Không cần phản kháng
← Ch.044 | Ch.046 → |
Minh Dạ Phạm nhận thấy được cô từ từ lui về phía sau, liền bắt lấy tay của cô, cầm giữ eo của cô, không để cho cô có bất kỳ cơ hội nào chạy thoát.
- Anh...... , buông ra. - Duy nhất ngẩng đầu nhìn về phía Minh Dạ Phạm, lòng liền nóng giận, từ khi bắt đầu cô đã không nên cùng anh tới đây.
- Cô sợ sao? Anh ta chỉ là hơi lạnh lùng một chút mà thôi, thật ra thì người rất tốt. Chỉ cần cô thật lòng đối với anh ấy, anh ấy sẽ nghiêm túc đối với cô. Chẳng lẽ trong trí nhớ của cô, anh ta như thế nào cô không biết sao, đã quên rồi sao? Thử tiếp nhận lại anh ấy một lần nữa! Được không? - Minh Dạ Phạm nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, nhẹ nhàng nói. Anh chỉ muốn giúp cô mà thôi, hơn mấy tháng rồi, bọn họ vẫn như người xa lạ, cái này là sao?
- Tại sao lại làm như vậy? Chuyện của tôi và anh ấy, không cần anh quan tâm. Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? - Duy Nhất cắn răng mà nói ra. Anh đây là muốn làm cái gì? Nhìn tháng ngày của cô trôi qua trong im lặng như thế được sao, cho nên phải làm cho cuộc sống của cô trở nên ồn ào sao?
- Ha ha, đừng nóng giận, tức giận dễ dàng bị già lắm đó. - Minh Dạ Phạm dịu dàng cười, làm thế nào mà nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt lại như nhìn thấy khủng long vậy? Anh cả đáng giận đến thế sao?
- Tôi nói lại một lần nữa...... Buông ra. - Duy Nhất lạnh lùng nói, trên mặt đã không có vẻ tươi cười, dùng sức rút thân thể mình ra khỏi người anh, lại bị tay anh đặt ở hông chế trụ không cho cô đi, để cho cô nhất thời mất hết toàn bộ sức lực, chỉ có thể mặc cho anh ôm ấp.
- Đừng động, đừng cử động, anh cả sẽ hiểu lầm. - Minh Dạ Phạm nhận thấy thân thể cô đột nhiên mềm xuống, chợt buông tay của mình ra, càng ra sức giữ chặt cô, trên mặt nở ra một nụ cười nồng nặc, đi về phía Minh Dạ Tuyệt.
Bất động, anh cũng đã hiểu lầm. Duy Nhất nghe nói xong mặt liền đen xì, cô không có vẻ mặt tươi cười mà là ủ rũ.
Minh Dạ Tuyệt nhìn Minh Dạ Phạm tươi cười áp sát cơ thể Duy Nhất, bước chân càng thêm nặng nề. Bọn họ càng đến gần, mặt của anh lại càng cứng ngắc. Mặc dù Duy Nhất đang giãy giụa, nhưng xem ở trong mắt của anh chính là Duy Nhất đang nắm thật chặt tay của Minh Dạ Phạm, giống như hai cánh tay đang muốn rời nhau, thấy thế nào cũng mập mờ, làm cho người ta nổi giận.
- Cô.... .
- Anh cả, em đưa chị dâu tới, anh phải chăm sóc tốt cho chị dâu nhé. Làm sao anh lại có thể đi đến đây một mình mà bỏ chị dâu ở nhà thế, ra ngoài như vậy có vui sướng gì đâu? Anh có biết cô ấy ở nhà một mình như vậy sẽ cô đơn đến thế nào không, thỉnh thoảng cũng nên dẫn cô ấy đi giải sầu chứ?
Không đợi Minh Dạ Tuyệt mở miệng, Minh Dạ Phạm đã sớm một bước mở miệng cắt đứt lời nói của anh, tiếp theo buông khủy tay của Duy Nhất ra, sau đó đẩy cô ra trước, cô liền đã lảo đảo mấy bước đi tới trước mặt của Minh Dạ Tuyệt.
- Hả? - Minh Dạ Tuyệt nhìn một chút Duy Nhất đang đứng trước mặt anh, nhìn lại một chút nụ cười y hệt ánh mặt trời của Minh Dạ Phạm, mắt khẽ nheo lại. Nói cách khác là cô gái này chủ ý theo Phạm đến nơi này phải không? Làm sao cô biết hôm nay anh tới nơi này? Cô đã không chịu nổi không khí cô đơn rồi sao?
Duy Nhất thật vất vả dừng bước, quay đầu lại hung hăng nhìn cái bộ mặt như người vô tội của Phạm
Anh đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn đem cô đến đây coi như là tạo cơ hội cho cô sao? Anh không biết làm như vậy Tuyệt hiểu lầm hay sao? Thấy cô ở đây, anh ta càng khó chịu?
- Em đã mang người tới, các người từ từ vui vẻ nhé, em về trước đây. - Minh Dạ Phạm làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt tức giận của Duy Nhất, cười hướng về anh trai phất tay một cái, xoay người rời đi.
Duy Nhất vừa định xoay người rời đi cùng, lại bị người phía sau lập tức kéo tay, tiếp theo là một bàn tay lạnh lẽo đánh úp tới bên hông cô, để cho cô không nhịn được run rẫy.
- Anh.... . - Duy Nhất kinh ngạc quay đầu nhìn lại gương mặt của người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, kể từ sau khi kết hôn đây là lần đầu tiên anh đụng vào người cô, mặc dù anh chỉ ôm hông của mình, nhưng điều này cũng đã là ngoài ý muốn.
- Này không phải là điều cô muốn sao? Còn giả bộ cái gì? - Giọng nói của Minh Dạ Tuyệt mang theo sự lạnh lùng và tức giận truyền đến tai cô, tay chợt co lại, giống như là muốn đem hông của cô bóp nát.
- Tôi không có, tôi không nghĩ anh ta sẽ dẫn tôi đến chỗ này, nếu biết tôi sẽ quyết định không đi. - Duy Nhất rên lên một tiếng phản bác. Cô chưa từng có yêu cầu Minh Dạ Phạm mang cô tới gặp anh, nếu không phải là Minh Dạ Phạm tự ý chủ trì, bây giờ cô còn là bình yên ở nhà.
- Hừ, ý của cô là căn bản cũng không biết Phạm sẽ dẫn cô đến nơi nào, thật sao?
- Ừ...... - Duy Nhất dùng sức gật đầu, vừa định mở miệng rồi lại bị hắn cắt đứt.
- Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao? Cho tới bây giờ Phạm chưa khi nào chọt mồm vào chuyện người khác, nếu như cô không chủ động đến gần nó, nó sẽ không tự nhiên lại dẫn cô đến đây.
- Không, không phải....... - Duy Nhất liên tiếp lắc đầu, muốn giải thích, nhưng hiển nhiên Minh Dạ Tuyệt không cho cô cơ hội giải thích.
- Đã đến rồi, vậy thì giúp tôi một chút đi, cố gắng tận lực làm tròn nghĩa vụ của cô. - Minh Dạ Tuyệt không muốn nghe cô nguỵ biện, thân thể chuyển một cái, tay không để cô phản kháng, liền kéo cô đi về một đám người đang ồn ào.
- Không biết sao? Tôi hận nhất là những cô gái không biết giữ lời hứa, tôi đã nhiều lần cảnh cáo cô, thế nhưng cô không nghe, vậy cô nên im lặng và chịu hình phạt của mình. - Giọng nói nguy hiểm của anh vang lên bên tai cô, Duy Nhất ngẩng đầu nhìn khóe môi hơi khơi lên của anh, mang theo một điểm mị hoặc lại mang theo khí thế chết người.
- Anh.... . - Duy Nhất muốn rút khỏi sự đụng chạm của anh, không muốn đi cùng anh, cũng không nghĩ bàn tay to của anh lại giam cầm cô chặt hơn, không để cho cô trốn thoát.
Minh Dạ Tuyệt mới vừa mang theo cô rời đi, đi tới mấy bước Minh Dạ Phạm đã quay đầu lại, nhìn Minh Dạ Tuyệt vòng tay ôm ngang hông Duy Nhất, trong lòng thoáng qua một hồi cô đơn. Làm như vậy có đúng hay không? Dù khởi điểm của bọn họ tranh chấp nhưng cũng chẳng thể bình thản như nước vậy?
- Tổng giám đốc Lâm, thật là ngại quá, khiến ông đợi lâu. - Minh Dạ Tuyệt mang theo cô đi tới trước mặt một đám người đàn ông, sau đó lạnh lùng lên tiếng, thế nào nghe cũng không giống là cùng nhau chào hỏi.
- À? Tổng giám đốc Minh, không biết có cái gì phân phó ạ? - Cái người bị Minh Dạ Tuyệt gọi là Tổng giám đốc Lâm, vừa nghe đến giọng nói kia còn tưởng là mình nghe lầm, nhưng khi thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình mới xác định mình không có nghe nhầm.
Thật ra chuyện lạ hàng năm cực kỳ nhiều, luôn là người khác chủ động tìm anh, anh chưa từng thấy qua Satan lại chủ động bắt chuyện với ai, nên càng không thể đắc tội. Nghĩ tới đây, Tổng giám đốc Lâm dựng tóc gáy, trong chớp mắt trán đã toát đầy mồ hôi hột.
- Ha ha, ông thật là quá khiêm nhường, lúc trước tôi có nhiều chuyện không thể tự mình giải quyết nên rất cần sự giúp đỡ của ông, trước kia cũng có nhiều lần muốn gặp ông, muốn nói vài lời cảm ơn nhưng lại quá bận. - Minh Dạ Tuyệt thản nhiên nói, nói ra nhưng tuyệt không khách khí.
- Không có, không có. - Tổng giám đốc Lâm đưa tay lặng lẽ xoa mồ hôi trên mặt, liên tiếp nói. Không biết hôm nay anh ta tới rốt cuộc là muốn làm cái gì.
- Trước kia có cái gì chỗ đắc tội ông, hôm nay ở chỗ này tôi muốn uống với ông một ly được chứ. - Minh Dạ Tuyệt nói qua rồi gọi người bồi bàn mang đến cho anh một ly rượu, sau đó nâng ly rượu lên trước mặt tổng giám đốc Lâm.
- Không dám, không dám, tôi nên uống cạn coi như cung kính. - Tổng giám đốc Lâm vội vàng bưng ly rượu của mình lên, rất cung kính hướng Minh Dạ Tuyệt giơ lên, ông có cảm giác hôm nay Minh Dạ Tuyệt xem ra cực kỳ nguy hiểm.
- Ách, đúng rồi, ông xem tôi này, đầu óc tôi cứ quên trước quên sau. - Đang lúc Tổng giám đốc Lâm vừa định ngửa đầu uống rượu, đột nhiên Minh Dạ Tuyệt nói, khiến cho ly rượu mà Tổng giám đốc Lâm đang cầm thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, run rẩy nhìn về gương mặt tiếc nuối của Minh Dạ Tuyệt.
Duy Nhất mờ mịt mà khó hiểu nhìn Minh Dạ Tuyệt, nhịp tim bất ổn, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
- Dạ dày tôi không tốt, bác sĩ nói tôi không thể uống rượu, ông xem chuyện lớn như vậy tôi lại quên, thật là nên phạt.
- Không sao, không sao, nếu đã không uống được rượu vậy thì tôi sẽ uống hết, uống cạn trong một hơi cũng không có gì. - Tổng giám đốc Lâm lặng lẽ đè nén nhịp đập trái tim mình, trong lòng dần xông lên một cỗ bất mãn, người đàn ông này chẳng lẽ là muốn trêu ông? Thế nhưng sự bất mãn đó ông không có biểu hiện ra ngoài.
- Không thể như thế được, như vậy đi, mặc dù tôi không thể uống rượu, nhưng vợ tôi lại có tửu lượng khá tốt, không bằng sẽ để cho cô thay tôi mời anh?! - Minh Dạ Tuyệt đem Duy Nhất lôi trên trước mặt, nói. Mặc dù lời nói khách khí, nhưng lại không cho người chất vấn.
- Cái này, tôi không...... - Duy Nhất vừa định nói mình là không biết uống rượu, Minh Dạ Tuyệt đã đem ly rượu đặt vào trong tay Duy Nhất.
- Anh hiểu rõ tửu lượng của em như thế nào? Có muốn thay thế anh uống ly rượu này không, còn không là em đang xem thường Tổng Giám đốc Lâm, cho là ông căn bản không xứng để uống rượu với em? - Minh Dạ Tuyệt lạnh lùng cười, thoáng qua trong mắt một tia lạnh lẽo.
- Tổng giám đốc Lâm, vậy tôi trước hết nên kính ông một ly, về sau còn phải nhờ ông chăm sóc rất nhiều, tôi còn trẻ, còn chưa hiểu chuyện, về sau còn làm phiền anh rất nhiều. - ở trong lòng Duy Nhất hít một hơi thật sâu, giơ tay nâng ly rượu lên.
Đây chính là ý đồ của anh sao? Muốn cho cô uống say? Để cho cô thất bại? Để cho cô từ nay về sau không còn biện pháp tiếp tục ở bên cạnh anh? Được rồi, nếu đây chính điều anh muốn, như vậy tùy anh đi!
← Ch. 044 | Ch. 046 → |