Vay nóng Tinvay

Truyện:Khách Quan, Không Thể Được - Chương 17

Khách Quan, Không Thể Được
Trọn bộ 35 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-35)

Siêu sale Lazada


Hồ Nhất Hạ vốn đang cực kỳ mâu thuẫn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhưng bây giờ vô cùng cảm kích có thể có một chỗ bí mật để trao đổi với người khác: "Lừa gạt.... Gạt tôi?"

Chiêm Diệc Dương vẫn nhìn về đường xá phía trước, không chút để ý hỏi: "Em nói phương diện nào?"

"Đương nhiên là...." Hồ Nhất Hạ nhất thời quên khống chế âm lượng.

Cô vội vàng xuyên thấu qua kính chiếu hậu trong xe để nhìn hai người ngồi ở phía sau, lúc này mới nghiêng tới bên lỗ tai anh nói nhỏ: ".... Đương nhiên là chuyện gặp cha mẹ chồng tương lai!"

"Em yêu, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, đừng khẩn trương như vậy." anh liếc cô một cái, âm lượng vừa vặn có thể để cho mọi người bên trong xe nghe.

Hồ Nhất Hạ chỉ cảm thấy kỳ quặc, mang theo nghi vấn quan sát vẻ mặt không có kẽ hở của anh. Lời nói của Chiêm Diệc Dương nhu hòa, nhưng ánh mắt lại lạnh muốn chết, quả nhiên, ngay sau đó anh liền hạ thấp giọng: "Tối nay Phó tổng chấp hành tạm thời thay tôi dự một hoạt động, em đi tìm anh ta, chỉ tay không mà thôi."

!!!

Xe chạy nhanh trên đường, dừng lại chờ đèn giao thông, Hồ Nhất Hạ khiếp sợ đến nay còn chưa có hồi hồn, trong đầu có một thanh âm luôn lặp lại: Sao anh lại biết? Sao anh lại biết?

Điện thoại di động vang lên nhiều lần nhưng Hồ Nhất Hạ cũng không nghe.

Tiếng chuông âm trầm do người khác thâu reo khắp buồng xe, hai người ngồi phía sau kéo dài kinh ngạc, Chiêm Diệc Dương ngoái đầu nhìn lại, lúc này cầm lấy túi của Hồ Nhất Hạ, lấy điện thoại di động của cô ra, sau khi bấm nghe thì trực tiếp thả vào bên tai cô.

"Hồ ly? Mình đã đến phòng ăn rồi, cậu ở đâu, sao mình không nhìn thấy cậu?"

Bên tai truyền đến giọng nói vội vàng của Lãnh Tĩnh, lúc này Hồ Nhất Hạ mới tỉnh hồn lại, nhưng không biết trả lời thế nào: "Mình.... Mình...."

Cô đang nói quanh co, Chiêm Diệc Dương đột nhiên rút tay, thay đổi thành tự nghe: "Lãnh tiểu thư à? Bây giờ cô ấy đang ở chung với tôi.... Tôi là ai? Ở trong album hình trong điên thoại di động của cô ấy thì tôi tên là không phải là người, còn ở trong danh bạ của cô ấy thì tôi là nhà tư bản.... Tôimuốn mượn dùng cô ấy một đêm, Lãnh tiểu thư sẽ không để tâm chứ?"

Hồ Nhất Hạ nhào qua giành điện thoại, bị anh dễ dàng đẩy ra, anh nhìn cô, ánh mắt mang một chút đùa giỡn, không chút để ý tiếp tục: "Xin lỗi đã bắt cô dùng cơm một mình. Đó là khách sạn công ty dưới cờ chúng tôi, tôi sẽ nói với quản lý phòng ăn tính tiền cho tôi. Chúc cô dùng cơm vui vẻ."

Trò chuyện kết thúc, đèn giao thông cũng chuyển thành màu xanh vào lúc này, Chiêm Diệc Dương trả điện thoại cho cô, tiếp tục lái xe. Hồ Nhất Hạ cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động đã tắt, nổi giận, nâng cánh tay anh cắn xuống.

Hai người ngồi phía sau cũng sửng sốt. Hồ Diệc Hạ bô bô ra một chuỗi tiếng Anh, Phương Chu trấn an mấy câu, ngược lại vỗ vỗ vai Chiêm Diệc Dương, cười giỡn nói: "Hai người giở trò quỷ gì? Chơi đùa à?"

Hồ Nhất Hạ liều mạng buộc chặt hàm răng, anh mặc ít, cách áo sơ mi trực tiếp có thể cắn bắp thịt, chuyện này thật là hả giận, nhưng người khác cũng không hừ một tiếng, cuối cùng vẫn do cằm cô ê ẩm, không thể không nhả ra.

Chiêm Diệc Dương giải thích với khách ngồi sau, giọng nói mang theo cưng chiều: "Cô như đứa trẻ, rất thích náo loạn như vậy, tôi đã quen."

Phương Chu phiên dịch lời nói của Chiêm Diệc Dương cho vợ nghekhí có vẻ rất tốt, vợ lại lo âu nhìn Chiêm Diệc Dương, tâm tình đều viết ở trên mặt. Chiêm Diệc Dương là người duy nhất không tỏ vẻ gì, trước sau như một khiến người đoán không ra ý định.

Hồ Nhất Hạ giận đến mài răng sèn soẹt, liếc mắt nhìn bọn họ, hung hăng nghiêng đầu, không có nói thêm chữ nào.

Chiêm Diệc Dương cũng trầm mặc lái xe, cho đến khi xe đến nơi. Lên tiếng lần nữa, nói với máy theo dõi ở ngoài cửa lớn: "Là tôi."

Cửa chính theo tiếng mở ra.

Sắc trời đã tối, bên cạnh đường dốc mặc dù có đèn đường, nhưng vẫn âm trầm, lúc xe sắp lái vào nhà để xe giữa lại đột nhiên có một người phụ nữ trung niên nhô ra, Hồ Nhất Hạ càng bị sợ không nhẹ.

Chiêm Diệc Dương hạ cửa sổ xe xuống, nói với người phụ nữ kia: "Chu nữ sĩ, trước hết cho con dừng xe được không?"

Mặc dù mặt anh vẫn không chút thay đổi, nhưng giọng nói rất dễ dàng, Hồ Nhất Hạ không khỏi nhìn Chu nữ sĩ thêm hai lần.

Phương Chu cũng lộ ra cửa sổ xe: "Cô!"

Chu nữ sĩ làm bộ nhướng lông mày: "Phương Chu cháu quá lâu không về nước hay sao, lại quên quy củ của cô?"

"Chị Chu!" Phương Chu lập tức cải chính.

"Vậy mới đúng!" Chu nữ sĩ cực kỳ hài lòng, vừa kêu người mang xe lăn của Phương Chu xuống xe, vừa kéo ra cửa xe bên Chiêm Diệc Dương, kéo anh xuống xe: "Đợi mấy đứa nửa ngày thức ăn cũng lạnh, mau vào nhà mau vào nhà."

Hai người nam đều rất vui vẻ, hai nữ lại nhìn nhau, không hiểu ra sao.

Chiêm Diệc Dương xuống xe rồi Hồ Nhất Hạ liền trực tiếp bại lộ ở trước mặt Chu nữ sĩ. Bị người nhìn chằm chằm như vậy thật sự không dễ chịu, Hồ Nhất Hạ suy nghĩ hồi lâu, kêu một tiếng: "Chu nữ sĩ."

Chu nữ sĩ tựa hồ không nghe thấy, trừng tròng mắt nhìn cô, trong nháy mắt thậm chí toát ra ánh mắt sói giống Chiêm Diệc Dương, Hồ Nhất Hạ không thể làm gì khác hơn là yên lặng xuống xe, yên lặng cọ đến sau lưng Chiêm Diệc Dương.

Chiêm Diệc Dương rõ ràng tiếp thu được ánh mắt cầu cứu của cô, không khách khí xách cô từ phía sau mình ra ngoài, giới thiệu với Chu nữ sĩ: "Người phụ nữ của con."

Mắt Chu nữ sĩ vụt sáng, đảo mắt liền từ trong tay Chiêm Diệc Dương nhận lấy quyền khống chế Hồ Nhất Hạ, kéo Hồ Nhất Hạ đi về phía nhà chính: "Nhất Hạ đúng không? Có thể gặp cháu rồi. Bác bảo Đại Dương Dương dẫn cháu về nhà ăn bữa cơm, nó lại nói không chịu, hiện tại len lén dẫn cháu, là vì cho bác vui mừng?"

Quá nhiệt tình đi! Hồ Nhất Hạ không khỏi nuốt ngụm nước bọt: "Bác.... gái!"

"Ai, cháu kêu bác là Chiêm phu nhân, Chu nữ sĩ, chị Chu... đều được, nhưng ngàn vạn đừng gọi bác là bác gái." Chu nữ sĩ cười híp mắt, "Lần trước bác gọi điện thoại đến Singapore là cháu nhận?"

Con trai cũng kể chuyện này với mẹ? Hồ Nhất Hạ không khỏi nuốt ngụm nước bọt nữa: "Bác.... Chu nữ sĩ hãy nghe cháu nói... ..."

Chu nữ sĩ thấy cô gái nhỏ khẩn trương, lập tức an ủi: "Cháu không cần lo lắng, bác rất cởi mở, không ngại thanh niên trẻ tuổi ngủ với nhau trước hôn nhân. Chỉ là không ngại thì không ngại, nhưng bác vẫn rất hi vọng hai đứa sớm xác định. Lúc nào thì cho hai bác gặp ba mẹ của cháu? Cha mẹ hai bên mau chóng xác định hôn sự, sang năm hai đứa liền kết hôn, cuối năm bác sẽ bồng cháu, năm sau có một cháu gái, ba năm sau.... Ha ha ha, ha ha ha a!"

Chu nữ sĩ cười lên càng trẻ tuổi, khóe mắtcó nếp nhăn, Hồ Nhất Hạ bị dung nhan xinh đẹp này làm sợ tới mức cơ hồ muốn khóc lên, quay đầu lại nhìn Chiêm Diệc Dương ở phía sau, dùng hình miệng im lặng nói: "Cứu! Tôi!"

Trong mắt Chu nữ sĩ chỉ còn lại con dâu tương lai, những người khác hoàn toàn thành bài biện, trên bàn cơm, hai khách cộng thêm một đứa con trai đều ngồi ở bên trái, Chu nữ sĩ và Hồ Nhất Hạ ngồi ở bên phải, gắp thức ăn: "Tiểu Hồ Hồ, ăn nhiều một chút, ăn xong rồi bác dẫn cháu lên lầu xem phòng cho trẻ con, cháu nhất định thích......"

Hơn phân nửa thức ăn đều nhét vào dạ dày Hồ Nhất Hạ, cô nhịn nước mắt ròng ròng, mím môi ngó ngó Chiêm Diệc Dương đối diện. Anh cúi đầu ăn cơm, động tác lịch sự.

Hồ Nhất Hạ không cam lòng, chân dài duỗi một cái, đá đá anh. Đáng chết anh vẫn không có phản ứng!

Cô không cam lòng nguyền rủa: chỉ có biết ăn thôi, nghẹn chết anh! Đang nghĩ như vậy, Chiêm Diệc Dương bỗng dưng buông chén đũa xuống, nhìn qua.

Hồ Nhất Hạ sử dụng ánh mắt gửi tín hiệu cầu cứu đi, nhưng anh lại như không nhìn thấy chút nào, nhìn về phía Chu nữ sĩ: "Ba của con đâu?"

Mắt Chu nữ sĩ vẫn dính vào trên người Hồ Nhất Hạ: "Tối nay ba chồng con có tiệc, sẽ không gặp con được. Nếu biết con đến, mẹ nhất định không để cho ba chồng con đi. Tiểu Hồ hồ tối nay con ngủ ở nơi này, ngày mai mẹ dẫn con...."

Chiêm Diệc Dương hoàn toàn thành không khí, Hồ Nhất Hạ lại vạn vạn không vui, chưa từ bỏ ý định nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn trong chén anh, phát hiện chén anh trống không, lúc này mới bi thống ý thức được, thì ra là anh ăn xong rồi chuẩn bị tâm sự, mà không phải vì cứu cô.

Quả nhiên, Chiêm Diệc Dương nói một câu: "Con ăn no." Sau đó liền đứng dậy chuẩn bị rời chỗ.

Hồ Nhất Hạ thấy mình hoàn toàn không thoát khỏi được Chu nữ sĩ và vấn đề sanh con Chu nữ sĩ cúi đầu, im lặng nghẹn ngào.

Đang lúc này, cổ tay cô chợt căng thẳng, bị người kéo đi. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt kiên nghị của người họ Chiêm.

"Chu nữ sĩ, làm phiền mẹ tiếp khách." Chiêm Diệc Dương xin lỗi cười cười với hai vị khách, nói xong, nắm chặt cổ tay Hồ Nhất Hạ, xoay người rời đi.

Chu nữ sĩ cực kỳ lưu luyến không rời: "Tiểu Hồ Hồ còn chưa có ăn xong mà con đã dẫn con bé đi đâu?"

"Theo yêu cầu của Chu nữ sĩ, vào phòng nghiên cứu vấn đề sinh con với vợ tương lai." Chiêm Diệc Dương không quay đầu lại nói.

*****

Hồ Nhất Hạ vẫn cảm thấy phong cách trong nhà có thể phản ánh tính tình của một người nhất, quả nhiên, lầu ba là địa bàn của người họ Chiêm, hoàn toàn khác trang hoàng ấm áp kiểu Châu Âu ở lầu dưới, trắng đen làm chủ —— trắng chính là gương mặt anh, đen là tâm can của anh!

Nhưng mà anh có lúc tựa hồ cũng không xấu thế, Hồ Nhất Hạ cảm thấy cần thiết khen ngợi khen ngợi, lại sợ người khác đắc chí, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu dạo trái ngắm phải ở trong phòng, giống như lơ đãng nhắc tới: "Vừa rồi tôi còn tưởng anh không tính lấy tôi. Coi như anh còn có chút lương tâm."

Người phụ nữ này ngó dáo dác như một tên trộm, Chiêm Diệc Dương cười mà không biết, rót ly nước cho cô, cô vừa chạm vào liền "Ừng ực ừng ực" đảo mắt uống xong, không có biện pháp, mới vừa rồi cứ dùng bữa, hiện tại miệng thật mặn.

Nghĩ đến Chu nữ sĩ dưới lầu, sự hoảng sợ của Hồ Nhất Hạ vẫn còn chưa giảm: "Hiện tại ta nhất định phải về nhà, cái cớ sanh con này quá hư thối, đến lúc đó anh nghĩ cái cớ khác đưa tôi đi

"Ai nói đây là lấy cớ?"

Hồ Nhất Hạ sửng sốt.

Quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy trong mắt anh hiện ra chân thành tha thiết, từ từ đến gần cô, vừa đi còn vừa cởi nút áo.

"Anh anh anh.... Anh...." Hồ đồng chí lại cà lăm rồi.

Anh lại dùng chiêu này, từng bước một tiến tới gần, đợi cả ý định của cô đều rối loạn, lại ném ra quả bom tấn: "Em thật là đối tượng tốt để kết hôn."

Hồ Nhất Hạ cự tuyệt nhìn mắt anh, trong lòng niệm chú: tất cả phái phản động đều là con cọp giấy, đều là con cọp giấy.... Rốt cuộc không bị anh bức đến góc tường muốn làm gì thì làm giống lần trước ——

Cô bị anh bức đến chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên sô pha.

Một giây kế tiếp, Chiêm Diệc Dương sải bước đến ghế sa lon, Hồ Nhất Hạ cười khan lui về phía sau: "Tôi thật không biết vì sao anh để ý tôi, nhưng mà thật không nhận được, lão nương nhìn không khá anh!"

Chiêm Diệc Dương dừng lại.

Hồ Nhất Hạ đang suy nghĩ làm sao trượt ra, anh đột nhiên nghiêng nửa người về phía cô. Hồ Nhất Hạ cả kinh, cố gắng nghiêng eo hết mức, mới không đụng vào lỗ mũi anh.

"Anh là người rất truyền thống, em ngủ với anh, sẽ phải phụ trách đối với anh." Người họ Chiêm nói xong hết sức uất ức, động tác lại ngược lại với giọng nói, gần như bá đạo.

Hồ Nhất Hạ vừa đẩy lồng ngực của anh, vừa tận lực nghiêng về phía sau, lại không thể ngăn cản được, bộ dạng này của anh, rõ là muốn cúi người hôn cô, trong mắt đều là cái bóng của cô, Hồ Nhất Hạ giật mình vì mình sắp rơi vào trong con ngươi của anh, rốt cuộc thất thanh hô to: "Tôi không thích loại đàn ông trong lòng có người phụ nữ khác như anh!"

Chiêm Diệc Dương dừng lại.

Một hồi lâu, anh từ từ rút người ra ngồi vào bên cạnh, chân mày lặng lẽ nhíu lại. Hồ Nhất Hạ thấy thế, trong lòng vui mừng hát vang bài hát nông nô nổi dậy.

Vuốt vuốt tóc, ý chí chiến đấu sục sôi đứng dậy, đứng ở trước sô pha nhìn xuống anh: "Bình thường anh đối với phụ nữ chỉ có hai loại thái độ, hoặc là lãnh đạm muốn chết, hoặc là tựa như mới vừa rồ, nhìn tôi châm chọc như nhìn con khỉ. Chỉ là, người phụ nữ cả nói tiếng phổ thông cũng không rành ở dưới lầu rất rõ ràng không thuộc loại nào trong hai loại. Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết anh có gì đó với cô ta! Nhưng đáng tiếc, người ta có ông xã rồi... !"

Người phụ nữ này cố ý nói rất chậm câu nói sau cùng, mang một ít giả mù sa mưa đồng tình, Chiêm Diệc Dương cười khẽ. Hồ Nhất Hạ vốn tràn đầy sức mạnh bỗng chốc bị một tiếng cười của anh làm cho trái tim rơi lộp bộp xuống.

"Ngón chân của em còn thông minh hơn đầu em." Chiêm Diệc Dương bắt chéo chân, dò xét cô, "Thế nào, bây giờ muốn đàm phán với anh?"

"Tôi nào dám cò kè mặc cả với anh, " Hồ Nhất Hạ thu hồi nụ cười giả dối, "Chẳng qua nếu như anh còn trêu chọc tôi như khỉ làm xiếc, tôi liền nói cho anh em của anh biết anh muốn cạy góc tường của anh ta (chắc là mượn câu hồng hạnh ra tường để ám chỉ)."

Chiêm Diệc Dương khẽ rũ mắt xuống, Hồ Nhất Hạ nhận ra đây là động tác quen thuộc lúc anh suy tư, chiêu này lại thành! Chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi, càng có lòng tham nói ra một câu: "Còn nữa, mặc dù tôi không rõ anh biết chuyện của tôi và Hứa Phương Chu bao nhiêu, nhưng anh phải đồng ý với tôi, về sau chuyện của tôi, không cho phép anh nhúng tay."

"Hứa Phương Chu?" anh nhỏ giọng lặp lại cái tên này, thanh âm cực kỳ cảm động, giương mắt nhìn nhìn cô, ánh mắt cơ hồ có thể nói là ôn hòa, "Đúng rồi, anh thiếu chút nữa đã quên chuyện này."

Hồ Nhất Hạ bị anh nhìn chăm chú cả người nổi da gà, không rõ chân tướng nhìn anh lấy ra một vật từ trong túi.

Là cái điện thoại di động bị anh tịch thu!

"Vẻ mặt của tiểu hồ ly lúc hôn thật đẹp, tấm hình này Hứa Phương Chu nhất định thích."

Trong óc Hồ Nhất Hạ oanh một tiếng, không hề nghĩ ngợi liền nhào qua chụp điện thoại, móng vuốt hàm răng đều đem ra hết, vẫn bị anh nhẹ nhõm giữ.

"Anh thật hèn hạ!"

"Cám ơn đã khen."

Người có lòng dạ đen tối cũng không sao, lòng dạ đen tối còn không biết xấu hổ cũng không sao, quan trọng hơn chính là anh không chỉ lòng dạ đen tối không biết xấu hổ, còn đáng chết hơi sức lớn, một cái tay đè lưng của cô khiến cô không thể quát tháo.

Hồ Nhất Hạ nằm ở trên đùi anh, hô hấp không yên, ánh mắt cũng rối loạn, giương mắt nhìn thấy điện thoại di động cách đầu ngón tay chỉ có mấy cm, không để ý tới dáng cẩu của mình, liều mạng cọ về trước, cánh tay duỗi dài, lại duỗi dài.

Đang lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, "Mars?"

Thanh âm của gái tây giả (vì cô ta sinh ở Mỹ nhưng không phải người Mỹ nên bị gọi thế)?

Hồ Nhất Hạ rõ ràng cảm thấy cái tay trên lưng cứng đờ, cô nhân cơ hội khẽ chống hai cánh tay, thoát khỏi sự kiềm chế của anh. Điện thoại di động lại bị anh nhanh nhẩu cất về trong túi, vẫn chưa đoạt lại được.

Chiêm Diệc Dương hí mắt quan sát người phụ nữ này. Cổ áo khoác ngoài đã sớm tản ra, xương quai xanh mảnh khảnh đệu lộ bên ngoài, đủ để thấy bên trong ăn mặc mát mẻ cỡ nào.

Ánh mắt tối sầm lại, đứng dậy đi mở cửa, cũng không quay đầu lại nói: "Về sau đừng cọ trong ngực đàn ông như vậy, rất nguy hiểm."

Hồ Nhất Hạ đang nổi nóng, không nói hai lời đá về phía cái mông của người khác, kém mấy cm thì đá trúng! Cô giận dữ cắn răng.

Đàn gái nói cái gì Hồ Nhất Hạ không nghe rõ, Chiêm Diệc Dương cũng chỉ nói đơn giản đợi lát nữa sẽ xuống ngay, đối thoại cứ như vậy kết thúc.

Hồ Nhất Hạ suy nghĩ người đàn ông này luôn có khẩu âm rất nặng kiểu Anh, thật chưa từng thấy anh vì nhân nhượng người khác cố ý cưỡng thành khẩu âm kiểu Mỹ. Kết quả còn khuyến khích, ngượng ngùng nói: "Phương Chu thật đáng thương, bà xã và bạn liếc mắt đưa tình."

Chiêm Diệc Dương mới vừa đi tới bên người cô, nghe vậy dừng lại, liếc cô một cái, trong đôi mắt có thể bay ra đao. Khí thế bắt nạt kẻ yếu, phách lối của Hồ Nhất Hạ mới vừa dấy lên liền bị dập tắt.

Chiêm Diệc Dương vòng qua cô đi vào, rót rượu cho mình. Một ly vào bụng, thần sắc rốt cuộc không còn căng thẳng.

"Thứ nhất, anh biết Con­nie trước. Thứ hai, nói đúng ra bọn họ sang năm sau mới chính thức đăng ký kết hôn. Thứ ba, anh hi vọng bọn họ có thể ở cùng nhau hơn ai hết."

Anh nói rất bình thản, nhưng đốt ngón tay nắm ly rượu cương trắng. Bằng kinh nghiệm xem vô số tiểu thuyết, phim truyền hình của Hồ Nhất Hạ, loáng thoáng ngửi ra một chút mùi vị ngược luyến tình thâm.

Tha thứ cô nhiều chuyện: "Anh.... Anh bỏ những thứ yêu thích à?" Nhà tư bản có vĩ như vậy hay không?

Chiêm Diệc Dương để ly rượu xuống, nắm cánh tay của cô muốn dẫn cô ra cửa. Hồ Nhất Hạ không nghe thấy đoạn sau, trong lòng ngứa ngáy, ăn vạ không đi: "Sau đó thì sao? Sau đó như thế nào?"

"......"

Mắt thấy sắp bị anh dẫn ra khỏi phòng, Hồ Nhất Hạ nắm tay cầm cái cửa chết không buông tay: "Nếu không tôi dùng chuyện của tôi và Hứa Phương Chu trao đổi với anh?"

Chiêm Diệc Dương ngừng chân, ánh mắt tỉ mỉ băn khoăn một vòng ở trên mặt cô, ngầm cho phép.

Hồ Nhất Hạ đứng thẳng, xử lý quần áo thanh thanh giọng nói, bắt đầu kể.

"Tôi và Hứa Phương Chu, kể ra rất dài dòng." Bị anh trừng, Hồ Nhất Hạ lập tức đổi lời nói, "Được rồi mặc dù kể rất dài, nhưng tôi kể tóm tắt...."

Bô bô một hồi, Hồ đồng chí lấy hơi thật sâu, cuối cùng hơi trải hai tay: ".... Dù sao bây giờ tôi hoàn toàn không hiểu anh ta làm như vậy là có ý với tôi hay không."

Chiêm Diệc Dương gật đầu một cái, đẩy tay của cô ra, tiếp tục kéo cô đi ra ngoài. Hồ Nhất Hạ luống cuống: "Tôi kể xong của tôi rồi, sao anh không kể của anh?"

"Anh đồng ý trao đổi chuyện với em lúc nào? Lỗ tai nào của em nghe được?" Công lực trở mặt không nhận nợ của người khác thật cái thế.

"Kể tôi nghe cũng không làm cho chuyện của anh chết không nhắm mắt!" Hồ Nhất Hạ không tin anh cứng mềm đều không ăn, đôi tay hợp lại, vững vàng ôm lấy cánh tay của anh, liều mạng hoảng hốt, "Chiêm đại nhân anh kể tôi biết đi, nhé? Nhé? Nhé?"

Áo khoác da dài tay, giày quaá chân, trang phục lão luyện như vậy lại phối với giọng hừ từ lỗ mũi và vẻ mặt như cún con của cô, Chiêm Diệc Dương bất đắc dĩ vỗ trán.

"Chân của Phương Chu là vì anh, chỉ như vậy." Nhẹ nhàng ném ra một câu như vậy, không cho cô la lối om sòm, từ trong tay cô đoạt lại tay cầm cái cửa, mở cửa xách cô đi ra ngoài.

Nhưng anh đã coi thường tinh thần của người phụ nữ này, xuống cầu thang cũng không an phận, anh tiếp tục bước chân ngạo mạn của anh, cô rất là vui vẻ đi theo phía sau: "A tôi hiểu, anh thấy có lỗi với anh em cho nên anh muốn hai người họ sống tốt, nhưng cô gái kia lại tình cũ khó quên với anh, cho nên anh vội vã tìm đối tượng làm cô hoàn toàn chết tâm? Khó trách, người như anh lại chạy đi xem mắt. Kết quả tôi chết tử tế không xong đụng vào họng súng của anh, anh cảm thấy tôi thông minh xinh đẹp lại lợi hại, cho nên anh...."

Anh đột nhiên dừng lại, Hồ Nhất Hạ nhất thời thu chân lại không được, thiếu chút nữa đụng vào trên lưng anh. Anh quay đầu lại nheo mắt nhìn cô, tín hiệu nguy hiểm: "Thật muốn làm cái khóa kéo ngoài miệng của em."

Hồ đồng chí kích động, nhất thời không ngừng được: "Nếu không hai ta làm một vụ làm ăn, tôi giúp anh giải quyết Hồ Diệc Hạ và Chu nữ sĩ, anh giúp tôi theo đuổi Hứa Phương Chu, như thế nào?"

"Làm ăn không thể pha tình cảm cá nhân, đây là quy củ của tôi."

"Tôi không có chút tình cảm nào với anh, anh yên tâm đi!"

Trong nháy mắt sắc mặt Chiêm Diệc Dương lạnh lẽo. Nhanh chóng xoay người tiếp tục xuống lầu, không để ý tới.

Bất tri bất giác đã đến lầu một, Hồ Nhất Hạ liếc nhìn mấy người đang ăn đồ ngọt sau khi ăn cơm, người đàn ông xa hoa trêu chọc, Chu nữ sĩ trước sau như một cười thật trẻ tuổi lại hào phóng, gái tây giả nhìn thấy Chiêm Diệc Dương trước hết, lặng lẽ đứng dậy đi về phía cầu thang. Sắp đến gần thì cô phát hiện Hồ Nhất Hạ, sắc mặt thoáng trầm

Đang lúc này, Chiêm Diệc Dương khẽ nghiêng đầu, tiến tới bên tai Hồ Nhất Hạ: "Làm ăn có thể, nhưng em phải bảo đảm nghe lời."

"Bảo đảm!" Hồ Nhất Hạ cũng nhỏ giọng trả lời.

"Tốt lắm, hiện tại, hôn anh."

O__O"......

Vì lấy được Hứa Phương Chu, bất cứ giá nào! Hung hăng cổ vũ mình trong lòng, Hồ Nhất Hạ nâng cằm Chiêm Diệc Dương lên, chu mỏ qua.

Chiêm Diệc Dương tò mò, trên thế giới tại sao có thể có nụ hôn cực vụng về như thế? Đôi môi đụng đôi môi, rất nhẹ, cô còn mở đôi mắt nhìn anh, thật là không có có một chút tình thú.

1, 2, 3.... Hồ Nhất Hạ thầm đếm trong lòng, ánh mắt liếc thấy gái tây giả xoay người, một giây kế tiếp cô liền lui ra, nhìn lại bóng lưng lộ ra tức giận đó, cô cười còn rực rỡ hơn hoa kia: "Cuộc trao đổi này tôi đã ký kết, anh không thể đổi ý!"

Nói xong liền vui mừng bước nhanh tới phòng trà, để lại Chiêm Diệc Dương đứng tại chỗ, mơ hồ có chút khó tin, giơ tay lên sờ ngực trái của mình. Nhịp tim đập từng phát từng phát dưới tay anh, nhanh nhất từ trước đến giờ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-35)