← Ch.085 | Ch.087 → |
Dư Tương bối rối sờ sờ trán và chóp mũi, cúi đầu nhìn chóp mũi lúc này còn bẩn hơn.
Ninh Miễn bất đắc dĩ cười cười: "Chắc tay cô dính bẩn rồi đó."
"Ừm! Ban nãy dây xích chó cứ quệt xuống đất, không sao không sao đâu."
Dư Tương lấy một chiếc khăn tay từ trong cặp sách ra lau qua loa đám bụi bẩn sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Hết chưa ạ?"
Động tác và biểu cảm của cô không thể tự nhiên hơn được nữa, chút vết bẩn trên mặt lúc này đã được lau sạch sẽ, làn da trở nên trắng nõn cùng với gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều.
Ninh Miễn hơi ngây người.
Quyển Quyển ngẩng đầu lên nhìn chủ của mình, nó đã phải trải qua thời khắc sống c. h. ế. t mới có thể quay trở lại bên cạnh chủ, sao chủ nhân lại không nhìn nó tí nào chứ?
Gâu gâu----
Ninh Miễn bây giờ mới để ý nhìn Quyển Quyển. Trên người nó không có vết thương nào, ngoại trừ bộ lông có chút bù xù, dây xích chó bám đầy bụi do lết người dưới đất, toàn thân chó cưng vẫn như cũ.
"Cô nhìn thấy Quyển Quyển ở đâu vậy?"
Dư Tương chỉ về một hướng và nói: "Lúc em ở trên xe buýt nhìn thấy nó bị đuổi, sau đó lại có hai người đuổi theo nó nhìn dáng vẻ lạ mặt nên em mới xuống chạy theo."
Ninh Miễn cau mày, đưa tay trái xoa đầu con chó: "Hai người đó không làm khó cô chứ?"
"Không, bọn họ không dám làm hại em.
Anh rất lịch sự trịnh trọng nói: "Cảm ơn!"
Dư Tương cười một cách tươi sáng: "Anh Ninh Miễn không cần khách khí với em đâu, em rất là thích Quyển Quyển, cho nên em không muốn nó bị xảy ra chuyện gì không hay, có điều hai người kia thực sự quá ghê tởm, bọn họ còn nói muốn bắt Quyển Quyển để ăn thịt đấy, vậy nên sau này anh phải trông kỹ vào!"
Ninh Miễn ừ một tiếng sau đó cảm thấy có gì hơi sai sai nên đành giải thích: "Tại trong nhà có khách đến chơi sau đó dắt Quyển Quyển đi dạo, ai ngờ bất cẩn khiến Quyển Quyển chạy đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD - monkeyd/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-86. html. ]
Nguyên văn câu nói không đề cập đến chuyện cẩu tử gặp phải chuyện không may, cho nên Tư Dương cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay nhất định có ẩn tình gì đó, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn không hỏi thêm nữa, nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng nói: "Được rồi, bây vật về nguyên chủ rồi, chúng ta về nhà đi."
Nhà của hai người bọn họ ở cùng một phương hướng, Dư Tương đi phía trước, Ninh Miễn và Quyển Quyển đi phía sau, sau đó lại chậm rãi sát lại bên nhau.
"Anh Ninh Miễn này, con chó của anh ở đâu ra vậy? Mẹ nó còn đẻ nữa không?"
Đúng thật là hiện tại cô không có điều kiện để nuôi nhưng đặt hàng trước cũng không vấn đề gì.
Ninh Miễn nhìn phía trước, thấp giọng giải thích: "Mấy năm trước có một người bạn nước ngoài nuôi một con Border Collie, nó sinh chó con rồi chủ đưa cho người khác nuôi, sau đó một người chủ nhận nuôi hai con gặp chuyện không may, thế là đưa chúng sở thú, rồi chúng lại sinh ra cún con, sở thú không nuôi nổi nhiều như vậy nên tôi đành đưa một con về nuôi, nếu như cô muốn nuôi thì đợi cơ tôi giúp cô nghe ngóng xem sao."
Dư Tương cực kỳ mừng rỡ nói: "Thật sao? Nhưng bây giờ em còn chưa thể chăm sóc nổi em đây, ít cũng phải khi em tốt nghiệp đại học xong mới nói được hay không!"
"Ừ."
Anh cũng hiểu cho cô.
"Cảm ơn anh Ninh Miễn."
Dư Tương xoa cái đầu đáng yêu của Quyển Quyển sau đó có chút chảnh chọe lấy le nói: "Hứ, hay cho mày vừa nãy không để ý ta nè, sau này ta cũng có chó rồi nhé!"
Quyển Quyển xuất phát từ tâm thế thoải mái hoàn toàn thà lỏng sự cảnh giác khi ở một chỗ an toàn mà gâu lên một tiếng, rồi cọ cọ lên lòng bàn tay cô.
"Hứ hứ, bây giờ cố ngoan cũng muộn rồi nhá!"
"Gâu gâu"
Dư Tương không thành thật nói, khi nghe thấy nó sủa cô lại xoa đầu nó, có chó ngoan dâng lên vầy không vuốt thì để làm gì chứ?
DTV
Ninh Miễn nhìn thấy vẻ mặt của cô liền bất giác mỉm cười, khi phát hiện ra mình đang cười, anh liền theo bản năng kiềm chế lại chính mình, lại trở về vẻ mặt ôn nhu mà dịu dàng nhưng lại khó gần tới cả ngàn dặm kia.
Khi hai người đi đến cổng Bùi gia, hai người mỗi người đi một ngả, Dư Tương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Thanh Phong mau đưa tới trận gió thanh mát lại đây đi, cảm ơn rất nhiều luôn!"
Nắng tháng tám, rám trái bòng, tháng tám vẫn là tháng nóng đến khó hiểu, thời gian dài như vậy dưới thời tiết này, cô cũng đã hi sinh quá nhiều rồi.
Ninh gia.
Ninh Miễn mang theo con ch. ó trở về, bà Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Con chó này là vật quý giá nhất của Ninh Miễn, bình thường không cho người khác động vào.
← Ch. 085 | Ch. 087 → |