Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Anh Không Hối Hận - Chương 01

Yêu Anh Không Hối Hận
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Mở đầu

Sau giữa trưa, không gian to lớn bị bao phủ một bầu không khí nặng nề -- người bình thường cũng không thường tới nơi này, hoặc là nên nói, người bình thường vẫn là ít đến nơi này đi! Người sẽ đến nơi này, bất luận là chính mình nguyện ý đến, hay là bị bức đến, đều giống như đem vận mệnh của mình, giao cho cái người ngồi cao cao phía trước.

Đó là một người phụ nữ vừa tròn ba mươi tuổi, nhưng dung mạo thanh tú có vẻ thực trẻ tuổi, tóc búi lên, lộ ra cái cổ trắng noãn, sợi tóc rủ xuống hai má, hơn nữa đeo một cặp kính màu vàng, khiến cho toàn bộ ngoại hình bản thân cô càng có vẻ thành thục chững chạc.

Cô lật xem hồ sơ trên bàn, một bàn tay cầm bút không ngừng viết, thỉnh thoảng nhảy đến một bên xem bản luật điển nặng nề, đồng thời phân tâm xem người dưới đài nói.

Đây là tòa án, là tòa án quyết định có tội hay không, tòa án càng thêm quyết định sống chết; mà cô phụ trách, chính là quyết định người phía dưới kia có tội hay không, quyết định muốn hắn sống, hay là muốn hắn chết!

Rất nhiều người nói, cô thật may mắn, công việc ổn định, tiền lương cao, chỉ có chính cô mới biết, nếu không phải người có tâm địa sắt đá, nhất định không cách nào ngồi vững vàng ở vị trí quan tòa này. Nếu không, bị cáo nói mấy câu là có thể dọa người sững sờ, đâu còn có thể công bằng chính trực làm Thẩm Phán?

".... Tòa án tối cao, chúng ta nhằm vào bằng chứng cảnh sát tuần tra và kiểm sát trưởng tự khai đưa ra nghi ngờ, bị cáo là ở dưới tình huống bị cảnh sát và bên kiểm sát uy hiếp, mới có thể làm ra tự khai nhận tội, đây là hành vi nghiêm trọng trái với luật tố tụng hình sự điều 156 khoản 1, bên tôi yêu cầu loại bỏ chứng cớ..."

Trong hàng ghế người nghe nghị luận ầm ĩ, cô rút cục nâng mắt lên, ánh mắt hơi lười biếng, bất quá chỉ có chính cô biết, cô thật sự chuyên chú."Bên kiểm tra?"

Một kiểm sát trưởng mặc áo màu tím, cổ áo màu đen, tay áo màu đen đứng lên, tuổi của anh ta tương tự nữ thẩm phán ở trên, cũng mới tròn ba mươi, là công tố kiểm sát trưởng của vụ án này.

""Theo luật tố tụng hình sự điều 156 khoản 1 quy định bị cáo tự khai xuất phát từ cưỡng ép, uy hiếp, không thể làm chứng cớ, bên khống tuyệt đối không có dùng cưỡng ép, uy hiếp làm phương thức lấy được lời tự khai, nếu không, bên khống xin tòa án tối cao chấp thuận nghe lại bản ghi âm tại tòa án".

Cô nhìn về phía bị cáo một cái, luật sư bị cáo gật đầu, cô chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý."Được rồi, chúng ta đi nghe lại ghi âm!"

Cô rất rõ ràng, đây chỉ là thủ đoạn tố tụng của bị cáo -- bị cáo này là một kẻ cướp chuyên nghiệp, vài lần ăn cắp bị bắt, đều bởi vì không phải tội lớn gì, phạt không bao lâu lại thả ra; nhưng lần này, xem ra bên khống không có ý định buông tha cho người này.

Huống hồ, người đàn ông này chính là kiểm sát trưởng giỏi nhất ở sở kiểm sát hiện nay --- kiểm sát trưởng Nghiêm Sĩ Dương, có ai không biết, tội phạm nào rơi vào trong tay anh ta, thì chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.

Cô --- Thẩm Bội Tuyền --- và anh ta học cùng khóa đại học, là bạn học cùng lớp.

Cô đã hoàn thành giai đoạn thử việc, chính thức nhậm chức thẩm phán, nổi danh "thẩm phán mỹ nữ".... Đây cũng không phải do cô khoe khoang, ít nhất khi mở phiên tòa ngày hôm qua có lão luật sư gọi cô như vậy, hại cô thiếu chút nữa ngay cả uy nghiêm quan tòa đều không thể duy trì.

Mà anh ta, bởi vì đi nghĩa vụ quân sự, tham gia cuộc thi chậm hơn cô môt năm, trước mắt còn là kiểm sát trưởng thử việc, nhưng y theo biểu hiện mấy năm này của anh ta, phá vài vụ án mạng quan trọng, chuyển thành kiểm sát trưởng chính thức tuyệt đối không là vấn đề. Ít nhất hiện tại muốn ra tòa sở kiểm sát còn phái anh ta đảm nhiệm chức công tố kiểm sát trưởng, cho thấy trình độ được coi trọng của anh ta.

Cô thật vui khi thấy anh ta có biểu hiện như vậy. Nhưng có khi vẫn thay anh ta chảy mồ hôi lạnh một phen vì cá tính nóng nảy và xúc động.... . Cô biết, anh ta tuyệt đối không có ác ý.

Thư kí chuẩn bị tốt băng ghi âm, xuyên qua hệ thống phát thanh, truyền ra ghi âm của bị cáo khi bị kiểm sát trưởng dò hỏi ở sở kiểm sát. ---

"Camera cũng quay được anh xuất hiện tại nơi đó, anh còn nói anh vừa mới đi qua, anh là thần à! Một khi anh đi qua, nơi đó liền phát sinh vụ trộm?" Lời nói mang giọng điệu chế nhạo.

"Tôi... Tôi làm sao biết.... ."

"Anh không biết?" Tiếng người đàn ông gào to truyền ra.

Tất cả mọi người ở hiện trường hết hồn, chỉ có Ngiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền ngồi bình chân như vại, hai người đã sớm tập thành thói quen.

".... ." Như là bị hù dọa.

"Tôi hỏi lại anh lần cuối cùng.... 17 vụ trộm có phải là anh làm hay không?"

"........."

"Anh còn không chịu nói đúng hay không? Tốt lắm, tôi không có nhiều thời gian tiếp tục dây dưa với anh, tôi xin quan tòa làm anh tạm giam trước, anh vào trong tù suy nghĩ thật tốt, ba ngày sau tôi hỏi lại xem anh có nói hay không!"

"Đừng mà! Kiểm sát trưởng đại nhân, tôi nói... tôi nói...."

Không nghe lại băng ghi âm, chỉ xem ghi chép thật đúng là không biết hiện trường dò hỏi "đặc sắc" như vậy --- ghi chép tuy rằng không kém một chữ, nhưng giọng điệu "kém rất lớn""!

Nghiêm Sĩ Dương lớn giọng thật sự làm cho người ta khó có thể thừa nhận, bị cáo bị dọa đến cái gì đều nói.

Băng ghi âm phát xong, luật sư của bị cáo lòng đầy căm phẫn lập tức đứng lên, "kiểm sát trưởng dùng thủ đoạn này đe dọa đương sự của tôi, thậm chí còn lừa gạt đương sự, khiến đương sự của tôi nghĩ là sẽ phải tạm giam, mới có thể nhận tội, tự khai như vậy căn bản không có năng lực làm chứng cứ, thỉnh cầu quan tòa quyết định loại bỏ chứng cớ."

Thẩm Bội Tuyền nhìn bị cáo, lại nhìn nhìn kiểm sát trưởng -- người bạn học cũ này thật rất biết tìm phiền toái cho cô! Án trộm cắp chỉ có một thẩm phán, cô chỉ có thể làm quyết định một mình, không thể thương lượng cùng ai.

Anh được đấy Nghiêm Sĩ Dương......

Mở ra ghi chép, "ghi chép ghi lại ba giờ năm mươi phút chiều, dò hỏi tạm dừng nửa giờ, nửa giờ này làm chuyện gì, vì sao tạm dừng?"

Lời này vừa nói ra, mọi người anh xem tôi, tôi xem anh; Nghiêm Sĩ Dương cũng thực hồ nghi, nhưng Thẩm Bội Tuyền không nhìn anh, lại nhìn về phía bị cáo."Chỉ nghe bên khống nói, bên bị cáo có khả năng không hài lòng; vậy bị cáo, mời anh nói cho tôi biết, nửa giờ ở sở kiểm sát xảy ra chuyện gì?"

Bị cáo suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói, "Uống trà chiều... kiểm sát trưởng mua sủi cảo, tất cả mọi người đã đói bụng, liền.... tạm dừng một chút. ""

Hàng ghế người nghe truyền đến một trận tiếng cười, nhưng không dám quá lộ liễu.

Nghiêm Sĩ Dương nhún vai, "Tòa án tối cao, con người luôn sẽ đói bụng, uống trà chiều cũng không quá chứ!""

Thẩm Bội Tuyền gật đầu một cái, xoay chuyển lời nói, "thứ nhất, chứng cứ tự khai này không phải trọng điểm, cho dù tự khai được loại bỏ, hình ảnh bị camera quay đến cùng với vân tay được thu thập ở hiện trường, đều có thể làm chứng cứ; thứ hai, tôi không cho rằng thẩm vấn như vậy là cưỡng ép, uy hiếp, dù sao lúc ấy bị cáo còn ăn được!""

Luật sư bị cáo lập tức đứng lên, "Tòa án tối cao, nếu phần tự khai này làm chứng cứ, chẳng khác gì khiến đương sự của tôi thừa nhận 17 vụ trộm này đều do anh ta gây nên.... . ""

""Tôi vốn cũng không phải chỉ dựa vào lời tự khai để phá án, mỗi vụ trộm cũng cần phải có đầy đủ chứng cứ, chứng cứ chưa đủ chính là vô tội, tuyệt đối sẽ không để anh ta nhận tất cả. "" Cô rất nhanh nhận định, bên trong tòa án không còn ai nói nữa.

Nhưng cô còn có lời muốn nói -- vì công, cô phải nói; vì tư -- dựa vào giao tình nhiều năm nay, cô càng phải nói.

"Kiểm sát trưởng Nghiêm, *hỏi han bị cáo cần phải dùng thái độ khẩn thiết, không thể dùng sức mạnh, uy hiếp, dụ dỗ, lừa dối, hoặc phương pháp bất chính khác*, luật tố tụng hình sự điều 98 nói rất rõ ràng, tôi nghĩ anh nhất định biết. ""

"Tôi biết!"

""Một khi đã như vậy, vì sao mỗi lần hỏi bị cáo, đều phải lớn giọng?""

"Tòa án tối cao, lớn giọng không có nghĩa là cưỡng ép, uy hiếp, chỉ có thể nói, tôi trời sinh đã có giọng lớn. "" anh thật "khẩn thiết"" nói xong.

Hàng ghế ngồi nghe lại truyền đến tiếng cười khẽ, thậm chí ngay cả một vị kiểm sát trưởng khác ngồi ở ghế cũng mím môi cười -- dù sao người ở sở kiểm sát đều biết, Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương là bạn học bốn năm thời đại học, nghe giọng điệu này, rõ ràng là đã đánh dấu với nhau.

"Giọng lớn cũng phải chú ý lỗ tai người khác có chịu được hay không! Tôi thẩm tra vài vụ án do anh khởi tố, mỗi vụ án bị kiện đều xin tôi loại bỏ tự khai làm chứng cứ, mỗi người đều nói bị anh cưỡng ép, uy hiếp, là mỗi người đó! Không có một người nào ngoại lệ!""

Nghiêm Sĩ Dương không biết phải làm sao, ngồi thẳng ở chỗ ngồi, "Tòa án tối cao, dò hỏi lấy được tự khai, chỉ là khiến bị cáo phối hợp điều tra, bày ra cơ hội ở phía sau, thẳng thắn mà nói, trừ điều đó ra, tự khai không có ý nghĩa gì, huống hồ bên khống tin, chúng tôi đã sưu tầm đủ tang chứng và vật chứng rồi. ""

""Đã như vậy, vì sao không làm tốt hơn một chút nữa? Thời điểm hỏi han, giọng nói nhỏ hơn một chút có phải tốt không? Anh có thể tiết kiệm phiền toái, bị cáo cũng sẽ không cả ngày lẫn đêm tố cáo anh hỏi han phi pháp."

"Xin lỗi, Thẩm phán tối cao, thời điểm dò hỏi, vừa lên cơn giận, sẽ khá lớn giọng."

Nghiêm Sĩ Dương vừa nói ra lời này, Thẩm Bội Tuyền cũng không khách sáo, "Mỗi lần thẩm tra xử lí vụ án anh khởi tố, tôi còn phải tốn công quyết định chứng cứ này có nên loại bỏ hay không, tự khai kia có nên loại bỏ hay không; đúng! Đây là công việc của tôi, nhưng khi anh dò hỏi thì cơn giận không cần quá lớn, giọng nói nhỏ thôi, là có thể giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều phiền toái, kiểm sát trưởng Nghiêm, đây chỉ là một cái nhấc tay thôi!""

"Tôi.... ."

Mắt thấy hai người này sẽ làm náo loạn tòa án, ngay cả bị cáo và luật sư biện hộ của anh ta đều sửng sốt, một vị kiểm sát trưởng khác liền chạy lên xin tha thứ.

"Sĩ Dương, đừng nói nữa, "" nhỏ giọng khuyên giải, lại hướng qua Thẩm Bội Tuyền ngồi ở ghế thẩm phán, "Thẩm phán tối cao, bên khống đã biết, về sau sẽ chú ý thêm, bên khống biết tòa án chú ý là quyền lợi của bị cáo và sự thẩm tra hài hòa, bên khống sẽ chú ý. ""

Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô, trong ánh mắt còn chút không biết phải làm sao, giống như bộ dáng của cô thật không thể thuyết phục, Thẩm Bội Tuyền thở dài ở trong lòng, cô biết quá rõ anh rồi.

Anh vì chính nghĩa trong lòng mình, có thể xông về phía trước, cái gì đều không để ý; mà cô, từ trước đến bây giờ, cũng chỉ có thể ở phía sau kéo anh, khiến anh đừng xông quá nhanh.

"Hôm nay trước đến đây, lần sau mở phiên tòa nếu như không có trình tự khác muốn tiến hành, chúng ta liền biện luận chung kết, đến lúc đó sẽ tuyên bố ngày tuyên án, kết thúc phiên tòa." Thẩm Bội Tuyền đứng lên, tất cả mọi người đứng dậy đưa thẩm phán rời đi.

Nghiêm Sĩ Dương cũng không ngoại lệ, anh nhìn Thẩm Bội Tuyền rời đi, trong lòng vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.

"Sĩ Dương, làm cái quỷ gì thế, gây với quan tòa chi? Tôi đã sớm nói cho anh biết, thẩm vấn hài hòa là giả, anh không sợ quan tòa phán bị cáo vô tội sao?" Một vị tiền bối khác cũng là kiểm sát trưởng, mở miệng khuyên bảo.

"Vô tội? Mắt bị mù mới có thể phán hắn vô tội!" Nghiêm Sĩ Dương không tin, "Cô ấy sẽ không, cô ấy mới không phải loại người này."

"Anh làm sao mà biết?"

Ai cũng biết Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền là bạn học đại học bốn năm, đến nay biết nhau cũng gần mười năm, nhưng ra ngoài xã hội, đi tới địa phương dơ bẩn nhất trong cuộc sống --- cũng chính là tòa án, ai biết người sẽ bị biến thành cái dạng gì?

Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu một cái, nhìn ghế Thẩm Phán Trưởng đã sớm không còn bóng dáng, trong lòng không khỏi cười lên --- anh biết, cô sẽ không làm vậy; nên có tội sẽ có tội, cô không bao giờ xử loạn!

Anh cũng biết, cô vẫn là sợi dây lôi kéo anh..........

Anh ta nói không sai, chứng cứ đã rất đầy đủ, bao gồm vân tay còn lại ở hiện trường, và hình ảnh được camera chụp lại rất rõ ràng, cô không thể làm như không thấy, không có khả năng để cho nghi phạm cần chịu trách nhiệm được thoát tội.

Mặc dù rất nhiều việc mà Nghiêm Sĩ Dương làm, cô không đồng ý, nhưng cô biết, mình không ở vị trí kia, rất nhiều việc cô cũng không rõ ràng, tuy rằng cô và anh ta biết nhau không nhiều lắm, nhưng cô nguyện ý tin tưởng người đàn ông kia sẽ biết đúng mực.

Bản tòa tuyên án, bị cáo vi phạm điều 320 bộ luật hình sự tội trộm cắp tài sản, cùng tội danh phạm 17 vụ án trộm, theo điều 50 bộ luật hình sự, phán xử bị cáo sáu năm và năm tháng tù giam có thời hạn. Bản tòa cũng quyết định cưỡng chế bị cáo làm việc ba năm, cho quen.... .

Ôm một chồng hồ sơ, Thẩm Bội Tuyền thở dốc trở lại phòng làm việc.

Nói thật, công việc mỗi ngày ở toàn án thật đúng là bận rộn --- một vụ án tiếp một vụ án, án giam giữ, chuẩn bị thủ tục ra tòa; biện luận án, xét xử án, luôn đi sớm về muộn.

Sau khi phiên tòa kết thúc, cô trở lại phòng làm việc còn phải chiến đấu cùng một đống hồ sơ, càng phải ở trước khi tuyên án, viết ra bản án dài liên miên. Cô cứ như vậy qua một ngày, mỗi lần đều là khi đêm khuya yên tĩnh mới giật mình tỉnh lại, phát hiện đã sớm tan làm từ lâu rồi.

Đem một chồng hồ sơ đặt lên bàn, cô cúi đầu sửa sang lại, vừa làm vừa mở miệng hỏi người đứng sau cô."Học tỷ, bây giờ là mấy giờ rồi."

Trên mặt người nọ lộ vẻ tươi cười, "Thẩm phán đại nhân, gần năm giờ rồi!"

Thẩm Bội Tuyền sửa sang xong tài liệu, ngẩng đầu nhìn về phía cô."Sao đã gần năm giờ rồi? Em cảm giác như mình chưa làm được việc gì!"

Đối phương cười như không biết phải làm sao, "Tiểu Tuyền, sáng sớm tám rưỡi em vào làm việc, xử hai vụ án giam giữ; buổi trưa thẩm tra xử lí quyết định giam giữ, buổi chiều chuẩn bị thủ tục lên tòa, hơn một giờ liên tiếp xem bản án, sau đó lại viết biện luận án.... Thẩm phán đại nhân, ngài đã làm được rất nhiều việc rồi!"

Thẩm Bội Tuyền cười khổ, giờ phút này cô rốt cuộc có thể nhân cơ hội nói chuyện với học tỷ, thư giãn một chút.

Cuộc sống mỗi ngày của cô chỉ có thể dùng hai chữ căng thẳng để hình dung, cô luôn thận trọng xử lí công việc của mình, rất sợ sẽ có sai lầm; mỗi văn kiện chứng cứ đều phải đánh giá, hồ sơ giấy tờ đều phải suy xét từng chữ....... Khó trách Sĩ Dương thà đi làm kiểm sát trưởng, cũng không muốn làm thẩm phán.

"Học tỷ Tiểu Dung, có đôi khi em thật hâm mộ chị."

Học tỷ Tiểu Dung tên là Lý Gia Dung, là học tỷ của Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương hồi đại học, lớn tuổi hơn hai người bọn họ.

Năm thứ ba đại học học tỷ đã bị học trưởng khoa khác bắt cóc, ngay cả con đều đã có, còn chưa có tốt nghiệp đành tạm nghỉ học; sau khi sinh con, kết hôn, học tỷ mới trở lại trường hoàn thành việc học; sau khi tốt nghiệp học tỷ không tham gia cuộc thi tư pháp đặc biệt, trở thành lính đào ngũ công tác pháp luật (thành pháp luật công tác đào binh).

Nhưng mà Thẩm Bội Tuyền cảm thấy, thực ra cuộc sống bây giờ của học tỷ rất hạnh phúc --- công việc của chồng học tỷ cũng không tệ lắm, hai đứa con cũng đã lên tiểu học, học tỷ ở viện của cô làm trợ lý thẩm phán, giúp cô sửa sang lại tài liệu, xử lý chút vật linh tinh, sẽ không quá bận, còn có thể chăm lo cho gia đình.

"Mỗi người đều có một con đường phù hợp để đi, giống chị, chị không phù hợp làm thẩm phán, càng không phù hợp làm kiểm sát trưởng; ngược lại, Tiểu Tuyền, em rất phù hợp với công việc này, chị cảm thấy em làm rất tốt."

Phất tay một cái, " trước kia em còn thích nghe loại khen ngợi này, bây giờ chỉ cảm thấy mệt chết đi được, một bước đi vào, có khi còn không thể lui ra ngoài, trong lòng cũng không thấy đáy.

Học khoa pháp luật hình như nhất định phải đi con đường này --- năm đó, cô cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy ghi danh, thi đỗ, thông qua huấn luyện riêng, thông qua dự khuyết và thử việc, sau đó đi đến nơi này.

Phần công tác này ổn định, tiền lương không tệ, ít nhất đối với xuất thân từ gia đình đơn thân như cô mà nói, đã coi như làm rạng rỡ cửa nhà, khiến cho cha mẹ nở mày nở mặt.

Lý Gia Dung đột nhiên bước đến gần cô, "bản thân chị cảm thấy em như vậy cũng không tệ.... . Ít nhất hai người một ở viện, một ở sở kiểm sát, coi như là gần quan được ban lộc.

"Chị đang nói ai vậy?"

"Sĩ Dương nha!" Vẻ mặt học tỷ bộ dạng hứng thú mười phần, "nghe nói mấy ngày hôm trước hai người mới náo loạn với nhau trên tòa? Thẩm phán đại nhân!"

"Còn không phải là chuyện tự khai, Sĩ Dương mỗi lần hỏi han nghi phạm đều lớn giọng...."

"Cái loại chuyện đó quá chuyên nghiệp chị mặc kệ, chẳng qua chị chưa bao giờ nghe nói Sĩ Dương tại tòa án khác náo loạn cùng với thẩm phán, cho nên em.... đối với anh ta phải là rất đặc biệt đi?"

Thẩm Bội Tuyền không nói gì, lắc đầu một cái, trở về chỗ ngồi chuẩn bị xem xét tài liệu.

Nhưng động tác này lại bị Tiểu Dung học tỷ hiểu nhầm là cô trốn tránh."Tiểu Tuyền, mỗi lần nói tới chuyện này em lại tránh." Thở dài, "em cảm thấy Sĩ Dương không tốt sao?"

"Em không có nói như vậy." Chuyện này cô nhất định phải phủ nhận.

"Vậy tại sao không thử xem? Hai người các em nhiều năm như vậy bên cạnh cũng không có người khác, vì sao không cho nhau một cơ hội?"

Thẩm Bội Tuyền nhìn tài liệu, biết học tỷ đang ở trước mặt mình, chời đợi mình cho cô đáp án, không khỏi thở dài."Học tỷ, Sĩ Dương vẫn luôn coi em là bạn tốt, chúng em quen nhau quá nhiều năm, anh ta không thể nào có cảm giác đặc biệt với em được."

Lý Gia Dung tại chỗ nghe ra đầu mối, "anh ta không thể nào có cảm giác đặc biệt với em".... . Bắt chước giọng điệu cô vừa mới nói, "Ngụ ý, em đối với anh ta có cảm giác đúng không?"

Thẩm Bội Tuyền sững sờ, hai gò má ửng đỏ.

Lý Gia Dung bộ dạng tựa như bắt được tội phạm ngay tại chỗ, "em đỏ mặt, vậy nên chị nói không sai phải không?"

Tiếp tục thở dài, "học tỷ, chị nên đi làm việc ở sở kiểm sát." So với Sĩ Dương tra hỏi còn tốt hơn.

Lý Gia Dung thật hưng phấn, "Tiểu Tuyền, Sĩ Dương chưa từng trước mặt từ chối qua em, vì sao không thử xem?"

Chị cũng không phải không biết, "chuyện.... . năm đó."

Dĩ nhiên biết cô đang nói cái gì, "chuyện kia đã qua rất nhiều năm, năm đó Sĩ Dương mới mấy tuổi, cái loại tình cảm trẻ con này, nói không chừng Sĩ Dương sớm đã quên mất chuyện năm đó."

Năm đó, Sĩ Dương kết giao một người bạn gái, nhưng ngay tại năm thứ ba đại học, không hiểu vì sao hai người lại chia tay, không một ai biết nguyên nhân, mà ngay cả chính Nghiêm Sĩ Dương cũng không rõ ràng lắm.

Anh ta lọt vào cơn sóng nhỏ mà trước đây chưa từng có, thậm chí buông tha việc học và cuộc sống bình thường; nếu không phải Thẩm Bội Tuyền nắm tay kéo anh ta ra, anh ta có khả năng sẽ không có thành tựu như hôm nay.

Thẩm Bội Tuyền thở dài --- sau sự kiện đó, Sĩ Dương cũng không lại nhắc tới cô bé kia; ở trong trí nhớ của bọn họ, cũng dần quên mất cô bé kia.

Lý Gia Dung không cho là đúng, "Tiểu Tuyền, chị không nghĩ là Sĩ Dương vẫn còn nhớ đến cô bé kia; đã nhiều năm như vậy, em và Sĩ Dương đều đã ba mươi tuổi, một người trưởng thành còn không thoát khỏi đoạn tình cảm khi mười tám mười chín tuổi, quá khoa trương đi!"

Thẩm Bội Tuyền còn muốn nói tiếp, nhưng ngay lúc này, cửa phòng làm việc có tiếng gõ; hai người sững sờ, Tiểu Dung học tỷ vội đứng lên đi mở cửa.

"Có khởi tố!"

Lý Gia Dung rất ngạc nhiên, "đã mấy giờ rồi, mà còn muốn đưa vụ án?"

Cảnh sát tòa án đưa tài liệu vào, "không có biện pháp! Sở kiểm sát vừa mới đưa đến, hy vọng có thể nhanh chóng xử lí."

Lý Gia Dung nhận lấy tài liệu, đưa đến bên bàn của Thẩm Bội Tuyền.

Cảnh sát tòa án nhìn thấy Thẩm Bội Tuyền, hướng cô chào hỏi --- cho dù Thẩm Bội Tuyền vừa tròn ba mươi tuổi, là một thẩm phán trẻ tuổi, mà cảnh sát đã bốn, năm mươi tuổi rồi, nhưng ở hoàn cảnh như thế này, chức vị thẩm phán vẫn tương đối được xem trọng.

"Thẩm Phán khỏe."

"Xin chào, vất vả cho bác rồi!" Thẩm Bội Tuyền mở tài liệu ra xem, "sở kiểm sát nói muốn nhanh chóng xử lí, có nói lí do tại sao không?"

Cảnh sát tòa án chỉ có thể lắc đầu, "tôi cũng không biết, bọn họ nói thẩm phán xem tài liệu sẽ hiểu." Nói xong liền rời khỏi văn phòng.

Thẩm Bội Tuyền im lặng xem tài liệu, Lý Gia Dung thân là trợ lí, cũng đi đến một bên, giúp đỡ xem.

Tiểu Dung học tỷ vừa xem xong, không khỏi ngạc nhiên nói, "công tố kiểm sát trưởng Nghiêm Sĩ Dương.... . Tiểu Tuyền, ta cảm thấy hai người thật sự rất có duyên, vụ án anh ta khởi tố thường là em làm thẩm phán."

Cô cười khổ, lúc này hai người cùng nhau nhìn xuống, Tiểu Dung mới hiểu vì sao Nghiêm Sĩ Dương hi vọng muốn nhanh chóng xử lý, "thì ra là tội cướp giật, khó trách Sĩ Dương muốn nhanh chóng xử lý, tên kia thống hận nhất loại người đi cướp giật."

"Học tỷ, nhìn xem......."cầm đơn khởi tố chỉ vào dòng chữ, "phía trên viết, xin quan tòa cân nhắc phạt mức độ nhẹ."

"A! Ngạc nhiên không dứt, "phạm vào tội cướp giật, sau đó hi vọng quan tòa cân nhắc phạt mức độ nhẹ, đây là đơn khởi tố do Sĩ Dương viết sao?"

Đừng nói học tỷ, ngay cả cô đều có chút không tin, vụ án này nhất định không phải vụ án bình thường --- cô rất hiểu Nghiêm Sĩ Dương, anh ta ở ngoài đường nhìn thấy cướp giật dù phải lái xe mấy km để đuổi theo cũng phải đem người bắt được.

Đừng hỏi vì sao cô biết, một lời khó nói hết!

Ngay lúc Lý Gia Dung còn đang liến thoắng nói cô biết NGhiêm Sĩ Dương cũng có loại cảm xúc muốn bênh vực kẻ yếu của đàn ông, mà Thẩm Bội Tuyền một bên phân tâm nghe cô nói, một bên phân tâm nhìn tài liệu, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Nhìn về phía cửa, "không phải lại có vụ án chứ?"

Thẩm Bội Tuyền thật sự sợ hãi, "làm ơn, tôi còn có vài vụ án chưa viết, tha cho tôi đi!"

Lý Gia Dung đi mở cửa, cửa vừa mở ra, vốn đang định mở miệng oán trách bỗng ngậm chặt lại --- bởi vì cô thấy rõ người ngoài cửa."Kiểm Sát Trưởng, ngài khỏe chứ."

Thẩm Bội Tuyền nhìn về phía cửa, lại là anh ta....... .

Lý Gia Dung ở tòa án làm trợ lí thẩm phán cũng đã hai năm, cô biết rất rõ tòa án và sở kiểm sát --- cô thấy Nghiêm Sĩ Dương xuất hiện ở trước mặt mình thì dù phía trước có nói xấu anh, tận mắt thấy anh đến đều thật lễ phép gọi anh một tiếng kiểm sát trưởng.

Chỉ là làm cô ngạc nhiên nhất, không phải người đàn ông một giây trước vẫn còn là chủ đề cho các cô bàn tán, một giây sau liền xuất hiện trước mặt bọn họ, mà là một kiểm sát trưởng trực tiếp đến tìm thẩm phán, việc này rất kỳ quái.

Ở trong vụ án hình sự, kiểm sát trưởng phụ trách thu thập chứng cứ, sau đó khởi tố, do thẩm phán quyết định chứng cứ có đầy đủ hay không đến có thể đem bị cáo định tội, cho nên thẩm phán cũng không phải trợ thủ của kiểm sát trưởng; ngược lại, nhiều khi thẩm phán sẽ đứng cùng kiểm sát trưởng, thậm chí ở vị trí đồi đầu.

Cũng bởi vậy, kiểm sát trưởng không có khả năng xuất hiện ở văn phòng của thẩm phán, nếu làm cho luật sư của bị cáo biết được, sẽ nói thẩm phán cùng kiểm sát trưởng thông đồng với nhau.

Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô, "học tỷ, gọi tên em là được rồi."

"Như vậy không tốt đâu! Kiểm sát trưởng mời ngồi.... Ngài tìm Tiểu Tuyền có việc, vậy tôi sẽ đi trước." Cầm túi xách, "Tiểu Tuyền, chị đi về trước đây." Đây tất nhiên là để không gian lại cho hai người bọn họ.

Thẩm Bội Tuyền để tài liệu xuống, phất phất tay, muốn học tỷ mau mau về nhà; nhất thời, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.

Cô đứng lên, duỗi thân người, khẽ nhíu mày, bởi vì cô cảm giác được phần eo truyền đến một trận đau đớn, có lẽ là do ngồi lâu.

Đồng thời, cô cũng xoa mắt, cảm thấy có khả năng mình bị cận thị nặng hơn. Ai! đều là do công việc này gây họa, làm cho cô mới ba mươi tuổi, cơ thể đã giống như hơn bốn mươi tuổi.

Những phản ứng này Nghiêm Sĩ Dương đều thu hết vào mắt, anh mặt không biến sắc, chỉ hỏi là, "tại sao học tỷ gọi cô là Tiểu Tuyền, lại nhất định phải gọi tôi là kiểm sát trưởng?"

Thẩm Bội Tuyền cười, "anh mấy tuổi rồi, mà còn so đo loại chuyện này?"

Cô đi đến bên một ngăn tủ muốn lấy phần tài liệu, nhưng vào lúc này, cô phát hiện Nghiêm Sĩ Dương cũng có động tác --- người đàn ông kia thế nhưng lại đi đến trước ghế làm việc của cô, ngồi xổm xuống, không biết đang làm gì.

Sau đó anh đứng lên, bắt đầu động thủ xử lý đèn của cô, anh chuyển bóng đèn ra khỏi chỗ cũ, sau đó đi ra phòng làm việc, không biết đi tìm ai, khi trở về trong tay cầm một cái bóng đèn khác, trở lại trước bàn làm việc, mới đem bóng đèn lắp trở lại.

Thẩm Bội tuyền nhìn từ đầu đến cuối, không biết anh làm những chuyện này để làm gì? đầu tiên là ghế, sau là đèn, cái ghế cô vừa ngồi qua, sau đó bống đèn cũ cũng sáng lên, đều không bị hỏng, "rốt cuộc anh đang làm gì vậy?"

"Cái ghế điều chỉnh độ cao xuống thấp một chút, như vậy lúc xem tài liệu cũng không cần xoay người, tự nhiên cũng sẽ không đau thắt lưng; đèn của cô quá sáng, ánh sáng chiếu vào giấy sẽ phản chiếu lại, như vậy ngược lại sẽ làm tài liệu cô xem được rất mờ, ánh mắt sẽ càng xót." anh không nhanh không chậm nói.

Thẩm Bội Tuyền rất ngạc nhiên, nhưng bởi vì hành động quan tâm của anh, trong lòng vẫn có chút ấm áp."Làm sao anh biết tôi bị đau thắt lưng, ánh mắt không thoải mái?"

"Khi cô đứng lên tay vịn thắt lưng, mặt nhăn lại, sau đó cô xoa mắt, ánh mặt thậm chí còn không mở ra được."

"Quan sát thật kĩ, không hổ danh là kiểm sát trưởng."

"Đó là tất nhiên." Anh thản nhiên nhận lời khen ngợi.

Thẩm Bội Tuyền lắc đầu, đây chính là Nghiêm Sĩ Dương --- người bình thường nhận được lời khen ngợi, cũng sẽ nói không dám nhận, chỉ có anh thoải mái nói "đó là tất nhiên".

Thẩm Bội Tuyền đi về chỗ ngồi ngồi xuống, bày ra tư thế đọc, phát hiện tư thế ngồi quả thật thoải mái hơn nhiều, cô có thể ngồi thẳng, không câng khom lưng; thậm chí ngay cả ánh đèn cũng dịu đi rất nhiều, chiếu vào tờ giấy trắng cũng sẽ không bị phản xạ chói mắt."Cảm ơn."

Cô biết mình không được tự nhiên, trong lòng rõ ràng rất cảm động, lại chỉ có thể nói cảm ơn; trên thực tế, cô rất cảm động, chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ có hành động thân thiết, quan sát tinh tế như vậy.

"Tại sao lại đến đây?" Cô hỏi.

Kiểm sát trưởng cùng thấm phán đúng là không được lui tới, anh biết rất rõ ràng, mặc dù bọn họ biết, hai người đều ghét ác như thù, không thể nào có chuyện gì qua lại không đứng đắn.

Nghiêm Sĩ Dương có chút không biết phải làm sao, anh đã cởi xuống trang phục kiểm sát trưởng mặc khi ra tòa sáng nay, thay tây trang cùng áo khoác của chính mình.

Lúc này, tay anh sờ sờ túi tiền trong áo khoác, lại không biết nên mở miệng thế nào."Kẻ cướp chuyên nghiệp kia phán án sáu năm rưỡi thật hợp lí, chính là tại sao còn phán cưỡng chế làm việc ba năm?" Vừa nói xong, Nghiêm Sĩ Dương ở trong lòng mắng chính mình một chút, làm sao lại nói chuyện công việc nha?"

Thẩm Bội Tuyền cười, nghĩ rằng, muốn nói công việc, vậy thì đến đi thôi! "Loại kẻ cướp chuyên nghiệp này, anh đem hắn giam nhiều năm nữa cũng chưa có tác dụng gì. huống chi án trộm cắp chỉ giam mấy năm? phòng ngừa sau khi hắn ra tù lại đi làm trộm; cho nên tôi quyết định gọi hắn đi cưỡng chế làm việc ba năm, làm cho hắn học được cái gì là tự lập. Câu trả lời như vậy có thể chứ? Kiểm sát trưởng?"

Nghiêm Sĩ Dương gãi gãi đầu, "có thể! Có thể!" Đây mới không phải là câu mà anh muốn hỏi.

Anh không có cái gì muốn hỏi, ngược lại, anh chỉ muốn yêu cô.... .

Thẩm Bội Tuyền khó có khi thấy được bộ dạng không có lời nào để nói của anh, cùng với bộ dạng khi hỏi han tội phạm của anh khác một trời một vực, trong lòng không khỏi cười trộm.

Nhưng cô biết, trong lòng anh nhất định có việc, nhất định có lời khác muốn nói, chẳng qua là cô bình tĩnh, chờ đến khi anh đem lời muốn nói nói ra.

"Cái đó.... . Cái đó.... ."

"Cái vụ án kia sao?" Cầm lấy tài liệu, trong lòng cũng đã nhanh bật cười, "Vụ án đã kết thúc; hiện tại đã đến bản đình; nhưng mà cái gì anh cũng không cần nói, tránh ảnh hưởng bằng chứng, tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu."

"Cô nói là vụ án cướp giật sao?" Nghiêm Sĩ Dương cũng nghiêm túc..

"Vụ án anh khởi tố hôm nay, vụ án cướp giật, cầu xin tòa án cân nhắc mức độ hình phạt? không phải sao?"

Nghiêm Sĩ Dương cũng rất quan tâm vụ án kia, "vậy cô......."

"Tôi đã nói rồi, anh tìm đến tôi trên cơ bản không có vẫn đề gì, nhưng mà chuyện gì cũng không cần nói, đừng để cho người khác lấy mình làm cớ.

Ngiêm Sĩ Dương thở dài, "Tôi biết, nhưng là vụ án kia.... . Vẫn làm phiềm cô xem xét kĩ hơn một chút."

Thẩm Bội Tuyền rất ngạc nhiên, "Tôi nhất định sẽ làm vậy, bởi vì rất ngạc nhiên, rốt cuộc là vụ án gì khiến anh nguyện ý cầu xin thay bị cáo."

Anh ta thở dài, "Cô nhìn là biết."

Thẩm Bội Tuyền đặt tài liệu xuống, "Tôi sẽ nhanh chóng xem, mấy ngày nữa là có thể mở phiên tòa, đừng lo lắng."

Dứt lời, hai người lại không biết nói gì. Thẩm Bội tuyền rốt cuộc không chịu nổi, "Sĩ Dương, anh tìm đến tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Anh làm sao có thể tìm đến tôi thảo luận vụ án? Anh biết rõ tôi là thẩm phán, anh là kiểm sát trưởng, vì không để cho bị cáo kháng nghị, anh không có khả năng tìm đến tôi bí mật thảo luận vụ án. Cho nên, nói thật ra, anh rốt cuộc có chuyện gì?"

Biết lừa không được cô, càng biết biểu hiện khác thường của anh không lừa được cô, Nghiêm Sĩ Dương chỉ có thể thở dài, "Tôi nghĩ....... Mời cô ăn một bữa cơm."

"Ăn cơm?" Thẩm Bội Tuyền cười, "Ăn cơm thì có gì mà khó nói?"

"Vậy cô đồng ý sao?"

"Đi! hiện tại vừa đúng năm giờ rưỡi, muốn ăn thì đi nha!" Cô tự nhiên hào phóng, một chút cũng không có không tự nhiên.

Anh nở nụ cười, không bị cự tuyệt, anh thật vui vẻ.

Trên thực tế, cô có thể nắm giữ được cá tính của người đàn ông này --- anh là người rất hay xấu hổ, anh có thể mở miệng là rất khó, cô cũng không thể lại làm ra vẻ, bằng không nếu cô thật sự õng ẹo, làm cho anh không xuống được, ai biết anh sẽ có phản ứng gì.

Cô đi tới cửa, anh ở phía sau bảo vệ. Nhưng vào lúc này, cô quay đầu lại, "chờ một chút, tôi đi lấy áo khoác."

"Tôi giúp cô cầm."

Nhìn anh xông về phía bàn làm việc, lấy áo khoác cô treo trên thành ghế, trở lại bên người cô, đem áo khoác đưa cho cô; cô nhận lấy, trên mặt thủy chung treo nụ cười sáng lạn.

Ra cửa, thế nhưng phát hiện Lý Gia Dung vẫn còn ngoài cửa, hình như là đang nghe trộm; vừa nhìn thấy hai người, Lý Gia Dung lập tức lớn tiếng dọa người, nói liên tiếp, sau đó quay đầu chạy trốn."Tiểu Tuyền, kiểm sát trưởng, thật là trùng hợp, lại gặp hai người....... Chồng tôi đến đây, tôi đi trước."

Thẩm Bội Tuyền cười, học tỷ này thật là; cô đi theo Nghiêm Sĩ Dương, chuẩn bị đến nhà ăn dành cho nhân viên tòa án dùng cơm.

Bọn họ đều rất bận, không thể nào đi quá xa, huống chi chỉ là một bữa cơm, ăn ở phòng ăn dành cho nhân viên là được rồi, đi ra ngoài làm gì cho tốn tiền. ?

Hai người cùng đi qua hành lang, hai người nhân viên nhìn thấy, rối rít hướng bọn họ chào hỏi, , bọn họ cũng đều đáp lễ lại; chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người rất ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ trước mắt này.

Thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy..........

"Thẩm phán và kiểm sát trưởng Nghiêm đấy!"

"Bọn họ cùng một chỗ sao?"

"không thể nào! Mấy ngày hôm trước không phải còn nghe thấy hai người họ náo loạn với nhau trên tòa......."

Bọn họ không quan tâm đến người khác nói gì, cứ như vậy sóng vai nhau đi tới, hai người một câu cũng không nói. có lẽ là không biết nên nói cái gì, thật sự là kỳ lạ, rõ ràng biết nhau nhiều năm như vậy, giờ phút này ngược lại lại xấu hổ, không bao giờ còn có thể thản nhiên giống như khi còn học đại học, như vậy....... . thành thật đối mặt với chính mình.

Đến nhà ăn dành cho nhân viên, dĩ nhiên là ăn cơm đơn giản, đừng có nghĩ có món gì ngon, chẳng qua người làm việc ở đây, đại khái cũng không có nhiều thời gian để hưởng thụ cái gọi là thức ăn ngon; trong vòng nửa giờ có thể ăn xong, đa số chính là tranh thủ nửa giờ trong thời gian làm việc.

Từ chọn món ăn đến mang thức ăn lên, chỉ mất nửa phần thời gian, nhưng mà không biết vì sao, bình thường luôn lớn giọng nói chuyện, vậy mà Nghiêm Sĩ Dương lại không nói câu nào, thật sự im lặng, điều này làm cho Thẩm Bội Tuyền rất không quen.

"Khi nào thì kết thúc thử việc?"

Anh giật mình, ngẩn đầu nhìn về phía cô, "Cái gì?"

"Tôi hỏi, khi nào thì kết thúc thử việc?"

"À! Tháng sau thẩm tra văn kiện, chắc sẽ qua."

Thẩm Bội Tuyền gật đầu, "Chúc mừng anh!" Nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng từ dự khuyết, thử việc, thành kiểm sát trưởng thật, trong nháy mắt đã sáu năm trôi qua.

Sáu năm này, bọn họ cứ như vậy một ở tòa án, một ở sở kiểm sát, đi con đường cuộc đời của chính mình, hướng đến mục tiêu mà mình đã chọn.

Cô trước kia từng bước trở thành thẩm phán, thành tựu và cống hiến cũng không nhất định thắng anh, quan trọng nhất là, Sĩ Dương có một tinh thần vững chắc không dao động, khẳng khái; không như cô, vừa tròn ba mươi tuổi, cả người giống như đã già đi.

"Ai! Có được nhậm chức hay không đối với tôi không có ảnh hưởng, vụ án nên làm tôi vẫn sẽ làm."

"Cho nên đối với nghi phạm lớn giọng, anh chính là sẽ tiếp tục lớn giọng; nên cùng thẩm phán sẵng giọng, anh cũng sẽ không lùi bước, đúng hay không?"

"Làm ơn!" Ngiêm Sĩ Dương rất không phục, "Tôi trời sinh đã lớn giọng, cô cũng không phải không biết; huống hồ nếu tôi thật sự muốn đe dọa bị cáo, còn cần giúp hắn chuẩn bị đồ ăn, nước uống, tôi làm sao phải đối tốt với bọn họ như vậy?"

Anh oán giận, cô vừa uống nước nước trái cây vừa nghe.

Lúc này đồ ăn đã được đưa lên, cô hoạt động, Nghiêm Sĩ Dương vẫn tiếp tục nói, "Tôi cùng quan tòa sẵng giọng? Đấy chỉ là đối với cô, các thẩm phán khác tôi nào dám?"

Thẩm Bội Tuyền lẩm bẩm, "Cho lên anh đặc biệt xem thường tôi?"

"Không phải!" Anh lớn giọng phản bác, sợ cô hiểu nhầm, "Tôi không có xem thường cô." ngược lại, anh rất bội phục cô.

Anh biết mình phá án chỉ biết xông lên, anh chỉ nghĩ đào móc ra sự thật, thầm nghĩ muốn thay người bị hại đòi lại công bằng; nhưng là Tiểu Tuyền phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề --- ví dụ như nếu đem bị cáo giam giữ, sau khi được thả ra vẫn sẽ tiếp tục phạm án, vậy đem bị cáo giam giữ thật sự không có tác dụng, bởi vậy cô quyết định kẻ cướp chuyên nghiệp phải cưỡng chế công tác.

Việc này cũng không phải kiểm sát trưởng như anh cần lo lắng, nói cách khác, anh không cần tỉ mỉ, chỉ cần đem chứng cứ thu thập đầy đủ là được rồi.

"Tôi hay nói đùa." Ngược lại, cô biết mấy năm nay anh đã chín chắn hơn nhiều....... .

"Cô không cần đùa kiểu này, tôi sẽ tưởng thật." Nghiêm Sĩ Dương nhăn mày, anh thật sự nghĩ rằng cô sẽ hiểu nhầm anh, mà đấy là điều anh không nguyện ý nhìn thấy nhất.

"Nhưng tôi hi vọng khi anh hỏi han bị cáo không cần quá hung dữ, đây không phải là nói đùa, Sĩ Dương, chúng ta biết nhau đã nhiều năm, tôi quen với cách nói chuyện của anh, nhưng người khác thì không, ngày nào đó anh gặp phải thẩm phán để ý cách hỏi han của anh, vậy anh nên làm cái gì bây giờ?"

"Tôi biết!"

Một bữa cơm, không muốn nói chuyện công việc, cuối cùng vẫn là không tránh khỏi, vì đây là công việc của bọn họ.

Vừa ăn cơm vừa nói chuyện trời đất, có một số đề tài liên quan đến vụ án, khiến cho bọn họ không có khẩu vị, nhưng có một số đề tài làm cho bọn họ cười ha ha, âm lượng to, làm cho người bên ngoài đều nhìn vào đây.

Bữa cơm đến giờ kết thúc, Nghiêm Sĩ Dương không thể đánh mất cơ hội, vôi vàng từ túi trong tây trang lấy ra một hộp --- đóng gói tinh xảo --- đặt lên bàn, để trước mặt Thẩm Bội Tuyền.

"Đây là cái gì?"

"Tặng cô."

Thẩm Bội Tuyền cười không dám nhận, "Anh lấy thân phận gì tặng cho tôi? Nghiêm Sĩ Dương hay là kiểm sát trưởng?" Nếu như là người sau, cô không thể nhận.

Nhưng mà nói thật ra, từ trước kia đến bây giờ, anh hay tặng quà cho cô, nhưng phần quà này....... . Ở trong mắt cô gái bình thường hẳn là không vui, nhưng mà cô thật thích, mỗi phần quà anh đưa cô đều rất quý trọng, cô đều giữ lại,

Nghiêm Sĩ Dương cười, "Cô không cần khẩn trương như vậy được không, đây là tôi lấy thân phận Nghiêm Sĩ Dương tặng cho cô."

Cô gật đầu, thu quà, đem gói đồ mở ra, làm cô ngạc nhiên là, bên trong lại là một cái PDA, còn là loại mới nhất."Đây là cái gì?"

"PDA nha! Trọng điểm không phải nó là cái gì, mà là......."Nhận lấy máy, cầm bút lên chạm vào màn hình, "Trọng điểm là nơi này, nhìn xem, cô chỉ cần chạm vào, lập tức có thể tra đến điều khoản, còn có quyết định cao nhất của tòa án, và giải nghĩa pháp luật........."

Thẩm Bội Tuyền không khỏi bật cười, nhìn người đàn ông trước mắt này như là đang hiến vật quý, "cho nên.... . Cho nên đây là một quyển pháp luật toàn thư phải không?"

"Đúng vậy! Đây là pháp luật toàn thư bản điện tử."

Cô rốt cuộc bật cười, nụ cười sáng lạn tràn đầy khuôn mặt, ông trời, người đàn ông này bắt đầu từ năm hai mươi tuổi, trải qua mười năm mài dũa, tại sao không có chút "tiến bộ" nào!

Đã ba mươi tuổi, còn đưa cho cô pháp luật toàn thư, không có quà tặng khác --- đối với việc đưa quà tặng kiểu này mà nói, thật sự có thể nói là anh ta không hề có tiến bộ,

Năm đó bởi vì hoàn cảnh nhà cô không tốt, dùng đi dùng lại một quyển pháp luật toàn thư, sợi dây đánh dấu bị rơi cũng không thay được quyển mới; anh nhìn thấy đã đưa cho cô một quyển.

Nhiều năm qua, mỗi khi sinh nhật cô, anh sẽ đưa cho cô một quyển pháp luật toàn thư; cất giữ mấy năm nay cũng được hơn mười quyển đặt ở trên tủ sách trong phòng làm việc của cô.

Cô mới vừa cao hứng một chút, nghĩ rằng sẽ nhận được từ người bạn học cũ này quà tặng mới. Thấy hộp quà nhỏ đi rất nhiều, nghĩ rằng chắc không phải là sách đâu! không nghĩ tới lại là một chiếc máy PDA cài đặt hệ thống tra pháp luật, cô cười, cầm lấy ngắm nghía, trong lòng cũng không nói được là vui vẻ hay là thở dài.

Nghiêm Sĩ Dương nhìn, "Cô không vui mừng à?"

"Không có! Tôi rất vui mừng." Thẩm Bội Tuyền cười. Cô vui mừng là, anh không thay đổi một chút nào; mặc dù bọn họ đều đã lớn lên, cũng đi vào trong xã hội dơ bẩn này, mỗi ngày đối diện với tội phạm dơ bẩn nhất trong cuộc sống, nhưng tâm tư của anh vẫn rất đơn giản, như anh trước đây.

"Vui mừng là tốt rồi."

"Chẳng qua ngày hôm nay cũng không phải sinh nhật tôi, không phải trước kia đều là vào sinh nhật của tôi anh mới đưa luật pháp toàn thư sao?"

Nghiêm Sĩ Dương dừng một chút, đột nhiên không biết nên nói thế nào, gãi gãi đầu, sờ đông, sờ tây, chính là không chịu nói thẳng ra.

Thẩm Bội Tuyền nhìn phản ứng lần này của anh, không hỏi lại nữa, vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy lịch treo tường của nhà ăn: ngày mười bốn tháng hai.........

Lễ tình nhân......

Cô cười, bắt đầu ngắm nghía PDA; anh nhìn thấy cô chơi rất vui vẻ, thế là bắt đầu dạy cô chức năng mới; hai người giống như trẻ con, nhìn thấy đồ chơi mới, liền chơi đến cực kỳ vui vẻ.

Bỗng nhiên, cô hỏi anh một câu, "Đây là quà tặng lễ tình nhân phải không?"

Khuôn mặt ngăm đen của Nghiêm Sĩ Dương nháy mắt biến hồng, không biết nên nói thế nào, nhưng anh cũng biết mình không thể không nói lời gì. chỉ là có chút việc, có chút cảm giác chính mình mấy năm mới hiểu được, anh lại không nói ra.

Cô làm bạn, cô giúp đỡ, cô ủng hộ và giáo huấn, anh đều nhớ, rõ ràng.........

"Kiểm sát trưởng, cảnh sát đưa nghi phạm đến, chủ nhiệm kiểm sát trưởng muốn ngài lập tức đi tới."

Ngoài cửa truyền đến âm thanh, Nghiêm Sĩ Dương khôi phục chuyên tâm, đứng lên, hơi áy náy nhìn Thẩm Bội Tuyền, "Tiểu Tuyền, tôi.... ."

"Đi đi! Nhưng mà phải nhớ, thời điểm hỏi han không cần quá hung dữ!"

Anh cười gật đầu, theo người vừa đến đi ra ngoài; chỉ còn lại Thẩm Bội Tuyền ngồi một mình, nhìn quà tặng mới trên tay, suy nghĩ xem vẻ mặt vừa rồi của anh có phải là đáp án không?

Trời mới biết, cô thích anh đã bao nhiêu năm?

Nhưng những năm này, cô vẫn không dám nghĩ, càng đừng nói là mở miệng thổ lộ --- cô vẫn cho rằng, cô gái năm đó vẫn còn ở trong lòng anh. Cô vẫn nhớ phản ứng kịch liệt của anh khi gặp chuyện năm đó, nhưng mà có lẽ học tỷ nói đúng, bọn học đã lớn, lúc này mới phát hiện chỉ còn lại đối phương bên cạnh mình.

Mười năm rồi! Đến bây giờ, bên người chỉ còn lại một người như vậy....... Cô thật sự may mắn....... .


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)