Chồng cô thật là lợi hại!
← Ch.089 | Ch.091 → |
"Ông nội yên tâm, lão K làm việc tuyệt đối an toàn!"
Ngược lại là mình, lần nào cũng khống chế không được muốn đi tìm Sính Đình, anh biết bây giờ rất không đúng lúc, nhưng trong lòng lại không kềm chế được muốn chạy qua bên đó.
"Đứa bé kia không tệ, chỉ là ông không ngờ nó lại đụng phải Lina!"
Mạc Tử Khiêm nói, trong giọng nói có rất nhiều kinh ngạc, Mạc Thiên Kình cũng gật đầu, đêm đó khi anh gọi điện thoại cho Lão K, hai người đang suy nghĩ làm sao có tiếp cận bên kia, không ngờ Lina cư nhiên chủ động gọi điện nói tới đây, hơn nữa còn nói sẽ đến tìm anh.
Anh vốn muốn cự tuyệt cô ta, nhưng lại bị Lão K ngăn lại, nói ra chủ ý kia, mới đầu anh không muốn đáp ứng, nhưng Lão K nói nếu không tiếp cận như thế, thì làm sao có thể biết Ngọc Sính Đình có tình cảm với anh hay không, quỷ thần xui khiến, nhưng vì trong lòng cũng có tâm tư riêng, nên anh đồng ý!
Lão K cầm mặt nạ giống y khuôn mặt của anh đeo lên, đợi đến khi Lina quyến rũ anh, anh sẽ nói là đi tắm, sau đó để lão K đeo mặt nạ đi vào cùng cô phóng túng cả đêm, mà anh cũng ở trong phòng tắm tự giải quyết cả đêm!
Suy nghĩ tới cái đêm điên cuồng đó, tay của anh cho đến bây giờ vẫn còn đau nhức!
"Tiểu tử kia chưa chạm qua phụ nữ, nên rất đói khát!"
Mạc Thiên Kình cười nhạt nói, Mạc Tử Khiêm cười cười, rồi không bàn luận chuyện này nữa.
"Mặc kệ như thế nào, luôn luôn không được lơ là, đi ngủ sớm một chút đi, ông cũng mệt rồi!"
Mạc Tử Khiêm nhẹ nhàng dặn dò một tiếng, sau đó lên lầu!
Mạc Thiên Kình trở về phòng, mở máy vi tính ra, ngón trỏ thon dài gõ ở trên bàn phím, khi nhìn thấy người phụ nữ hiện ra trước mặt thì trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.
Vừa rồi ở nhà họ Ngọc anh đã cài đặt thiết bị điện tử theo dõi cao cấp, khi anh vào nhà, đúng lúc gây gổ với Diệp Thần, không ai chú ý, anh liền thuận tay gài thiết bị điện tử lên trên trần nhà, chỉ cần mở thiết bị này ra, anh có thể nhìn thấy rõ tất cả các ngóc ngách trong nhà họ Ngọc!
Nhìn Sính Đình nằm ở trên giường, bàn tay mất tự nhiên lau máy vi tính, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ bi thương khổ sở.
Nhìn bộ dáng vuốt ve cái bụng kia của cô, thật khiến anh động lòng.
Anh biết, mình là quân nhân, chưa từng nói yêu ai, người phụ nữ duy nhất anh chạm qua cũng chỉ là Sính Đình, Thiên Kình anh sống một thời gian đã dài như vậy, chẳng lẽ còn chưa đụng vào người phụ nữ nào sao?
Nhưng chỉ có chính anh mới biết, anh vẫn rất truyền thống, diễn trò thì có thể, nhưng nếu thật sự cùng một người phụ nữ không yêu lên giường anh không làm được, nói đơn giản là, về phương diện kia anh rất sạch sẽ, chỉ muốn làm chuyện đó với Sính Đình!
Nhìn một lúc, Mạc Thiên Kình không đành lòng tắt thiết bị theo dõi, mà còn dùng thân phận hacker chui vào tổng bộ cơ mật của đối phương, hi vọng có thể tìm được một chút tài liệu hữu dụng.
Bận rộn, cho đến lúc trời sáng, mới thu thập được một chút tài liệu, sau khi sửa sang xong, mới đi ngủ.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Sính Đình tỉnh dậy, cả đêm cô nằm mộng, hơn nữa rất mất mặt khi mơ thấy mình và Mạc Thiên Kình XXOO, lại còn làm cả đêm, sau khi rời giường, cô cảm thấy ghê tởm cả nửa ngày.
Xem ra thật sự là bị ảnh hưởng bởi Mạc Thiên Kình!
Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu trắng, tính đi ra vườn hoa tập thể dục buổi sáng một chút.
Ngọc Kỳ Lân đã sớm tập thể dục bên ngoài, nhìn thấy Sính Đình đi ra, trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Chào buổi sáng!"
Sính Đình cười đi tới, có cảm giác không biết đã bao lâu mình không sống cùng một chỗ với ông nội, hưởng thụ không khí yên tĩnh trong làn buổi sáng sớm, hít thở mùi hương hoa trong vườn, thấy sảng khoái tinh thần!
Ngọc Kỳ Lân mặc bộ quần áo màu xám tro, mới vừa múa xong bài Thái Cực Quyền, trên trán có chút mồ hôi, tinh thần phấn chấn, trên khuôn mặt già nua tràn ngập tươi cười, thân thể thoạt nhìn rất khỏe mạnh!
"Sính Đình, sáng sớm ra ngoài hít thở không khí mới mẻ một chút, đối với bảo bối cùng cơ thể cháu đều có chỗ tốt!"
Sính Đình gật đầu đáp: "Cháu cũng nghĩ như vậy, ông nội, hôm nay chúng ta đi ra ngoài mua đồ cho cục cưng có được hay không?"
Bây giờ chuyện Sính Đình muốn làm nhất chính là đi ra ngoài mua đồ cho em bé, như vậy cô vừa có thể giết thời gian, cũng có thể quên đi bóng dáng Mạc Thiên Kình ở trong đầu.
Ngọc Kỳ Lân nhìn cô, gật đầu nói: "Được, đợi ông gọi chú Trương chuẩn bị, chúng ta cùng đi!"
"Vâng, ông nội!"
Sính Đình cười, hiện tại có thai, cô biết làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, không thể cẩu thả giống như trước đây được!
Sau khi ăn cơm no, Sính Đình cùng ông nội đi siêu thị chọn lựa đồ cho cục cưng, nhìn trong siêu thị bầy đủ các loại đồ dùng của em bé rực rỡ muôn màu, Sính Đình có chút lúng túng không biết chọn lựa thế nào.
"Ông nội, ông xem bộ quần áo này nè, thật nhỏ! Bảo bối làm sao mặc được!" Sính Đình nở nụ cười cầm bộ quần áo sơ sinh, rất nhỏ, Sính Đình chưa bao giờ mua qua bộ quần áo nhỏ như vậy, khiến cô kinh ngạc không thôi, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười.
"Khi cục cưng ra đời mặc cái này vẫn còn có chút lớn, cô không cần lo lắng!"
Cô nhân viên phục vụ nở nụ cười nói, nhìn cô gái trước mắt, nhìn nụ cười tươi rói của cô khi chọn lựa quần áo, kiên nhẫn giải thích!
"Có thật không? Vậy em bé không phải rất nhỏ sao?"
Sính Đình vốn không biết, trẻ sơ sinh vừa ra đời phần lớn chỉ khoảng sáu đến bảy cân (khoảng 3 – 3, 5kg), suy nghĩ xem sáu, bảy cân thịt heo là bao nhiêu, suy nghĩ thì sẽ biết rõ!
Hơn nữa cô còn là sanh đôi, càng thêm nhỏ, đoán chừng nhiều nhất chỉ khoảng bốn đến năm cân một bé (khoảng 2 – 2, 5kg)!
"Đúng a! Bảo bối rất nhỏ, nên mua những thứ này là đúng rồi!"
Nhân viên phục vụ rất kiên nhẫn giảng giải, Sính Đình nhìn bộ quần áo trong tay cô nhân viên đưa mình, thật sự rất nhỏ, có chút xíu.
Sính Đình kinh ngạc nhìn ông nội, Ngọc Kỳ Lân vẫn luôn quan sát Sính Đình, đã lâu rồi ông không còn nhìn thấy Sính Đình vui vẻ như thế, kể từ sau khi ba mẹ Sính Đình qua đời, cô rất ít khi cười vui vẻ như vậy, trước sau gì vẫn luôn là huấn luyện, ông hoàn toàn không biết, thì ra là Sính Đình cũng có thể cười vui vẻ đến như thế!
Nụ cười phát ra từ nội tâm, rất đẹp, rất ấm áp.
Mà ở chỗ khác, cũng có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn bị nụ cười của cô chinh phục!
"Sính Đình, bây giờ bụng cháu đang nhỏ như vậy nhưng sẽ dần lớn lên, nếu như bảo bảo lớn, cháu suy nghĩ xem bụng của cháu sẽ biến thành hình dáng gì?"
Sính Đình nhìn vùng bụng bằng phẳng của mình, nghĩ tới sau mười tháng, trong bụng có hai bảo bảo, bụng sẽ lớn bao nhiêu?
Đang suy nghĩ, thì nhìn thấy một phụ nữ có thai nâng cái bụng rất lớn đi tới bên cạnh bọn họ, tư thái uyển chuyển mạch lạc chọn y phục.
Dung mạo của cô rất đẹp, mặc dù không trang điểm, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ sang trọng trên người!
Sính Đình nhìn cái bụng bự của cô ta, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh của mình sau mấy tháng, không khỏi rùng mình một cái.
"Ông nội, trong bụng của cô ấy là một bảo bảo hay hai, cái bụng thật lớn!"
Sính Đình nhỏ giọng hỏi, nhưng người nọ đã nghe thấy, quay đầu lại nhìn Sính Đình, cười ngọt ngào.
"Tôi là thai một, cuối tháng sẽ sinh, cô cũng mang thai sao?"
Sính Đình gật đầu một cái.
"Tôi mới vừa hoài thai, tôi muốn hỏi, bụng của người mang song thai có phải lớn gấp hai lần cô hay không?"
"Ha ha, không phải vậy, song thai chỉ lớn hơn so với tôi một chút, cô thai đôi sao?"
Người phụ nữ có thai nói chuyện rất nhẹ nhàng, Sính Đình gật đầu, sắc mặt có chút hồng.
"Chồng cô thật rất lợi hại, chỉ một lần mà mang thai đôi!"
Cô ta nói xong, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.
"Phu nhân, chồng cô kêu cô không được chậm trễ quá lâu!"
Một người đàn ông mặc áo đen đi tới bên cạnh cô gái cung kính nói, cô gái gật đầu một cái, sắc mặt càng thêm tối.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |