Em là vẻ đẹp của anh
← Ch.30 | Ch.32 → |
Editor: Linqq
Chử Trì Tô liếc anh ta một cái, không nói gì.
Giải thích loại vấn đề này với anh ta chỉ tổ lãng phí trí thông minh của anh.
Anh nhẹ nhàng liếc một cái, thành công khiến La Tử Hạo ngậm miệng: Được rồi, việc liên quan đến Ô Trường An, không thể dây vào.
Bên này Trường An đã nhắn lại, Chử Trì Tô ấn nút mở tin: "Ừm, biết rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Chử Trì Tô nở nụ cười, vừa muốn nhắn lại đã nhìn thấy cô gửi tiếp một tin nhắn đến: "Cái đó... Còn nữa, em vừa mới gặp Tiêu Viễn Nam."
Tiêu Viễn Nam? Chử Trì Tô nhíu mày, tuy sớm biết hai người nhất định sẽ gặp mặt, nhưng lúc này vẫn còn có chút không dễ chịu.
Nghĩ một lúc, nhanh chóng đánh mấy chữ rồi gửi tới: "Nói gì rồi?"
"Điều tra em sao?"
"Ừm."
Hô... Được thôi, giọng điệu bề ngoài của người nào đó có chút nghiêm túc, Trường An nghĩ một lúc, ăn ngay nói thật: "Cũng không nói gì, chỉ nói với em lần này việc làm nam chính không phải do anh ta sắp xếp."
"Còn gì nữa không?"
"Hết rồi."
Được thôi... Chử Trì Tô nhíu mày, rất rõ ràng, sói tâm của người nào đó vẫn chưa tiêu tan, nếu không sẽ không cố ý chạy đi giải thích cái chuyện này.
"Không nên nói chuyện riêng với anh ta, còn nữa, về sớm một chút."
Trường An trầm mặc một lúc, cân nhắc rồi mới có chút không dám xác định gửi tin: "Cái đó, Chử Trì Tô, anh đang ghen sao?"
"Ừm."
Trường An: "..."
... Được thôi, tuy có chút im lặng đối với người nào đó quang minh chính đại thừa nhận mình ăn giấm như vậy, nhưng... Ai u, sao cô cứ có cảm giác lúc này Chử Trì Tô rất đáng yêu nhỉ?
Dù sao lúc này người kia cũng không ở đây, Trường An cũng không cần nhẫn nhịn, nhìn điện thoại di động cười cực kỳ vui vẻ.
Sau đó người kia liền gửi một tin nhắn đến: "Ô Trường An, không được cười."
"..." Sao anh biết được?
Trường An lập tức dừng lại, có chút im lặng, người này gắn máy theo dõi trên người cô sao?
Nghĩ một lúc, thái độ cực kỳ đoan chính nhắn lại: "Ừm, biết rồi, yên tâm, em không cười."
Chử Trì Tô: "..."
La Tử Hạo ở bên cạnh nhìn sắc mặt Chử Trì Tô biến đổi đủ loại trong một thời gian ngắn, cuối cùng biểu lộ vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc... Dường như đang nín cười đến mức nội thương có được không?
Đời này đây là lần đầu tiên nhìn thấy Chử Trì Tô kinh ngạc đó! Tất cả đều là nhờ diễm phúc của Ô Trường An! Về sau anh ta nhất định phải làm quen một chút.
Cô gái này rất có tiền đồ! Quá có tiền đồ! Đơn giản chính là một pháp bảo khống chế Chử Trì Tô có được không?!
Bên này Trường An đang đắc ý, đã nhìn thấy người kia nhắn lại: "Không cười là được rồi, trở về chúng ta sẽ từ từ tính sổ, anh không vội."
"..."
Trường An yên lặng rùng mình một cái, yên lặng cất điện thoại di động. Thành thành thật thật nằm xuống giường đi ngủ.
Amen.
***
Tối hôm trước ngủ ngon, sáng hôm sau tinh thần đương nhiên sẽ sảng khoái. Hôm sau Trường An ăn xong bữa sáng liền đi đến trường quay, bên đó đã khai máy.
Bởi vì có chuyện không vui lần trước, Trường An thực sự không muốn chờ đợi mòn mỏi ở trường quay, đi xem xong liền trở lại khách sạn, nói với đạo diễn có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho cô, cô nhất định sẽ nghe máy ngay.
Ngược lại đạo diễn cũng rất hào phóng, vung tay lên, trực tiếp thả người.
Tiêu Viễn Nam ở trong phòng trang điểm dễ dàng nghe thấy cô nói chuyện với đạo diễn, sau đó nhìn cô đi từng bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Trong mắt tất cả đều là cảm xúc lúc sáng lúc tối.
"Anh Tiêu?" Chuyên viên trang điểm thấy anh ta nhìn chằm chằm ngoài cửa, có chút kỳ lạ cầm phấn lót gọi anh ta.
Lúc này anh ta mới hồi phục lại tinh thần, nhìn chuyên viên trang điểm, mỉm cười gật gật đầu, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục.
Xoay người, rũ mắt xuống, thu hồi lại tất cả các cảm xúc, lại nhìn không ra bất kỳ sự lạ thường nào.
Trường An đi ra khỏi trường quay, nhìn thấy thời gian còn sớm, lại là lần đầu tiên đến Hoành Điếm, cô liền tự mình đi lung tung ngắm vài vòng, nhìn bên trái ngó bên phải một chút, trong lúc đó mấy lần kiềm chế không kiểm tra xem Chử Trì Tô có gửi tin nhắn cho cô không.
Cô cũng không muốn tự chủ động nhắn tin ==
Thế mà người kia cũng không nhắn cho cô, rõ ràng không hợp với lẽ thường mà. Trường An nghĩ một lúc, mặt thảm, không phải là nghĩ cô còn chưa tỉnh dậy đó chứ?
Quả nhiên, mười giờ hơn, người kia liền nhắn một tin tới: "Dậy chưa?"
Trường An nhìn cái tin nhắn này, tự hỏi mình trong lòng, bình thường rốt cuộc cô để lại ấn tượng gì cho anh chứ? Đến mười giờ câu nói đầu tiên lại hỏi cô đã tỉnh hay chưa...
Tuy im lặng, Trường An vẫn nhắn lại: "Dậy từ sớm rồi! Bây giờ đang đi dạo ở Hoành Điếm!"
Chử Trì Tô: "Sớm vậy sao?"
Trường An: "..."
Cho nên mới nói, bình thường rốt cuộc là cô chậm chạp bao nhiêu?
Cô chưa kịp nghĩ xong, người kia liền gọi điện thoại tới, đoán chừng trước đó vẫn cho rằng cô thật sự chưa dậy, cho nên mới nhắn tin sợ đánh thức cô.
Nhận điện thoại, giọng nói mang theo ý cười của người kia liền truyền tới: "Chơi vui không?"
"Ừm, vui lắm, toàn là những kiến trúc cổ điển đặc biệt. À đúng rồi, còn có không ít các ngôi sao nổi tiếng."
Chử Trì Tô buồn cười: "Em còn thích ngôi sao?"
Trường An lắc đầu: "Không thích, nhưng em biết, nhìn nhiều dưỡng mắt cũng không tệ."
"Vậy không bằng trở về nhìn anh?"
Trường An nghe xong liền cười, thật đúng là, luận vẻ ngoài, bác sĩ Chử thật đúng là không thua những minh tinh kia nửa phần, thậm chí luận về phương diện khí chất, anh còn cao hơn một bậc.
Cô gặp biết bao nhiêu ngôi sao, viết nên bao nhiêu nhân vật, lại không người nào có khí chất như anh.
Giọng điệu cố tình nghiêm túc nói với bên kia điện thoại: "Chử Trì Tô, nhìn một người lâu, thẩm mỹ dễ dàng bị mệt."
Giọng điệu người kia càng nghiêm túc hơn: "Không sao, em ngắm một nghìn năm cũng không mệt, đoán chừng là gương mặt này của anh rất hợp với khẩu vị của em, cho nên sẽ không mệt."
Trường An nghĩ một lúc, đúng thật.
Thực sự là nhìn ai cũng cảm thấy không bằng anh.
Nhịn không được liền bật cười: "Vậy cũng không chắc chắn."
Chử Trì Tô ở bên này nghe thấy vậy, hơi híp mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Thật sao? Ô Trường An, nhớ về sớm một chút, chúng ta tính sổ với nhau."
"..."
***
Một ngày không có việc gì làm, cũng không có điện thoại, nhưng dù sao cũng là truyện do mình viết, cho nên lúc chạng vạng tối, Trường An vẫn tới trường quay một chuyến.
Đúng lúc là đoạn nam nữ chính gặp nhau trong bộ phim.
Diễn viên đều là Trường An cân nhắc, hiện tại diễn cũng rất thuận mắt, đặc biệt là có khí phách giống trong truyện.
Trường An ngồi trên ghế, vừa gửi tin nhắn với Mao Mao vừa xem, hài lòng híp mắt gật gật đầu.
"Cắt! Tốt, cảnh này xong! Mọi người chuẩn bị cảnh quay khác!"
Đạo diễn lên tiếng, hai người trên sân khấu mỉm cười với nhau, gật gật đầu, chuẩn bị quay người rời đi, vừa vặn nhìn thấy Trường An ngồi ở một bên.
Tiêu Viễn Nam dừng lại.
Nữ diễn viên chính bên cạnh lại vui vẻ gọi Trường An: "Biên kịch! Cô tới rồi!"
Trường An cười gật gật đầu.
Nữ chính này xem như là một nửa người mới, nhưng diễn phim lại cực kỳ dụng tâm. Trước đó Trường An nghe nói cô ấy rất thích giao lưu với biên kịch, để xin giải thích kịch bản cho rõ hơn.
Hiện tại xem ra, thật đúng là như vậy.
"Biên kịch, tôi có một phân cảnh có chút không hiểu, cô có thể tới nhìn giúp tôi được không?"
Trường An gật gật đầu, tiện tay để điện thoại di động lên bàn, nhận kịch bản cô ấy đưa tới, nhìn một chút, nghiêm túc giúp cô ấy nói về bộ phim.
Nữ chính cực kỳ nghiêm túc, hỏi không ít vấn đề, Trường An cũng vui vẻ trả lời, hai người nói chuyện cũng gần nửa tiếng, nói xong vừa đúng lúc đạo diễn hô quay cảnh tiếp theo.
Nữ chính cười với Trường An, cực kỳ xinh đẹp: "Cảm ơn biên kịch! Tôi hiểu rồi! Vậy tôi đi trước đây!"
Trường An cười gật gật đầu: "Không có gì, không cần khách sáo."
Cô gái nhỏ lại híp mắt cười với cô một tiếng, ôm kịch bản chạy đi.
Trường An thở phào một cái, nâng tay trái lên nhìn đồng hồ, đã rất muộn, hẳn là chỗ này cũng không cần tới cô nữa, liền chào tạm biệt đạo diễn, về khách sạn trước.
***
Một cảnh quay hầu như cả hai diễn viên đều quay không ngừng nghỉ, diễn xong cũng đã gần một giờ, đạo diễn rất hài lòng với thành quả của buổi quay ngày hôm nay, nói lời để tất cả mọi người về nghỉ trước.
Trường quay nhất thời vang lên tiếng hoan hô.
Tiêu Viễn Nam cầm khăn lông trắng mà trợ lý đưa tới, lau mồ hôi trên đầu, chuẩn bị trở về phòng trang điểm của mình để thay quần áo, lúc quay đầu lơ đãng nhìn thấy di động của Trường An để quên trên bàn.
Sửng sốt mấy giây, vẫn đi tới, duỗi tay cầm lên. Sau đó trở về phòng nghỉ.
Mới vừa vào phòng liền đóng cửa lại, cũng không thay quần áo, mặc đồ hóa trang rộng thùng thình ngồi trên ghế, nhìn điện thoại trong tay đến ngẩn người.
Vỏ ngoài màu xanh nhạt, rất đặc biệt, lúc trước anh ta vô tình nhìn thấy một lần liền nhớ kỹ, vừa rồi dường như chỉ cần liếc mắt một chút liền khẳng định đây là của cô.
Nhưng làm sao để đưa cho cô đây? Cô thấy anh ta nhất định sẽ xấu hổ, nhưng khó có được cơ hội nói chuyện với cô... A?
Đột nhiên cảm thấy, sao ở trước mặt cô, anh ta lại hèn mọn như vậy?
Bao nhiêu người để có thể gặp được anh ta một lần thì đều không tiếc thứ gì, nhưng anh ta muốn gặp mặt người kia, thì lại phải thận trọng cân nhắc, e sợ lại đẩy cô cách xa anh một bước.
Thực ra vốn chính là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, không phải sao?
Đang suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên điện thoại trong tay rung lên, tiếng chuông là một bài đàn tranh, anh ta biết tiếng của loại nhạc cụ này.
Nhưng anh ta càng biết tên người hiển thị trên màn hình hơn.
Chử Trì Tô. Bạn trai của cô.
Tiêu Viễn Nam cứ nhìn như vậy một lúc, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại xúc động, muốn xem thử xem người mà cô thích như thế nào.
Ngón cái đưa tới, lại dừng lại, lặp đi lặp lại mấy lần, vẫn do dự nghe hay không nghe.
Cuối cùng, vẫn ấn nút màu xanh, nghe.
Khóe miệng lại nụ cười tự giễu: Tiêu Viễn Nam ơi Tiêu Viễn Nam, vì người kia, mày không chỉ trở nên hèn mọn, thậm chí còn làm ra những chuyện không hề có nguyên tắc như thế này, quả nhiên là không cứu nổi mà.
Thế nhưng, anh ta thật sự muốn làm quen một chút.
Giọng nói của người bên kia điện thoại truyền đến rất nhanh, âm thanh lạnh tanh như vậy, lại vẫn mang theo sự dịu dàng rõ ràng: "Sao lâu như vậy mới nghe máy? Sợ anh tính sổ với em à?"
Tiêu Viễn Nam thở sâu một hơi, sau đó giọng nói trầm trầm nói với Chử Trì Tô: "Tôi là Tiêu Viễn Nam."
← Ch. 30 | Ch. 32 → |