Vay nóng Homecredit

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 071

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 071
Gặp lại lăng nhất phàm
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


Rất nhanh đã không còn thấy bóng xe và người, cổng chính trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu, cô gái đứng dưới tán cây ngoài cửa sắt ngơ ngẩn đứng đó... tim như thủy tinh vỡ tan từng mảnh, những mảnh vỡ bay tán loạn, len lỏi vào trong từng thế bào, thấm vào trong từng mạch máu...

Trong hội quán "Rừng nhiệt đới", âm nhạc lớn đến điếc tay, ánh đèn đủ màu sắc quay tròn, biến hóa muôn hình vạn trạng, trên sàn nhảy, những đôi nam nhữ thanh niên đua nhau trình diễn những động tác khiêu vũ, điên cuồng nhảy múa theo tiếng nhạc!

Cách vũ đài không xa là một bục biểu diễn múa cột được thiết kế cao hơn sàn nhảy khá nhiều, một cô gái đang hừng hực biểu diễn, đã có thật nhiều người ngồi vây quanh bục biểu diễn đó, cô gái đang biểu diễn múa cột cũng thật lớn mật, động tác đầy khiêu khích đủ khiến cho đám đàn ông chảy máu mũi, bốn phía không ngừng vang lên những tiếng hoan hô, cổ vũ chói tai...

Lâm Y đang ngồi trên một chiếc ghế chân cao trước quầy bar, mặt cô đỏ ửng, ánh mắt mê ly nhìn cô gái đang nhiệt tình trình diễn những tư thế nhiệt tình trên bục, ngón tay thon dài nhẹ vuốt một chiếc ly chân cao, trong ly rượu đỏ như máu, cô ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch số rượu trong ly rồi lại quay về phía người pha chế ra hiệu, đầu lưỡi đã lắp bắp: "Một ly nữa... "

"Tiểu thư, một người uống rượu sao?" Một người thanh niên tóc nhuộm vàng, vẻ mặt tà tứ cầm một ly rượu tiến sát đến bên người Lâm Y, nhìn đôi mắt mê ly của cô rồi lại nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng của Lâm Y, hắn lại cười một tiếng, nâng ly về phía cô: "Cùng cạn nhé?"

Lâm Y nửa tỉnh nửa say cười, bàn tay nhẹ nâng đưa ly rượu lên môi, nhẹ nhấp một ngụm, một cánh tay của người thanh niên tóc vàng lặng lẽ đáp lên bờ vai mảnh khảnh của Lâm Y, "Thích xem múa cột sao?"

Lâm Y mặc kệ hắn, chỉ si ngốc nhìn cô gái đang trình diễn những tư thế cực kỳ nóng bỏng trên vũ đài... Lãnh Nghị thích xem nhảy múa, vậy anh ta có thích xem múa cột không? Chắc là không, Lãnh Nghị là người nghiêm túc đến vậy kia mà... Vậy nếu như anh ta biết mình ở đây múa cột thì sẽ có cảm giác thế nào? Liệu anh ta còn nói, "Y Y, anh thích nhìn em múa" nữa không? ... Nghĩ đến đây, Lâm Y không khỏi bật lên một tiếng cười tự trào.

Người thanh niên tóc vàng cũng ngây ngô cười theo, bàn tay vẫn đáp trên vai cô gái như cũ, cúi đầu nhìn gương mặt đã có phần say của cô gái, giọng ái muội bỉ ổi: "Tiểu thư, cô nghĩ tới gì vậy... Hắc, nghĩ gì mà vui vậy?"

Lúc này cô gái đang biểu diễn múa cột đã kết thúc phần trình diễn của mình bằng một động tác tuyệt đẹp sau đó xuống đài, trên vũ đài tạm thời yên tĩnh đôi chút.

"Anh nói xem... nếu như... tôi... lên đó biểu diễn thì sẽ thế nào?" Cô gái say rượu nói không tròn câu, ngây ngô nhìn người thanh niên tóc vàng cười.

"Được đó!" Tên kia chớp mắt cười, "Tiểu thư, có muốn đi so tài với cô gái vừa mới múa kia một trận không?"

Lãnh Nghị, em múa cột cho anh với Tịch Họa xem... ừ, em là múa cột, Tịch Họa chắc chắn là chưa từng múa cột... Lâm Y quyết đoán đặt ly xuống bàn, đứng lên đi về phía bục cao.

Những người đàn ông vây xung quanh bục cao rõ ràng là biết cô định làm gì, lập tức thét to như cổ vũ, người thanh niên tóc vàng dứt khoát đẩy cô lên bục...

Rốt cuộc Lâm Y cũng đứng trên bục cao, ánh mắt mê ly, gò má ửng hồng, khóe môi treo một nụ cười như có như không, cô có chút bước không vững đi về phía cột đồng...

Trong tiếng la hét, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, người vây quanh bục biểu diễn càng lúc càng nhiều, những người vốn đang ngồi ngoài lúc này cũng đứng lên vây quanh vũ đài...

Cô gái rốt cuộc cũng nắm lấy cột đồng, cô hơi ưỡn ngực, ngưỡng đầu, mái tóc dài xõa tung trên vai... xoay người, nhấc chân, ngửa về phía sau, lại xoay tròn... mượn rượu để phát tiết, cô vong tình hòa mình trong điệu múa ... hai chân bám vào cột đồng, một tay cũng bám lên cột, váy trắng phiêu dật tung bay, tóc dài cũng tung bay theo điệu múa...

Lãnh Nghị, em múa cho anh xem, múa cột...

Bốn phía không ngừng vang lên những tiếng vỗ tay cổ động... cô gái vốn là người biểu diễn tiếp theo từ phòng thay đồ bước ra kinh ngạc nhìn người khách không mời mà đến đang vong tình múa trên vũ đài...

Cách đó không xa, một chiếc máy ảnh không ngừng lóe sáng, từ đầu đến cuối ghi lại không bỏ sót một chi tiết nào...

Lúc này có mấy người khách mới bước vào, đi thẳng vào phòng bao bên trong, người đi đầu thân hình cao ngất, gương mặt anh tuấn, đôi mắt thâm thúy vô tình quét qua đám người đang nồng nhiệt hò hét kia, ánh mắt rất nhanh ghim chặt nơi bục múa cột, bước chân đột ngột dừng lại...

Là Lăng Nhất Phàm, hắn vừa từ châu Âu trở về cùng mấy người bạn định đến đây tụ hội...

"Lâm Y!" Lăng Nhất Phàm hơi nhướng mắt tỉ mỉ nhìn cô gái đang mải mê nhảy múa trên vũ đài, bước chân chợt đổi hướng đi về phía quầy bar. Thật sự là cô! Hắn không thể tin nổi nhìn bóng dáng đang xoay tròn trên đài...

Vẹt đám người ra Lăng Nhất Phàm len lỏi vào trong ngẩng đầu lên nhìn cô gái, "Lâm Y!"

Chừng như nghe được có người đang gọi mình, đôi mắt mê ly của Lâm Y nhìn xuống người bên dưới, ánh mắt kinh ngạc mà đầy quan tâm của Lăng Nhất Phàm đập vào mắt cô, đầu Lâm Y có chút choáng váng, cả người đột nhiên như mất hết sức lực, đôi chân vô thức tuột khỏi cột đồng, từ từ đứng vững trên bục sau đó tay cũng buông cột đồng ra, thân thể bay xuống dưới đài...

Bốn phía cùng vang lên tiếng thét chói tai...

"Lâm Y!" Lăng Nhất Phàm cả kinh, hắn vội xông đến đón lấy thân thể đang bay từ trên đài xuống kia, cả người cô gái nặng nề đập vào người Lăng Nhất Phàm, bục kia vốn khá cao, vì đỡ cô nên Lăng Nhất Phàm đứng không vững, phải liên tiếp lùi lại mấy bước mới có thể tạm coi là ổn định, trong tay vẫn ôm chặt cô gái đang mê man trong tay mình.

"Lâm Y... " Lăng Nhất Phàm ôm lấy Lâm Y cúi đầu khẽ gọi, gương mặt cô gái đã say đến đỏ ửng, đôi mắt nhắm chặt, đôi mày thanh tú cau lại, rõ ràng là đã say khướt... Đáy mắt Lăng Nhất Phàm một nỗi thương tiếc và đau lòng cuồn cuộn dâng lên như sóng triều không che dấu được...

Lãnh Nghị, tên khốn kiếp này! Vì sao mỗi lần tôi về nước gặp lại Lâm Y đều là tiều tụy yếu đuối thế này? Lăng Nhất Phàm trong lòng phẫn nộ, lại đau lòng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người ôm lấy Lâm Y đi thẳng vào trong phòng bao...

Một mình lấy một phòng bao, Lăng Nhất Phàm đặt Lâm Y xuống sofa, cầm lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho cô, lại gọi nhân viên phục vụ mang thuốc giải rượu đến, hắn tỉ mỉ hòa vào trong nước ấm rồi đỡ Lâm Y ngồi dậy, để đầu cô dựa vào vai mình, cầm chiếc muỗng nhỏ múc nước thuốc cẩn trọng đưa đến bên miệng cô.

Thuốc được đưa vào trong miệng, theo quán tính cô chậm rãi nuốt xuống, nuốt xong cô gái không kềm được chau mày sau đó kịch liệt ho khan một tràng, thân thể cũng nhè nhẹ run lên. "Lâm Y!" Lăng Nhất Phàm nhẹ giọng gọi, tay không ngừng vỗ vỗ sau lưng cô hy vọng có thể giúp cô ngưng ho.

Sự khó chịu trong người rốt cuộc cũng khiến cô gái mấp máy đôi mắt nặng trịch, cô mơ hồ nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt mình, chừng như cố nhớ lại gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nhớ được gì, đôi mắt đen láy lần nữa mệt mỏi nhắm lại, hàng mi dài dày rợp nhẹ rung lên.

Lăng Nhất Phàm ôm cô gái ngồi đó, hắn điều chỉnh tư thế ngồi cố gắng để cho cô gái nằm được thoải mái một chút, đầu cô gái gác trên vai hắn, trên người đắp một chiếc chăn mỏng... tiếng thở của cô gái dần đều đặn trở lại, ngủ thật say, khóe môi Lăng Nhất Phàm bất giác câu lên một nụ cười nhu hòa, lẳng lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô gái trong giấc ngủ, đáy mắt nhu tình như nước.

Xem ra giữa cô và Lãnh Nghị thực sự xảy ra chuyện rồi! Thật lâu thật lâu Lăng Nhất Phàm mới nhẹ nhàng rút điện thoại ra, ấn phím...

Lúc này trong biệt thự nhà họ Lãnh, trong một căn phòng ở lầu ba, dưới ánh đèn nhu hòa Tịch Họa đang an tĩnh nằm trên giường, cổ tay ghim kim truyền dịch, thứ duy trì sự sống cho cô, bên giường là một chiếc tủ, giống như căn phòng của cô ở châu Âu vậy, bày đầy những dụng cụ y khoa, Tiểu Hồng đang ngồi bên cạnh theo dõi màn hình máy điện tâm đồ, ghi lại những con số...

Trong một gian phòng nhỏ bên ngoài, Lãnh Nghị, Lữ Thần và bác sĩ Hoàng, ba người đang bàn bạc phương án chữa trị cho Tịch Họa.

"Trước mắt tạm thời dùng cách trị liệu này, nếu như có hiệu quả thì tốt, bằng không... chúng ta lại thử phương án B, chính là đưa Hạ tiểu thư lên núi tìm sư phụ của tôi, chỉ có điều cách đó chắc là phải ủy khuất Lãnh tiên sinh một chút, ngài cũng phải cùng đi để trợ giúp trị liệu... " Bác sĩ Hoàng nhã nhặn nói.

"Đúng đó, Lãnh thiếu, sư phụ của bác sĩ Hoàng ngụ cư trong núi đã lâu... Ông ấy cho rằng trong núi có linh khí, nếu như Tịch Họa tiểu thư vào đó, rất có ích cho quá trình trị liệu... " Lữ Thần ngồi bên cạnh giải thích.

Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia ủ dột, hắn hơi gật đầu: "Chuyện này đến lúc đó nói sau, cứ trị liệu ở đây trước... "

Lúc này chợt vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Lãnh Nghị trầm giọng nói: "Vào đi!"

Đẩy cửa bước vào là Trần quản gia, tên tay ông cầm một thứ gì đó đựng trong một chiếc phong bì nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lãnh Nghị, hơi khom người nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Thiếu gia, vừa nãy có người đưa thứ này đến, nói là muốn đưa cho ngài... tôi đã xem rồi, là một cuộn phim, ngài thấy sao?"

Ánh mắt Lãnh Nghị thoáng chốc trở nên sắc bén cực kỳ, hắn quét mắt về phía phong bì trên tay quản gia, lẳng lặng nhận lấy mở ra, bên trong là một chiếc hộp nhỏ, là một cuộn phim. Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhé cuộn phim trở lại trong phong bì rồi đặt xuống bàn trà, lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi... "

"Dạ thiếu gia!" Quản gia hiểu ý khom người chào rồi lui ra.

*****

Đêm đã khuya, Lữ Thần và bác sĩ Hoàng cáo từ, quản gia tiễn hai người ra về.

Lãnh Nghị vẫn ngồi nơi sofa trầm tư thật lâu rồi mới đứng dậy, ánh mắt rơi trên phong bì đặt nơi bàn trà, hắn nhẹ nhàng cầm lên sau đó xoay người đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh giường nhìn Tịch Họa vẫn đang an tĩnh nằm đấy.

"Thiếu gia!" Tiểu Hồng tươi cười chào Lãnh Nghị, cô cũng học theo mọi người gọi "thiếu gia".

Lãnh Nghị chỉ khẽ gật đầu sau đó xoay người rời đi, tiện tay đóng cửa lại, bóng dáng cao ngất biến mất sau cửa.

Đi dọc theo cầu thang xuống lầu, đi ngang phòng giải trí gia đình, hắn đẩy nhẹ cửa đi vào, dừng lại trước một đống máy móc, hắn mở lên, lấy cuộn phim trong phong bì ra cho vào còn mình thì lùi lại mấy bước ngồi xuống ghế, mắt nhìn lên màn hình.

Tiếng nhạc ầm ĩ đột nhiên đập vào tai, chấn động cả màng nhĩ Lãnh Nghị; sau đó xuất hiện trên màn hình là đám đông ồn ào, ánh đèn đầy ái muội, ngón tay thon dài của Lâm Y đang vuốt ve ly rượu đỏ, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly ngẩng đầu si ngốc nhìn cô gái đang múa cột trên vũ đài...

Lãnh Nghị mím chặt cánh môi, mắt nhìn chằm chằm cô gái trên màn hình...

Nhìn thấy cánh tay người thanh niên tóc vàng đáp trên vai cô gái, Lãnh Nghị cắn môi, đáy mắt dần trở nên âm trầm... Lúc Lâm Y bước lên bục ao, ánh mắt âm trầm của Lãnh Nghị thoáng qua một tia chấn động không dễ nhận ra, hắn đứng bật dậy khỏi ghế đi đến gần sát màn hình chừng như muốn nhảy vào bên trong kéo cô gái kia ra...

Cô gái đứng bên cột đồng nở nụ cười mê ly, bắt đầu nhảy múa, mái tóc dài xõa tung, váy trắng tung bay như mộng như ảo, đẹp như một bức tranh... Tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay rào rạt vang lên dưới đài vọng đến tai Lãnh Nghị nghe thật chói tai.

Nắm tay Lãnh Nghị hung hăng siết lại, mặt tái mét, cô gái này từ khi rời khỏi hắn trước giờ chưa bao giờ khiến hắn thôi lo lắng, bây giờ, cô đang làm gì đây chứ? Là muốn đả kích hắn sao? Hay là muốn trả thù?...

Đột nhiên màn hình chuyển đến hình ảnh cô gái buông tay khỏi cột đồng rồi cả người bay xuống dưới đài... "Y Y!" Lãnh Nghị cả kinh kêu thét lên, sự âm trầm thoáng chốc bị thay bằng vẻ lo lắng và kinh ngạc, hắn không kìm được ghé sát vào màn hình, chừng như muốn đưa tay đón lấy cô gái.

Nhưng đã có một người đàn ông khác đón được cô, "Lâm Y!", Lãnh Nghị nghe rõ ràng giọng của người đàn ông, là Lăng Nhất Phàm! Hắn nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú hiện lên trên màn hình, đáy mắt càng thêm âm trầm... Ánh mắt sắc bén rơi vào những con số ghi ngày giờ trên góc màn hình --- tất cả những chuyện này mới xảy ra tối nay, cách đây không lâu lắm!

Tắt màn hình, rút cuộn băng ra rồi Lãnh Nghị sải bước ra ngoài, chỉ chốc lát sau bên ngoài biệt thự đã truyền đến tiếng động cơ xe... Lãnh Nghị vừa lái xe vừa gọi điện thoại, vẫn không có cách nào gọi được. Đáng chết thật! Cô gái đó kéo tên hắn vào danh sách chặn cuộc gọi! Lãnh Nghị hung hăng ném điện thoại sang một bên.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa "Rừng nhiệt đới", bá đạo ngang tàng đậu ở đó sau đó một gương mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ lộ ra sau cửa xe, ngũ quan như điêu khắc, ánh mắt sắc như đao, một thân tây trang may bằng thủ công bày ra hết vóc dáng cao ráo đỉnh đạc của hắn, trong đêm như hắn vẫn như cũ hết sức thu hút ánh mắt của người khác.

Bảo vệ đi về phía Lãnh Nghị, vốn định hỏi hắn có thể đỗ xe ở chỗ khác được không nhưng thấy từ trên thân người đàn ông này toát ra vẻ lãnh khốc và khí thế quá mãnh liệt, rốt cuộc hắn có chút khiếp sợ, chỉ lui sang một bên, nhường cho hắn sải bước đi vào.

Bên trong mọi người vẫn đang điên cuồng theo tiếng nhạc, trên vũ đài biểu diễn múa cột vẫn nóng hừng hực, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Nghị quét qua đám người...

Không có! Lãnh Nghị quả đoán cất bước về phía khu phòng bao, nhân viên phục vụ ở cửa khiếp sợ nhìn người đàn ông tuấn mỹ lãnh khốc đẩy cửa phòng bao, mấp máy cánh môi nhưng rốt cuộc không dám lên tiếng ngăn cản...

Gian phòng đầu tiên, một đám đàn ông dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cửa ... Gian phòng thứ hai, một đôi nam nữ đang vong tình hôn nhau, cô gái thấy có người xuất hiện kinh hoàng kêu thét lên... Gian phòng thứ ba, một đám con gái uống say mắt bừng sáng lên khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai khó ai bì xuất hiện ngoài cửa...

"Tiên sinh, anh tìm ai? Hay là chúng tôi giúp anh tìm?" Nghe tin, một người nhìn có vẻ như là quản lý đi theo sau Lãnh Nghị, nhìn khí thế hừng hực của hắn, cười nói giọng thương lượng... xem khí thế của người ngày, cô ta đương nhiên biết là không dễ chọc!

Kiểm tra hết một dãy phòng bao vẫn không tìm được người... rốt cuộc Lãnh Nghị cũng dần bình tĩnh lại, hắn suy nghĩ một chút rồi cất bước đi về phía phòng giám sát của hội quá... Trong lưu trữ của camera, Lãnh Nghị thấy rõ ràng Lăng Nhất Phàm bế Lâm Y đi ra ngoài... sắc mặt hắn càng âm u đến cực điểm...

Bước nhanh ra khỏi cửa hội quán, Lãnh Nghị ngồi vào trong xe, rút điện thoại ra, ấn phím...

Lúc này đã là rạng sáng, trong một gian phòng khách sạn nào đó, Lăng Nhất Phàm cúi xuống nhìn gương mặt đang trong giấc ngủ say sưa của Lâm Y, khóe môi nụ cười càng sâu... Vốn là hắn định đưa cô về nhà nhưng hắn không biết hiện giờ Lâm Y đang ở chỗ nào, mà từ lúc ở trong hội quán Lâm Y đã ngủ đến giờ, Lăng Nhất Phàm không đành lòng đánh thức cô cho nên hắn đưa cô đến khách sạn thuê một căn phòng để cô ngủ thoải mái một chút...

Sau đó Lăng Nhất Phàm đứng dậy chuẩn bị đi tắm, hắn ngủ ở một chiếc giường khác...

Lúc này điện thoại trong túi hắn reo lên, ai mà còn gọi vào lúc này? Lăng Nhất Phàm hơi chau mày, lấy điện thoại trong túi ra xem, cái tên "Lãnh Nghị" nhấp nháy trên màn hình khiến sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, trong lòng cũng dần hiểu rõ hơn. Hắn quay nhìn lại cô gái đang ngủ trên giường rồi bước ra ngoài, đón nghe, đầu bên kia trầm mặc một lúc lâu, chừng như có thể nghe được tiếng thở của nhau, hai người đàn ông chừng như đều đang chờ đối phương lên tiếng trước...

Lăng Nhất Phàm chậm rãi ngồi xuống sofa bên ngoài phòng ngủ, đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng nhưng chừng như đang cực lực ẩn nhẫn của Lãnh Nghị, "Y Y đâu?"

"Cô ấy ngủ rồi!" Lăng Nhất Phàm nhướng mắt, giọng cũng lạnh như băng!

Lại là một sự im lặng đến đáng sợ, sau đó giọng Lãnh Nghị lại vang lên lần nữa, chỉ ngắn ngủi ba chữ nhưng lại lạnh như từ lòng đất truyền lên, "Ở chỗ nào?"

"Lãnh thiếu... " Lăng Nhất Phàm rút ra một điếu thuốc đốt lên, lạnh lùng nói, "... nghe nói Hạ Tịch Họa còn sống, anh đã đón cô ấy về nước rồi... Y Y với anh đã kết thúc rồi, xin anh đừng bám riết theo cô ấy nữa!"

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười lạnh của Lãnh Nghị, cùng giọng nói bá đạo mà sắc bén: "Lăng Nhất Phàm, tôi với Lâm Y kết thúc hay chưa chỉ có chúng tôi biết thôi, tôi mặc kệ người khác nghĩ thế nào, càng không cần một "người ngoài" như cậu xen vào... " Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "người ngoài".

"Lãnh Nghị!" Mặt Lăng Nhất Phàm giăng đầy mây đen, hắn cắn răng lạnh giọng nói, "Anh không có tư cách nói tôi là người ngoài! Lúc Y Y còn ở bên anh, anh đã cho cô ấy hạnh phúc chưa? Vì sao mỗi lần tôi gặp cô ấy đều chỉ thấy trên mặt là vẻ tiều tụy, bất lực chứ? Lần này tôi sẽ không buông tay, tôi sẽ dẫn cô ấy rời khỏi chỗ này!"

Không khí lần nữa như đông lại, chỉ có tiếng hô hấp của hai người truyền qua điện thoại, thật lâu sau giọng lạnh như băng của Lãnh Nghị mới vang lên, mang theo chút khiêu khích: "Lăng Nhất Phàm, Y Y sẽ không đi cùng cậu đâu, người cô ấy yêu là tôi, không phải cậu! Hiểu không?"

Lăng Nhất Phàm chỉ "cạch" một tiếng ngắt điện thoại, tiếng cười của Lãnh Nghị vẫn còn văng vẳng bên tai, mày hắn sít sao chau lại...

Sáng hôm nay lúc Lâm Y vừa mở mắt thì đã nhìn thấy một không gian lạ lẫm, cô thoáng kinh hãi, bất an xoay người, rơi vào mắt cô là một căn phòng xa lạ, bật ngồi dậy, cơn say rượu tối qua vẫn còn dư âm khiến đầu cô ẩn ẩn đau, nhẹ đưa tay day day huyệt thái dương, cô nhìn một vòng xung quanh.

Ánh mắt cô dính cứng nơi gương mặt anh tuấn của một người đàn ông đang ngủ ở chiếc giường bên cạnh, trong vẻ anh tuấn mang theo một sự ôn hòa và ổn trọng, là Lăng Nhất Phàm! Cô sửng sốt nhìn hắn, cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua... Cô nhớ ra rồi, là cô uống say, chạy lên vũ đài ôm cột nhảy múa sau đó té xuống vũ đài, rơi vào trong lòng một người đàn ông, loáng thoáng nhớ lại, chính là Lăng Nhất Phàm...

Động tác của cô gái đánh thức người đàn ông đang ngủ say, anh ta hé mắt, nhìn thấy Lâm Y đã ngồi dậy, gương mặt ửng hồng, ánh mắt mang theo một tia bất an đang nhìn hắn chằm chằm.

"Lâm Y, em thức rồi à?" Lăng Nhất Phàm vội ngồi dậy, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa thường thấy, nhìn cô gái đang ngẩn người kia, giọng thật nhu hòa, "Ân, tối qua em uống say, còn khó chịu không?"

"Không... không đâu!" Nghĩ đến tối qua mình luống cuống, mặt Lâm Y càng đỏ, cô bất an hỏi: "Thật ngại quá, Nhất Phàm... tối qua em... có làm phiền anh lắm không?"

"Không việc gì, em không khó chịu là tốt rồi!" Giọng Lăng Nhất Phàm vẫn ấm áp như gió xuân, "Em đói chưa? Bữa sáng muốn ăn gì anh bảo khách sạn đưa lên đây có được không?"

"Em... đi nhà ăn ăn thôi!" Lâm Y ngượng ngùng cười.

"Vậy cũng được!" Lăng Nhất Phàm vừa nói vừa đứng dậy...

Trong nhà ăn tự phục vụ của khách sạn, Lăng Nhất Phàm ngồi đối diện với Lâm Y, hắn nhìn cô gái đang cắm cúi ăn cháo, hắng giọng hỏi dò: "Lâm Y, nghe nói em giờ đang đi làm ở công ty quảng cáo của Tương Huy?"

"Phải đó!" Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lăng Nhất Phàm, khóe môi mang theo nụ cười yếu ớt.

"Làm việc ở đó vui không?" Lăng Nhất Phàm tiếp tục hỏi.

"Ân, tốt lắm! Rất đúng chuyên ngành mà em học!"

Lăng Nhất Phàm mỉm cười, trầm mặc một lúc rốt cuộc lại lên tiếng: "Lâm Y, có muốn đến công ty anh làm không? Ân, bên đó quy mô tương đối lớn, cũng có nhiều cơ hội phát triển, hơn nữa em còn có thể lựa chọn ra nước ngoài làm... "

*****

"Em... " Lâm Y hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã hiểu ý của Lăng Nhất Phàm, cô rũ mi, nhẹ khuấy chiếc muỗng trong tay, giọng thật nhỏ: "Công ty của Tương Huy tuy rằng quy mô không lớn nhưng em làm ở đó rất vui vẻ... tạm thời không muốn chuyển công tác... "

Những lời tối qua Lãnh Nghị nói, "Y Y sẽ không đi với cậu, người cô ấy yêu là tôi, không phải cậu ... " lại vang lên bên tai, Lăng Nhất Phàm cúi đầu che dấu sự thất vọng đang tràn trong đáy mắt, hắn nhìn Lâm Y không lên tiếng, Lâm Y chừng như cũng cảm nhận được sự trầm mặc khác thường của người đàn ông này, cô dè dặt ngẩng đầu nhìn hắn, hốt hoảng khi thấy trên gương mặt anh tuấn kia một nỗi buồn bã...

Sự buồn bã đó khiến Lâm Y cảm thấy bất an, Lăng Nhất Phàm ưu tú như vậy, nếu như không có Lãnh Nghị, có lẽ, cô cũng sẽ yêu hắn, nhưng Lâm Y bây giờ thật rõ ràng nhận ra mình không xứng với Lăng Nhất Phàm, người như hắn nên có được một tình yêu trong sạch tinh khiết mới đúng!

"Xin lỗi Nhất Phàm!" Lâm Y thì thầm, thu hồi tầm mắt không dám nhìn hắn nữa.

"Ân, không sao, em vui là được rồi!" Lăng Nhất Phàm cố gắng cười một cách thoải mái, thoáng dừng lại một chút rồi hắn nửa đùa nửa thật hỏi, "Lâm Y, nể tình tối qua anh đã giúp em, em cũng giúp anh một chuyện, được không?"

"Đương nhiên là được, chuyện gì anh cứ nói!" Lâm Y vội nhiệt tình đáp lời.

"Lần này anh về nước chủ yếu là vì tối ngày mốt có một buổi dạ tiệc của hiệp hội thương mại... ừm, hiện giờ anh còn thiếu một người đi cùng, em có thể làm bạn gái của anh tối hôm đó không?" Lăng Nhất Phàm cười nói.

"Dạ tiệc của thương hội?" Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là: Lãnh Nghị cũng có tham gia sao? Nhưng theo cá tính của anh ta, trước giờ vẫn không thích những loại hoạt động như thế này...

"Sao hở? Cũng không được sao?" Lăng Nhất Phàm không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nhặt nào trên mặt Lâm Y, đáy mắt tràn đầy mong đợi.

"Ờ, tối ngày mốt, cũng là thứ ba phải không? Được chứ!" Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm mỉm cười, trên mặt hắn cũng lập tức lộ ra nụ cười hớn hở.

Ăn sáng xong, Lăng Nhất Phàm đưa Lâm Y về nhà. Khi chiếc Porsche Cayenne chầm chậm lái vào hoa viên Mai Khôi, sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, Lâm Y có thể ở chỗ này, chắc chắn không thể không liên quan đến Lãnh Nghị, cũng có lẽ phần tình cảm này vẫn còn chưa chấm hết...

Xe vừa dừng lại dưới lầu thì Lâm Y ngồi ở ghế lái phụ đã nhìn thấy một chiếc Lamborghini đen đã đậu sẵn ở đó, trái tim cô đập lỡ một nhịp. Lãnh Nghị!!! Nhưng cô vẫn ngồi yên bất động.

"Lâm Y... " Lăng Nhất Phàm rõ ràng nhận ra sự thất thường của Lâm Y, hắn nhìn theo hướng nhìn của cô, lập tức nhìn thấy chiếc xe màu đen, ánh mắt thoáng lộ vẻ ủ dột rồi Lăng Nhất Phàm cười cười, "Có muốn đi dạo chỗ nào khác không?"

Lâm Y rất nhanh hoàn hồn lại, hình ảnh sáng hôm qua Lãnh Nghị ôm Hạ Tịch Họa chợt hiện lên trong đầu. Lãnh Nghị đã không thuộc về cô nữa rồi! Lâm Y quyết đoán nói: "Không đi đâu, Nhất Phàm, đến nhà em ngồi một chút đi!"

"Ừ, được chứ!" Lăng Nhất Phàm đương nhiên hiểu rõ ý Lâm Y, đáy mắt bất giác xẹt qua một tia mừng rỡ, lập tức đồng ý ngay. Hai người mở cửa xe bước xuống.

Gần như là cùng lúc đó cửa chiếc xe trước mặt cũng mở ra rồi bóng dáng Lãnh Nghị xuất hiện, hắn sải bước về phía hai người vừa xuống xe --- Lãnh Nghị đã đợi ở đây suốt một đêm!

Lãnh Nghị đi đến ngay trước mặt cô gái mới dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, gương mặt đỏ ửng của cô gái lúc này có chút tái nhợt, thoạt nhìn có chút tiều tụy nhưng vẫn mang vẻ thanh thuần tinh khiết như một cô tiên không nhiễm khói bụi trần gian như trước giờ.

Cô gái cũng không chút yếu thế nhìn thẳng hắn, gương mặt tuấn mỹ đang giăng đầy mây đen của Lãnh Nghị chợt lộ ra nụ cười, giống như bầu trời đang u ám đột nhiên hé ra một tia nắng mặt trời, hắn ngạo mạn nhìn Lăng Nhất Phàm đang đứng bên cạnh, giọng bởi vì cố kìm nén mà khàn khàn nhưng mang theo chút mỉa mai: "Y Y, nhanh như vậy đã yêu người khác rồi sao?"

Không khí phút chốc trầm mặc hẳn, Lâm Y lạnh lùng nhìn gương mặt u ám của Lãnh Nghị, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: "Lãnh Nghị, em với anh đã kết thúc rồi, em yêu ai cũng không liên quan đến anh!"

Lãnh Nghị cũng cười lạnh: "Vậy cũng đúng... Anh chỉ tò mò muốn xem thử, em với một người đàn ông mà mình không yêu ở bên ngoài qua đêm... " Lãnh Nghị cố ý dừng lại, nâng cổ tay nhìn đồn ghồ, lại nhìn cô gái, khóe môi câu lên một nụ cười lạnh, "... có phải cũng ngủ đến trưa mới dậy không... ừm, không ngờ còn cũng dậy sớm lắm!"

Lâm Y cắn chặt môi đến bật máu, ánh mắt nhìn người đàn ông lúc này trở nên thật xa lạ trước mặt, không lên tiếng; mắt Lăng Nhất Phàm trở nên thật âm trầm, hắn cau mày lạnh giọng quát: "Lãnh Nghị, đừng xúc phạm Lâm Y!"

"Vậy tôi nên nghĩ thế nào mới không xúc phạm Lâm Y?" Bị cơn ghen tức làm cho mù quáng, Lãnh Nghị mất đi sự bình tĩnh thường ngày, ánh mắt sắc bén quét qua Lăng Nhất Phàm, mang theo một ý khiêu khích, ánh mắt đó thật khác biệt so với ánh mắt phẫn nộ của Lăng Nhất Phàm, nhưng không ai nhường ai, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

"Nhất Phàm, chúng ta đi thôi!" Lâm Y kéo cánh tay Lăng Nhất Phàm, giọng thật bình tĩnh cất bước rời đi.

"Ừ!" Lăng Nhất Phàm quay lại đáp lời, giọng nói phút chốc thật nhu hòa, cất bước bước theo cô để lại Lãnh Nghị vẻ mặt như muốn ăn thịt người đứng nguyên ở đó.

Bàn tay mở cửa hơi run, Lâm Y thật không dễ dàng mới mở được cửa ra, sắc mặt cô tái đến đáng thương, nghẹn ngào nhìn Lăng Nhất Phàm sau lưng mình, "Nhất Phàm, anh... ngồi đi... em rót nước cho anh... "

Thấy vẻ thất thần của Lâm Y, Lăng Nhất Phàm im lặng không nói, chỉ gật đầu, ánh mắt đuổi theo bóng lưng cô...

Choang!!!! Chiếc ly thủy tinh trên tay Lâm Y rơi xuống đất, những mảnh thủy tinh và nước tung tóe khắp nơi... Lâm Y ngơ ngẩn nhìn, đứng yên đó không có chút phản ứng nào...

"Lâm Y!" Lăng Nhất Phàm đứng bật dậy chạy về phía cô gái, lòng bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn vươn tay ôm cô gái vào lòng, nhỏ giọng trấn an, "Không sao, không có việc gì... "

Lâm Y nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Lăng Nhất Phàm, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Nhất Phàm, em muốn nghỉ ngơi một lát, anh về trước được không?"

"Lâm Y... " Lăng Nhất Phàm cắn môi, sự đau lòng của cô gái khiến trong lòng hắn tràn đầy cảm giác tội lỗi, sự hiểu lầm tối qua là do hắn mà ra, chừng như hạ quyết tâm, rốt cuộc Lăng Nhất Phàm thấp giọng nói: "Anh đi giải thích với Lãnh Nghị!"

Lâm Y nhẹ lắc đầu: "Không cần đâu, em với anh ta đã kết thúc thật rồi. Em không muốn dây dưa không dứt với anh ta nữa!"

Lúc Lăng Nhất Phàm xuống lầu, hắn nhìn thấy Lamborghini vẫn còn ở đó, loáng thoáng có thể thấy được đầu thuốc lập lòe, mắt Lăng Nhất Phàm tối lại, hắn cắn răng đi về phía xe mình, rất nhanh xe đã rời khỏi tiểu khu...

Lãnh Nghị nhìn theo bóng xe Lăng Nhất Phàm rời đi, lúc này mới hung hăng dụi thuốc rồi cũng khởi động xe rời đi.

Ngày hôm sau là thứ hai, Lâm Y đi làm bình thường, khoảng ba giờ chiều, Tôn Hồng gọi Lâm Y đến văn phòng của mình, nét mặt lộ vẻ vui mừng: "Lâm Y, đây là một công ty thiết kế trang trí nội thất rất nổi tiếng, họ cần thiết kế một đoạn quảng cáo trên tivi, thù lao rất cao! Công ty bên đó chỉ đích danh cô là người thiết kế cho họ, cô chuẩn bị một chút rồi theo tôi đi, bàn bạc với họ những chi tiết có liên quan. "

Lâm Y nghe vậy vội đáp lời rồi vội vã đi chuẩn bị theo Tôn Hồng đi, trên xe Tôn Hồng một mực dặn dò Lâm Y: "Đây là một công ty lớn lại rất nổi tiếng, làm quảng cáo cho họ đúng là vinh dự và cũng là cơ hội để công ty chúng ta gây dựng tiếng tăm trên thương trường, nhất định phải làm việc cẩn thận... "

Buổi gặp mặt rất thành công, chủ quản bên phía đối phương họ Trần, đối với thái độ làm việc của Lâm Y ông cực kỳ hài lòng: "Giám đốc Tôn, Lâm tiểu thư, tôi hy vọng công ty của các vị thiết kế phần quảng cáo này đồng thời quá trình chế tác quảng cáo cũng cần các vị phối hợp, đến lúc đó có thể cần Lâm tiểu thư cùng chúng tôi đến hiện trường quay chụp chỉ đạo một chút... "

"Không có vấn đề, xin giám đốc Trần yên tâm, chỉ cần có liên quan đến công việc của chúng tôi, công ty chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp!" Tôn Hồng đồng ý ngay, vốn dĩ thiết kế không thể tách rời khỏi chế tác...

Sau khi bàn bạc xong, Trần Chính và Tôn Hồng ký hợp đồng ngay sau đó, yêu cầu công ty JZ trong vòng một tuần phải giao thiết kế...

Tôn Hồng và Lâm Y vui vẻ rời khỏi phòng họp, lúc xuống thang máy đi qua đại sảnh rộng lớn, hai người hoàn toàn không để ý đến một người đàn ông tuổi trung niên mặt to bụng lớn đang đứng sau cửa sổ thủy tinh nhìn theo bóng hai người, hơi mỉm cười...

Buổi chiều ngày thứ ba, lúc gần giờ tan tầm Lâm Ynhận được điện thoại của Lăng Nhất Phàm: "Lâm Y, em tan tầm được chưa? Anh đang ở dưới lầu công ty em... "

"Ờ, được, em xuống ngay!" Lâm Y lúc này mới nhớ ra cô đã hứa với Lăng Nhất Phàm tối hôm nay cùng hắn đi tham dự tiệc tối gì đó. Vội vàng thu dọn đồ đạc và tư liệu trên bàn, Lâm Y vẫy tay chào Hiểu Hiểu rồi bước vội xuống lầu.

Porsche Cayenne đã đợi sẵn nơi cửa công ty, nhìn thấy Lâm Y bước ra, Lăng Nhất Phàm mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với cô: "Lâm Y, bên này!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-156)