trúng mục tiêu
← Ch.032 | Ch.034 → |
Ưmh......
Mạc Thiên Kình lập tức che nửa người dưới, ngồi chồm hổm trên mặt đất, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, hung dữ nhìn chằm chằm Ngọc Sính Đình, người phụ nữ đáng chết, chân đá cũng quá tàn nhẫn, tiểu đệ đệ của anh, không biết có còn dùng được hay không?
Sính Đình bị ánh mắt của anh trừng sợ hết hồn, một cước kia của mình thật đá trúng rồi sao, nhìn anh sầm mặt lại, đầu đầy mồ hôi, chắc rất đau chứ?
Không phải nói điểm yếu ớt nhất của đàn ông chính là chỗ đó sao? Anh sẽ không thật sự vô dụng chứ?
"Ngọc Sính Đình, cô thật ác độc......"
Mạc Thiên Kình gầm nhẹ một tiếng, đau, thật là đau, mệnh căn của anh a!
Sính Đình bĩu môi, bất mãn oán trách: "Anh không phải lợi hại hơn tôi sao? Làm sao tôi biết anh lại vô dụng như thế, bị tôi đá trúng!"
Mạc Thiên Kình nhìn cô chằm chằm, nhìn cô vẫn còn đứng đó trêu chọc, không khỏi rống lên nói: "Còn không qua đây đỡ tôi!"
Sính Đình bĩu môi, nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt tất cả đều là khi dễ cùng xem thường, vẫn đứng ở nơi đó, vững chắc như cây cột!
Thái độ gì, anh đây là cầu người sao? Cô có ý tốt chăm sóc anh nửa tháng, vậy mà anh anh lại rống cô, anh nghĩ cô là gì?
Mạc Thiên Kình nhìn vẻ mặt khinh thường của cô, vẫn đứng ở nơi đó, cố nén đau nhức, ở trong lòng một lần lại một lần nhắc nhỏ, quân tử báo thù mười năm không muộn!
Một ngày nào đó, anh muốn cô phải trả giá thật lớn!
"Ngọc Sính Đình, nếu tiểu đệ đệ của tôi vô dụng, thì đời này cô không gả cho tôi là không thể!"
Uy hiếp trắng trợn, vốn Sính Đình còn chưa nghe được câu này, lập tức đi tới, kéo anh lên, kéo tay anh khoác lên vai cô.
"Mạc Thiên Kình, đi lên lầu, tôi bôi thuốc cho anh!"
Cô cũng không nên gả cho anh, trong khoảng thời gian cùng anh chung sống này, cô phát hiện, hai người bọn họ thật sự là không thích hợp!
Vô cùng không thích hợp!
Mạc Thiên Kình ẩn nhẫn, người phụ nữ này lại muốn thoát khỏi anh, được lắm, anh thật muốn xem cô bôi thuốc gì cho anh!
Sau khi lên lầu, Sính Đình để Mạc Thiên Kình ở trên giường, mình xuống lầu một lấy phim cấm cầm luôn lên lầu, mở DVD ra, hình ảnh lộ liễu lập tức đập vào mắt Mạc Thiên Kình, chỗ chết người nhất chính là những tiếng rên rỉ mập mờ kia.
"Ngọc Sính Đình, cô đang làm cái gì vậy!"
Mạc Thiên Kình thật sự tức muốn chết, người phụ nữ này lại cho anh xem cuộn phim này, cô có biết đối với cô nam quả nữ, sống chung một phòng nguy hiểm cỡ nào hay không?
Mặc dù nơi nào đó của anh bị thương nặng, nhưng là cũng không đến nỗi trở thành vô dụng!
Sính Đình xoa xoa mồ hôi trán, nói với cô.
"Mạc Thiên Kình, anh đừng vội, anh xem một chút, nói không chừng chỗ của anh sẽ có phản ứng, sẽ không vô dụng!"
Sính Đình nói xong, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía đáy quần của Mạc Thiên Kình, hi vọng cái cô muốn nhìn thấy sẽ thấy!
"Ngọc Sính Đình, cô qua đây!"
Mạc Thiên Kình hướng cô ngoắc ngoắc tay, Sính Đình do dự, Mạc Thiên Kình mở miệng nói: "Tôi bị như vậy rồi, còn có thể làm gì cô!"
Lời này vừa nói ra, Sính Đình lập tức xấu hổ cúi đầu, phải biết, cái mà người đàn ông quan tâm nhất chính là nơi đó, nếu anh thật sự đã trở thành phế nhân, trách nhiệm của mình cũng rất lớn, nếu ông nội biết, nhất định sẽ đem cô gả cho Mạc Thiên Kình, đến lúc đó nửa đời sau tính phúc của cô thật có thể vô dụng!
Sính Đình đi tới bên giường, Mạc Thiên Kình kêu cô ngồi ở trên giường: "Tối nay ngủ chung đi!"
"Cái gì!"
Sính Đình lập tức đứng lên, Mạc Thiên Kình bật cười nói.
"Tôi sẽ không đụng cô!"
Giờ phút này anh không biết, sau một giờ cũng không biết, bởi vì CD vẫn còn tiếp tục!
"Không được sao?"
Sính Đình nhìn chiếc giường lớn, nửa tháng nay mình ngủ trên ghế sa lon, sự dụ hoặc của chiếc giường lớn thật sự rất mạnh a!
"Sợ cái gì, tôi còn ăn được cô sao?"
Mạc Thiên Kình hướng cô ngoắc ngoắc tay, Sính Đình nhìn anh một cái, rồi trèo lên giường!
← Ch. 032 | Ch. 034 → |