Đồ đần! Thật xin lỗi
← Ch.025 | Ch.027 → |
Minh Dạ Tuyệt hung hăng đạp chân ga, giống như nổi điên chạy về phía trước, không biết qua bao lâu, trong lòng anh tức giận dần dần biến mất, chân ga cũng chầm chậm lỏng ra, tốc độ xe hơi cũng càng ngày càng chậm.
Tim của anh lại không bình tĩnh; trước mắt, trong đầu tràn đầy hình ảnh đôi mắt đẫm nước mắt của bé. Giống như bé đang đứng ở trước mặt anh. Anh đột nhiên nghĩ đến nếu không trở về xem một chút nữa có lẽ sẽ hối hận.
"Bành" đôi tay Minh Dạ Tuyệt chợt đánh vào lên tay lái, trong lòng anh không ngừng mắng chửi chính mình.
Anh đang không thôi cái gì, lúc nào thì anh trở nên dài dòng như vậy?.
Lúc xe anh chạy thật chậm, phía trước một chiếc xe khác đang chạy tới, xe đi tới trước xe của anh thì ngừng lại, chặn đường đi của anh.
- Người đâu? - Minh Dạ Phạm đi xuống xe của anh, hướng vào trong nhìn một chút, thấy không có bóng dáng Duy Nhất, liền hỏi.
- Ném. - Minh Dạ Tuyệt thấy em trai đi tới, cố buông lỏng nói, trong lòng lại không thôi lo lắng.
- Ném? Ném ở chỗ nào? - Minh Dạ Phạm vừa nghe thấy lời ấy, chợt trừng lớn mắt, không ngờ anh làm như vậy.
- Bên mgoài tường.
- Anh...... Còn ổn chứ. - Minh Dạ Phạm cắn răng một cái, hung hăng nói, xong xoay người lại đi về phía xe mình, lái xe vòng qua xe anh, chạy thẳng tới nơi Minh Dạ Tuyệt vừa bỏ đi.
Minh Dạ Tuyệt nhìn đèn xe biến mất, cũng không do dự nữa, đạp chân ga tiếp tục hướng phía trước chạy đi, chỉ là lần này tốc độ so với mới vừa rồi nhanh hơn rất nhiều.
Minh Dạ Phạm chạy như bay đến kia trước bức tường, xuống xe cao giọng kêu mở cửa, xong hướng một đường chạy đi, không đợi tường mở ra toàn bộ, anh liền chen người qua, chạy vội đi ra ngoài. Tìm kiếm khắp nơi cái bóng dáng nhỏ nhắn, nhưng chung quanh trừ cây cối và tường lớn, nơi nào cũng không có bóng dáng bé.
Anh tìm khắp tất cả cây cối, nhưng vẫn không có bóng dáng bé, trên người cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Bé ở nơi nào? Một đứa bé còn bị thương, còn có thể đi đến nơi nào?
Minh Dạ Phạm liên thét lớn một chút, đi đến đâu cũng gọi tên của bé, nhưng vẫn không có người trả lời anh, trừ thỉnh thoảng có vài tiếng mèo nhỏ kêu còn lại không nghe được âm thanh nào khác. Cho đến khi nhớ đến nơi đây là nhà của bang Thiên Minh, anh rốt cuộc cũng đi vào, vì một mình đi tìm không phải là biện pháp hay, Tuyệt đến tột cùng ném bé đến nơi nào anh cũng không biết, cứ thế này mà tìm kiếm, chỉ là lãng phí thời gian.
Nghĩ tới đây, anh không hề tìm kiếm nữa, mà là quay đầu lại chạy về.
Minh Dạ Tuyệt trở về phòng vô lực nằm ở trên giường, không biết làm sao, anh mới vừa rồi rõ ràng là tức giận như vậy, tại sao bây giờ một chút tức giận cũng không? Nhìn một chút đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã qua thời gian dài như vậy rồi, Minh Dạ Phạm không có trở lại, Duy Nhất cũng không trở về, nếu bọn họ cũng không có trở lại, thì Phạm thật ra có tìm được bé không, cậu ta sẽ mang bé về nhà mình ư?
Minh Dạ Tuyệt từ từ nhắm mắt lại, anh đã mệt quá rồi, trải qua mấy chuyện tào lao đã là thể lực của anh tiêu hao ít nhiều.
- Minh Dạ Tuyệt, anh ra cho em. - Đang lúc Minh Dạ Tuyệt mới vừa nhắm lại, bỗng lầu dưới lại truyền đến một tiếng rống giận, ngay sau đó liền nghe đến "bịch bịch" bước chân của người lên lầu. Nghe tiếng chân nặng nề này cũng biết, người đó chắc chắn đang nổi giận
Minh Dạ Tuyệt mới vừa mở mắt ra, không đợi anh có hành động tiếp theo, cửa liền "Bành" một tiếng bị người mở ra.
- Từ khi nào em trở nên không lễ phép như thế. - Minh Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm người đang đùng đùng nổi giận, nhăn mày lại.
- Em không lễ phép cũng được, nói, anh rốt cuộc đem cô bé ném chỗ nào rồi? - Minh Dạ Phạm đi mấy bước tới trước mặt anh trai, một tay kéo lại cổ áo của anh.
Lần đầu tiên, Phạm tức giận. Anh không biết chuyện gì làm cho Phạm nổi điên. Nhưng thật ra Minh Dạ Phạm đang tự trách mình, rất rõ ràng là anh không đúng, vừa bắt đầu anh không nên để cho cô bé kia ở bên cạnh anh trai mình, như thế Tuyệt sẽ không ức hiếp cô bé như thế; bây giờ xem ra, anh sai lầm rồi, hơn nữa sai quá nhiều.
- Ném tới ngoài tường rồi, thế nào? Em không tìm được? - Minh Dạ Tuyệt chưa bao giờ thấy em trai mình tức giận như thế, cũng có chút chú ý.
- Nhà TMD vẫn bí ẩn như vậy, em đi đến nơi nào tìm đây? - Minh Dạ Phạm tức giận nên mắng to.
- Em không tìm được?
Vừa nghe đến miệng Minh Dạ Phạm mắng thô tục, Minh Dạ Tuyệt chợt ngồi dậy, kéo cánh tay của em trai hỏi.
- Mẹ kiếp, em tìm được, hiện tại liền không sẽ ở nơi này - Minh Dạ Phạm vươn ra hất tay anh, đứng lên hầm hừ, thong thả đi tới đi lui ở trong phòng.
Minh Dạ Tuyệt nghe được lời Phạm nói, sửng sốt một lát liền vén chăn lên, xuống giường hướng bên ngoài chạy đi.
Anh ném bé ra ngoài tường chỉ là muốn cho bé một bài học, anh biết nơi đó mười ngày nửa tháng cũng sẽ không có người đi qua, chớ nói chi là nửa đêm, ngoài tường không có rắn độc hay thú dữ, cho nên vấn đề an toàn không thành vấn đề, nhiều nhất chính là màn đêm đen như mực mà thôi, anh chỉ là muốn dạy dỗ bé một chút, chưa từng nghĩ tới sẽ thật mặc kệ bé.
- Anh định đi đâu? - Minh Dạ Phạm thấy anh vội vã chạy ra ngoài, lập tức đuổi theo.
- Tìm người. - Minh Dạ Tuyệt cũng không quay đầu lại, tiếp tục chạy, ra sức chạy làm cho bộ ngực đang bị thương của anh lần nữa nứt ra, nhưng một ít thương tích đã là gì so với nỗi lo lắng trong lòng anh.
- Ngồi xe của em đi. - Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy đầu đầy mồ hôi của anh, không nghĩ tới chuyện mới vừa rồi còn giận anh, đi tới tự mình chưa đóng cửa rơi động xe, rồi bảo anh.
Minh Dạ Tuyệt vừa nghe đến lời đề nghị của em trai, lập tức chạy đến ngồi lên xe của anh ta, anh mới vừa lên đi xe hơi liền như hỏa tiễn "vèo" vọt về phía trước.
Dì Trương ở trong đại sảnh nhìn Minh Dạ Phạm vội vội vàng vàng chạy đi, trong chốc lát lại là cậu cả chạy ra ngoài, bà bị làm sợ đến kinh hồn bạt vía.
Không phải là thật đã xảy ra chuyện chứ?
Đôi tay dì Trương hơi run rẩy, nhìn lên bầu trời, không ngừng cầu nguyện.
Đi tới trước bức tường cao trước không đợi xe dừng hẳn, Minh Dạ Tuyệt liền nhảy xuống, vội vàng mở tường, chạy vội đi ra ngoài, đến bên ngoài anh vòng vo vài lần vẫn không thấy người muốn tìm, lại không ngờ trên mặt đất thấy xuất hiện mấy vết máu đen, cùng mấy đường biểu thị của xe thắng gấp.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Không thể nào.
Minh Dạ Tuyệt lẩm bẩm ra tiếng, nơi này vắng vẻ không có người đi qua lại, trừ phi là người của mình, tại sao hôm nay lại có người cố tình tới nơi này? Bé nhất định là bị đụng phải ai rồi? Anh lắc đầu không thể tin được, tâm giống như ngừng đập.
- Anh xác định đã để bé ở nơi này phải không? - Minh Dạ Phạm nhìn mặt tái nhợt của anh trịnh trọng hỏi.
- Đúng. - Minh Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm này vũng máu, vô lực gật đầu một cái.
- Được, chúng ta đi tìm qua màn hình giám sát, phía trên kia nên ghi chép xảy ra tất cả chuyện. - Minh Dạ Phạm đột nhiên nghĩ đến, cửa chính có máy theo dõi, chỉ cần tìm lại hình ảnh là biết chuyện gì xảy ra.
- Đúng, đúng. - Nghe được lời nói của Minh Dạ Phạm, anh ngẩng đầu nhanh chóng kéo em trai đi, trong lòng có một tia hi vọng, cho dù là bé nhỏ xíu, anh cũng muốn tìm ra.
- Tìm không được? chút chuyện như thế còn cần thời gian dài như vậy, nuôi các người có ích lợi gì? - Trong phòng giám sát, Minh Dạ Tuyệt không ngừng đi tới đi lui, gấp gáp luôn miệng chửi mắng. Mà phía sau là hai người không nghe được lời anh nói, chỉ là vùi đầu tiếp tục tìm, một câu cũng không dám mở miệng.
Trời mới biết, trong miệng anh nói thời gian dài như vậy cũng chỉ là mấy phút mà thôi, nhưng bọn họ cũng không dám phản bác, bởi vì tính khí của cậu chủ rất nóng nảy, nếu làm không tốt chắc chắn đầu dọn nhà ngay. (đầu dọn nhà ý nói họ dọn xuống âm phủ làm bạn Diêm vương đó ạ)
- Tìm được rồi, tìm được rồi. - Một người run rẫy cầm vào màn hình, rồi vui mừng thét lên.
Minh Dạ Tuyệt quay sang nhìn băng ghi hình, không kịp chờ đợi họ bỏ vào chép lại, liền phóng to ra nhìn.
Từ từ trên tấm hình loáng thoáng xuất hiện một cô bé, bé chảy nước mắt, đứng tại cửa, đầu tóc xốc xếch, thỉnh thoảng bị gió thổi bay lên, bé không chớp mắt nhìn phía tường, cũng không nhúc nhích, tựa như một búp bê đang đứng. Cho đến khi tất cả mọi người cho là bé không có hành động tiếp theo, thì hai chân bé bỗng lùi lại phía sau. Bé lùi vô cùng chậm, rất chậm, giống như đang chờ người nào đó. Nhưng không có ai ra ngoài, bé vẫn lui về phía sau, cho đến khi ngoài phạm vi máy ghi hình, sau đó chính là ánh đèn sáng sáng lên, sau đó nữa chính là một tiếng thắng xe chói tai, sau đó nữa thì cái gì cũng không có, không có động tĩnh, không âm thanh âm, không biết nơi đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Lại qua thật lâu, Minh Dạ Phạm liền xuất hiện ở trong màn ảnh, nóng nảy nhìn khắp nơi như muốn tìm kiếm cái gì.
Minh Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm Duy Nhất trong màn ảnh không ngừng bước lùi về phía sau, thật sự rất muốn đưa tay kéo bé trở lại. Trong lòng tràn đầy hối tiếc, lúc đó tại sao anh lại bỏ mặc bé như thế? Nếu như không đi, bé cũng sẽ không gặp chuyện không may, nếu như anh không có ném bé ở nơi đó, bé cũng sẽ không mất tích như thế.
Minh Dạ Phạm nhìn đến đây, từ từ quay lại thân hình lại, trong mắt đã ngậm đầy nước mắt.
Anh chỉ là chậm một bước, chỉ là chậm một bước thôi!
Hai người vẫn đứng ở sau lưng Minh Dạ Tuyệt, nhìn đôi mắt ngày càng đen của Minh Dạ Tuyệt, tâm cũng bắt đầu nhảy lên. Chưa từng thấy cậu chủ như vậy, cô gái kia rốt cuộc là có quan hệ gì với cậu chủ? Lại có thể khiến cho tới mặt cậu chủ đổi sắc như thế.
Đang lúc hai người suy đoán về cô gái nhỏ trong ảnh là ai, khóe miệng Minh Dạ Tuyệt đã từ từ tràn ra tia máu, thân thể nghiêng về phía sau, té xuống.
- Đồ đần, thật xin lỗi. - Khi anh nhắm lại, trong nháy mắt, trong lòng anh nhẹ nhàng nói một lời xin lỗi không ai nghe thấy.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |