← Ch.064 | Ch.066 → |
<images>
Trình Diệc Nhiên đứng một bên nghe được thì hơi sửng sốt. Thì ra Hoàng thượng cùng Diêu Quý phi ở chung như vậy, chẳng trách dân gian nói bọn họ không khác gì phu thê bình thường. Cũng không biết mẹ đẻ của Nhị Hoàng tử có phải là Diêu Quý phi hay không. Nàng âm thầm suy nghĩ, nếu đúng là Diêu Quý phi, phụ mẫu đều muốn kiểm tra thư đồng cũng hợp lý.
Nàng đang suy nghĩ lung tung chợt nghe Hoàng đế nói: "Trình Diệc Nhiên, ngươi đợi lát nữa rồi đi gặp Nhị Hoàng tử. Đã làm thư đồng cho hắn thì cần cù chăm chỉ một chút, mang lại tác dụng của thư đồng..."
Trình Diệc Nhiên nghiêm túc nghe, liên tục vâng dạ.
Hoàng đế lại miễn cưỡng căn dặn thêm mấy câu mới phất tay để người ta dẫn nàng đi gặp Nhị Hoàng tử.
Trình Diệc Nhiên yên lặng thở ra một hơi, thi lễ rời đi.
Hoàng thượng cùng Diêu Quý phi đều ngoài dự liệu của nàng, thái độ của hai người xem như hòa ái thân thiết, cũng không làm nàng khó xử. Hiện tại nàng chỉ hy vọng Nhị Hoàng tử dễ nói chuyện.
Lâm công công, người vẫn luôn dẫn đường cho nàng nhỏ giọng nói: "Trình công tử, Hoàng thượng sắp xếp Nhị điện hạ ở Hành Văn Các đọc sách, chúng ta trực tiếp đi qua đó chứ?"
Trình Diệc Nhiên vội nói: "Làm phiền công công, công công dẫn đường đi."
Nghe nói Nhị Hoàng tử đọc sách tại Hành Vân Các, trong bụng nàng cảm thấy hơi kỳ quái, cái này cùng với tin tức thu được trước đó không giống nhau.
Đi càng gần đến Hành Vân Các, Trình Diệc Nhiên càng căng thẳng hơn, cuối cùng nhịn không được mà nhìn Lâm công công, hỏi dò: "Công công, ta mạo muội hỏi một chút, Nhị điện hạ..."
Nàng cắn răng một cái, đem lời "Tính tình của Nhị điện hạ như thế nào" trên khóe miệng chuyển thành "Hành Vân Các mà Nhị điện hạ đọc sách, có còn xa lắm không?"
Lâm công công mỉm cười: "Trình công tử đừng vội, sắp đến, sắp đến rồi."
Trình Diệc Nhiên chậm rãi phun ra một hơi thở, trong lòng tự nhủ, nàng biết là không vội, nhưng bản thân nàng lại đang căng thẳng, nàng muốn biết vị Hoàng tử sau này mình sẽ học chung đến tột cùng là người như thế nào.
Hôm nay đi gặp Hoàng đế, Trình Diệc Nhiên vẫn không thể hiểu, nàng có tài đức gì mà Hoàng đế đã biết rõ nàng là nữ tử còn ban cho nam trang, ra lệnh nàng làm thư đồng cho Nhị Hoàng tử.
Lâm công công nhìn Trình Diệc Nhiên, bỗng cười nói: "Trình công tử đừng nên căng thẳng, tính tình của Nhị điện hạ rất ôn hòa, săn sóc."
Trình Diệc Nhiên "Ừ" một tiếng, nhưng bất an trong lòng thật lâu vẫn không thể tiêu tán.
Rốt cuộc thấy được ba chữ to "Hành Vân Các", chào hỏi thủ vệ bên ngoài cửa xong, bọn họ đi vào.
Nghe được luận điệu quen thuộc, Trình Diệc Nhiên chợt cười một tiếng, tâm tình khoan khoái hơn rất nhiều. Dù là giờ học của phu tử trong cung thì cũng là giờ học.
Lâm công công nói nhỏ: "Người này hơn phân nửa là Bạch đại nhân."
"Bạch đại nhân?" Trình Diệc Nhiên liền giật mình, rất nhanh kịp phản ứng là ai, "Là Bạch đại nhân Bạch Thanh Tùng sao? Ta đã đọc qua sách luận của ông ấy."
Từ trước nàng đã biết, vì Nhị Hoàng tử mà Hoàng đế mời ba vị đại nho, trong đó có Bạch đại nhân Bạch Thanh Tùng. Nàng ở thư viện Sùng Đức, may mắn được đọc qua văn chương của Bạch đại nhân, ngôn từ sắc bén, quan điểm đặc biệt để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.
Vừa nghĩ đến tương lai mình có thể nghe Bạch đại nhân giảng bài, Trình Diệc Nhiên không khỏi có chút hưng phấn.
Vào hoàng cung làm thư đồng cũng không phải không bổ ích.
Bạch đại nhân đang giảng bài, bọn họ không thể quấy nhiễu nên đứng chờ bên ngoài.
Ước chừng hai khắc đồng hồ, giọng nói của Bạch đại nhân hạ thấp xuống. Không lâu sau, cửa bật mở, một nam tử trung niên với khuôn mặt gầy gò bước ra.
Tinh thần Trình Diệc Nhiên chấn động, vội vàng thi lễ: "Trình Diệc Nhiên bái kiến Bạch đại nhân."
"Đây là..." trên mặt Bạch đại nhân lộ ra vẻ nghi ngờ nhưng rất nhanh đã mỉm cười, "Ngươi là thư đồng của Nhị điện hạ?"
Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Vâng ạ."
"Có thể làm thư đồng cho Hoàng tử, chắc hẳn có chỗ hơn người." Bạch đại nhân trầm ngâm nói, "Ta nghe nói trước kia ngươi đọc sách ở thư viện Sùng Đức. Trong thư viện, ngoài trừ Đỗ Trạng nguyên thì học vấn của ngươi là tốt nhất."
Trình Diệc Nhiên thầm giật mình, vội vàng xua tay: "Không đâu, học trò trong thư viện giỏi hơn ta rất nhiều. Học vấn của ta cũng không tính là tốt lắm."
"Có đúng không? Nếu thực sự giống như những gì ngươi nói, vậy tại sao lại chọn ngươi làm thư đồng cho Hoàng tử?" Bạch đại nhân cười nói.
Trình Diệc Nhiên tự nhủ, ta cũng không biết mà. Nhưng trong lòng nàng biết lời này không thể nói ra. Suy nghĩ của nàng vừa thay đổi, mang theo vài phần không xác định: "Chắc có lẽ vì ta tương đối chăm chỉ?"
Bạch đại nhân hơi ngạc nhiên, sau đó ha ha cười một tiếng. Ông lắc đầu, không nhận xét gì về câu trả lời của Trình Diệc Nhiên, nhanh chân bước đi.
Trình Diệc Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng kia một hồi, mãi cho đến khi biến mất không còn nhìn thấy nữa, nàng mới thu hồi lại ánh mắt.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Trình Diệc Nhiên chưa kịp quay người đã thấy Lâm công công khom người hành lễ: "Bái kiến Nhị điện hạ."
Trái tim Trình Diệc Nhiên vọt lên cổ họng, nàng không cần quay đầu lại cũng biết là Nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn. Nàng không chút nghĩ ngợi, vội vàng xoay người, cúi đầu hành lễ: "Bái kiến Nhị điện hạ."
Đáp lại nàng là chỉ là một khoảng im lặng thật dài.
Sự im lặng này làm cho Trình Diệc Nhiên cảm thấy bất an. Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ nhưng vẫn muốn duy trì tư thế hành lễ, động cũng không dám động.
Nàng cúi đầu, khóe mắt có thể nhìn thấy được một mũi giày màu đen. Lại nhìn lên, là vạt áo của một bộ trường sam màu đen. Hoa văn trên vạt áo như ẩn như hiện cực kỳ tinh xảo.
Cũng không biết vị Nhị Hoàng tử có thật sự giống như Lâm công công nói không, là một người tử tế phúc hậu với hạ nhân.
"Miễn lễ."
Giọng nói sạch sẽ mát lạnh, chậm rãi vang lên.
Nhưng Trình Diệc Nhiên nghe vào tai lại cảm thấy suýt chút nữa hồn phi phách tán.
Giọng nói này? Giọng nói này! Sao lại giống với giọng Tô Lăng đã khắc sâu trong ký ức nàng đến vậy.
Trong nháy mắt, Trình Diệc Nhiên cứ tưởng mình nghe nhầm.
Một thiếu niên mặc y phục màu đen, mặt mày thanh tú kia là gương mặt nàng thật sự quen thuộc. Ánh mắt hai người chạm nhau, khóe môi cậu hơi cong lên, lộ ra ý cười cực mỏng.
Đôi tay cậu chắp sau lưng, cười như không cười: "Trình Diệc Nhiên?" "A?" Trình Diệc Nhiên mờ mịt, lên tiếng, "Tô..."
Nàng kịp thời im lặng, động tác kế tiếp chính là véo mu bàn tay mình.
Đau.
Cho nên, là thật?
Tô Lăng và Nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn có khuôn mặt giống nhau?
Hay bọn họ là cùng một người?
Đầu óc Trình Diệc Nhiên choáng váng, trong lòng rối bời. Nàng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như thời gian đang dừng lại.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Là ảo giác của nàng? Không phải. Trên đời này không có khả năng có hai người giống nhau đến vậy. Giọng nói, tướng mạo của Tô Lăng nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Vậy, đây không phải là Nhị Hoàng tử?
Trình Diệc Nhiên lẩm bẩm nói: "Nhị Hoàng tử?"
Thiếu niên trước mặt nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp lại.
Trình Diệc Nhiên càng kinh ngạc hơn.
Tô Lăng là Nhị Hoàng tử?!
Không có khả năng. Nàng nhớ rất rõ, tên của Nhị Hoàng tử là Tiêu Cẩn, mà Tô Lăng, Tô Lăng đã từng nói mình có một cái tên, là Tô Lăng Thâm, nhưng đây chẳng phải cậu ấy theo họ mẹ hay sao? Hơn nữa Tiêu Lăng Thâm cũng không phải Tiêu Cẩn.
Nàng cảm thấy đầu mình giống như không theo kịp.
Tô Lăng và Nhị Hoàng tử sao có thể cùng là một người được?
Tại sao có thể như vậy?
....
Thần sắc Trình Diệc Nhiên thay đổi mấy lần, nội tâm cực kỳ khiếp sợ.
Thiếu niên mặc huyền y nhìn về phía nàng vẫy tay một cái: "Đến đây."
Trình Diệc Nhiên rõ ràng nghe được nhưng dưới chân giống như bị mọc rễ, không thể nhúc nhích.
Khiếp sợ còn chưa tan đi, nàng hậu tri hậu giác nghĩ đến lần gần nhất gặp mặt Tô Lăng. Hơn hai tháng trước, mùng bốn tháng Năm, là sinh nhật 16 tuổi của Tô Lăng.
Bọn họ ở rừng bia, nói ra hết hiểu lầm, tan rã trong không vui.
Biểu cảm của Tô Lăng vào lúc ấy bỗng xuất hiện trong lòng khiến Trình Diệc Nhiên cả kinh, dường như kinh ngạc cùng vui mừng bị sợ hãi cùng xấu hổ thay thế. Nàng không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
Ý cười trên bờ môi thiếu niên ngưng đọng trong nháy mắt. Ánh mắt cậu chìm xuống, dứt khoát tiến lên hai bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cậu vươn tay, chậm rãi thở ra một hơi ấm ức: "Đến đây, ta dẫn nàng đi xem nơi sau này chúng ta đọc sách."
Giờ phút này Trình Diệc Nhiên vẫn chưa thể sắp xếp được mạch suy nghĩ, nàng nhìn chằm chằm bàn tay đang duỗi ra trước mặt, trước mắt không kiềm được hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Bọn họ nắm tay, ôm nhau... nhưng khi đó nàng nghĩ cậu ấy là nữ tử.
Ánh mắt Trình Diệc Nhiên trốn tránh, cũng không đưa tay ra mà lui lại một bước, khom người hành lễ: "Vâng."
Mặc dù Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt soi thẳng vào trên người nàng. Nỗi lòng nàng phức tạp, có vui mừng, có sợ hãi cũng có ngoài ý muốn, có kinh ngạc, có tiếc nuối cũng có buồn vô cớ....
Những hình ảnh mà nàng mô phỏng trong đầu chẳng có cái nào dùng được.
Tô Lăng là Hoàng tử, mà nàng lại xem một Hoàng tử thành cô nương. Hiện tại cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng phải trở thành thư đồng của cậu ấy...
Lúc trước Trình Diệc Nhiên cũng đã nghĩ đến cảnh tượng trùng phùng của bọn họ nhưng không ngờ khi bọn họ gặp nhau lại là thế này.
Tô Lăng nhìn nàng chằm chằm, im lặng một hồi mới nói: "Đi thôi." Cậu đi hai bước, thấy Trình Diệc Nhiên thật sự đi theo sau, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, quay người dặn dò cung nhân trong điện: "Các ngươi lui xuống đi, không cần ở lại đây."
"Vâng." Cung nhân trong điện vâng lời lùi ra phía sau.
Tận mắt nhìn thấy bọn họ lui ra theo lời giao phó của Tô Lăng, một Lúc lâu sau Trình Diệc Nhiên mới hồi phục tinh thần, rốt cuộc cũng tiếp nhận chuyện Tô Lăng là Hoàng tử.
Nàng đi theo Tô Lăng, giống như trước đây bọn họ đến kho sách hay rừng bia vậy.
Thế nhưng nàng nghĩ, rốt cuộc thì bọn họ vẫn không thể trở lại làm bạn bè như trước kia.
Dù Tô Lăng có tha thứ cho nàng, bọn họ cũng không thể quay về lúc trước.
Kết luận này khiến n. g. ự. c Trình Diệc Nhiên nhói đau, khoang mũi cũng chua xót.
Người bạn tốt nhất của nàng trong quá khứ, bây giờ khoảng cách giữa hai người không chỉ là một bầu trời.
Trong vô thức, Trình Diệc Nhiên đã đi theo Tô Lăng vào trong điện.
Bước chân Tô Lăng dừng lại, Trình Diệc Nhiên đang xuất thần không kịp dừng, suýt chút nữa là đụng vào lưng cậu.
Trong lòng nàng run lên, vội vàng lui về sau một bước dài.
Thân thể Tô Lăng hơi ngả về đằng trước, cánh tay dài đưa ra choàng qua đầu vai nàng, hướng ra sau lưng nàng, khuôn mặt anh tuấn ngay trước mặt Trình Diệc Nhiên, ngay cả tiếng hít thở của cậu cũng có thể loáng thoáng nghe thấy.
Tô Lăng bỗng nhiên tới gần, Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc, đôi mắt chậm rãi chuyển, trái tim như lỡ một nhịp.
"Kẽo kẹt" một tiếng, tay phải của Tô Lăng khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |