Vay nóng Homecredit

Truyện:Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình - Chương 04

Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Trọn bộ 56 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)

Siêu sale Shopee


Trên đường cái náo nhiệt có không ít tuấn nam mỹ nữ, Hướng Thanh Lam cầm một tập tư liệu đi về phía trước, khuôn mặt bình tĩnh có chút ám sắc, trong đôi mắt tưởng như vô thần lại lộ ra một ít trầm mặc, hai quầng thâm trên mắt chứng tỏ vài ngày nay cô không được ngủ đầy đủ. Cô cúi đầu xem tư liệu trên tay, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đã đủ để nuôi sống bản thân, bây giờ chính cô cũng chẳng nói rõ được cuộc sống hiện tại là tốt hay không tốt nữa.

Dù sao cũng chỉ là một cuộc sống mới mà thôi, cô đã mất đi tất cả, cho nên cũng không lo sẽ mất thêm điều gì. Chỉ là, từ sự việc kia về sau, giọng nói của cô cũng không thấy khôi phục lại.

Cô đã trở thành một người câm, một người không có giọng nói, chỉ biết gật đầu cùng lắc đầu. Thật ra hiện tại đối với cô mà nói, có giọng nói hay không cũng không quan trọng, bởi vì cũng không có ai nghe cô nói chuyện nữa, có lẽ hiện tại cô thích hợp để làm một người câm hơn.

Cô đặt tay ở bụng, ánh mắt hơi hiện lên một chút đau khổ, đứa bé kia, đã không còn. Ngẩng đầu, muốn gió làm khô giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt át, nhưng trong lòng thì sao, có lẽ cả đời này sẽ vẫn ẩm ướt như vậy. Mỗi khi nhớ tới đứa nhỏ đáng thương vô tội kia, lòng cô lại đau như bị lăng trì, con à, mẹ thực xin lỗi, là do mẹ không bảo vệ được con.

Cô ngẩng đầu, cắn làn môi đã có chút tái nhợt, đến khi nhìn thấy hai người đứng cách đó không xa thì sững sờ tại chỗ. Vì sao, vì sao lại vẫn phải gặp lại bọn họ, hay ông trời cho rằng những gì cô chịu đựng vẫn chưa đủ đau đớn, thật là chưa đủ sao?

"Thác, em đeo cái này đẹp không?" Cung Như Tuyết nhìn chiếc vòng kim cương đang đeo trước ngực, mềm mại nói xong, không ngừng diêu tay Tô Triết Thác, cô rất thích chiếc vòng này, đương nhiên cô thích nhất vẫn là anh. Tuy rằng cô biết anh đã kết hôn, đã có vợ, nhưng vẫn không thể buông anh ra, cô đối anh là nhất kiến chung tình, cho nên luôn cố làm cho anh chú ý, cố tìm hiểu tất cả về anh. Rốt cục mọi việc cũng như cô định sẵn, anh chú ý tới cô, cuối cùng bọn họ cũng được ở cạnh nhau, cô thành bồ nhí của anh, nhưng là cô luôn tin sẽ có một ngày anh bỏ vợ, còn cô thì trở thành Tô phu nhân.

Ngày đó gặp Hướng Thanh Lam đương nhiên không phải tình cờ, cô chính là muốn biết vợ anh là người như thế nào mà thôi, muốn biết, người đã chiếm lấy nam nhân vĩ đại này hai năm rốt cuộc trông như thế nào.

Kết quả thật khiến cho cô phải thất vọng, cô gái đó xem như xinh đẹp, nhưng cũng không có gì nổi bật cả. Người như vậy làm sao có thể là đối thủ của cô được.

Dường như chính ông trời cũng muốn giúp cô, khi bọn họ đang ở trên giường thì bị cô ta thấy được, bây giờ Tô Triết Thác đã ly hôn, mục tiêu của cô đã không còn xa.

Nghĩ đến đây, cô cười càng vui vẻ, không quan tâm đến ai hôn ở trên mặt nam nhân một cái.

Tô Triết Thác ôn nhu nhìn cô, anh thích cô chủ động, cũng thích thế giới của anh chỉ có mình cô, chính là không hiểu vì sao, anh nhìn về phía trước một chút, luôn cảm giác có người đang nhìn anh từ xa, làm cho anh áp lực kỳ quái.

Ánh mắt quen thuộc làm tim anh đập nhanh, là ai? Sẽ là ai đâu?

Anh cố gắng tìm kiếm, lại không thấy người nào.

"Thác, đẹp hay không đây, anh một câu cũng không thèm khen em." Cung Như Tuyết hơi hơi chu môi, vẻ mặt kiều mỵ đánh nhẹ vào ngực nam nhân, bộ dáng thẹn thùng như vậy làm trong lòng Tô Triết Thác nổi lên một chút nhu tình. Cô cần anh, cũng yêu anh, điều này làm cho anh cảm thấy phá lệ thỏa mãn.

"Rất đẹp." Tô Triết Thác thu hồi ánh mắt, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô, làn da mềm mại như vậy làm cho anh cực kì mê luyến.

"Thác, hôm nay chúng mình đến chỗ anh được không?" Cung Như Tuyết nhìn đến ánh mắt nhiệt tình của anh, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, biểu hiện của nam nhân này trên giường thật sự có thể khiến người ta điên cuồng, cô thật sự hâm mộ vợ anh, đã được ở bên anh những hai năm. Cho nên từ nay về sau nhất định anh phải thuộc về cô mới được, bằng không cô sẽ ghen tị chết mất.

Tô Triết Thác trầm mặc một hồi, cực kì mâu thuẫn với đề nghị này.

"Đi khách sạn đi." Thản nhiên nói, ánh mắt anh híp lại một chút, quyết định không mang cô đến nơi cô muốn, nơi đó hiện tại một người cũng không có, nếu muốn đi cũng không phải hiện tại, đợi anh tìm được người làm, có lẽ, lúc ấy là có thể đi.

*****

"Được rồi." Cung Như Tuyết đành phải đáp ứng, bất quá cảm xúc trên mặt ở lúc anh không chú ý thì lạnh lùng đi một chút. Đi khách sạn, cô vẫn là bồ nhí, nhưng nếu ở nhà anh, cô sẽ càng gần mục tiêu của mình. Nhưng là, bây giờ vẫn chưa đến lúc, cô còn cần thời gian, hiện tại không có người kia chen giữa bọn họ, mối quan hệ này đã có thể công khai đi? Bồ nhí, cô làm đã quá lâu rồi.

Mà cô làm sao có thể thỏa mãn chỉ là bồ nhí của anh được.

Hai người xoay người đi vào một khách sạn năm sao ngay gần đó, chẳng hề phát hiện ra có một người vẫn dõi theo bóng dáng của bọn họ, đến tận lúc không thể nhìn thấy nữa, mới thu hồi lại ánh mắt đau khổ của mình.

Thì ra, đây là sự khác nhau giữa yêu và không thương. Khóe môi Hướng Thanh Lam chậm rãi cong lên, có lẽ đang cười nhạo chính mình, cười nhạo chính mình luôn tự cho là đúng. Cô đã luôn nghĩ rằng anh vẫn có chút cảm tình với cô, bất kể là trước kia hay là hiện tại.

Ngày ấy có lẽ anh là thật sự thích cô, cho nên mới lấy cô. Cứ nghĩ rằng cuộc sống hai năm đồng giường cộng chẩm, cô đã là một phần trong cuộc sống của anh, cũng như anh là một phần của cô vậy, không, với cô, anh còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng hiện tại cô mới biết được, thì ra là không phải, anh đã quên anh từng thích cô, anh cần một người vợ, cho nên cô ở lại, giờ đây anh tìm thấy người anh yêu, cô phải rời đi.

Cho tới bây giờ anh đều chưa từng cười ôn nhu với cô như vậy, trước kia anh rất thương cô, cũng rất chiều cô, chiều như chiều một đứa nhỏ. Nhưng anh làm vậy vì cô là vợ anh, không phải vì anh yêu cô.

Khi hôn nhân mất đi, tình yêu đã không còn, như vậy giữa hai người bọn họ đã không còn ràng buộc gì nữa.

Đặt tay lên ngực, nơi đó đang truyền đến rõ ràng đau đớn, rất đau, lại chỉ có mình cô chịu đựng.

Bọn họ vẫn đang hô hấp trong cùng một bầu không khí, nhưng lại đã thuộc về hai thế giới khác hẳn nhau. Anh cho tới bây giờ đều chưa từng tiến vào thế giới của cô, có lẽ anh không muốn, có lẽ là coi thường, mà thế giới của anh cũng không có vị trí của cô.

Hướng Thanh Lam xoay người, ôm tư liệu rời đi. Vẫn là đám người náo nhiệt không ngừng đi qua nhau, liệu đây có được coi là một lần thoáng gặp?

Cuộc sống của cô rất đơn giản, mỗi ngày cô đều nhận rất nhiều tài liệu để phiên dịch, nhiều đến mức đôi khi còn không có thời gian ăn cơm, cả ngày chỉ ăn một bát mỳ.

Sự bận rộn ấy sẽ làm cô quên được rất nhiều chuyện, có một số việc cô không dám nghĩ đến, bởi vì, sẽ đau triệt nội tâm

Không có khả năng khôi phục. Loại này đau đớn, thật là không thể chịu đựng được.

Cho nên, chỉ có thể quên đi.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất cho cuộc hôn nhân thất bại này, nhưng là, cô đã mất đi tất cả. Giờ đây cô là một người câm, một người không thể nói chuyện được nữa.

Cô biết nói, nhưng lại không thể nói.

Bên ngoài mưa rất lớn, không ngừng đánh vào ô của cô, có khi giọt mưa còn theo gió tạt vào trên mặt, lạnh buốt. Trên đường gần như không còn một bóng người, một chiếc xe chạy qua rất nhanh, ánh đèn xuyên thấu qua màn mưa, bánh xe làm bắn tung tóe nước mưa sang bên cạnh.

Hướng Thanh Lam híp hai mắt, bước đi khó khăn, thỉnh thoảng mưa rơi xuống trên mặt cô có chút đau, nhưng cô vẫn cẩn thận che chở tập tài liệu ở trong lòng, chỉ lấy tay lau đi một chút rồi lại cố gắng bước tiếp.

Lại là một chiếc xe nữa đi qua, ánh đèn nhoáng lên một cái, cô nhìn thấy phía trước có một bóng người ngã trên mặt đất đang cố ôm chặt chính mình.

Cô đứng tại chỗ, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mơ hồ, dường như, đó là một người.

Chạy nhanh đi qua, nước mưa rất nhanh làm ướt đẫm đôi giày của cô, mà phải tới rất gần thì cô mới phát hiện, quả thật ở đây có một người, là một người nam nhân. Anh ôm chặt chính mình, mưa to đã làm ướt đẫm quần áo anh. Trên người anh chỉ có một bộ quần áo nhìn không rõ màu sắc, những ngón tay gầy guộc càng bị nổi bật bởi màu da trắng nhợt.

Từng giọt nước mưa thật lớn đánh vào trên người anh, cô nhìn thấy anh đang run rẩy.

*****

Cô ngồi xổm xuống, nghiêng ô về phía trước một ít, che ở trên đầu nam nhân, mặc cho hạt mưa rơi xuống người cô. Dường như bởi vì không bị mưa đánh vào, nam nhân nâng lên khuôn mặt trắng bệch, mơ hồ trông thấy khuôn mặt một cô gái thanh tú đang bị mưa làm ướt đẫm.

Cánh tay Hướng Thanh Lam vốn đang cầm tài liệu đột nhiên buông ra, che ở trên môi, một giọt nước mắt thật lớn cứ rơi xuống như vậy. Dưới màu vàng choáng váng của ánh đèn đường, cô nhìn ra trên mặt nam nhân không còn một chút huyết sắc nào, đôi môi nứt nẻ, khuôn mặt hốc hác, đã có thể nhìn thấy xương gò má gồ ra, ánh mắt trống rỗng vô cùng, lại đang thừa thãi điều gì đó nhiều lắm... là khổ, là đau, là sợ hãi, còn có mê mang bất lực.

Cô vươn tay đặt trên trán nam nhân, quả nhiên anh đang sốt. Nếu vừa rồi cô không để ý thấy anh, nếu anh phải ở ngoài này một đêm, nhất định anh sẽ không sống nổi.

Cắn cắn môi, cô vươn tay nâng nam nhân dậy, cô không thể bỏ mặc anh, bởi vì từ mắt anh cô thấy được bóng dáng của chính mình. Anh đang mê mang, mơ hồ, giống như một đứa nhỏ vừa mất đi tất cả.

Bọn họ đều đã mất đi tất cả, vì sao, ngay cả sinh mệnh đều phải mất đi, cô không muốn để cho anh phải chết.

Nam nhân vô thần nhìn cô, theo bản năng đứng lên, đến gần nơi có nhiệt độ, ấm áp, mềm mại, dựa vào thật thoải mái. Anh rất lạnh, thật sự rất lạnh.

Hướng Thanh Lam khoác tay nam nhân đặt lên vai mình mới phát hiện ra, anh thật sự rất cao, có lẽ trên dưới 1m80, nhưng lại không hề nặng. Ánh mắt của cô hiện lên một chút đau lòng, anh gầy như vậy, nhất định rất lâu rồi chưa được ăn uống tử tế.

Mặc kệ anh là một người ăn xin, một kẻ ngốc, hay là một người dân du cư, cô vẫn sẽ cứu anh.

Mưa tiếp tục rơi xuống, một chiếc xe chạy qua nhanh, dưới ánh đèn đường có thể nhìn đến một cô gái đang cầm ô, cố hết sức dìu tay nam tử, đi từng bước một về phía trước. Tuy nhìn không rõ mặt bọn họ, lại vẫn có thể nhận ra cả hai đều đã ướt đẫm.

Hướng Thanh Lam một tay dìu nam nhân, một tay tìm chìa khóa trong túi, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, thậm chí còn có thể nghe được tiếng mưa đánh vào trên mặt, 'ba' một tiếng, giống như tiếng lòng nứt vỡ, sau đó lại lần nữa tích lạc. Một trận gió thổi lại đây, Hướng Thanh Lam rùng mình một cái mới phát hiện ra quần áo đã ướt đẫm, dính sát ở trên người, cô không khỏi lo lắng liếc nhìn nam nhân ở bên cạ nh, toàn thân anh cũng đã bị mưa làm cho ướt sũng.

Cô không biết vì sao mình lại muốn mang nam nhân này về, cô không phải thánh mẫu, không có lòng lương thiện lớn đến như vậy, nhưng thật sự cô không thể bỏ mặc anh. Dù sao cũng là một mạng người, không phân biệt sang hèn, sinh mệnh nào cũng là trân quý...Cô cúi đầu tiếp tục tìm chìa khóa, từng giọt nước trong suốt rơi xuống mu bàn tay, sinh mệnh là gì mà lại yếu ớt như vậy, giống như cành hoa mọc bên biển rộng, có khi chỉ chớp mắt một cái sẽ không bao giờ có thể thấy lại. Nghĩ tới lúc này, cô dùng sức chớp hai mắt, giọt nước từ lọn tóc rơi xuống đôi mi, chậm rãi hạ xuống theo khóe mắt.

Nhấp khóe môi, cô nếm được một chút mằn mặn.

Thì ra, mưa cũng đã thay đổi hương vị.

Mở cửa, cô giúp đỡ nam nhân đi vào. So với bên ngoài, nơi này thật sự cực kì ấm áp, nơi cô ở tuy không lớn, không có nhiều gia cụ, cực kì đơn sơ, nhưng vẫn luôn là nơi có thể che gió che mưa.

Đặt tài liệu xuống, cô giúp đỡ nam nhân ngồi lên ghế, đây là chiếc ghế dựa duy nhất trong nhà cô. Cô ngồi xổm, nhìn thấy nam nhân hai mắt hơi híp, khuôn mặt bị mưa đánh cho trắng bệch, không có một chút huyết sắc nào.

Hướng Thanh Lam vươn tay vỗ nhẹ hai má nam nhân, nam nhân ý thức mơ hồ mở ra ánh mắt có chút vô thần, nhìn thấy khuôn mặt Hướng Thanh Lam cũng là ướt đẫm, cực kì chật vật.

Môi Hướng Thanh Lam hơi giương lên, lại phát hiện ra mình không thể nói được, cô cười tự giễu, cô đã là một người câm, đâu thể nói được nữa. Cô giúp nam nhân đứng lên, đưa anh vào phòng tắm, nhưng cuối cùng bản thân vẫn ở đứng ngoài, không biết tiếp theo nên làm như thế nào. Đối phương là một người nam nhân, nhưng lại là một nam nhân có ý thức không rõ ràng, đang sốt cao, hơn nữa quần áo trên người anh không thể không thay được.

Khẽ cắn môi, cô đứng ở trước người nam nhân, vươn tay cởi ra quần áo anh. Anh chỉ mặc một bộ quần áo trắng, cổ áo cùng cổ tay áo cực kì sạch sẽ, không giống như một người ăn xin.

Nút áo cởi bỏ làm lộ ra thân thể bị mưa làm cho lạnh như băng của anh, trán anh thực nóng, nhưng người lại rất lạnh.

"Lạnh..." Nam nhân rụt người một chút, cái lạnh khiến cho anh chỉ có thể rên rỉ đứt quãng.

*****

Hướng Thanh Lam cầm lấy khăn mặt, nhẹ nhàng gần sát thân thể anh, cảm thấy lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay. Cô lau nhanh nước mưa trên người anh, sau đó lau đến tóc, có lẽ bởi vì dính mưa nên trên tóc cũng không có mùi gì lạ.

Dưới ánh đèn nhợt nhạt, từng mảng sáng như đang vây quanh bọn họ, cô nhẹ nhàng chớp động lông mi một chút, có cảm giác tóc của nam nhân không phải là thuần màu đen mà có xen vào một ít màu rám nắng nhợt nhạt, thậm chí còn có chút vàng.

Cô lắc đầu, có lẽ là vì ánh đèn đi.

Cô đứng lên, có chút khó xử nhìn phía quần nam nhân. Cô cũng từng kết hôn, thân thể nam nhân không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng đây lại là một người nam nhân xa lạ.

"Lạnh... Lạnh quá..." Nam nhân thỉnh thoảng phát ra than nhẹ.

Hướng Thanh Lam thở dài một hơi, bỏ khăn mặt xuống, nhắm hai mắt lại, cởi quần của nam nhân ra, sau đó nhanh chóng lau đi nước mưa trên đùi anh. Thực sự thì cũng không thể tránh khỏi thấy được thứ kia, nhưng là cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hi vọng có thể giúp anh bớt đi khó chịu.

Khi đã xong xuôi tất cả cô mới phát hiện ra, nơi này không có quần áo gì cho anh mặc, đành phải lấy một chăn sạch cho anh khoác. Anh gắt gao ôm lấy chăn, dường như đang hưởng thụ sự ấm áp đột nhiên xuất hiện, thậm chí, từ trên mặt anh, cô thấy được một chút tươi cười thỏa mãn.

Như vậy thì tốt rồi, Hướng Thanh Lam khó khăn đỡ anh đến trên giường, giúp anh nằm xuống. Nam nhân thở dài một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại, nhưng chân mày cũng đã bắt đầu giãn ra.

Nhẹ nhàng xoay cánh tay, bả vai của cô mỏi cực kì, nam nhân này tuy rằng gầy, nhưng lại rất cao, cho nên với cô mà nói vẫn là thực nặng. Cô nhẹ nhàng lấy ra một bộ quần áo, đi vào phòng tắm, nước ấm chảy xuôi trên tóc cảm giác thực thoải mái, lãnh lẽo qua đi lại có được ấm áp càng làm cho người ta cảm thấy quý trọng.

Đi ra khỏi phòng tắm, nhẹ đánh một cái hắt xì, không phải là cô cũng bị cảm đi? Lấy ra vài viên thuốc hạ sốt, trước mang đến bên giường cho nam nhân. Tuy ý thức đang không rõ ràng nhưng nam nhân lại rất phối hợp, anh ngẩng đầu, hơi hơi mở ra hai mắt, nhìn thấy một viên thuốc thì bản năng há to miệng, anh nhớ thuốc này tuy đắng nhưng lại giúp anh ngủ được rất ngon.

Cho nam nhân uống thuốc xong, Hướng Thanh Lam cũng lấy thuốc ình, cô không thể sinh bệnh được, bởi vì bây giờ cô còn phải chăm sóc cho anh.

Nếu cô cũng bị bệnh, bọn họ sẽ không thể tiếp tục cuộc sống này nữa.

Kéo lại góc chăn, cô sờ lên trán anh một chút, cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống mới yên tâm đi tới trước máy tính, nó bây giờ là thứ duy nhất giúp cô kiếm sống. Những thứ thuộc về cô sau khi ly hôn cô đều không lấy, thậm chí là căn nhà kia, bởi vì, cô không muốn tiếp tục ở lại đó.

Cô có tay có chân, cô có thể nuôi sống chính mình, không cần bọn họ bố thí.

Ngồi vào máy tính, cô lấy ra tập tài liệu kia, may mắn giấy không bị ướt, chữ viết đều cực kì rõ ràng. Trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh gõ bàn phím, ngoài ra còn có tiếng hít thở của nam nhân. Cô thỉnh thoảng kiểm tra lại nhiệt độ nam nhân, đến tận lúc hoàn toàn hạ sốt mới thôi. Lúc này cô mới phát hiện ra giờ đã là ba giờ sáng, muộn quá rồi, ngày hôm nay sao lại trôi qua nhanh như vậy.

Thu dọn tất cả tài liệu, trong phòng chỉ có một chiếc giường, lúc này một người nam nhân lại đang nằm trên đó, cô cũng không biết chính mình phải ngủ ở đâu bây giờ.

Cô xoay người, vỗ vỗ bả vai, mỏi quá, ánh mắt cũng thực mỏi. Cô đi đến bên giường, nhìn chiếc giường không coi là rộng, cuối cùng lấy một chiếc chăn khác, vẫn quyết định ngủ ở đây. Cô thật sự rất mệt mỏi, nhưng vẫn không quên sờ trán nam nhân một chút. Ngạc nhiên là, cô không hề thấy anh nguy hiểm, cô có một loại cảm giác, nam nhân này sẽ không làm gì cô, tuyệt đối không.

Mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.

Cô tắt chiếc đèn bàn đặt bên giường, trong bóng đêm, mơ hồ truyền đến tiếng hít thở của một người khác. Trong phòng có thêm một người, dù ít dù nhiều cũng là cảm thấy không quen thuộc, nhưng là cô thật sự quá mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, sau đó không lâu liền ngủ say.

Mà giấc ngủ này, phá lệ yên bình.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-56)