Vay nóng Tima

Truyện:Xà Công Tử – Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!! - Chương 055

Xà Công Tử – Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Trọn bộ 145 chương
Chương 055
Hôm nay dừng ở đây
0.00
(0 votes)


Chương (1-145)

Siêu sale Lazada


Vì để cho mình có thể tiếp nhận, nàng dũng cảm cởi váy ra, nhìn thẳng vào gương mặt ngây thơ của hắn, nàng bỗng giật mình, tựa hồ thấy được một đôi mắt xanh thăm thẳm, sau lại liền biến mất không thấy, nàng tưởng bản thân bị ảo giác, định thần lại, đem áo cất đi.

Hiện tại là mùa hạ trời nóng bức, cho nên mặc dù toàn thân xích lõa mà nàng cũng không cảm thấy lạnh, nàng đưa tay ôm lấy hắn vào lòng, nàng lại rất kinh ngạc vì thân thể lạnh lẽo của hắn khiến cho da thịt vốn đang vô cùng nóng của nàng cảm thấy có chút mát mẻ khoan khoái.

"Ừ, nhưng mà tỷ tỷ đã rất buồn ngủ, nên không thể chơi với đệ quá lâu."Nàng gật đầu một cái, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng, nếu như là bị người khác tỷ như Đông Công Doãn quấn lấy, nàng đã sớm cho hắn một trận. Nhưng Lộ Nhi mới có mấy tuổi, hắn cái gì cũng không hiểu, bản thân nàng cũng vô cùng đau lòng cho thân thế của hắn, cho dù cảm thấy có một chút kỳ lạ, cũng cứ để cho bản thân cố gắng tiếp nhận.

Có được sự đồng ý này của nàng, Lộ Nhi tất nhiên vô cùng vui vẻ, tất cả đều diễn ra theo kế hoạch của hắn.

"Tỷ tỷ, tỷ giống như là người thân của Lộ Nhi, ca ca của Lộ Nhi đã từng nói qua, nếu thật lòng thương yêu đệ, sẽ đánh đệ, mắng đệ, cũng sẽ rất thương đệ, mà tỷ tỷ chính là người mà Lộ Nhi thích nhất, bởi vì tỷ là thật lòng yêu thương đệ." Nói những lời này ngay cả hắn cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn duy trì nét mặt tươi cười, hắn đưa tay nhỏ bé lên nơi mềm mại của nàng nhẹ nhàng cọ xát xoa nắn.

Vốn là Kim Bảo Nhi có chút ngượng ngùng, vừa nghe hắn nói như thế, trong chốc lát hốc mắt nàng ươn ướt, bởi vì mẫu thân cũng đã từng nói những lời này với nàng, nàng lại rơi vào trong ký ức, lại không có chú ý đến cử chỉ quen thuộc kia của hắn.

Hắn nhẹ nhàng cắn lấy nơi đầy đặn mềm mại, đầy hấp dẫn của nàng, hắn trêu đùa vài cái, thì phát hiện thân thể đang ôm mình cũng không có phản ứng gì, mềm nhũn, tựa hồ để mình tùy ý vê tròn nắn dẹt, hắn cảm thấy kỳ quái liền đưa mắt nhìn nàng, lại bị hốc mắt phiếm hồng của nàng làm cho hoảng sợ.

"Tỷ tỷ, tỷ khóc sao?" Hắn nâng bàn tay nhỏ bé chạm vào nước mắt ẩm ướt trên má nàng, lại cảm nhận được một hơi thở ấm áp.

Ý thức được hắn đang chạm vào mình, Kim Bảo Nhi lấy lại tinh thần, lấy tay gạt đi nước mắt, lắc đầu nói:

"Tỷ chỉ là nhớ tới lúc mình còn nhỏ, bình thường bướng bỉnh giống như LộNhi, nhưng mà, ít nhất ta còn có thể nhớ được hình dáng của mẫu thân, còn Lộ Nhi cái gì cũng không nhớ được." Nàng cũng cực kỳ dịu dàng dùng năm ngón tay cầm lấy bàn tay mềm mại tinh tế của hắn.

Ở cả Kim gia, nàng không nghĩ tới người mà nàng có thể tâm sự, chỉ có hắn, một hài tử năm tuổi.

"Tỷ là vì đệ mà đang khổ sở sao?" Đôi mắt màu đen của hắn hiện lên một tia sáng kỳ lạ, giống như ánh sao băng biến mất trong bầu trời đêm đen.

"Không phải, Lộ Nhi là một hài tử rất kiên cường, tỷ tỷ thật sự vui mừng cho đệ, cho nên ta đây không phải đang khóc, mà là vui mừng, là vui mừng." Nói xong, nước mắt của nàng lại tự nhiên chảy xuống, giống như sương mai buổi sáng, bao la mờ mịt, sương sớm tụ lại thành hạt châu trong suốt rơi xuống, Lộ Nhi cuống quýt dùng lòng bàn tay hứng lấy.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn đang hứng lấy nước mắt nàng, Kim Bảo Nhi không khỏi nín khóc cười rộ lên một tiếng.

Rốt cuộc là nữ nhân này làm sao vậy, vừa khóc vừa cười, chẳng lẽ hôm nay lời nói của hắn làm nàng kích động đến nỗi điên rồi phải không? Hắn nghi ngờ sờ sờ chân mày, nước mắt trong tay hắn vì vậy mà lóe ra nhiều vệt nhỏ sáng bóng xinh đẹp, hai tay hắn dời đi, những vệt nước chảy xuống thấm vào chăn đệm, biến mất, không hiểu sao hắn lại rũ mắt xuống, người ngẩn ra.

"Lộ Nhi, tỷ tỷ thật sự không khóc." Nửa khắc sau, nàng cũng không thấy hắn nói gì, nàng lại cảm thấy sốt ruột, vội kéo tay nhỏ bé của hắn chạm vào ngực mình, không nghĩ tới, hắn lại nhẹ nhàng rút tay ra, điều này làm nàng cảm thấy khó hiểu.

"Hôm nay tới đây thôi, tỷ tỷ, Lộ Nhi mệt mỏi muốn ngủ". Hắn ngáp một cái thật to, lộ ra cả hàm răng sáng bóng."Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau ngủ thôi."Đôi tay của hắn cứ vậy mà tự nhiên ôm lấy eo nàng, thân thể nhỏ nhắn liền ngả xuống, mi mắt đóng chặt, hình như là vì rất mệt mỏi mà ngủ say.

Người này, nàng còn tưởng rằng hắn đang vì nàng mà khổ sở, thì ra là vì... Nàng nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của hắn.

"Đúng là một tiểu hài tử đáng yêu!"Nàng nỉ non cúi người xuống, ôm lấy hắn, cũng nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười ngọt ngào.

Chỉ là, lúc nàng vừa nhắm mắt, cũng là lúc một đôi mắt khác màu lam đang từ từ mở ra, nhìn đến gương mặt đang ngủ say, hắn như nghĩ đến đều gì, thật lâu cũng không đi vào giấc ngủ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-145)