Tiến về Hongkong
← Ch.098 | Ch.100 → |
″ Tiểu Thi!" Mất một lúc Thẩm Tử Quân mới đi được đến nhà Tiểu Thi, cô tức giận thở hổn hển nắm chặt cánh tay của Tiểu Thi thở không ra hơi hỏi: " Cô định đi nơi nào? Tại sao phải đi?"
"Tử Quân, về sau tôi sẽ từ từ nói cho cô, bây giờ vị tiên sinh này nói muốn mời tôi đi Hongkong đến buổi họp báo về tác phẩm của Trác Minh Liệt! Cô nói tôi có nên đi không?"
"Dĩ nhiên là không!"
"Tiểu thư ơi, cô muốn lấy mạng của tôi sao?" Vẫn quỳ dưới đất trợ lý kéo lấy váy của Thẩm Tử Quân.
"Là chủ anh đòi mạng anh! Nhưng chẳng lẽ anh ta bảo anh đi giết người phóng hỏa anh cũng đi sao!" Thẩm Tử Quân hung hăng nói.
" Tiểu thư Tiểu Thi cô làm ơn làm phúc hãy đi đi, lúc đầu là tôi đưa giầy cho cô nên cô nhất định phải đi"
"Tiểu Thi, giầy ở đâu trả cho anh ta! Một đôi giày rách thôi mà!"
" Tử Quân" Tiểu Thi kéo Thẩm Tử Quân lại, cô biết cô không nên đi, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều có đầu có đuôi sao?
" Tử Quân này hay là cô đi gặp Trác Minh Liệt với tôi đi, dù sao anh ta cũng từng giúp tôi rất nhiều, lần này coi như là tôi giúp lại anh ta!" Tiểu Thi quyết định
"Sau chuyện này thì sao? Tiểu Thi, Trác Minh Liệt không phải người tốt!" Thẩm Tử Quân có chút kích động.
"Chỉ chuyện này thôi, sau này anh ta có ra sao cũng không liên quan đến tôi " Giọng nói của Tiểu Thi có mấy phần buồn bã... Thẩm Tử Quân trầm mặc sau chốc lát cô lại hỏi: " Tiểu Thi cô nói cho tôi biết, có phải cô đã thích Trác Minh Liệt?"
Tiểu Thi mỉm cười lắc đầu một cái nhưng chỉ có chính cô biết đó không phải là thật.
"Tốt, tôi đi cùng với cô!" Thẩm Tử Quân đỡ trợ lý từ trên mặt đất dậy "Đi đặt vé máy bay cho chúng tôi!"
"Được, được, tôi lập tức đi chuẩn bị!" Trợ lý mừng rỡ.
"Mẹ chúng ta sẽ đi đâu?" Cầu Cầu nhút nhát hỏi.
"Mẹ dẫn con đi Disney có được hay không?"
Cầu Cầu dúi đầu nhỏ vào trong ngực mẹ, buồn buồn đáp một tiếng. Đứa nhỏ này bị kinh sợ quá độ, cả người cũng mệt mỏi. Thẩm Tử Quân nắm bàn tay nhỏ bé của nó nhẹ giọng thở dài.
"Tổng giám đốc đã xong. Tôi đã thuyết phục được tiểu thư Tiểu Thi, chúng tôi lập tức sẽ xuất phát!" Trợ lý mừng rỡ báo cho Trác Minh Liệt.
"Ừm! Vậy anh hãy chịu trách nhiệm về hành trình của cô ấy!" Trợ lý cho rằng tổng giám đốc sẽ khen ngợi mình không ngờ anh ấy lại chỉ nói đơn giản như vậy.
Từ tối hôm qua đến giờ, Trần Mỹ Thù phát hiện Trác Minh Liệt luôn cầm điện thoại trong tay và luôn gọi cho một người tên là Tiểu Thi, nhìn thấy anh sốt rột bà cũng không nhịn được hỏi Trác Minh Liệt xem Tiểu Thi là ai... Nhưng Trác Minh Liệt lại không trả lời lại. Trần Mỹ Thù thấy tình cảnh này không khỏi có chút lo lắng.
"Thưa quý khách, chuyến bay đến Hongkong sẽ lập tức cất cánh, xin quý khách chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến bay!" Tiếng loa phát vừa vang lên, trợ lý liền kéo Tiểu Thi chạy về phía trước.
"Anh gấp cái gì?" Thẩm Tử Quân mất hứng.
Trợ lý cũng không để ý đến cô, anh ta sợ họ đột nhiên sẽ thay đổi ý định nên anh ta cố thật nhanh kéo họ lên máy bay vì khi đã lên rồi muốn đổi cũng khó khăn hơn.
Buổi trình diễn thời trang của Trần Mỹ Thù đã đến giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, các nhà đài cũng nắm chắc lấy cơ hội phỏng vấn Trác Minh Liệt.
"Trác tiên sinh, xin hỏi sản phẩm Cinderella của năm nay có chủ đề gì?" Mặc dù dòng sản phẩm Cinderella này chưa bao giờ chính thức xuất khẩu ra thị trường nhưng lại không hề thua bất cứ nhãn hiệu giày nổi tiếng nào. Cả nước thậm chí ngay cả thế giới không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn có một đôi như vậy.
" Cinderella vẫn luôn là chờ đợi nhưng đương nhiên là chờ đợi là có thời hạn. Năm nay chủ đề của Cinderella là 'số mệnh màu hồng', còn về những vấn đề khác, xin thứ lỗi tôi không thể trả lời được!" Trác Minh Liệt cười ưu nhã, khéo léo từ chối trả lời phỏng vấn "Tôi còn có việc quan trọng phải làm, quý vị hãy chờ khi bắt đầu buổi họp báo chính thức thì hãy tiếp tục phỏng vấn đi!"
"Trác tiên sinh, một vấn đề cuối cùng! Năm nay Cinderella sẽ sản suất sao?"
"Nếu như đã thành toàn, đương nhiên có thể sản xuất!" Lúc Trác Minh Liệt nói lời này, anh đã đi khỏi đó một khoảng rất xa!
"Tổng giám đốc, chúng tôi đã đến, ngài phái người tới đón họ sao?" Trợ lý vừa xuống máy bay, lập tức gọi cho Trác Minh Liệt.
"Tôi sẽ đi đón họ!"
Trác Minh Liệt cúp điện thoại, tự mình lái xe nhưng trên đường đi lại gặp phải Trần Mỹ Thù.
" Minh Liệt cháu định đi đâu? Dì có việc muốn nhờ cháu giúp một tay!" Trần Mỹ Thù kéo anh lại giống như là cố ý không muốn cho anh đi.
"Bây giờ cháu có việc gấp, nếu như dì có việc, thì dì cứ nói nhưng chờ cháu trở lại được không?" Trác Minh Liệt nhã nhặn từ chối.
"Được, hôm nay dì có ra mặt một bộ thơi trang về lễ phục và có một bộ đẹp nhất để làm điểm nhấn cho đêm nay, cháu có thể làm người mẫu cho bộ đó không" Trần Mỹ Thù biết trước mắt bà không phải là một nhà thiết kể đơn giản mà còn là một người đàn ông hoàng kim của xã hội hiện này, nhờ anh làm có lẽ sẽ khó khăn nhưng nghĩ về tương lai, bà không thể không thử một lần.
"Sợ rằng không được!" Trác Minh Liệt cự tuyệt. còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen. o r g
" Minh Liệt, nể mặt dì giúp dì một lần không được sao?"Trần Mỹ Thù khẩn cầu.
Trác Minh Liệt nhếch nhẹ khóe miệng, hờ hững rời đi.
"Sao đến tận bây giờ vẫn chưa có ai ra đon chúng tôi?" Thẩm Tử Quân chất vấn trợ lý "Không đến thì phải nói trước chứ, thời gian này đủ cho chúng tôi đi đến công viên rồi!"
"Các vị tiểu thư hãy bình tĩnh, đừng vội. Tổng giám đốc chúng tôi nói anh ấy sẽ tự mình đi đón mà, hãy đợi thêm mấy phút nữa!" Trợ lý gần như khẩn cầu, lời nói của anh còn chưa dứt xe Trác Minh Liệt đã đến.
"Lên xe!" Anh hạ cửa kính xe xuống rồi nói với họ.
Anh đeo kính đen, giọng nói anh lạnh nhạt khiến cho Tiểu Thi cảm giác không hiểu nổi, vốn dĩ lòng đã lạnh nay lại càng lạnh hơn. Vì sao anh lại lành lùng như vậy, chẳng lẽ chỉ có lạnh lùng mới có thể làm cho người khác nhận rõ thân phận của anh sao? Tiểu Thi không muốn hiểu rõ nữa, cô không nói gì ngồi lên ghế sau của xe, chán nản nhìn cảnh thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ.
"Chú" Cầu Cầu hình như rất vui vẻ khi nhìn thấy Trác Minh Liệt.
"Ừ Cầu Cầu, cháu có ngoan không?" Trác Minh Liệt liếc qua kính chiếu hậu một cái thì nhìn thấy Tiểu Thi vội vàng xoay đầu đi, giống như cô rất sợ đối mặt với anh.
"Chú, cháu rất sợ, có người xấu!" Có lẽ do đều là con trai nên Cầu Cầu rất mạnh dạn bảy tỏ với Trác Minh Liệt.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |