Tử Quân
← Ch.026 | Ch.028 → |
"Khó trách tiểu tử kia lại kiêu ngạo như vậy thì ra là mặt ngoài vô hại nhưng bản chất bên trong lại giống một người không đứng đắn như cô!" Trác Minh Liệt càng nói càng thái quá Tiểu Thi cũng càng ngày càng tức giận. Không biết từ lúc nào bọn họ đã bị cô giáo dẫn ra ngoài.
"Tôi lệnh con của cô lập tức chuyển trường! Nhà giữ trẻ này tôi sẽ mua!" Trác Minh Liệt ngạo mạn mà gọi người phụ trách nhà trẻ lên.
"Thật xin lỗi Trác tiên sinh. Tôi không bán!" Một cô gái trẻ tuổi khéo léo mỉm cười tuổi của cô chắc cũng tầm tuổi của Tiểu Thi. Bất thình lình bị làm cho lúng túng điều này khiến cho Trác Minh Liệt tức giận khác thường "Mặc kệ cô có bán hay không bán nhà trẻ này tôi nhất định phải mua!!"
"Mộc Mộc!!" Trác Minh Liệt quay người nhìn thấy cách đó không xa Mộc Mộc đang đứng ở dưới gốc cây. Nó trốn ở bên trong, không nói một lời giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ.
"Thẩm tiểu thư, vị tiên sinh này thật là cố tình gây sự, rõ ràng là Mộc Mộc bắt nạt các bạn khác trước chính là từ khi nó tới mới gây ra hoảng loạn!" "Mộc Mộc" Cô giáo nhân cơ hội nghe người phụ trách báo lại.
"Câm miệng của người lại bằng không tôi sẽ để cho cô lập tức bị thất nghiệp!" Ánh mắt Trác Minh Liệt như có thể giết người.
"Mộc Mộc tới đây" Trác Minh Liệt hướng về phía Mộc Mộc vẫy tay nhưng nó vẫn không phản ứng chút nào, toàn bộ đôi mắt đều nhìn chằm chằm Tiểu Thi rồi.
"Mộc Mộc không cần sợ hãi. Sau này ba sẽ giúp con xử lý người phụ nữ này thật tốt!"
Tiểu Thi xoay người Mộc Mộc đã đi tới phía sau lưng cô. Ánh mắt hai người va chạm vào nhau trong nháy mắt toàn bộ thế giới giống như cũng nghiêng đổ. Ánh nắng sáng rỡ, gió mát dịu dàng. Trong đôi mắt kia tràn đầy sự sợ hãi giông như bị uất ức. Một giây kia lòng Tiểu Thi đau nhói nói không ra lời "Cháu là Mộc Mộc" âm thanh có cũng như không ngay cả cô gần như cũng không phân biệt ra được, cô lắc lư hai cái rốt cuộc ngã trên mặt đất.
"Này!!" Trác Minh Liệt rống to.
"Tiểu thư! Tiểu thư cô làm sao thế?!" Cô giáo vội vàng gọi cấp cứu đưa Tiểu Thi đến bệnh viện.
Chói mắt... quá, , trong ánh sáng trắng đó có rất nhiều bóng người. Đáng tiếc cô một người cũng không thể nhìn rõ! Nơi này rốt cuộc là nơi nào cô rất thương hay mơ thấy nơi nay nhưng cho tới bây giờ cô đều không rõ đây là nơi nào. Chẳng lẽ là kiếp trước sao?
"Mẹ" Cầu Cầu mang theo tiếng khóc nức nở rốt cuộc làm cho Tiểu Thi tỉnh táo hoàn toàn lại. Cô mở mắt chỉ thấy người phụ trách kia mỉn cười dẫn Cầu Cầu đứng ở trước giường bệnh của cô.
"Cầu Cầu" cô suy yếu gọi.
'Tiểu thư cô không có việc gì là tốt rồi." Cô gái kia mặt vô cùng lo lắng ân cần nói "Chuyện của Cầu Cầu và Mộc Mộc chúng tôi sẽ xử lý tốt nhất có thể!"
"Cám ơn cô xin hỏi cô gọi như thế nào?" khuôn mặt Tiểu Thi tái nhợt mỉm cười.
"Tôi họ Thẩm"
"Đúng rồi tiểu thư xin hỏi ngài là.."
Cô gái này chính Thẩm tiểu thư cũng chính là bạn của Lâm Thi Ngữ, Thẩm Tử Quân, sau khi tốt nghiệp đại học cô trốn ra từ trong gia tộc một mịnh xây dựng lên nhà trẻ này và chỉ trong vẻn vẹn mấy năm cô đã đưa nhà trẻ liền này phát triển lên thành một trong số những nhà trẻ tốt nhất thành phố này.
"A cô gọi tôi là Tiểu Thi là được rồi!"
"Tiểu Thi? Xin hỏi cô có biết người nào là Lâm Thi Ngữ không?" Vào lúc này Thẩm Tử Quân cuối cùng đem nghi ngờ trong lòng mình nói ra, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Thi cô đã cảm thấy cô ấy cực kỳ giống Lâm Thi Ngữ năm đó.
"Tôi không biết người này là ai Thẩm tiểu thư cô ấy và tôi dung mạo rất giống nhau sao?"
"Ha ha thì ra là như vậy. không cô và cô ấy không hẳn là giống nhau chỉ là cảm giác này..." Thẩm Tử Quân cúi đầu âm thanh trầm thấp mà xa xa.
"Lâm Thi Ngữ là bạn tốt của cô sao? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
"Vâng cô ấy là một người bạn rất tốt của tôi" Thẩm Tử Quân chợt cảm thấy nói không được nữa, "Đều là chuyện trước đây không nói cũng được! Bây giờ nhìn cô không có việc gì tôi cũng an tâm ở nhà trẻ còn có việc tôi đi về trước đây!" Tử Quân vội vã rời đi khiến Tiểu Thi chợt có chút buồn bã giống như cô bị mất một người bạn thân thiết nhất ở nơi này thành thị xa lạ này. Tại sao Thẩm Tử Quân, , , , tại sao tình cảm với bạn cô ấy lại phải giấu kín như vậy!
← Ch. 026 | Ch. 028 → |