Vay nóng Tinvay

Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 18

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Khi Tôn Dao chạy vào bếp, lục tung tủ lạnh, mang hai bình rượu đế nhỏ bỏ túi với một đĩa mực khô xé nhỏ trở lại phòng khách thì Nhậm Tư Đồ vẫn lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn trà, tư thế hoàn toàn không thay đổi.

Tôn Dao đưa cho Nhậm Tư Đồ một bình rượu."Vậy bây giờ cậu định làm sao đây?"

Nhậm Tư Đồ nhún vai, mở nắp bình rượu, cụng với Tôn Dao một cái rồi bắt đầu uống.

Tối qua là đêm Giao thừa, hai cô gái này đã uống sạch rượu vang dự trữ trong nhà, bây giờ chỉ còn lại hai bình rượu đế này, mỗi người một bình. Cộng thêm mực xé nhỏ mua cho Tầm Tầm, đủ để tám chuyện cho qua đêm dài mà không phát hiện ra Tầm Tầm đang trốn sau khe cửa của phòng mình, nghe trộm đã lâu.

Thằng nhóc này vốn nửa đêm thức dậy định đi vệ sinh, không ngờ vừa mở cửa liền nghe thấy hai người phụ nữa xấu xa này đang nói xấu thần tượng của mình.

"Uổng cho mình còn tưởng chú chân dài của Tầm Tầm là một người đàn ông đáng tin cậy. Đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, ông trời đã định là không đáng tin rồi..."

Tầm Tầm hơi tức giận, quên cả việc phải đi vệ sinh, chỉ lẳng lặng đóng cửa lại, nghĩ một lát thật lâu rồi chạy đến bên chiếc bàn học với vẻ mặt thật nghiêm túc, cầm lấy chiếc điện thoại con hình Minion, ngón tay nhỏ bé lần lượt ấn từng phím một hết sức trịnh trọng để mách lẻo với ai kia.

Xem ra đêm nay không ngủ được không chỉ có hai cô gái trong phòng khách kia, điện thoại nhanh chóng được kết nối, trong ống nghe truyền ra một giọng nam trầm thấp và không có chút ngái ngủ: "A lô?"

"Là cháu Nhậm Yến Tầm." Giọng của Tầm Tầm hết sức nghiêm túc.

Chàng trai ở đầu dây bên kia lập tức thay đổi chất giọng lạnh lùng của mình, mỉm cười đáp lời: "Ngài Nhậm bé con tìm chú vào lúc nửa đêm thế này có chuyện gì quan trọng không?"

"Hai người phụ nữ trong nhà cháu đang nói xấu chú đấy."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, khi anh lên tiếng trở lại thì trong giọng nói cũng không có vẻ không vui mà chỉ dở khóc dở cười."Nói xấu chú những gì?"

"Ừm..." Tầm Tầm nhớ lại những gì đã nghe được."Nói là đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì hoàn toàn không đáng tin."

Có lẽ đây là những lời nói xấu êm tai nhất mà Thời Chung được nghe từ lúc chào đời tới nay, vì thế vẻ vui cười trong giọng của anh càng thêm rõ ràng."Bây giờ chú sẽ qua thu phục Nhậm Tư Đồ, cháu không có ý kiến gì chứ?"

"Không." Tầm Tầm không cần nghĩ ngợi nhiều mà bán đứng Nhậm Tư Đồ ngay, lý do là: "Đàn ông mãi mãi đứng về phía đàn ông."

Tinh thần chính nghĩa sôi sục, Tầm Tầm tự thấy là đã lấy lại công bằng cho thần tượng của mình nên hài lòng cúp máy. Cách một cánh cửa, Nhậm Tư Đồ ngồi trong phòng khách không nhịn được mà hắt xì vài cái.

Đĩa mực xé nhỏ xíu kia nhanh chóng được ăn hết, Tôn Dao lại chạy vào trong bếp tìm đồ nhắm khác. Tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng chỉ tìm được nửa hộp sô cô la. Tôn Dao ôm nỗi hậm hực về lại phòng khách, cầm hộp sô cô la lắc qua lắc lại trước mặt Nhậm Tư Đồ."Tầm Tầm giấu mấy món quà vặt đi đâu hết rồi?"

"Nó biết cậu hay ăn vụng đồ ăn của nó nên đã sớm giấu đi hết rồi."

Tôn Dao hoàn toàn bị đánh bại trong tay của thằng nhóc tinh ranh kia. Khi uống rượu, chuyện mất hứng nhất là nửa đường thiếu đồ nhắm. Tôn Dao móc ví, chuẩn bị ra ngoài mua đồ nhắm về mà không nhìn xem bây giờ là mấy giờ, mới mùng Một tết, ai mà mở cửa hàng phục vụ cô chứ?

Đi bộ loanh quanh, tìm mấy siêu thị nhỏ ở gần đấy nhưng không có chỗ nào mở cửa, cuối cùng hai người phụ nữ đành ngồi phịch xuống bậc thang bên ngoài siêu thị, bó gối, hóng gió rét.

Tôn Dao nhìn đồng hồ đeo tay, sắp tới 0 giờ sáng rồi. Cô đếm từng giây trước mặt Nhậm Tư Đồ."Qua 0 giờ, đây chính là năm thứ tám kể từ khi mình từ nông thôn đặt chân lên thành phố."

Nhậm Tư Đồ ôm lấy vai Tôn Dao, lẳng lặng nghe cô tiếp tục nói: "Cũng là năm thứ tám mình quen biết anh ta."

Cuối cùng Nhậm Tư Đồ cũng bật cười. Có đôi khi, cô còn hiểu Tôn Dao hơn chính bản thân cô ấy."Không phải cậu muốn ra ngoài mua đồ nhắm mà muốn mua rượu đúng không?"

Đêm Giao thừa tối qua, Tôn Dao đã thành công chuốc say mình, nhưng hôm nay không có đủ rượu nên cô chỉ nửa say nửa tỉnh. Mà thường thường, vào những lúc nửa say nửa tỉnh này, trí nhớ của người ta rất tốt, trái tim lại càng trở nên yếu đuối. Vì Tôn Dao dựa vào người Nhậm Tư Đồ nên Nhậm Tư Đồ có thể cảm nhận được nước mắt của cô ấy chảy vào cổ áo cô một cách rất rõ ràng.

"Mình còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, anh ta cứ làm mặt lạnh, mình còn tưởng anh ta không biết cười chứ. Nhưng sau đó anh ta nói với mình, anh ta chỉ cười với một mình mình... Đây không phải yêu thì là gì? Nhưng nếu như anh ta thật lòng yêu mình, khi em trai của anh ta cưỡng bức mình, rõ ràng anh ta có thể làm chứng cho mình, nhưng tại sao cuối cùng lại..."

Càng lúc càng có nhiều nước mắt chảy vào cổ áo Nhậm Tư Đồ, khiến cho trái tim cô vừa cay đắng vừa chua xót.

Động vật giáp xác xấu xí như họ, chỉ có vào những lúc nửa đêm thanh vắng không một bóng người thế này mới dám len lén để lộ cơ thể mềm yếu với những vết thương còn chưa lành hẳn.

Điện thoại của Nhậm Tư Đồ bỗng rung lên nhưng cô làm gì còn tâm trạng nào mà nghe máy. Tôn Dao thì từ từ ngẩng đầu, vừa dùng cánh tay lau nước mắt, vừa cười với Nhậm Tư Đồ."Nghe đi."

Nhậm Tư Đồ còn nhớ từng có nhà phê bình khen Tôn Dao là người khóc đẹp nhất nhì trong đám tiểu hoa đán hiện nay, nhưng mấy ai hiểu được người phụ nữ có thể vừa lau nước mắt vừa cười, trong lòng cất chứa bao nhiêu tâm sự?

Tôn Dao nói xong liền không làm phiền cô nữa, dựa vào lan can ở đầu bên kia.

Là điện thoại của Thịnh Gia Ngôn gọi đến, có lẽ anh đang ở trong nhà nên giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ."Em ngủ chưa?"

Vào một đêm lẽ ra nên ngủ ngon lành này, cô và Tôn Dao lại ngồi trên bậc thềm để hóng gió. Cô vốn đã hạ quyết tâm phải cắt đứt sự ỷ lại của mình vào Thịnh Gia Ngôn giống như là cắt bỏ một khối u ác tính nhưng giờ khắc này, một khát vọng liều lĩnh, không nghĩ đến hậu quả từ từ chiếm thế thượng phong trong đầu Nhậm Tư Đồ. Cô muốn được nhìn thấy anh, muốn được nghe một câu an ủi của anh, muốn có được một ánh mắt khiến cô thấy yên lòng."Anh có thể mang vài bình rượu qua đây không? Rượu mạnh ấy."

Điện thoại không còn đủ pin. Nhậm Tư Đồ nhắn vị trí của mình cho Thịnh Gia Ngôn xong, chưa đợi được anh trả lời thì pin đã hoàn toàn cạn kiệt.

Nhậm Tư Đồ cầm chiếc điện thoại với màn hình tối đen, không biết qua bao lâu, cuối cùng một chiếc xe quen thuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt của Nhậm Tư Đồ. Xe của Thịnh Gia Ngôn cũng giống như xe của cô, cùng nhãn hiệu, cùng dòng xe, màu sắc đen trắng giao nhau, rất dễ nhận ra. Thịnh Gia Ngôn nhanh chóng dừng xe cách bọn họ không xa, sau đó bước xuống.

Thịnh Gia Ngôn đã chuẩn bị rượu và các loại đồ nhắm đầy một cốp xe, không khí trong xe tràn ngập hương vị cay nồng, anh hỏi hai cô gái: "Chuẩn bị đi đâu uống đây?"

Về nhà thì sợ đánh thức Tầm Tầm, xung quanh lại không có cửa hàng nào mở cửa, may mà mấy ngày nay nhiệt độ lên cao, ba người cứ ngồi dựa xung quanh cốp xe mà không cảm thấy quá lạnh. Ông trời vốn muốn ban cho con người một thời tiết tốt và một tâm trạng tốt để đón năm mới mà...

Nếu là thường ngày, nhìn thấy cô cứ cắm đầu uống rượu thế này, chắc chắn Thịnh Gia Ngôn đã không ngừng nhíu mày, cuối cùng không kìm được mà ngăn lại. Nhưng bây giờ, Thịnh Gia Ngôn chỉ có nhiệm vụ khui rượu, nhìn hai cô gái kia tha hồ uống.

Khi Tôn Dao đã say và gục xuống thì Nhậm Tư Đồ vẫn còn tỉnh táo đôi chút. Bởi thế mới nói, men rượu chính là thứ tốt nhất, Tôn Dao uống say thì ngủ ngon biết chừng nào. Uống say như thế, ngay cả giấc mơ cũng không đến, cũng không sợ những thứ đáng ghét thừa cơ xâm nhập vào giấc mơ để quấy rầy.

Đau khổ nhất mãi mãi là người đang nửa tỉnh nửa say...

Nhậm Tư Đồ ngồi ở hàng ghế trước, bên cạnh ghế lái, nhận lấy chai nước suối mà Thịnh Gia Ngôn đưa nhưng không còn sức đâu mà mở nắp nữa, đành cười với anh."Lần nào cũng bắt anh qua thu dọn tàn cuộc cho bọn em, xin lỗi anh..."

Thịnh Gia Ngôn giật lấy chai nước suối trên tay Nhậm Tư Đồ một cách hết sức tự nhiên, mở nắp chai cho cô, đỡ nhẹ lấy gáy cô, giúp cô uống vài hớp."Mồng Một tết năm nào Tôn Dao cũng phát điên một lần, anh cũng quen rồi."

Nhậm Tư Đồ mỉm cười, nheo mắt nhìn anh. Thịnh Gia Ngôn trước mắt cô hiện giờ và Thịnh Gia Ngôn cô gặp lần đầu tiên đều giống nhau, đều đẹp và ấm áp như người trong tranh.

Tôn Dao ngủ ở băng ghế sau. Thật ra, giờ khắc này, Nhậm Tư Đồ ước gì mình cũng được như Tôn Dao, hoàn toàn say bí tỉ không biết gì nữa, còn hơn là như bây giờ, không phân biệt được người đến nay mình vẫn lưu luyến không quên là Thịnh Gia Ngôn trong hiện thực hay là Thịnh Gia Ngôn trong hồi ức của cô.

May mà giọng của Thịnh Gia Ngôn đã kịp thời kéo cô ra khỏi hồi ức: "Gần đây em và Thời Chung tiến triển thế nào rồi?"

"Cũng tốt."

"... Có định kết hôn không?"

Kết hôn? Một từ thật đáng sợ. Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại, cố gắng xem nhẹ lời nói dối của mình."Hy vọng là thế."

Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại là còn có một nguyên nhân khác. Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Thịnh Gia Ngôn lúc này. Trước nay Nhậm Tư Đồ vẫn biết rõ mình chính là gánh nặng của anh... Có điều mãi đến bây giờ cô vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.

Thịnh Gia Ngôn không uống một hớp rượu nào nên đủ tỉnh táo để lái xe đưa hai cô gái kia về nhà. Cả chiếc xe đều tràn ngập mùi rượu, cửa kính bốn phía đều được hạ xuống, gió cứ ùa vào trong xe. Tôn Dao nằm ngủ như chết trên băng ghế sau nãy giờ cuối cùng cũng có chút ý thức, tự mình ngồi dậy, nhưng ánh mắt vẫn đờ đẫn.

*****

Đến dưới nhà mình, Nhậm Tư Đồ lảo đảo xuống xe, Thịnh Gia Ngôn bận dìu Tôn Dao xuống. Tôn Dao coi như là còn tỉnh táo được đôi chút để nói hai chữ "cảm ơn". Nhưng Thịnh Gia Ngôn vừa đỡ Tôn Dao vòng qua đầu xe thì cô đã không còn chút sức lực nào nữa, cứ oặt ẹo muốn ngã xuống đất. Anh đành khom người xuống, đặt tay sau đầu gối cô, định bế cô lên.

Nhưng đúng lúc này, hai luồng ánh đèn xe chói mắt không biết từ nơi nào chiếu thẳng tới, khiến Thịnh Gia Ngôn phải đứng khựng lại.

Một lúc sau, Thịnh Gia Ngôn cũng thích ứng được với ánh đèn xe, nheo mắt nhìn về phía phát ra ánh sáng thì thấy đó là một chiếc Rolls Royce màu đen. Tài xế mang bao tay trắng rất chuyên nghiệp, bước xuống xe trước để mở cửa cho người ngồi sau.

Bước xuống từ băng ghế sau là một người đàn ông trẻ, chân thoạt nhìn không được linh hoạt lắm. Bởi vì anh ta đứng sau nguồn sáng nên Thịnh Gia Ngôn nhìn không rõ mặt. Người đó tay chống gậy, từ chỗ chiếc Rolls Royce đến chỗ Thịnh Gia Ngôn không xa lắm nhưng lại đi mất hơn một phút. Nhưng Thịnh Gia Ngôn vẫn phải đứng đấy đợi, bởi vì đã có vệ sĩ chặn đường của anh.

Người đó đi đến trước mặt Thịnh Gia Ngôn, anh ta cao ngang Thịnh Gia Ngôn, mặt thì không chút biểu cảm, khí thế trông rất mạnh mẽ.

Nhậm Tư Đồ chợt nhíu mày."Anh là?"

Người kia nhìn Tôn Dao, sau đó ánh mắt nhanh chóng nhìn thẳng vào Thịnh Gia Ngôn.

Anh ta nhìn Thịnh Gia Ngôn từ đầu đến chân, nhưng khi lên tiếng thì lại không phải nói với anh mà lạnh giọng sai vệ sĩ đang đứng đợi lệnh bên cạnh: "Đưa cô Tôn lên xe."

Nhậm Tư Đồ vốn đã loạng choạng bước lên vài bậc thang, thấy thế thì hoàn toàn tỉnh táo lại, cô vội vàng chạy ngược về, cũng không quan tâm là mình bị trật chân, xuống hết bậc thang là chạy thẳng về phía Tôn Dao. Cô cố chịu đau chạy được vài bước thì đã bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại.

Nhậm Tư Đồ lập tức quýnh lên."Từ Kính Nam, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Ầm ĩ như vậy, cuối cùng Tôn Dao cũng cố sức mở được mắt ra.

Tên vệ sĩ đứng gần Tôn Dao nhất định đỡ Tôn Dao ra khỏi vòng tay của Thịnh Gia Ngôn, lại bị Tôn Dao vung tay lên gạt ra. Tôn Dao quét mắt qua một lượt, cuối cùng bắt gặp ánh mắt không chút ấm áp của Từ Kính Nam.

Tôn Dao dựa vào Thịnh Gia Ngôn, cười lạnh: "Anh là gì chứ?"

Ánh mắt của Từ Kính Nam chỉ nhẹ nhàng lướt qua người Tôn Dao, anh ta không thèm nói tiếng nào mà chỉ đưa mắt ra hiệu với vệ sĩ. Lần này Tôn Dao không chờ vệ sĩ bước lên cướp người nữa mà đã đi trước một bước, thất tha thất thiểu đi về phía Từ Kính Nam.

Không ai ngờ được rằng Tôn Dao vừa bước tới là đã giáng cho anh ta một cái tát.

Một tiếng "chát" vang lên khiến cho mọi người đều ngẩn ngơ, ngoại trừ Từ Kính Nam. Mặt anh ta bị tát nên quay qua một bên, nhưng có vẻ như anh ta không hề tức giận, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

Anh ta nhìn Tôn Dao và mỉm cười, có điều nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt."Thằng bé đó đang ở trên lầu đúng không? Em theo tôi đi hay là để tôi sai người lên đưa nó đi? Em chọn đi."

"..."

"..."

Cuối cùng, đám người khí thế dữ dằn ấy cũng rút hết, Tôn Dao đi theo Từ Kính Nam, bên ngoài tòa chung cư chỉ còn lại Nhậm Tư Đồ và Thịnh Gia Ngôn.

Thịnh Gia Ngôn thấy cô im lặng cả buổi trời, không nói tiếng nào thì không nhịn được phải hỏi: "Rốt cuộc người đó là ai?"

"Anh không cần phải xen vào."

Từ Kính Nam biết được sự tồn tại của Tầm Tầm từ khi nào chứ? Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không dám nghĩ tiếp. Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu thì nặng mà chân thì nhẹ, đành phải ngồi trên bậc thềm, xoa mắt cá chân của mình.

Thịnh Gia Ngôn im lặng nhìn cô một lát, cuối cùng không truy hỏi nữa. Nhậm Tư Đồ cúi đầu, thấy cái bóng trải dài trên mặt đất của anh ngày càng đến gần mình thì cứ tưởng là anh định bước tới đỡ cô dậy.

Anh dừng lại trước mặt cô, sau đó ngồi xổm xuống."Đi thôi, anh cõng em lên."

Đã rất lâu rồi Nhậm Tư Đồ không được ai cõng như thế này...

Lần gần đây nhất cô được cõng, thật ra cũng chính là Thịnh Gia Ngôn cõng.

Lúc ấy cô vẫn đang ở bệnh viện trong nước để chữa trị. Vết thương đang trong thời kỳ lành lại, đau đến nỗi khiến cô mất ngủ hằng đêm. Tính đến cái hôm mở phiên toà phúc thẩm vụ án phóng hỏa của mẹ cô, Nhậm Tư Đồ đã mất ngủ gần một tuần. Khi phúc thẩm, công tố viên bác bỏ ý kiến giải hòa, vẫn phán quyết nặng như lần sơ thẩm.

Bố đứng ra tố cáo mẹ, Nhậm Tư Đồ chưa bao giờ trải qua chuyện hoang đường như vậy.

Khi cô lén chạy đến tòa án thì lại bị chặn ở bên ngoài.

Nhậm Tư Đồ vẫn còn nhớ, lúc ấy mặt trời chói chang trên đầu, cô mặc áo bệnh nhân ngồi ngoài bậc thềm của tòa án, không biết đến khi nào thì phiên tòa mới kết thúc. Đến cuối cùng, cô cũng không đợi được phiên tòa kết thúc, vì Thịnh Gia Ngôn đã đưa cô về trước.

Nhậm Tư Đồ cứ tưởng tất cả nước mắt của mình đã bị ánh mặt trời chói chang kia làm bốc hơi hết, nhưng vào thời khắc Thịnh Gia Ngôn xuất hiện trước mặt, nước mắt của cô vẫn không kìm được mà chảy dài trên má.

Lúc ấy, cô hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hình tượng, khóc lóc thảm thương đến nỗi Thịnh Gia Ngôn lúng túng không biết phải làm sao, đành nhẹ nhàng ôm lấy cô, mặc cho tiếng khóc nát lòng ấy như kim châm vào tai mình.

Đến khi cô đã khóc thỏa thuê, Thịnh Gia Ngôn cõng cô đi, cô cứ nghẹn ngào sụt sùi trên lưng anh, nước mắt thấm ướt chiếc áo thun của anh...

Bây giờ Nhậm Tư Đồ không còn khóc nữa, nhưng Thịnh Gia Ngôn vẫn là chỗ dựa vững chãi nhất của cô. Anh lặng lẽ cõng cô lên nhà, mở cửa, bước vào. Trong nhà rất tối, cũng rất yên tĩnh, rất dễ khiến người ta không giấu được bí mật trong lòng. Thịnh Gia Ngôn chỉ cảm thấy câu nói bị đè nén rất sâu trong lòng bị một sức mạnh nào đó kéo ra, anh nghe thấy giọng nói khác lạ của mình trong bóng tối: "Đừng kết hôn với anh ta..."

Thịnh Gia Ngôn cảm thấy người nằm trên lưng anh chợt trở nên cứng đờ.

Bước chân của anh cũng dừng lại ở góc gần cửa.

Chần chừ trong bao lâu, Thịnh Gia Ngôn cũng không biết nữa. Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong phòng khách, phá vỡ bầu không khí này: "Đừng kết hôn với ai? Tôi sao?"

Đồng thời khi giọng nói kia cất lên, chàng trai ngồi đợi trên sofa nãy giờ lạnh lùng đứng dậy.

Thời Chung mặc một chiếc áo len cổ tròn màu vàng kem, bên trong là chiếc sơ mi trắng, trông hết sức nhẹ nhàng, thoải mái. Thế nhưng mặt anh thì tối sầm lại, cứ thế đi về phía Nhậm Tư Đồ, hai mắt ánh lên nét u ám khó dò.

Anh bước thẳng về phía Nhậm Tư Đồ với gương mặt không chút biểu cảm, không hề có vẻ hung hăng, áp bức nhưng vẫn khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy chột dạ, cô vội vàng trượt từ trên lưng Thịnh Gia Ngôn xuống.

Đúng vậy, là cảm giác chột dạ trước nay chưa từng có.

Còn chột dạ hơn cả khi bị Yết Vũ Tình chất vấn: "Cô thích Thịnh Gia Ngôn đúng không?". Dường như phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn cả lý trí, cô cho rằng mình phải giữ sự trung trinh với anh.

Nhưng vừa chạm đất, mắt cá chân của cô lại dấy lên cơn đau, cộng thêm đã ngà ngà say nên cô đứng không vững. Ngay khi cô vừa đau vừa choáng váng mà nhíu mày thì Thịnh Gia Ngôn đã nhanh nhẹn đưa tay kéo lấy cô. Nhậm Tư Đồ được anh ôm lại nên mới có thể đứng được, vì thế lập tức nói cảm ơn anh.

Hành động này của hai người rơi vào mắt của người khác liền trở thành cố ý.

Nhưng Thời Chung lại không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn đôi nam nữ trước mặt, thậm chí trên môi còn vương nụ cười. Nhậm Tư Đồ bị anh nhìn đến nỗi nảy sinh cảm giác thấp thỏm, giọng nói bất giác trở nên gượng gạo: "Sao anh lại ở đây?"

"Anh tưởng em và Tôn Dao đang uống rượu nên mang vài chai qua uống chung, có điều không ngờ..." Ánh mắt Thời Chung lướt qua người Thịnh Gia Ngôn, anh khẽ nghiêng người về phía Nhậm Tư Đồ, khịt mũi ngửi một chút, ập vào mũi là mùi rượu nồng nặc trên người cô."... Em uống rất vui vẻ, chắc không cần anh uống cùng nữa."

"..."

"Tạm biệt."

Thời Chung nói xong, lướt qua người Nhậm Tư Đồ, đi thẳng về phía cửa. Khi anh đi ngang qua cô, những lời định giữ anh lại của cô gần như sắp bật thốt ra khỏi miệng. Cũng đúng lúc này, Thời Chung chợt dừng bước chân...

Anh hơi cúi đầu, thì thầm vào tai Nhậm Tư Đồ: "Cuối cùng thì anh ta cũng đã bày tỏ, thật là đáng mừng."

Nắm tay của Nhậm Tư Đồ bất giác siết chặt lại."Em..."

Nhưng cô có thể nói được gì đây?

Những lời Thịnh Gia Ngôn vừa nói chẳng phải là những lời mà cô đã chờ đợi bao nhiêu năm nay sao? Nhưng tại sao khi nó được thốt ra, cô còn chưa kịp ngạc nhiên vì mình không hề có cảm giác hân hoan mừng rỡ thì đã rơi vào tình thế khó xử vì người đàn ông đột nhiên xuất hiện này?

Cô hết sức bối rối nhưng Thời Chung lại vô cùng bình tĩnh, như thể đã sớm đoán được trước tình huống này và đã có sẵn sự chuẩn bị. Anh nói: "Tha thứ cho anh còn chưa chịu hết hy vọng mà hỏi, phải chăng anh đã không còn giá trị lợi dụng với em nữa?"

Thịnh Gia Ngôn đứng bên cạnh nãy giờ, tay vẫn còn đang nắm bờ vai của cô. Giọng của Thời Chung bình tĩnh, thản nhiên, nhưng rơi vào tai anh thì lại như cuồng phong lốc xoáy...

Thịnh Gia Ngôn là người tinh tế nhường nào, gần như chỉ trong giây lát anh đã hiểu ra. Không đợi Nhậm Tư Đồ trả lời câu hỏi của Thời Chung, Thịnh Gia Ngôn đã nhíu mày nhìn cô với ánh mắt không dám tin."Lợi dụng anh ta cái gì?"

Dường như đầu óc Nhậm Tư Đồ trở nên bất động trong giây phút ấy, trong lúc nhất thời, cô hoàn toàn không biết nên trả lời sự chất vấn của hai người đàn ông này như thế nào.

Thời Chung cảm thấy mình đã hiểu được sự im lặng của cô nên nụ cười vốn đang thấp thoáng trên môi cũng lập tức biến mất."Tạm biệt."

Thời Chung cứ thế mà đi, không chừa lại chút cơ hội cứu vãn tình thế. Hai người ở lại kia cũng cảm thấy rất xấu hổ, không biết nên đối diện với nhau thế nào.

Cuối cùng, Thịnh Gia Ngôn là người lên tiếng trước. Anh hất cằm về phía phòng khách, ra hiệu với cô."Anh dìu em qua đó."

Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp bước đi thì đã nhìn thấy cửa phòng ngủ của Tầm Tầm đột nhiên được mở ra, Tầm Tầm chạy ào ra ngoài với gương mặt đùng đùng tức giận, cơ thể nhỏ bé cứ thế mà chặn ngay trước mặt Nhậm Tư Đồ và Thịnh Gia Ngôn.

"Nhậm Tư Đồ, con không thích hai người nữa rồi! Hai người đúng là còn đáng ghét hơn của Lý Duệ Y và Năm cái cây kia."

Khi nói xong câu này, Tầm Tầm tức tối chạy về phòng ngủ, đóng cửa "rầm" một cái, lúc đó Nhậm Tư Đồ mới từ từ nhớ ra Lý Duệ Y và Năm cái cây kia là ai.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)