← Ch.047 | Ch.049 → |
Trước khi Chuột Đồng tới, Lục Chung đã bỏ thuốc mê vào nước cho Phan Lôi uống.
Như vậy có thể để Phan Lôi nghỉ ngơi tốt hơn.
Nhưng chẳng biết có phải trùng hợp không, khi Chuột đồng nói muốn giải quyết Tô Giác, trong lúc ngủ Phan Lôi bỗng lẩm bẩm nói mớ.
"Hươu... Hươu ngốc... đừng... đừng... đừng đánh người... em... em sợ..."
Ánh mắt Lục Chung trở nên âm trầm thoáng nhìn người phụ nữ trên giường, do dự một chút mới xua tay.
Chuột Đồng có phần không cam lòng, dễ dàng buông tha cho kẻ địch không phải là tác phong của Lục Chung, "Lão đại, việc này..."
Chuột Đồng còn tính nói gì thêm, Lục Chung đã sải bước tới bên cạnh Phan Lôi. Anh ở mép giường từ trên cao nhìn người phụ nữ đang say giấc, trên mặt toát ra sự dịu dàng trước nay chưa từng có.
Thế là, Chuột Đồng chẳng nói nữa.
Vì hắn biết, hắn có nói cũng vô ích.
Song, từ nay về sau bất cứ thời khắc nào Lục Chung cũng thấy hối hận khi không ra tay ngoan độc với Tô Giác.
Sau khi Phan Lôi nằm viện, Tô Giác rảnh rỗi sẽ chạy qua đây.
Hắn là người đàn ông ôn hòa khéo nói, tuy Phan Lôi muốn giữ khoảng cách với Tô Giác, nhưng chung quy Tô Giác vẫn lấy vai trò một người anh trai, cực kỳ dịu dàng với cô.
Phan Lôi hận không thể quyết tâm đuổi Tô Giác đi, lúc thấy sắc mặt Lục Chung càng ngày càng khó coi, Phan Lôi biết nhưng không có cách nào lừa gạt được.
Hôm nay, Phan Lôi và Lục Chung nhắc tới chuyện xuất viện.
Về tới nhà, lẽ nào Tô Giác còn chịu khó thế ư?
Nghe được tin tức này, cuối cùng Lục Chung cười tươi rói mấy ngày liên tiếp.
Lục Chung làm thủ tục xuất viện, Phan Lôi ở trong xe chờ Lục Chung.
Đợi nửa ngày, Lục Chung vẫn chưa tới.
Phan Lôi bèn khập khiễng ra khỏi bãi đỗ xe.
Cô thật không ngờ, bên ngoài bãi đỗ xe, cô lại gặp Tô Giác.
Tô Giác bị Lục Chung giẫm đạp trên mặt đất.
"Lục Chung, tính cách kiểu này của cậu, Lôi Lôi biết chưa?" Tô Giác bị giẫm dưới đất, khóe miệng đều trào ra máu tươi, nhưng người vẫn mỉm cười nói vậy.
Lục Chung cau mày, dường như đang do dự có nên thủ tiêu hắn không.
Lúc này Tô Giác còn nói: "Lục Chung, cậu không thể vĩnh viễn xem cô ấy như thú cưng bên người, cô ấy là người, không phải đồ vật. Yêu cô ấy không phải cứ giữ cô ấy khư khư, mà là cho cô ấy toàn bộ sự tín nhiệm và yêu thương... Lục Chung, cậu... xác định cậu có làm được không?"
Câu trả lời của Lục Chung chính là càng dùng sức giẫm ngực Tô Giác.
Phan Lôi ở cách đó không tính là gần, cô lại hơi cận thị. Híp mắt, cô nhớ trước đây sức khỏe Tô Giác không tốt, bị Lục Chung giẫm vậy, khó mà đảm bảo tình huống sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Phan Lôi chọc gậy nhanh chóng tới chỗ hai người.
"Lục Chung, anh ở đây làm gì thế?"
Giống như đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu, trên mặt Lục Chung thoáng hiện tia chột dạ, động tác trên chân cũng buông lỏng.
Tô Giác ho khan hai tiếng, từ dưới đất bò dậy.
Mặt hắn không có bất kỳ tia xấu hổ nào, dù cho khóe miệng còn chảy máu, hắn vẫn mỉm cười gật đầu chào hỏi Phan Lôi.
"Hì, Lôi Lôi, em định xuất viện hả?"
Đột nhiên Phan Lôi cảm thấy cực kỳ áy náy với Tô Giác.
Hươu ngốc nhà cô rõ ràng là một con quỷ hẹp hòi.
Còn là một kẻ cuồng bạo lực.
"Xin lỗi, anh Tú, tính nết anh ấy không tốt lắm."
"Anh biết." Tô Giác cười, mắt liếc nhìn Lục Chung, "Là hơi kích động thôi."
"Nhưng mà..." Phan Lôi cắn môi, "Anh ấy rất tốt với em, anh Tú, anh yên tâm đi. Anh ấy là người tốt."
Lần này, Tô Giác không cười, hắn nhìn Phan Lôi rất chuyên chú, cuối cùng mới nói, "Ừ, em thấy hắn tốt là được."
Lần này, Tô Giác chẳng nói nhiều, chậm rãi rời khỏi.
Đi được mấy bước, hắn lại quay đầu, "Lôi Lôi, nếu bị uất ức... anh... anh... chính là anh trai em... sẽ không, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp em."
"Anh Tú..." Giờ khắc này, chóp mũi Phan Lôi hơi cay cay khó hiểu.
Có lẽ, cho tới bây giờ không ai đối xử với cô như vậy, như người nhà.
Dọc đường đi, Phan Lôi thoáng rầu rĩ không vui.
Lục Chung đánh người, hết sức đuối lý, định xoa tay cô, Phan Lôi tức giận giở tính không cho.
"Chúng ta về nhà nói chuyện đàng hoàng."
Phan Lôi xác định bản thân muốn khai thông Lục Chung thật tốt, tính nết anh, còn có bao nhiêu mặt mà cô không biết, cô muốn biết hết.
Bất quá, hai người họ chưa về tới nhà, lại nhận được điện thoại của Lục Thanh Dương.
Lục Thanh Dương nghe nói hôm nay cô xuất viện, nên gọi đến chúc mừng cô một chút.
Thành thật mà nói, trước đây Phan Lôi không xem trọng thế, hơn nữa cô thực sự chưa khỏe hẳn đâu, chúc mừng vậy rốt cuộc có ý gì?
Có điều trưởng bối chính là trưởng bối, tuy trong lòng có chút ý kiến, nhưng Phan Lôi vẫn đồng ý.
Khi đến Lục gia, Lục Tự và Tô San đã tới từ sớm.
Hai người họ tay nắm tay, dáng vẻ ngọt ngào cực kỳ.
Phan Lôi nhàn nhạt lên tiếng chào bọn họ, rồi cùng Lục Chung vào nhà.
Sau khi vào nhà, Phan Lôi mới phát hiện Tô Giác đã ở đấy.
Mặt hắn đã bôi thuốc, khóe miệng xanh đen một mảng, Lục Thanh Dương hỏi hắn, hắn chỉ nói là do bất cẩn đụng phải.
Sắc mặt Phan Lôi đỏ lên, nhịn không được véo Lục Chung một cái.
Lục Chung ngẩng đầu, bày ra bộ dáng rất vô tội hơi ai oán.
Đến lúc ăn cơm, Phan Lôi mới phát hiện Lục Thanh Dương gọi bọn họ trở về là có nguyên nhân thực sự.
Hóa ra, không chỉ vì chúc mừng cô xuất viện.
Mà còn tuyên bố một chuyện vui khác.
Tô San muốn kết hôn với Lục Tự.
Thảo nào lúc trước thấy hai người ngọt ngào thắm thiết, dường như loại quan hệ ấy đã biến đổi hơn trước rất nhiều.
Thì ra muốn kết hôn rồi.
Hình như tâm trạng Lục Thanh Dương không tệ, nghe nói gần đây công ty điện ảnh của Lục Tự phát triển rất tốt, hẳn là đã bắt tay vào làm chuyện thú vị khác của cuộc sống.
Ông ta có vẻ rất hài lòng Tô San, khi Lục Tự tuyên bố chuyện cưới xin của hai người họ, ông ta gật đầu không ngừng, cười đến mức muốn rụng răng.
Từ khi Lục Vĩnh chết, đây là lần đầu tiên Lục Thanh Dương cười vui vẻ thế.
Chẳng qua, hình như không liên quan tới Phan Lôi lắm.
Chỉ là, trong lòng có chút thất vọng nhàn nhạt.
Một năm trước, cô từng mơ ước lấy Lục Tự, thật không ngờ, một năm ngắn ngủi, có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thế giới của cô, đã có một người đàn ông khác.
Rũ mắt xuống, Phan Lôi che giấu tất cả tâm tình trong lòng, chỉ hạ quyết tâm.
Đời này, mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ trông chừng Lục Chung.
Chỉ cần anh...
Không rời đi trước.
Có lẽ con người khi gặp chuyện vui vẻ tinh thần cũng thoải mái, tối nay, mọi người hài hòa một cái hiếm thấy.
Bất quá, trong quá trình đó đã xảy ra một chút xíu chuyện ngoài ý muốn.
Không biết ai bỏ ít rượu trắng vào con gà trên bàn, Phan Lôi ăn một miếng chả phát hiện được.
Vì hầu hết các món ăn đều dùng chút rượu trắng để khử mùi, đợi Phan Lôi ăn đến miếng thứ hai mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
Món này hình như có mùi rượu.
Phan Lôi theo thói quen nhìn Lục Chung, nhưng muộn mất rồi.
Lục Chung gắp đùi gà, cắn một ngụm to đùng. Lục Chung rất thích ăn đùi gà, lần nào cũng ăn, chắc vì rất nhiều thịt.
Quả nhiên, trong chốc lát, Lục Chung hoàn toàn tê liệt ngã xuống.
Phan Lôi thực sự bất tiện, Lục Thanh Dương và Lục Tự lại uống rượu, chỉ có thể nhờ Tô Giác và Tô San đưa Lục Chung về phòng.
Phan Lôi ở phòng khách ngồi một hồi, càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng nhịn không được đi tới căn phòng.
Vừa vặn, Tô Giác bước ra.
"Ấy, Lôi Lôi, chân em không sao chứ?"
"Không sao đâu ạ." Phan Lôi cười, "Gần một tháng rồi, em nghĩ không có gì đâu."
"Oh... bị thương động đến gân cốt phải nghỉ ngơi 100 ngày, em vẫn nên chú ý cho tốt."
Phan Lôi gật đầu, thoáng do dự liếc nhìn khóe môi Tô Giác, lẩm bẩm xin lỗi: "Chuyện đó, anh Tú, xin lỗi ạ, Lục Chung anh ấy..."
"Không cần phải xin lỗi đâu." Tô Giác xua tay, "Đúng lúc, từ sau khi trở về, anh vẫn muốn hỏi em, cậu ta tốt với em không?"
Phan Lôi gật đầu, không chút do dự đang tính mở miệng, lại nghe Tô Giác nói tiếp: "Lôi Lôi, ý anh là, tính cách Lục Chung hơi thiếu hụt, dựa theo tâm lý học mà nói, cậu ta là một người đàn ông có hành vi rất cực đoan, dục vọng độc chiếm mạnh mẽ, Lôi Lôi, thực ra anh hi vọng em có thể lấy một người bình thường, đối xử tốt với em..."
Chẳng hiểu sao, nghe người khác nói Lục Chung thế, bỗng nhiên Phan Lôi hơi tức giận.
Cô không phải cố ý, nhưng câu nói đó lại thốt ra như vậy.
"Giống như anh Tú đúng không ạ?"
Từ trước đến nay, đây là lần đâu tiên Phan Lôi thấy nụ cười của Tô Giác rõ ràng mờ đi.
"Lôi Lôi..." Hắn rũ mắt xuống, cười khổ, "Anh không muốn lừa dối em, đích thật anh rất thích em, chẳng qua... anh cũng không phải người bình thường, thậm chí anh có thể sống chưa tới 35 tuổi... Đàn ông như anh, sao có thể cho em hạnh phúc được..."
Phan Lôi chưa bao giờ biết bệnh Tô Giác sẽ nghiêm trọng vậy, nhất thời chẳng biết làm gì, "Xin lỗi, anh Tú..."
Tô Giác lắc đầu, "Đừng quan tâm chuyện của anh. Anh vẫn nghĩ anh che giấu tốt lắm, thật không ngờ..." Tô Giác thở dài, xoay đầu nhìn căn phòng ở cuối hành lang, nói thêm: "Anh chỉ muốn làm hết sức có thể để em được hạnh phúc, tuy rằng, anh biết hạnh phúc của em anh không cho được."
"Anh Tú..."
Tô Giác xua tay, "Nếu lời như vậy cũng đã nói, thì anh cũng không muốn quanh co. Lôi Lôi, Lục Chung còn phức tạp hơn em nghĩ, tính cách thiếu hụt rất nghiêm trọng, nếu em thực sự muốn cả đời với cậu ta, tốt nhất dẫn cậu ta ra khỏi đoạn âm u kia, nói cách khác... sớm muộn gì em cũng bị thương..."
"Em..." Phan Lôi còn định nói gì, Lục Tự đã lắc lư đi tới.
"Chà, vợ chồng son nói gì mà lặng lẽ thế."
Phan Lôi thoáng bất mãn, trực tiếp bỏ đi.
Lúc này Lục Tự run đùi đắc ý vỗ mạnh đầu xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, tôi tưởng ông anh câm của tôi..."
Tô Giác thoáng cau mày, Lục Tự vẫn cười như cũ.
"Giờ tôi phải gọi một tiếng anh hai rồi... Được rồi, anh hai, có chuyện này em thực sự nhịn không được phải nói..."
Đợi bóng dáng Phan Lôi biến mất ở chỗ rẽ, Lục Tự mới cười hì hì thành tiếng, vỗ vai Tô Giác, "Anh hai, em thực sự vì anh mà thấy không đáng, anh là người đàn ông tốt vậy, Lôi Lôi lại chẳng biết quý trọng."
Tô Giác nhíu mày, lạnh giọng quát: "Lục Tự, cậu uống nhiều rồi."
"Chắc vậy..." Lục Tự ợ rượu, "Nhưng sau khi uống rượu chẳng phải là lời thật lòng à? Em chỉ thấy tiếc cho anh và Lạc Lạc thôi... Lôi Lôi là con bé em nhìn từ nhỏ, thích nhất giấu chuyện đau khổ trong lòng, như lần này, cô ấy ngã từ trên lầu xuống một cách khó hiểu, phải biết rằng từ nhỏ cô ấy là một người cẩn thận... Làm sao mơ hồ thế chứ..."
Thấy Tô Giác im lặng, Lục Tự lại cười cười, nói thêm chút mới thôi.
Hắn tin, lời của hắn chắc chắn có tác dụng.
Vậy cũng đủ rồi.
Kế tiếp, phải xem Tô San.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |