Mỹ nhân tâm kế
← Ch.021 | Ch.023 → |
Dưới ánh trăng đong đưa tán trúc rung động xào xạc, ẩn hiện hình bóng lá cành nghiêng nghiêng, bao phủ hai bóng dáng trên con đường nhỏ.
"Ngươi còn dám nói, để cho ngươi trông chừng xà yêu, vậy mà lại ngủ quên, ngươi nói đi, có phải xà yêu kia cho ngươi lợi lộc gì rồi không?" Lão đạo sĩ tức giận hò hét nhéo nhéo lỗ tai của tiểu đạo sĩ Bình Sinh, làm cho rượu trong miệng văng tứ tung.
Không che chắn lỗ tai, hai tay của Bình Sinh lại thần tốc bịt kín mũi, dùng miệng hít vào.
Sư phó không uống rượu còn có hình tượng, nếu uống rượu quả thật giống yêu ma hóa thân, mà chính mình luôn vô duyên vô cớ bị xui xẻo.
"Ôi, sư phó, hình như phía trước có người?" Hắn thành công dời ánh mắt của lão đạo sĩ đi, lỗ tai cũng từ từ bị buông ra.
Đêm hôm khuya khoắt lại có người chạy ra ngoài? Lão đạo sĩ lung la lung lay đi về phía trước một đoạn, tầm mắt mơ hồ rốt cuộc nhìn rõ phía trước quả thật có một bóng dáng xinh đẹp ngã ngồi dưới đất, hai mắt đẫm lệ đang xoa xoa chân.
"Là một nữ nhân?" Lão đạo sĩ thoáng chút đăm chiêu nhìn quanh bốn phía, "Bình Sinh, ngươi đi lên xem có phải nàng cần giúp đỡ gì không."
Nhìn thấy nữ nhân, Bình Sinh thật sự có chút lo lắng, đêm hôm khuya khoắt ở nơi này cực kì dễ gặp người xấu hoặc bị thú vật tấn công, hắn cuống quýt bước lên phía trước, ngồi xổm người xuống.
"Cô nương, nàng bị thương sao?" Nhìn thoáng qua một chút, hắn nhất thời sửng sốt.
Nữ tử này đẹp như áng cầu vồng, hai mắt rưng rưng ướt át, da thịt tuyết trắng dưới ánh trăng lại trong suốt óng ánh, dáng người lả lướt ngồi dưới tán trúc, hình như có chút sợ hãi.
"Cô nương, đừng sợ, ta và sư phó đều là đạo sĩ ngao du tứ bể, không phải là người xấu. Chân nàng hình như bị thương, không bằng để cho sư phó của ta xem thử." Nói xong, Bình Sinh đứng dậy nâng đỡ nàng qua chỗ lão đạo sĩ.
Tiểu tử ngốc này, ngày thường mình ngủ ở trên cành cây hắn cũng không thèm để ý, mà giờ nhìn thấy mỹ nhân lại nhanh chóng nâng đỡ, đúng là tuổi trẻ mơ xuân! Trong lòng lão đạo sĩ thầm mắng, nhưng vẫn nhích thân thể đang dựa vào thân cây, lắc lư đi tới.
"Làm phiền sư phó rồi." Thanh âm yếu ớt của nữ nhân truyền đến, hình như nàng hơi xấu hổ cúi đầu, kéo vải che chân ra, lộ ra một khối da thịt sưng đỏ, giống như bánh mỳ.
"Làm phiền sợ là không nhận nổi", lão đạo sĩ đột nhiên lạnh lùng nói, "Súc sinh lớn mật, mới vừa biến thành hình người đã dám ra đây hại người, còn không mau nhận lấy cái chết!" Kiếm gỗ đào sau lưng một tay kéo ra, muốn đâm tới.
Ai ngờ, nữ tử này bị hoảng sợ, dùng chân bị thương khẽ đạp, nhanh chóng trốn bên cạnh Bình Sinh, hai tay níu chặt ống quần của hắn, đáng thương tội nghiệp cắn môi dưới.
"Sư phó, người dọa nàng rồi." Bình Sinh cũng bị lời của lão đạo sĩ dọa sợ, nhưng thấy bộ dáng yếu ớt và nhỏ bé của nàng, nhìn thế nào cũng không giống yêu quái: "Người nhìn xem, chân nàng bị thương lại bị ngươi dọa giật mình như vậy, đến lúc đó làm sao ăn nói với người nhà họ?"
"Người trong nhà? Ngươi hỏi xem nhà nàng ta ở đâu, đêm hôm khuya khoắt một nữ tử ở nơi hoang dã này, không phải yêu quái thì là gì?!" Cảm giác say rượu lên tận miệng, hai mắt lão đạo sĩ càng mơ hồ, kiếm gỗ đào giơ lên đắn đo phương hướng.
Kỳ lạ, vừa rồi còn cảm giác được mùi của xà yêu ngàn năm kia, tuy là mỏng nhưng có còn hơn không, mà bây giờ lại hoàn toàn biến mất. Mà trước mắt đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân, nhìn tướng mạo diêm dúa lắng lơ mang theo yêu khí, không phải yêu quái thì là gì? Chỉ có điều tên đồ đệ đần độn này lại trúng mỹ nhân tâm kế. Thế cũng tốt, hắn cũng đang muốn xem xem nàng ta có phải là xà yêu ngàn năm kia biến thành hay không, trước hết không ra tay độc ác.
"Đúng rồi, nhà nàng ở đâu? Chúng ta đưa nàng trở về." Bình Sinh cho rằng sư phó uống rượu nói mê sảng, huống hồ nếu là ngày thường đụng phải yêu quái thì kiếm gỗ đào của hắn đã sớm chém xuống.
"Phía sườn núi..." Nữ tử tựa hồ ỷ lại vào hắn, dùng tay chỉ về hướng đó, nhỏ giọng nói, đôi mắt lại đảo qua mặt hắn thẹn thùng cúi đầu: "Chỉ vì đến đây thăm người thân, trên đường lại bị thương ở chân, đa tạ tiểu đạo sĩ."
Nàng ôn nhu đưa tay đặt vào trong tay tiểu đạo sĩ, thấy hắn ngẩn người, không khỏi rũ rèm mắt xuống, giống như thẹn thùng.
Nhưng đôi mắt nàng lại hiện lên vẻ giảo hoạt, vụng trộm lườm một chỗ tối trong rừng trúc, cặp mắt màu lam kia đang từ xa xem màn kịch vui này.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |