← Ch.01 | Ch.03 → |
So với Phong Thiên Tuyển bình tĩnh không dao động thì Bạch Trọng Lãng có chút thảm hại.
Chiếc áo sơ mi màu trắng đầy những nếp nhăn, quần tây cao cấp cũng hoàn toàn không nhìn ra đẳng cấp. Bạch Trọng Lãng ngồi ở bên giường, mười ngón tay đan vào nhau, hai mắt đầy những tơ máu, giống như đã mấy đêm chưa hề chợp mắt.
"Thực xin lỗi, anh Phong, em không biết là anh, còn tưởng là người hầu anh trai em phái tới đưa cơm." Bạch Trọng Lãng biết rõ vừa rồi Phong Thiên Tuyển nhất định là hạ thủ lưu tình, dù sao ở Đông Thành này, có thể dùng đao đấu với Phong Thiên Tuyển quả thật là không có mấy người, mặc dù có, chỉ sợ nay cũng đã chôn ở dưới đất yên nghỉ rồi.
Phong Thiên Tuyển quan sát hắn một chút, nụ cười lạnh lùng bên môi như ẩn như hiện: "Bộ dạng cậu như thế này chỉ vì một người đàn bà sao?"
"Trạm Lam không giống những người con gái khác! Em yêu cô ấy!" Nghe được sự khinh thường trong lời nói của Phong Thiên Tuyển, Bạch Trọng Lãng bỗng nhiên kích động đứng bật dậy. Nhất thời quên mất thân phận của Phong Thiên Tuyển, căm giận nhìn thẳng vào hắn.
"Yêu?" Giống như nghe được chuyện nực cười, Phong Thiên Tuyển cong miệng: "Yêu đến mức nào?"
"Em có thể vì Trạm Lam mà chết!" Đáy mắt Bạch Trọng Lãng tràn đầy kiên định.
Phong Thiên Tuyển gật gật đầu, bỗng nhiên từ trên mặt đất nhặt chủy thủ (*thanh đao ngắn) vừa rơi xuống lên. Khi Bạch Trọng Lãng còn chưa kịp đoán được rốt cục hắn muốn làm cái gì, trước mắt chợt lóe lên ánh sáng trắng, giây tiếp theo, Phong Thiên Tuyển đã dùng chủy thủ để ở yết hầu của hắn.
Nhiệt độ kim loại lạnh lẽo, cảm giác sắc bén, lúc này thanh đao sắc dán sát lên da thịt Bạch Trọng Lãng, chỉ cần hắn hơi cử động, chủy thủ sẽ không thể tránh khỏi cắt vào cổ hắn.
"Vậy cậu chết cho tôi xem, tôi tin tưởng cậu, có lẽ sẽ giúp cậu cầu xin anh trai cậu."
Bạch Trọng Lãng ngừng thở, một cử động cũng không dám.
Nụ cười lạnh lùng như ẩn như hiện kia của Phong Thiên Tuyển thoạt nhìn càng rõ ràng: "Nhìn xem, muốn chết thật ra cũng rất khó khăn, đúng không?"
Đem chủy thủ cầm trong tay tùy ý để sang một bên, vẻ mặt Phong Thiên Tuyển trở nên đáng sợ: "Về sau không nên dễ dàng nói ra những lời này, trừ khi cậu thật sự không muốn sống. Hơn nữa, vì một người đàn bà, không đáng."
Nói xong, hắn xoay người rời đi. Đặt tay lên cánh cửa lạnh lẽo, phía sau truyền đến tiếng nói chán nản của Bạch Trọng Lãng: "Em không sợ chết mà là không muốn chết như vậy. Nếu em chết, trên thế giới này sẽ không có người thương yêu cô ấy nữa."
Nhìn bóng dáng Phong Thiên Tuyển, Bạch Trọng Lãng nói: "Trạm Lam không giống với các cô gái khác, ít nhất thì cô ấy không giống với các cô gái anh thường qua lại. Cô ấy rất tốt, cũng rất đặc biệt, nếu không tại sao anh em lại trăm phương nghìn kế ngăn cản em như vậy?"
Phong Thiên Tuyển nhạy bén nhận ra điểm không thích hợp, hơi quay người lại, nhướn mày: "Có ý gì?"
Bạch Trọng Lãng cười khổ: "Hai anh em Bạch gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa cũng sẽ có thứ không chiếm được. Bởi vì em, anh em đã đi gặp cô ấy vài lần, kết quả anh ấy cũng yêu cô ấy. Trước kia em muốn cái gì anh em cũng sẽ cho em, nhưng lần này, Trạm Lam thành ngoại lệ."
Thấy Phong Thiên Tuyển từ tầng trên đi xuống, Bạch Trọng Nhiên đem chiếc ly còn sót lại chút rượu uống một hơi cạn sạch: "Trọng Lãng đã nói với anh rồi phải không?"
Phong Thiên Tuyển chỉ nhíu mày, hắn chưa từng thấy qua Bạch Trọng Nhiên hăng hái cũng sẽ có loại biểu cảm lực bất tòng tâm này.
"Chỉ tiếc rằng cô ấy không yêu ai trong chúng tôi, cũng không cho chúng tôi đi quấy rầy mình. Nếu không thể ở bên cô ấy, chí ít điều duy nhất tôi có thể làm vì cô ấy chính là khiến cho Trọng Lãng không đi tìm cô ấy." Nói xong, Bạch Trọng Nhiên liếc nhìn hắn một cái: "Khuyên anh một câu, đừng đi tìm cô ấy, nếu không anh cũng sẽ trở thành tôi của hôm nay."
Phong Thiên Tuyển trầm ngâm một lát, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Cho đến tận bây giờ, chưa ai có thể làm cho tôi thay đổi."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |