Chương 8
← Ch.007 | Ch.009 → |
Trên mặt Ninh Miễn đều là vẻ lãnh đạm, nâng cổ tay nhìn thời gian: "Hôm nay tôi bề bộn nhiều việc, đã không có thời gian, Duệ Vân, cậu đi chơi cùng các cô ấy nhé?""À, cũng được.
""Tạm biệt.
"Ninh Miễn nói xong liền đi chỗ để xe lấy xe đạp, để lại bóng lưng lạnh lùng, tay dài chân dài đạp xe đạp rất nhanh biến mất ở trong biển người.
Dư Tương nhìn chằm chằm bóng lưng anh thêm một hồi, rất nhanh hoàn hồn, quay đầu phát hiện Dư Lộ đang cẩn thận quan sát cô, tò mò hỏi: "Lộ Lộ, sao em nhìn chị như vậy?""Không, chúng ta cũng trở về nhà nhé?"Khương Duệ Quân không quá vui vẻ: "Các người tất cả đều về nhà bỏ mặc tôi hả! Dư Tương, em không đến nhà ngoại em sao? Chúng ta cùng nhau trở về?"Dư Lộ cuống quít nói: "Bà ngoại ông ngoại hôm nay không ở nhà thì phải, mẹ em nói chờ nào nghỉ mua cho chị gái quà tặng rồi cùng đi.
"Khương Duệ Quân không hiểu mấy cái quy tắt ân tình này, đúng lúc còn lại một mình anh ta quá nhàm chán, cho nên trông mong nhìn về phía Dư Tương, trông cậy vào cô có thể đưa ra một ý kiến hay.
Dư Tương ngại nóng đang muốn đồng ý về nhà, nhưng mà chưa chặt đứt được lời nhắc nhở lạnh lùng của Trường Phong: "Cùng Khương Duệ Quân giữ gìn mối quan hệ, nhiệm vụ ban thưởng chờ một lúc chính cô có thể mua được.
"Hả? Còn là kiểu Tu La Tràng sao?Dư Tương cười tủm tỉm đặt câu hỏi: "Khương Duệ Quân, anh mới vừa nói kéo Ninh Miễn làm tham mưu, là muốn mua thứ gì sao? Làm xong chưa, nếu như xong rồi chúng ta chỉ có thể về nhà.
"Khương Duệ Quân thở dài một tiếng: "Đương nhiên chưa làm xong, chúng tôi ban đầu muốn đi chợ đồ cũ, nhưng mà anh Miễn nói muốn đến cửa hàng mua sách trước, ài không đúng, làm sao anh ấy ngay cả sách cũng không mua đã đi rồii?"Dư Tương nhớ lại dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo của Ninh Miễn lúc nãy, tạm thời không có kết luận, mà là cười nói: "Vậy tôi và anh đi chợ đồ cũ thử đi, tôi đang muốn đi dạo chung quanh.
""Hả? Được!"Dư Lộ lộ vẻ mặt khó xử: "Chị, Duệ Vân, hai người đi chơi đi, buổi chiều em còn có việc phải làm, chị, đây là chìa khóa trong nhà.
""Vậy được.
"Dư Lộ giẫm lên giày cao gót đi về phía trạm xe buýt, lúc sắp rẽ vào ngã rẻ chợt quay đầu nhìn, hai người kia còn đang nói chuyện, Dư Tương còn mang vẻ mặt tươi cười, trong mắt cô tràn đầy đùa cợt, Khương Duệ Quân mắt cao hơn đầu, bên trong lạnh bên ngoài nóng, không kiên nhẫn nhất đó là ứng phó với người sống, Dư Tương còn muốn cùng anh ta đi chơi riêng.
.
.
Bên này, mặt trời càng ngày càng gắt.
Dư Tương đưa tay che khuất ánh nắng chướng mắt nhìn xem phương hướng: "Khương Duệ Quân anh dẫn đường, đi thôi.
""Được.
"Chợ đồ cũ bán đồ dùng trong nhà đã qua sử dụng, đa số là đồ cổ ngọc khí, mua rẻ bán đắt, Yến Thành là Cố Đô, cổ vật lưu truyền xuống nhiều vô số kể, mà bây giờ đang vào thời kì đổi mở, chính sách các nơi đều nới lỏng, thị trường đồ cũ yên lặng lại náo nhiệt lên.
"Tại sao anh muốn để Ninh Miễn cùng anh đến chợ đồ cũ làm tham mưu vậy?""Hai ngày trước anh ấy đi ngang qua chợ đồ cũ mua một miếng ngọc bài không đáng tiền, ông nội của tôi nói đó là đồ chơi mấy trăm năm trước, thích ghê gớm, tôi cũng muốn kiếm được thứ gì đó tốt để ông tôi phải lau mắt mà nhìn.
"Dư Tương nhìn hàng quán kề nhau rực rỡ muôn màu, thành thật nói: "Nói nghe thì dễ.
"Đáy mắt Khương Duệ Quân hiện lên vẻ không kiên nhẫn, giáo dưỡng tốt đẹp khiến anh ta lập tức khôi phục dáng vẻ tươi cười vừa rồi, cũng phiền muộn nói: "Đúng vậy, cho nên tôi đang phát sầu đây.
""Vậy anh cũng cần mua ngọc bài sao?""Chưa biết nữa.
"Đồ cũ bày ra quả thật có chút đồ tốt, nhưng mà chủ quán cũng không phải người không biết hàng, cùng nhau nhìn thấy một miếng ngọc bội ôn nhuận thì chào giá hơn hai trăm đồng, hai người bọn họ căn bản không bỏ ra nổi số tiền đó, bát sứ sứt mẻ bên cạnh cũng không rẻ, đi đến năm sáu cái quầy hàng, bước chân của hai người đã không đồng đều nữa, Khương Duệ Quân bị tụt ở đằng sau, Dư Tương cầm lấy tấm gương bị vỡ.
Là một cái gương tròn cầm tay của con gái, đằng sau khắc nhánh cây lựu, thoạt nhìn là làm bằng đồng, bảo thạch khảm nạm đã sớm không thấy tung tích, gương đồng cũng đã mơ hồ không rõ, không nhìn thấy bóng người.
Chủ quán lập tức đến hỏi: "Cô gái, thích tấm gương này hả?"Dư Tương: Kêu gọi Trường Phong, giúp tôi nhìn xem hai loại đồ vật, đây là nhiệm vụ cần.
Trường Phong: Bên ngoài làm bằng đồng, bên trong là vàng ròng, thuộc về sản phẩm thời nhà Đường của thế giới này.
""Không thích lắm, thiếu nhiều thứ quá.
""Ngài cũng không nhìn xem đã trải qua bao nhiêu năm, nếu như cái gì cũng không thiếu vậy khẳng định đã đưa đến nhà bảo tàng rồi, còn có thể để ở chỗ quầy hàng của tôi ư?""Bao nhiêu tiền vậy?""Mười đồng.
"Dư Tương lập tức để lại chỗ cũ: "Tôi vẫn nên đừng sờ hỏng của ngài thì hơn, ngài nhìn xem đi, không hề động vào.
".
← Ch. 007 | Ch. 009 → |