Không cho
← Ch.024 | Ch.026 → |
- Đừng, anh Tuyệt, em không muốn đi, em làm sai chỗ nào, em sửa, tất cả em đều sửa đổi. Anh đừng bắt em đi có được hay không? Anh Tuyệt, em sợ. - Duy Nhất bị bắt phải lảo đảo, dừng không được bước chân của mình, chỉ có thể kêu khóc van xin anh, không ngừng nói xin lỗi, hi vọng anh sẽ không tức giận nữa, sẽ để bé ở lại. Bé thật không biết mình đã làm sai chỗ nào, vì sao lại làm anh giận đến vậy.
Sợ? Minh Dạ Tuyệt xì mũi coi thường, kéo bé tiếp tục đi. Mặc kệ người phía sau nhếch nhác đến cỡ nào, khóc thê thảm đến cỡ nào. Hiện tại anh sẽ không tin tưởng lời của bé. Hơn nửa đêm, một mình đi ra ngoài không sợ? Hiện tại nói sợ, ai tin?
Một kéo, một lùi, chỉ người kia vẫn kéo người bé đi về phía trước.
Cho đến đi tới nhà để xe, Minh Dạ Tuyệt mở cửa xe, tay vừa dùng lực liền đem bé ném lên xe, mình cũng ngồi lên theo, khởi động xe xong chạy vọt ra ngoài.
- Uy....... - Minh Dạ Phạm đuổi theo ra đến đã thấy chiếc xe ấy chạy đi mất, trong đêm tối chỉ có thể nhìn ánh đèn xa xa.
Hôm nay Tuyệt sao thế? Tỉnh lại sao lại trở nên nóng nảy như thế? Nhưng dù thế nào anh cũng không thể đối với Duy Nhất thế chứ? Hi vọng đứa bé kia sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Cậu hai. - Đang ở Minh Dạ Phạm xoay người muốn trở về nhà mình, lại bị dì Trương vừa chạy theo vừa gọi.
- Chuyện gì? Nói thẳng đi. - Minh Dạ Phạm quay đầu hỏi, thấy bà ấp a ấp úng, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, liền hỏi.
Mới vừa rồi dì Trương trực tiếp muốn bảo vệ Duy Nhất, anh đối người phụ nữ trung niên trước mắt này có tình cảm rất tốt. Bà không để ý đến việc mình có chọc giận anh hai của anh hay không, cũng chỉ vì muốn bảo vệ Duy Nhất, loại tinh thần này không phải ai cũng có, mặc dù sau lại vẫn là buông tay xuống, nhưng tinh thần có thể khen.
- Cậu hai, hôm nay chân Duy Nhất thật ra là bị thương, hiện tại chân cũng bị thương, không biết cậu cả sẽ như thế nào đối với bé, cậu có thể đi xem qua một chút được không ạ? Cô bé chịu không được chơi đùa này. - Dì Trương lấy hết dũng khí nói, đứa bé kia trên đùi và chân đều bị thương, tính khí cậu cả lại không được tốt, cũng đừng nên tiếp tục làm bé bị thương chứ.
- Chân bị thương? - Minh Dạ Phạm không hiểu chuyện gì xảy ra, đang tốt lại như thế sao lại bị thương?
- Cậu hai, những chuyện này nói sau được không ạ? Tôi cầu xin cậu, nên đi xem cô bé một chút được không ạ?. - Dì Trương kéo cánh tay của anh, trong đôi mắt tràn đầy van xin, hiện tại cũng không phải là lúc nói chuyện này, chỉ cần trễ một phút, đứa bé kia có thể sẽ chết.
- Được, tôi lập tức đi. - Minh Dạ Phạm nghe đến đó, lập tức đi ra ngoài, nơi này không có dư thừa xe hơi để anh sử dụng, anh phải trở về nhà mình mới có thể lấy xe.
- Cám ơn cậu hai, cám ơn cậu hai. - Dì Trương vội vàng khom lưng cúi người, không ngừng hướng về Minh Dạ Phạm nói lời cảm ơn.
Đứa bé kia hiểu chuyện như vậy, cũng không biết tại sao cậu cả tức giận.
Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.
Chờ Minh Dạ Phạm đi xa, dì Trương đứng thẳng người chắp tay trước ngực, nhắm mắt thì thầm.
- Anh Tuyệt...... - Duy Nhất ngồi ở băng ghế sau xe, đôi mắt đẫm nước mắt, mông lung nhìn người phía trước không biết làm sao. Chỉ có thể từng tiếng một nhẹ giọng gọi anh.
Dọc theo đường đi, bất luận bé kêu gào thế nào, anh chính là không quay đầu lại; bất luận bé nói gì, anh chính là không lên tiếng; bất luận bé khóc thế nào, anh thủy chung không nhìn bé một cái.
Đây rốt cuộc là tại sao? Bé rốt cuộc nên làm cái gì đây?
Bé không biết anh muốn mang bé đi nơi nào, chỉ biết là xe một mực không ngừng đi tới, giống như không có điểm dừng.
"Két" - một hồi tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên, thân thể Duy Nhất chợt nghiêng về phía trước đụng đầu ghế trước, bé chưa kịp phục hồi lại tinh thần, thân thể liền bị một người lôi xuống xe.
- Mở cửa. - Trong mê muội, Duy Nhất liền nghe đến quát lạnh lùng của anh, ngay sau đó tiếng cửa mở.
Minh Dạ Tuyệt nâng thân thể mềm yếu của bé, mấy bước đi ra khỏi cửa chính, vừa buông tay liền đem ném bé xuống đất, nhìn cũng không nhìn bé một cái, quay đầu lại liền xoay lưng đi về phía sau.
Duy Nhất ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, nhìn lại một chút hoàn cảnh bên cạnh, sợ hết hồn, hai bên là cây cối cao lớn, chỉ một mình bé trên con đường, nhìn tường cao từ từ khép lại, đó là cánh cửa làm cho Duy Nhất vĩnh viễn thuộc về bên ngoài không còn là người của anh nữa.
Anh.... . Là thật ném bé rồi.
- Đừng... đừng, anh Tuyệt, em sai rồi, đừng ném em ra ngoài. Anh Tuyệt. - Duy nhất gào khóc lên, quên đau đớn trên người, xông về phía tường sắp đóng lại, gọi trong sợ hãi, khóc đêm trong lòng không biết gì nữa.
- Từ nay, không cho kêu nữa tôi là anh Tuyệt, không cho bước vào nơi này một bước, không cho chạm vào người của tôi. - Minh Dạ Tuyệt nghe được giọng càng ngày càng thét to của bé, chợt quay đầu lại, chỉ thấy bé lảo đảo nghiêng ngã chạy theo chân anh, lập tức lên tiếng rống ngăn bước chân của bé lại.
Duy Nhất cả người khẽ run rẫy, lại không dám bước lên trước, chỉ là bình tĩnh nhìn anh, lại không dám gọi anh là anh Tuyệt, không dám tiến lên phía trước một bước, bé uất ức chỉ muốn khóc, nhưng bé nhớ anh nói không cho khóc. Cho nên bé dùng sức đè xuống tất cả những nức nở nghẹn ngào sắp trào ra, không dám lên tiếng.
Tại sao hiện tại cứ khóc thế? Trước kia không cho khóc, bé làm được, anh cho bé ở lại. Bây giờ bé nghe lời anh, anh sẽ cho bé ở lại, sẽ không vứt nữa chứ?
Minh Dạ Tuyệt nhìn ánh mắt đầy khát vọng và mê mang lại bắt đầu lo lắng của Duy Nhất. Đột nhiên thật muốn thu hồi những lời vừa rồi, tại sao bé có thể dễ dàng làm ảnh hưởng đến tâm tình của anh như vậy? Anh là người không có trái tim, tại sao có thể bởi vì một ánh mắt mà cả người lo lắng. Nếu như cứ như vậy bởi vì một câu nói của bé mà bỏ qua, vậy anh cũng quá thật mất mặt rồi. Chỉ cần bé mở miệng cầu xin tha thứ lần nữa, chỉ cần hai hay ba lần, anh sẽ suy xét đem bé quay về.
Nghĩ tới đây, anh không do dự nữa, xoay người lại bước chân ra bước sải bước rời đi.
Nhưng âm thanh nho nhỏ, rốt cuộc không có vang lên, dù là cửa chính đã đóng, anh ở cạnh tường một lúc lâu, bé vẫn không có mở miệng. Chẳng lẽ là giọng nói của bé quá thấp, nơi này cách tường quá xa cho nên không nghe được? Vì vậy, anh hướng vách tường từ từ nhích tới gần mấy bước, vẫn không có âm thanh, tiếp tục tiến lên mấy bước, vẫn không có âm thanh. Tức giận lập tức ập vào lòng, nói cách khác, bé căn bản cũng không có cầu xin tha thứ, bé vẫn không biết sai, như vậy anh ở nơi này do dự cái gì?
Minh Dạ Tuyệt chợt quay người lại, bước nhanh vào xe hơi, tất cả đều là bé tự chuốc lấy, vậy hãy để cho bé chịu trừng phạt đi!
Duy Nhất nhìn vách tường đóng lại, mà lòng tuyệt vọng!
Thì ra là anh Tuyệt thật không cần bé nữa, thật vứt bỏ bé. Bé thật muốn khóc, nhưng âm thanh lại giống như biến mất vậy, không trào ra nơi cổ họng của bé, chỉ có thể giấu ở trước ngực, làm cho bé không thở nổi. Nước mắt theo khuôn mặt không ngừng chảy xuống, nhưng bé đã khóc không lên tiếng rồi.
Anh không cần bé nữa, không có ai muốn bé, đây là vì cái gì? Đến tột cùng là tại sao?
Duy Nhất lắc đầu từng bước một lui về phía sau, mắt thấy mặt tường này cách bé càng ngày càng xa, bé lại thủy chung nhìn chằm chằm nơi đó. Hi vọng mặt tường này lại đột nhiên mở ra, bên trong sẽ có một người đi ra, sẽ mang bé về. Nhưng không có, chẳng có cái gì cả.
Đột nhiên, phía sau lưng bé truyền đến một âm thanh kinh người, vừa quay người, rất nhiều ánh đèn chiếu vào người bé, tia sáng chói mắt, bé cố tránh không đứng nơi đó, trước mắt là một mảnh sáng rực, trong lòng là sự lo lắng, thân thể cứ như vậy ngã về phía sau, đôi mắt mang theo nước mắt từ từ nhắm lại, trong đầu trống rỗng.
Không có, chẳng còn gì nữa.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |