← Ch.093 | Ch.095 → |
Editor: Hạ Cẩn
Cửa xe mở ra, Nguyễn Thu Thu ngồi trong xe hoa, cố gắng tự điều tiết cảm xúc để bớt căn thẳng.
Sáng nay còn ngồi tham gia hôn lễ của người khác thế mà đến giữa chiều mình đã làm cô dâu, có thể nói đây là bất ngờ siêu cấp siêu cấp lớn, lớn chưa từng có đối với cô. Tâm trạng Nguyễn Thu Thu vẫn đang rất phức tạp, cô cảm thấy chuyện này chẳng chân thật chút nào ——
Ấy vậy mà cô, sắp gả cho người khác?
Không chọn ngày lành, không tự mình chọn khách sạn, không hề nếm thử đồ ăn xem có hợp khẩu vị không, không có người thân, không viết thiệp mời, không xoắn xuýt đi trang trí phòng cưới, càng không có chuyện chờ mong đến mất ăn mất ngủ.
Nhưng.
Nguyễn Thu Thu đặt tay lên đầu gối áo cưới, cảm xúc mềm mại không tưởng trong lòng bàn tay tựa như đám mây ở phía đám mây, tựa như kẹo đường bị ánh nắng chiếu vào, sắp hóa thành bọt nước rơi xuống mặt đất.
Cô ngửa đầu, cố sức chớp chớp mắt, cố nén nước mắt ngược trở về. Dù là thợ trang điểm có nói mấy món đồ trang điểm họ dùng chống nước vô cùng tốt, cô vẫn sợ làm nhòe mất.
Bác lái xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ôn hòa mỉm cười: "Đừng khóc, lập tức tới ngay."
"Vâng." Nguyễn Thu Thu hít mũi một cái.
Đằng sau xe hoa, đoàn xe thể thao màu đen đi rất quy củ, đều nhịp, người không biết còn tưởng rằng con gái của ông trùm hay là vị đại ca nào đó kết hôn mới bày ra cảnh tượng hoành tráng như vậy. Lúc đỗ chờ đèn đỏ, Nguyễn Thu Thu liếc về phía hai bên đường, mọi người xung quanh đang ồ ạt cầm điện thoại di động lên, da mặt của cô mỏng, chớp mắt cái mặt đã đỏ tới tận mang tai.
Nhìn cách tổ chức rêu rao như thế này, chắc chắn là bọn Đồ Nam dạy Trình Tuyển!
Nếu không phải cô biết người bên ngoài không nhìn thấy mình, Nguyễn Thu Thu chỉ sợ mình sẽ ngồi bệt xuống sàn xe để trốn mất.
Cô đã từng tưởng tượng khung cảnh hôn lễ của mình rất nhiều lần, nhưng xưa nay không ngờ tới, một ngày kia mình sẽ đến với dạng người như Trình Tuyển. Chỉ là mười phút đi xe ngắn ngủi, Nguyễn Thu Thu lại suy nghĩ rất nhiều. Trong đầu cô, ký ức kiếp trước và kiếp này đan xen, cảnh tượng trước mặt càng thêm không chân thật.
Tựa như trần ai lạc định*, cô sắp phải lập gia đình, sắp trở thành vợ của người ta.
* Chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả
Xe hoa chậm rãi dừng lại, bác tài xế cười nói: "Cô Nguyễn, chuẩn bị xong chưa? "
Cô Nguyễn?
Đây là lần đầu tiên ông xưng hô Nguyễn Thu Thu bằng từ để xưng hô với phụ nữ độc thân, Nguyễn Thu Thu ngẩn người, hốc mắt đỏ lên, lại khóc lần nữa.
"Ôi ôi, cô đừng khóc mà, lát nữa còn phải vui vẻ tham gia hôn lễ đó."
Đây là một biệt thự nghỉ dưỡng, ánh nắng thoải mái, tầm mắt khoáng đạt, phong cảnh đẹp không tưởng. Quả nhiên là Trình Tuyển vẫn có cùng một ý nghĩ với cô, không để nhân viên tới công ty đến tới tham gia hôn lễ của bọn họ. Hôn lễ mà Nguyễn Thu Thu luôn mong muốn chỉ là một hôn lễ không quá ồn ào, chỉ cần người nhà và những bạn bè thân nhất tới chứng kiến là đã quá đủ rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Đội xe lần lượt dừng lại phía sau, xếp thành hàng ngũ rất chỉnh tề. Nguyễn Thu Thu quay đầu lại, lái xe của từng dãy thò đầu ra, vẫy tay với cô. Không biết là ai hô câu cô dâu đẹp quá, những người khác sôi nổi cười lên.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên nước da tuyết trắng, tóc đen môi đỏ, thư ký cũng đi xuống từ một chiếc xe, giúp Nguyễn Thu Thu nâng áo cưới.
Lúc này, chỉ có hai người đi lên phía trước.
Là lão Mạnh và vợ lão.
Hai người nhìn Nguyễn Thu Thu từ trên xuống dưới, ánh mắt không dấu nổi sự kinh ngạc. Lão Mạnh sợ hãi than: "Đầu năm nay cô dâu nào cũng đẹp quá đi!"
"Lão Mạnh? Mọi người..."
"Hôm nay, chúng tôi chính là người nhà của cô." Vợ chồng lão Mạnh mặc lễ phục, trang điểm trông rất có tinh thần, thường ngày hai người bọn họ đều ghét nhất kiểu ăn mặc khuôn phép, hôm nay thật sự là lần đầu tiên bọn họ ăn mặc đường hoàng như thế.
Lão Mạnh tiến lên, để Nguyễn Thu Thu khoác tay lão, cười ha hả nói: "Đây cũng là gả con gái."
Nguyễn Thu Thu sững sờ.
"Đừng ngây người thế chứ, hôn lễ sắp bắt đầu rồi." Lão Mạnh ranh mãnh nháy mắt, "Cũng không thể khóc đâu đấy."
Lời Lão Mạnh vừa dứt, Nguyễn Thu Thu liền không kìm được, đỏ cả vành mắt, nước mắt ồ ạt chảy xuống. Sao cô có thể không khóc cơ chứ, đều tại Trình Tuyển cả, làm đám cưới thì phải thật vui vẻ mới phải, sao mọi người đều cứ chọc cô khóc thế, cô nhịn nãy giờ rồi, bây giờ không nhịn được nữa rồi.
Hai vợ chồng Lão Mạnh, còn cả thư ký và bác lái xe nữa cả bốn người đều luống cuống tay chân, vội vàng an ủi Nguyễn Thu Thu, giúp cô lau nước mắt, khuyên cô nín khóc.
Bọn họ càng nói vậy, Nguyễn Thu Thu càng không chịu được, khóc sắp thành người nước mắt luôn rồi.
Mấy người vây quanh cô dâu khuyên cô đừng khóc. Lúc này nếu bị người nào không biết chuyện nhìn thấy, e rằng người ta sẽ tưởng là cô dâu không tự nguyện muốn cưới, bị ép buộc mặc áo cưới mất.
Trời ạ, thật mất thể diện! Đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao có thể khóc bù lu bù loa trước mặt mọi người như thế này?
Nguyễn Thu Thu bối rối, muốn che mặt lại, mọi người lại sợ làm hỏng lớp trang điểm, sửng sốt không cho tay của cô đụng vào mặt, dỗ dành cô như dỗ con nít ba tuổi, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho cô.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một đoạn hồi ức xa xưa. Lúc đó, ba mẹ ly hôn, cô tự mình gắng gượng chống đỡ, thà rằng cắn răng đi làm công cho người ta cũng không muốn lấy tiền sinh hoạt bọn họ cho, cô mệt mỏi nằm trên giường trong phòng không muốn động đậy, cô nghe cô bé bên sát vách ngượng ngùng nói cha mẹ vì muốn chúc mừng sinh nhật cô bé mà chạy từ tỉnh bên cạnh tới, mua cho cô bé một chiếc bánh gato to đùng, muốn mời mọi người sang ăn cùng.
Mọi người vui vẻ bánh gato, Nguyễn Thu Thu lại từ chối nói nói mình đau bụng không muốn ăn, một mình nằm trên giường. Bên tai vang lên tiếng cười đùa, lúc đó cô cũng giống như hôm nay, cố nén nước mắt vào lòng.
Cô không muốn khóc trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay không hiểu cô bị sao nữa, cứ như là tuyến lệ bị vỡ ra vậy, rõ ràng là một chuyện vui, sao lại không khống chế được bản thân như này cơ chứ.
"Cô khoan hãy nói, mấy món đồ trang điểm này chống nước tốt thật này, khóc lâu như thế mà phấn lót không rơi một hạt nào luôn. Lúc về có thể cho người nhà mẹ đẻ là tôi đây xin một ít không ạ?" Lão Mạnh đùa Nguyễn Thu Thu, cô vừa khóc vừa cười.
Cuối cùng cô cũng nín khóc, cố gắng điều tiết lại tâm trạng.
"Thế này mới đúng. Hôm nay xinh đẹp như vậy, nên vui vẻ lên mới tốt." Thư ký cười nói.
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện một chiếc camera từ nãy đến giờ vẫn luôn ghi chép lại từng hành động nhỏ của cô, máy bay không người lái bay vù vù lên trời, ghi lại toàn bộ quá trình hôn lễ.
Tựa như là minh tinh bị phát hiện chuyện xấu, Nguyễn Thu Thu kinh hãi, vội vàng khoát khoát tay: "Không được quay, đoạn này không được quay, mau xuống đây!"
Nếu như để Trình Tuyển thấy cô khóc thảm thiết như thế, nhất định sẽ chế giễu cô đến chết mới thôi. Nguyễn Thu Thu sĩ diện, còn lâu mới bảo Trình Tuyển đi xóa.
Anh quay phim gật gật đầu.
"Được rồi!" Nói xong lại đưa ống kính đến gần hơn nữa, ghi lại các loại biến hóa biểu cảm của Nguyễn Thu Thu một cách rất trực quan.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Chắc có lẽ hôn lễ trên mặt cỏ này đã được chuẩn bị khá lâu. Bọn họ đi qua một con đường mòn, hai bên là rừng cây rậm rạp, Nguyễn Thu Thu cẩn thận kéo áo cưới, tránh cho váy cưới bị vướng vào cành lá nào đó, may là con đường này cũng đủ rộng rãi, đã sớm được sửa sang lại, bọn họ đi vòng vòng vèo một lúc lâu, chỉ cần nhớ đến việc toàn bộ quá trình đều sẽ bị ống kính đi theo ghi lại, Nguyễn Thu Thu lại cố hết sức làm cho mình đoan trang ưu nhã.
Cô đứng thẳng lưng, nhỏ giọng hỏi: "Vẫn chưa đến à?"
Lão Mạnh nhỏ giọng trả lời: "Nhanh thôi, sao thế?"
"Tôi hơi đói bụng, sáng nay ăn ít quá."
Trong rừng bất thình lình vang lên giọng nói thâm thúy của anh quay phim: "Đối thoại cũng quay vào đó nhá."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Bây giờ cô chỉ muốn đuổi người quay phim ra xa xa chút.
Làn gió êm dịu lướt qua gò má, ánh nắng ấm áp tựa như muốn hòa tan lòng người. Dạo gần đây thờ tiết không phải gió thổi phần phật thì là âm u nặng nề, thỉnh thoảng lại mưa li ti, hiếm khi được hôm trời đẹp như này, lúc ở trong đám cưới Bạch Lung, Nguyễn Thu Thu cũng nghĩ nếu như có thể tổ chức hôn lễ ngoài trời thì chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Như thể là có cảm ứng tâm linh vậy, cô và Trình Tuyển lại có cùng ý tưởng mới hay.
Đang miên man suy nghĩ, đường mòn đã hết, tầm mắt bỗng nhiên rộng rãi hẳn ra.
Nơi tổ chức đã sớm được trang trí xong xuôi, Đồ Nam, Phó Tử Trừng, Tiêu Phiền, ba người mặc trang phục phù rể, trịnh trọng đứng đó. Bọn họ nhìn thấy Nguyễn Thu Thu, hai mắt sáng lên, nhịn không được reo hò nói: "Đến rồi đến rồi, cô dâu đến rồi! "
Lúc này trời đã tối dần, mặt trời đã dần lặn xuống, những áng mây nhiễm một màu đỏ cam xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta phải nín thở vì sợ phá vỡ khung cảnh này. Cây trên bãi cỏ được quấn lên những dây đèn led nhấp nháy, không chỉ có vậy, chỗ ngồi, giàn hoa, tất cả đều phát ra ánh sáng, lấp lánh ánh sáng, vài cây hoa đào đã nở hoa, cánh hoa tươi đẹp nhẹ nhàng bay lả tả không khí rồi rơi xuống mặt đất. toàn bộ thế giới trước mắt dường như bị nhuộm bởi ánh nắng xinh đẹp mờ nhạt của mặt trời đang lặn, khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ tự hỏi, đây có phải nhân gian mà họ sống không, hay chăng bọn họ đã đi nhầm vào nào trên thiên đàng rồi?
Thế giới yên tĩnh.
Nguyễn Thu Thu đứng tại chỗ.
Ở phía cuối vầng sáng làm lòng người say đắm này, một bóng người thon dài đứng nguyên tại chỗ, anh nhìn Nguyễn Thu Thu không chớp mắt, thế mà nhất thời quên mất chuyện tiếp theo mình cần làm.
Đồ Nam nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại boss, mau đi lên nào."
Lão Mạnh cũng nhắc nhở Nguyễn Thu Thu: "Đi theo tôi về phía trước."
Nguyễn Thu Thu lấy lại tinh thần, vội vàng cất bước, đứng ở tận cùng vũ trụ, Trình Tuyển cũng bắt đầu cất bước đi về phía cô. Con đường này sao lại dài đến thế, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy, mình đã đi rất lâu rồi mà sao vẫn chưa đến được trước mặt Trình Tuyển.
Cô nâng váy cưới, chạy chậm về phía Trình Tuyển.
Áo cưới màu trắng tựa như đang bay lên, phảng phất như muốn thoát xác thành tiên, biến mất khỏi nhân gian.
Trong tiếng tiếng kinh hô của đám phù rể, Nguyễn Thu Thu không cẩn thận dẫm lên một góc vải, suýt nữa ngã nhào trên đất. Cũng may Trình Tuyển nhanh tay hơn cô, thế giới bỗng nhiên đảo ngược, Nguyễn Thu Thu đã rơi vào lồng ngực của Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu sốt sắng ngẩng đầu, Trình Tuyển hỏi: "Sao thế? Chân có bị thương không?"
Cô bối rối lắc đầu.
Hai người đứng thẳng người lên, Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng hỏi "Tiếp theo phải làm gì vậy?" Nhìn qua, không có người chứng hôn.
Trình Tuyển lấy ra một hộp nhẫn từ trong túi, vẻ mặt bình tĩnh, tựa như đang sắp xếp công việc, nói cho Nguyễn Thu Thu quá trình.
"Tiếp theo, em chỉ cần nói, em bằng lòng."
"Đây không phải là ép mua ép bán sao? Nếu như em nói không bằng lòng thì sao?" Nguyễn Thu Thu bình tĩnh rồi, còn có tâm trạng nói đùa nữa kìa.
Trình Tuyển bình tĩnh nói: "Không cho phép."
Nói rồi anh lấy chiếc nhẫn nam từ trong hộp ra, nói: "Đeo lên cho anh."
Nguyễn Thu Thu: "??? "
Bá đạo đến mức này rồi à?
Đám người vây xem thấy cảnh chú rể lấy nhẫn cưới ra ép cô dâu đeo cho mình, cả đám be like 囧.
Đây chẳng phải là ép cưới à! Ông chủ của bọn họ quá không có tiền đồ!
Nguyễn Thu Thu buồn cười cầm lấy chiếc nhẫn nam. Cô nghiêm trang hỏi Trình Tuyển: "Em sẽ hạn chế không cho anh ăn đồ ăn vặt, sẽ nổi giận vô cớ bất thình lình, sẽ tức giận đánh anh, sẽ khiến anh không được tự do như bây giờ.
Cho nên, Trình Tuyển tiên sinh, anh có bằng lòng gả cho em không?"
Tác giả có lời muốn nói: Tui không viết sai đâu, là gả đó.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |