sáng, hắn không tự chủ được xoay đầu nhìn về phía cửa của căn phòng xem phim, tia sáng trong mắt lóe lên rồi chợt tắt, có nên nói cho Y Y biết không? Lúc này mà nói cho cô liệu có gia tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Y Y, ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của cô không?"

"Lãnh thiếu?" Đầu bên kia Lữ Thần có chút hốt hoảng, "Tịch Họa muốn gặp anh!"

"Ồ, tôi biết rồi, tôi đến ngay đây!" Lãnh Nghị trầm giọng nói xong liền ngắt điện thoại, hắn đứng yên bất động ngoài cửa hồi lâu, đầu óc không ngừng xoay chuyển, lát sau mới xoay người đi vào căn phòng chiếu phim, đến bên cạnh Lâm Y, cúi xuống nói bên tai cô: "Y Y, em ra đây một chút, anh có chuyện muốn nói!"

Lâm Y dời mắt từ màn hình sang Lãnh Nghị, nhẹ giọng "Ân" một tiếng rồi thuận theo sức kéo của người đàn ông đứng dậy, cất bước ra ngoài.

Lãnh Nghị kéo Lâm Y đi mãi đến phòng khách mới dừng lại, hai tay hắn giữ chặt vai cô, cúi xuống nhìn gương mặt có chút nghi hoặc và lo lắng của cô gái, người đàn ông vội vàng kéo cô ra ngoài khiến cô không khỏi cảm thấy bất an.

Vẻ mặt của cô gái khiến tim Lãnh Nghị đập nhanh hơn, hắn cũng điện thoại mình làm vậy quá gấp gáp nên vội điều tiết lại tâm tình, khóe môi câu lên một nụ cười nhu hòa, giọng cũng thật nhẹ, "Y Y, Tịch Họa đó, em còn nhớ không... "

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô làm sao quên được, đương nhiên là cô nhớ, cô nhớ cô gái đó đã từng nằm trong căn phòng trên lầu ba, mắt nhắm nghiền, mái tóc dài xõa tung trên gối, trên người đắp một chiếc chăn mỏng; cô còn nhớ Lãnh Nghị từng bế cô gái đó, mái tóc dài và làn váy trắng xõa tung trên cánh tay Lãnh Nghị; cô còn nhớ Lãnh Nghị vì muốn cùng cô ấy đi đâu đó chữa bệnh mà bỏ cô lại một mình trong thành phố rộng lớn này....

Nghĩ đến đây mặt Lâm Y dần tái đi, cô không muốn nghĩ tiếp nữa, cô chỉ biết, đã từng, vì Tịch Họa này mà cô và Lãnh Nghị suýt nữa mất nhau, đoạn ký ức đau khổ đó cô không muốn nhớ lại! Trong đầu chợt truyền đến cơn đau kịch liệt, cô phiền muộn đưa tay nhẹ day day huyệt thái dương.

"Y Y... " Lãnh Nghị sợ hãi kêu, vội vàng ôm lấy cô gái vẻ mặt có chút thất thần kia vào lòng, cô gái dịu ngoan áp mặt vào ngực hắn, thì thào nói: "Nghị, em... không nhớ... "

*****

"Được được, không nhớ thì không nhớ... " Lãnh Nghị nhẹ vỗ sau lưng cô gái, nhẹ giọng trấn an, rõ ràng lúc này báo tin Tịch Họa tỉnh lại cho cô gái là không thích hợp, chuyện đó chỉ làm cản trở sự khôi phục của cô; Lãnh Nghị ngẩng đầu nhắm mắt lại, thật lâu mới nói: "Y Y, không sao, anh chỉ muốn hỏi thôi... Ân, em với ba tiếp tục xem phim đi, anh ra ngoài một lát sẽ về, được không?"

"Anh đi đâu?" Cô gái vội ngước lên nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông, trong mắt không dấu được chút nghi hoặc và bất an.

Lãnh Nghị cố gắng nở một nụ cười thoải mái, hắn cúi xuống nhẹ hôn lên trán cô gái, nhu hòa nói: "Lữ Thần và Trịnh Thiếu Bạch tìm anh bàn chút việc, anh đi một lát sẽ về, ân... hay là em đi với anh?"

Lâm Y nhìn gương mặt tươi cười của Lãnh Nghị, nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: "Em... muốn xem phim... "

"Ừ, vậy đi xem phim đi, em muốn sao cũng được... " Lãnh Nghị cười nhẹ, khoác vai cô đi trở lại căn phòng xem phim, cẩn thận đỡ cô ngồi xuống rồi thấp giọng nói với Từ Nhất Hạo ở bên cạnh, "Con có chuyện ra ngoài một chút, ba trông chừng Y Y một lát. "

Từ Nhất Hạo liếc nhìn Lãnh Nghị rồi nhẹ gật đầu, Lãnh Nghị lần nữa xoay người hôn nhẹ lên má Lâm Y rồi mới vội vã rời đi; Từ Giai thì lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Lãnh Nghị, sóng mắt thoáng xao động.

Lúc Lãnh Nghị đến bệnh viện của Lữ Thần thì hộ lý đã đỡ Tịch Họa ngồi tựa vào thành giường, hai cô hộ lý ở hai bên giúp cô xoa bóp tay chân để máu huyết lưu thông thuận lợi hơn, cũng để tay chân nhanh chóng hồi phục công năng hơn.

Mái tóc đen dài của Tịch Họa xõa tung trên vai, làn da do không thường tiếp xúc với ánh nắng mắt trời nên trắng bệch nhưng ngũ quan xinh xắn, mắt to mũi cao miệng nhỏ, là một mẫu con gái xinh đẹp theo kiểu cổ điển điển hình.

Khi Tịch Họa nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia xuất hiện nơi cửa và gương mặt anh tuấn kia, khí thế khác với người thường kia thì đôi mắt trống rỗng của cô bừng sáng, "Nghị... ", cô thì thào gọi, không biết lấy sức lực từ đâu mà vụt ngồi thẳng dậy, vùng ra khỏi bàn tay đang xoa bóp của các cô hộ lý.

Lãnh Nghị nhìn thấy Tịch Họa vụt ngồi thẳng dậy trên giường, ánh mắtthoáng lộ vẻ sửng sốt rồi bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay ấn nhẹ lên vai cô, ấn cô ngồi tựa vào thành giường trở lại, gọi nhỏ: "Tịch Họa... "

"Nghị... " Giọng Tịch Họa hơi khàn, đôi mắt to tròn nháy mắt không kìm được nước mắt, cô đưa bàn tay run rẩy, vẫn còn chưa linh hoạt của mình níu lấy cánh tay Lãnh Nghị, nước mắt nhòe nhoẹt trên má nhưng không che được tình yêu, sự đau lòng, sự vui sướng, các loại cảm xúc đan xen nhau trong mắt.

"Nghị... ", cô gái lần nữa run run cánh môi, nhẹ giọng gọi, Lãnh Nghị nhẹ rút tay ra khỏi tay cô gái, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, dịu giọng an ủi: "Ân, giờ đã không sao, không sao rồi... "

Nước mắt Tịch Họa như vỡ đê tí tách rơi xuống, cô dùng hết sức nhoài người về phía người đàn ông, bàn tay cứng ngắc vòng qua người hắn, siết chặt, đầu cô áp vào ngực người đàn ông thút thít khóc, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt chiếc áo sơ mi của người đàn ông...

Lãnh Nghị ngẩn người ngồi đó, để mặc Tịch Họa ôm hắn khóc, hắn khôngcó cách nào cự tuyệt cô, đó là hắn nợ cô! Thật lâu Lãnh Nghị mới chậm rãi vỗ nhẹ vai cô sau đó kéo hai tay đang vòng qua người hắn ra, tay đặt lên vai cô, "Tịch Họa, em tỉnh rồi thì nên vui mừng mới phải, đừng khóc nữa! Ân, em muốn ăn gì, anh bảo người đi mua cho em... "

Tịch Họa lúc này mới nén khóc, trên gương mặt tái nhợt ướt đẫm nước mắtlộ ra nụ cười yếu ớt, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, thì thào: "Em không muốn ăn, em muốn anh ở đây với em... "

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn cắn môi đặt tay lên vai Tịch Họa ấn cô ngồi trở lại giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ lúc nào và nói thế nào với cô chuyện hắn đã kết hôn! Nhưng hôm nay rõ ràng không phải cơ hội tốt.

Sự trầm mặc của Lãnh Nghị khiến lòng Tịch Họa có chút bất an, nụ cườitrên môi cô đông cứng lại, đôi mắt khẩn trương nhìn hắn chằm chằm, gương mặtvốn đã tái nhợt giờ càng trắng như một tờ giấy, ba năm trước, tình cảnh buổi tối trước ngày hai người đính hôn lại hiện lên trong đầu, môi cô không khỏi run run, "Nghị... anh không muốn... ở lại với em sao?"

"Không phải không phải... " Lãnh Nghị thoáng chau mày, những lời hắn đã suy nghĩ kỹ trước đó, đợi đến lúc Tịch Họa tỉnh lại sẽ nói với cô lúc này lại khôngnói được một câu, ba năm trước, lúc Tịch Họa xông ra khỏi nhà, tiếng xe sít sao thắng gấp lại vang lên bên tai, Lãnh Nghị rõ ràng cảm nhận được lưng mình toát mồ hôi lạnh, thật lâu hắn mới dịu giọng nói: "Hôm nay chúng ta không nói chuyệnnày, đợi khi thân thể em hồi phục tốt hơn rồi chúng ta bàn lại, được không?"

Tịch Họa mấp máy môi, giọng thật nhỏ: "Nghị... anh đã hứa với em... "

"Anh biết... " Lãnh Nghị ngắt lời cô, "... hôm nay chúng ta không nói chuyệnnày... "

Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lữ Thần không biết từ lúc nào ra ngoài giờ đã trở lại trong tay hắn là hai chiếc hộp giữ ấm. Lữ Thần đi đến bên giường nhẹ nhàng đặt hai chiếc hộp lên tủ đầu giường rồi nhìn vẻ buồn bã của Tịch Họarồi lại nhìn sang Lãnh Nghị, lập tức hiểu ra chuyện gì, hắn cười nhẹ, bình thản nói nhưng rõ ràng đang ngầm nhắc nhở Lãnh Nghị, "Lãnh thiếu, Tịch Họa mới vừa tỉnh lại, anh... nên nói ngọt một chút như vậy cô ấy mới mau khôi phục lại... "

"Ờ... " Lãnh Nghị lập tức hiểu ra, hắn cũng mỉm cười, cố làm ra vẻ thoải mái, "Nói mới nhớ, hôm nay nên chúc mừng một chút, ân, Tịch Họa, em muốn chúc mừng thế nào đây? Hay là muốn tặng quà gì không?"

Lúc này Lữ Thần đã ra hiệu cho hộ lý bày bàn ăn ra sau đó đặt hai hộp giữ ấm lên bàn, mở ra, đưa cho Tịch Họa một chiếc muỗng nhỏ, cười nói: "Tịch Họa, em vừa mới tỉnh lại, tốt nhất là chỉ ăn chút cháo trắng với trứng... ân, thuận tiện luyện tập hai tay một chút, em thử xem sao!"

Tịch Họa dường như không nghe thấy lời hắn nói vậy, cũng không cầm lấy chiếc muỗng mà Lữ Thần đưa, mắt cô vẫn không rời khỏi mặt Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói, "Em muốn xem pháo hoa, em muốn anh cõng em đi xem pháo hoa... " Cô nhớ năm đó vào sinh nhật cô, Lãnh Nghị cùng các bạn học của hắn dẫn cô đến một quảng trường lớn đốt pháo hoa, lúc đó cô hạnh phúc biết mấy...

Lãnh Nghị thoáng ngẩn người rồi mỉm cười, "Được... ", rồi hắn nâng tay nhìn đồng hồ lại nhìn sang Hạ Tịch Họa, "Nhưng hôm nay muộn lắm rồi, cũng không biết lấy pháo hoa ở đâu, ân, không bằng đợi em hồi phục lại, tự mình có thể đi được, chúng ta cùng đi bắn pháo hoa được không?"

Tịch Họa nhìn Lãnh Nghị, cô hiểu cá tính của hắn, chọc giận hắn hắn rất có khả năng phủi tay rời đi, cô đành cười thỏa hiệp: "Vậy cũng được... nhưng anh phải cõng em đi... "

"Ừm... " Lãnh Nghị hàm hồ đáp, hắn thấy Tịch Họa vẫn chưa cầm lấy chiếc muỗng trong tay Lữ Thần, vội cướp lấy, đưa đến trước mặt cô, nói sang chuyệnkhác, "Em ăn chút cháo trước đi, ừ, đúng rồi, luyện tập bàn tay một chút. "

Tịch Họa nhìn chiếc muỗng đưa đến trước mặt mình, đôi mắt to lóe lên, rốt cuộc đưa tay đón lấy, Lữ Thần vội đẩy chiếc bàn ăn đến gần cô, để cô tựa vào đó.

Tịch Họa múc một muỗng cháo nhỏ đưa đến bên miệng nhấp, những động tác tiếp theo dần dần thuận tay hơn nhiều, hai người đàn ông nhìn cô không rời, Lãnh Nghị thầm thở phào một hơi, hắn lại nhìn đồng hồ, định đợi Tịch Họa ăn xong sẽ rời đi.

Không ngờ chút động tác nhỏ của Lãnh Nghị lập tức khiến Tịch Họa ngừng lại động tác trên tay, cô mở to mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Nghị, anh... tối nay còn có việc sao?"

"Ừ", Lãnh Nghị mỉm cười, "Em xem vừa nãy có rất nhiều cuộc điện thoạianh đều không nhận... "

Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, hắn cũng cười nói: "Tịch Họa, anh biếtLãnh thiếu là người rất bận rộn, tối hôm nay anh ta có thể ngồi với em lâu như vậycũng đã là khó có rồi!"

Tịch Họa lúc này mới tiếp tục ăn cháo, không nói gì nữa.

Rốt cuộc cũng đợi đến lúc Tịch Họa buông muỗng xuống tỏ ý không ăn nữa, hộ lý giúp cô thu dọn bàn ăn, Lãnh Nghị thì nhìn cô cười nói: "Tịch Họa, cũng đã khuya rồi, hay là em nghỉ ngơi đi!" Hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn sang Lữ Thần, "Phương án giúp Tịch Họa khôi phục lại cậu đã có chưa?"

Lữ Thần vội đáp, "Tôi đã nghĩ xong cả rồi nhưng còn chưa viết ra, nói chung là vận động là chính, thực vật phụ trợ, ngoài ra uống thêm vài loại thuốc bổ nữa là được!"

"Vậy được rồi", Lãnh Nghị cười nhẹ, nhìn sang Tịch Họa, "Từ sáng ngày mai, em bắt đầu theo sự hướng dẫn của Lữ Thần tiến hành một số động tác vận động đơn giản... rất nhanh sẽ hồi phục lại thôi... "

Đôi mắt to của Tịch Họa lóe lên, lát sau mới nhẹ giọng hỏi: "Anh... khôngđến cùng em tập luyện sao?"

"Anh?" Ý cười trên môi Lãnh Nghị càng sâu, "Tịch Họa, anh chắc là khôngđến kịp đâu, để Lữ Thần cùng tập với em trước được không?"

Đáy mắt Tịch Họa không dấu được sự thất vọng quá rõ ràng, cô lặng im không nói nhìn Lãnh Nghị, Lãnh Nghị lại nâng tay nhìn đồng hồ rồi nhìn sang Tịch Họa, giọng vẫn nhu hòa: "Tịch Họa, hôm nay em nghỉ ngơi sớm được không? Đêm nếu có chuyện gì em cứ nhấn chuông nơi đầu giường, cô hộ lý này sẽ theo suốt bên cạnh em, có gì cần em cứ bảo cô ấy!"

Tịch Họa gật nhẹ đầu, thấy vậy Lãnh Nghị hài lòng cười rồi nhỏm dậy giúp cô đắp lại chăn, vò nhẹ mái tóc dài xõa tung trên gối của cô, dịu giọng nói: "Vậy anh về trước, ngày mai anh lại đến thăm em!"

Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu, lúc này Lãnh Nghị mới nhìn sang Lữ Thần đang đứng bên cạnh: "Lữ Thần, Tịch Họa ở đây nhờ cậu coi chừng!"

"Đương nhiên", Lữ Thần cười nhẹ, "Anh yên tâm, tôi sẽ lo cho cô ấy!"

Lãnh Nghị gật đầu đứng dậy rời đi, khi bóng dáng cao ngất của hắn vừa đi đến cửa thì giọng nói yếu ớt của Tịch Họa vang lên sau lưng: "Nghị... lúc nào thì em có thể về nhà?"

Bước chân vừa chạm đến cửa chợt khựng lại, đáy mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia phức tạp, hắn đương nhiên biết Tịch Họa nói đến "nhà" là đâu, thoáng suy nghĩ một chút rồi Lãnh Nghị ngoái lại, thoải mái nói: "Tùy em thôi, em thích căn nhà ở Paris kia hay thích ở lại Trung Quốc... Tịch Họa, những chuyện này đợi em suy nghĩ kỹ rồi lại bàn cụ thể với anh... Giờ em nghỉ ngơi đi, được không?"

Tịch Họa rốt cuộc gật đầu, nhìn theo bóng Lãnh Nghị khuất dần nơi cửa, đáy mắt tràn đầy thất lạc...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-156)