Vay nóng Tinvay

Truyện:Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 32

Sai Lầm Nối Tiếp
Trọn bộ 48 chương
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)

Siêu sale Lazada


Tôi không biết bản thân mình nghĩ gì, đầu óc trống rỗng. Lúc phản ứng được tôi đã sớm lao ra cửa phòng, chạy xuống lầu, mặc kệ mắt cá chân đau đớn, lảo đảo nghiêng ngả đi xuống đường, gọi xe.

Gọi điện thoại cho Hồ Khiên Dư.

Tắt máy!

Tôi bất chấp tất cả, không cần biết tại sao Lộ Tây không tự mình đi lại muốn gọi điện cho tôi, bảo tôi đi, lại càng không cần biết tại sao Lộ Tây biết việc này.

Tôi chỉ có thể khản giọng kêu lái xe: "Đi nhanh lên! Nhanh lên!!!"

Vùng ngoại thành kẹt xe nghiêm trọng, đường xá chật như nêm, tôi nghe thấy chính mình hướng lái xe hét lên: "Có đường khác hay không?!"

"Đây là kẹt xe bình thường, rất nhanh thông, nhiều nhất là 5 phút."

Lái xe trấn an tôi.

Tôi dường như sắp điên rồi, bất chấp tất cả, xuống xe, xuyên qua dòng xe cộ tấp nập lao về phía trước.

Mắt cá chân đau như có rất nhiều mũi kim châm vào xương. Tôi ném giày cao gót, vụt qua lề đường.

Tiếp tục chạy.

Tóc bay loạn che khuất tầm mắt.

Rốt cuộc chạy đến đại sảnh khách sạn, trong đầu tôi chỉ có con số 3918, 3918, 3918 ...

Thang máy còn chưa xuống, tôi chờ không kịp, hung hăng đập bảng số. Những người xung quanh đem con mắt tò mò quay sang nhìn tôi.

Tôi không thèm để ý. Nỗi sợ hãi chưa bao giờ có vây chặt lấy tôi.

Tôi lo lắng cho kẻ thù của mình, một người đáng hận đáng chết, đáng bị nguyền rủa.

Ngẫm lại thật buồn cười.

Nhưng tôi cười không nổi. Tôi sợ hãi, sợ những gì tôi nguyền rủa bị linh nghiệm.

Đi vào thang máy, tôi nhìn chằm chằm nhìn bóng mình phải chiếu: mặt đỏ tai hồng, môi lại trắng bệch như tuyết.

Chạy thẳng đến phòng, gõ cửa, tiếng rầm rầm rầm vang lên.

Không ai mở.

Tiếp tục đập, đập lớn hơn nữa.

Nhân viên phục vụ đi qua dừng lại, hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không.

Tôi không để ý đến, chuyên tâm đập cửa.

Rốt cục cũng mở.

Hồ Khiên Dư.

Hắn quấn khăn tắm quanh hông, tóc ướt.

Nhìn thấy tôi, hắn hoàn toàn hóa đá.

Tôi không chút cố kị, chạy đến, túm lấy cánh tay hắn: "Người đàn bà kia ... Anh, anh, đã động đến cô ta chưa? A? Có hay không?!"

Lúc hắn phản ứng lại, lập tức cười nhạo.

Tôi không hỏi được hắn, bỏ cánh tay ra, vọt vào phòng.

Thẳng đến phòng ngủ.

Người phụ nữ trên giường, không mặc quần áo ...

Thấy một màn này, đầu óc tôi "ầm vang" một tiếng, như có một thứ gì đó, nháy mắt sụp đổ.

Lúc tỉnh táo lại, tôi đã lao về người đàn bà kia, cả người đè lấy, giựt tóc điên cuồng, hét chói tai như điên rồi: "Cô có để cho anh ấy làm gì hay không?"

Người đàn bà đó ở dưới tay tôi hét lên, đạp đá lung tung.

Một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy thắt lưng, đem tôi từ trên giường ôm lấy.

"Cô muốn làm gì?"

Người có đôi tay mạnh mẽ ấy hướng phía tôi quát lên. Tôi làm như không nghe thấy, dùng mũi chân lao xuống, một cái tát thật mạnh giáng xuống người đàn bà trên giường.

"Đồ đê tiện!!! Cô hại chết anh ấy!! Cô hại chết anh ấy!!"

Mắng đến cuối cùng cổ họng tôi ách lại, nói không ra một chữ.

Cánh tay kia rốt cuộc cũng buông tôi xuống, hai tay tôi đặt trên thảm run lên không cách nào khống chế được.

Không biết khi nào, có người ngồi xuống trước mặt tôi, "Vi Linh? Vi Linh?"

Tầm mắt tôi mơ hồ ngẩng đầu nhìn. Khuôn mặt người này ở trước mắt tôi rất lớn, trong ánh sáng lập lòe, cùng với khuôn mặt khi tôi ngã cầu thang và khuôn mặt cười nhạo tôi ở cửa phòng vừa rồi, dần hợp làm một.

Tôi xem, đây là Hồ Khiên Dư. Tay hắn, mặt hắn, vừa rồi cười nhạo, lúc này quan tâm ...

Tôi chống tay, nhấc người, đứng dậy, đi đến.

Tôi giơ tay bạt xuống, mặt hắn nghiêng đi.

Tôi gạt nước mắt, trong lòng tự nói với mình: Là chính hắn muốn chết, không nên tự trách mình. Là chính hắn muốn chết, không nên tự trách mình...

Một cái tát này, tôi dùng hết sức. Người đàn ông trước mặt này, bây giờ đối với tôi mà nói không khác gì người đã chết.

Tại sao phải tức giận với một người đã chết? Không đáng.

Tôi gạt nước mắt, lướt qua Hồ Khiên Dư, rời đi. Sau đó một giây, hắn nắm lấy cổ tay tôi.

"Cô có ý gì?" Hắn hỏi. Giọng nói chậm, rất bình tĩnh.

"......"

"Luôn luôn như vậy, vô duyên vô cớ chạy đến nhiễu loạn tầm mắt tôi. Lâm Vi Linh, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Tôi quay đầu, nhìn người đàn bà bị tôi dọa tránh ở một góc, thở sâu, bình tĩnh trả lời hắn: "Thật xin lỗi, tôi quầy rầy hai người. Tôi lập tức đi."

Ra khỏi khách sạn, tôi chân đất đi trên đường, chật vật không chịu nổi.

Lâm Vi Linh, hôm nay xem như thực sự gục ngã một lần.

Rốt cuộc tôi đi không nổi, trượt xuống bên đường. Xe cộ như nêm, ánh đèn đường mờ ảo, vô số đèn xe hiện ra trước mắt. Dần dần, tôi tỉnh táo lại.

Một lần nữa đứng lên, đi về phía trước.

Về nhà, gọi điện thoại cho Lộ Tây.

Trong lòng tôi vẫn nghi ngờ.

Tại sao chồng cô ấy cùng phụ nữ không đứng đắn đặt phòng, cô ấy không tự mình đi ngăn cản mà lại đem sự việc nói cho tôi biết?

Mà cô ấy, làm thế nào lại biết người đàn bà kia có bệnh?

Điện thoại không thông. Lộ Tây không chịu nghe máy. Mấy cuộc đầu, có tiếng thông báo máy bận, tiếp tục gọi, đến cuối cùng, Lộ Tây tắt máy.

Thật hiển nhiên, Lộ Tây muốn trốn tôi.

Tôi cúp máy, một lần nữa ấn số điện thoại, trước mắt đại khái không thể liên lạc với Lộ Tây.

Tôi gọi cho Thác Ni.

Bấm một nửa dãy số, tôi dừng lại, nghĩ nghĩ, không dùng điện thoại của mình. Di động của Tiểu Lưu lúc này vừa hay phát huy tác dụng.

Rất nhanh bắt máy.

Tôi không mở miệng, chờ đợi, giọng nói Thác Ni truyền đến: "Xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói ông ta dường như là quan tâm.

Đôi điều chỉnh tốt cảm xúc mới mở miệng: "Là tôi, Lâm Vi Linh."

Đầu kia lập tức lâm vào trầm mặc, đợi không thấy Thác Ni đáp lời, tôi suy nghĩ một lát hỏi: "Tại sao làm như vậy?"

"Lâm tiểu thư, tôi không rõ ý của cô."

"Vậy thì tôi sẽ nói rõ: Vì sao ông phái người giám sát tôi?"

"Lâm tiểu thư, xin cô dùng từ cẩn thận chút. Tôi làm như vậy không phải "giám sát" mà quan tâm đến nhân viên của mình."

Tôi cười nhạt, hỏi lại: "A? Vậy sao?"

"Đương nhiên." Ông ta đáp.

Đoạn đối thoại đến đây lâm vào ngõ cụt.

Ông ta vòng vèo, tôi cũng không có cách. Ông ta có thể phái Tiểu Lưu giám sát tôi, trước kia cũng có khả năng cài người bên cạnh tôi.

Thư ký của tôi? Thác Ni cũng mua được cô ta? Trước kia tôi mang thai vẫn là cô ta theo tôi đi kiểm tra. Quả thực nếu như vậy, báo cáo kiểm tra sản phụ gửi cho Hồ Khiên Dư, khả năng chính là "kiệt tác" của Thác Ni?

Thác Ni muốn quan hệ của tôi cùng Hồ gia hoàn toàn lật mặt? Làm như vậy đối với ông ta có lợi gì?

Chuyện ngày hôm nay, có phải hay không Thác Ni cho Lộ Tây biết? Hoặc, đây lại là một cái bẫy của Thác Ni?

Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu: Không đúng. Giả thiết này không có khả năng. Thứ nhất, lời Lộ Tây không thể tin hoàn toàn, tôi cũng không thể khẳng định người đàn bà kia thực sự nhiễm HIV. Nếu Lộ Tây yêu Hồ Khiên Dư, cô ấy sẽ không mạo hiểm tính mạng của hắn. Nếu cô ấy không yêu, cô ấy tuyệt đối sẽ không gọi điện bảo tôi đi ngăn cản.

Huống hồ, Lộ Tây cùng Thác Ni thế nào lại còn liên hệ?

Thứ hai, nếu thật sự Thác Ni muốn Hồ Khiên Dư phải chết, chắc chắn sẽ không tiết lộ tin tức này ra ngoài.

Còn cả Lý Mục Thần, người này xem ra cũng không phải là toàn tâm toàn ý với tôi. Anh ta bị Thác Ni mua chuộc? cho nên mới làm bộ thay tôi thuê người hầu, để tôi ở trong nhà mình dưỡng bệnh?

*****

Suy nghĩ, đầu lại đau.

Có đôi khi, tôi thực sự muốn đem những vấn đề đó mang đến trước mặt bọn họ mà chất vấn.

Không cần một mình vọng tưởng, phỏng đoán.

Nhưng trước mắt tôi vẫn phải ngu ngốc tự nói với chính mình: Tạm thời không thể lật mặt với Thác Ni.

Tôi day day thái dương: "Thôi được, tổng giám đốc, bây giờ bệnh của tôi đã khỏi hẳn, tôi muốn quay về Hongkong, bắt đầu công việc."

Tôi đưa ra yêu cầu.

Thác Ni lần này bị tôi bắt được, cho dù ông ta không thừa nhận, nhưng một điều kiện nhỏ thế này, tôi nghĩ ông ta không có lý do gì để từ chối.

Quả nhiên, đầu điện thoại bên kia im lặng trong chốc lát, Thác Ni đồng ý: "Được. Một tuần nữa, tôi sẽ để cô quay lại công tác."

"Tại sao muốn tôi chờ một tuần?" Tôi không khỏi nghi ngờ.

Mỗi một câu của Thác Ni tôi đều phải cẩn thận đề phòng, sợ lại rơi vào bẫy.

Đáng tiếc, Thác Ni cũng không nói cho tôi biết nguyên nhân, chỉ bảo: "Một tuần mà thôi, không cần gấp như vậy."

Nghe đến đây, tôi không thể nào tiếp tục hỏi.

Buổi tối hôm nay, một đêm thức trắng. Tôi ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không có cách nào ép mình đi vào giấc ngủ.

Mơ mơ màng màng nghĩ đến Hồ Khiên Dư, tôi nhắc chính mình: Nếu hắn nhiễm bệnh, tuyệt đối là tự làm tự chịu. Chỉ là lương tâm tôi bất an, cảm thấy đáng thương một mạng người mà thôi.

Tự an ủi như vậy, nhưng trong lòng vẫn khó chịu như trước. Tôi đem tất cả những nguyên nhân mất ngủ quy cho là chân mình đau.

Mắt cá chân của tôi sưng to, thực sự rất đau. Tôi đứng lên, đi tìm tuýp thuốc giảm đau kia.

Thuốc hiệu quả rất tốt, nhanh chóng đỡ sưng, cảm giác nhức nhối cũng kìm lại, nhưng trở về phòng tôi vẫn không thể nào ngủ được.

Mở to mắt nhìn sàn nhà.

Lại đứng lên một lần nữa - tôi biết mình phải làm gì. Tôi gọi điện thoại tìm đến công ty thám tử tư tôi đã từng hợp tác.

Lúc này là rạng sáng nhưng như những lần trước rất nhanh có người nhấc máy.

Đầu óc tôi bộn bề nhiều việc, lại bị chuyện của Hồ Khiên Dư làm cho phiền loạn, nên mới quên mất việc này: có thể thuê thám tử điều tra Hồ Khiên Dư, Lộ Tây, Thác Ni, tất nhiên còn có cô diễn viên hạng hai kia.

Điều tra hành tung của Trương Hoài Niên cùng với điều tra vụ ngoại tình của Hoàng Hạo Nhiên trước đây cũng là bởi nhờ công ty thám tử tư này. Từng có hai lần hợp tác, đối với hiệu suất làm việc của họ, tôi đặc biệt yên tâm.

Gọi xong cuộc điện thoại, lòng tôi nhẹ đi một chút. Nhưng không hiểu vì sao, tuy vậy tôi vẫn không tài nào ngủ được? Trong đầu luôn nhớ lại khuôn mặt Hồ Khiên Dư, không chú thay đổi, vẫn là ánh mắt buồn bã đó, hỏi tôi: "Cô có ý gì? Luôn như vậy vô duyên vô cớ chạy đến nhiễu loạn tầm mắt của tôi. Lâm Vi Linh, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Đêm dài yên tĩnh, giờ phút này, tôi hỏi chính mình: Lâm Vi Linh, rốt cuộc mày muốn làm gì?

Lại nghĩ đến người phụ nữ trần trụi nằm ở đó, trái tim nhói đau.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi yêu người đàn ông này.

Nhưng yêu thì sao. Đối diện với một số người, giá của tình yêu ... rất rẻ.

Đối với Vương Thư Duy, tôi cũng đã từng có cảm giác hỗn loạn như vậy. Có lẽ, đó là yêu, tôi không dám xác định, nhưng cái tôi có thể xác định là: chỉ qua một ngày, tôi và Vương Thư Duy có thể trở thành hai người xa lạ.

Đối với một người đàn ông không đáng để yêu, cái tôi có thể làm chỉ là buông tay. Vấn đề là thời gian mà thôi.

Tôi hướng về phía hư không cười một cái, an ủi chính mình: Mày nhất định làm được.

****

Lúc Diêu Khiêm Mặc gọi điện cho tôi, đúng là bữa sáng.

Tôi đang đọc báo.

Báo thứ sáu, tin tức giải trí đầu tiên, chính là Hồ Khiên Dư cũng ngôi sao hạng hai kia oanh oanh liệt liệt. Paparazi mất rất nhiều công sức điều tra được, ngân phiếu ngôi sao kia dùng để shopping, kí tên Hồ Khiên Dư, tất cả đều bị phơi bày.

Đương nhiên, Lộ Tây cũng không thoát khỏi bị nhắc đến. Tấm ảnh dù mơ hồ nhưng cũng để để người ta thấy rõ cô ấy thần sắc ảm đạm mệt mỏi.

Về Lộ Tây, có bao nhiêu người thầm than: Lấy một người trăng hoa như vậy, nhất định là bất hạnh.

Không biết đối với việc này, Diêu gia phản ứng thế nào?

Làm cho người ta nghi ngờ là: chuyện bôi bác như vậy, theo lệ thường Hằng Thịnh sẽ ra mặt ngăn cản tin tức lên mặt báo. Nhưng lúc này, tin tức sao có thể nhanh chóng truyền đi như vậy.

Xem ra, Hằng Thịnh đối với tạp chí lá cải này cũng không thể làm gì hơn.

Không khỏi làm người ta cảm thán: Đôi khi, truyền thông so với những người làm ăn gian trá hô phong hoán vũ còn lợi hại hơn vài phần.

Trong lòng tôi khó chịu. Uống sữa, săn thịt nguội, lật một trang báo, tiếp tục xem.

Tiểu Lưu ở bên bên, cách một khoảng xa.

Tôi uống sữa xong rồi, cô ta mới đi đến, tiếp tục đổ cho tôi một ly.

Tôi không đuổi việc cô ta, cái này không cần thiết. Bây giờ cô ta có giám sát cuộc sống của tôi tôi cũng không lo lắng sợ cô ta biết bí mật gì.

Giữ cô ta bên cạnh, ngược lại có chút an tâm.

Có lẽ, giống ngày trước Hồ Khiên Dư giữ Diêu Khiêm Mặc bên người.

Lúc này, tôi lại nhớ đến Hồ Khiên Dư.

Khó tránh trong lòng ngạc nhiên một trận.

Tôi lắc đầu, xua đi ý nghĩ này.

Làm cho tôi dời lực chú ý là tiếng di động.

Màn hình hiển thị, Diêu Khiêm Mặc.

Diêu Khiêm Mặc liên hệ với tôi rất nhiều lần. Điện thoại riêng, điện thoại công ty đều có. Tất cả tôi đều không tiếp.

Trước kia, Hồ Khiên Dư đã nói cho tôi biết, anh ta đã mất hết quyền lợi ở Hằng Thịnh. Tôi đối với điều này vẫn bán tín bán nghi.

Cho nên, thời gian này tôi vẫn tránh xa Diêu Khiêm Mặc, không muốn cùng anh ta tiếp xúc.

Quyết định sau khi xác định hướng đi sẽ lựa chọn có nên dùng Diêu Khiêm Mặc này không.

Những hợp đồng lúc trước Diêu Khiêm Mặc gửi cho tôi, trong đó có một phần đã hết hạn. Chứng tỏ, những thứ này đều là hợp đồng giả.

Hành vi của Diêu Khiêm Mặc, tôi cũng không rõ.

Anh ta rốt cuộc giúp ai? Không phải tôi, cũng không phải Hồ Khiên Dư. Chẳng lẽ là Diêu gia? Nhưng phá tôi, biến tất cả quyền lực về tay Hồ Khiên Dư – một kẻ không hề yêu em gái mình, Diêu Khiêm Mặc này, căn bản cũng không phải vì Diêu gia mà tính toán.

Lúc này, anh ta gọi điện, tôi lo lắng một chút.

Nhấc máy.

Việc của Diêu Khiêm Mặc ở Singapore, tôi sẽ không xen vào nữa.

"Cuối cũng em cũng nhấc máy, anh không phải nên cảm tạ Thượng Đế?" Anh ta nói giỡn.

"Nghe giọng của anh xem ra rất vui vẻ." Tôi châm chọc.

"Đúng là rất vui vẻ, " Anh ta đột nhiêm nghiêm giọng lại, "Đã lâu không nghe thấy giọng nói của em, nhớ thật."

Vòng vo một hồi, tôi không muốn đuổi bắt cùng vị Diêu thiếu gia này, liền trực tiếp: "Nói đi, có chuyện gì?"

"Xem ra trí nhớ em không tốt lắm. Hiện tại chúng ta là quan hệ hợp tác."

Giọng nói tôi chậm rãi: "Xin lỗi, quan hệ hợp tác của chúng ta đã bị giải trừ."

Anh ta như nghe được chuyện cười: "Em có thể đơn phương quyết định?"

"Anh cho như vậy cũng được." Tôi không muốn cùng anh ta phân cao thấp.

"Bồi thường hợp đồng, cái này em có biết?" Giọng nói Diêu Khiêm Mặc đè thấp.

Đe dọa tôi?

Tôi cười: "Chúng ta kí hợp đồng? Hình như không có?"

Diêu Khiêm Mặc cuối cùng không làm ra vẻ, hỏi ngắn gọn: "Nói cho anh nguyên nhân."

"Không có nguyên nhân. Tôi không tin anh."

"Có lẽ chúng ta hẳn nên gặp mặt nói chuyện."

"Không cần."

Nói xong, cúp máy.

******

Mỗi ngày tôi đều thu được báo cáo từ bên công ty thám tử.

Đáng tiếc, bên đó nói cho tôi iết, Thác Ni vẫn ru rú trong nhà, không thể tra ra hành tung.

Người phụ trách bên đó còn hỏi tôi: Có cần cái thiết bị nghe lén hay không?

Tôi từ chối. Chưa đến thời điểm nghiêm trọng như vậy. Chờ tôi trở lại Hongkong, nếu Thác Ni còn không có động tĩnh gì sử dụng cũng không muộn.

Mà Lộ Tây, tôi cũng không cần tìm người theo dõi. Toàn bộ paparazzi trong thành phố đều nhanh chóng theo sát vị cô dâu mới này, không buông tha một chút dù chỉ là những tin tức vặt vãnh.

Về phía Hồ Khiên Dư, bận rộn công tác ở Hằng Thịnh, còn tiếp tục phong lưu, hàng đêm ăn chơi sa đọa cùng người đàn bà kia.

Báo cáo vài ngày liền không có một chút tiến triển.

Mà lời hẹn một tuần giữa tôi vào Thác Ni cũng đến, hôm sau tôi có thể trở về Hongkong.

Một ngày này, buổi chiều muộn, công ty thám tử điện tới, báo cáo lại tin tức mà buổi sáng tôi đã nhìn thấy trên báo, tin tức về Lộ Tây.

Cả tối tôi đều đi mua sắm, lúc này đang ở phòng thử đồ.

Gần đây, tôi mua rất nhiều, đi dạo phố cũng chiếm kha khá thời gian.

Thật sự bởi tôi không thể ở nhà.

Tôi sợ, trong gian phòng kia cũng có máy nghe lén.

Tôi đem quần áo vừa chọn được ném sang một bên, nghe những lời thông báo của bên kia, không kiên nhẫn nói: "Tiến triển việc này hơi chậm thì phải."

"Xin lỗi, " Anh ta nhận lỗi, dừng một chút, tiếp tục, "Hôm nay tôi phát hiện một chuyện rất kì lạ."

"Sao?" Tôi tò mò, rốt cuộc cũng có chuyển biến?

"Ngoài chúng tôi ra, còn có người khác theo dõi Hồ Khiên Dư."

"Cảnh sát?"

"Không, là tư nhân. Hơn nữa ..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Hơn nữa, biểu hiện của Hồ Khiên Dư cũng rất lạ, tựa như ..."

Tôi không chịu nổi anh ta cứ ngập ngừng nói một nửa, hô hấp dồn dập chờ anh ta tiếp tục.

"Dường như Hồ Khiên Dư biết có người theo dõi mình, làm bộ diễn trò."

"......"

"Ví dụ như bây giờ, anh ta cùng Hứa Mạn Ny ở trong xe, chúng tôi đi theo sau. Hắn thì hứng trí không ít, dẫn theo chúng tôi đến vườn hoa."

......

Tôi nghe không rõ ràng, đến cuối cùng chỉ có thể nói: "Tiếp thục theo dõi, điều tra xem còn có ai theo dõi Hồ Khiên Dư. Nếu có kết quả, báo cho tôi biết."

Cúp điện, tôi còn có việc bận. Dùng điện thoại lên mạng xem tin tức Châu u.

Vụ án của Trương Hoài Niên rất nghiêm trọng. Chắc Hồ Hân cũng sẽ lo lắng!

Tưởng tượng bộ dáng Hồ Hân cuống lên quả thật thú vị.

Đương nhiên tôi cũng không quên chú ý đến những hợp đồng của Hằng Thịnh ở hải ngoại.

Lúc về nhà, đã là đêm khuya.

Bởi vì trên tay xách đầy túi, tôi chỉ có thể ấn chuông để Tiểu Lưu ra mở cửa.

Tôi còn chưa kịp vào nhà, Tiểu Lưu đã nói cho tôi biết: "Lâm tiểu thư, có khách."

Tôi đem tất cả giao cho cô ta, xuyên qua hành lang, chưa đến phòng khách đã thấy được trên ghế, một vị khách ngồi ngay ngắn.

Cả người Diêu Khiêm Mặc tựa bên sôfa, nhìn thẳng tôi khoát tay cười: "Hello!"

*****

Nếu anh ta đã tự mình tìm đến cửa, tất nhiên tôi sẽ tiếp đãi.

Dặn Tiểu Lưu mang hai ly café lại.

Nhấp một ngụm, tôi nhìn phía anh ta: "Tôi không thể không khen anh rất lợi hại."

"Lợi hại? Chỉ là do anh tìm được nhà mới này của em?"

Tôi lắc đầu, ánh mắt anh ta vẫn cười, làm cho người ta có một cảm giác bất an, "Không chỉ vậy. Tiểu Lưu để cho anh vào, võ mồm cũng dùng không ít đi."

Giọng nói tôi trào phúng, anh ta lại làm như không nghe thấy, cười cười: "Em đã quên nghề của anh sao?"

Nghề? – tôi nghĩ một chút, phản ứng lại – Đúng vậy, luật sư, hẳn là đều miệng lưỡi khó lường, làm sao không thuyết phục được người khác?

Tôi nghiêm mặt: "Nói vào việc chính đi. Đã muộn rồi, tôi muốn đi nghỉ."

"Em bỏ qua anh, phá hủy hợp tác giữa hai chúng ta, không phải nên cho anh một lý do thuyết phục?"

Tôi nhún vai như không có gì: "Tôi đã nói rồi, tôi không tin anh."

Anh ta vẫn cười, nhưng nụ cười có chút lạnh: "Lý do này cũng không thể thuyết phục anh. Hãy đổi một lý do khác đi."

Tôi nhìn Diêu Khiêm Mặc chăm chú hồi lâu.

Cuối cùng quyết định nói: "Những hợp đồng anh đưa cho tôi đều là giả. Hơn nữa, tôi cũng biết anh bị Hồ Khiên Dư gạt ra khỏi quyền lực trung tâm của Hằng Thịnh."Lừa đảo", lý do này đã đủ chưa?"

Anh ta trầm mặc một lúc. Bộ dáng cam chịu, như tự hỏi:

"Hợp đồng là thật."

Giọng nói anh ta rất thật, không giống như bộ dáng lưu manh của mình.

"A ... Anh không phải là ngốc." Tôi bật cười ra tiếng, "Công trình trong hợp đồng này đã khởi công. Nhưng không phải do Hằng Thịnh thi công như đã kí kết."

"Không thể nào." Anh ta nhếch mi, ánh mắt sáng ngời, bất đắc dĩ nhìn tôi.

Tôi dịch người, cố ngồi cách xa anh ta một chút: "Tin tôi đi, không chỉ vì những tin tức này, mà cái chính là tôi không tin anh. Đó mới là lý do."

"Anh sẽ điều tra ra, ai ở giữa làm trò này."

"Vậy anh cứ từ từ điều tra, hôm sau tôi sẽ về Hongkong, anh điều tra được cái gì cũng không liên quan đến tôi."

Thấy tôi nói phải trở về Hongkong, sắc mặt Diêu Khiêm Mặc cứng lại, có chút trắng bệch, nhìn tôi, "Về ... Hongkong?"

Tôi không nghĩ cùng anh ta dây dưa nhiều, làm tư thế mời: "Anh có thể đi rồi."

Anh ta đột nhiên lao đến, tay đặt ở vai tôi: "Ai cho em về Hongkong? Ngày mai? Tại sao lại là ngày mai?"

Nhớ lại, đây là lần đầu tiên tôi thấy Diêu Khiêm Mặc không thể khống chế được mình.

Tôi nhất thời ngạc nhiên, tay anh ta mạnh mẽ chuyển qua tay tôi, xiết mạnh, "Vài ngày nữa hẵng đi."

"Anh không có tư cách ra lệnh cho tôi." Tôi vừa nói vừa kéo tay anh ta ra.

"Quả thật anh bị Hồ Khiên Dư cắt đứt quyền lợi. Sở dĩ không nói cho em là vì lo lắng em sẽ đối với anh do dự về quyết định hợp tác giữa chúng ta."

Tôi đứng lên, lui về phía sau từng bước, để anh ta không thể động vào mình: "Anh đều biết rồi, chắc không còn gì để nói? Mời anh về cho!"

Anh ta cũng đứng lên, tôi nghĩ anh ta muốn tiến đến, theo bản năng lui về, nhưng Diêu Khiêm Mặc không có, anh ta đứng tại chỗ không hề động: "Anh còn chưa nói xong. Anh có thể nói cho em biết, hợp đồng này là hoàn toàn chính xác. Anh không hiểu tại sao Hồ Khiên Dư lại có thể vi phạm kí kết, không tham gia xây dựng công trình, như hợp đồng này quả thật đã ký đúng như thế."

Nói xong tất cả, anh ta cẩn thận nhìn tôi. Cái nhìn này làm tôi không thoải mái, có chút rùng mình.

Tôi mở miệng, đang định nói, Diêu Khiêm Mặc lại đột nhiên quay người, nhanh chóng rời đi.

Nhìn ra phía ngoài, bởi vì tiếng đóng cửa của anh ta mà đèn cảm ứng sáng lên, tôi nhất thời có chút thất thần.

Lúc phục hồi lại, cửa đã đóng, không khỏi gõ gõ đầu mình: Tôi làm sao vậy? Vừa rồi có một khắc, tôi dường như đã tin lời Diêu Khiêm Mặc?

*****

Tôi ra lệnh cho mình không cần nghĩ nhiều. Thời gian cấp bách, tôi cũng tự biết mình không được lo lắng.

Tôi đến thư phòng, đem một ít tư liệu của Hoàn Cầu sửa sang lại, đã qua 0 giờ.

Hôm nay mệt mỏi, chắc tôi có thể ngủ tốt.

Tiểu Lưu mang đến cho tôi một chén sữa nóng. Sự xuất hiện của cô ta chắc chắn có chủ ý khác, nhưng nhiều ngày ở chung như vậy, với cô ta, cũng không phải là không thoải mái.

Tôi uống xong sữa, vào phòng ngủ, khóa cửa phòng.

Pha nước tắm rửa, sau đó chuẩn bị ngủ.

Nghĩ đến việc sắp trở về Hongkong, mạch máu tôi cũng hưng phấn đến mức căng lên. Singapore, luôn luôn là nơi làm cho người ta không làm nổi dù chỉ là một việc nhỏ.

Hoàn Cầu ở Hongkong mới là cơ hội tôi chuyển bại thành thắng.

Thác Ni đến bây giờ còn như vậy là bởi ông ta tưởng tôi cái gì cũng không biết. Hậu quả việc khinh địch quả thực rất nghiêm trọng.

Tôi cầm khăn mặt, một bên lau tóc, bên rời khỏi phòng tắm.

Còn không kịp bước ra đến cửa, tôi liền dừng lại.

Trước mặt tôi, là Diêu Khiêm Mặc.

Tôi phản xạ có điều kiện lui về phía sau, một tay giữ chặt khăn tắm trên người, tay kia một lần nữa đặt lên cửa phòng tắm.

Diêu Khiêm Mặc bước nhanh, tay đè lại cửa ngăn không cho nó đóng lại.

"Lâm tiểu thư, xin lỗi."

Anh ta vừa nói xong, tôi liền cảm giác sau gáy nhói đau.

Ngay sau đó, cả người tôi lập tức tê dại, trước mắt mờ đi, một giây trước khi ngã xuống, bị Diêu Khiêm Mặc đỡ lấy.

Anh ta cúi đầu, gương mắt tiến đến, khoảng cách rất gần.

Ý thức cuối cùng của tôi, là tiếng Diêu Khiêm Mặc trầm thấp: "Đây là trả giá vì đã vi phạm sự hợp tác giữa chúng ta."

Lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở một chỗ lạ, ngoài miệng dán băng dính, không thể nói chuyện.

Nhìn quanh bốn phía mới phát hiện thì ra bị nhốt trong xe.

Tôi ngồi ở phía sau, chân tay bị trói, đối với ghế trước có một vách ngăn bằng thủy tinh đen, cũng không hiểu phía trước có người hay không.

Tôi cúi đầu nhìn người mình, không phải chiếc khăn tắm trước mà là âu phục của mình, coi như chỉnh tề.

Lúc này, một bên cửa bị mở ra, Diêu Khiêm Mặc xuất hiện.

Anh ta nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Yên tâm, anh chỉ giúp em đổi quần áo, không mảy may động vào em."

Ngay lúc đó, từ phía sau anh ta truyền đến một tiếng tức giận: "Khách khí làm gì với loại phụ nữ này?!"

Không hiểu vì sao, mắt tôi nhòe đi, không thể nhìn rõ, hồi lâu sau mới nhận ra người này: Hoàng Hạo Nhiên.

Hoàng Hạo Nhiên còn dẫ thêm người, anh ta mệnh lệnh: "Kéo nó xuống xe."

Hai tay Diêu Khiêm Mặc đặt trước ngực, đứng tại chỗ. Anh ta nhìn tôi, sau đó tầm mắt thản nhiên chuyển về phía sau nói với Hoàng Hạo Nhiên: "Lâm tiểu thư là khách tôi mời đến, đối với cô ấy khách khí một chút."

Nói xong, Diêu Khiêm Mặc ngăn người phía sau lại, chính mình cúi nửa người vào xe.

Tay anh ta vòng ra phía sau ôm lấy tôi.

Tôi phẫn hận chằm chằm nhìn khuôn mặt tươi cười đến mức giả dối này, muốn mắng ra tiếng nhưng bất đắc miệng không thể nói.

Diêu Khiêm Mặc ôm tôi, vừa đi vừa cúi đầu, liếc nhìn một cái, tiếp tục nụ cười đáng ghét: "Muốn mắng anh?"

Tôi nhìu mày, quay đi chỗ khác.

Anh ta cười ra tiếng, lồng ngực rung lên truyền đến tôi: "Yên tâm, chờ khi đến nơi, anh cho em mắng thỏa thích."

"Nơi" trong miệng Diêu Khiêm Mặc là một kho hàng phía tây bến cảng.

Lúc này là rạng sáng, xung quanh bốn phía không người.

Ven đường, tôi nhìn thấy số hiệu kho hàng, kinh ngạc, mắt chằm chằm nhìn bảng hiệu, tầm mắt không chịu di chuyển. Tất cả những kho hàng này cũng một mã, tôi nhớ rõ tất cả chuỗi mã này, tất nhiên cũng nhớ rõ chủ sở hữu của nó.

Hà Vạn Thành.

Diêu Khiêm Mặc theo ánh mắt của tôi cũng nhìn về bảng hiểu. Một thoáng sau, sắc mặt lạnh xuống mở miệng: "Em luôn luôn nhìn thấy thứ không nên nhìn."

Giọng nói anh ta thâm trầm, tôi khẽ run lên.

Diêu Khiêm Mặc cười khẽ, trái lại trấn an tôi: "Kỳ thật .... Biết cũng không sao."

Nói xong, bước chân nhanh thêm, tiến vào kho hàng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-48)