Đêm hoang đường
← Ch.03 | Ch.05 → |
"" Két..." Tiếng cách cửa phòng cũ kĩ mở ra đánh thức giấc ngủ của Dản Tâm, cô bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn đồng hồ mới 3h sáng. Có lẽ là đồng bọn của tên trộm vừa nãy, hay là bọn người đến bắt hắn chăng? Đôi mắt cô nheo lại, trong đêm tối phát ra thứ ánh sáng dị thường. Dản Tâm cản thận cầm lấy con dao ở dưới gối cô đã thủ sẵn, cố bước thật nhẹ nhàng núp sau tấm màn trong phòng nghỉ nơi hắn đang nằm. Cánh cửa đã mở toang ra, mặc dù cô không nhìn thấy rõ nhưng cô có thể chắc chắn có người đang đi vào. Cô nắm chặt con dao, móng tay cắm sâu vào da thịt đau điếng.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cô có thể nhìn thấy bóng tên sát nhân trên tấm màn phong, tay hắn đang cầm một thứ gì đó dơ lên.
Trái tim đập liên hồi, cả người cô run lên, mồ hôi túa ra như tắm. Không được, cô không thể sợ được, chẳng phải vẫn còn có hắn ở đây sao.
Cô quay sang cầu cứu hắn
"" Leng keng... "" Tiếng con dao mổ rơi xuống sàn nhà xé rách không khí, như tiếng ai thét trong đêm khuya tĩnh lặng
Cô ngồi sụp xuống nền nhà, hai mắt mở to, trợn trừng nhìn về phía chiếc giường, trống không, hắn không có. Cả người cô run cầm cập, sợ hãi, hoảng loạng. Dản Tâm nhắm chặt mắt, giờ cô không còn đủ tỉnh táo để phán xét nữa rồi, hai tay nắm chặt, run bần bật, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, không gian như dừng lại, chỉ còn tiếng kim đồng hồ kêu lên tích tắc như thúc giục lòng người và tiếng tim đập thình thịch của cô gái. Bóng đen tiến tới càng gần, cho đến khi tới chiếc màn phong thì dừng lại, thứ trong tay hắn lại giơ lên
""- Phập "" Chiếc đèn trong tay A Tứ bật lên, rọi thẳng vào khuôn mặt tái xanh của Dản Giao. Thân ảnh vô hồn ngồi dưới đất khiến anh ta thực sự hoảng sợ:
"" - Bác... bác sĩ Dản, cô kh.. ông sao chứ, có bệnh nhân ""
Dản Tâm vẫn chưa kịp hoàng hồn. Đôi mắt run rẩy nhắm nghiền lại, mát tóc mềm xoã ra giờ đây vì mồ hôi mà bết lại, dính trên má. Cô thật sự không còn sức lực, cứ thế mà ngồi bệt xuống đất. Mãi một lúc sau, khi đã lấy lại được giọng nói, cô cất tiếng:
""- Sao anh không gọi tôi mà lại tự tiện xông vào phòng như vậy "" giọng cô khàn khàn cho thấy dư âm của cuộc hoản loạn ban nãy vẫn chưa dứt
A Tứ vội vã thanh minh:
""- Tôi gọi cô rất nhiều lần nhưng không thấy cô trả lời nên mới mạn phép vào. Bệnh nhân đang rất nguy cấp ""
Thực ra anh cũng rất sợ, làm việc với Dản Tâm hơn 3 năm, anh biết cô là một người gan rạ, lần đầu tiên nhìn thấy máu trên bàn mổ anh còn nôn oẹ một trận, còn cô một cô gái nhỏ tuổi hơn anh, lần đầu tiên nhìn thấy máu còn bày ra một bộ mặt tò mò, khoái chí. Lúc nào trên gương mặt cô cũng là một vẻ mặt đắc trí, ương bướng. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô sợ hãi như bây giờ:
"" - Cô... không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra sao? ""
""- Không sao "" Cô lắc đầu, đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, đầu cô bỗng nhiên hơi choáng
""- Vậy thì cô chuẩn bị đi, tôi ra trước "" Dù có hơi thắc mắc nhưng A Tứ biết không nên hỏi vào lúc này
"" -Không cần, chúng ta đi luôn, bệnh nhân đang chờ ""
Hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy, cầm lấy chiếc áo blu rồi theo A Tứ ra ngoài.
Truyện tối hôm nay quá hoang đường rồi.
Cứ coi như là một cơn ác mộng đi
Mong rằng sẽ không còn phải gặp hắn ta lần nữa
← Ch. 03 | Ch. 05 → |